Hàm Cá Mập - Chương 05 phần 3

-
Được rồi, Martin ạ, - Meadows thở một hơi dài. - Tôi sẽ làm tất cả những gì
thuộc sức mình. Tuy rằng sục vào công chuyện của Larry Vaughan cũng chẳng khoái
gì cho lắm.

-
Đúng rồi, nhưng có phải chỉ mình anh bây giờ là đang ở vào thế bí đâu.

Brody
tiễn Meadows đến cửa rồi lại quay vào ngồi xuống bên bàn. Vaughan nói đúng ở
một điểm, anh nghĩ: những dấu hiệu của việc Amity đang ở bên mép thảm họa, biểu
lộ ra ở mọi sự. Nó không chỉ liên quan đến việc bán bất động sản, về mặt này
thì sự thể tồi tệ lắm rồi. Evelyn Bixby, vợ của một cảnh sát viên dưới quyền
Brody đã mất việc ở công ty bán bất động sản và bây giờ thì làm phục vụ viên ở cái
quán nào đó trên đường 27.

Hai
cửa hàng mới chuyên về y phục phụ nữ hợp thời trang đã hoãn việc mở cửa đến
mùng ba tháng bảy, cả hai chủ hiệu đều thấy cần gọi điện cho Brody báo rằng nếu
mùng ba tháng bảy mà các bãi tắm vẫn không mở cửa thì họ cũng sẽ không mở các
cửa hàng của mình. Một chủ hiệu còn tính đến chuyện hay là chuyển sang bên East
Hampton. Cửa hàng bán đồ thể thao đã loan báo việc bán tống bán tháo, mặc dù
thông thường cửa hàng chỉ làm việc ấy sau ngày lễ Lao động. Đối với Brody thì
trong tình thế này ở Amity, điều vui mừng duy nhất là
việc bar Saxon’s không đắt khách lắm, nên người ta đã sa thải Henry
Kimble. Và bởi lẽ anh ta không còn làm cái chân phục vụ bar nữa, nên
bây giờ trong phiên trực anh ta thức là chủ yếu.

Ngay
từ tinh mơ sáng thứ hai - ngày đầu tiên đóng cửa các bãi tắm, Brody đã cử hai
cảnh sát viên đến đấy. Giữa họ với những người lăm le muốn tắm bằng bất cứ giá
nào đã xảy ra không ít va chạm. Một người đàn ông tên là Robert Dexter còn lớn
tiếng tuyên bố về quyền được tắm ở khu vực của riêng mình được Hiến pháp công
nhận và đã toan suỵt chó xông vào cảnh sát viên, khiến anh này phải rút súng
ngắn, vì anh đang thực thi công vụ và đe sẽ bắn chết con chó. Một cuộc xô xát
khác diễn ra ở bãi tắm của thị trấn, khi một luật gia từ New York tới lên tiếng
đọc Hiến pháp Hoa Kỳ cho anh cảnh sát và một đám thanh niên ồn ào nghe.

Thế
nhưng chuyện tắm thì dù sao cũng không ai xuống tắm cả. Brody biết đích xác như
thế.

Sáng
hôm thứ tư có hai cậu bé thuê thuyền và ra cách bờ độ ba trăm yát, ở ngoài đó
gần một giờ đồng hồ để quẳng lòng ruột gà và đầu vịt xuống nước. Trên con tàu
đánh cá đi ngang qua, người ta trông thấy và báo qua máy vô tuyến cho Brody.

Brody
gọi điện cho Hooper, cả hai cùng đi trên chiếc Flicka ra và kéo hai cậu bé vào
bờ. Họ tìm thấy trên thuyền của hai cậu bé một cái lao buộc liền với một dây
chão vải bình thường dài khoảng hai trăm yát, đầu kia quàng chặt vào mũi xuồng
bằng kiểu nút buộc của những người đi biển. Hai cậu nói là họ muốn móc câu liêm
vào cá và “lao vút đi trên thuyền, như trên xe trượt tuyết, đến tận
Nantucket”. Brody cảnh cáo hai cậu bé rằng nếu chúng còn bày ra những trò đại
loại như thế thì anh sẽ bắt chúng về tội mưu toan tự sát.

Đã
bốn lần người ta gọi điện đến đồn cảnh sát báo là trông thấy cá mập. Trong một trường
hợp thì hóa ra là một khúc gỗ trôi. Trong khi trường hợp khác, theo lời khẳng
định của người dân chài được phái đi kiểm tra thông báo nhận được, đó là những
đám cá con nô giỡn trong nước. Còn trong trường hợp thứ tư thì chẳng phát hiện
thấy gì cả.

Chiều
hôm thứ ba, khi trời vừa mới xâm xẩm tối lại có điện cho Brody.

Người
gọi muốn giấu tên, nói rằng một người đàn ông ở bãi tắm thành phố lại ném mồi
xuống nước cho cá mập. Té ra, đó không phải là đàn ông, mà là một người đàn bà,
mặc áo choàng đàn ông - Jessie Parker, làm nghề bán hàng ở cửa hàng văn phòng
phẩm. Thoạt đầu chị ta cứ chối, nhưng rồi sau thú nhận là đã ném một túi giấy
xuống nước. Trong đó có ba chai rượu Vecmut đã rỗng.

-
Sao chị không ném nó vào thùng rác? - Brody hỏi.

-
Tôi không muốn anh công nhân đổ rác lại tưởng là tôi say rượu.

-
Thế thì sao chị không quẳng vào thùng rác của người khác?

-
Thế thì lại không tốt, - chị ta đáp. - Thùng rác... Đó cũng là của riêng
đấy chứ, có phải không ông?

Brody
khuyên chị ta từ nay về sau hãy xếp những chai rỗng vào một cái túi giấy bóng, sau
đó cho vào một cái túi giấy to và dùng búa đập cho kỹ. Lúc ấy thì sẽ không ai
biết đây là những chai gì nữa.

Brody
nhìn đồng hồ. Đã qua tám giờ. Đến nhà Sally Gardner thì cũng muộn rồi. Có lẽ cô
ấy đã đi ngủ. Grace Finley đã cho cô ấy viên thuốc nào đó hoặc là rượu uýt-xki,
và Sally đã thiếp đi. Brody gọi điện đến trạm canh gác bờ biển ở Montauk và báo
cho người trực ở đó về việc Ben Gardner. Người ấy trả lời là hễ khi nào rạng
thì anh sẽ cho canô đi tìm xác.

-
Cám ơn, - Brody đáp lại. - Tôi hy vọng là anh sẽ phát hiện được nó trước khi nó
bị ném lên bờ. - Brody bỗng giật mình thảng thốt vì chính những lời nói của
mình. “Nó” đấy là Ben Gardner, bạn anh. Sally sẽ nói sao, nếu cô ta nghe thấy
anh gọi chồng cô là “nó”? Cứ như thể không hề có mười lăm năm kết bạn, Ben
Gardner không còn nữa. Chỉ còn “nó”, và phải tìm nó trước khi cái mớ lầy nhầy
đẫm máu ấy dạt lên bờ.

-
Chúng tôi sẽ cố, - người trực nhật trả lời. - Thật là hết hơi! Tớ cũng thông
cảm với các cậu. Mùa hè ở chỗ các cậu như thế kia mà, không tị sao được.

-
Chỉ còn biết hy vọng rằng đấy không phải là mùa hè cuối cùng của chúng tôi. -
Brody nói rồi đặt điện thoại lên giá. Sau đó anh tắt đèn trong phòng làm việc
đóng cửa lại rồi ra xe.

Sau
khi đã quặt về nhà, Brody trông thấy ánh sáng màu vàng đục hơi pha xanh lơ quen
thuộc ở các cửa sổ phòng khách. Lũ trẻ đang xem vô tuyến. Anh bước qua cửa
trước, gí công tắc đèn ngoài bậc tam cấp và nhìn vào phòng khách tranh tối
tranh sáng. Cậu con trai cả Billy đang nằm dài trên đivăng, chống khuỷu tay.
Martin, đứa giữa mười hai tuổi, đang ngả ngớn trên chiếc ghế bành mềm, đôi chân
trần gác lên chiếc bàn để tạp chí. Thằng Sean lên tám ngồi dưới đất tựa người
vào đi văng và đang vuốt ve con mèo.

- Ở
nhà thế nào? - Brody hỏi.

-
Bình thường, bố ạ, - Billy đáp, mắt vẫn không rời cái máy thu hình.

-
Mẹ đâu?

- Ở
trên gác ấy ạ. Mẹ dặn bảo bố là bữa ăn sắp ra cho bố ở dưới bếp ấy.

-
Tốt lắm. Muộn rồi đấy, Sean. Sắp tám rưỡi rồi.

-
Con đi ngủ đây, bố ạ, - Sean nói.

Brody
xuống bếp, mở tủ lạnh lấy ra lon bia. Trên bàn ăn trong chiếc chảo còn chỗ thịt
bò ninh để phần. Thịt màu xám xám nâu nâu bạc nhạc, nước xốt đã nguội tanh. “Bữa
ăn tối đây đấy,” Brody nghĩ thầm. Anh quyết định làm mấy miếng bánh mì kẹp
nhân. Trong tủ lạnh còn vài miếng bít tết, một gói chân gà, độ chục quả trứng, một
lọ dưa chuột ngâm và mười hai cái hộp sắt có nước xôđa sủi bọt. Cuối cùng anh
tìm thấy một mẩu pho mát đã khô, các góc quăn lại, anh bẻ nó ra và đút vào mồm.
Ngẫm nghĩ một lát xem có nên hâm lại thịt hay không, rồi anh nói thành tiếng: “Thôi,
mặc xác!” Anh lấy hai lát bánh mì, quết mù tạt lên, gỡ con dao thái thịt từ cái
thớt ở trên tường xuống và cắt một miếng thịt bò dày. Anh đặt miếng thịt lên
một lát bánh mì, xếp mấy miếng dưa chuột ngâm lên trên, rồi lấy một lát bánh mì
khác kẹp lại. Xếp tất cả những thứ ấy lên đĩa, cộng thêm lon bia, thế là anh
mang lên gác vào phòng ngủ.

Ellen
đang ngồi trên giường đọc tạp chí Cosmopolitan.

-
Anh đấy à? - Chị nói. - Ngày hôm nay anh có vất vả lắm không? Anh chẳng gọi
điện nói gì cho em cả.

-
Vất vả. Bây giờ thì ngày nào cũng vất vả. Em đã nghe chuyện Ben Gardner chưa?
Ngay lúc đang nói với em đây, anh cũng chỉ có thể phỏng đoán điều gì đã xảy ra
với anh ta, - anh đặt cái đĩa và lon bia lên bàn trang điểm rồi ngồi xuống mép giường
để cởi giầy.

-
Em có nghe. Grace Finley đã gọi điện cho em, hỏi em có biết bác sĩ Craig ở đâu
không. Ở phòng thường trực đăng ký người ta không chỉ được cho cô ấy là bác sĩ
Craig ở đâu, mà Grace thì muốn cho Sally uống thuốc ngủ.

-
Thế em có đi tìm ông ta không?

-
Không. Em sai thằng Sean đi đem thuốc Seconal cho cô ấy.

-
Lại Seconal nào nữa?

-
Thuốc ngủ ấy mà.

-
Anh không biết là em vẫn uống thuốc ngủ.

-
Cũng không hay uống lắm. Rất hãn hữu thôi.

-
Em lấy ở đâu ra?

-
Bác sĩ Craig kê cho em, hôm em đến khám về thần kinh ấy mà. Em có nói với anh
rồi.

Brody
quẳng giày vào góc phòng đứng dậy cởi quần dài ra rồi cẩn thận vắt nó bên thành
ghế. Sau đó anh cởi áo sơ mi treo lên mắc trong tủ quần áo và an tọa trên
giường trong bộ quần đùi áo may ô, anh bắt đầu đánh chén. Thịt khô và lắm gân.
Anh chỉ cảm thấy vị ngon của mù tạt.

-
Anh có tìm thấy thịt bò không? - Ellen hỏi.

Mồm
Brody đã nhồi đầy, nên anh chỉ gật đầu.

-
Thế anh ăn cái gì đấy?

-
Thịt bò.

-
Anh đã hâm nóng lên chưa?

-
Chưa. Thế này cũng được rồi.

Ellen
bĩu môi không hài lòng.

Brody
yên lặng ăn. Ellen thì lật giở các trang tạp chí. Mấy phút trôi qua, khi Ellen
đã lật đến trang cuối cùng rồi, chị đặt tạp chí lên đầu gối.

-
Trời ạ! - Chị thốt ra.

-
Cái gì thế?

-
Em đang nghĩ về Ben Gardner. Khủng khiếp quá. Bây giờ không biết Sally sẽ làm
sao đây?

-
Anh cũng chả biết. Anh lo cho cô ấy quá. Cô ấy có tiền nong gì lắm không nhỉ?
Đã bao giờ em nói chuyện ấy với cô ta chưa?

-
Chưa bao giờ. Cô ấy lấy đâu ra tiền? Em nghĩ có lẽ cả năm chả bao giờ cô ấy mua
cho con cái quần áo mới nào cả. Cô ấy cứ ước mong giá được mua thịt thường
xuyên hơn cái cảnh tuần một lần, và khỏi phải cứ ăn mãi món cá mà Ben đánh về.
Chắc cô ấy sẽ nhận được ít nhiều tiền bảo hiểm xã hội?

-
Chắc có nhưng không nhiều. Còn lẽ các hội từ thiện nữa.

-
Không đời nào cô ấy chịu đâu. - Ellen nhận xét.

-
Em biết đấy, sĩ diện bây giờ chính là cái điều cô ấy không thể cho phép mình
được nữa. Giờ thì đến cá cũng chả có mà ăn.

-
Chúng ta có thể làm được gì không nhỉ?

-
Chính chúng mình ấy à? Có thể làm gì được? Chúng mình cũng có giàu sang gì cho
cam. Nhưng có lẽ thị trấn có thể giúp cô ấy được. Anh sẽ nói với Vaughan.

- À
mà công việc của anh có tiến triển gì không?

-
Em muốn hỏi là đã bắt được con quái vật ấy chưa chứ gì? Chưa đâu, Meadows đã
vời một nhà hải dương học, bạn ông ta ở Woods Hole đến. Tuy rằng anh cũng chẳng
rõ anh ta có thể giúp được cái gì.

- Nom anh ta thế nào?

- Trẻ, bề ngoài khá dễ chịu. Có hơi kiêu căng một
tí, cái ấy cũng chẳng có gì lạ. Hình như anh ta khá thông thạo vùng ta.

- Thú vị nhỉ. Ở đâu tới hả anh?

- Anh ta nói là từ hồi còn bé đã hay đến
Southampton rồi. Mùa hè nào cũng nghỉ ở đấy.

- Anh ta có đi làm không?

- Anh cũng không rõ. Chắc là anh ta sống với bố
mẹ. Có vẻ như anh ta thuộc hạng ấy.

- Thuộc hạng nào.

- Hạng những người đi nghỉ. Bố mẹ giàu có. Nền
nếp giáo dục đến nơi đến chốn. Em thông thạo cái hạng ấy quá rồi còn gì.

- Anh đừng cáu. Em chỉ hỏi vậy thôi.

- Anh không cáu. Chẳng qua anh chỉ nói rằng em
thông thạo cái hạng ấy lắm rồi. Thì em từ môi trường của họ ra mà lại.

Ellen khúc khích cười:

- Từ môi trường của họ. Bây giờ em chỉ là đồ gái
già thôi. Không hơn không kém.

- Đừng có nói ngớ ngẩn, - Brody bác lại. - Hễ em
mặc quần áo tắm, thì đa số các ả mỹ miều đến đây mùa hè chẳng đáng xách dép
cho em. - Anh lấy làm khoan khoái vì chị thích được nghe anh khen, anh
cũng thấy khoan khoái khi nói những lời khen với Ellen. Những lời khen này đối
với họ đã trở thành một cái gì đó nghi thức rồi, những đoạn dạo đầu của tình
yêu. Hình dáng Ellen đang nằm trên giường gợi cho Brody sự thèm muốn. Tóc chị
xõa xuống vai, ở chỗ xẻ sâu xuống của chiếc áo ngủ lộ ra hai bầu vú, sát đến
tận đầu vú. Anh nói:

- Anh vào bây giờ đây. Anh đi đánh răng cái đã
nhé.

Từ buồng tắm quay vào, anh vẫn còn cảm thấy sự
kích thích. Anh bước lại bàn trang điểm để tắt đèn.

- Anh biết không, - Ellen nói, - em nghĩ rằng nên
để cho lũ trẻ nhà ta đi học đánh tennis.

- Để làm gì? Chúng nó thích chơi tennis à?

- Không, nhưng đấy là một môn thể thao tốt, học
được thì càng tốt chứ sao. Nếu chơi tennis giỏi thì có thể gia nhập bất cứ câu
lạc bộ nào và gần gũi được với những người cần thiết. Bây giờ đúng là thời kỳ
cho chúng nó học chơi.

- Thế chúng nó sẽ học ở đâu?

- Em đang nghĩ đến câu lạc bộ Field.

- Chúng mình đâu có phải là hội viên của câu lạc
bộ Field.

- Em cho là chúng mình có thể làm hội viên được.
Một số bạn cũ của em là hội viên của câu lạc bộ này. Họ có thể giới thiệu chúng
ta.

- Dẹp chuyện ấy đi.

- Tại sao lại thế?

- Tại vì chúng ta không đủ tiền cáng đáng. Anh
cam đoan là chỉ riêng việc gia nhập cũng phải mất một nghìn đôla rồi, rồi hàng
năm lại phải nộp ít nhất là vài trăm. Chúng mình đâu có nhiều tiền đến thế.

- Ta có tiền tiết kiệm.

- Nhưng không phải để học đánh tennis. Thôi nhé, không
nói chuyện ấy nữa, - anh vươn người về phía công tắc đèn.

- Cái đó còn có ích cho lũ trẻ.

Brody
chống tay lên bàn.

-
Em này, chúng ta không thuộc giới đánh tennis. Ở đấy chúng ta sẽ là người lạ.

-
Làm sao anh biết được? Đã bao giờ chúng ta thử vào câu lạc bộ đâu.

-
Thôi, hãy gác chuyện này lại. - Anh tắt đèn rồi đi lại giường, lật chăn ra và
nằm vào với Ellen. - Với lại, - anh vừa nói tiếp vừa sục mũi vào cổ chị, - có
một môn thể thao khác hợp gu anh hơn.

-
Lũ trẻ còn chưa ngủ đâu.

-
Chúng nó đang xem vô tuyến. Bây giờ đến bom nổ, chúng nó cũng không nghe tiếng
nữa là. - Anh hôn vào cổ chị và bắt đầu đưa tay xuống đùi chị.

Ellen
ngáp. Chị nói:

-
Em buồn ngủ quá. Em đã uống thuốc từ trước lúc anh về.

Brody
ngừng rờ tay.

-
Em uống làm quái gì?

-
Đêm hôm qua em khó ngủ, nên mới làm một viên.

-
Em nên vứt những viên thuốc chết tiệt ấy đi, - anh hôn vào má chị. Anh muốn hôn
vào môi, nhưng đúng lúc ấy chị lại ngáp.

-
Xin lỗi, - chị nói. - Em sợ sẽ chẳng ra sao đâu.

-
Ra trò chứ. Chỉ đòi hỏi em giúp cho một tí thôi.

-
Thôi, em mệt quá. Còn anh... nếu muốn. Em sẽ cố gắng để không ngủ thiếp
đi.

-
Ấy không, - Brody nói và lăn sang phần giường của mình. - Anh không thích mang
tiếng hiếp cái xác không hồn.

-
Làm gì mà anh quá lời thế?

Brody
không đáp. Anh nằm ngửa, nhìn chăm chăm lên trần. Anh cảm thấy sức căng vẫn còn,
nhưng sự thèm muốn đã qua đi và thay vào đó là một nỗi đau âm ỉ.

Một phút sau Ellen hỏi:

-
Anh bạn của Harry Meadows tên là gì nhỉ?

-
Hooper.

-
Có phải David Hooper không?

- Không, hình như tên anh ta là Matt.

- Đã từ cái dạo nào em có biết một người tên là
David Hooper. Em nhớ. - Chị không kịp nói hết câu thì mi mắt đã ríu lại, và chị
thở sâu chìm vào giấc ngủ.

Báo cáo nội dung xấu