Thời gian tươi đẹp (Tập 2) - Chương 40 phần 2

Giọng của Lệ Trí Thành vẫn trầm thấp như thường lệ. Nhưng bởi
vì vừa rồi anh mới tức giận nên Lâm Thiển càng thấy đáng sợ.

Lâm Thiển đi tới khép chặt cửa rồi mới nói với Lâm Mạc Thần ở
đầu kia điện thoại: “Em không sao, vừa cùng Lệ Trí Thành đến khách sạn. Tấn
công ư? Đâu có, chỉ là xuất hiện mấy người gây rối nhưng đã bị ngăn chặn kịp
thời. Bọn em nhân cơ hội ngồi xe đi mất… Làm sao họ có thể tấn công em?”

Đối với anh trai, Lâm Thiển vẫn chỉ báo tin lành không báo
tin xấu như thường lệ. Vì vậy, cô không nhắc một chữ đến vụ bị ném trứng gà.

Nhưng lần này, cô không thể che giấu Lâm Mạc Thần, bởi anh
cất giọng lạnh nhạt: “Còn giấu anh nữa, anh đã nhìn thấy ảnh em bị ném trứng
gà.”

Lâm Thiển không rõ anh trai lấy ảnh ở đâu ra. Nhưng cô biết
Lâm Mạc Thần vốn thần thông quảng đại nên không truy vấn, mà cất giọng hơi ấm
ức: “Vâng, em bị ném trúng một quả, trong khi lưng Lệ Trí Thành bị trúng bốn
năm quả. Em không bị thương, chỉ hơi đau một chút.” Ngừng một lát, cô thở dài:
“Nhưng vết thương tâm hồn còn lớn hơn nỗi đau thân thể.”

Câu nói của cô nửa thật nửa giả, Lâm Mạc Thần trầm mặc mấy
giây.

“Em đang ở đâu? Anh sẽ qua bên đó.”

Lâm Thiển ngập ngừng: “Không hay lắm, bây giờ đang là lúc
căng thẳng.”

Một khi Lâm Mạc Thần đã tức giận, không gì có thể ngăn được
anh. Không giống Lệ Trí Thành, từ anh tỏa ra tà khí khiến người khác khiếp sợ.

Anh cười nhạt một tiếng: “Địa chỉ?”

Lâm Thiển lập tức báo địa chỉ khách sạn và số phòng cho anh
trai. Đầu kia liền vang lên tiếng tút tút, báo hiệu anh đã cúp máy.

Lâm Thiển khóc dở mếu dở. Đến thì đến, cây ngay không sợ chết
đứng. Hơn nữa dù sao cũng là anh trai cô, chắc chắn Lâm Mạc Thần sẽ không để
hai anh em chịu thiệt.

Ôm ý nghĩ như vậy, Lâm Thiển ném điện thoại sang một bên, nằm
xuống giường nghỉ ngơi. Lạ thật đấy, rõ ràng chỉ bị ném trúng vào mặt, tại sao
toàn thân và tinh thần của cô lại mệt mỏi như vậy?

Lâm Thiển đảo mắt một vòng, dừng lại ở chiếc áo sơ mi bỏ trên
bàn. Đây là áo Lệ Trí Thành vừa thay ra. Lúc ở bệnh viện, cô chỉ nghe thấy
tiếng đập bụp bụp. Lên ô tô, cô mới phát hiện, cánh tay, sau lưng Lệ Trí Thành
dính đầy lòng đỏ trứng gà.

Không hiểu tại sao, khi chứng kiến cảnh này, Lâm Thiển còn
thấy ấm ức và phẫn nộ hơn cả khi cô bị ném trúng. Trong đầu cô chỉ có một ý
nghĩ: Sao bọn họ có thể tấn công anh? Bọn họ không biết anh nỗ lực đến mức nào
để bảo vệ thương hiệu dân tộc.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thiển dội lên cảm giác buồn bực
quen thuộc. Cô xuống giường, cầm áo sơ mi của Lệ Trí Thành đi vào nhà vệ sinh.

Vừa rồi Lệ Trí Thành chỉ tắm qua loa rồi đi bàn công chuyện
với mọi người. Lâm Thiển cũng muốn tham dự nhưng hôm nay cô bị tấn công, khiến
anh hết sức đau lòng. Vì vậy, anh hôn lên trán cô, nói nhỏ: “Anh đi xử lí, em
hãy nghỉ ngơi, ở trong này đừng ra ngoài.”

Bình thường, Lệ Trí Thành không ngăn cô tham gia những buổi
thảo luận về công việc. Vào thời khắc này, Lâm Thiển cảm nhận một cách rõ ràng
khao khát bảo vệ mãnh liệt của anh. Thế là cô mềm lòng, ngoan ngoãn ở lại phòng
ngủ.

Lâm Thiển giặt kĩ áo sơ mi của anh. Ngẫm đi nghĩ lại mới
thấy, đây là lần đầu tiên cô giặt áo cho anh. Bình thường hai người đều bận
rộn, quần áo thường bỏ vào máy hoặc mang ra cửa hàng giặt khô. Lệ Trí Thành lại
sống trong quân ngũ nhiều năm, có thói quen tự thân vận động, vì vậy thỉnh
thoảng anh còn giặt cả quần áo lót cho cô.

Nghĩ đến đây, nội tâm Lâm Thiển tràn ngập tình cảm yêu
thương. Lớp vải mềm mại dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của làn da anh, khiến
cô rung động. Mình phải đối xử với anh tốt hơn, cô tự nhủ, phải chăm sóc anh
nhiều hơn mới được.

Lâm Thiển đang chăm chú giặt áo, cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở
ra, Lệ Trí Thành đi vào.

Lâm Thiển đưa mắt về phía phòng khách, nơi đó vắng lặng như
tờ. “Bọn họ đi rồi à?” Cô hỏi.

“Ừ.” Anh đứng bên bồn
rửa mặt, ánh mắt dừng lại ở đôi tay cô: “Sao tự dưng lại giặt áo cho anh?”

Lâm Thiển mỉm cười, vò
áo rồi vắt khô. Sau đó, cô treo lên mắc rồi mới quay về phòng ngủ. Lệ Trí Thành
thong thả đi theo cô.

Lâm Thiển phơi áo sơ
mi của anh ngoài ban công. Nơi này gió lớn, dường như có thể thổi tan mây đen
trong lòng. Cô hơi thẫn thờ, dõi mắt về phương xa. Lệ Trí Thành đột ngột ôm cô
từ phía sau, cúi xuống cắn vào cổ cô một cái.

Lâm Thiển nắm tay anh,
nói khẽ: “Trí Thành, em vừa nhìn thấy mấy nhân viên kì cựu của Ái Đạt trong đám
người gây rối.”

Nói xong, cô liền lặng thinh.

Bọn họ đúng là nhân viên lâu năm. Lúc Ái Đạt gặp khó khăn
nhất, họ không bỏ công ti mà đi. Nhưng hôm nay, không biết bị ai xúi giục, họ
lại đứng vào hàng ngũ biểu tình.

Việc xúi bẩy chỉ là yếu tố bên ngoài, có lẽ bọn họ không hiểu
cô. Cũng có khả năng, họ cảm thấy bức bối khi công ti Ái Đạt cũ rơi vào tay DG.
Bất kể vì nguyên nhân nào, sự xuất hiện của họ ở phía đối lập vào tối ngày hôm
nay cũng khiến Lâm Thiển thật sự thất vọng.

Lệ Trí Thành lập tức dừng động tác. Hai tay anh chống vào lan
can ở ban công, khóa cô trong lòng. Tư thế này khiến Lâm Thiển cảm thấy vô cùng
ấm áp, cô cọ đầu vào cổ anh rồi ngẩng lên nhìn anh.

Lệ Trí Thành cúi xuống nói với cô: “Đâu phải chuyện gì cũng như
ý nguyện, chúng ta không hổ thẹn với lương tâm là được.”

Lâm Thiển gật đầu.

Chỉ là… nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có chút khó
chịu khi bị hiểu nhầm.

Nếu cô không phải là cấp dưới của Lệ Trí Thành, cũng không
cần dựa vào anh để phát triển sự nghiệp, thì dù cô có là em gái Lâm Mạc Thần đi
chăng nữa, những người xung quanh làm gì có cơ hội bàn ra tán vào?

Một ý nghĩ vụt qua đầu óc Lâm Thiển, giống như mở ra một cánh
cửa, khiến vô số suy nghĩ ùa vào. Cô không lên tiếng, chỉ lặng lẽ suy tư. Dường
như Lệ Trí Thành không phát giác, chỉ âm thầm quan sát trán, mũi và sống mũi
cô.

Ngoài sống mũi có vết bầm nhàn nhạt, chỗ khác không bị
thương. Lệ Trí Thành khẽ vuốt ve lên vết bầm. Trái tim Lâm Thiển tan chảy trước
động tác dịu dàng của anh.

“Có phải em thảm hại lắm không?” Cô hỏi.

Lệ Trí Thành dừng động tác, ôm cô vào lòng, cũng dõi mắt về
phía không trung mờ mịt.

“Ừ, rất thảm hại.” Anh cất giọng trầm trầm: “Nhưng người thảm
hại hơn là anh, bởi vì em bị thương ở ngay trước mặt anh.”

Lâm Thiển giật mình, ngoảnh đầu ngắm gương mặt yên tĩnh của
Lệ Trí Thành. Cuối cùng cô cũng không lên tiếng, chỉ đưa tay ôm thắt lưng anh.

Ding dong…

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Thiển buông
người Lệ Trí Thành: “Anh trai em đến.”

Lệ Trí Thành kéo tay cô đi về phòng khách. Lâm Thiển nháy
mắt: “Anh cứ ở nguyên một chỗ.” Nói xong, cô liền đi mở cửa.

Lâm Mạc Thần mặc áo khoác gió màu đen đứng bên ngoài. Gương
mặt anh nghiêm nghị, ngay cả ánh mắt cũng hết sức lạnh lùng.

Anh hết nhìn em gái lại liếc Lệ Trí Thành ở đằng sau mới đi
vào phòng.

Lâm Mạc Thần cũng không kịp cởi áo khoác ngoài, lập tức kéo
Lâm Thiển lại gần, kiểm tra khuôn mặt cô. Sắc mặt anh trở nên khó coi trong
giây lát. Tiếp theo, anh cũng vuốt nhè nhẹ vết bầm tím như Lệ Trí Thành.

Lâm Thiển an ủi anh trai: “Anh… chuyện nhỏ ấy mà, em không
sao đâu.”

Lâm Mạc Thần liếc em gái, thu tay về. Tuy lúc ở văn phòng,
anh vô cùng phẫn nộ, nhưng bây giờ, anh đã hoàn toàn bình tĩnh và tỉnh táo. Anh
nhướng mắt ra hiệu cho Lệ Trí Thành, hai người đi đến so­fa ngồi xuống.

Lần này, Lệ Trí Thành không đuổi Lâm Thiển về phòng ngủ. Vì
vậy, cô ngồi bên cạnh, khoác tay anh.

Ba người yên lặng một lúc, Lâm Mạc Thần mở miệng trước: “Cậu
định giải quyết vụ này thế nào?”

Lệ Trí Thành đáp: “Chúng tôi đã tóm được kẻ gây rối, gi­ao
cho cảnh sát. Bây giờ…” Anh quay sang Lâm Thiển: “Tôi tạm thời không truy cứu.
Sau này chắc chắn tôi sẽ dạy cho kẻ chủ mưu một bài học.”

Lâm Mạc Thần gật đầu. Anh bắt chéo hai chân, đặt tay lên đầu
gối: “Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để truy cứu, càng bôi sẽ càng đen
thêm.” Anh nhìn Lâm Thiển: “Em chịu khổ trước, sau này anh sẽ trả thù cho em.”

Lâm Thiển cảm thấy buồn cười trước thái độ của hai người đàn
ông. Làm sao cô có thể vì chuyện nhỏ này mà bất chấp đại cục được. Ngược lại Lệ
Trí Thành và Lâm Mạc Thần mới là người có phản ứng quá khích. May mà bọn họ vẫn
còn lí trí, bây giờ cùng đưa ra kết luận như nhau.

“Tiếp theo, cậu định làm thế nào?” Lâm Mạc Thần hỏi tiếp.

Một câu hỏi rất bình thường, nhưng khiến Lâm Thiển và Lệ Trí
Thành không khỏi kinh ngạc.

Bởi từ trước đến nay, Lâm Mạc Thần không nhúng tay vào vụ thu
mua Ái Đạt, đương nhiên cũng không bao giờ hỏi đến kế hoạch phản thu mua của
bọn họ. Anh luôn giữ thái độ trung lập, vậy mà bây giờ đột nhiên nhắc tới vấn
đề này.

Lâm Thiển lập tức cướp lời: “Anh định làm gì? Sao anh lại hỏi
chuyện đó?”

Lệ Trí Thành chỉ im lặng nhìn cô. Nhưng ánh mắt điềm tĩnh sắc
bén của anh như thông suốt mọi suy nghĩ của Lâm Mạc Thần.

Quả nhiên, Lâm Mạc Thần nở nụ cười nhàn nhạt: “Lâm Thiển, anh
có nguyên tắc của mình, vì vậy trước đây anh mới không thiên vị em. Cùng một
đạo lí như vậy, bây giờ có người động đến em gái của anh, em cho rằng anh sẽ
khoanh tay đứng nhìn? Sự thách thức đáng nực cười, đúng là tự tìm đường chết.”

Khóe mắt Lệ Trí Thành thấp thoáng ý cười, tựa hồ tán thành ý
kiến của Lâm Mạc Thần.

“Nhưng…” Lâm Thiển chau mày: “Công việc của anh thì sao?”

Lâm Mạc Thần thản nhiên trả lời: “Chẳng sao cả. Anh đã chuyển
gi­ao hồ sơ thu mua Tư Mỹ Kỳ và Tân Bảo Thụy cho đồng nghiệp, sẽ không tiếp tục
nữa.”

Lâm Thiển há hốc miệng. Lâm Mạc Thần không để ý đến cô, quay
sang trò chuyện với Lệ Trí Thành.

“DG sẽ làm mọi cách đẩy Za­mon lên vị trí thương hiệu nước
ngoài số một của Trung Quốc. Cậu định làm thế nào?”

Lệ Trí Thành đáp: “Leo càng cao, ngã càng đau. Tôi đã cử
người đi sâu nghiên cứu, Za­mon tuy là nhãn hiệu hàng đầu nước Mĩ, nhưng không
đến mức siêu cấp như bọn họ quảng cáo, mức giá cũng chỉ tương đương các nhãn
hiệu xa xỉ khác. Ở Trung Quốc và nước ngoài tồn tại cách biệt quá lớn.”

Lâm Mạc Thần hơi chau mày, trầm tư trong giây lát. Sau đó,
anh nhếch miệng: “Cậu định đột phá ở chỗ đó?”

“Đúng.” Lệ Trí Thành từ tốn trả lời: “Nhân tố quan trọng nhất
cấu thành sản phẩm xa xỉ là giá cả. Giá cả chính là lợi ích của khách hàng, giá
cao sẽ tăng thêm danh tiếng của sản phẩm. Nhưng nếu hệ thống giá gây tranh cãi,
khách hàng sẽ cảm thấy lợi ích bị tổn hại. Vậy thì danh tiếng của sản phẩm và
thương hiệu cũng sẽ sụp đổ.”

Hai người đàn ông tiếp tục trò chuyện. Lâm Thiển đã rời tay
khỏi Lệ Trí Thành, ngồi thẳng người ở so­fa. Cô quan sát hai gương mặt chăm chú
nhìn nhau, nghe giọng nói đều đều như nhau, nhưng tư duy đã bay tới tận phương
nào.

Điều đầu tiên cô nghĩ tới là, vấn đề Lâm Mạc Thần gặp phải
không đơn giản như anh nói.

Nếu anh nhúng tay vào cuộc chiến giữa các doanh nghiệp trong
và ngoài nước thì việc rút khỏi nhóm thu mua chắc chắn không đủ. DG là khách
hàng lớn của công ti đầu tư nên nhiều khả năng anh sẽ phải từ chức.

Tất nhiên, Lâm Mạc Thần có công ti riêng, mấy năm nay làm
công việc đầu tư tài chính cũng chỉ do hứng thú. Nhưng vì bản thân cô mà ảnh
hưởng đến sự nghiệp của anh, đây không phải là điều cô mong muốn.

Còn Lệ Trí Thành thì sao?

Ánh mắt Lâm Thiển dừng lại ở gương mặt bình tĩnh và lạnh nhạt
của người yêu. Thật ra, anh hoàn toàn không cần cô lo lắng, nhưng cứ nghĩ tới
chuyện anh phải đối mặt với sự nghi ngờ chất vấn, cô liền cảm thấy không dễ
chịu.

Nhưng suy cho cùng, điền khiến Lâm Thiển khó chịu nhất chính
là bản thân cô.

Từ trước đến nay, cô đã lờ mờ nhận ra một vấn đề. Trong buổi
tối hôm nay, vấn đề này đã bộc lộ rõ trước mặt cô, đến mức buộc cô phải nhìn
thẳng. Tất nhiên, Lâm Thiển có thể bỏ qua, tiếp tục duy trì tình trạng hiện
tại. Hiện trạng cũng không có gì đáng phàn nàn, người yêu và anh trai cô đều
tài giỏi và hùng mạnh, cô chỉ cần ở đằng sau bọn họ phát huy tài năng, hưởng
thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu và tình thân. Chỉ như vậy, cô cũng đã hạnh
phúc mĩ mãn hơn vô số người.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Lâm Thiển biết vẫn chưa đủ.

Ý nghĩ đó một khi cắm rễ trong đầu óc, sẽ khơi gợi niềm kiêu
hãnh và nhiệt huyết từ trong cốt tủy của cô.

Lâm Thiển nghĩ thầm: Nếu bây giờ bản thân không phụ thuộc vào
Lệ Trí Thành, làm gì có chuyện người xung quanh nghi ngờ cô. Như Lệ Trí Thành
từng phát biểu, kẻ mạnh mới có quyền phát ngôn. Nếu cô có năng lực tự chứng
minh sự trong sạch của mình, người xung quanh liệu có dám bôi nhọ cô nửa câu?
Trần Tranh cũng sẽ không dám coi cô là nhược điểm của Lệ Trí Thành, thách thức
hết lần này đến lần khác. Phóng viên cũng không dám phát biểu linh tinh, bởi vì
cô đã cho thấy tài năng và phẩm hạnh của mình trước mọi người. Đám nhân viên kì
cựu của Ái Đạt không còn nghi ngờ cô, bởi vì cô không cần lệ thuộc vào Lệ tổng
của bọn họ mới có thể tồn tại.

Ý nghĩ này lặp đi lặp lại trong bộ não Lâm Thiển, trở thành ý
chí và khát vọng mãnh liệt. Cô biết mình phải dấn thân. Cuộc đời có những việc
bạn phải đích thân thử nghiệm, không có cách nào kháng cự, cũng không thể coi
thường. Dường như bạn đã nhìn thấy cơ hội thay đổi vận mệnh. Một âm thanh luôn
lặp đi lặp lại trong nội tâm của bạn: Đó là việc bạn phải làm.

Lâm Thiển lại ngẩng đầu, nhìn hai người đàn ông bên cạnh.

“Tôi sẽ âm thầm xử lí gi­ai đoạn này.” Lệ Trí Thành nói: “Tôi
cũng sẽ giải thích với nhân viên trong công ti.”

“Không tồi.” Lâm Mạc Thần nhướng mày: “Có thể để Lâm Thiển
chuyển toàn bộ cổ phần của Minh Đức cho cậu, coi như tỏ rõ lập trường.” Anh
quay sang em gái: “Lâm Thiển em tạm thời rời khỏi Minh Đức, không làm bất cứ
công việc nào liên quan đến Ái Đạt, biến mất khỏi tầm mắt của dư luận.”

Lệ Trí Thành cũng nhìn Lâm Thiển, gật đầu: “Tôi tán thành.”

Thấy em gái vẫn đang ngẩn ngơ, Lâm Mạc Thần cười cười: “Thời
gi­an này để Lệ Trí Thành giấu em trong nhà. Việc ở bên ngoài bọn anh sẽ xử lí.
Một thời gi­an nữa, khi DG bị đánh bại hoàn toàn, nỗi oan của em tự nhiên sẽ
được giải. Em cứ yên tâm đi.”

Lệ Trí Thành ôm vai Lâm Thiển. Thấy cô mãi vẫn không lên
tiếng, anh hỏi nhỏ: “Được không em?”

Vào thời khắc này, Lâm Mạc Thần và Lệ Trí Thành đều cho rằng,
nhất định Lâm Thiển sẽ nhận lời. Bởi vì cô là người thông minh, luôn biết lúc
nào nên tiến hay lùi. Gặp việc đại sự, cô đều nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.

Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh trai rồi quay sang Lệ Trí Thành.

“Không.” Âm thanh dứt khoát vang lên.

Cả Lệ Trí Thành và Lâm Mạc Thần đều kinh ngạc.

Sau đó, khóe mắt Lâm Mạc Thần ẩn hiện ý cười thích thú. Anh
tựa vào thành ghế, cầm cốc trà uống một ngụm. Lệ Trí Thành lặng lẽ quan sát
người phụ nữ trong lòng, vài giây sau, anh cũng có phản ứng như Lâm Mạc Thần,
khóe miệng nhếch lên.

“Tại sao?” Anh hỏi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thiển trình bày suy nghĩ của mình
trước hai người đàn ông. Cô hơi ngượng ngùng nhưng cũng rất kiên định: “Chỉ
trong chốc lát, các anh đã thu xếp ổn thỏa chuyện sau này và rủi ro có thể gặp
phải, cũng sắp xếp đâu vào đấy việc em nên làm gì và đi đâu. Nhưng lần này, sự
sắp xếp của các anh chỉ là cách làm an toàn nhất chứ không phải tốt nhất đối
với em.”

Lâm Mạc Thần và Lệ Trí Thành hoàn toàn ngẩn người. Lâm Mạc
Thần đặt cốc trà xuống bàn, lặp lại lời Lâm Thiển: “Em cho rằng, sự sắp xếp của
anh không tốt đối với em?”

Lệ Trí Thành yên lặng quan sát đôi mắt trong veo và vẻ mặt
kiên định của Lâm Thiển. Bàn tay anh vẫn đặt trên eo cô, ngón tay cọ nhẹ trên
làn da. Anh đã lờ mờ đoán ra suy nghĩ của Lâm Thiển.

Sau đó, anh đột nhiên muốn ôm chặt cô vào lòng, không cho cô
rời khỏi tầm kiểm soát và sự bảo vệ của mình.

Lâm Thiển không phát giác ra cơn sóng ngầm dưới đáy mắt của
Lệ Trí Thành. Cô mím môi, nói rành rọt từng từ một: “Không, các anh đối xử với
em rất tốt. Anh, anh vì em mà từ bỏ công việc hiện tại. Hơn nữa, vụ này cũng sẽ
ảnh hưởng đến danh tiếng của anh trong ngành. Lệ Trí Thành…” Cô nở nụ cười bất
lực: “Bây giờ ai cũng cho rằng anh bị sắc đẹp mê hoặc, muốn bán thương hiệu của
dân tộc.”

Cô đột nhiên đứng dậy, thở một hơi dài.

“Nhưng có những chuyện, em cần tự mình đối mặt, tự xử lí. Dù
các anh giỏi đến mức nào, vì em hi sinh đến mức nào cũng không thể giải quyết.

Có lẽ các anh sẽ dễ dàng đánh bại DG, để dư luận tin rằng, Ái
Đạt luôn kiên định bảo vệ thương hiệu dân tộc. Nhưng liệu trong lòng bọn họ có
tin, em không câu kết với nước ngoài? Sau này em trở về ngành túi xách, cái
tiên “Lâm Thiển” sẽ mãi mãi mang theo một vết nhơ mơ hồ. Nhìn thấy em, mọi
người sẽ nghĩ tới tin đồn từng xảy ra.

Sao em có thể trông mông dư luận quên đi vụ này, dùng cách
này có thể trả lại sự trong sạch cho bản thân em? Không, em chẳng cần thật giả
không rõ ràng, không muốn trở thành đề tài bàn tán. Em phải dùng cách của mình
để chứng minh sự trong sạch. Em muốn tất cả mọi người đều thấy, Lâm Thiển em
không phải là nội gián của DG. Em phải đứng trước mặt mọi người, khiến họ có ấn
tượng sâu sắc, khiến họ không có cách nào hiểu nhầm em, coi em là “người phụ nữ
dựa vào đàn ông để tiến thân.”

Em nhất định… nhất định sẽ khiến bọn họ thấy rõ điều đó.”

***

Lúc Lâm Mạc Thần ra về đã hơn một giờ sáng.

Lâm Thiển tiễn anh ra ngoài cửa. Anh quay người nhìn cô, ánh
mắt vẫn chưa hết thích thú.

“Anh có thể tạm thời đứng ngoài cuộc theo đề nghị của em.”
Lâm Mạc Thần cất giọng lạnh nhạt: “Có điều, DG tốt nhất cầu nguyện cho em thành
công. Bởi nếu em gái không xong, sẽ đến lượt anh trai vào cuộc.”

Lâm Thiển phì cười, giơ tay ôm anh trai: “Cảm ơn anh.”

Lâm Mạc Thần cười cười, nhìn Lệ Trí Thành ở trong phòng. Sau
đó, anh quay người rời đi.

Lâm Thiển nhìn theo anh trai cho tới khi anh vào thang máy
mới quay về phòng. Sau lời bộc bạch vừa rồi, Lâm Mạc Thần sảng khoái chấp nhận
yêu cầu của Lâm Thiển, tạm thời đứng ngoài cuộc. Thật ra, anh hiểu rõ điều em
gái mong muốn, như bao năm qua.

Vừa vào phòng, Lâm Thiển đã nhìn thấy Lệ Trí Thành đang ngồi
ở so­fa. Bây giờ đã là nửa đêm nhưng anh không hề buồn ngủ mà hướng ánh mắt
trầm tư về phía cô.

Cái nhìn sắc bén của anh luôn khiến Lâm Thiển khẽ run rẩy. Cô
đi đến bên Lệ Trí Thành ngồi xuống, khoác tay tựa đầu vào vai anh. Khuôn mặt
hai người gần kề, Lâm Thiển có thể cảm nhận anh hơi nghiêng mặt, phả hơi thở
nóng hổi vào trán cô.

Lâm Thiển không nhịn được cười: “Em không làm theo sự sắp xếp
của anh nên anh tức giận đấy à?”

Thật ra cô biết Lệ Trí Thành không tức giận, nên chỉ trêu anh
mà thôi. Sau khi nói ra nguyện vọng với hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc
đời mình, vào thời khắc này, Lâm Thiển thấy rất sảng khoái, mọi buồn bực hoàn
toàn tan biến. Cô chỉ mong lập tức quay về nhà máy mới của mình, lập tức bắt
tay tạo ra sản phẩm, để tất cả mọi người nhìn thấy nhãn hiệu riêng của Lâm
Thiển như cô vừa tuyên bố.

Nào ngờ vừa dứt lời, Lệ Trí Thành đột nhiên giơ tay giữ vai
Lâm Thiển, thuận thế đẩy cô nằm xuống so­fa, còn anh quan sát cô từ trên cao.

Lâm Thiển chớp chớp mắt.

“Em cần bao nhiêu thời gi­an?” Anh hỏi.

Trong lòng Lâm Thiển rất ngọt ngào, cô đáp: “Đợi khi nào anh
phát động cuộc tổng phản công, em sẽ trở về.”

Em nhất định sẽ trở về, mang theo nhãn hiệu và sự trung thành
của em, giúp anh lại đứng trên đỉnh cao của ngành.

Hóa ra kề vai sát cánh với anh mới là tình yêu mà em khao
khát trong cuộc đời.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3