Hàm Cá Mập - Chương 03 phần 2
- Cá ăn thịt người. Những cá mập khác đôi khi cũng
tấn công người vì nhiều lý do khác nhau - khi chúng đói hoặc hoảng sợ một cái
gì đó. Hoặc là chúng đánh hơi thấy máu trong nước. À mà này, cái cô Watkins kia
đêm hôm qua có thấy tháng không nhỉ?
- Tôi làm thế quái nào mà biết được?
- Tò mò thì hỏi vậy thôi. Hooper khẳng định rằng
trong trường hợp như thế thì nguy cơ bị cá mập tấn công tăng vọt lên.
- Tất nhiên rồi.
- Cậu ấy bảo rằng cá mập trắng bơi trong nước
lạnh ung dung lắm. Mấy năm trước cá mập đã lao vào một thằng bé ở bờ biển
San Francisco. Nhiệt độ nước là năm mươi độ.
Brody rít thuốc lá, một hơi sâu. Anh nói:
- Quả thực ông đã biết được không ít về chúng.
- Tôi được chỉ đạo bởi... ta gọi đó là ý
nghĩ lành mạnh và tôi muốn biết đích xác chuyện gì đã xảy ra và nó có thể lặp
lại hay không.
- Vậy thì cái mối nguy hiểm ấy nó có lặp lại
không?
- Không. Gần như không tồn tại. Từ đó tôi rút ra
kết luận rằng đây là tai họa có một không hai. Cá mập trắng lớn rất hiếm khi
gặp, đấy là cái điều tốt duy nhất mà ta có thể nói về chúng. Hooper cho là như
vậy. Có đầy đủ cơ sở để coi rằng con cá mập tấn công cô nàng Watkins đã bỏ đi
lâu rồi. Ở đây không có đá ngầm. Không có nhà máy cá hộp hay lò mổ súc vật để
mà có thể làm rơi rớt máu và ném lòng ruột xuống nước. Tóm lại, không có cái gì
có thể hấp dẫn cá mập. - Meadows im lặng và chăm chú nhìn Brody, anh chịu đựng
được cái nhìn của ông ta. - Cho nên, Martin ạ, tôi cảm thấy có lẽ không việc gì
phải làm mọi người nhốn nháo vì một sự kiện hầu như chắc chắn là sẽ không lặp
lại nữa.
- Còn xét xem từ phía nào đã, Harry ạ. Nếu tai
biến vừa rồi khó lòng lặp lại, thì tại sao không nói cho mọi người hay là nó đã
diễn ra có một lần?
Meadows thở dài.
- Có thể ông nói đúng. Nhưng Martin ơi, đây là
một trong những trường hợp mà chúng ta phải được chỉ đạo không phải bằng những
quy tắc, mà bằng sự chăm lo đến mọi người. Tôi nghĩ rằng thông báo sự kiện
này không đáp ứng gì cho lợi ích của dân chúng. Tôi không ngụ ý dân chúng
địa phương. Họ sẽ được biết tin này khá nhanh, nếu còn chưa biết
tin. Còn
những người đọc báo Leader ở New York, Philadelphia, Cleveland kia thì sao?
-
Ông tự phỉnh bản thân nhỉ.
-
Đừng có ấm ớ nữa, ông hiểu tôi muốn nói gì rồi. Ông cũng biết sự thể việc cho
thuê nhà của chúng ta hè này ra sao. Chúng ta chính là đang bên bờ mép của thảm
họa, cũng như dân Nantucket, Vineyard và East Hampton ấy. Chả là nhiều người
còn chưa quyết định hè sẽ đi nghỉ ở đâu. Họ biết rằng năm nay tha hồ mà chọn.
Nhà cho thuê thì muốn bao nhiêu cũng có. Nếu tôi cho đăng bài báo về chuyện một
phụ nữ bị con cá mập khổng lồ cắt đứt đôi người ở bờ biển Amity thì các chủ nhà
sẽ không thể cho thuê được lấy một cái biệt thự. Martin này, cá mập cũng chả
khác nào bọn cướp, bọn giết người, trong đấy có cái gì đó dã man, độc ác không
tránh được và người ta phản ứng với cả loại này lẫn loại kia đều như nhau. Nếu
chúng ta đăng báo về con cá mập giết người thì như thế là vĩnh viễn mất hy vọng
vào một mùa hè lời lãi.
Brody
gật đầu:
-
Tôi khó lòng phản bác ông được, Harry ạ, mà tôi cũng chẳng dễ chịu gì lắm khi
phải loan báo với mọi người chuyện bên bờ biển của ta có một con cá mập giết
người đang lượn lờ. Nhưng thử đứng vào vị trí của tôi mà xem. Tôi không định
bác bỏ những lý lẽ của ông. Phần nhiều là ông đúng. Rất có khả năng là con cá
mập này đã bơi khỏi đây hàng trăm dặm rồi và không bao giờ ló mặt về nữa. Nhưng
Harry này, hãy hình dung lấy một phút thôi, rằng ông nhầm. Ta giả sử - chỉ giả
sử thôi - là chúng ta ỉm biến cố này đi và con cá mập sẽ lại tấn công một người
nào đó. Khi đó thì sao? Tôi sẽ phải gánh chịu tất cả. Tôi có nghĩa vụ phải lo
cho an ninh của mọi người đang sống ở đây, và nếu tôi không thể bảo vệ họ được
thì ít ra cũng phải cảnh báo về nguy cơ đang đe dọa họ. Tôi một mực yêu cầu ông
in chuyện đó. Tôi định đóng cửa các bãi tắm chỉ hai ba ngày để phòng xa thôi.
Cũng chả có ai bất tiện gì lớn lắm. Thiên hạ còn chưa kéo đến đây nhiều, với
lại nước cũng lạnh. Nếu chúng ta nói thẳng cho mọi người biết những gì đã xảy
ra và giải thích hành động của chúng ta thì chỉ có lợi mà thôi.
Meadows
ngả người ra ghế nghĩ ngợi.
-
Tôi không biết ông sẽ hành động thế nào, chứ còn phần tôi thì quyết định đã
được quyết rồi.
-
Thế nghĩa là thế nào?
-
Sẽ không có một mẩu tin nào về vụ này trên tờ Leader hết.
-
Ông nói nghiêm túc đấy chứ?
-
Khá nghiêm túc. Không thể nói là bản thân tôi quyết định như vậy, nhưng nói
chung thì tôi đồng ý với quyết định này. Tôi là chủ bút và đồng chủ nhiệm tờ
báo này, nhưng cổ phần khống chế không ở tôi, nên tôi không thể đối chọi được
với áp lực nhất định nào đó.
-
Áp lực nào?
-
Sáng hôm nay người ta đã gọi điện cho tôi sáu lần: Năm nơi chuyên thuê đăng
quảng cáo - tiệm ăn, khách sạn, hai công ty bán bất động sản và tiệm cà phê, kem.
Họ hỏi tôi có định đăng mẩu tin về cô Watkins này không và bằng mọi cách ra sức
cho tôi hiểu rằng, theo ý kiến của họ, nếu câu chuyện này không lan truyền công
khai thì sẽ hay hơn cho Amity. Cú điện thoại thứ sáu là của ông Coleman từ New
York - người nắm trong tay năm mươi lăm phần trăm cổ phần báo Leader. Hình như
ai đó đã gọi điện cho ông ta. Ông ta tuyên bố với tôi là không được có một
thông báo nào trên tờ Leader hết.
-
Không biết quyết định của ông ta có bị chi phối bởi sự kiện là vợ ông ta làm
người môi giới của hãng mua bán bất động sản không nhỉ? Ông ta có nói cho ông
hay chuyện ấy không?
-
Không, - Meadows đáp. - Chẳng nói năng gì cả.
-
Hẳn thế mà lại. Vậy là tình hình như thế nào rồi, Harry? Ông không định đăng
cái tin ấy vì theo ý kiến của các độc giả có thế lực của tờ Leader thì chẳng có
chuyện gì khác thường xảy ra cả. Còn tôi, tôi sẽ đóng cửa các bãi tắm và sẽ đặt
một vài biển báo nguy hiểm.
-
Tùy thôi! Martin ạ, đấy là việc của ông. Nhưng xin nhắc ông một điều. Ông đang
ở trên một chức vị được bầu lên đấy chứ nhỉ?
- Ừ,
thì cũng như tổng thống thôi. Một nhiệm kỳ bốn năm ròng rã.
-
Đã là chức vị được bầu lên cũng có thể không được bầu lại.
-
Đấy là lời đe dọa phải không Harry?
Meadows
mỉm cười.
-
Ông biết xếp loại các câu nói tài hơn. Với lại, tôi là cái thứ gì mà đe dọa?
Chẳng qua tôi muốn ông suy nghĩ về những hậu quả của những hành động của mình
trước khi dấn thân vào việc chống lại lợi ích của dân chúng Amity, những người
đã bầu ông lên...
Brody
đứng lên:
-
Cám ơn Harry. Tôi đã nghe nói nhiều lần: kẻ nào nắm trong tay quyền lực thì bao
giờ cũng cô độc. Tôi phải trả bữa ăn bao nhiêu cho ông?
-
Chẳng phải trả giá gì cả. Tôi không thể lấy tiền của một người mà gia đình anh
ta sắp sửa phải nì nèo ăn các phiếu ăn không mất tiền.
-
Đừng có trông chờ điều đó. Chẳng lẽ ông không biết rằng làm cảnh sát là một đảm
bảo cho sự sung túc đó sao? - Brody phá lên cười.
Brody
chưa kịp về đến phòng làm việc của mình thì người ta đã thông báo cho anh qua
hệ thống loa: “Thị trưởng đang ở đây, ông ấy muốn gặp thủ trưởng.”
Brody
cười khẩy. Thị trưởng. Chứ không phải là Larry[12] Vaughan tạt
vào thăm hỏi anh. Không phải là Lawrence Vaughan, một trong các chủ công ty bán
bất động sản Vaughan & Penrose, ghé vào đây phàn nàn chuyện những người
thuê nhà làm ầm ĩ quá. Mà là thị trưởng Lawrence P. Vaughan - đại biểu của dân,
người đã thu được bảy mươi mốt phiếu trong cuộc bầu cử vừa qua.
[12] Larry là tên gọi
tắt suồng sã của Lawrence - N.D.
-
Hãy mời đức ông ấy vào đây - Brody nói.
Larry
Vaughan là một người đàn ông cân đối, đẹp đẽ ngoài năm mươi một tí. Màu trắng
bạc chỉ mới khẽ chạm vào mái tóc dày. Ông là dân Amity gốc, cùng với năm tháng,
trong phong cách của ông đã xuất hiện sự điềm tĩnh, tinh tế. Vaughan gom được
của cải cho mình bằng việc đầu cơ bất động sản ở Amity và là đồng chủ chính của
một công ty đang phát đạt nhất trong thị trấn (một số người cho rằng ông ta là
người chủ duy nhất, bởi vì trong văn phòng của Vaughan chưa bao giờ có ai gặp
một người nào họ Penrose cả). Ông ta ăn mặc trang nhã và giản dị, thiên về các
áo vét mốt Ănglê, các loại sơ mi đứng đắn và giầy da mềm. Nếu như Ellen Brody, rơi
từ môi trường dân đi nghỉ vào môi trường dân gốc, thế nhưng vẫn không trở thành
“người nhà” trong đám dân gốc, thì Vaughan, vốn gốc Amity, lại dễ dàng, mà
không mất đi vẻ đĩnh đạc, vươn lên ngang tầm đám nhà giàu đi nghỉ. Họ không
nhìn thấy ở ông kẻ bằng vai phải lứa, dù sao ông cũng chỉ là một thương gia địa
phương, và chưa bao giờ mời ông về nhà chơi ở New York hay Palm Beach. Nhưng ở
Amity, ông giao tiếp thoải mái với tất cả mọi người, trừ những đại diện giàu có
và kiểu cách nhất của tầng lớp nghỉ hè, và sự giao tiếp này tạo điều kiện rất
nhiều cho thành công trong sự nghiệp của ông. Vaughan thường được mời dự các
buổi tiếp kiến, và bao giờ ông cũng đi một mình. Trong đám bạn bè của ông ít ai
biết rằng ở nhà ông có một người vợ chất phác yêu chồng hết mực và phần lớn
thời gian dành vào việc may vá bên cái máy thu hình.
Brody
có cảm tình với Vaughan. Mùa hè họ ít gặp nhau nhưng sau ngày lễ lao động[13],
khi cơn cao điểm mùa hè đã lui, Vaughan và vợ thỉnh thoảng vẫn mời Brody đến
xơi cơm với họ ở một trong những hiệu ăn ngoại ô sang trọng. Những lần ấy khiến
Ellen mãn nguyện lắm, và chỉ riêng điều ấy cũng làm Brody thấy hạnh phúc. Có vẻ
như Vaughan hiểu Ellen. Với chị, bao giờ ông cũng thân thiện và bao dung.
[13] Ngày lễ được kỷ
niệm vào thứ hai đầu tiên của tháng chín.
Vaughan
bước vào phòng làm việc của Brody và ngồi xuống.
-
Tôi vừa mới nói chuyện với Harry Meadows, - ông ta mở đầu câu chuyện.
Vaughan
rõ ràng là đang bồn chồn, điều ấy khiến Brody quan tâm. Anh không ngờ một phản
ứng như vậy. Anh nói:
-
Tôi thấy là Harry không bỏ phí thời gian tí nào.
-
Anh định nhận được sự cho phép đóng cửa các bãi tắm ở đâu?
-
Larry, anh hỏi tôi với tư cách là thị trưởng hay là chủ công ty bán bất động
sản, hay chẳng qua vì chỉ vì sự tò mò bè bạn?
Vaughan
căng toàn thân lên. Brody thấy ngay là ông ta đang tự kiềm chế một cách khó
khăn.
-
Tôi muốn biết là anh định xin được sự cho phép ấy ở đâu? Tôi muốn biết điều đó
ngay bây giờ.
-
Tôi không chắc là mình có phải xin xiếc gì hay không, - Brody đáp. - Có những
điều khoản nhất định mà chiểu theo đó thì tôi có thể quyết bất cứ những hành
động nào mà tôi xét thấy cần, trong trường hợp nảy sinh những hoàn cảnh khẩn
cấp và tôi cho rằng các ủy viên quản trị thị trấn phải tự ban bố tình trạng
khẩn cấp. Nhưng tôi không rõ anh có muốn bày ra sự việc nhiêu khê ấy không.
-
Điều ấy bị loại trừ.
-
Được rồi. Nếu nói một cách không chính thức đến sự việc đã xảy ra, thì tôi coi
trách nhiệm của mình là làm hết sức để bảo đảm an toàn cho những người sống
trong thị trấn, và vào thời điểm này, theo ý tôi, muốn thế thì phải đóng cửa
các bãi tắm hai ba ngày. Còn nếu có ai đó vẫn cứ nhất quyết ra tắm, thì chưa
chắc tôi có thể bắt người đó về tội vi phạm điều cấm. Họa chăng, - Brody cười
khẩy, - là tôi chỉ có thể quy kết cho người đó tội ngu ngốc đến mức tội ác.
Nhưng
hiển nhiên điều đó đã không làm Vaughan chú ý mấy.
-
Tôi không muốn anh đóng cửa các bãi tắm, - ông ta nói.
-
Tôi đã hiểu điều đó.
-
Anh có biết tại sao không? Ngày mồng bốn tháng bảy[14] chẳng
còn bao xa nữa, và nhiều cái phụ thuộc vào mấy cái ngày lễ ấy lắm. Chúng ta
đang tự chặt chân mình đấy[15].
[14] Ngày quốc khánh
của Hoa Kỳ.
[15] Nguyên văn: Chúng ta đang tự cắt cổ mình đấy -
N.D.
-
Tôi hiểu những lý lẽ của anh, nhưng anh cũng phải hiểu tại sao tôi lại muốn
đóng cửa các bãi tắm.
-
Tôi không mưu đồ một lợi ích cá nhân nào cả.
-
Phải, ở đây chẳng có chút hơi hướng lợi ích cá nhân nào của anh cả. Mà ngược
lại thì đúng hơn. Nghe này, Martin, thị trấn ta không cần đến cái chuyện giật
gân kiểu ấy.
-
Nhưng nó cũng không cần những nạn nhân mới.
-
Trời ơi, chẳng có nạn nhân nào nữa hết! Mà anh đóng cửa các bãi tắm để đạt cái
gì? Chỉ tổ làm bu đến đầy một bầy phóng viên đâu cũng sục sạo và chọc mũi vào
những chỗ không nên chọc.
-
Thế thì đã sao nào? Nếu bọn họ có đến chăng nữa thì cũng chẳng tìm thấy cái gì
đáng giá và sẽ lại kéo nhau đi. Tôi không nghĩ rằng New York Times (Thời báo
New York) quan tâm gì lắm đến một cuộc picnic dã ngoại hoặc một bữa ăn ở một
câu lạc bộ nào đó.
-
Cái lũ nhà báo ấy chẳng được tích sự gì hay ho cho ta cả. Nhỡ đâu bọn họ moi
móc ra cái gì đó thì sao? Bọn họ sẽ làm rùm beng lên, mà ta cần gì sự rùm beng
ấy?
-
Larry, thế bọn họ có thể moi móc được cái gì nào? Tôi đây chẳng hạn, chẳng có
gì phải giấu cả. Còn anh?
-
Tôi cũng chẳng có gì phải giấu. Chẳng qua tôi nghĩ là... có thể là... những
vụ hiếp dâm ấy, chẳng hạn. Những chuyện xấu xa nào đó.
-
Chuyện vặt, - Brody lên tiếng, - tất cả những cái ấy đều là chuyện từ đời nảo
đời nào rồi.
-
Khỉ gió nhà anh, Martin ạ! - Vaughan ngừng giây lát, cố kìm mình. - Thôi được, anh
chẳng buồn nghe theo tiếng nói của lý trí gì cả. Thế thì hãy nghe tôi đây, như
nghe một người bạn. Tôi bị các bạn hàng gây sức ép ghê gớm. Đối với chúng tôi
mọi chuyện có thể xoay ra chiều hướng xấu.
Brody
cả cười:
-
Larry, té ra anh còn có bạn hàng nữa kia? Lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy. Tôi
cứ tưởng rằng anh độc tôn cai quản cái cửa hàng của anh.
Vaughan
lúng túng như thể đã nói ra những lời thừa. Ông ta lại nói:
-
Công chuyện của tôi đâu phải đơn giản. Có khi chính tôi cũng khó lần. Hãy làm
điều tôi yêu cầu nhé, Martin.
Brody
nhìn sang Vaughan cố tìm hiểu xem động cơ của ông ta là gì.
-
Tôi lấy làm tiếc, anh Larry ạ, nhưng không thể. Tôi có những trách nhiệm công
vụ và tôi phải thực hiện chúng.
-
Nếu anh không nghe lời tôi thì không loại trừ khả năng là chẳng bao lâu nữa anh
sẽ mất cương vị này.
-
Tôi không thuộc quyền anh. Anh không thể sa thải được nhân viên cảnh sát nào
trong thị trấn cả.
-
Anh có thể không tin tôi, nhưng tôi có những thẩm quyền nhất định đối với một
viên cảnh sát trưởng.
-
Tôi không tin điều đó.
Vaughan
rút từ túi áo vét ra bản quy chế chức năng của hội đồng quản trị thị trấn
Amity.
-
Tôi nhường cho anh tự hiểu ra vấn đề, - ông ta vừa nói vừa lật nhanh quy chế. -
Đây này, - ông ta đã tìm được trang cần xem và chìa cuốn sách qua bàn cho Brody,
- ở chỗ này có nói rõ ràng rằng, tuy cảnh sát trưởng là do dân bầu lên, các ủy
viên hội đồng quản trị có quyền truất bỏ anh ta.
Brody
đọc hết mục Vaughan đã chỉ cho.
-
Thì cứ giả sử là như vậy đi, - anh nói. - Nhưng tôi muốn được biết anh sẽ đưa
ra cái gì làm “lý do xác đáng và có căn cứ”?
-
Tôi mong mỏi rằng không phải dùng đến biện pháp đó. Tôi không nghĩ là câu
chuyện của chúng ta sẽ đi quá xa. Tôi trông cậy vào sự hiểu biết của anh, bởi
vì ý kiến của tôi và ý kiến của các ủy viên hội đồng quản trị thị trấn thì anh
biết rồi.
-
Của tất cả các ủy viên?
-
Của đa số.
-
Của ai mới được chứ?
-
Tôi không có ý định liệt kê tên họ ra với anh. Tôi không nhất thiết phải làm
điều đó. Anh chỉ phải vỡ vạc ra một điều: nếu anh không làm theo ý chúng tôi
thì chúng tôi sẽ đặt vào vị trí của anh một người khác biết điều hơn.
Brody
chưa bao giờ thấy Vaughan ở trạng thái hung hăng như vậy. Anh lấy làm kinh ngạc
với điều đó.
-
Thực tình là anh cứ khăng khăng đòi như vậy phải không, Larry?
-
Phải, - Vaughan cất giọng điềm đạm, khi đã cảm thấy trước thắng lợi. - Hãy tin
tôi đi, Martin. Anh không phải hối tiếc đâu.
Brody
thở dài. Anh nói:
-
Sự việc thổ tả thật. Tôi rất không thích tất cả những cái đó. Nhưng một khi đã
quan trọng đến mức ấy thì...
-
Phải, đây là việc quan trọng, - lần đầu tiên trong suốt thời gian nói chuyện, mới
thấy Vaughan mỉm cười. - Cám ơn Martin, - ông ta nói rồi đứng dậy. - Bây giờ
tôi còn một sứ mệnh không lấy gì làm dễ chịu cho lắm là đến gặp vợ chồng Foote.
-
Anh muốn họ không bép xép với tờ Times hoặc News chứ gì? Hay thật, anh định tác
động đến họ ra làm sao?
- Tôi
sẽ kêu gọi ý thức nghĩa vụ ở họ, - Vaughan nói, - cũng như đã kêu gọi anh ấy.
-
Cái tiết mục này không ăn thua đâu.
- Ở
đây có một điều có lợi cho chúng ta. Cô Watkins này chẳng qua chỉ là một cô
nàng tiện dân lang thang không hơn không kém. Chẳng có gia đình, bạn bè gần gũi
cũng không. Cô ta nói rằng cô ta đến bờ biển miền Đông từ bang Ohio theo vé
tham quan bằng ôtô, chứ chẳng có ai rước đến cả.
Brody
về tới nhà quãng năm giờ. Dạ dày anh đã trở lại trạng thái bình thường đến mức
anh đã có thể uống bia trước bữa tối. Ellen trong đồng phục hộ lý màu hồng đang
làm bếp, tay chị vục trong mớ thịt đã nghiền.
-
Anh đã về, - vừa nói chị vừa chìa má ra để nhận cái hôn. - Chuyện gì xảy ra
thế?
-
Em chưa nghe thấy gì à?
-
Chưa. Hôm nay là ngày tắm của các bà già. Em không ra khỏi bệnh viện lấy
một phút nào cả.
-
Một cô gái bị chết ở gần đường Old Mill.
-
Chết vì sao?
-
Cá mập. - Brody sục vào tủ lạnh lấy ra lon bia.
Ellen
ngừng nhào thịt và ngạc nhiên nhìn chồng.
-
Cá mập à?! Thật cả đời em chưa bao giờ nghe đến chuyện ấy cả. Có thể ở đây cũng
có người trông thấy cá mập, nhưng chúng có động đến ai dâu.
- Ừ,
anh biết. Chính anh cũng bắt gặp việc này lần đầu tiên.
-
Thế anh định làm gì?
-
Chẳng làm gì cả.
- Ơ
hay? Anh cho thế là đúng à?
- Tất nhiên, anh cũng có thể làm được cái gì đó.
Xét về hình thức. Nhưng thực chất thì chịu. Vì bản thân anh hay em có nghĩ gì
về vấn đề này cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Những kẻ quyền thế ở trần gian này
lo lắng đến ảnh hưởng của nó đối với Amity kia, chứ đâu như chúng mình chỉ toan
lo chuyện một con cá mập nào đó tấn công một ai đó trong đám người vãng lai nơi
đây. Tất cả bọn họ cho rằng sự tấn công này thuần túy là ngẫu nhiên và không
đời nào lặp lại nữa, nhưng toàn bộ trách nhiệm thì bọn họ cứ muốn trút lên anh.
- Anh ám chỉ ai là những kẻ quyền thế của trần
gian này?
-
Larry Vaughan là một người trong bọn họ.
-
Ra thế cơ đấy? Em không biết là anh đã nói chuyện với Larry.
-
Ông ta bổ tới chỗ anh ngay sau khi vừa nghe được cái tin anh định đóng cửa các
bãi tắm. Kể ra ông ta cũng không tỏ ra tế nhị cho lắm khi thuyết phục anh. Ông
ta tuyên bố rằng sẽ sa thải anh nếu anh đóng cửa các bãi tắm.
-
Em không thể tin được chuyện ấy, Martin ạ. Larry đâu phải con người như vậy.
-
Trước kia anh cũng nghĩ thế. À mà này, em có bao giờ nghe nói đến các bạn hàng
của lão ta chưa?
-
Bạn hàng ấy à? Em cho rằng không có. Penrose là họ tên thứ hai của ông ta hoặc
là cái gì đấy đại loại như thế. Nói chung em nghĩ rằng toàn bộ công ty thuộc về
ông ta cả.
-
Anh cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng hiển nhiên là không phải thế.
-
Anh đã bàn soạn với Larry trước khi quyết định như thế là tốt rồi. Ông ấy có
tầm nhìn rộng hơn nhiều so với nhiều người trong chúng ta. Ông ấy biết rõ hơn
phải hành động như thế nào.
Brody
cảm thấy máu bốc lên đầu.
-
Chuyện dấm dớ, - anh vừa nói vừa giật đứt cái quai sắt tây của lon bia rồi ném
nó vào thùng rác. Sau đó anh bước ra phòng khách nghe tin thời sự buổi tối.
Từ
dưới bếp Ellen nói với lên:
-
Em quên nói là lúc nãy người ta đã gọi điện cho anh.
-
Ai thế?
-
Người ấy không xưng danh. Chỉ yêu cầu nhắn lại với anh là anh làm việc cừ lắm.
Anh ta quý hóa nhỉ, có phải không?

