Cao Thủ Học Đường - Chương 10
Chương 10
Sáng thứ bảy...
Trời trong xanh, gió mát lành, những đàn chim nhỏ liệng lờ trên bầu trời xanh
thẳm đón ánh bình minh, tia nắng đầu tiên nhảy múa qua những khe lá, một ngày
mới thật tuyệt. Nhưng... hoàn toàn trái ngược lại với khung cảnh đẹp đẽ ấy, hai
mươi tám học viên lớp Toán đang cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sáng nay lớp Toán và lớp Anh được nghỉ học để đi đến địa điểm sinh hoạt ngoại
khóa. Và đó chính là lí do khiến cho lớp Toán cảm thấy bức bối trong mình. Ngọc
Vi khẽ liếc qua lớp Anh một chút, rồi nhăn mặt thở dài:
- Haizz... sao cái số tớ nó khổ vậy trời, cả hai ngày phải sắp tới đều phải
sống chung với mấy kẻ đó thì chắc tớ điên mất.
Hà Mi ôm lấy Vi trong sự đau khổ, nhỏ đang rất đồng cảm với bạn. Gì chứ, chạm
mặt với lớp Anh là một bi kịch lớn nhất mà lớp mười Toán phải gánh chịu. Sống
trong cái học viện ấy gần một tuần, Khánh Đăng và Anh Kiệt cũng đã nhận thấy
phần nào ác cảm giữa lớp Toán và lớp Anh, trong khi các học viên lớp Toán thẳng
thắn bộc lộ cảm xúc của mình thì lớp Anh lại luôn tỏ ra vui vẻ hòa đồng, chẳng
biết đường nào mà lần. Nhưng mà sau chuyến dã ngoại này các cậu phải đưa ra
quyết định của mình, đồng thời cũng là lúc mà hai tập đoàn lớn TSC và Rox sẽ
rót một khoản tiền không nhỏ vào học viện Angle, đó là lí do mà các học viên
này được ưu ái quá mức cần thiết.
Trước khi bước hai cái xe to đùng do học viện chuẩn bị, hai lớp không quên dành
tặng cho nhau những ánh mắt hằn học. Cát Anh ngồi cạnh Nhật Nam, một chỗ ngồi
quen thuộc mà trong mỗi chuyến đi đều là như vậy. Nam hơi bạo lực một chút đó, nhưng
cậu là một bí thư tuyệt vời, một người bạn tốt, luôn chân thành trong cách ứng
xử. Tuy các học viên lớp Toán có quậy đến mấy thì chúng vẫn luôn tôn trọng ban
cán sự. Có thể là vì giọng nói nhẹ nhàng của Cát Anh khiến tụi nó xiêu xiêu vẹo
vẹo, cũng có thể là nắm đấm của Nam có uy lực rất lớn, nhưng dù sao đi nữa lớp
Toán vẫn luôn là tập thể lớp mà các học viên khác âm thầm ngưỡng mộ. Nếu nói
lớp mười Anh là một cục nam châm thu hút, thì lớp mười Toán là cả một khối nam
châm.
Dõi ánh mắt ra ngoài cửa sổ, Cát Anh mơ màng nghĩ tới nội dung của cuốn truyện
trên tay. Nhật Nam khẽ liếc qua nhìn nhỏ một chút, đôi mắt cậu đượm buồn.
- Bố mẹ cậu vẫn không về à!
Vẫn không rời mắt khỏi khung cảnh ngoài trời, nhưng giọng nói của Cát Anh lại
vang lên đều đặn, nhẹ nhàng như một làn gió. Nam mím môi, cười chua chát:
- Họ đâu có nhớ ở nhà vẫn còn một đứa con.
Cát Anh nghe thấy rõ tiếng lòng đắng xót của bạn, nhỏ quay sang Nam chớp nhẹ mi
mắt:
- Nhưng ít ra cậu nhận được tình yêu từ họ.
Câu nói lấp lửng của nhỏ khiến Nam
phải xấu hổ, tình yêu thương đó đúng là cả một ước mơ đối với nhiều người, cả
hai im lặng mặc cho tiếng cười đùa của chúng bạn. Một khoảng trống trong tâm
hồn là lúc cậu và nhỏ dừng lại để suy nghĩ, mới có lớp mười, cái tuổi chưa đủ
chính chắn để không bị những cám dỗ cuộc đời làm sa ngã, cần có một gia đình ấm
êm để xua đi tất cả. Nhưng có phải chăng những thứ đó lại quá xa vời?
Hai chiếc xe vẫn song song chạy trên đường, từ bên kia khung kính cửa sổ, Anh
Thư ngoái đầu sang nhìn Khánh Đăng chăm chú. Bảo Ngọc cười khẩy nhìn Thư, học
với nhau từ năm lớp một, nhỏ quá hiểu về cô bạn này. Cũng không khó để nhận ra
tình cảm đặc biệt của Anh Thư dành cho anh bạn học viên mới đến.
- Mày thích Khánh Đăng phải không?
Bảo Ngọc cho một viên kẹo vào miệng, lơ đễnh hỏi. Anh Thư xoay người, nhỏ hơi
giật mình khi bị bắt quả tang nhìn người ta lén lút.
- Kệ tao, mắc mớ gì đến mày!
Nhỏ nổi cộ lên, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc. Bảo Ngọc vẫn từ từ nhai kẹo, đột
nhiên nhỏ quay sang nhìn Anh Thư cười đểu:
- Tao quan tâm mày thì hỏi vậy thôi, nhầm đối tượng rồi đấy lớp trưởng ạ.
Câu nói của Ngọc khiến cho Anh Thư điên người, nếu như không có thầy cô giám
sát trên xe chắc nhỏ đã xông lên cho nhỏ đó một trận ra trò, cái điệu bộ khinh
khỉnh làm như chuyện gì cũng biết khiến cho Thư tức hộc máu.
- Hợp hay không, đến lượt mày nói à!
Bảo Ngọc vắt chân lên đùi miệng huýt sáo. Nhỏ thừa hiểu là Anh Thư đang khùng
tới mức nào. Nhưng nhỏ nhìn người là tuyệt nhiên luôn đúng "cứ mơ đi, mày
mà chiếm được trái tim hắn ta thì tao nguyện không bao giờ sống giả tạo nữa.”
Nếu như trên xe của lớp Anh chỉ nghe tiếng gió vi vu thổi, thì xe của lớp Toán
là cả một đống hỗn loạn. Tiếng cười nói xôn xao và những câu đấu khẩu không
ngừng nghỉ giữa tụi con trai và mấy đứa con gái khiến cho không khí trở nên sặc
mùi bạo lực. Vì là lớp Toán nên vốn từ không được phong phú lắm, thành ra câu
nói của tụi nó nào cũng khiến cho cả xe cười nắc nẻ. Bác lái xe đã quá quen với
hình ảnh này, lúc nào cũng vậy, mấy cái đứa này mà đi đến đâu là náo loạn đến
đó.
Hai chiếc xe đỗ phịch xuống giữa một cánh đồng xanh mướt, từng đàn cò trắng
chao nghiêng đôi cánh mượt mà, phía xa xa, lũy tre làng rợp bóng xuống dòng
sông, một vẻ đẹp mang đậm hồn quê. Tất cả xuống xe, dừng ngay những trận đấu
khẩu, đôi mắt như bất động khi nhìn thấy khung trời trước mắt. Đẹp và bình yên
đến lạ lùng.
- Tuyệt quá, chúng ta chọn chỗ này quả không sai.
Ngọc Vi hét lên trong vui sướng, nhỏ đang muốn thu hết vào tầm mắt mình những
thứ trước mắt. Trúc Ly nhìn nhỏ miệng nhếch lên:
- Đi đâu không đi lại tới cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Bị cắt nguồn cảm xúc phủ phàng Ngọc Vi đâm ra nổi cáu, nhỏ nhìn chòng chọc vào Trúc
Ly, cười khẩy:
- Có những người sống sung sướng quen rồi, bây giờ làm sao chịu nổi cuộc sống
như vậy.
Thấy Ngọc Vi đá đểu mình, Trúc Ly đâu chịu kém, nhỏ đánh mắt sang, giọng điệu
mỉa mai:
- Phải rồi, chứ đâu có như ai kia, quê mùa lạc hậu.
Ngọc Vi sôi máu, nhỏ đang định đáp trả thì bị Cát Anh chặn lại:
- Thôi mà Vi, chúng ta đến đây để chơi chứ không phải để cãi nhau. Ai không
muốn ở lại thì về.
Cát Anh liếc qua Trúc Ly một chút, cảnh báo bằng một lời nói nhẹ nhàng. Phải
nói là bây giờ Ly chỉ muốn chạy đến tát cho Cát Anh một cái. Một định lí ở đời:
đừng tưởng ai cũng như mình mà Trúc Ly hoàn toàn không hiểu. Cái cuộc sống giả
tạo mà nhỏ tự áp đặt cho mình và áp đặt cho cả người khác. Và ngay lúc này đây,
nhỏ vẫn cho cái khuôn mặt thản nhiên của nữ sinh lớp Toán là trơ tráo, giả tạo.
Nếu như không nể các học viên nam nhan sắc đầy mình kia, chắc hẳn nhỏ đã không
để yên cho tụi nó như vậy.
Các thầy cô dắt hai lớp đến một bãi đất rộng, dựng lều trại xong là chúng nó
bắt đầu cho một cuộc khai hoang thú vị. Bây giờ mới nhớ tới cảnh đẹp mà Nguyễn
Du từng miêu tả "cỏ non xanh tận chân trời, cành lê trắng điểm một vài
bông hoa" quả là không sai. Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, trong khi
lớp Anh đang còn thi nhau nằm nghỉ vì mệt mỏi do đi xe và chuẩn bị trại thì lớp
Toán đã nhanh chóng kéo nhau ra bờ sông cạnh đó vui đùa. Anh Kiệt và Khánh Đăng
cũng nhanh nhảu chạy theo, mấy khi mà được vui chơi thoải mái thế này.
Len lỏi giữa cánh đồng, ba mươi đứa bì bõm lội qua những bậc thang xiêu vẹo,
bùn đất bám lên cả người, trông bộ dạng tụi nó bây giờ chẳng khác gì mấy bác
nông dân đang làm ruộng ngoài kia. Qua hết một cánh đồng, trước mặt tụi nó là
cả một vùng trời xanh thẳm. Những bông hoa bồ công anh bay lung linh trong gió
tạo nên một vẻ đẹp hữu tình. Ngọc Vi vứt cả đôi giày búp bê sang một bên, nhỏ
chạy ào đến cạnh dòng sông đang chảy róc rách kia, cười hạnh phúc:
- Oa thích thật, nước mát quá à.
Đưa tay ra hứng một tay đầy nước nhỏ reo lên. Hà Mi lại chăm chú ngắm những chú
trâu đang gặm cỏ ngoài kia:
- Béo quá! Nhìn kìa cái bụng chúng ục ịch giống thầy Hòa quá à!
Shock! Thầy Hòa mà nghe thấy nhỏ nói vậy chắc thầy sẽ nhảy dựng đứng lên mà đòi
so sánh kí lô giữa thầy và chú trâu con ấy quá. Nhật Nam đánh mắt ra, nhìn xung
quanh một chút, rồi quay sang hỏi Hà Mi:
- Mi khờ! Cậu có muốn cưỡi trâu không!
- Có chứ! Tớ thích lắm á! Nhưng mà thôi... - Chợt nhớ ra điều gì đó nhỏ rụt cổ
vào ngay. - Tớ sợ bị ngã lắm.
Nam
cười, một nụ cười mê hoặc:
- Không sao đâu tớ sẽ đỡ cho cậu mà.
- Thật không!
Nam
gật đầu:
- Thật! Mi khờ, cậu ở đây nhé tớ dẫn trâu lại cho.
- Cả tớ nữa.
Ngọc Vi vội vàng từ giã dòng sông chạy lại, nhỏ cười tươi hết sức:
- Cho tớ cưỡi trâu với, nha Nam.
- Thôi được rồi, chiều hai người đó.
Sau một hồi thương lượng, Nhật Nam đã mượn được hai con trâu to béo của bác
nông dân đang cày ruộng gần đó. Hà Mi nhìn con trâu một lần nữa, nhỏ nhăn mặt e
ngại:
- Con này... có cưỡi được không.
Thế Bảo từ đâu xen vào, vẻ mặt rất chi là nghiêm túc:
- Con này mà cưỡi là cậu đập đầu xuống ruộng luôn.
- Eo ôi, ghê quá à!
Nhật Nam đứng ngay bên cạnh, một tay vuốt ve con trâu, một tay phang luôn cho
Bảo một phát vào đầu:
- Tào lao! Con trai mà cứ sợ cái
chuyện vớ va vớ vẩn không à!
Ngọc Vi gật đầu, đồng ý với Nam:
- Đúng đó, con trai gì mà nhát như cáy, Mi khờ không cưỡi thì thể tớ.
Hai con mắt Bảo chớp chớp, cậu nhìn Vi nở một nụ cười tươi như hoa mười giờ:
- Bà muốn cưỡi trâu à, việc này nguy hiểm lắm, để tôi dắt trâu cho bà nha.
Phập...
Ngọc Vi giậm một cái thật mạnh vào chân Thế Bảo, khiến cậu chàng nhảy đứng lên
khổ sở. Nhỏ lác mắt nhìn Bảo, hứ dài:
- Chả thèm, tôi thà cưỡi té đập đầu, còn hơn cho ông dắt rồi con trâu nó tưng
tưng chạy khắp đồng thì chết.
Bảo gãi đầu, trường hợp này chắc chắn có thể xảy ra, một tiên đoán không mấy
bất ngờ. Ngọc Vi nhanh chóng ngồi lên lưng trâu nhờ sự giúp đỡ của Thái Huy,
nhỏ nghiêng nghiêng cái đầu, dang hai hai ra thích thú. Hà Mi đứng đươi đất
ngước mắt lên nhìn bạn thèm thuồng, nhỏ muốn cưỡi lắm, nhưng lại sợ, Nhật Nam
lắc đầu, cái tính nhút nhát của Hà Mi không tài nào bỏ được, cậu đi ra phía sau
nhảy lên hẳn trên người con trâu thứ hai. Sau đó kéo tay Hà Mi lên ngồi phía
trước mình:
- Cậu thấy không, trâu nó hiền lắm không dữ như ngựa đâu.
Hà Mi mở to mắt, nhỏ đang cưỡi chú trâu này thật sao, thấy vẻ mặt nhỏ đã bình
tĩnh trở lại Nam mới tụt xuống. Hai con trâu chậm rãi gặm cỏ, hai cô gái ngồi
phía trên mỉm cười rạng rỡ.
Cát Anh thả đôi chân trần xuông dòng sông mát lạnh. Cảnh vật ở đây rất hợp với
nhỏ, thật bình yên. Khánh Đăng nhìn thấy Cát Anh đang im lặng, cậu bước tới
gần, ngồi xuống ngay bên cạnh.
- Cậu không ra chơi với họ à!
- Mỗi người có một sở thích riêng.
Câu trả lời ngắn gọn, nhưng súc tích. Đăng khẽ đánh mắt sang nhìn nhỏ, đôi mắt
đen tuyền tuyệt đẹp đang ngắm nhìn những cánh cò chao nghiêng.
- Nhìn chằm chặp vào một ai đó là bất lịch sự đấy.
Giọng nói của Cát Anh khiến Đăng giật mình. Cậu cười ái ngại:
- Xin lỗi!
- Không nên lúc nào cũng mở miệng ra là xin lỗi.
Đăng ngớ người, xin lỗi là một phép lịch sự tối thiểu thôi mà. Suy nghĩ của cô
gái này đúng là lạ. Cát Anh vẫn không chịu nhìn Khánh Đăng lấy một lần, giọng
nói nhè nhẹ của nhỏ lại vang lên:
- Cậu thấy lớp Toán thế nào.
- Cậu đang muốn rủ rê tôi vào lớp Toán đấy à?
Đăng bật cười, thì ra vấn đề chính là như vậy.
- Tôi không muốn ép ai vào lớp mình, và lớp tôi cũng không cần một học viên
không tự nguyện.
Bứt một ngọn cỏ may thả xuống nước, Cát Anh chậm rãi trả lời. Đăng vẫn không
chịu thua, cậu muốn vào lớp ấy như là một điều kiện cần thiết, lớp đó cần cậu
chứ không phải cậu cần lớp:
- Các cậu không muốn thành tích lớp cao hơn sao?
Cát Anh hơi cười, nhỏ chẳng buồn đáp lại, đúng vậy lớp Toán đang nằm trong tình
trạng học lan man, không có một chút tiến bộ nào trong gần một năm qua, cái
danh lớp chọn một của cả khối cũng chỉ còn là hữu danh vô thực mà mai một hẳn.
- Chúng tôi không quan tâm đến những cái danh hiệu ấy. Chúng tôi cần một người
bạn.
Sắc mặt Đăng thay đổi hẳn, có phải chăng là cậu quá tầm thường? Hạ thấp người
khác và coi trọng mình là một hành động không lấy gì làm tốt đẹp. Hình như cậu
đã để mình ngồi quá cao.

