Phiêu phong kiếm vũ - Hồi 06

Hồi 6&7 - Danh Sơn Sinh Biến

Bóng đêm càng lúc càng thâm,
sơn đạo cũng càng lúc càng gồ ghề khúc khuỷu. Nhưng con đường cực kì gian nan
trong mắt người thường này, sao có thể làm khó Vạn Kiếm Chi Tôn và Tam Tâm Thần
Quân được, bọn họ vẫn kéo cỗ xe đi một cách nhẹ nhàng tựa như nhã sĩ du xuân.
Ngay cả Tôn Mẫn đi bên cạnh cũng bước đi nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Tuy
nhiên, vẻ tĩnh mịch của thâm sơn lại khiến cõi lòng bà hơi trầm lắng. Vì lúc
này đã là cuối đông, ngay cả một thanh âm của côn trùng cũng không có, chỉ có
gió thổi qua cành khô của cây cối, tạo thành những âm thanh nghe rợn người.

Qua mấy khúc quanh thì sơn đạo
chợt hẹp dần. Tam Tâm Thần Quân mỉm cười, nói với Kiếm tiên sinh:

- Xem ra đời sau không bằng đời
trước rồi, đệ tử của Toàn Cơ đạo nhân quả nhiên không bằng sư phụ, bọn đạo sĩ
Chung Nam sơn sao lại lười nhác thế này, ngươi xem kìa.

Lão chỉ tay ra sau núi và nói
tiếp:

- Bây giờ vừa mới qua giờ dậu,
chính là giờ kinh tối, nhưng hiện tại chẳng những không nghe một tiếng tụng
kinh mà ngay cả một tiếng chuông cũng chẳng có. Có lẽ bọn đạo sĩ này đã chui
vào mền ấm ngủ cả rồi, gặp tiểu đạo đồng đó, ta phải giáo huấn mấy câu mới
được.

Tôn Mẫn nghe lão gọi Chưởng môn
Chung Nam - Huyền Môn Nhất Hạc bằng tiểu đạo đồng thì bất giác cười thầm và
nghĩ:

- “Trông bề ngoài thì tối đa
lão ta cũng chỉ bốn năm mươi tuổi, nhưng thành danh trên giang hồ cũng có chừng
đó năm, e rằng tuổi thật của lão ta đã rất cao. Như vậy xem ra, một khi công
lực nội gia đạt đến cảnh siêu phàm nhập hóa, thì hiệu năng quả là không sao
hiểu được, ngay cả thuật trụ nhan thường ít nghe nói ở thế gian cũng có thể làm
được.”

Lúc này Kiếm tiên sinh hơi chau
mày, lão gia tăng cước lực bước đi trong bóng tối của thâm sơn. Lại chuyển qua
một khúc ngoặc nữa thì trước mặt xuất hiện một cánh rừng tối đen, ba người theo
con đường nhỏ xuyên qua rừng mà đi thẳng tới trước. Trên mặt đường rải nhiều đá
vụn, Vạn Kiếm Chí Tôn và Tam Tâm Thần Quân tuy khiêng cỗ xe nhưng bước chân
không hề phát ra một tiếng động nhỏ.

Đi thêm một đoạn nữa, bấy giờ
Tôn Mẫn mới nhìn thấy đạo quán trong cánh rừng, và trong lòng bất giác thầm
nghĩ:

- “Bây giờ vẫn còn sớm mà tại
sao trong đạo quán lại tối đen, không một ánh đèn như vậy? Lẽ nào bọn đạo sĩ
của phái Chung Nam này thật sự lười nhác, ngay cả đèn đuốc cũng lười thắp, đã
cuộn mình trong chăn ngủ cả rồi?”

Kiếm tiên sinh cảm thấy chuyện
này có vẻ kỳ quặc, lão vươn mình, chống tay vào càng xe và tung người tới
trước. Vẻ tươi cười trên mặt Tam Tâm Thần Quân cũng biến mất, lão đặt càng xe
xuống đất rồi lướt tới trước mấy trượng tựa như lam hạc trong đêm vắng. Thân
pháp khinh linh thật nhẹ nhàng, tuyệt không có một chút miễn cường.

Tôn Mẫn cũng lập tức bám sát
theo sau. Nhưng chỉ thấy hai cổng đạo quán đóng chặt như nêm, trong quán cũng
chẳng có tiếng người, cảnh tượng không phải thanh tĩnh mà là đầy tử khí nặng
nề.

Tam Tâm Thần Quân vung tay gõ
cổng, thanh âm vang dội như tiếng chuông, nhưng vẫn không có bóng người nào đi
ra. Bất giác lão nhìn qua Kiếm tiên sinh và nói:

-
Để ta vào xem thử.

Tay
áo rộng khẽ phất một cái, thân hình thăng lên cao hai trượng, vượt qua tường mà
vào trong đạo quán.

Nào
ngờ trong đạo quán đột nhiên truyền ra một tiếng quát:

-
Kẻ nào?

Tôn
Mẫn thầm nghĩ:

-
“Chung Nam đạo nhân sao lại nóng tính như thế?”

Theo
sau tiếng quát thì cổng lớn mở toang, một đạo nhân mặc trường bào đứng sừng
sững giữa cổng, mục quang trừng trừng nhìn ra ngoài, thần thái có vẻ giới bị
nghiêm mật.

Tam
Tâm Thần Quân vốn đã hạ thân xuống khi nghe tiếng quát đầu tiên, bây giờ lão
quét mục quang nhìn đạo nhân kia từ đầu đến chân rồi nói:

-
Không ngờ sau khi Toàn Cơ lão đạo khuất núi thì Chung Nam sơn phô trương càng
lúc càng lớn, ngươi đi nói với Chưởng môn nhân các ngươi là có người xưa ghé
thăm.

Đạo
nhân kia nhìn Tam Tâm Thần Quân lần nữa rồi bỗng nhiên kinh hãi kêu thất thanh:

-
Mộ Dung sư bá!

Tam
Tâm Thần Quân sững sờ, lão chẳng hiểu tại sao đạo nhân này lại nhận ra mình và
biết danh tánh Mộ Dung Vong Ngã của mình - Danh tánh mà ít có ai biết được?

Tôn
Mẫn cảm thấy có luồn gió nhẹ khẽ lướt qua bên người, Kiếm tiên sinh cũng đã
lướt tới trước. Ngay lúc đó, trường bào đạo nhân kia vội quỳ xuống giữa cổng và
nói:

-
Sư bá không nhận ra tiểu điệt sao?

Tam
Tâm Thần Quân còn đang quan sát đạo nhân thì Kiếm tiên sinh đã nói:

-
Ngươi có phải là Diệu Linh?

Trường
bào đạo nhân ngẩng đầu nhìn lên, sau khi thấy rõ Kiếm tiên sinh thì vui mừng
nói:

-
A! Kiếm sư bá cũng đến nữa. Tiểu điệt chính là Diệu Linh, nhị vị sư bá rời
Chung Nam sơn đã ba mươi năm nhưng phong độ dung mạo lại chẳng thay đổi một
chút nào!

Tam
Tâm Thần Quân gật đầu, mỉm cười và nói:

-
Nhưng ngươi lại thay đổi không ít, không ngờ một đạo đồng hầu trà trước đây,
bây giờ đã là một đại kiếm khách nổi danh võ lâm, là Chưởng môn nhân của phái
Chung Nam.

Lão
quay sang nói tiếp với Kiếm tiên sinh:

-
Năm tháng qua nhanh, thời gian không trở lại, thêm mấy năm nữa là e rằng chúng
ta cũng phải xuống đất thôi!

Tôn
Mẫn nhìn đạo nhân quỳ giữa cổng, lòng kinh ngạc thầm nghĩ:

-
“Lẽ nào người này là Chung Nam kiếm khách Huyền Môn Nhất Hạc! Với thân phận là
Chưởng môn nhân một phái, sao lão ta lại tự ra mở cổng như vậy?”

Chẳng
trách bà ta kinh dị về điều này, bởi lẽ bất kì Chưởng môn một phái nào cũng
không thể đích thân ra mở cửa.

Kiếm
tiên sinh đưa tay đỡ Diệu Linh đạo nhân đứng dậy rồi dõi mắt nhìn vào đạo quán,
trên chính điện chỉ có một ngọn đèn hiu hắt, tỏa ánh sáng mờ mờ ra xung quanh.

Nhìn
lại lên mặt Diệu Linh thấy sắc diện xanh xao vàng vọt, thân hình rất tiều tụy.
Qua những điều này, Kiếm tiên sinh biết chắc là Chung Nam phái nhất định có
biến cố gì trọng đại.

-
Trời xanh thật là có mắt! Tiểu điệt không ngờ nhị vị sư bá lại có thể đến nơi
này lần nữa.

Trong
giọng nói vui mừng của Diệu Linh hàm chứa không ít bi thương. Lão nói tiếp:

-
Có nhị vị sư bá đến thì sinh mạng của bốn trăm hai mươi chín đệ tử trong Chung
Nam phái, xem ra có thể vãn hồi được hơn phân nửa rồi.

Tuy
Kiếm tiên sinh và Tam Tâm Thần Quân - Mộ Dung Vong Ngã biết rằng nhất định phái
Chung Nam có biến cố gì trọng đại xảy ra, nhưng thần sắc hai lão vẫn lạnh lùng,
không hề biến đổi.

Biến
cố trọng đại gì mà có thể khiến mấy trăm đạo nhân của Chung Nam phái cùng gặp
nguy hiểm? Nên biết, từ khi Chung Nam phái được sáng lập đến nay, mỗi đời đều
có cao thủ xuất hiện, đệ tử môn hạ cũng không phải là hạng vô năng bất tài, vậy
chuyện này há chẳng phải kinh người lắm sao?

Kiếm
tiên sinh hơi ngạc nhiên hỏi:

-
Qua nhiều năm cách biệt, ngày nay hiền điệt đã trưởng thành, thật đáng chúc
mừng. Chỉ có điều...

Lão
ngừng lại, quét mục quang nhìn tứ phía, đoạn nói tiếp:

-
Trên Chung Nam sơn này có biến cố gì phải không?

Diệu
Linh đạo nhân buông một tiếng thở dài, lão thấy Tôn Mẫn đứng sau lưng Kiếm tiên
sinh thì cũng không khỏi ngầm kinh hãi, tuy nhiên miệng vẫn nói:

-
Đích thị là Chung Nam phái gặp phải kiếp nạn mà mấy trăm năm qua chưa từng có,
tiểu điệt vô năng, quả thực là thúc thủ vô kế. Nếu không có nhị vị sư bá đến,
sợ rằng Chung Nam phái đã tồn tại mấy trăm năm sẽ bị diệt vong từ đây.

Tình
hình nghiêm trọng này khiến thần sắc vốn lạnh lùng của Kiếm tiên sinh cũng hơi
biến sắc.

Diệu
Linh lại thở dài một hơi rồi nói tiếp:

-
Ở đây không phải là nơi nói chuyện, mời nhị vị sư bá vào quán, tiểu điệt sẽ nói
tường tận hơn.

Kiếm
tiên sinh và Mộ Dung Vong Ngã liền kéo cỗ xe vào, Tôn Mẫn cũng cúi đầu lặng lẽ
theo sau. Diệu Linh thấy có một nữ tử tuyệt mỹ đi cùng hai vị chí hữu của sư
tôn mà mình luôn kính ngưỡng, thì trong lòng lấy làm kì quái, nhưng ngoài miệng
lại không dám hỏi.

Ánh
đèn lờ mờ khiến cho gian đại điện rộng lớn trở nên thê lương lạnh lẽo. Bất kì
người nào bước vào nơi này, tâm tình cũng sẽ trầm xuống. Tôn Mẫn cảm thấy như
có vật gì đè nén trong tim, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đạo
quán rộng lớn thế này nhưng ngoài Diệu Linh đạo nhân ra dường như chẳng có bóng
người nào khác. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ Tôn Mẫn chưa từng thấy nơi nào
thê lương hơn ở đây.

Thần
sắc của Kiếm tiên sinh và Mộ Dung Vong Ngã có phần nghiêm trọng, hai lão quan
sát đại điện một lúc rồi mở cửa xe để khiêng Y Phong và Lăng Lâm xuống. Diệu
Linh đạo nhân vội bước lại và nói:

-
Nhị vị sư bá! Tạm thời đưa hai người bệnh vào phòng tiểu điệt.

Lão
buông một tiếng thở dài não nùng rồi nói tiếp:

-
Trong đạo quán này ngoài tiểu điệt ra, kỳ dư tất cả đều như mạng nhện, sáng
hiện chiều biến.

Dưới
ánh đèn lờ mờ, dung diện của lão trông càng tiều tụy thảm não, hai hàng chân
mày chau khít lại, ánh mắt ẩn tàng âu lo, điều này khiến Tôn Mẫn không tránh
khỏi ái ngại. Nhân tài lớp lớp, cao như mây, rốt cuộc vì biến cố gì mà Chung
Nam phái danh chấn võ lâm lại rơi vào thảm cảnh thế này?

Nguyên
lai là một tháng qua, Chung Nam phái xảy ra biến cố cực kì trọng đại, đệ tử môn
hạ liên tiếp ngã bệnh. Người bị bệnh chẳng những hôn mê bất tỉnh mà hô hấp cũng
yếu ớt, bệnh tình ngày một nặng thêm. Thoạt tiên còn cho rằng đó là bệnh phong
hàn thông thường, nhưng người mắc bệnh ngày càng nhiều, và tất cả đều đột nhiên
sinh bệnh. Diệu Linh đạo nhân cũng biết y đạo, nhưng sau khi xem qua, vẫn không
tìm ra nguyên nhân gây ra, do đó lão mới kinh hãi vô cùng. Bởi lẽ y thuật của
lão là được truyền từ Tam Tâm Thần Quân, so với lang y trong thế tục, chẳng
biết tinh thông gấp bao nhiêu lần. Vậy mà lão cũng không tìm ra nguyên nhân gây
bệnh, thử hỏi làm sao lão không kinh khiếp!

Thậm
chí, ngay cả mấy vị sư đệ của Diệu Linh cũng vô cớ ngã bệnh. Trên Chung Nam sơn
lập tức bị bao trùm bởi một bầu không khí ảm đạm, chỉ có Chưởng môn Chung Nam
phái - Huyền Môn Nhất Hạc Diệu Linh đạo nhân là người chưa ngã bệnh.

Tình
hình nghiêm trọng này khiến cho một nhân vật luôn tinh minh như Diệu Linh đạo
nhân cũng thúc thủ vô kế, lão ta hoàn toàn không biết nguyên nhân, và càng
không biết đối sách. Dù muốn cầu cứu cũng không thể nào cầu cứu. Thấy đệ tử môn
hạ người nào cũng như trứng để đầu giàn, tâm tình Diệu Linh đạo nhân vừa đau
vừa thương vừa hốt hoảng. Lão ta không thể ngồi yên chờ chết, nhưng cũng chẳng
có cách nào khác. Kì quái là bản thân lão lại không ngã bệnh, tựa như tạo hóa
đặc biệt muốn giữ lại một mình lão vậy.

Một
hôm, vào lúc sáng sớm, lão phát hiện trên bàn thờ sư tổ có một trang giấy đen,
lão lấy xuống xem thì thấy trên đó có những hàng chữ màu trắng hiện lên rất rõ.
Chẳng biết dùng vật gì để viết, nhưng sau khi xem qua, Diệu Linh đạo nhân vô
cùng kinh khiếp.

Nguyên
trên trang giấy đó viết thế này:

“Gửu
cho Huyền Diệu quán chủ - Diệu Linh chân nhân, mấy trăm năm qua, võ lâm Trung
Nguyên trầm luân không thôi, hào sĩ bát phương vô chủ, vì thế mà dẫn đến trăm
nhà võ lâm nổi lên, thù hận giết chóc ngày càng nhiều.

Bổn
Giáo chủ có thể theo thiên ý, dưới noi theo thế thái, không thể không nhân buổi
loạn lạc này mà khuếch đại thanh thế, mở rộng cơ nghiệp, có lẽ quán chủ cũng có
tâm ý này. Nay thấy quán chủ thiên tư bất phàm, nếu suốt đời chịu giam mình ở
Chung Nam sơn thì quả thực là quá bất trí. Vì thế bổn Giáo chủ mới phá cách thu
quan chủ làm đồ đệ, mong rằng quán chủ thông đạt ý này. Thanh danh Chung Nam
phái từ nay sẽ theo về bổn giáo, khi đó mấy trăm đệ tử trên Chung Nam sơn sẽ
không cần thuốc mà tự nhiên lành bệnh, bởi lẽ bổn Giáo chủ tuyệt đối không thể
khiến cho môn hạ phải chịu đau khổ bệnh hoạn.”

Bên
dưới ký tên: Thiên Độc giáo chủ.

Đoạn
thư trên tuy không mấy thông thuận, nhưng ý tứ rất rõ ràng, khiến Diệu Linh đạo
nhân đọc xong thì mặt xám xịt như tro. Bấy giờ lão mới biết đệ tử môn hạ của
mình đều bị trúng độc. Nhưng cách hạ độc của Thiên Độc giáo chủ này và độc dược
đều rất kỳ bí, không thể nào hiểu nổi. Song hiển nhiên có một điều, nếu Diệu
Linh đạo nhân không đồng ý “kiến nghị” cực kì hoang đường này, thì đệ tử môn hạ
tất sẽ không thuốc chữa.

Diệu
Linh đạo nhân chưa từng nghe ba chữ Thiên Độc giáo bao giờ, và càng không biết
Thiên Độc giáo chủ là ai? Tại sao lại có thể khiến mấy trăm đạo nhân ở Chung
Nam sơn trúng độc một cách vô hình và thần thông như vậy? Điều khiến Diệu Linh
đạo nhân kinh hãi và phẫn nộ nhất là Thiên Độc giáo chủ này chẳng những muốn
lão hai tay dâng tặng cơ nghiệp của tiền nhân sáng lập mấy trăm năm qua, mà còn
muốn lão soái lĩnh Chung Nam phái uy chấn võ lâm thiên hạ, quy hàng dưới trướng
Thiên Độc giáo, xưa này chưa từng nghe danh.

Báo cáo nội dung xấu