Chúng mình lấy nhau đi - Phần VIII - Chương 38

Chương 38

Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy cosplay bao giờ à?

-
Em xem… chúng mình về nhà có hơn không… – Lên xe rồi, Triệu Noãn Noãn đề nghị.

-
Không được! Mẹ anh đã nói thế rồi, nhỡ bọn mình không có nhẫn cưới, bác nổi
xung lên cắt đứt tình mẫu tử với anh thật thì làm sao?

-
Chắc… chắc không đến nỗi thế đâu… – Triệu Noãn Noãn nghe cô nói cũng thấy lo
lo, mẹ anh một khi đã nổi giận thì có thể còn làm những chuyện ghê gớm hơn kia.

-
Dù thế nào, nhất định hôm nay cũng phải có nhẫn cưới về cho bác xem! – Xán Xán
hạ quyết tâm, cái lý luận rước bát hương ra đám cưới của bà làm cô đủ sợ lắm rồi,
ai biết bà còn phun ra những lời quái quỷ nào nữa, thà làm thật cho lành còn
hơn.

- Chẳng lẽ chúng mình phải… đi mua thật? – Triệu Noãn
Noãn cúi nhìn cách ăn vận của mình rồi lại nhìn sang Xán Xán, đờ đẫn.

Thế
này có làm sao! Xán Xán bị kinh sợ quá rồi, quả quyết vung tay:

-
Cứ đi! Chạy tốc độ nhanh nhất để về thay quần áo!

Từ
nhà đến chỗ bố mẹ bình thường chạy xe mất một giờ đồng hồ, hiện giờ đang lúc
cao điểm, nếu không nhanh sẽ không kịp. Để chạy được nhanh, chỉ có thể cướp đường.

- Chào anh! – Cô cảnh sát đưa tay chào, các tài xế đều
phát run.

-
Xin cho xem bằng lái xe.

Triệu
Noãn Noãn mặt đổ chàm, vội vàng đi như thế, còn đầu óc nào nhớ mang bằng lái?

-
Xin lỗi… tôi quên mang theo rồi…

- Xin lỗi, mời anh xuống xe được chứ? – Cô cảnh sát vẫn lịch
thiệp.

Xán
Xán cuống lên, ăn vận thế này sao có thể ra ngoài được? Lập tức giở bài diễn:

-
Người đẹp ơi, chúng ta nói chuyện một chút được chứ, không xuống xe cũng được
à?

-
Xin lỗi, mời anh chị làm hóa đơn nộp phạt.

-
Có thể bỏ qua một lần được không?

-
Xin lỗi, quy định quốc gia, không thể bỏ qua được.

Xán
Xán cuống lên:

-
Quý cô cảnh sát ơi, có thể làm việc trên xe được không?


cảnh sát dẩu môi, rồi lại lịch thiệp:

-
Xin lỗi, quy định của Nhà nước là phải xuống xe mới làm thủ tục giấy tờ.

-
Có thể làm giấy tờ sau được không?

Lại
rất lịch thiệp:

-
Xin lỗi, quy định của Nhà nước, hóa đơn nộp phạt phải làm tại hiện trường.

-
Cô có thuộc Cục Dân chính không?

-
Xin lỗi, Cục Dân chính không quản lý việc giao thông.

Im
lặng…

Sau
cùng, Triệu Noãn Noãn và Xán Xán được cô cảnh sát mời xuống xe.

Giờ
cao điểm, người đông như nêm cối, giữa bao nhiêu bàn dân thiên hạ, hai người 8x
ăn mặc như thế thu hút vô số mắt nhìn.

Làm
xong thủ tục, cô cảnh sát lại lịch thiệp chào hai người:

-
Theo quy định khoản 4 điều 19 Quy định an
toàn giao thông đường bộ
, vì không mang giấy tờ tùy thân trên đường lái xe,
xe của anh sẽ bị giữ lại theo quy định, mời anh chị mang giấy tờ và bằng lái xe
tới nhận xe về và nộp tiền phạt.

Trước
mắt Triệu Noãn Noãn và Xán Xán, chiếc BMW bị đưa đi lập tức, còn trơ lại hai kẻ
đứng bên lề đường trước bao nhiêu ánh nhìn lạ lẫm của người qua kẻ lại.

Lúc
này, hai người cùng chung một ý nghĩ: xin một trận gió cuốn hết chúng nó đi, cuốn
hết đi…

***

Hai
người mặt mũi lem luốc, chạy bộ suốt cả quãng đường còn lại, cuối cùng cũng đến
được cửa hàng quần áo gần nhất. Hai con người như thế xuất hiện đột ngột khiến
nhân viên giật mình sững sờ hết cả, một hồi sau họ mới định thần rón rén lại gần
hai vị khách hàng.

-
Xin hỏi… anh chị có việc gì cần giúp không ạ?

Xán
Xán xông lên, ánh mắt cầu khẩn nhìn đăm đắm vào mặt cô nhân viên:

-
Làm ơn với thời gian nhanh nhất giúp chúng tôi mỗi người một bộ quần áo, mau
lên!

Các
nhân viên ngẩn ra, chần chờ một lúc mới dè dặt nói:

-
Thật… thật ngại quá… chúng tôi không thể có … phong cách như anh chị…

Chung
quanh lặng ngắt, mọi khách hàng và nhân viên trong cửa hiệu đều dừng tay, im lặng
ngắm nghía hai người.

Triệu Noãn Noãn cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng, kéo kéo Xán
Xán:

-
Chúng mình đi vậy…

Nhưng
tình cảnh như vậy chỉ càng kích thích sự cuồng nhiệt trong lòng Xán Xán, cô
quát to:

-
Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy cosplay bao giờ hả? – Dù sao mất mặt thì cũng mất
rồi, không sợ mất thêm nữa, cô quay đầu bốn phía nhìn các nhân viên cửa hàng
đang nem nép – Cô gái, cô chọn thế nào cũng được, chỉ cần đừng có giống phong
cách chúng tôi đang mặc là được!

***

Hai
mươi phút sau.

Xán
Xán ngắm mình trong gương, rốt cuộc cũng nở được nụ cười vừa ý. Tự đáy lòng thốt
ra một câu: Coi như trở lại làm người hiện đại rồi! Đang say mê thì từ sau lưng
vẳng lại một tràng rì rầm bàn luận đầy kinh ngạc, cô lắng tai nghe, bàng hoàng
vì cảnh tượng trước mắt.

Triệu
Noãn Noãn đứng nhìn cô từ cách đó không xa, bộ veston màu bạc vừa vặn với khổ
người làm nổi bật cặp giò dài và vóc dáng vạm vỡ, gương mặt trời cho sáng láng,
cặp mắt đen lấp lánh, sống mũi thẳng cao, đôi môi khép chặt đầy vẻ thâm trầm
nhã nhặn, rất ra dáng đàn ông.

Xán
Xán không kiềm chế được cứ nuốt nước bọt, nếu lúc nãy không có trang phục style
thập niên 80 để so sánh thì cô chưa thể phát hiện ra Triệu Noãn Noãn đẹp trai đến
mức này!

Thấy
Xán Xán nhìn chăm chú như thế, Triệu Noãn Noãn chợt thấy xấu hổ, anh lúng túng
hỏi:

-
Không được sao?

Xán
Xán lúc ấy mới tỉnh lại, gật đầu nhiệt liệt:

-
Đâu có, rất được! Rất đẹp giai! Cực kỳ đẹp giai! – Nước mắt nóng hổi nồng nhiệt,
đúng là trai đẹp thời hiện đại đấy!

Cô nói thế, Triệu Noãn Noãn mới cảm thấy thở phào nhẹ
nhõm, trút hết được gánh nặng trong tâm can suốt cả ngày, anh gượng cười. Nở được
nụ cười, anh thấy cả cơ thể thoải mái hẳn lên.

- Ôi chao! Đẹp trai quá!

- Sao có thể đẹp trai đến thế
chứ!

- Không chịu được mất…

Những tiếng xuýt xoa thán phục
rì rầm bên tai, Xán Xán thêm một lần nữa mơ màng thèm khát. Quả nhiên, Phật được
thếp vàng, người nhờ ăn mặc có khác!

- Thưa anh, bộ veston này thật
là vô cùng vừa vặn với anh đấy ạ! – Hồ hởi khác hẳn lúc khách mới vào, cả đám
nhân viên cửa hàng vây quanh anh, không ngớt khen ngợi. Đương nhiên đối tượng
được khen chỉ có một người, Xán Xán tự nhiên bị đám đông quên hẳn.

Đáng ghét! Cô cũng trở nên dễ
coi rồi mà! Tại sao chẳng ai khen cô được một câu?

Nghĩ thế, cô bước thẳng đến trước
mặt Triệu Noãn Noãn, ý là để đánh động sự chú ý của mọi người, nhưng tiếc thay…
cô thực quá nhỏ bé, với mãi chưa tới cổ Triệu Noãn Noãn, mà ánh mắt ngưỡng mộ của
mọi người thì đổ dồn vào gương mặt của anh, nên cô tiếp tục bị ghẻ lạnh. Cuối
cùng, Xán Xán nổi cáu.

- Ông xã! Anh đã chọn được
chưa? Mau trả tiền đi! Chúng mình còn phải đi mua nhẫn cưới đấy!

Quát một phát, ánh mắt của mọi
người sững cả lại, sau đó nhất loạt đổ dồn vào Xán Xán. Triệu Noãn Noãn thoáng
một nét cười. Cảm giác thu hút được tất cả ánh nhìn của công chúng thật kỳ diệu!
Xán Xán dương dương đắc ý, nhìn khắp chung quanh, sau đó ngạc nhiên.

Nước mắt, cớ sao bọn họ nước mắt
vòng quanh thở dài tiếc nuối vậy? Vì sao…?

Xán Xán động não rất nhiều mà vẫn
không hiểu vì sao bao nhiêu ánh mắt tuyệt vọng đang vây quanh Triệu Noãn Noãn.

Quẹt thẻ thanh toán, Triệu Noãn
Noãn nói:

- Nhờ các cô gói lại giúp hai bộ
quần áo vừa thay ra.

Xán Xán ngơ ngác:

- Gói lại để làm gì nữa?

Triệu Noãn Noãn quay về phía cô
ý nói: “Em ngốc thế sao?”:

- Chẳng lẽ em định lúc quay lại
gặp mẹ mà không mặc lại quần áo của mẹ à?

Lạy hồn! Xán Xán giật cả mình,
cuối cùng cũng tỉnh ra, anh nói thật đúng, nếu chốc nữa hai người quay lại mà
nhìn thấy hai người đã thay quần áo khác, bác gái không đọc một bài diễn văn mới
là chuyện lạ.

Vội vàng gật đầu tán thành, cô
nhìn Triệu Noãn Noãn với ánh mắt ngưỡng mộ:

- Anh Noãn Noãn, anh thật là
chu đáo!

- Sao không gọi là ông xã? –
Triệu Noãn Noãn nói rồi đột nhiên giật mình, sao mình lại bộc lộ những gì đang
nghĩ trong lòng vậy? Má anh lại một phen ửng đỏ.

Xán Xán cuống quá, làm ra bộ giận
dữ:

- Hay nhỉ! Anh đừng có giễu cợt
em! Em… lúc nãy em chỉ buột mồm thôi… – Vì sao trong lòng lại thấy khác lạ thế
nhỉ?

Triệu Noãn Noãn không nói gì,
chỉ nhìn cô, ánh mắt có phần xa xôi, hóa ra cô chỉ buột miệng thôi à? Trong tim
anh dường như có chút đau nhói.

Cái nhìn của anh khiến cô bối rối,
cô vội lảng đi:

- Thôi… chúng mình đi chưa? Còn
phải mua nhẫn nữa… khéo mà không kịp…

Một hồi sau, tiếng Triệu Noãn
Noãn khe khẽ:

- Ừ.

Sau đó, anh quay mình bước đi.

Trong khoảnh khắc ấy, Xán Xán
thấy hốt hoảng, chớp mắt, anh đã đi rất xa.

- Đi chưa? – Anh dừng bước, có
ý chờ cô.

- Dạ. – Cô sải bước dài theo
ngay.

Không biết vì sao, giữa hai người
bỗng nhiên cảm thấy nặng nề. Đi thẳng một mạch đến cửa hàng trang sức, chẳng ai
nói một câu nào. Vừa bước vào cửa, nhân viên đã vồn vã đón tiếp đầy vẻ buôn
bán:

- Xin hỏi anh chị muốn mua gì?

- Nhẫn.

- Xin hỏi anh chị muốn mua nhẫn
gì? Tôi có thể giới thiệu một chút với anh chị.

Triệu Noãn Noãn nhìn Xán Xán,
cô đang đầy vẻ suy tư, có lẽ không để tâm, điều đó khiến anh càng thấy khó chịu
hơn, anh lạnh lùng nói:

- Nhẫn cưới.

- Thì ra là thế, xin chúc mừng
anh chị! Mời theo tôi. – Nhân viên đưa tay hướng dẫn hai người tới quầy nhẫn cưới.

- Xin mời xem, đây là loạt sản
phẩm mới mà chúng tôi đưa ra trong năm nay, được thiết kế bởi nghệ nhân nổi tiếng
của Italia, chất liệu phối hợp vàng và vàng trắng. – Nhân viên hướng dẫn thao
thao bất tuyệt.

Triệu Noãn Noãn đứng một bên
nhìn thờ ơ. Xán Xán vẫn cứ ngây ngô.

- Xin anh chị cho biết ý kiến?
– Người nhân viên đáng thương vất vả chào mời.

Triệu Noãn Noãn nhìn Xán Xán,
thản nhiên nói:

- Tiếp tục đi.

Nhân viên hướng dẫn giật mình,
gắng gượng vồn vã:

- Dạ, anh
chị chưa hài lòng với dòng sản phẩm này, xin mời anh chị xem sản phẩm khác. Đây
là một dòng mới, hợp thời trang hơn, thích hợp với độ tuổi của anh chị… – Cậu
nhân viên nói đến khô cổ bỏng họng rồi đành kết thúc, khẩn thiết nhìn hai vị
khách hàng.

Triệu Noãn Noãn tiếp tục nhìn
Xán Xán:

- Tiếp tục đi.

Cậu nhân viên đau khổ, đầu năm
đã gặp xui xẻo.

- Vậy mời anh chị xem tiếp sản
phẩm…

Cứ như thế, cậu nhân viên đáng
thương cần mẫn hơn một tiếng đồng hồ, thuyết minh đến đau đầu, tay chân khua
múa rã rời mà vẫn không đạt hiệu quả gì. Triệu Noãn Noãn nhất mực lạnh lùng, chỉ
buông ra hai tiếng:

- Tiếp tục.

- Anh chị… – Cậu nhân viên
không giữ được nhẫn nại nữa, mắt rưng rưng nhìn hai người. – Quá đáng quá rồi đấy!
Tôi không tiếp tục nữa! – Phẩy tay một cái, giậm chân một phát: Stop.

Mọi người trong cửa hiệu sững cả
ra.

Giám đốc giật cả mình:

- Thưa anh, nếu anh có gì không
hài lòng với cửa hiệu chúng tôi thì xin cho biết.

- Chẳng có gì không hài lòng. –
Triệu Noãn Noãn mở miệng.

Còn nói là không có gì không
hài lòng à? Cậu nhân viên mẫn cán nổi nóng thêm, chẳng lẽ đá cho họ một phát bắn
ra ngoài:

- Xin hỏi anh chị chọn lựa sản
phẩm nào?

Triệu Noãn Noãn nhìn Xán Xán:

- Bà xã tôi nói là được.

Thì ra như vậy! Giám đốc thoắt
cái bừng hiểu, nhìn sang vị khách hàng nữ, nở nụ cười ve vuốt, tiến đến trước mặt:

- Thưa quý bà, xin hỏi bà đã thấy
sản phẩm nào vừa mắt chưa ạ? Tôi có thể lấy ra để quý bà thử đeo. Thưa quý bà?
Thưa…

Quý bà?

Xán Xán đang trầm ngâm mông
lung giật mình định thần:

- Ông gọi tôi cái gì?

Giám đốc bối rối:

- Thưa quý bà, tôi đang thưa
chuyện với quý bà.

Hả! Sao lại gọi là quý bà? Cô
còn rất trẻ mà!

- Ông… có thể không cần… gọi
tôi như thế…

- Thưa phu nhân, xin hỏi phu
nhân có vừa mắt với chiếc nhẫn nào không?

Thế này có khác gì thế kia! Xán
Xán mặt thảm thương, nhìn sang Triệu Noãn Noãn, nhưng gặp phải bộ mặt sưng sỉa
lạnh lùng, đành quay sang nhìn viên Giám đốc đang rất chờ đợi. Thôi được, cô
đành nhẫn nhục một phen:

- Vậy… vậy ông cứ thoải mái giới
thiệu cho tôi đi…

Giám đốc dẩu môi. Cậu nhân viên
lúc nãy kinh hãi lùi sát tường. Hóa ra vị khách hàng này chưa hề để lọt tai một
câu giới thiệu nào.

Cuối cùng
Xán Xán cũng đã tỉnh hồn, việc chọn nhẫn cưới bắt đầu.

Nhưng… Xán Xán chau mày quan
sát các kiểu nhẫn cưới trong tủ kính, rồi mắt nhắm, miệng đếm, tay dò trên mặt
kính vào các sản phẩm, từ số 0 tới vân vân…

Đứng bên cạnh cười thầm, Triệu
Noãn Noãn cuống quýt:

- Em chọn thì chọn đi, đừng nói
nhiều!

Được thôi, Xán Xán lẩm bẩm đếm
các con số, lạy trời…

Triệu Noãn Noãn chỉ vào đôi nhẫn
có giá đắt nhất, cũng đúng lúc ánh mắt của Xán Xán dừng lại ở đôi nhẫn ấy.

- Cái này… đắt quá! – Xán Xán
giật giật tay áo Triệu Noãn Noãn, lắc đầu quầy quậy.

Triệu Noãn Noãn lườm cô, không
đáp, cầm một trong hai chiếc ấy lên:

- Đeo vào thử xem.

Không cần đâu! Đeo cái nhẫn đắt
như thế này vào tay mà rơi mất thì chết. Xán Xán rụt vội tay lại.

- Á!

Thoắt một cái, tay phải đã bị
giữ chặt, kéo ra đằng trước.

- Em, để em tự đeo… – Ấp a ấp
úng, mặt méo xệch.

- Đừng cựa quậy! – Một câu đe
làm cô cứng cả người.

Triệu Noãn Noãn một tay cầm nhẫn,
một tay nhẹ nâng ngón tay vô danh của cô, mặt rất trang nghiêm như đang làm một
việc gì đó tỉ mỉ, ánh mắt chăm chú khiến tim Xán Xán đập loạn cả lên. Rõ ràng
là giả, cớ sao trong lòng cô lại le lói hy vọng tất cả đều là thật? Không thể
nào! Tuyệt đối không thể nghĩ như thế được!

Cô rút mạnh tay lại, trong ánh
mắt ngỡ ngàng của mọi người, cô lao sầm sầm ra khỏi cửa, cố gắng với tốc độ
nhanh nhất có thể để thoát khỏi tầm nhìn chung quanh.

- Thưa cô! Cô còn chưa trả tiền!
– Giám đốc ngăn lại, nhưng bị Triệu Noãn Noãn chìa thẻ thanh toán cầm chân.

- Còn một chiếc nữa, nhờ ông
gói lại cho.

Sau đó, ánh mắt hướng thẳng ra
ngoài, anh trở nên buồn hơn. Xán Xán, có một số việc em nhất định phải tự mình
hiểu cho rõ…

Báo cáo nội dung xấu