Cao Thủ Học Đường - Chương 21

Chương 21

Mới vào đầu năm học nhưng học viện Angle đã vô cùng
náo động, nguyên nhân chính là do cuộc thi nữ sinh thanh lịch sắp được tổ chức
vào chủ nhật tuần này. Thế nhưng lớp Toán vẫn bình chân như vại, ngồi chém gió
và ăn quà vặt.
Tám giờ ba mươi phút.
Cứ tưởng rằng cuộc sống ấy của lớp mười một Toán
sẽ bình lặng trôi qua, nhưng đang trong giờ ra chơi thì Thế Bảo tức tốc chạy
vào, trên tay cầm sẵn một tờ giấy màu trắng còn nóng mới in ra. Lau lại những
giọt mồ hôi trên trán, cậu không dám chần chừ thêm một giây nào nữa mà báo cáo
thẳng với Cát Anh:
- Chết rồi, không xong rồi.
Ngọc Vi ngồi bàn trên khẽ nhíu mày lại, nhỏ cho
gói bánh xuống bàn rồi nhăn mặt nhìn bạn:
- Có chuyện gì mà ông la làng lên thế.
- Không la mới lạ, nhà trường mới có thông báo,
tất cả các lớp đều phải có thí sinh tham gia cuộc thi Nữ sinh thanh lịch lần
này.
Giật phăng tờ giấy thông báo trên tay Bảo, mắt
nhìn chăm chú vào những dòng chữ trong đó, Vi há hốc mồm:
- Thế này là sao chứ, rõ ràng lúc đầu ban giám
hiệu đồng ý là thí sinh tự nguyện rồi mà.
Thế Bảo ngồi xuống ghế, cậu thở dài thườn thượt,
giọng nói lí nhí vang lên:
- Nghe nói là do lớp Anh đưa ra ý kiến thì phải?
- Cái gì.
Vừa nghe câu trả lời từ Bảo cả lớp Toán đã hét
toáng lên, Hà Mi đấm thình thịch lên bàn, uất ức lên tiếng:
- Không thể nào, tại sao lại là cái lớp rắc rối
ấy chứ.
Vi tức giận đến nỗi vò nát tờ giấy trong tay,
mắt nhỏ sòng sọc, hai bàn tay siết chặt với nhau:
- Chúng muốn chơi lớp mình đây mà, cái vụ đi đếm
cỏ năm ngoái còn nhớ dai lắm ấy chứ.
Lại một lần nữa lớp Toán nháo nhào lên, bây giờ
không phải là lúc để đôi co với cái lớp Anh ấy, mà quan trọng là sẽ cử ai đi
thi đây. Cả lớp có mười à không mười một đứa con gái, nhưng mà chắc chắn sẽ
không ai chịu đứng lên bục sân khấu chứ đừng nói tới chuyện đi thi, không phải
tụi nó nhát mà tại không muốn rườm rà thôi.
- Thôi nào các cậu, thử một lần cho biết có sao
đâu.
Hai mươi chín cái đầu nghoảnh về nơi phát ra
tiếng nói, nữ lớp trưởng xinh đẹp của họ vẫn ngồi đó, dán mắt vào cuốn tiểu
thuyết mới mua, nhẹ nhàng nhưng đó chắc chắn là quyết định của nhỏ. Ngọc Vi
thắc mắc, nhìn thẳng vào mắt nhỏ tò mò.
- Nhưng ai sẽ tham gia cuộc thi đây.
Cát Anh hơi cười, mắt vẫn không rời khỏi trang
truyện:
- Hàn Tuyết.
Người bên cạnh nhỏ khẽ đánh mắt sang, khóe miệng
hơi nhếch lên, một nụ cười nhạt thếch, Hàn Tuyết đã nghe nhưng nhỏ coi chuyện
đó là vô nghĩa, trên đời này cái gì nhỏ đã không muốn thì đố ai ép được, một Vũ
Cát Anh chứ mười Vũ Cát Anh thì đó vẫn là chuyện của lớp Toán, nhỏ không muốn
bận tâm và cũng không có hứng thí để bận tâm. Ngọc Vi ái ngại liếc Hàn Tuyết
một chút, đôi mắt to tròn của nhỏ nheo lại:
- Liệu cậu ấy có chịu không?
Hỏi là hỏi Cát Anh nhưng lại có vẻ mang tính dò
xét nhiều hơn, Cát Anh vẫn im lặng, một lúc sau nhỏ ngước khuôn mặt mình lên,
khẽ cười:
- Đương nhiên là chịu.
- Điên rồ.
Hai chữ đầu tiên phát ra từ miệng của cô bạn
lạnh lùng mới đến khiến cho cả lớp đơ toàn tập, chân mày Nhật Nam hơi co lại
nhưng nhanh chóng giãn ra khi nhìn thấy nụ cười trong veo từ ánh mắt của Cát
Anh, nhỏ vẫn bình thản, hơi nghiêng người:
- Tùy cậu thôi, nhưng mà tớ nói trước vượt qua
cuộc thi này cậu mới chính thức là học viên lớp Toán.
Giật mình, Hàn Tuyết trong phút chốc bỗng cảm
thấy hơi sợ, chẳng nhẽ... không thể nào. Vẫn im lặng như một pho tượng băng
lãnh, nhưng khuôn mặt nhỏ lại có chút biến đổi:
- Nếu không thì sao?
Hai mươi chín học viên còn lại có thể nhìn thấy
sự đối đầu ngang ngạnh trong cách nói của Hàn Tuyết với Cát Anh, rõ ràng là
Tuyết vẫn không chịu khuất phục. Lại một lần nữa Cát Anh mỉm cười, đôi mắt đen
tuyền nhấp nhẹ:
- Cái này cũng tùy cậu.
Hai chữ "tùy cậu" vang lên một lần
nữa, nhẹ nhàng thoáng qua như một làn gió nhưng lại có sức công phá kinh khủng
đến tâm hồn băng lãnh cuả Tuyết. Mục đích của nhỏ chính là làm thành viên chính
thức của lớp Toán, nhưng nếu...
Nín thở là hành động duy nhất của những người
đang ngồi và đứng trong cái phòng học này, chỉ có hai ba câu từ qua lại, nhưng
lại mang sắc thái của một trận chiến ngấm ngầm, ai sẽ thắng:
- Làm sao để biết là thành viên chính thức của
lớp Toán hay không?
- Rất đơn giản.
Cát Anh nhẹ nhàng vén tay áo lên, để lộ một
chiếc lắc bằng bạch kim rất đẹp, một viên đá rubi màu trắng được đính từ mặt
sau của chiếc lắc hình cánh chim bồ câu. Hơi bất ngờ, sau vài giây ngạc nhiên
hiện rõ trong đôi mắt màu nâu đậm. Hàn Tuyết trở về là một tảng băng như lúc
đầu.
- Được, tôi đồng ý.
Anh Thư xem đi xét lại mấy mẫu thiết kế mà Bảo
Ngọc mới đưa vào, đây đều là những trang phục đắt tiền ở các shop thời trang
cao cấp được chọn lựa kĩ càng. Sau khi xem qua một lượt, Thư gật gù tỏ vẻ hài
lòng:
- Được lắm, mày quả không hổ danh là con gái của
nhà thiết kế thời trang Bảo Hân nổi tiếng.
Ngọc cười khẩy, chuyện đơn giản này với nhỏ chưa
cần đến một tiếng đồng hồ, đã được thông báo, tất cả các lớp đều phải tham gia
thì chắc chắn phải hạ gục lớp Toán một cách hoàn hảo, một cơ hội hiếm có để
chứng minh cho cái lớp ấy biết lớp Anh đáng gờm như thế nào.
- Ha ha, để xem lần này, cái lớp ấy còn vênh mặt
được bao lâu nữa.
Anh Thư dương dương tự đắc cười hả hê, trong
lòng nhỏ cũng đang sướng rơn lên, cho lớp Toán một vố thật đau, cho chúng ê chề
nhục nhã trước toàn học viện, đó chính là mục đích của nhỏ.
- Mày tin là chúng ta sẽ thắng chứ.
Nụ cười trên một vụt tắt, thay vào đó là một
chút khó chịu của Anh Thư khi nghe câu hỏi từ Bảo Ngọc:
- Mày nghĩ sao mà hỏi tao câu đó.
- Thì hỏi là hỏi vậy, mày nên nhớ con nhỏ Cát
Anh có thể mê hoặc bất cứ ai nhìn thẳng vào nó. Và đám khán giả bên dưới cũng
không ngoại lệ.
Dừng tay lại, mắt Thư trân trân nhìn Ngọc:
- Có khi nào nhỏ Cát Anh sẽ tham gia không.
Lướt qua một vài tia lo sợ trên khuôn mặt Anh
Thư, khiến Bảo ngọc không nhịn nổi cười:
- Mày sợ rồi sao.
Lập tức quay mặt đi chỗ khác, Anh Thư lúng túng.
Ừ! Thực sự nhỏ có đôi chút lo ngại, Cát Anh rất ít khi ra khỏi phòng học, đến
trường lại muộn thường xuyên nên đa số tất cả các học viên trong học viện đều
không biết mặt nhỏ, một vẻ đẹp thánh thiện bị Thư cho là giả tạo, nhưng lại
luôn khiến nhỏ ghen tị, không mặn mà sắc sảo như nhỏ, nhưng con người ấy lại có
một sức hút rất lớn, giống như một thỏi nam châm cuốn người ta chạm vào đôi mắt
đen tuyền tuyệt đẹp ấy. Đó là điều khiến Thư lo ngại, lỡ như...
- Cát Anh sẽ không tham gia đâu.
Câu nói của Huyền Lam khiến cho cả hai người
giật nảy, Bảo Ngọc khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhu mì co lại:
- Ý mày là sao?
Huyền Lam ngồi xuống ghế chân vắt hình chữ ngũ,
thong thả nói:
- Nghe nói lớp Toán mới có thêm thành viên mới.
Ngọc thở hắt ra, phủi phủi cái tay, giọng uể
oải:
- Cái này tao biết từ hai ngày trước rồi.
Lam lắc đầu nguầy nguậy, hành động ấy của nhỏ
khiến Anh Thư chú ý:
- Thế rốt cuộc là có chuyện gì.
- Nghe nói con bé mới chuyển đến rất xinh, và nó
sẽ đại diện cho lớp Toán thi cuộc thi Nữ sinh thanh lịch lần này.
Nhỏ vừa dứt lời, Trúc Ly đã hồng hộc chạy từ bàn
dưới lên, mặt nhỏ vẫn còn hiện ra một vài tia thảng thốt:
- Người đó là ai...
- Tao nghe mấy con nhỏ bên ấy tám với nhau là nó
tên Hàn Hàn gì ấy.
Hai mắt mở to tròn hết cỡ, Trúc Ly đơ mình ra
như một pho tượng, Hàn Tuyết ư? Ai lại có thể khiến cho một con người như Hàn
Tuyết chấp nhận làm cái việc vớ vẩn này, tham gia cuộc thi ư?
- Vậy thì tốt rồi.
Cơ mặt Anh Thư giãn ra chưa kịp, thì giọng nói
của Trúc Ly lại khiến nhỏ sững người:
- Hàn Tuyết không đơn giản thế đâu.
Chủ nhật...
Màn đêm buông xuống thật mau, nhường chỗ trú ngụ
cho ánh trăng tròn và những vì sao lấp lánh trên kia, phía sân trường học viện
Angle, khung cảnh thật nhộn nhịp, ánh đèn điện hắt ra từ những dụng cụ trên sân
khấu khiến cho Ngọc Vi mờ mắt, nhưng nếu để ý kĩ chúng ta vẫn thấy được hành
động khác thường của nhỏ, mắt vẫn dán vào chiếc đồng hồ chăm chăm, trên mặt
hiện ra một vài tia lo lắng. Hà Mi e ngại hỏi nhỏ:
- Làm sao bây giờ sắp tới giờ khai mạc rồi mà
Tuyết vẫn chưa đến.
Cả lớp Toán đang đứng dưới tán lá của cây phượng
già, chờ đợi một người. Cát Anh vẫn bình thản xem xét xung quanh, buổi tối nên
nhỏ ăn mặc khá nhẹ nhàng, một chiếc váy màu kem ngang tới đầu gối, thân váy hơi
xòe, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu đồng được cài thêm một kẹp nơ đơn giản, chỉ có
thế thôi nhưng cũng đủ khiến cho tân hồn của những người đối diện lạc lên chín
tầng mây. Và Khánh Đăng là một biểu hiện rõ nhất. Cậu đơ ra đó, ngắm nhỏ một
cách say sưa, khiến cho Anh Kiệt đứng cạnh cũng phải thấy xấu hổ thay, Kiệt
dùng cùi chỏ huých Đăng một cái. Khuôn mặt nhăn lại, dường như đã thoát khỏi
cái mê cung do chính mình tạo ra, Đăng mới nghiêng người, nheo mắt qua nhìn
Kiệt:
- Cậu sao thế hả?
- Còn sao nữa, có mức độ thôi chứ.
Hiểu ý bạn, mặt Đăng dần biến sắc, chẳng lẽ cậu
thể hiện đến mức thái quá vậy sao, nhưng ngay lập tức giọng nói của Cát Anh
vang lên dập tắt ngay những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu cậu:
- Cố chờ một chút đi, cậu ấy sẽ đến thôi mà.
Hà Mi sốt ruột:
- Nhưng mà năm phút nữa chương trình chạy rồi. Có
khi nào cậu ấy bị sao không?
Câu nói của nhỏ dường như lại là bật công tắc mở
cho những nghi ngờ trong tất cả. Lớp Toán lại chìm trong im lặng, lo lắng cho
cô bạn Hàn Tuyết này còn nhiều hơn lo cho cái cuộc thi thanh thanh lịch lịch gì
gì ấy.
Năm phút sau...
Mọi chỗ ngồi đã được sắp xếp đâu vào đấy, đèn
trên sân khấu sáng lên nhiều màu sắc hơn, MC bước ra trước tràng pháo tay nồng
nhiệt của các học viên trong toàn học viện.
- Thưa tất cả quý thầy cô và các bạn thân mến,
những cánh phượng hồng đã gấp lại trong trang sách, tiếng ve ồn ã đã vội vã
chia tay mùa hè, lại đến cái tháng chín nô nức tựu trường, tà áo trắng tinh
khôi lại dập dìu bay trong gió mùa thu nhè nhẹ, hôm nay dưới ngôi trường đã
tròn năm thập kỉ này cuộc thi Nữ sinh thanh lịch được tổ chức như một kỉ niệm
đáng nhớ thời học sinh, tôn vinh lên vẻ đẹp thanh khiết của những thiếu nữ đang
ngồi trên ghế nhà trường. Như một lần chạm vào kí ức của sự trong sáng hồn
nhiên đầy mộng mơ...
Dân văn có khác, viết và nói cứ như gió bay bay,
trong khi các học viên của học viên đang chìm đắm trong cái không gian do chị
MC vẽ ra ấy, thì lớp Toán lại hoàn toàn không ổn. Ngọc Vi liên tục nhìn đồng
hồ, hai con mắt nhỏ đã mỏi nhừ. Hà Mi đi qua đi lại, trong lòng như kiến cắn,
ruột gan tâm can đứa nào đứa nấy cứ như ngồi trên đống lửa. Một lần nữa tiếng
MC lại vang lên:
- Tiếp theo chương trình là phần thi trang phục,
phần này sẽ để cho thí sinh tự do bộc lộ cá tính của mình, mỗi thí sinh tối đa
được mười điểm.
Lời MC vừa dứt, ánh đèn sân khấu mờ lại rồi chợt
bừng sáng lên.
- Thí sinh thứ nhất Đặng Mai Lan, lớp mười Văn.
- ...
- ...
Thí sinh thứ hai mươi chín Kiều Anh Thư, học
viên lớp mười một Anh.
Anh Thư bước ra, trong bộ trang phục màu vàng
nhạt vô cùng đáng yêu, khác với các thí sinh từ nãy tới giờ nhỏ không cầu kì
trong quần là áo lượt, chỉ đơn giản là một bộ cánh nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy
các hình tiết hoa văn trên chiếc váy vô cùng tinh xảo. Người ta thấy trong bộ
váy áo đó, cô bé lớp trưởng của lớp mười một Anh vô cùng thánh thiện và đẹp đẽ,
tất cả những anh chàng phía dưới không kìm nổi lòng mình mà ngây dại. Nụ cười
tươi như hoa hiện lên rạng rỡ kèm theo một cái nháy mắt càng làm cho toàn học
viện... điêu đứng.
Đúng là sức mạnh vô biên.
- Vâng rất cảm ơn phần trình diễn ấn tượng của
bạn Anh Thư
Cái này là nằm ngoài kịch bản, chắc chắn là thế,
ngay cả một chị gái xinh xắn học lớp mười hai Văn mà còn mê tít cái phong cách
ấy nữa là. Nhưng mà dù sao chị MC vẫn còn đủ lí trí để gọi tên người cuối cùng:
- Hàn Tuyết, học viên lớp mười một Toán.
Dưới khán đài bắt đầu nhao nhao, cái tên này
đúng là lạ thật, lớp học thần tượng của họ, họ nhớ rõ từng cái tên, sao lại có
cái tên này lòi ra vậy, thế mà cứ nghĩ sẽ được dịp chiêm ngưỡng nhan sắc của nữ
lớp trưởng Vũ Cát Anh cơ đấy. Nhưng một phút sau đó, sân khấu vẫn vắng lặng, MC
kiên nhẫn đọc lại một lần nữa:
- Hàn Tuyết lớp mười một Toán.
Hai phút nữa trôi qua, vẫn không có động tĩnh
gì, thầy giám thị bên dưới khẽ nhắc nhở, chị MC gật đầu và khéo nở một nụ cười
gượng gạo:
- Vì một số lí do nào đó, thí sinh lớp Toán chậm
trễ vòng này, vì thế bạn ấy chưa có điểm.
Đèn sân khấu lại mờ đi, Anh Thư khẽ giấu một nụ
cười đắc ý, lớp Toán lo lại càng lo hơn. Phần thi ứng xử, mỗi bạn trả lời một
câu hỏi và đương nhiên với sự chuẩn bị kĩ càng thì Anh Thư đã đạt được con mười
tuyệt đối từ ba vị giám khảo ngồi dưới kia. Cô Hải Thu mỉm cười hài lòng với
thành tích mà nhỏ đạt được.
Lại một lần nữa phần thi ứng xử của lớp mười một
Toán không có thí sinh, ngậm ngùi nhận lấy thêm một điểm không tròn trĩnh.
Từng giờ từng phút lớp Toán đang nóng lên, cô Hàn
Thủy sốt ruột len qua đám học trò, chạy đến chỗ tụi nó, giọng vội vã:
- Hàn Tuyết vẫn chưa đến à.
- Chưa cô ạ, đáng nhẽ ra hôm thứ bảy em nên bảo
bạn ấy ở lại kí túc xá mới đúng, tại em cả.
Hà Mi bắt đầu thút thít:
- Lỡ như có chuyện gì thì sao cô...
Cô Thủy ôm nhỏ vào lòng, trấn an:
- Không sao đâu em, chắc bạn ấy bận việc gì đó
thôi. Em đừng lo.
Lòng cô bây giờ cũng đang rất khó chịu. Trong
khi đó cuộc thi lại tiếp tục diễn ra, sắp tới là phần thi tài năng của Anh Thư,
và theo nhiều người dự đoán à không chắc chắn, vương niệm hoa khôi thanh lịch
sẽ thuộc về cô bạn lớp trưởng của lớp mười một Anh chuẩn mực này.
Cùng lúc đó, tại cổng trường...
Khẽ dựa thân mình vào chiếc xe BWM đỗ cạnh đó, Hàn
Tuyết lẳng lặng theo dõi những cử chỉ của những người bên trong, nhỏ đứng đây
đã gần hai tiếng đồng hồ ròng rã, từ lúc cuộc thi mới bắt đầu. Một nụ cười nhạt
nhẽo, một ánh mắt vô hồn, băng lãnh đang quan sát hành động của toàn học viện.
Ở chỗ này nhỏ cũng có thể nhìn thấy được những gì đang xảy ra với lớp Toán, khẽ
nhếch mép, nhỏ búng ngón tay tanh tách.
Vũ Cát Anh... chỉ một lời đe dọa đó có thể hạ
gục được nhỏ sao... không thể nào. Hai thân ảnh mặc áo vest đen đứng bên cạnh,
khuôn mặt lạnh như tiền đang sẵn sàng chờ lệnh, kinh nghiệm suốt mười năm làm
vệ sĩ cho cô chủ này khiến họ cũng phải khâm phục nhỏ. Lạnh lùng quá mức.
- Về.
Hàn Tuyết khoát tay, buông ra một chữ rồi quay
người bước vào cánh cửa xe.
Trò chơi chấm dứt.
Bây giờ đang là phần dự thi của Anh Thư, với một
điệu múa tinh tế uyển chuyển, nhưng với nhỏ, nó còn nhạt hơn cả nước lọc.
Xe khởi động, bánh xe quay dần...
Điện thoại rung lên...
Hàn Tuyết mở máy, khẽ nhíu mày, khuôn mặt tuyệt
mĩ nhăn lại... một số mới.
- Tôi cho cậu năm giây để bước vào trường.
Rõ ràng đây là giọng của... Cát Anh. Sao lại có
số của nhỏ?
- Tôi mệt rồi, cần phải nghĩ ngơi.
Người ở đầu dây bên kia khẽ cười:
- Hai tiếng đồng hồ dựa lưng vào xe ô tô là quá
đủ rồi đấy. Nếu cậu không vào thì từ ngày mai cũng đừng vào học viện nữa.
Hàn Tuyết hơi cau mày lại khi nghe câu nói từ Cát
Anh, chẳng nhẽ cậu ta đã phát hiện ra nhỏ, vậy tại sao lại không gọi nhỏ vào.
Thực ra Cát Anh biết đến sự có mặt của Hàn Tuyết này từ lúc chiếc xe đen đỗ
phịch xuống cổng trường, nhưng nhỏ muốn cho qua, tuy nhiên, nhỏ không thể để Hà
Mi khóc thế này được, những ai khiến cho học viên lớp Toán khóc... thì nhỏ sẽ
không để yên.
- Cậu nghĩ mình là ai? - Hàn Tuyết vẫn ngang
bướng hỏi lại.
- Tôi nói được là làm được, tôi không biết cậu
vào lớp Toán với mục đích gì, nhưng ngay lập tức cậu vào đây cho tôi. Nếu không
đừng trách tôi vô tình.
- Cậu cứ thử đi. Tôi không ép.
Tuyết vừa dứt lời thì cánh cửa lại ô tô bật mở,
hai vệ sĩ của nhỏ đã chực sẵn ở đấy.
- Về thôi.
- Cô chủ, cô phải vào.
Như không thể tin vào mắt mình nữa, đồng tử nhỏ
nhíu lại, hơn mười năm nay họ chưa dám cãi lại nhỏ một câu nào, sao bây giờ...
- Cô chủ không nên đắc tội với người ấy.
Người ấy? Là Cát Anh sao?

Báo cáo nội dung xấu