Phiêu phong kiếm vũ - Hồi 27
Hồi 27 - Dải Lục Nghênh Khách
Y Phong ngưng thần nhìn qua bờ
bên kia, đột nhiên chàng thấy trên phi các buông xuống một dải lụa màu. Có hai
nữ hoàn nắm giữ hai đầu dải lụa dài mấy trượng. Thiết Diện Cô Hành Khách hú một
tiếng rồi tung mình lướt đi như hạc, thân hình lão lăng không hướng về phía dải
lụa. Khi hết đà, hai chân lào cũng vừa chạm vào dải lụa, vị võ lâm thần đạo này
mượn thế dải lụa tung mình lên lần nữa, sau mấy vòng xoay chuyển, lão ta đã lướt
thẳng vào lan can phi các.
Y Phong dõi mắt nhìn qua, chàng
thấy thanh y thiếu nữ đã lướt đến cạnh phụ thân nàng, còn Vạn Thiên Bình thì
nói với trung niên phụ nhân mấy câu gì đó. Tiếp theo lại thấy hai nữ hoàn căng
dải lụa ra lần nữa. Nhưng Y Phong không lập tức lướt đi ngay, vì có nhiều
chuyện mà con người không thể quyết định trong suy nghĩ, đặc biệt là chuyện có
quan hệ đến sinh tử.
Y Phong vốn là nhân vật thông
minh tuyệt đỉnh, việc mạo hiểm đem sinh mạng giao vào tay hai ả nữ hoàn, há
chẳng ngu xuẩn lắm sao?
Chàng đang lần khần do dự thì
nghe Vạn Thiên Bình lớn tiếng gọi:
- Lão đệ! Ngươi mau qua đây!
Nói đoạn, lão xuất chưởng đánh
“vù” một cái, dải lụa lập tức thẳng căng như sợi dây đàn. Dưới ánh sáng của đèn
đuốc, Y Phong thấy dải lụa như một con mãnh long vươn mình giữa vực thẳm.
Vạn Thiên Bình lại lớn tiếng
gọi:
- Lão đệ, ngươi có cần ta qua
đón ngươi không?
Y Phong cười thầm trong bụng,
bỗng nhiên chàng phất tay áo rồi tung mình lướt đi như gió. Cũng giống như Vạn
Thiên Bình, thân hình chàng lăng không mấy vòng, mượn thế dải lụa để tung người
lần nữa và tiếp cận với dải lụa.
Thanh y thiếu nữ nhìn chàng mỉm
cười rồi nói:
- Thân thủ rất tuyệt!
Thiết Diện Cô Hành Khách cũng
bật cười lớn một tràng. Chẳng mấy chốc, ba người đã sóng bước lướt vào phi các.
Trung niên phụ nhân bước tới,
choàng tay qua vai thanh y thiếu nữ đoạn bà khẽ nói:
- Thiên Bình, lão mới trở về đó
hả?
Tương tư vô hạn, mong nhớ vô
cùng, chẳng cần phải biểu lộ nhiều lời, chỉ bằng mấy chữ đó thôi, nhưng ngay cả
Y Phong cũng cảm thấy tê tái cõi lòng. Bà ta liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy trên
khuôn “mặt sắt” của Vạn Thiên Bình, tình cảm kích động không thôi. Vạn Thiên
Bình sải bước tới trước, lão khẽ nắm tay trung niên phụ nhân, nhất thời ấp úng
nói không nên lời.
Lúc này thiên ngôn vạn ngữ cũng
không bằng những biểu lộ trong mắt hai người.
Phụ nhân khẽ đưa tay áo chặm
vào khóe mắt rồi gượng cười, nói:
- Không ngờ lần này trở về lão
còn đưa đến một vị khách nhân. Thế nào? Mười năm qua cơ hồ mẹ con ta đã quên
còn có người khác trên đời, ngoài hai mẹ con ta và những nữ hoàn.
Y Phong thầm buông một tiếng
thở dài. Chàng liếc mắt nhìn qua trung niên phụ nhân, chỉ thấy tóc bà ta búi
cao, hình dung tiều tụy, hai hốc mắt vốn đã sâu, bây giờ lại thêm nhiều nếp
nhăn và quầng thâm. Năm tháng qua mau, tuổi xuân không trở lại. Có lẽ phần lớn
tuổi xuân của phụ nhân này đã trôi qua trong sự cô đơn buồn tẻ.
Vạn Thiên Bình khẽ thở dài rồi
gượng cười, nói:
- Vị này là Tiêu Vô - Tiêu lão
đệ, ôi! Tuệ Kỳ! Nếu không có vị lão đệ này thì chẳng những ta và nàng hôm nay
không có cơ hội gặp nhau, mà e rằng ta đã sớm vong mạng rồi.
Thê tử của Thiết Diện Cô Hành
Khách nhìn Y Phong với ánh mắt cảm phục. Y Phong vội nói mấy lời khiêm tốn,
chàng vừa đáp lễ vừa thầm nghĩ:
- “Không ngờ một ma đầu như
Thiết Diện Cô Hành Khách mà cũng có được thê tử như vậy. Điều này mà nói với
người khác thì ai có thể tin được chứ?”
Nghĩ đoạn, chàng dịch mục quang
nhìn qua hai nữ hoàn. Vừa rồi ở xa chàng tưởng đó là hai thiếu nữ, bây giờ nhìn
kĩ thì ra cả hai đều khoảng ngoại tam tuần, trên mặt bắt đầu xuất hiện dấu chân
chim.
Phu phụ Thiết Diện Cô Hành
Khách mời Y Phong vào phi các, hai nữ hoàn cầm đèn đi trước, còn thanh y thiếu
nữ thì không ngừng cười nói:
- Lúc hài nhi và mẫu thân nghe
tiếng hú của phụ thân, cả hai đều không tin là phụ thân trở về thật. Phụ thân
biết không, hai năm trước có lần chim kêu đêm bên ngoài, hài nhi tưởng người
trở về đấy.
Y Phong cười thầm, nhưng bất
giác trong lòng trỗi dậy một ý vị thê lương tê tái.
Chàng lại nghĩ đến mình, hiện
tại chàng vẫn chưa biết Vạn Thiên Bình đưa mình đến đây để làm gì. Bỗng nhiên
chàng thầm cảm khái trước việc tạo hóa trêu ngươi, tại sao dung diện sau khi
dịch dung của mình lại cứ phải giống như Tiêu Vô chứ? Chuyện trùng hợp trên thế
gian tuy nhiều, nhưng có chuyện nào so sánh với chuyện này được.
Chàng khẽ thở dài một hơi, bỗng
nhiên có người vỗ nhẹ vào vai chàng, kèm theo một giọng nói lanh lảnh:
- Này! Ngươi đi nhầm rồi.
Y Phong quay đầu lại, thì ra đó
là thanh y thiếu nữ, nàng đang nhìn chàng và mỉm cười.
Thiết Diện Cô Hành Khách cười
lớn rồi nói:
- Hồng nhi! Tiêu lão đệ từ xa
mới đến, ngươi phải chiếu cố cho chu đáo đấy Thiếu nữ bưng miệng cười rồi nói:
- Được, Tiêu tiên sinh hãy đi
theo tiểu nữ.
Nói đoạn, nàng quay người cất
bước, dáng đi dịu dàng uyển chuyển. Y Phong nhìn bóng hình nàng mà chợt nhớ đến
một bóng hình khác. Nhưng trời đất bao la, biển người vô số, rốt cuộc hiện giờ
nàng đi về đâu?
Thiết Diện Cô Hành Khách không
hổ là một quái kiệt võ lâm, nơi lão ở chẳng những người thường khó lai vãng, mà
lầu các được xây dựng trang trí rất mỹ lệ, đủ để làm kinh nhân hãi thế.
Sau khi đi qua phi các, thanh y
thiếu nữ khẽ chạm tay vào tường, “cách” một tiếng, khung cửa mở ra, ánh sáng từ
một gian phòng khác lập tức chiếu ra.
Vạn Thiên Bình mỉm cười và đưa
tay mời khách. Y Phong chậm rãi bước vào, chàng thấy gian phòng này được trang
trí cực kì nguy nga lộng lẫy, tuy không nhiều đồ vật, song mọi thứ đều quý hiếm
đắt tiền. Hai nữ hoàn mang một mâm ngọc từ cửa sau bước ra, đoạn chậm rãi đặt
bốn chén trà hương xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh Y Phong.
Kế đó, cả hai quay sang khẽ nói
với trung niên phụ nhân mấy câu, bà ta bật cười nói:
- Con ngốc này, xem ra càng lúc
ngươi càng ngốc rồi. Đương nhiên là phải chuẩn bị một ít rượu thịt, còn phải
hỏi ta nữa sao?
Vạn Thiên Bình cười ha ha, nói:
- Hài tử San San này cũng lớn
đại rồi. Sao còn mặc loại y phục này chứ! Ôi... mười năm đã trôi qua! Không ngờ
nơi này một chút cũng không thay đổi, chỉ có một người, ôi... tất cả đều đã già
rồi!
Thiết Diện Cô Hành Khách xưa
nay chưa từng bi thán, bây giờ bất giác cũng buông tiếng thở dài, đủ thấy tình
cảm trong lòng lão đang vô cùng xao động.
Thúy bảo sinh xuân, nói cười
rộn vang, trong gian bí các giữa rừnghoang núi thẳm, tuy vẫn có chút ưu hoài
năm tháng trong lời nói, nhưng sự ưu hoài đó không che đậy được niềm vui cửu
biệt trùng phùng. Y Phong phát hiện ra rằng Thiết Diện Cô Hành Khách này cũng
như người thường, có nghĩa là lão cũng đầy tình cảm, điều này khiến lòng chàng
bất giác nảy sinh mấy phần hảo cảm.
Nhưng một khi nghĩ đến bộ mặt
đanh ác của người này khi tranh đoạt bí kíp của Vũ Khúc Tinh Quân trong bí động
Vô Lượng Sơn, thì chàng lại rùng mình. Chàng thầm nghĩ:
- “Nếu một khi lão phát hiện ta
không phải là Tiêu Vô - Ân nhân cứu mạng của lão, khi đó lão sẽ đối với ta như
thế nào?” Nghĩ đoạn, chàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt sắc lạnh của
Vạn Thiên Bình đang nhìn mình với nhiều thâm ý. Đôi mắt sáng long lanh như mặt
nước hồ thu của thanh y thiếu nữ cũng đang nhìn chàng không chớp, cõi lòng Y
Phong bất giác hơi run sợ.
Đang ở trong gian phòng ấm áp
như xuân, nhưng bất giác chàng có một cách nghĩ kì quái:
- “Không lẽ Vạn Thiên Bình đưa
ta đến đây là vì nữ nhi của lão?” Nghĩ đoạn chàng cười thầm trong bụng, chợt
nghe Vạn Thiên Bình cười lớn rồi nói:
- Tiêu lão đệ! Mấy mươi năm
qua, người trong võ lâm đều gọi lão phu là Thiết Diện, nhưng vừa gặp lão đệ thì
lão phu cảm thấy hai chữ Thiết Diện đó dùng cho ngươi mới thích hợp.
Y Phong lại cười thầm, chàng
biết bất kì biểu lộ tình cảm nào của mình cũng đều bị lớp mặt nạ da người che
lấp. Dù mình lộ xuất vẻ tươi cười thì người khác cũng không sao nhìn thấy được.
Chàng còn đang miên man suy
nghĩ thì bỗng nhiên nghe một thanh âm lanh lảnh:
- Này! Uống trà đi! Ta kêu bằng
Vạn Hồng, là nữ nhi của phụ thân ta...
Nói đến đây thì thanh y thiếu
nữ buột miệng cười khanh khách, nhưng liền sau đó, nàng nghiêm túc nói tiếp:
- Ngươi đối với phụ thân ta rất
tốt như vậy, ta rất cảm kích. Về sau ngươi có việc gì, ta nhất định sẽ giúp
ngươi.
Nói đoạn, đôi mắt sáng của nàng
chớp động tựa ánh sao đêm giữa bầu trời xuân.
Y Phong nhận chén trà từ tay
nàng, miệng ấp úng nói không ra lời, nhưng bên tai lại nghe tràng cười đắc ý
của Vạn Thiên Bình. Thế là chàng nhận rằng, chuyến đi Tây Lương Sơn này vốn là
vì hiếu kì, nhưng phần hiếu kì này lại mang đến phiền phức cho chàng.
Trong khi Y Phong thưởng thức
trà ngon trên phi các thì cũng là lúc Tiêu Nam Tần bị làm nhục trong sơn động.
Chàng làm sao biết được một thiếu nữ đa tình thuần chân, đã vì mình mà đánh mất
cái quý nhất trong đời nàng.
Đêm hôm đó, Y Phong trở thành
đối tượng thẩm vấn của phu phụ Vạn Thiên Bình, chàng cũng đành ấp úng ứng phó
cho qua chuyện. Đến sáng hôm sau, chàng mới được an bày trong một gian phòng
thanh tịnh hoa lệ để nghỉ ngơi.
Nhưng chờ đến lúc chàng phát
hiện gian phòng này là khuê phòng của thanh y thiếu nữ Vạn Hồng thì mạch suy
nghĩ của chàng bất giác loạn lên. Trong đời chàng có rất nhiều thay đổi trọng
đại, song dường như là đều vì nữ nhân.
Trước khi quen biết Tiết Nhược
Bích, chàng vốn là một nam tử chẳng chút vương vấn trên phương diện tình cảm.
Nhưng sau khi tình cờ gặp Tiết Nhược Bích trên một chiếc cầu nhỏ đẹp như xuân ở
Giang Nam, sinh mạng của chàng vì thế mà hoàn toàn thay đổi.
Tuy nhiên, quãng thời gian đẹp
đẽ đó chẳng tồn tại được bao lâu, thế là chàng rơi vào thất vọng, hụt hẩng, đau
khổ. Chàng cũng bắt đầu biết rằng, sự giày vò tình cảm khó chịu hơn bất kì đau
khổ nào khác.
Khi một nam nhân phát hiện
người mà mình từng yêu thương tha thiết, không đáng để mình yêu như vậy, và
người đó căn bản cũng không yêu mình, thì sự thất vọng này thậm chí cũng là tuyệt
vọng sẽ to lớn vô cùng. Chuyện mà trước đây bọn họ cho rằng tốt đẹp thì bây giờ
trở nên xấu xa đáng ghét, những lời thệ bái minh sơn rất chân tình cũng biến
thành những lời giả dối lừa lọc.
Nhưng điều đó kéo dài từ từ
theo năm tháng thì còn dễ chịu, nếu biến hóa lại đến một cách đột ngột bất ngờ
thì nỗi đau khổ ấy, không phải bất cứ ai cũng có thể chịu được.
Thế mà Y Phong đã nếm trải và
chịu đựng thứ đau khổ đó. Tuy nhiên chàng cũng từng khiến người khác đau khổ,
song đó hoàn toàn không phải xuất phát từ tâm ý chàng.
Đặc biệt là Tiêu Nam Tần, chàng
thừa biết sở dĩ thiếu nữ cao ngạo này trở nên dịu dàng hiền thục là vì nàng đã
quá yêu thương mình, nhưng đối với phần thâm tình này, chàng lại rất khó tiếp
nhận.
Còn bây giờ từ sóng mắt của
thanh y thiếu nữ, chàng lại phát hiện có một thiếu nữ nữa yêu mình. Phần tình
cảm này, thậm chí có thể nói là phụ thân của thiếu nữ này tác thành, nhưng với
thế tình hiện tại, chàng cũng khó lòng tiếp nhận. Điều tệ hại nhất là hiện tại
chàng đã biết mình không phải là mình. Hiện tại chàng đang đóng vai một người
hoàn toàn khác, một kẻ thù mà suốt đời chàng không thể nào quên. Tình hình phức
tạp này khiến chàng hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Chàng ngồi trên giường miên man
suy nghĩ, ánh nắng chiếu qua cửa sổ đã từ từ lui ra ngoài. Chàng biết mặt trời
đã lên cao, lúc này chí ít cũng gần đến giờ ngọ.
Một sáng mùa đông mà có ánh
nắng xuất hiện, vốn là chuyện đáng vui mừng.
Nhưng tâm tình của chàng lúc
này chẳng có một chút hứng thú để tận hưởng thứ vui mừng đó. Chàng lặng lẽ
xuống giường, mặc y phục vào rồi cũng lặng lẽ ra khỏi gian phòng hoa lệ và đi
đến gian đại sảnh bên cạnh.
Trong sảnh cũng tịch lặng không
một bóng người, rượu thịt còn thừa của tối qua đã được thu dọn sạch sẽ. Màn lụa
trên cửa sổ khẽ lay động, hôm nay tuy trời quang mây đãng nhưng vẫn có gió. Y
Phong vuốt sửa y phục cho ngay thẳng, đoạn chàng đi ra khỏi gian đại sảnh.
Chàng tựa mình vào lan can, dõi mắt nhìn xuống vách núi thăm thẳm.
Nhiều chuyện cũ chợt hiện về
trong ký ức, bất giác chàng rơi vào mạch suy nghĩ miên man, hỗn tạp.
Bỗng nhiên có tràng cười lanh
lảnh vang lên cạnh chàng, một làn u hương như mùi vị chàng vừa ngửi trong khuê
phòng lại bay vào mũi chàng.
Vạn Hồng mỉm cười, khẽ nói:
- Ngươi ngủ có ngon không?
Y Phong cũng mỉm cười, chàng
nhẹ nhàng dịch người tránh xa thân thể mềm mại vừa khẽ chạm vào mình, đoạn
ngước mắt nhìn lên...
Một cảnh tượng cơ hồ khiến tim
chàng nhảy ra khỏi lồng ngục đang hiển hiện trước mắt chàng. Lúc này vầng thái
dương tỏa chiếu khắp nơi, đứng trên phi các có thể nhìn thấy cảnh vật bên bờ
đối diện rõ mồn một. Mà hiện tại, trên vách núi đối diện có một thiếu nữ đang
đứng với sắc diện nhợt nhạt, tóc tai rối bời, song mục ẩn hiện lệ quang... nàng
chẳng phải ai xa lạ mà chính là Tiêu Nam Tần đã biệt vô âm tín.
Còn Tiêu Nam Tần, sau khi trải
qua thiên nan vạn khổ, chạy loạn tìm đường ra, cuối cùng nàng cũng tìm được
“chàng” hiện tại có thể nghĩ mà biết được nỗi lòng của nàng.
Hai người dõi mắt nhìn nhau,
khoảng cách là một vực thẳm không đáy, tuy chẳng nói một lời nhưng trong lòng
mỗi người đều có cảm giác không sai giải thích được.
Đương nhiên là cảm giác của bọn
họ không giống nhau.
Bấy giờ Vạn Hồng mới phát hiện
thần sắc của người đứng bên cạnh mình đột biến.
Thanh y thiếu nữ này cả đời chỉ
sống trong bí các giữa rừng sâu núi thẳm. Cho đến hiện tại mà nói, nàng đã đem
tấm lòng của mình ký thác cho thanh niên đứng bên cạnh. Vì chàng khôi ngô tuấn
tú, hào hoa phong nhã, tuy không thể tìm thấy nét tươi cười trên mặt chàng,
nhưng từ ánh mắt sáng rực của chàng vẫn có thể tìm thấy ý tươi cười.
Một nam tử trầm mặc, không dễ
bật cười, vĩnh viễn là người đáng yêu nhất trong mắt một thiếu nữ vui tính hay
cười. Huống hồ chàng lại là ân nhân cứu mạng của phụ thân nàng.
Hiện tại Vạn Hồng hết nhìn
chàng ở bên cạnh rồi lại nhìn nàng ở bờ đối diện.
Nàng là ai? Tại sao lại nhìn
chàng như vậy?
Những điều này chỉ diễn ra
trong chớp mắt, nhưng đối với ba người, đó là khoảng thời gian dài dằng dặc,
không thể nào miêu tả. Tiêu Nam Tần cảm thấy trời đất tuy bao la, nhưng lại
không có một chỗ cho mình dung thân. Nàng cảm thấy dưới chân phiêu bồng nhẹ
tênh, thế giới này đã không thuộc về nàng nữa, và nàng cũng không thuộc về thế
giới này.
Chàng lấy làm kì quái:
- “Tại sao Tiêu Nam Tần lại
chạy đến nơi này?”
Trong lúc kinh ngạc quá độ,
khiến chàng nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải.
Vạn Hồng đứng cạnh chàng khẽ
nói:
- Cô ta là ai?
Y Phong vẫn ấp úng nói không
nên lời, chàng nhìn vào ánh mắt đầy nhu tình của Vạn Hồng, đoạn lập tức nhìn
qua bờ đối diện.
Nào ngờ ngay lúc đó bỗng nhiên
vang lên một tiếng kêu kinh hãi, dường như Tiêu Nam Tần không còn đứng vững
trên bờ vực, toàn thân nàng từ từ rơi xuống bờ vực. Y Phong thét lớn một tiếng,
hai tay chống vào lan can định tung mình phóng đi, nhưng ngay lúc đó một ý nghĩ
chợt lóe sáng trong đầu, chàng liếc mắt nhìn quanh thì thấy dải lụa nghênh
khách còn vất ở cuối lan can phi các. Thân hình chàng lập tức lướt đi như gió
về phía dải lụa, chớp mắt, dải lụa đã từ tay chàng phóng ra như một con trường
xà.
Lúc này, theo bản năng, Tiêu
Nam Tần xuất thủ chụp vào vách đá, nhưng hoàn toàn vô ích, nàng không thể nào
bám giữ được. Toàn thân nàng tựa như viên đá rơi xuống vực đã mấy trượng, xem
như đã cầm chắc cái chết tan xương nát thịt.
Biến cố này xảy ra cực nhanh
tựa như một cái chớp mắt. Sau khi phóng dải lụa ra, Y Phong vội trao đầu còn
lại cho Vạn Hồng, đoạn chàng tung người phi đi như gió.
Khoảng cách giữa hai bờ vực chí
ít cũng mấy trượng, Y Phong vận lực lướt đi, tiện thể chàng vung tay chụp giữ
đầu dải lụa vừa phóng ra. Hiện tại có thể nói chàng đã loại ý niệm sinh tử ra
khỏi đầu. Kì thực trong niềm xúc động của tình cảm, chẳng phải con người thường
hành xử như thế sao?
Y Phong đề vận toàn bộ chân
khí, hai chân liên tục đạp vào nhau, thân hình lướt đi như tên lìa cung. Nhưng
sức người có hạn, chàng lại không có điểm tựa để lấy đà, tuy khoảng cách chỉ
còn một trượng là tới bờ vực, song dường như chàng không thể nào thu ngắn được
khoảng cách này. “Khoảng cách”, hai chữ này không phải là danh từ tuyệt đối,
đôi khi vạn trượng cũng như thước tấc, và đôi khi thước tấc lại xa như chân
trời góc bể. Khoảng cách giữa người và người, chẳng phải như vậy đó sao?
Y Phong luyện công từ nhỏ, lúc
này chàng đã tận lực thi triển tuyệt nghệ bình sinh của minh. Nhưng lực bất
tòng tâm, giữa lúc chàng thở ra để thay đổi chân khí thì thân hình chàng cũng
như tảng đá rơi xuống vực thẳm. Lúc này mây đen kéo ngang qua bầu trời, vầng
thái dương diễm tuyệt bị che khuất. Đại địa bỗng nhiên tối sầm, không khí thê
lương dường như trời đất cũng đang sầu thảm.

