Phù thủy xứ Oz - Chương 18 - Chương kết
Chương 18
Sau khi nhảy
xuống tường sứ, các bạn đồng hành thấy mình ở giữa nơi không lấy gì làm dễ
chịu, đầy những vũng với đầm lầy, bao phủ bởi cỏ rậm rạp. Thật khó mà bước đi
cho khỏi rớt xuống các hố bùn, bởi cỏ dày đã che khuất bọn chúng khỏi tầm mắt.
Tuy vậy, bằng cách dò đường cẩn thận, họ an toàn tới được các vùng đất cứng.
Nhưng tại chỗ này vương quốc đó dường như rộng lớn hơn bao giờ hết, và sau một
hồi đằng đẵng mệt mỏi qua các bụi rậm, họ tới một khu rừng khác, nơi cây cối
thì to lớn và già hơn bất cứ nơi nào họ từng biết.
“Khu rừng này thật là tuyệt vời”, Sư tử tuyên bố, nhình quanh với vẻ vui sướng,
“tôi chưa bao giờ thấy nơi nào đẹp hơn.”
“Nó có vẻ tối tăm”, anh Bù nhìn nói.
“Hoàn toàn không”, Sư tử đáp, “Tôi thì muốn sống trọn đời nơi đây. Hãy xem lá
dưới chân anh mới mềm mại làm sao, và đám rêu bám vào những cây lớn tuổi kia
mới xanh và dày làm sao. Chắc hẳn không có con hoang dã nào còn ao ướt một ngôi
nhà dễ chịu hơn.”
“Có lẽ giờ đây trong rừng cũng có bọn thú hoang”,
Dorothy nói.
“Tôi nghĩ rằng có”, Sư tử đáp, “nhưng không thấy
đứa nào quanh đây.”
Họ xuyên qua rừng cho tới khi quá tối trời để mà đi
tiếp. Dorothy, Toto với Sư tử lăn ra ngủ, trọng khi Thợ rừng Thiếc và Bù nhìn
canh chừng như thường lệ.
Sáng ra họ lại lên đường. Chưa được bao xa, họ nghe
thấy tiếng ầm ĩ xa xôi, như tiếng gầm của nhiều loại thú hoang. Toto rên rỉ một
chút nhưng không ai sợ hãi và họ tiếp tục đi trên con đường đã lắm kẻ lại qua
cho tới khi ra đến cửa rừng, nơi có tới hàng trăm con thú các loài đang tụ tập.
Có bọn hổ, voi, gấu, chó sói, cáo cùng tất cả các loài khác trong lịch sử tự
nhiên, và trong thoáng chốc Dorothy thấy sợ. Nhưng Sư tử giải thích rằng bọn
chúng kia đang hội họp và qua tiếng làu nhàu và gầm gừ của của chúng chú đoán
rằng chú đang gặp rắc rối.
Nói vậy rồi một vài con thú trông thấy chú, và ngay
lập tức cà đám to lớn đó im thít như thể có phép thần. Con hổ to nhất tiến đến
Sư tử, cúi đầu và nói, “Xin kính mừng! Thưa Chúa sơn lâm! Một lần nữa, ngài đã
tới thật đúng lúc để đánh đuổi kẻ thù, mang hòa bình tới cho tất thảy chúng
sinh trong rừng.”
“Các anh gặp chuyện gì?” Sư tử điềm tĩnh nói.
“Chúng tôi thảy đều bị đe dọa”, con hổ đáp, “bởi
một kẻ thù hung bạo mới đây đã tới khu rừng này. Nó là một quái vật khổng lồ,
trông như con nhện lớn, thân thì như voi, chân dài bằng thân cây. Nó có tám cái
chân dài như thế, và con quái vật cứ bò đi trong rừng, một chân tóm lấy các con
vật đưa lên miệng để nhai như nhện ăn ruồi. Không còn ai trong chúng tôi được
an toàn khi kẻ hung ác đó còn sống, và chúng tôi đang họp bàn xem làm thế nào
để bảo trọng được mình thì ngài tới.”
Sư tử suy nghĩ một lát.
“Không còn Sư tử nào khác trong rừng sao?” chú ta
hỏi.
“Không, có một vài nhưng quái vật đã ăn thịt cả
rồi. Và hơn nữa, không có vị nào lại to lớn và can đảm bằng ngài.”
“Nếu ta tiêu diệt được kẻ thủ của các ngươi thì các
người có cúi đầu tôn ta làm Chúa sơn lâm?” Sư tử hỏi.
“Chúng tôi rất vui lòng”, con hổ đáp, và hết thảy
bọn thú kia gầm tướng lên, “Chúng tôi xin vâng.”
“Con nhện lớn của các người đâu?” Sư tử hỏi.
“Đằng kia, giữa những cây sồi”, con hổ nói và chỉ
bằng chân trước.
“Hãy trông chừng cho các bạn ta”, Sư tử nói, “và ta
sẽ đi đánh nhau với con quái vật ngay bây giờ.”
Chú chào các bạn và kiêu hãnh bước đi chiến đấu với
kẻ thù.
Khi Sư tử thấy nó, con nhện lớn đang ngủ, và trông
nó xấu xí đến nổi kẻ thù của nó phải hếch mũi lên vì ghê tởm. Những cái chân
của nó quả thật dài như con hổ nói, và thân thể nó bao trùm bởi thứ lông đen
thô. Nó có cái mồm to tướng và hàm răng sắc dài chừng vài phút (1), nhưng đầu
nó nối với cái thân mập lùn bằng cái cổ mỏng mảnh như của con ong. Điều này gợi
cho Sư tử cách hay nhất để tấn công con vật, và chú biết rằng đánh nó lúc ngủ
dễ hơn khi thức, liền lao mạnh tới và nhảy thẳng lên lưng nó. Rồi, bằng một cú
táp nặng trịch, bao bọc trong vuốt sắc nhọn, chú rứt cái đầu con nhện ra khỏi
thân nó. Rồi chú nhảy xuống, đứng nhìn cho tới khi những cái chân dài thôi
quằng quại, thế là chú biết rằng nó đã xong đời.
(1) Foot_Đơn vị đo chiều dài của Anh
bằng 0,3048m
Sư tử trở về rừng nơi các con thú đang đứng đợi, và
kiêu hãnh bảo, “Kẻ thù đó, các ngươi không còn phải sợ sệt nữa.”
Thế là các loài thú cúi sát đầu trước Sư tử như
trước vị Chúa tể của chúng, và rồi chú hứa sẽ quay lại nơi đây để trị vị, ngay
lúc làm Dorothy an toàn trở về Kansas.
Chương
Kết
Bốn
người bạn đồng hành yên ổn qua phần rừng còn lại, và khi ra khỏi bóng tối của
nó, họ thấy trước mặt một ngọn đồi dốc đứng, từ chân tới đỉnh phủ đầy những
tảng đá lớn.
“Trèo lên đó sẽ mệt lắm đây”, Bù nhìn nói, nhưng
thế nào thì ta vẫn phải lên.”
Thế là anh ta dẫn đường, những người khác theo sau.
Họ gần tới tảng đá đầu tiên thì nghe thấy một giọng khàn khàn hô lên, “Lui
lại!”
“Ai đó?”’ Bù nhìn hỏi.
Thế là một cái đầu nhô lên tảng đá, cùng với giọng
nói đó, “Cái đồi này là của chúng tao, không kẻ nào được qua.”
“Nhưng bọn tôi thì khác,” Bù nhìn nói, “Chúng tôi
muốn đến xứ sở của người Quahling.”
“Vậy mà không được đấy!” giọng nói đáp trả, và rồi
bước ra từ sau tảng đá là kẻ người lạ lùng nhất mà các bạn từng thấy.
Hắn ta thân hình ngắn ngủi với cái đầu to, đỉnh đầu
phẳng tẹt, được đỡ bởi cái cổ dày đầy những nếp nhăn. Nhưng người lại hoàn toàn
không tay. Nhận ra điều đó, anh Bù nhìn không thấy ngại rằng sinh vật bất lực
nọ có thể cản họ lên đồi.
Thế là anh nói, “Xin thứ lỗi vì không làm theo lời
anh, nhưng chúng tôi phải vượt qua đồi dù anh có thích hay không”, và quả quyết
bước tới.
Nhanh như chớp, cái đầu của kẻ kia phóng tới cùng
với cái cổ vươn dài ra tới khi đỉnh đầu, vốn phẳng tẹt, đập ngang thân anh Bù
nhìn, làm anh ngã nhào lăn lông lốc xuống đồi. Và cũng nhanh nhẹn như lúc vọt
ra, cái đầu ngay tắp lự rút vào thân. Gã đó cười chói tai và bảo, “Cũng không
dễ như mi tưởng phải không!”
Một hợp xướng cười dữ dội vang lên từ những tảng đá
khác, và Dorothy thấy hàng trăm những gã Đầu Búa không tay trên đồi, mỗi tên ở
sau một tảng đá.
Sư tử nổi với cái đám đang cười cợt nỗi không may
của anh Bù nhìn, liền gầm lên vang động như sấm rồi lao lên đồi.
Một cái đầu phi ra lần nữa, và chú Sư tử to lớn lăn
xuống đồi như bị hạ bởi một quả đại bác.
Dorothy chạy xuống giúp Bù nhìn đứng dậy, còn Sư tử
bước tới chỗ cô, mình mẩy thâm tím đau nhức và bảo, “Thật vô ích mà đi đánh
nhau với cái bọn bắn bằng đầu đó, không ai có thể chịu nổi chúng.”
“Thế ta làm thế nào bây giờ?” cô hỏi.
“Hãy gọi bầy Khỉ có cánh đi”, chàng Thợ rừng gợi ý,
“cô vẫn có thể gọi chúng một lần nữa.”
“Được lắm”, cô đáp, và đội Mũ vàng lên đầu, đọc
thần chú. Bầy khỉ có cánh vẫn nhanh như thế, trong vài dây cả đàn đã đứng trước
mặt cô.
“Cô có lệnh gì?” Vua khỉ cúi sát đầu, hỏi.
“Hãy mang chúng tôi qua đồi tới đất nước của nguời
Quadling”, cô bé đáp.
“Điều đó sẽ được thực hiện”, Vua khỉ nói, và ngay
lập tức bầy khỉ cắp bốn bạn đồng hành cùng Toto bay đi. Khi họ bay qua đồi, bọn
người Đầu Búa lá hét tức tối, và vọt cao những cái đầu lên không khí, nhưng
chúng không với tới bầy khỉ đang mang Dorothy cùng các bạn an toàn qua quả đồi
và đặt họ xuống miền đất tươi đẹp của người Quadling.
“Đây là lần cuối cùng cô triệu chúng tôi”, thủ lĩnh
khỉ nói với Dorothy, “vậy xin từ biệt và chúc cô may mắn.”
“Xin chào, và cảm ơn các bạn rất nhiều”, cô gái nhỏ
đáp, rồi bầy khỉ vút lên không trung và khuất dạng trong nháy mắt.
Nước của người Quadling có vẻ giàu có và hạnh phúc.
Cánh đồng nối tiếp cánh đồng đầy lúa đang hồi chín tới, với những con đường lát
gạch ngay ngắn chạy giữa, và nhưng dòng suối xinh róc rách cùng những cây cầu
vững chắc bắc qua. Hết thảy hàng rao, nhà cửa và cầu đều sơn màu đỏ tươi, như
màu vàng ở xứ sở của người Winky và màu xanh ở xứ sở người Muchkin. Những người
Quadling thì béo lùn, trông bụ bẫm và đôn hậu, tất cả điều diện màu đỏ, tương
phản rực rỡ với cỏ xanh và lúa vàng.
Bầy khỉ đã đặt họ xuống gần một ngôi nhà thôn quê,
bốn bạn liền bước tới gõ cửa. Vợ của bác nông dân ra mở cửa, và khi Dorothy hỏi
xin chút gì lót dạ, người đàn bà liền cho họ cả một bữa tối ngon lành, gồn có
ba loại bánh nướng và bốn loại bánh quy, cùng với một bát sữa cho Toto.
“Từ đây đến lâu đài của Glinda bao xa?” cô bé hỏi.
“Không xa lắm”, bà vợ nông dân đáp, “Cô hãy đi con
đường chạy về phía Nam, chẳng mấy chốc là tới.”
Họ cảm tạ người đàn bà tốt bụng và lại bước đi,
canh các cánh đồng, qua những cái cầu xinh xắn cho tới khi thấy trước mặt là
một lâu đài vô cùng đẹp đẽ. Trước cổng có ba cô gái trẻ, mặc đồng phục đỏ tinh
tươm, trang hoàng thêm bằng những dải viền vàng, và khi Dorothy tới gần, một
trong số họ bảo cô, “Điều gì đã khiến cô lặn lội tới Vương quốc miền Nam này?”
“Để gặp Phù thủy Tốt bụng trị vì nơi đây”, cô đáp.
“Các cô cho tôi vào gặp bà chứ?”
“Xin cho biết quý danh, tôi sẽ hỏi xem Glinda có
bằng lòng tiếp cô.” Họ cho biết mình là ai, rồi cô gái lính vào trong Lâu đài.
Sau một hồi cô ta trở ra, bảo rằng Dorothy và các bạn được chấp thuận ngay lập
tức.
Tuy thế, trước khi gặp Glinda, họ được dẫn tới một
căn phòng trong lâu đài, nơi Dorothy rửa mặt và chải tóc, Sư tử thì rủ bụi ra
khỏi bờm, anh Bù nhìn thì vỗ vô thân mình cho nghiêm chỉnh, còn chàng Thợ rừng
thì đánh bóng mặt thiếc và tra dầu cho các khớp. Khi tất cả đã sẵn sàng để diện
kiến, họ theo cô gái lính vào căn phòng lớn nơi có Phù thủy Glinda đáng ngồi
trên vàng bằng đá ru bi.
Bà vừa xinh đẹp vừa trẻ trung trong mắt họ. Tóc bà
đậm màu đỏ và buông xuống thành những lọn mượt mà trên vai. Y phục của bà trắng
truyền nhưng mắt bà xanh, và chúng hiền từ nhìn cô gái nhỏ.
“Tôi có thể làm gì cho cô, cô bé?” bà hỏi.
Dorothy liền kể cho bà Phù thủy nghe tất cả câu
chuyện của cô: làm thế nào cơn lốc xoáy đã mang cô tới miền đất của Oz, làm thế
nào cô gặp các bạn đồng hành, và những cuộc phiêu lưu kỳ diệu họ đã trải qua.
“Mong ước lớn nhất của cháu bây giờ”, cô nói tiếp,
“là được trở về Kansas, vì Thím Em chắc hẳn đã nghĩ có chuyện gì kinh khủng xảy
ra với cháu, điều đó sẽ làm thím đau lòng lắm. Và trừ phi năm nay mùa màng khá
hơn năm trước, cháu chắc rằng chú Henry không thể cầm cự được.”
Glinda cuối xuống và hôn lên gương mặt ngọt ngào
đang ngước lên của cô bé tình cảm.
“Trời phù hộ trái tim yêu thương của cháu”, bà nói.
“Ta chắc chắn có thể bảo cho cháu cách trở về Kansas.” Rồi bà tiếp, “Nhưng nếu
thế, cháu phải đưa cho ta Mũ vàng.”
“Cháu sẵn lòng!” Dorothy kêu lên, “Quả thực giờ nó
không còn giúp ích cho cháu nữa, và khi bà có nó, bà có thể ra lệnh cho bầy khỉ
có cánh ba lần.”
“Và ta nghĩ rằng ta chỉ cần sự phục vụ của chúng ba
lần đó thôi”, Glinda mỉm cười đáp.
Thế là Dorothy trao cho bà Mũ vàng, và bà Phù thủy
hỏi Bù nhìn, “Anh sẽ làm gì khi Dorothy rời chúng ta?”
“Tôi trở về Thành Ngọc Xanh”, anh đáp, “vì Oz đã
cho tôi làm người trị vì và mọi người thích tôi. Điều duy nhất tôi lo là phải
đi qua ngọn đồi của những gã Đầu Búa.”
“Bằng phép thuật của Mũ vàng ta sẽ ra lệnh cho bầy
Khỉ có cánh mang anh tới Thành Ngọc Xanh”, Glinda nói, “vì sẽ đáng xấu hổ nếu
lấy đi của dân chúng một kẻ trị vì tuyệt với như thế.”
“Tôi thực sự tuyệt vời ư?” Bù nhìn hỏi.
“Anh thật khác thường”, Glinda nói.
Quay sang Thợ rừng Thiếc bà hỏi, “Anh sẽ làm gì khi
Dorothy rời khỏi nơi đây?”
Chàng ta tựa vào rìu nghĩ ngợi một lát. Rồi chàng
nói, “Những người Winky rất tốt với tôi, và muốn tôi trị vì họ sau khi mụ Phù
thủy Độc ác chết. Tôi cũng quý người Winky, và nếu như có thể trở lạ xứ sở miền
Tây đó, tôi không ước gì hơn là được trị vì họ mãi mãi.”
“Mệnh lệnh thứ hai của ta cho bầy Khỉ có cánh”,
Glinda nói, “đó là đưa anh bình an trở về miền đất của người Winky. Trí não anh
có lẽ không lớn để trông thấy được như Bù nhìn, nhưng anh thực sự xán lán hơn,
nhất là khi đã đánh bóng kỹ và ta chắc anh sẽ trị vì người Winky một cách khôn
ngoan tài giỏi.”
Rồi bà Phù thủy quay sang chú Sư tử to lớn bờm xờm
và hỏi, “Khi Dorothy trở về nhà cô ấy thì cậu sẽ làm gì?”
“Bên kia quả đồi của bọn Đầu Búa”, chú đáp, “có một
khu rừng cổ rộng lớn, và tất cả thú rừng ở đó đã tôn tôi làm Chúa tể. Nếu trở
lại được khu rừng, tôi sẽ sống ở đó cuộc đời vô cùng hạnh phúc.”
“Mệnh lệnh thứ ba của ta cho bầy Khỉ có cánh”,
Glinda trả lời. “sẽ là mang cậu về khu rừng đó. Rồi sau khi đã dùng hết sức
mạnh của Mũ vàng, ta sẽ đưa nó cho vua khỉ và hắn ta cũng cả bầy đàn sẽ được tự
do mãi mãi.”
Bù nhìn, Thợ rừng Thiếc và Sư tử hết lời cảm tạ bà
Phù thủy Tốt bụng vì sự nhân hậu của bà, còn Dorothy kêu lên, “Bà chắc hẳn cũng
tốt bụng như là xinh đẹp vậy! Nhưng bà chưa bảo cháu cách nào để trở về
Kansas.”
“Đôi giày bạc sẽ đưa cháu vượt qua sa mạc”, Glinda
trả lời “Nếu mà biết được sức mạnh của nó, cháu đã có thể trở về với Thím Em
ngay ngày đầu tiên cháu tới xứ sở này.”
“Nhưng nếu thế có lẽ tôi không được bộ óc tuyệt vời
này!” anh Bù nhìn kêu lên. “Cả đời tôi sẽ trôi qua trên cái sào ngoài đồng.”
“Và tôi có thể không có đựoc trái tim ngọt ngào
đó”, chàng Thợ rừng tiếp, “Tôi có lẽ sẽ đứng han gỉ trong rừng cho đến ngày tận
cùng của thế giới.”
“Và tôi mãi mãi sống cuộc đời hèn nhát”, Sư tử
tuyên bố, “và cả rừng sẽ không có một con vật nào dành cho tôi một lời tử tế.”
“Tất cả đều đúng”, Dorothy nói, “và tôi mừng là đã
giúp ích được cho những người bạn tốt. Giờ mỗi người trong họ đã có được điều
mong ước, và hạnh phúc vì có một vương quốc để trị vì, tôi nghĩ đã đến lúc trở
về Kansas.”
“Đôi giày bạc”, bà Phù thủy Tốt bụng nói, “có một
sức mạnh kỳ diệu. Và lạ lùng nhất là chúng có thể mang cháu tới bất cứ nơi nào
trên thế giới trong ba bước, mỗi bước chỉ dài trong chớp mắt. Tất cả những gì
cháu phải làm là giậm hai gót chân vào nhau ba lần và lệnh cho đôi giày mang
cháu tới nơi nào mà cháu muốn.”
“Nếu mà như vậy”, cô bé vui sướng kêu lên, “cháu sẽ
lập tức bảo giày đưa về Kansas.”
Cô vòng hai tay quanh cổ Sư tử và hôn chú, dịu dàng
vỗ vỗ cái đầu lớn của chú. Rồi cô hôn Thợ rừng Thiếc, người đang khóc một cách
hết sức nguy hiểm cho các khớp của chàng. Nhưng cô ôm thân hình nhồi rơm mềm
mại của Bù nhìn trong tay thay vì hôn lên khuôn mặt sơn của anh, và thấy mình
nước mắt tuôn rơi trước sự chia tay đau lòng với các bạn yêu quý.
Glinda Tốt bụng từ ngai vàng ru bi bước xuống hôn
từ biệt cô gái nhỏ, và Dorothy cảm ơn bà vì tất cả lòng tốt bà đã ban cho cô và
các bạn đồng hành.
Giờ là lúc Dorothy nghiêm trang bế Toto trong tay,
và sau khi cuối chào lần cuối cô vỗ hai gót chân giày vào nhau ba lần và nói,
“Hãy đưa tôi về nhà với Thím Em!”
Cuối cùng cô ngồi dậy và nhìn quanh.
“Trời ơi!” cô kêu lên.
Vì cô đang ngồi giữa đồng cỏ Kansas bao la, và ngay
trước mặt cô là ngôi nhà mới của chú Henry, được dựng lên sau khi nhà cũ bị cơn
lốc mang đi. Chú Henry đang vắt sữa cho bọn bò cái ở sân kho, và Toto đã nhảy
khỏi tay cô lao về kho thóc, sủa lên vui vẻ.
Dorothy đứng dậy và thấy rằng cô đang chân trần
mang tất. Vì đôi Giày bạc đã rơi mất trong chuyến bay của cô, mãi mãi chìm
trong sa mạc.
Thím Em ra khỏi nhà để tưới bắp cải thì để ngẩng
lên và trông thấy Dorothy đang chạy về phía mình.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com/ - gác nhỏ cho người yêu sách.]
“Ôi,
cháu yêu quý của ta!” thím kêu lên và ôm lấy cô bé vào lòng phủ đầy mặt cô
những cái hôn, “cháu đã từ chốn nào về thế?”
“Từ xứ sở của Oz”, Dorothy nghiêm trang đáp. “Và
đây là Toto, cũng vậy. Ôi, Thím Em ơi, cháu mừng biết bao lại được trở về nhà!”
Hết
Thực
hiện bởi
nhóm
Biên tập viên Gác sách:
Xù Risan – Du Ca – trangchic
(Tìm – Chỉnh sửa – Đăng)

