Rồi từ đó

“Nỗi nhớ đôi khi tự tìm đến mình, đôi khi chúng ta tự tìm đến nó.”
Anh sẽ viết về một mùa hạ. Mưa đi rất vội mà nắng cũng rất hiền. Sài Gòn chập chững tập những bước đầu tiên đi qua thương nhớ.
Đúng vậy. Là mùa hạ cuối cùng đó. Những tháng ngày bình yên ấm áp đã
thật sự đi qua. Tháng Năm, bên những cơn gió ngang trời, từng thềm lá
rơi đầy trên giao lộ Pasteur và Lê Duẩn, len qua đỉnh tháp chuông nhà
thờ để nối dài những giấc mơ. Trên radio, Thanh Lam vừa cầm tay Hà Trần
lang thang trong mùa hạ tuyệt đẹp trên con đường của những người yêu
nhau. Nơi gác gỗ của quán café thân thuộc, những người-thất-tình tạm
biệt nhau trong nỗi cô đơn, hoặc đang nghĩ về những khoảnh khắc trôi
qua, hoặc đang nghe những bài tình ca không thành tiếng…
Trưa vắng. Mưa bụi. Phố không người. Giữa những khoảng không miên man
ấy, anh nằm dài xem không gian giữa bản thân và những lỗ hổng trên trần
nhà đang dần dần thu hẹp về phía con tim. Ừ thì, em biết không, mỗi câu
chuyện tình đều khiến người đọc tan nát cõi lòng theo cách của riêng
nó.
…
Đến một lúc nào đó con người tự hỏi, rồi một ngày ta lại hình dung
nhau theo cách như thế nào? Câu trả lời chỉ là những khoảnh khắc. Mùa hạ
ấy, rất dài mà cũng rất ngắn, và những khoảnh khắc ấy giờ đây anh sẽ
chẳng thể nào nói cho em biết hết, có chăng chỉ là ghi lại một phần nào
đó thôi. Nhưng chỉ một thôi cũng đủ để chúng ta vẽ nên những bức họa
trong thật rõ ràng trong tiềm thức, viết lên trên đó những hoang hoải
của yêu thương.
Tháng Năm, anh tìm thấy em giữa sân trường đông đúc trong một cuộc
thi. Ta gặp nhau một cách rất đỗi tự nhiên, bằng sách, bằng nụ cười và
những bản tình ca. Những câu chuyện mông lung nhưng chưa bao giờ chìm
vào im lặng. Ngay lúc đó anh biết rằng có một điều gì thay đổi đang diễn
ra trong bản thân mình, một cảm giác bắt đầu dẫu là rất nhỏ bé thôi. Kể
cả trong ý thức lẫn vô thức, anh đều biết rõ điều đó.
Tháng Năm, trên xe buýt, tai đeo headphone, em khẽ hát theo một bài
tình ca già trước tuổi. Khi em tựa nhắm mắt và tựa nhẹ vào vai, anh
tưởng như nghe những giai điệu vang lên từ trong tim mình. Gấp lại quyển
sách đang đọc, và chỉ thản nhiên ngồi như thế, cảm nhận một chút ấm áp
chẳng thể diễn tả bằng lời. Anh tin rằng những trang sách đã dừng lại ở
câu: “Tình yêu sẽ cứu rỗi thế giới”.
Tháng Năm, anh ngồi cũng em nơi một quán café cũ kĩ. Tiếng dương cầm
và căn gác nhỏ. Chầm chậm nghe một Sài Gòn thư thả, tĩnh lặng và ngắm
những giọt mưa ướt mềm khung cửa sổ. Trời thì lạnh nhưng tách café ấm và
đôi tay nắm chặt. Tất cả đủ để ta, bằng những điều chân thật nhất, nhóm
lên những ấm áp tâm hồn để rồi nép vào gần nhau hơn.
Tháng Năm, ta đi trên con đường thênh thang nhất thành phố, kể cho
nhau nghe cái cảm giác một sớm mai, khi thành phố chợt thức giấc sau cơn
mưa đêm, tiếng chim hót và mùi cỏ lau tràn qua khắp các nẻo đường, chìm
vào con người qua chiếc mũi khụt khịt vì hơi ẩm. Cái cảm giác thức giấc
bằng một cuộc gọi hay một tin nhắn ngắn ngủi, “Dậy đi!”, đại loại thế.
Rồi ta sẽ thấy ngày mới thật bình dị, thật ổn và an lành trong nhau.
Tháng Năm, anh lao thẳng về nhà khi vô tình nghe được một câu chuyện
thương tâm. Bật máy tính, tìm vội tên em, rồi nhảy vào chỉ để hỏi khỏe
không, sao rồi, và những điều vặt vãnh. Anh bất giác sợ một ngày nào đó
mình sẽ không còn có dịp để nói chuyện với em lần cuối, để giữ một chút
gì đó cho chuyến đi đến một thế giới xa lạ mà chẳng ai có thể kể lại
hoặc viết nên. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh ý thức được mình may mắn
đến chừng nào, khi đang sống và vẫn còn lý do để sống.
Tháng Năm năm ấy, chúng ta chia tay nhau.
Và mùa hạ, những ngày tiếp theo vẫn trôi qua chỉ để kéo dài thêm nỗi nhớ…
Nhưng em biết đấy, rồi nhân loại sẽ phải cảm ơn nhau vì những êm đềm
giả tạo trong cuộc đời bỗng dưng biến mất, nhường chỗ cho những xúc cảm
buồn tênh. Một thức tình cảm nhẹ nhàng mà toàn vẹn, lắng đọng và trong
suốt như pha lê mà chỉ khi mất đi ta mới bồi hồi tiếc nuối. Đó phải
chăng là cái giá của sự trưởng thành, khi ta bỗng già đi, thất bại trong
cuộc chiến giữ gìn những lãng mạn trong đời, và niềm hy vọng đã từng
bền vững trong ta cũng dần phai nhạt…
…
Một ngày tháng Năm, anh biết mình đã sẵn sàng đưa tay đón chào mùa hạ trước, mùa hạ vốn dĩ đã trôi đi quá nửa trong tim.
Nhân loại muôn đời sẽ lại tìm đến nhau bằng những yêu thương trong
tim. Không cần những gì quá lạ lẫm hay lớn lao. Để rồi sau đó, vào một
ngày đẹp trời, ta biết mình cần chấp nhận rằng mình đã không hoặc tạm
thời không thuộc về nhau. Anh và em, cất bước nhẹ ra đi trong một sự im
lặng mà vô tình hay hữu ý chúng ta tạo ra, và để rồi cả hai không cần
điều gì cho nhau ngoài sự im lặng trong đồng điệu ấy.
Anh sẽ bắt đầu thôi chờ đợi, sẽ nhớ đến em như là một hoài niệm, một
cảm giác thật đẹp mà mỗi chúng ta đều phải đôi lần va vấp phải khi lại
mất đi những lần đầu trọn vẹn yêu thương. Đó tình yêu, chắc chắn thế.
Con người thay đổi. Cảm xúc cũng thay đổi. Nhưng điều đó không có nghĩa
là tình yêu trước kia giả tạo hay sai lầm. Nó chỉ đơn giản là đôi lúc
người ta lớn lên, người ta lại xa nhau…
Rồi từ đó, anh sẽ không còn viết về anh và em ở thì quá khứ.
Rồi từ đó, anh biết sống cho người khác, cho những hy sinh chẳng cần một lý do.
Rồi từ đó, bỏ lại nỗi nhớ phía sau lưng, những bước chân sẽ biết mỉm cười từ chối…
“Đừng buồn thế
Dù ngoài kia vẫn mưa rơi…”