Phiêu phong kiếm vũ - Hồi 37

Hồi 37 - Bi Hỉ Lẫn Lộn

Hai người đi vào một con đường
hẹp để băng qua cánh rừng. Tứ bề yên vắng đến xuất kỳ, tiếng cười nói và chửi
mắng vừa rồi của Diệu Thủ Hứa Bạch đã không còn. Lã Nam Nhân và Lăng Lâm đưa
mắt nhìn nhau, trong mục quang của hai người bất giác đều xuất hiện vẻ kinh
ngạc.

Sau khi băng lên mấy chục
trượng nữa, Lã Nam Nhân dõi mắt nhìn ra xa, và lòng chàng đột nhiên trầm xuống.
Thì ra chàng vừa thấy bên vách núi dựng đứng lúc này đã không còn một bóng
người, chẳng biết Diệu Thủ Hứa Bạch và Tôn Mẫn đã đi đâu rồi.

Chợt nghe Lăng Lâm hốt hoảng
kêu lên:

- Má má!

Đoạn nàng tung mình lướt đi như
người phát cuồng. Trong lòng Lã Nam Nhân cũng kinh nghi bất định, nhưng vì định
lực của chàng khá tốt nên nhất thời vẫn giữ được bình tĩnh. Bỗng nhiên nghe
loáng thoáng như có tiếng khóc và tiếng khuyên nhủ của nữ nhân từ trên truyền
xuống, Lã Nam Nhân rùng mình, chàng thầm nghĩ:

- “Lẽ nào thật sự ứng với câu
lưỡng hổ tương tranh, tất có một bên thọ thương, và hai lão quái đó có một lão
đã bỏ mạng?”

Vừa nghĩ đến đây thì thân hình
chàng cũng lướt đi như gió, chớp mắt đã lên trên tuyệt đỉnh. Chàng thấy Lăng Lâm
đang đứng phát ngẩn bên vách đá, song mục ngưng thần nhìn qua bờ đá đối diện.
Mà tại vách đá bên kia, trong Lăng Không Phi Các, Vạn Hồng đang phủ phục bên
cạnh mẫu thân nàng, hai mẹ con ôm nhau khóc thống thiết.

Tôn Mẫn và một nha hoàn đang ra
sức khuyên nhủ bọn họ. Bên ngoài phi các có hai dải lụa trắng dài vô cùng,
buông thẳng xuống đáy vực, hiện tại chẳng biết Diệu Thủ Hứa Bạch và Thiết Diện
Cô Hành Khách Vạn Thiên Bình đi đâu rồi.

Lăng Lâm vừa trông thấy mẫu
thân thì tấc lòng đã yên định, nhưng nàng chẳng biết làm thế nào cho phải khi
thấy tình hình trong phi các, sau một hồi do dự, nàng mới lớn tiếng gọi:

- Má má, hài nhi ở đây!

Tôn Mẫn vừa nhìn qua thì Lã Nam
Nhân cũng vừa đến cạnh Lăng Lâm, chàng thấy trên mặt bà ẩn hiện nhiều vẻ bi
thương, lại nhìn cảnh mẹ con Vạn Hồng khóc thống thiết thì chàng biết đã có
điều bất trắc đối với Vạn Thiên Bình.

Tôn Mẫn thở dài một hơi, vừa
như yên tâm vừa như nén oán khí, bà nói:

- Bây giờ các ngươi mới quay
lại đó à?

Lúc này hai mẹ con Vạn Hồng
cũng ngẩng đầu nhìn lên, sau khi thấy Lã Nam Nhân, nước mắt của nàng càng tuôn
ra như suối. Nàng chạy đến bên bờ vực, chỉ tay xuống vực thẳm không thấy đáy và
vừa khóc vừa nói:

- Gia phu... và lão quái họ Hứa
đều xuống dưới đó.

Lã Nam Nhân rùng mình, chàng
cúi đầu nhìn xuống, tuy trời nắng chói chang nhưng vì vực sâu muôn trượng, nên
vẫn thẳm trầm khó thấy được gì. Bất giác chàng ngầm thở dài rồi nghĩ:

- “Không ngờ hai vị võ lâm kì
tài này đấu tranh không chết không thôi thật, nhưng... Ôi, tại sao bọn họ lại
làm như vậy chứ?”

Tuy chàng đã sớm nghĩ đến kết
cục của hai vị võ lâm kì tài, một âm một dương, một nhu một cương, một chính
một phản này, nhưng hiện tại chàng tận mắt trông thấy cảnh tình này thì lòng
không khỏi bi thương. Bất giác chàng buột miệng tự nói:

- Ôi... hai người này trời sinh
để đối đầu với nhau, hiện tại quả nhiên đã rơi vào kết cục như vậy, chẳng biết
tương lai ta và tên tặc tử Tiêu Vô sẽ như thế nào.

Nên biết chàng tự đánh giá thực
lực của thân mình chẳng những không chắc thắng Tiêu Vô, mà dường như còn ở thế
hạ phong. Nhưng trong thâm tâm chàng lại không muốn tha cho bọn người ác đó.
Chàng và Tiêu Vô vốn đã hận sâu như bể, mà dù chàng và hắn không có hận thù gì
khác thì chàng cũng không thể không vì đạo nghĩa mà trừ ác.

Nhất thời chàng cảm thấy vừa bi
nhân vừa oán thiên, cảm khái lên đến vạn trượng.

Chợt nghe Lăng Lâm bên cạnh khẽ
nói:

-
Chúng ta cũng qua đó thôi.


Nam Nhân ngước mắt nhìn lên, chàng thấy trong phi các đối diện đã có hai dải
lụa màu bay ra, trước đây chàng đã từng trải qua phương pháp nghênh khách này
một lần, do vậy mà hiện tại chẳng cảm thấy kinh dị. Nhưng bỗng nhiên chàng nhớ
đến vẻ mệt mỏi của Lăng Lâm vừa rồi, nên bất giác quay sang hỏi:

-
Cô nương qua được không?

Trong
ngữ khí ẩn hàm đầy ý quan tâm, Lăng Lâm cảm thấy một ý vị ngọt ngào xâm chiếm
toàn bộ, do đó nàng chẳng lo sợ bất kì gian nan hay nguy hiểm nào. Nàng cười
lớn một tiếng, đoạn tung người lướt đi.


Nam Nhân cả kinh, nhất thời chàng cũng không nghĩ đến chuyện gì khác, thân hình
lập tức phóng theo. Chàng vận toàn lực vào song cước, thân pháp nhanh như gió.

Khi
nghe tiếng kêu hốt hoảng của Tôn Mẫn từ bờ bên kia thì tay chàng đã chụp vào
thắt lưng Lăng Lâm, tay còn lại chụp lấy dải lụa và nương theo đó mà bay vào
phi các.

Sau
khi trấn định tinh thần, chàng cảm thấy Lăng Lâm đang nằm trong vòng tay mình
và không ngừng thở dốc. Hai tay nàng ôm chặt hai vai chàng, tấm thân mềm mại
như dán chặt vào người chàng. Lã Nam Nhân nhìn qua Vạn Hồng, chỉ thấy trong mắt
nàng như oán như hận, như bi như khổ, thế là chàng nhìn qua Tôn Mẫn và thấy bà
ta cũng đang nhìn mình không chớp mắt. Bây giờ Lăng Lâm cũng vừa tự định thần
lại, tuy có chút hổ thẹn nhưng được nằm trong lồng ngực vạm vỡ và rắn chắc của
Lã Nam Nhân, lòng nàng cảm thấy ngọt ngào và êm ái không thể tả. Hai mắt nàng
mơ màng như không muốn mở ra, hai tay ôm chặt hai vai Lã Nam Nhân như không
muốn buông ra.

Thế
là Lã Nam Nhân đành khẽ vỗ vào vai nàng và nói:

-
Lâm nhi, đến nơi rồi.

Lăng
Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng gượng cười với đôi má ửng hồng, đoạn quay
người chạy tới ôm lấy Tôn Mẫn. Tôn Mẫn khẽ vuốt tóc nàng, trong ánh mắt hiền từ
của bà vừa có vẻ yên tâm, vừa có vẻ như bị mất mát điều gì.


Nam Nhân đã không dám tiếp xúc với ánh mắt của Tôn Mẫn, lại càng không dám nhìn
ánh mắt Vạn Hồng. Chàng ngẩn người hồi lâu rồi mới nói:

-
Hứa... Vạn, hai lão tiền bối đó thể nào rồi?

Vạn
phu nhân hoang mang lắc đầu một cách chậm chạp, rồi lại bật khóc nức nở.

Vạn
Hồng đứng đó như người thất hồn lạc phách, và dường như chẳng nghe thấy gì.


Nam Nhân hắng giọng một tiếng, đoạn quay sang hỏi Tôn Mẫn:

-
Nhị vị tiền bối đó thế nào rồi?

Tôn
Mẫn buông một tiếng thở dài, bà chưa kịp trả lời thì đã nghe Lăng Lâm nói:

-
Má má, người ta đang hỏi má má đấy.

Tôn
Mẫn dõi ánh mắt nhu mì nhìn ái nữ một lần nữa, trong lòng bà thật là bi hỉ lẫn
lộn. Bà đã thấy tình hình như vậy nên tự nhiên bà biết là ái nữ của mình đã có
thâm tình với Lã Nam Nhân. Bà không những không phản đối, mà ngược lại còn vui
mừng. Vì bà biết thanh niên trước mặt là người mà ái nữ của mình có thể gửi
thân suốt đời, nhưng bà ta chỉ sợ một điều là ái nữ của mình lâm vào bệnh tương
tư. Bởi lẽ bà thừa biết tính tình của Lăng Lâm, và nếu quả thực như vậy thì
nhất định sẽ tạo ra một bi kịch.


ta lại ngẩn người một lúc rồi mới nói:

-
Nếu các ngươi đến sớm một bước... Ôi, thật không ngờ trên đời lại có thứ oan
gia như vậy.


thở dài mấy tiếng bi ai rồi nói tiếp:

-
Vừa rồi sau khi các ngươi bỏ đi thì ta vốn cũng muốn bỏ đi, nào ngờ ta vừa quay
người thì phía bên kia... Vạn đại ca đã xuất hiện. Nhìn thấy ta, lão có vẻ ngạc
nhiên, sau đó đại tỷ của ta cũng bước ra, khi thấy ta bà lập tức gọi lớn. Ta và
đại tỷ đã nhiều năm không gặp, mà lần trước khi đến đây, Bắc Tu...

Song
mục Tôn Mẫn bất giác đỏ hoe, bà đưa tay khẽ dụi mắt rồi nói tiếp:

-
Ôi... Lúc đó họ Hứa lại lớn tiếng chửi mắng, sắc diện của Vạn đại ca thì tái
xanh đến độ kinh người. Đại tỷ không ngừng nói rằng: Hai người các ngươi có oán
thù gì mà đánh nhau chừng ấy năm vẫn chưa đủ sao? Tại sao phải nhất định người
chết ta sống chứ? Nhưng dường như Vạn đại ca căn bản không nghe lời đại tỷ nói,
ta thấy họ Hứa và Vạn đại ca trừng mắt nhìn nhau, thật giống như có thù hận sát
phụ. Thế là ta cũng khuyên giải: Hứa đại hiệp, thế gian không có oán thù nào là
giải không được, lão hà tất phải khổ như vậy, oan gia nên giải không nên kết.
Tại sao lão phải nhất định buộc vào người như thế? Mà lưỡng hổ tương tranh, tất
sẽ có một bên thọ thương, lẽ nào lão không hiểu đạo lý này?

Nhưng...
Ôi! Hai mắt họ Hứa trừng trừng nhìn đối phương, tựa như cũng căn bản chẳng nghe
lời ta nói.

Lã Nam Nhân thầm nghĩ:

- “Xem ra từ khi xảy ra chuyện
ở Vô Lượng sơn thì thù hận giữa hai lão quái này càng lúc càng kết sâu thêm.”

Bỗng nhiên chàng nhớ tiếng quát
lớn của Diệu Thủ Hứa Bạch: “Trả máu cho ta”, nên bất giác rùng mình.

Tôn Mẫn lại nói tiếp:

- Thế là ta quay sang nói với Vạn
đại ca: “Vạn đại ca! Lẽ nào đại ca không nghĩ đến đại tỷ và Hồng nhỉ Đại ca làm
như vậy...” Nào ngờ ta nói chưa hết câu thì Vạn đại ca đột nhiên vung tay quăng
ra một dải lụa. Họ Hứa cười ha ha một tràng rồi nói: “Lão cẩu tử quả nhiên vẫn
còn khá lắm.” Tiếng cười chưa dứt thì Hứa Bạch đã tung người phóng đi.

Tôn Mẫn khẽ thở dài, dường như
bà đang ngầm thán phục khinh công của họ Hứa, nhưng ngoài miệng tự nhiên không
thể nói ra.


ta lại nói tiếp:

-
Ta tưởng rằng họ Hứa muốn lướt qua để động thủ, nào ngờ sau khi lướt đi thì lão
cung thủ nói với đại tỷ rằng: “Oán thù giữa lão và Vạn đại ca quả thực đã không
thể giải. Hôm nay bất luận là ai giết ai thì lão phu rất áy náy đối với đại tỷ,
song chuyện này chỉ có thể trách họ Vạn chứ không thể trách họ Hứa ta”. Đại tỷ
hỏi lão là thù hận gì mà thâm sâu như vậy, lão nhìn Vạn Hồng, nhìn đại tỷ rồi
lắc đầu cười lớn, sau đó chẳng nói gì nữa.

Lã Nam Nhân thầm nghĩ:

- “Diệu Thủ Hứa Bạch này quả
nhiên là một hán tử đường đường chính chính, nên mới không muốn nói ra sự việc
trước mặt thê tử đối phương. Ôi... Tuy lão có nhu trường đạo cốt nhưng lại thế
mấy phần nhân tâm, do đó rốt cuộc phải rơi vào kết cục thế này.”

Nghĩ đoạn, chàng buột miệng khẽ
nói:

- Ôi... Bọn họ đích thực là có
vài thù hận không thể giải...

Tôn Mẫn ngạc nhiên hỏi:

- Không lẽ ngươi biết?

Lã Nam Nhân đảo mắt nhìn quanh
một vòng, chàng thấy ai ai cũng đang nhìn mình, bất giác chàng thầm mắng mình
quá hồ đồ, sao có thể tiết lộ những chuyện như vậy chứ? Chàng trầm ngâm một lúc
rồi lắc đầu nói:

- Chẳng qua là tại hạ phán đoán
mà thôi... sau đó thì sao?

Chàng khéo dùng mấy chữ “sau đó
thì sao” để chuyển hướng câu chuyện. Lúc này Vạn Hồng đang nhìn hai mẹ con Tôn
Mẫn với ánh mắt lạnh lùng. Lã Nam Nhân nhìn qua, chàng cảm thấy ánh mắt của Vạn
Hồng lúc này rất giống như phụ thân nàng, dung diện lạnh như băng, thần sắc tàn
độc của Thiết Diện Cô Hành Khách thoáng hiện trong đầu chàng. Điều này khiến
chàng không khỏi lạnh người, và không khỏi có ý đề phòng đối với Vạn Hồng. Vì
chàng thừa hiểu hàm ý trong ánh mắt đó là biểu thị cho điều gì.

Tôn Mẫn hắng giọng rồi nói
tiếp:

- Họ Hứa còn nói rằng, mấy mươi
năm qua tuy hai người bọn họ cũng muốn quyết một trận sinh tử, nhưng cứ giữa
chừng là bị ngăn cản. Hôm nay chi bằng mọi người đều đứng bất động để đối
phương đánh ba quyền như vậy...

Lão nói chưa hết lời thì Vạn
đại ca đã lạnh lùng hỏi: “Ai đánh trước?”. Họ Hứa ngớ người, nhất thời không
thể trả lời.

Lã Nam Nhân lại thầm nghĩ:

- “Hai người này công lực tương
đương, bất luận ai động thủ trước thì đối phương cũng không thể nào chịu đựng
nổi. Nếu để Vạn Thiên Bình đánh trước một chưởng, dù Hứa Bạch không chết thì e
rằng lão ta cũng không thể xuất thủ phản kích. Vạn Thiên Bình nói như vậy, thật
là hỏi cái điều khiến người ta không sao trả lời được.”

Tôn Mẫn lại chậm rãi tiếp lời:

- Hai lão đứng nhìn nhau một
lúc, ta thấy thần thái trên mặt Vạn đại ca càng lúc càng khó coi, nên trong
lòng rất lo sợ. Cuối cùng vì không nhịn được nên ta lại khuyên giải, nào ngờ
đột nhiên Vạn đại ca quay người lướt đi, chạy thẳng ra sau. Hứa Bạch há miệng
định chửi mắng, nhưng rồi lão cố nhịn.

Trong chớp mắt, quả nhiên Vạn
đại ca đã quay lại, hai tay cầm hai dải lụa trắng rất dài. Trong đời ta chưa
từng thấy dải lụa nào dài như vậy, họ Hứa hình như cũng thấy kì quái, lão hỏi:

- “Lão...!
Ngươi định làm gì thế?” Vạn đại ca chẳng nói
một lời, lão quăng hai dải lụa xuống đất rồi đột nhiên lấy từ trong người ra
một phiến thiết sắt đen sì sì, đoạn giơ lên trước mặt Hứa Bạch...

Lã Nam Nhân buột miệng nói:

- Toàn Quang Bảo Nghĩa!

Tôn Mẫn ngớ người, bà nói:

- Sao ngươi cũng biết?

Nhất thời Lã Nam Nhân không thể
trả lời, Lăng Lâm lén nhìn chàng rồi khẽ nói:

- Má má, nói tiếp đi thôi!

Tôn Mẫn cúi đầu trầm ngâm, khẽ
thở dài một tiếng đoạn ngước lên nhìn Lã Nam Nhân rồi mới chậm rãi nói tiếp:

- Đó quả nhiên là Toàn Quang
Bảo Nghĩa, họ Hứa vừa trông thấy cũng buột miệng kêu lên như vậy. Trên mặt Vạn
đại ca chẳng có chút biểu cảm gì, đột nhiên lão xuất thủ quăng bảo vật hihữu
thế gian xuống tuyệt cốc sâu không thấy đáy này. Họ Hứa thất kinh, lão cho rằng
Vạn đại ca bị cuồng điên, nên quát lên: “Ngươi làm gì thế?”. Đoạn, lão chạy tới
lan can, cúi nhìn xuống thì toàn Quang Bảo Nghĩa đã rơi mấy vạn trượng rồi đâu
còn hình bóng gì nữa. Lão ta đứng nhìn một hồi lâu mà không nói gì, qua một lúc
thì nghe Vạn đại ca chậm rãi nói: “Hai chúng ta cùng xuống dưới đó, ai tìm được
vật thì người đó thắng”. Vạn đại ca chỉ nói ngắn gọn như thế, nhưng bọn ta nghe
ra đều giật thót cả người, dường như họ Hứa cũng cả kinh. Tuy nhiên, lão ta lập
tức bật cười rồi luôn miệng nói: “Biện pháp rất hay, lần này có lẽ chúng ta sẽ
có một người chết thôi”. Vạn đại ca lạnh lùng nói: “Không chừng cả hai chúng
ta, ai cũng không thể sống để trở lên.”

Lã Nam Nhân chợt cảm thấy lạnh
người, còn Lăng Lâm buột miệng khẽ kêu:

- Chi mà khổ thế chứ?

Tôn Mẫn nói tiếp:

- Khi đó bọn ta nghe Vạn đại ca
nói vậy thì đều ngẩn cả người, đại tỷ càng khóc một cách thương tâm hơn. Họ Hứa
bèn nói: “Hai dải lụa này cũng khá dài đấy”. Vạn đại ca tiếp lời: “Mỗi người
một dải, nương theo đó mà đi”. Đoạn, lão quăng cho Hứa Bạch một dải lụa và nói:
“Ngươi nhảy trước đi”. Họ Hứa chẳng cần nhìn kĩ dải lụa, lão chỉ xuất thủ chụp
lấy và nói: “Dài thì khá dài, nhưng chẳng biết có tới đáy được không?” Vạn đại
ca lạnh lùng nói: “Ta cũng chẳng biết, không chừng còn cách đáy đến trăng trượng”.
Họ Hứa cười ha ha rồi tiếp lời: “Nếu vậy thì hai chúng ta, ai cũng đừng mong
sống sót.”

Lăng Lâm buột miệng xen vào:

- Thật kì quái, tại sao bọn họ
đều không sợ chết?

Nàng còn trẻ tuổi nên không
biết rằng, con người vì rất nhiều nguyên nhân mà có thể xem thường chuyện sống
chết. Tôn Mẫn liếc mắt nhìn qua, tựa như có ý trách ái nữ tự tiện xen vào, đoạn
bà ta khẽ thở dài rồi nói tiếp:

- Lúc đó tiếng cười của họ Hứa
và tiếng khóc của đại tỷ, khiến bất kì ai cũng cảm thấy rùng mình. Họ Hứa nói:
“Nếu đi thì đi ngay bây giờ”. Vạn đại ca tiếp lời: “Đúng thế!”. Hai người cùng
quăng dải lụa ra, đoạn buộc chặt một đầu vào gốc cây tọ Đại tỷ và Vạn Hồng
không kềm chế được nên chạy lại ôm Vạn đại ca, có lẽ trong lòng Vạn đại ca khi
đó cũng rất khó chịu, nhưng lão vẫn lạnh lùng nói: “Không nhất định là ta sẽ
chết, khóc lóc cái gì chứ?” Nói đoạn, lão đẩy hai mẹ con đại tỷ ra.

Lã Nam Nhân tiếp lời:

- Tuyệt cốc này tuy sâu nhưng
với dải lụa dài như vậy thì vẫn có thể nương tựa được. Vả lại võ công của hai
lão đều cao cường, theo tại hạ thấy, không chừng cả hai lão đều vẫn còn sống.

Tuy chàng nói với ý an ủi,
nhưng thực ra cũng có mấy phần đạo lý.

Tôn Mẫn thở dài rồi nói tiếp:

- Theo lẽ thường mà nói, điều
đó đương nhiên là có thể. Nhưng hai người bọn họ hận thù sâu như vậy, đương
nhiên lúc này sẽ hạ độc thủ với nhau, tuyệt nhiên không thể để đối phương bình
an mà bám theo dải lụa tuột xuống.

Lã Nam Nhân cúi đầu thở dài.

Tôn Mẫn nói tiếp:

- Trong tình hình như vậy, ai
cũng không thể ngăn cản bọn họ. Họ Hứa bước đến lan can rồi bỗng nhiên quay lại
nói: “Không được, không được”. Ta khấp khởi vui mừng, vì cho rằng lão ta không
muốn quyết sinh tử với Vạn đại ca thật, đại tỷ cũng khóc lóc cầu xin lão ta.
Nào ngờ lão lại nói: “Ngươi và ta cùng nhảy xuống một lượt thôi. Nếu ta nhảy
trước, ngươi ở trên cắt đứt dây thì há chẳng phải ta oan mạng lắm sao?”

Lã Nam Nhân thầm nghĩ:

- “Ôi! Hai lão này chẳng những
võ công tương đương mà tâm kế cũng chẳng kém gì nhau. Trời già đã sinh ra Thiết
Diện Cô Hành Khách Vạn Thiên Bình, tại sao lại sinh thêm Diệu Thủ Hứa Bạch nữa
chứ?”

Tôn Mẫn kể tiếp:

- Ta nghe thế nên liền nói phải
phải, đoạn khuyên hai lão nên nghĩ cách khác, vì ta biết không thể lay chuyển
bọn họ được, chỉ mong bọn họ kéo dài thời gian. Nào ngờ Vạn đại ca lạnh lùng
nói: “Được! Chúng ta cùng nhảy một lượt, và bảo bọn họ vào trong là được, như
vậy bọn họ sẽ không thể biết dải lụa nào là ngươi, dải lụa nào là ta”. Họ Hứa
nghe vậy thì đột nhiên cười lớn, trong tiếng cười, thân hình lão xoay chuyển
như gió, ta vừa cảm thấy tê tê bên mạn sườn thì đã bị lão điểm trúng huyệt đạo
rồi. Đại tỷ, Hồng nhi và bọn nha hoàn cũng đều bị lão điểm huyệt. Vạn đại ca
vẫn đứng yên bất động, khi đó ta vừa lấy làm kì quái vừa kinh ngạc trước thân
thủ nhanh như chớp của họ Hứa.

Lã Nam Nhân tiếp lời:

- Vạn lão tiền bối không động
đậy là vì lão đã sớm đoán được dụng ý của Hứa Bạch mà thôi.

Báo cáo nội dung xấu