Tân cảng

Từ đâu nhỉ? Chắc là từ hôm chị bay ra Hà Nội họp. Một hợp đồng ký thành công
với phía đối tác và chị là người đóng góp không nhỏ. Đêm liên hoan. Chị uống
rượu. Ba ly rượu vang khai vị chua chua. Nhẹ nhàng say lúc nào không biết. Chị
lâng lâng tỉnh và thấy mình đang ngồi ghế sau trong một chiếc ôtô sang trọng.
Bên cạnh một chàng người Pháp đẹp trai, lịch lãm. Vô thức nói. Vô thức cười. Vô
thức thấy lòng chộn rộn. Vô thức thấy rạo rực đôi môi. Và tim vô thức đập
nhanh. Mọi thứ đều vô thức. Chắc tại một thứ không vô thức là bản năng đàn bà
khao khát trỗi dậy bên trong. Gặp rượu vô thức. Gặp trời Hà Nội se lạnh vô
thức. Gặp những động chạm thân xác vô thức. Nó bỗng thành ý thức đánh thức chị
dậy. Đến khi chỉ còn chị và người đàn ông đó, mọi thứ như nổ tung ra...
NGUYỄN THỊ THU HUỆ
Ba giờ. Căn nhà của họ một tầng, rộng hai trăm năm mươi mét vuông, năm phòng
nằm trên con đường gần phi trường, bên cạnh vài chục biệt thự của những thương
gia đang giàu lên thời cơ chế thị trường.
Mặt tiền của căn nhà rộng mười bốn mét, chia làm hai phần lệch nhau. Bên nhỏ
dành cho đường ôtô vào gara, bên to là hàng rào thưa và cao, màu xanh lá cây
thẫm. Sau hàng rào là khoảng vườn rộng, trồng cỏ và hoa.
Mùa hè.
Những bụi hoa mẫu đơn ba màu mượt mà bên những hàng tóc tiên. Có một cây
xoài cao vượt quá mái nhà, cành thưa nhưng trái lại nhiều. Mỗi chùm có từ năm
đến bảy trái. Những trái xoài xanh ngắt phần đuôi nhưng lại vân đỏ phần cuống,
mịn màng phấn như má con gái mười sáu. Dọc thân cây xoài là những giò phong lan
rủ dài với những cánh hoa, đẹp như không có thật.
Qua vườn là phòng khách được ngăn bởi hai tấm cửa kính cao từ đất lên tới
trần. Bộ salon anh mang từ Hy Lạp, những hoạ tiết vằn vện nâu vàng như thảm hoa
cúc gấm dọc đường Nghi Tàm khi Tết đến. Mỗi khi ngồi lên thảm hoa êm ái đó, như
có cảm giác dịu êm của nhiều bàn tay vô hình vuốt ve. Một cánh cửa kính lớn để
sang phòng ngủ của họ, những cửa sổ trông ra vườn. Bình minh lên. Ánh sáng hồng
nhạt rồi vàng dần hắt từ ngoài vườn. Từ những tán lá xanh của bụi mẫu đơn lóng
lánh đủ màu. Từ những hạt sương đêm đọng lại hay của những giọt nước sau cơn
mưa rào hiếm hoi nhanh đến nhanh đi của trời Sài Gòn. Và đêm đến. Trăng lên.
Khu vườn như nhuộm bạc. Mờ ảo lắm nhưng cũng rõ ràng lắm. Và khi cơn gió đi
qua, tất cả trở nên ma quái.
Cạnh phòng của anh chị là phòng các con. Anh chị lấy nhau mười năm thì tám
năm nghèo. Lúc nào họ cũng hớt hải, vội vàng chả đâu vào đâu. Có được ít tiền
hay mua được một thứ đồ gì là mừng cuống lên như thể niềm vui đó bất diệt hơn
mọi niềm vui trên đời.
Rồi bỗng dưng anh nhận được từ bạn bè một hợp đồng đi làm cố vấn luật cho vụ
kinh doanh ở Hy Lạp - một đất nước xa xôi anh rất yêu và hiểu về nó qua những
gì anh đã đọc và đã biết.
Hai năm sau. Anh mang về từ gạch lát nền, gạch lát tường buồng tắm, những bộ
bàn ghế, những chiếc đèn bàn, đèn ngủ. Và mua được mảnh đất vuông vắn cũng do
bạn tốt bán lại. Anh xây một cung điện cho bốn người sau bao năm sống trong môi
trường công cộng.
Ba năm sau ngày họ có căn nhà, cuộc sống này. Họ còn lại một ngày.
*
* *
Bốn giờ.
Chị và thằng lớn học lớp bảy về căn nhà chị đã ra đi gần một năm trên một
chiếc xe hơi thể thao đời mới màu xanh - lại màu xanh chị thích. Màu xanh từ
hàng rào, từ những tay vịn cửa, từ chân những chiếc đèn ngủ, đến những chiếc
khăn bông trong nhà tắm.
Thằng em lên sáu cười toét miệng chạy từ phòng khách ra khi xe của chị đỗ ở
cửa, chứng tỏ nó đã đợi từ lâu. Nó líu lưỡi hét vào trong nhà gọi chị giúp
việc: “Chị Ba, mở cửa cho má với anh”.
Chị giúp việc trên bốn mươi tuổi, nhỏ bé, gọn gàng như thanh lương khô chạy
ra, tay lắc chùm khoá xủng xoảng, lập cập tra chìa vào ổ.
Vừa kéo rộng cánh cổng sắt, vừa hỏi: “Mợ cho xe vô luôn?”. Chị lắc đầu lôi
trong xe ra một bọc to tướng: “Thôi khỏi, để xe về bên kia”.
Hai thằng bé đã theo nhau vào trong phòng riêng và khép cửa lại.
Chiếc giường tầng của chúng giờ xếp những bọc chăn mền và quần áo lạnh. Ngày
xưa. Buổi tối. Thằng anh nằm học thuộc lòng tầng trên. Thằng em ngồi chơi xếp
hình tầng dưới, lẩm bẩm đọc theo thằng anh giống một con yểng. Khi chuông đồng
hồ thả chín nhịp chuông, chị ngó vào, nháy mắt với hai thằng, ngó nghiêng một
lượt chờ thằng anh xếp gọn sách vở vào cặp rồi tắt điện. Đóng cửa. Trong căn
phòng vàng nhạt, mờ ảo, thằng anh nằm sấp, thò hai tay xuống nắm lấy hai bàn
tay bé xíu của thằng em, kéo nó lên dần dần qua những bậc thang sắt, thì thào:
“Giữ chặt tay anh”. Yên ấm cạnh nhau rồi, thằng anh hỏi: “Hôm nay bác mua
chuyện gì?”. “Chuyện ông huyện về quê”. Thằng em cười rinh rích: “Bác mua bao
nhiêu lần rồi ăn không chán à”. “Không bao giờ tôi chán ông lão đánh cá cả”.
“Ngày xưa... ở một bờ biển kia... có một ông lão đánh cá... Nhà ông rất nghèo,
không có cái gì ngoài một chiếc máng cỏ...”. Giọng thằng em tiếp theo.
Đấy là ngày xưa.
Còn bây giờ. Thằng em đổ vào tay thằng anh một đống những miếng nhựa, ngọng
líu: “Bố mua Lego cho em xếp đấy, giống nhà mình cực”. “Ừ, xếp lên sẽ giống nhà
mình”. Thằng anh gật gù.
Trong lúc đó, thằng em chui vào các xó, hì hục lôi tất cả những đồ chơi nó
có, chất thành từng đống như cửa hàng không thiếu một cái gì. “Cái tàu điện này
dài ơi là dài”. Nó nói. Rồi đưa tay thằng anh chiếc điều khiển: “Chạy nhanh
cực, vừa thay hai cục pin liền”. Mắt nó tròn nhay nháy như hai hạt nhãn chờ đợi
thằng anh bật điều khiển. Chiếc tàu điện với đầu tầu kéo hơn ba chục toa nhỏ
chạy như con sâu trên đường ray mỏng mảnh. Thằng em sung sướng nhìn thằng anh
để chia sẻ sự thích thú chứ không phải nó thích đoàn tàu. Tất cả những thứ này
với nó quá quen. Ngoài giờ đến trường. Nó sống một mình với những đống đồ chơi
ngày càng hiện đại, những băng phim hoạt hình và tivi mở suốt ngày. Giờ thì nó
có anh để chia sẻ sự thích thú. “Cái ôtô cứu hoả này kêu hơi bị sướng tai”.
Thằng em nói và bấm nút điều khiển chiếc ôtô. Chiếc xe rú còi chạy rầm rầm đâm
thẳng vào bức tường, còi rít lên như xuyên thẳng vào tai.
*
* *
Năm giờ.
Chị ngồi bệt dưới thảm. Nhìn ra vườn.
Chiều xuống thong thả. Nhẹ nhàng. Khu vườn nhuộm màu vàng sậm, ánh chút đỏ
phía góc trời.
Anh vào. Trên tay là chiếc khay có hai cốc nước trong suốt màu nâu tím, vài
viên đá tròn xoe nhảy nhót. Họ im lặng.
Đẩy khay nước về phía chị, anh quay sang bật tivi. Bản tin thời sự chiều.
Tình hình chiến sự ác liệt đẫm máu ở Kosovo. Bom đạn trùm lên thành phố. Nhà
đổ. Người chết. Những đoàn người già, trẻ ngơ ngác chạy loạn. Những đứa trẻ nằm
thoi thóp trên giường bệnh, hai mắt trắng đục.
Chị rùng mình.
Anh tắt tivi. Và bật nhạc.
Tiếng hát Tuấn Ngọc, từ tốn, mạch lạch nhưng da diết vang lên. Căn phòng trở
nên ấm áp, bình yên. “Thôi. Xin hãy cho tôi tạ từ. Xin hãy cho tôi qua đời
em”...
Chị lại rùng mình.
Anh không tắt nhạc mà đứng dậy. Đi ra.
*
* *
Sáu giờ.
Thằng anh đã lắp lại tất cả chân tay của bọn siêu nhân bị rụng và xếp chúng
lại thành những hàng trật tự.
Thằng em ra chỗ để tivi, đẩy một cuốn băng video vào. Và bật lên. Một tiếng
nổ long trời lở đất. Và trong luồng khói, một siêu nhân áo trắng lao ra, múa kiếm
như điên. “Đây là siêu nhân bé tí”. Thằng em giảng giải và bày ra một chồng đĩa
trước mặt anh: “Bố mua cho em nhiều lắm, xem không bao giờ chán”. Thằng anh lật
lật đám đĩa hình, lắc đầu: “Xem nhiều không tốt đâu, hại mắt lắm”. “Chả sao
đâu. Em thuộc hết”. Thằng em hãnh diện.
Chỗ ổ cắm điện, có tiếng lách cách. Thằng anh cau mặt, tắt tivi, rút phích
cắm. Rồi nó lấy mũi kéo vặn chặt ốc lại, vẻ mặt hài lòng. Thằng em nhìn anh
thán phục. “Còn hai thằng người máy rụng đầu”, thằng em thì thào, mắt tròn xoe,
chờ đợi. Thằng anh gật, vẫn cắm cúi xếp những chú siêu nhân. “Cả chiếc xe bánh
đà này tự nhiên chẳng chạy gì cả”. “Còn cái gì hỏng nữa không, em mang ra hết
đây”. Thằng em xuýt xoa, cuống lên: “Thế thì nhất em còn gì”.
*
* *
Bảy giờ.
Anh hỏi chị: “Mai cô bay mấy giờ?”.
Chị ngoảnh hẳn ra vườn, cúi lau nước mắt. “Mười rưỡi sáng”. “Còn gì vướng
không?”. Chị thở dài. “Nó phải học chậm một năm?”. Anh hỏi tiếp. Chị thở dài.
“Rồi cô thì sao?”. “Học một năm xong sẽ đi làm”. “Lão ta sẽ phải nuôi hai
người?”. Chị thở dài. Và im lặng. Nhạc cũng đã tắt. Cuối chiều. Tất cả bỗng
mênh mang. Mọi tiếng động như xa xôi hơn. Căn nhà của họ như lạc vào một cõi
nào đó rất sâu trong một thế giới không tồn tại.
Rồi tấm cửa kính bật mở. Gió bên ngoài ùa vào xua tóc chị bay rối lên. Gió
làm những nan thuỷ tinh của chiếc đèn chùm va lanh canh.
Ngày trước. Khi đêm xuống. Khuya dần. Anh đi vắng. Chị nằm trên giường và
nhìn qua cửa sổ. Khu vườn phủ một màu vàng rượi của những ngọn đèn đường như
vườn cổ tích. Khuya lắm, anh về. Vẫn nguyên quần áo hội nghị. Anh pha một cốc
nước giải nhiệt với những vị thuốc nam, một hai lát sâm mỏng, thơm ngai ngái:
“Em uống rồi ngủ trước. Anh phải chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai”. Chị đỡ cốc
nước và nhìn vào mắt anh. Khẽ thở dài khi anh quay đi ra. Anh không nghe thấy
tiếng thở dài tức ngực của người chưa đến bốn mươi tuổi, da thịt mát lạnh, thơm
tho của sự đầy đủ, nhàn hạ dần đang cần sự yêu chiều ve vuốt. Anh không kịp
thấy chị đợi anh bằng chiếc váy satanh bóng mát lịm như miếng thạch mới mua. Và
anh cũng chẳng kịp thấy một lọ hoa chị cắm góc phòng đang dịu dàng toả hương.
Tất cả. Tất cả đều đầy đủ và hoàn thiện. Chỉ đợi có anh.
Còn anh. Anh luôn luôn thấy hài lòng và yên tâm khi săn được những hợp đồng
mới. Không gì sướng bằng chưa xong việc này đã có việc khác. Để khi về nhà, đi
vào qua cánh cửa, bỏ lại xã hội ngoài đường, anh có chị. Có hai thằng bé với
một căn nhà như thiên đường trên mặt đất. Anh tưởng thế là đủ. Đủ lắm cho một
gia đình cho đến khi chị đi. Đi hẳn. Anh mới bừng tỉnh.
Chị ngoảnh lại. Nhìn anh rất nhanh. Rồi nhìn ở đầu giường, chỗ để chiếc đèn
ngủ, có cái cặp tóc nhỏ và một lọ sơn móng tay màu hồng, hỏi: “Tháng sau, cô ta
sẽ về đây?”. Anh thở dài. “Cô ta có ghét thằng bé không?”. Anh thở dài. “Thằng
bé có ghét cô ta không?”. Anh lại thở dài và gật. “Sẽ ra sao?”. Anh im lặng.
Lại thở dài. Rồi nói: “Sẽ quen”.
Chị lại quay ra vườn.
Không hiểu từ đâu nhỉ? Từ lúc nào bắt đầu của chuyện này? Chị rùng mình. “Sẽ
quen”… Mọi thói quen đều bắt đầu bằng vô thức. Vô thức tồn tại thành thói quen.
Thói quen thành ngôn ngữ. Thói quen tạo ra tác phong cho cá nhân và phong tục
cho cả cộng đồng. Thói quen làm thành số phận và con người phải gánh số phận
bằng chính hai vai mình.
Từ đâu nhỉ? Chắc là từ hôm chị bay ra Hà Nội họp. Một hợp đồng ký thành công
với phía đối tác và chị là người đóng góp không nhỏ. Đêm liên hoan. Chị uống
rượu. Ba ly rượu vang khai vị chua chua. Nhẹ nhàng say lúc nào không biết. Chị
lâng lâng tỉnh và thấy mình đang ngồi ghế sau trong một chiếc ôtô sang trọng.
Bên cạnh một chàng người Pháp đẹp trai, lịch lãm. Vô thức nói. Vô thức cười. Vô
thức thấy lòng chộn rộn. Vô thức thấy rạo rực đôi môi. Và tim vô thức đập
nhanh. Mọi thứ đều vô thức. Chắc tại một thứ không vô thức là bản năng đàn bà
khao khát trỗi dậy bên trong. Gặp rượu vô thức. Gặp trời Hà Nội se lạnh vô
thức. Gặp những động chạm thân xác vô thức. Nó bỗng thành ý thức đánh thức chị
dậy. Đến khi chỉ còn chị và người đàn ông đó, mọi thứ như nổ tung ra.
*
* *
Tám giờ.
“Em đói”. Thằng em lăn ra sàn giang thẳng chân tay. “Sắp xong rồi”. Thằng
anh vẫn cặm cụi chữa chiếc ôtô. Phía bên chữa xong, mọi vật xếp ngay ngắn,
thẳng hàng. Phía bên hỏng chỉ còn hai khẩu súng. Giữa phòng một khu nhà Lego
xếp hình tuyệt đẹp giống nhà của chúng ở. Ôtô đậu ở ngoài đường. Tàu hoả chạy
ngoài đường. Những siêu nhân dũng mãnh đủ màu đứng xếp hàng bảo vệ ngoài đường.
Gấu bông, *** bông đứng chơi loanh quanh. Thằng em đăm đăm ngắm tác phẩm, vẻ
mãn nguyện. Nó không biết rằng thằng anh đang mím môi làm, hai bên thái dương
tóc ướt mồ hôi bết lại. Thỉnh thoảng liếc nhanh vào chiếc đồng hồ con gấu đang
thong thả đánh nhịp. Nó thở dài.
Thằng em chợt ngồi nhổm dậy, hỏi: “Anh thích ôtô không? Em cho anh chọn
đấy”. Thằng anh nhìn em đăm đăm, rồi gật. “Anh lấy chiếc điều khiển từ xa này
này, chạy hơi bị nhanh đấy”. Thằng anh lắc đầu. Mắt nó lia qua mấy chục chiếc
ôtô từ to rồi đến chiếc bé nhất. Cầm gọn trong tay. Thằng em cầm một chú siêu
nhân màu trắng, đưa vào tay anh: “Thằng trắng này đánh nhau hơi bị kinh đấy, nó
sẽ chiến đấu bảo vệ anh khỏi bọn hắc tinh tinh”.
Thằng anh cầm lấy chú siêu nhân trắng và chiếc ôtô. Thằng em nhìn anh. Hỏi:
“Bao giờ mẹ lại cho anh đến chơi với em?”. Thằng anh im lặng. Thằng em lại hỏi:
“Mẹ có hay cho anh đi siêu thị không?”. Thằng anh lắc đầu. “Anh chỉ đi theo mẹ
nhặt bóng thôi à?”. Thằng anh gật đầu. Thằng em chui vào gậm giường, lôi những
quả bóng tennis vàng ra say sưa: “Nhiều chưa?”. Thằng anh nhìn em. Rùng
mình...
Những buổi tối. Mẹ đưa nó đến sân bóng. Mấy đứa trẻ con chơi với nhau còn bố
mẹ chúng thì đánh bóng. Sân bóng rộng. Qua sân bóng là khu vườn ven sông Sài
Gòn. Buổi tối. Dọc sông thanh niên nam nữ ngồi tâm sự và uống giải khát trong
không khí mát rượi của gió sông mênh mang. Thường những lúc nghỉ giữa trận, mẹ
cùng nó ra bờ sông ngồi. Mẹ mặc váy trắng, áo pull trắng, tóc cặp cao, hai má
đỏ hồng, uống một hơi hết hai cốc nước chanh. Mẹ nói khi cả hai cùng nhìn về
phía Tân Cảng: “Con thấy cuộc sống ở đó không? Suốt ngày đêm tàu ra vào tấp
nập. Đấy là bến cho các con tàu đến, rồi đi”. Quay sang phía khác, tờ mờ trong
bóng tối bên kia sông là làng xóm, âm thầm tĩnh lặng. Mẹ lại bảo: “Đấy là các
gia đình tối đến quây quần, loanh quanh rồi ngủ để ngày mai dậy sớm đi
làm”.
Nó lặng lẽ nhìn sâu vào vùng tối yên bình đó. Bên kia. Phía đằng sau. Tân
Cảng sáng trắng ánh đèn và tiếng động cơ của những con tàu làm mặt nước như
cuộn sóng lên. Nó hỏi: “Tân Cảng là gì ạ?”. “Là cảng mới. Bao giờ cũng cần bến
mới cho những con tàu!”.
Rồi tiếng những người bạn gọi mẹ ra chiến đấu tiếp. Vớ chiếc vợt và đôi giày
trắng nhảy nhót trên thảm cỏ, mẹ chạy đi như một thiếu nữ. Thiếu nữ ấy bỏ lại
tờ 50.000 đồng cho nó: “Cứ ngồi đây cho mát, con nhé”. Nó khẽ vâng và nhặt tờ
tiền cất vào túi. Những lần sau nó mang theo ống nhòm. Nhòm về phía Tân Cảng.
Chỉ thấy tàu và xà lan chở đủ các thứ vào bến. Rồi đi. Thỉnh thoảng có chiếc xà
lan chở than trôi lừ lừ trên sông như lưng một con cá sấu khổng lồ. Rồi lại soi
về phía làng xóm. Thỉnh thoảng chỉ thấy một ánh đèn điện lấp loé sau rặng cây.
Tân Cảng. Bao lần ngồi một mình, uống nước đợi mẹ, nó đều ước giá có em ngồi
cùng. Thằng bé sẽ chạy chơi trên những bãi cỏ xanh và khô. Nó sẽ gọi cho em một
cốc kem to để thằng bé chén bởi kem là thứ nó thích nhất. Sẽ cùng em đếm những
chuyến tàu vào ra mê mải. Vậy mà đến giờ. Chưa một lần nó cho em đến được Tân
Cảng.
*
* *
Chín giờ.
Chị đứng lên.
Đằng sau. Anh đốt thuốc khói phả mù mịt, đặc quánh. Ngày trước. Đêm động
phòng ngủ mới. Anh bảo phòng ngủ của mình chỉ có hương hoa và mùi da thịt chị.
Anh bảo hút thuốc lá trong phòng ngủ là không văn minh, và bẩn thỉu...
Chị nói. Giọng khản đặc: “Sang đó, ba năm tôi có thể đón con”. Anh lắc đầu,
cười rất nhạt trong những quầng khói đục: “Đến ngày mai thế nào còn chẳng dám
nói trước huống hồ những ba năm sau”. “Con ở với mẹ vẫn tốt hơn”. Chị cố gắng.
Anh lắc đầu. Cười mai mỉa chế giễu trên khuôn mặt trắng bệch. Và bấm nút điều
khiển tivi. Kênh VTV1 đang phát những hình ảnh về cuộc chiến ở Nam Tư. Từng
đoàn người chạy tản cư sang các nước bạn và ách tắc ở biên giới. Nhà cửa, đồ
đạc bỏ lại. Họ lếch thếch chạy thoát thân. Chạy để tìm cuộc sống.
Lần này thì chính chị đứng lên và tắt tivi. Những người dân Nam Tư đó, những
cuộc di tản khốc liệt dưới bầu trời đầy bom đó không quan trọng với chị bằng
việc chỉ còn một giờ đồng hồ nữa. Chị phải đi khỏi căn nhà này. Phải xa những
gì lâu nay là máu thịt của chị. Xa đứa con trai bé bỏng thơm như một chiếc bánh
gatô mới ra lò. Không có một điều gì làm chị xúc động hơn chính bản thân bão tố
trong lòng chị lúc này. Chiến tranh đã nổ ra. Bom đã rơi vào chính chị. Và chị
cũng phải chạy đi. Đến một cảng mới để làm lại từ đầu.
Xung quanh họ. Bỗng im lặng đáng sợ. Ngoài vườn. Có tiếng gió rất nhẹ. Nhẹ
đủ để thỉnh thoảng lùa vào làm những nan thuỷ tinh va lanh tanh. Im lặng đến
nỗi thập thõm ở đâu đó, có lẽ rất xa, tiếng dương cầm của một bé gái đang tập.
Chỉ một vài nốt nhạc bắt đầu của một bản nhạc. Lúc nặng, lúc nhẹ. Vẳng đến rồi
lại mất đi.
Chị lặng lẽ vào trong.
Đến cửa phòng hai đứa trẻ thì dừng lại.
Thằng anh đặt chiếc ôtô bé xíu và thằng siêu nhân xuống sàn nhà. Kéo chiếc
ba lô và lôi một chiếc máy bay khá to với hai cuốn truyện tranh “Chú lính chì
dũng cảm” và “Bé tìm hiểu luật giao thông”. Thằng anh kéo thằng em vào lòng
mình, nói: “Ngày mai, em bảo chị Ba đọc cho nghe nhé. Đây là quyển sách dạy về
luật đi đường. Em phải thuộc cho kỹ để mai kia đi học đỡ bị xe đâm. Còn quyển
này, em nhớ để có lòng dũng cảm như chú lính chì”. Thằng em gật gù. Say sưa
nhìn hai cuốn truyện. “Còn đây là chiếc máy bay”. Giọng thằng anh run run.
Nghẹn tắc. Lấy tay nắm lấy bàn tay bé xíu của thằng em, đặt vào một chấm trắng
trên thân máy bay, tượng trưng cho ô cửa sổ. Nói: “Anh sẽ ngồi ở đây. Coi như
anh là ô số 5 này. Mỗi lần muốn nói chuyện với anh, em nhìn vào sẽ thấy”.
Và di ngón tay đếm đi. Một. Hai. Ba. Bốn. Năm.
Thằng em quay lại nhìn anh. Mặt láu lỉnh. “Anh là số 3 để em đếm cho nhanh”.
Thằng anh lắc đầu: “Em lại lười học rồi. Em phải chăm học. Em càng học giỏi,
anh em mình càng chóng gặp lại nhau”. “Em chán học lắm”. Thằng em thở hắt ra.
“Phải chăm học. Em có nghe anh không?”. “Em chỉ thích chơi với anh thôi”. “Thì
em cứ để chiếc máy bay này bên mình, coi như là anh đang chơi với em”. “Thế thì
em là thằng siêu nhân trắng, em ở bên cạnh anh suốt ngày”.”Anh sẽ mang siêu
nhân bé tí này theo”.
*
* *
Mười giờ.
Chị đứng ở cửa vào.
Thằng anh đeo ba lô đứng bên cạnh. Anh đứng đối diện chị, bế trên tay thằng
em đang díp mắt buồn ngủ. Tay cầm chặt chiếc
máy bay. Chị cúi lại gần thằng bé. Rúc khuôn mặt đầy nước mắt vào cổ, hít một
hơi dài như muốn nuốt mùi da thịt thơm tho của nó vào lòng.
Anh cúi xuống. Thằng anh đang im lặng nhìn ra vườn. Những bụi cây rung rung.
Đưa vào tay nó mấy tờ 100 USD. Anh lầm bầm: “Con cất đi, sang đó còn có tiền
tiêu”. “Con xin”. Thằng anh nói rồi cất tiền vào một ngăn của ba lô. “Anh cố
gắng chăm sóc con. Nó còn bé lắm”. Chị chùi nước mắt. Mặt méo xệch. “Cô xin cho
con học trường trung tâm, cố tìm chỗ có nhiều người Việt Nam cho con có bạn”.
Thằng anh nhìn thằng em. Lúc này nó mới khóc. Tiếng khóc ri ri. Đau đớn như
muốn nuốt ngược vào trong. Như bị oan ức không thanh minh được.
Chị cúi mặt. Cắn chặt môi. Bất giác chị đưa tay ra nắm lấy tay anh đang bóp
chặt. “Xin lỗi anh. Xin lỗi con trai của mẹ...”. “Tôi mới là người có lỗi. Cái
lỗi của tôi... là sống với cô mà không hiểu cô cần gì... Nên cô mới bỏ đi...”.
Anh nghẹn giọng. Rồi đặt tay lên vai con trai. Lầu bầu trong miệng: “Tha lỗi
cho bố, thanh niên”.
Thằng anh ngẩng đầu nhìn bố. Nhìn thằng em đang ngủ gà ngủ gật. Gật đầu.
*
* *
Buổi sáng. Phi trường.
Gió thổi hào phóng trên những khoảng sân rộng
mênh mông. Chiếc máy bay Boeing 747 dài và to như một con cá voi khổng lồ đang
gầm rú. Những luồng khói đặc phụt mạnh ra sau bị gió thổi sóng sánh lại. Những chiếc
cánh quạt quay tít. Nhà ga náo động tiếng động cơ. Tiếng loa đọc lịch trình các
chuyến bay. Tiếng người nhí nhéo, hỗn độn.
Chị và thằng anh đứng gần cửa máy bay. Mặt hai người
đều thất thần hoảng loạn. Người chồng mới hớn hở vác đồ bên cạnh. Nhìn anh ta,
thấy rõ sự chân thành và độ lượng của người đang yêu và được đền bù. Hai mẹ con
dừng lại chân cầu thang. Và vô thức cùng ngoảnh lại nhà chờ. Chưa bao giờ chị
đẹp và khuôn mặt lại nổi hình khối lên như thế. Tất cả lên cầu thang máy bay và
chui vào trong khoang. Tiếng máy bay rú to như muốn nổ tung.
Mặt thằng anh thất thần, hoảng loạn. Nó đi vào giữa
hai hàng ghế. Chăm chăm đếm như không cần biết có ai bên mình. Một. Hai. Ba.
Bốn. Và năm. Nó dừng lại. Bên ô cửa sổ. Một người đàn ông ngoại quốc mặt đầy
râu, mắt đen nháy đang ngồi phưỡn bụng thở. Ông ta chắc phải hơn một trăm cân.
Chị và người chồng mới vẫn đi tiếp xuống giữa khoang rồi đứng lại. Ông mở cánh
cửa trên đầu và xếp những vali nhỏ vào dó. Còn chị thì chui vào ghế, và quay
lại. Thằng anh cứ đứng ở hàng thứ năm như bị thôi miên bởi ông béo bụng. Chị
gọi: “Con ơi, ghế của mình ở đây cơ mà. Xuống đây”. Thằng anh nhìn mẹ mắt đầy
nước.
Nó lắc đầu tuyệt vọng. “Dưới này cơ mà con”.
Chị lại gọi. Nó vẫn lắc đầu, nhìn người đàn ông đầy vẻ kinh hãi. Rồi nhìn chị,
nói: “Con hẹn với em là ngồi ở đây. Ô cửa số 5”.
Chị thở dài đánh sượt và ngồi phịch xuống ghế. Nước
mắt giàn giụa trên khuôn mặt méo xệch. Người chồng mới đã xếp xong đồ, chui vào
ghế trong. Chị cắn chặt môi, ngó ra vẫy thằng anh: “Xuống đây con”.
Thằng anh vẫn lắc đầu. Nó nhìn mẹ bằng đôi mắt
mở to chưa từng thấy bao giờ. Rồi lại nhìn qua ô cửa đã bị lão béo kéo sập tấm chắn
nắng xuống và đang nhắm mắt ngủ. Thằng anh chồm người qua một người khách bên
ngoài. Chồm qua lão béo. Đấm như điên vào ô cửa tròn đã đóng. Lão béo giật mình.
Ngơ ngác và hiểu ra. Rồi lấy tay đẩy tấm nhựa trắng lên.
Ngoài trời. Nắng vàng óng. Mùa khô đã đến. Phía
nhà chờ, cửa kính sáng loáng như gương.
Thằng anh vừa đấm vào ô cửa, vừa hét trong
những giọt nước mắt: “Bé ơi, có thấy anh không. Anh đang ở đây này”.
Phía sau. Chị cúi gục, khóc ngất đi.
*
* *
Sau những khuôn cửa lớn sáng choang. Anh và thằng em đứng dán người vào cửa
kính. Tay thằng bé cầm chiếc máy bay, một tay
nắm chặt tay bố. Nó nhìn chiếc máy bay to đùng đang gào rú ngoài xa. Rồi cúi
xuống chiếc máy bay ở tay. Rút bàn tay nhỏ xíu khỏi tay bố. Nó lấy ngón trỏ chỉ
vào những chấm trắng trên thân máy bay. Lẩm bẩm đếm. “Một. Hai. Ba. Bốn... Năm.
Anh ngồi đây. Đây là anh mình”.
Mắt anh nhoè nước. Tai anh như có một luồng khí đặc quánh phủ lấp. Sao lại
thế này nhỉ? Bao năm nay. Từ lúc linh cảm mách bảo về sự ra đi của chị. Ban đầu
là thể xác. Rồi đến tinh thần. Lúc nào anh cũng bị ám ảnh về chuyện này để rồi
bây giờ, anh lại chẳng hiểu tại sao.
“Một. Hai. Ba. Bốn... Năm”, thằng em vẫn lẩm bẩm đếm. Chăm chỉ một cách kỳ
lạ.
Tại sao? Tại sao? Hôm qua anh không vứt bỏ lòng tự ái, sự ghen tuông và tha
thứ cho chị. Thậm chí van xin chị nghĩ lại? Tại sao anh luôn lường ra những rủi
ro cho những hợp đồng ký với đối tác cả ta lẫn Tây mà lại không lường được cái
rủi ro ngày hôm nay? Tại sao đến hôm qua anh vẫn nghĩ là sự chia tay này sẽ
không có thật, chỉ là một câu chuyện đùa? Tại sao cơ chứ?
*
* *
Trên máy bay.
Lão béo như hiểu được tình cảm của thằng anh, liền ngồi thẳng dậy óp bụng
lại cho thằng anh đến sát được ô cửa. Vòng tay ra cho nó lọt vào lòng. Ông ta
nhún vai, trìu mến nhìn nó.
Thằng anh mở to mắt nhìn xuống, một tay nắm chặt thằng siêu nhân
trắng.
Bên dưới. Phía xa. Chỉ thấy nắng chiếu vào ô cửa kính loang loáng như những
tấm gương trời. Người đi tiễn bé xíu với những cái đầu đen như hạt đỗ.
Nó lùi người lại. Chùi nước mắt. Đi ra đứng giữa hai hàng ghế, và nhìn mẹ.
Mẹ nó đang cúi gục xuống khóc.
Chiếc máy bay lạnh lùng chạy một vòng ra xa và dừng lại. Rú to lên. Rồi nhấc
hẳn lên khỏi mặt đất.
*
* *
Đằng sau những tấm kính.
Thằng em vẫn đứng với chiếc máy bay trên tay, lấy ngón trỏ chỉ vào những
chấm trắng bé xíu và đếm. “Một. Hai. Ba. Bốn... Năm”