Yêu thương giúp ta tha thứ

 

 

Yêu thương giúp ta tha thứ

                                  
Giang Ngọc Phong

    Một câu chuyện về tình cảm phụ tử…..

Ngày bé, mỗi khi ba mẹ to tiếng với nhau, tôi thường đứng tựa vào tường, bịt
chặt hai tai lại. Đến khi tất cả trở nên im ắng, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa
đóng sập lại và ba tôi bước ra. Ba nhìn tôi một lúc rồi thở dài, lắc đầu đi ra
ngoài. Tôi chạy vào trong phòng và thấy mẹ tôi đang gục mặt xuống, bước lại
gần, lay lay người mẹ. Mẹ ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài, tôi tròn xoe mắt hỏi:

- Sao mẹ khóc? Mẹ đau ở đâu sao?

Khẽ lau nước mắt, mẹ khẽ cười, xoa đầu tôi, giọng nói nhẹ nhàng:

- Không mẹ khóc vì vui thôi.

- Sao mẹ vui lại khóc? Mẹ vui thì mẹ phải cười chứ.

- Không phải lúc nào vui cũng cười đâu con yêu ạ. Con biết không, mẹ rất tự
hào và hạnh phúc khi có con, con là tất cả của mẹ, mẹ yêu con rất nhiều Bun à.

- Con cũng yêu mẹ nhiều!

Cho đến bây giờ tôi mới hiểu được rằng, chẳng bao giờ người ta khóc vì vui
cả, người ta chỉ khóc vì đau buồn thôi. Và mẹ tôi cũng vậy, mẹ khóc vì quá đau
lòng và bất lực.

                                      
***

Ba mẹ li hôn, kết quả của một cuộc hôn nhân suốt 20 năm chỉ bằng một tờ giấy
là kết thúc. Tôi ở với mẹ, ba đã có gia đình riêng. Tôi và mẹ ở trong căn nhà
mà ba gây nên và hưởng nửa số tài sản của ba, tôi xem đó như là tiền bồi
thường. Có lẽ, ba sẽ chẳng thể biết được rằng, điều tôi thật sự cần không phải
là số tài sản hay căn nhà đó, cái tôi cần là một mái ấm gia đình, tình thương
của một người cha, điều mà cả đời này ba chưa từng hay sẽ không thể cho tôi.

Tôi không bất ngờ trước quyết định li hôn của ba mẹ. Không buồn, không khóc,
tôi chẳng có một cảm xúc gì. Có lẽ, tôi đã biết từ lâu rằng sẽ có ngày gia đình
này sẽ đổ vỡ, hoặc giả tôi đã chai sạn tình cảm đối với ba.

Mẹ tôi thản nhiên kí vào tờ giấy li hôn và điềm nhiêm để ba ra đi không chút
vấn vương. Mẹ không bao giờ nhắc tới ba như thể đó là một điều ghê tởm nhất thế
giới, hay chính xác hơn là một vết nhơ trong lòng mẹ. Mẹ tỏ ra mạnh mẽ trước
mặt tôi nhưng tôi biết mẹ rất buồn. Mỗi đêm, tôi vẫn nghe thấy tiếng mẹ khóc.
Tôi cố gắng xoa dịu nỗi đau trong lòng mẹ bằng cách đốt hết đồ đạc của ba nhưng
không thể vì hơi ấm, mùi hương, hình bóng của ba vẫn tồn tại trong căn nhà này,
tôi không thể xóa được hết tất cả mọi thứ liên quan đến ba. Học cách quên đi và
sống không có ba, tôi tự nhủ: “ Kể từ giờ phút ông ấy kí vào tờ đơn li hôn là
mày không có ba rồi Bun ạ. Không có ông ta mày vẫn sống tốt, thậm chí là tốt
hơn.”

Một ngày mùa thu, tôi dừng lại trước một cửa hàng xương rồng, loại cây mà mẹ
tôi rất thích, và chọn mua lấy một cây. Bước ra đến cửa, bàn chân tôi khựng lại
trước một hình ảnh đẹp như tranh vẽ. một gia đình đang bước đối diện với tôi,
họ đang chuẩn bị bước vào trong, còn tôi thì đang đi ra ngoài. Ông ấy- người ba
kính yêu đã bỏ rơi mẹ con tôi - đang ôm một thằng bé khoảng 5,6 tuổi, bên cạnh
là một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp - người đàn bà mà suốt cuộc đời này tôi sẽ
không bao giờ quên - người đã làm tan nát gia đình tôi. Ông ngạc nhiên nhìn
tôi, có lẽ ông ấy không ngờ sẽ gặp tôi ở đây. Trước đây, ông luôn nói rằng không
thích cây cối, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây cùng vợ con mới. Đúng là sống
ở môi trường khác, con người ta cũng phải khác đi. Tôi vốn dĩ định tỏ vẻ không
quen biết nhưng ông ấy đã lên tiếng:

- Bun à, sao con lại ở đây?

- Tại sao tôi lại không thể ở đây? Còn ông, ông đang làm gì ở đây vậy? Thay
đổi rồi sao? Thích xương rồng rồi sao?

- Ừm, đó là một loài hoa đẹp.

- Nhưng nếu vô tình để gai đâm vào thì sẽ rất đau, thậm chí còn có thể chảy
máu nữa. Cũng giống như cái cách mà ông đã làm cho mẹ và tôi vậy. Ông đã đâm
thẳng vào trái tim mẹ tôi một nhát dao, cảm giác ra sao? Vui lắm đúng không?

- Bun à, ba…….

- Đừng xưng là ba với tôi, ba tôi đã chết kể từ ngày ông bỏ mẹ tôi đi theo một
người đàn bà khác rồi. - Tôi quay sang nhìn người phụ nữ đứng cạnh ông - Còn
chị, chạy theo một người đàn ông đáng tuổi chú mình và đã có gia đình, chị thấy
vui và hãnh diện lắm đúng không? Lại còn sinh con cho ông ta nữa. Chị muốn làm
mẹ đến thế sao? Tôi cảm thấy thật là đáng thương cho người làm cha mẹ của chị,
chắc họ chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn ai vì chị đâu, đúng không? Tôi khuyên chị một
điều: chị đã cướp chồng người ta thì coi chừng sau này sẽ bị cướp lại đấy, chắc
chị cũng biết thuyết nhân quả đúng không, gieo nhân nào ăn quả nấy mà. Lo mà giữ
chồng cho tốt vào, chị trẻ hơn mẹ tôi nhưng trên đời này không thiếu người trẻ
hơn chị.

Người phụ nữ ấy nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng bây giờ tôi không
còn là con bé 8 tuổi yếu đuối ngày xưa nữa, tôi đã 16 tuổi rồi và tôi cần phải
mạnh mẽ lên.

- Bun à, con lớn quá rồi, con….

Không để cho ông ta nói hết tôi cắt lời:

- Không có ông nên tôi lớn rất nhanh, còn ông, hình như càng ngày càng già
đi thì phải, tại sao vậy? Có lẽ là phải chăm sóc cho cô vợ bé bỏng của mình hay
là đứng trước một người đáng tuổi cháu mình nên trông ông già thêm vậy? Xem ra
ông có hứng thú với gái trẻ hơn là người vợ hết lòng vì mình nhỉ?

Tôi đang nói thì thằng bé trên tay ông ta chợt vuốt nhẹ vào má tôi và cười, một
nụ cười trong sáng như thiên thần vậy. Tôi nhớ lại tuổi thơ của mình và tự hỏi
có bao giờ tôi được ba ôm hay được cười một cách vô tư như thế chưa? Hay là
thay vì nụ cười là những giọt nước mắt lăn dài trên má, là do ai chứ?

- Nó rồi cũng sẽ bất hạnh như tôi thôi!- Tôi chỉ vào thằng bé nói rồi quay
người bước đi.

Trước khi đi, tôi có nhìn lại người cha của mình, ánh mắt của ông ấy lộ rõ
vẻ u buồn, dường như ông ấy muốn nói điều gì đó thì phải. Không nói cũng được,
như vậy là hết sẽ không còn liên quan gì nữa.

Mẹ đã biết chuyện tôi gặp ông ấy mặc dù tôi không hề nói với mẹ, mẹ chỉ mỉm
cười và xoa đầu tôi:

- Hãy tập cách sống bao dung đi con gái. Mẹ không muốn con phải sống trong
sự oán hận, nhất là khi đó là ba của con, dù không muốn chấp nhận nhưng dòng
máu của ông ấy đang chảy trong người con. Con phải biết tha thứ là yêu thương,
mẹ đã tha thứ cho ông ấy rồi, con cũng vậy đi. Con người không ai là hoàn hảo,
ai cũng phải mắc sai lầm, họ làm sai thì họ sẽ phải trả giá nhưng đó là việc do
trời định đoạt, việc của chúng ta là phải sống thật hạnh phúc, sao cho xứng
đáng với bản thân mình.

Tôi im lặng không nói gì. Tha thứ ư? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Tha
thứ cho ông ta ư? Người đàn ông đã lấy đi 20 năm trời của mẹ tôi ư? Người đã
cướp đi tuổi xuân và giết chết trái tim của mẹ tôi ư? Người mà suốt 16 năm trời
kể từ khi tôi sinh ra và lớn lên chưa một lần nào được nhận tình thương của ông
ta ư? Không bao giờ. Đó là đáp án của tôi, tôi hận ông ta. Tôi không thể bao
dung như mẹ, dễ dàng tha thứ lỗi lầm cho người khác.

                                    
***

Sinh nhật, tôi hẹn mẹ ở một quán ăn, dường như tôi đến hơi sớm vì mẹ vẫn
chưa tới, trước đây luôn là mẹ bên tôi vào dịp này. Tới giờ hẹn, mẹ không đến
như tôi mong đợi mà thay vào đó là người đàn ông từng là ba tôi và hiện giờ ông
ta đang ngồi đối diện với tôi. một cách bình tĩnh, tôi cầm cốc nước lên uống và
nói bằng giọng vô cảm:

- Nói ngắn gọn thôi!

Ông ta nhìn tôi, ánh mắt đầy khổ sở. Tôi nhìn ông ta, ánh mắt bình thản,
lạnh lùng. một lúc lâu sau, ông ta mới chậm rãi nói:

- Ba biết là con hận ba nhưng hãy hiểu cho ba, tình yêu là chuyện không thể
ép buộc được.

- Yêu? - Tôi ngắt lời - Ông già bằng ngần này rồi mà còn cần cái thứ đó sao?
Cái thứ tình cảm rác rười đó đáng để ông hi sinh tôi và mẹ sao?

- Bun à….

- Nếu ông tới đây chỉ để nói mấy thứ đó thì xin lỗi tôi không rảnh - Tôi nói
rồi đứng dậy toan bước đi nhưng bàn tay ông ta đã nắm lấy cổ tay tôi, ông từ từ
rút ra một hộp quà màu trắng, giọng nói trầm ấm:

- Tặng con, chúc mừng sinh nhật con!

Tôi sững sờ nhìn món quà, khi lấy lại được bình tĩnh, tôi đặt hộp quà lại
chỗ ông ta và nói bằng giọng lạnh lùng hết mức có thể:

- Ông tưởng món quà này sẽ rửa sạch được hết mọi tội lỗi mà ông đã làm sao?
Nỗi đau ông đã gây ra, ông tưởng có thể bù đắp được sao?

Tôi bỏ đi, mặc cho ông ta đuổi theo, tôi vẫn chạy thục mạng sang bên đường.
Tôi gần như chết đứng khi nghe thấy tiếng còi xe bấm inh ỏi và một chiếc xe ô
tô đang lao đến bằng một tốc độ kinh hoàng. Tôi sẽ chết ư? Thế cũng được, như
vậy sẽ không phải nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của ông ta nữa, đáng lẽ tôi phải
vui nhưng sao tôi lại buồn thế này? Người ta vẫn nói chết do tai nạn sẽ hóa
thành thiên thần. Tôi sẽ thành thiên thần ư? Nhưng thiên thần phải có một tấm
lòng nhân từ và không bị vấy bẩn bởi thù hận. Tôi căm ghét ông ta, tôi không
thể là thiên thần được rồi….

Tôi đứng im không nhúc nhích, chờ đợi một cái chết sẽ đến. Thần chết đang
đứng ngay bên cạnh tôi, chỉ vài giây nữa thôi, ông ta sẽ mang tôi đi. Chiếc xe
đã gần ngay sát tôi, ngay lúc đó có một bàn tay đẩy tôi ra, tôi ngã xuống ven
đường. Tiếng phanh xe gấp gáp cùng tiếng va chạm mạnh khiến tôi lồm cồm bò dậy
nhìn vào nơi phát ra tiếng động. Cách chỗ tôi đứng không xa, một người đàn ông
nằm sõng xoài ở đó, máu chảy lênh láng. Tôi không thể nhìn rõ đó là ai cho đến
khi thấy hộp giấy màu trắng nát bét đang nằm ngay dưới bánh xe ô tô, thứ chất
lỏng màu đỏ đang nhuốm dần vào hộp quà. Tôi chết sững... không thể nào… không
thể thế được…

 - Ba!- Tôi hét lên nhưng vẫn không hề lay chuyển được người đàn ông
đang nằm im lìm ở kia.

Tôi cảm giác như mình đã chết mắc dù vẫn đang thở, xung quanh tôi là một màu
đen bao phủ, toàn thân rã rời. Tôi thấy thần chết đang từ từ quét lưỡi hái của
hắn lên người ba tôi… không thể thế được...

                            
***

Tỉnh lại vào một ngày cuối thu, khí trời trong veo không một gợn mây. Điều
đầu tiên tôi nhìn thấy là cái nhìn ấm áp và trìu mến của mẹ. Mẹ nói tôi đã hôn
mê suốt 7 ngày, do cú va đập. Những hình ảnh đau đớn của ngày sinh nhật ùa về
trong tâm trí tôi. Tôi thấy người ta mang ba tôi lên xe cứu thương, cả người ba
tôi nhuốm đầy máu. Lúc này tôi mới chợt nhớ ra: ba tôi đâu rồi?

Chạy tức tốc sang phòng của ba theo lời mẹ. Tôi đứng ở cửa nhìn vào trong,
ba nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền lại, đầu quấn băng, trông ba như đang ngủ một
giấc ngủ bình yên vậy. Khóe mắt tôi ngân ngấn nước, tôi run run bước tới bên
giường ba, nói trong nỗi nghẹn ngào:

- Tại sao lại làm vậy? Tại sao lại đỡ thay cho tôi? Có biết là tôi ghét ông
đến mức nào không? - Tôi im lặng nhìn ba rồi cầm lấy tay ông - Ba à,… con xin
lỗi… ba hãy tỉnh lại đi ba… con không ghét ba đâu… con rất thương ba, ba à….

Nhưng ba vẫn nằm im không nhúc nhích mặc cho tôi có nói thế nào. Tôi trở lại
cuộc sống bình thường với nỗi trống rỗng trong lòng. Tất cả mọi thứ vẫn thế,
chỉ có ba tôi là vẫn nằm im, không tỉnh lại. Chỉ tại tôi quá ngốc nghếch, nhu
nhược, cố chấp và ích kỉ nên đã đẩy ba tôi đến tình cảnh này. Hối hận thì làm
được gì chứ? Những thứ đã qua rồi thì không thể lấy lại được nữa.

                                      
***

Mùa thu trôi qua nhường chỗ cho đông về, những cơn gió se lạnh lùa vào cách
cửa sổ, tôi đứng lặng im nhìn ba tôi, bên cạnh tôi là mẹ và người vợ mới của
ba. Khi trải qua một số chuyện con người ta sẽ khác đi, có lẽ tôi cũng vậy, tôi
đã không còn ghét cô ấy nữa, vì đó là người phụ nữ ba tôi đã chọn.

Chợt, tôi thấy đôi hàng mi của ba khẽ động đạy, đôi bàn tay khẽ nhúc nhích…
Mùa đông đã sang, những chiếc lá khô rụng đầy đường, có lẽ bây giờ mới là lúc
vạn vật hồi sinh…

                                       
***

Nếu một ngày bạn hỏi tôi rằng ba và mẹ tôi yêu ai hơn, tôi sẽ không ngần
ngại mà nói rằng tôi yêu mẹ tôi hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không
yêu ba mà vì mẹ tôi xứng đáng được tôi yêu nhiều hơn. Tôi yêu ba theo cách
riêng của tôi. Yêu ba là đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận mọi điều của ba: gọi
một người phụ nữ không phải mẹ tôi là me, gọi một cậu em không cùng mẹ là em.
Có thể bạn nói tôi quá ngốc nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, vì tôi
hiểu khi càng hận thì tức là càng yêu, hận đến chết nghĩa là yêu đến chết. Tôi yêu
ba tôi nên tôi có thể tha thứ cho ba vì yêu thương giúp ta tha thứ. Nên bạn
cũng hãy bao dung với tất cả mọi thứ xung quanh ta….

                                 
The End

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3