Mối tình piano !

 

Lần đầu tiên gặp “người đó”, tôi đã rất thích anh. Dáng người cao to, khuôn
mặt hiền lành, tôi đoán “người đó” khoảng hai lăm đến ba mươi tuổi.

“Người đó” chính là thầy giáo dạy piano của tôi.

Lúc đó tôi hai mươi tuổi. Một buổi chiều mùa thu se lạnh, mẹ đã đưa anh đến
nhà tôi và giới thiệu rằng: “Đây là thầy giáo dạy piano cho con. Con hãy
học chăm chỉ nhé."

Tôi không biết rằng cuộc gặp gỡ đó lại thay đổi cuộc đời tôi.

Vài ngày sau tôi bắt đầu học. Nghĩ đến việc được gặp thầy, trong lòng tôi cảm
thấy vô cùng vui sướng. Đúng như những gì tôi nghĩ, người thầy đó có nụ
cười rạng rỡ. Tôi đã rất thích nụ cười đó.

Câu hỏi đầu tiên mà thầy hỏi tôi là:

- Nhạc sĩ nào gây cho em ấn tượng mạnh nhất?

Không chút ngần ngừ, tôi trả lời:

- Fryderyk Franeizek Chopin.

- Thật không ngờ em còn nhỏ mà lại hiểu biết về âm nhạc như
vậy. Được, tôi sẽ chơi cho em một bản nhạc của Fryderyk Franeizek Chopin.

- Đó là do bà em đã dạy em đó, bà em là người rất am hiểu về âm nhạc mà. Từ
nhỏ bà đã dạy em chơi đàn piano và còn kể cho em rất nhiều về các nhạc sĩ piano
nổi tiếng trên thế giới. - Tôi đáp một cách đầy tự hào về người bà của mình.

- À, hóa ra là vậy.

Thầy đã đàn cho tôi nghe. Cách thầy đàn làm cho tôi cảm thấy như mình thêm
yêu âm nhạc, yêu cuộc sống hơn vậy. Sau đó tôi mới biết, thầy là người
thực sự tài năng. Mười bảy tuổi đã đạt giải nhất trong cuộc thi tiếng đàn piano
toàn quốc, hơn hai mươi tuổi đã được lưu diễn ở nước ngoài. Thầy đã đến Mỹ, Hàn
Quốc, Trung Quốc… Chính vì quá bận rộn với công việc nên thầy vẫn chưa có bạn
gái.

***

Tôi học thầy được hơn hai năm, hai thầy trò rất hợp nhau vì đều rất yêu thích
âm nhạc. Tình cảm ngày càng lớn dần lên trong lòng tôi, nhưng chưa bao giờ tôi
dũng cảm nói với thầy vì sợ thầy cho rằng tôi còn quá bé, chưa hiểu chuyện tình
cảm. Đột nhiên, có một ngày thầy đã không đến dạy tôi. Thầy chưa từng đến
muộn, tôi bắt đầu lo lắng rằng hay đã có chuyện gì xảy ra với thầy. Một
tuần trôi qua, tôi cũng không nhận được tin tức gì từ người thầy của mình. Từ
lo lắng, tôi đã bắt đầu nghĩ ra rất nhiều lí do như thầy đã có bạn gái và sẽ
không bao giờ đến dạy tôi nữa, hay vì tôi đã làm sai điều gì… Tôi đã khóc rất
nhiều và cảm giác trong lòng trống rỗng như mình vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng
quan trọng. Tôi đã không còn hi vọng rằng thầy sẽ đến dạy mình nữa nhưng
biết rằng mình vẫn không quên được thầy.

Hai tháng sau, khi nỗi buồn dần dần vơi đi thì đột nhiên, tôi nhận được một bức
thư được gửi đi từ Anh. Người gửi là thầy. Không còn tin vào mắt mình nữa, tôi
vội vã bóc lá thư ra và đọc một cách chăm chú:

"Hạ
Vy yêu quý,

Hai tháng rồi tôi đã không đến nhà
dạy em, tôi thực sự xin lỗi và mong em thứ lỗi. Ngày cuối cùng khi tôi đang đi
đến nhà dạy em, tôi đã bị tai nạn giao thông và bị thương ở tay phải. Tôi đã
nằm viện hơn một tuần và bác sĩ bảo tôi bây giờ không thể chơi đàn được nữa.
Tôi thực sự rất buồn và đã đưa ra một quyết định mà chính tôi cũng không muốn,
đó là rời xa nơi này. Tôi thực sự xin lỗi vì đã không nói cho em biết. Tôi muốn
đi đến nơi thật xa, nơi mà mọi người ở đó không biết tôi là ai và quên hết mọi
chuyện để bắt đầu lại cuộc sống.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên
những kỉ niệm với em. Rất mong sau này có thể gặp lại em. Em hãy học đàn
chăm chỉ nhé. Mong em luôn hạnh phúc."

***

Tôi đã khóc rất nhiều khi đọc bức thư. Tôi đã nghĩ rằng tôi mãi mãi sẽ không
bao giờ gặp được thầy nữa.

Từ đó tôi không chơi đàn nữa. Có lẽ vì tôi sợ mình sẽ không bao giờ tìm được
người thầy như thầy của tôi nữa. Cũng có lẽ tôi sợ rằng mình sẽ rơi vào hoàn
cảnh như thầy.

... Anh ấy là người thầy của tôi, cũng là người đầu tiên mà tôi yêu.
Người mà tôi sẽ không bao giờ quên được

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3