Bố già - Chương 23 phần 2

Lúc bấy giờ Michael mới biết nó đang đứng ngây
người, tim đập bình bịch muốn vỡ lồng ngực và choáng váng mặt mày. Máu nó phi
như ngựa trong người, rõ ràng máu dồn dập chạy tới từng đầu ngón tay, ngón
chân. Biết bao nhiêu mùi hương ngào ngạt trong gió, mùi hoa chanh hoa cam hăng
hắc, mùi nho ngất ngây… Michael cảm thấy ngầy ngật, thân hình bay bổng tận đâu
đâu. Mãi bấy giờ mới nghe hai thằng chăn cừu cười ha hả.

Fabrizzio xề tới vỗ vai: “Cậu ơi… cậu lãnh nguyên
một cú sét rồi!” Ngớ ngẩn, ù lì như thằng nhà quê Calo cũng nhăn nhở cười nắm
tay Michael: “Thôi chớ cậu? Đứng mãi hả?”

Hai thằng xăng xái làm như Michael vừa bị đụng xe
không bằng. Chúng đưa tay đỡ, dìu Michael ngồi xuống rồi Fabrizzio bưng tận
miệng một ly rượu chát thật đầy: “Uống đi cậu… Uống đi ít hớp cho tỉnh táo.”
Michael làm vài ngụm và quả nhiên có rượu vô đầu óc nó tỉnh táo hẳn và hết ngầy
ngật liền.

“Coi, mấy thằng chăn cừu này… nói láo lếu cái gì
đấy? Làm gì kì vậy?”

Hai đứa cười ha hả. Thằng nhà quê hà tiện từng
lời nói là Calo trông nghiêm trang, đứng đắn lạ! Nó bảo Michael:

“Cậu ơi, sét đánh thì có giấu được ai? Bị là cả
làng biết liền! Mà có gì phải mắc cỡ? Thiếu gì thằng cầu nguyện mà sét không
thèm đánh cho? Cậu hên lắm đấy…”

Sự thực Michael thấy ý nghĩa, tình cảm của mình
mà bị người ta đọc vanh vách thì vui vẻ, hài lòng thế nào được? Nhưng nó không
thể không mỉm cười vì lạ quá… đời nó chưa hề bị “tiếng sét ái tình” bao giờ! Ra
thế này là bị sét đánh sao? Nó không giống như những mục yêu đương lẩm cẩm hồi
mới lớn. Mà nó cũng không giống tình yêu của nó với Kay. Thấy nàng duyên dáng,
thông minh và… một đứa con trai một đứa con gái hạp nhau thì yêu nhau. Đằng này
không phải vậy. Vừa thấy đã kết rồi, không yêu không được, không chiếm trọn vẹn
và chiếm liền tức thì cũng không được. In hình khuôn mặt kia vừa nháng lên có
vậy đã đậm nét, in tới muôn năm vào tâm khảm. Khỏi có bôi xóa được. Không chiếm
được sợ nó dám đeo cứng đến suốt đời lắm! Michael có cảm tưởng khuôn mặt đó đã
vụt hiện lên để “giáng chức” cả mọi sự quan tâm của mình xưa nay. Dù có quan
trọng đến bây giờ cũng không có nghĩa gì, nếu không có nó. Chỉ có nó, đời
Michael giờ đây phải có nó, chỉ có một mình nó là quan trọng nhất.

Từ ngày sang Sicily nó nhớ nhung Kay biết mấy? Dù
biết hai đứa chẳng thể nên vợ chồng vẫn nhớ. Dù biết Kay đời nào thèm gặp lại
vẫn cứ nhớ. Nó đâu còn là Michael ngày nào? Một quân sát nhân, một thằng Mafioso đã lập xong đầu danh trạng! Nhưng hình ảnh kia chợt
đến và tự nhiên trong tâm tưởng nó chẳng còn một tí gì về Kay nữa, Kay với nó
hết hẳn.

Thấy Michael vẫn nghĩ đi đâu đâu, thằng Fabrizzio
bỗng đề nghị:

“Thôi được rồi, cậu. Mình đi vô làng kiếm một hồi
thì ra ngay chớ đâu mà khó? Biết đâu chừng thấy cậu… người ta không mê lại ấy
chớ? Cái vụ này thực ra cũng chỉ có một cách chữa phải không, Calo? Mình tới
ngay tróc…”

Calo gật đầu đồng ý coi bộ trịnh trọng lắm.
Michael vẫn lặng thinh… nhưng chúng đi thì đi theo. Ba thầy trò mò xuống con
đường nhỏ đi vô làng. Lúc nãy bọn con gái chẳng chạy về hướng này sao?

oOo

Làng này như tất cả mọi làng trên đảo phải có một
khu phố chính, có giếng nước máy nằm chính giữa. Có vài cửa tiệm chạp phô, quán
rượu và một quán cà phê bày vài ba bàn nhỏ ngoài sân trước. Hai đứa vô trước và
Michael theo sau, ngồi vô bàn. Có thấy hình dạng, bóng vía con nhỏ lúc nãy đâu?
Mà có bóng một đứa con gái nào đâu? Chỉ vài đứa con nít giỡn chơi và một chú
lừa gặm cỏ lang bang.

Lão chủ quán chạy ra. Một lão già lùn lùn, cứng
cáp tới chào đón, đặt đĩa lạc rang lên trên bàn. Lão gạ ngay:

“Mấy chú người lạ vô làng chơi hả? Vậy nghe lời
tôi nếm thử ít rượu chát quán này coi? Nho nhà trông, rượu mấy thằng con tôi
cất lấy, theo phương pháp bí truyền nó thêm vô chút chanh chút nho. Cả nước Ý
chẳng có thứ nào so sánh kịp!”

Ba thầy trò gật đầu. Lão hỳ hục bưng ra một hũ.
Ôi chao, tuyệt trần! Còn ngon hơn lão quảng cáo nữa. Nó đặc sánh, tím sậm, và
mạnh, sợ không thua gì đế. Làm vài hớp cho đã, Fabrizzio hỏi thăm ông chủ quán:

“À, ông mở quán chắc biết hết mấy cô trong làng?
Lúc nãy ông bạn này ngó thấy một cô trong bọn và thình lình lãnh phải cú sét
động trời.”

Lão chủ quán ngó sững Michael. A, cái vụ này lạ
đây? Mặt nó méo một bên… mà méo mặt đâu có gì lạ? Bị sét ái tình mới là kì cục.
“Nếu vậy nhớ vác vài chai về nhậu khuya nay đi. Nhậu cho lăn kềnh ra… chớ ngủ
làm sao nổi?”

Michael lên tiếng hỏi:

“Ông chủ quán có biết cô nào trong làng này vừa
đi về xong, mớ tóc đen, quăn tự nhiên? Nước da nâu mịn màng, mắt rất to, rất
đen? Người như vậy đó… ông biết không?”

Lão vắn tắt “Không… Chẳng biết ai như vậy hết.”
rồi đi vô trong quán. Ba thầy trò ngồi ngoài sân làm hết hũ rượu và cất tiếng
gọi thêm. Không thấy lão ra Fabrizzio bèn bước vô. Lát sau nó đi trở ra, mặt
mày nhăn nhó:

“Tôi biết ngay mà! Mình lớ quớ nhè hỏi ngay boong
cô con gái cưng của lão! Lão bực mình lắm nên mới biến vô trong… chắc lão tính
chơi tụi mình một cú gì đây. Tôi nghi lắm! Tốt hơn là tụi mình dông thẳng về
Corleone cho rồi để tránh mọi phiền phức.”

Michael ngó hai đứa xăng xái tính đi lập tức và
lấy làm lạ. Coi, mới hỏi thăm như thế mà đã là một xúc phạm sao? Ở có mấy tháng
nó đâu đã biết phong tục tập quán Sicily tối kỵ những khoản tình ái lăng nhăng…
mà hỏi thăm con gái nhà người ta cái điệu sớn xác vậy cũng không được. Thấy
Michael chần chờ Fabrizzio cho hay thêm:

“Cha già ấy còn biểu tôi lão có hai thằng con
trai… không nhỏ bé hiền lành gì! Lão huýt gió kêu là tụi nó về gấp. Vậy mình đi
mau là hơn!”

Michael lạnh lùng ngó nó. Xưa nay Michael tính
nết hiền lành, đàng hoàng… điển hình Mỹ. Sang Sicily lánh nạn dĩ nhiên nó phải
ra vẻ người lớn một chút trong cách xử thế. Nhưng có bao giờ nó đưa mắt nhìn
cái điệu kẻ cả nạt nộ thế này đâu? Nơi đây chỉ một mình Ông Trùm Tommasino biết nó là ai, nó đã
làm những gì nên lúc nào cũng nể vì, kể như một Ông bạn để nể vậy. Nhà quê như
bọn Calo, Fabrizzio đâu có đánh giá nổi Michael, lại coi thấp hơn thực tế mới
là ngu! Chợt bắt gặp ánh mắt nó, thấy mặt nó chợt lạnh như tiền, hơi nóng của
nó bốc lên y hệt khói-nước-đá thì đang cười phải nín bặt, bao nhiêu thân thiện
xuề xòa vụt biến.

Thấy cả hai thằng đều thấm hiệu lệnh “đưa mắt” và
coi bộ đã thấy ngán, Michael mới hất hàm sai: “Kêu cha già đó ra đây tao biểu.”

Tụi nó răm rắp làm liền. Hai đứa khoác lupara lên vai, đi vô quán. Lát sau chủ
quán đi ra, đúng hơn là bị chúng đứa trước đứa sau “cặp” ra. Lão coi bộ không
có gì sợ sệt… nhưng bực bội, nóng giận thì hết dám! Michael ngồi dựa lưng trên
ghế, ngó lão già một lát rồi mới ôn tồn:

“Tôi biết ông bất mãn vì tôi hỏi thăm con gái
ông. Xin bỏ qua cho sự đường đột vì tôi chẳng phải người địa phương. Phong tục,
tập quán tôi chưa hiểu… nhưng xin nói rõ là tôi không hề có ý bất nhã với ông
hay con gái ông.”

Hai gã chăn cừu lấy làm lạ lắm. Gần gụi Michael
mấy tháng mãi bây giờ mới thấy nó ăn nói chững chạc thế này là một. Phục nhất
là mong người ta bỏ lỗi mà cái giọng đĩnh đạc vẫn có một cái gì oai vệ, có tư
cách, lão chủ quán cũng biết ngay thằng này là thứ sừng sỏ chớ nhất định chẳng
phải dân ruộng. Tuy nhún vai nhưng vẫn phải thủ thế:

“Anh là ai… Anh hỏi con gái tôi có chuyện gì?”

Không ngần ngừ, Michael tự giới thiệu:

“Xin nói ngay tôi người Mỹ, có chuyện lánh mặt
pháp luật nên sang Sicily nương náu. Tên tôi là Michael. Nếu ông phi báo cho
Cảnh sát chắc tiền thưởng sẽ khá lắm nhưng tôi sợ rằng nếu làm vậy thì con gái
ông vừa không có một thằng chồng khá… mà còn mất luôn một người cha nữa. Nói
thực là tôi muốn quen biết cô con ông, dĩ nhiên là phải có sự đồng ý của ông và
trong khuôn khổ gia đình. Với đủ mọi nghi thức và trịnh trọng cần thiết. Tôi là
con nhà đàng hoàng, do đó, tôi trọng cô con ông. Tôi muốn gặp gỡ chuyện trò và
nếu hợp thì đi đến hôn nhân. Bằng không thì ông sẽ chẳng phải nhìn mặt tôi nữa.
Cô ấy có quyền chê tôi mà chẳng ai làm gì được, chẳng thể làm gì được. Đúng lúc
phải nói rõ tình cảnh, gia thế… tự nhiên tôi có bổn phận phải cho ông biết tất
cả những gì mà một ông cha vợ phải được biết.”

Bấy giờ cả ba người ngó sững Michael. Thằng
Fabrizzio thầm thì “Đúng sét đánh!… Sét đánh chắc.” Lão chủ quán đâm ra mất tự
tin. Làm như lão ngỡ ngàng, muốn nổi giận cũng không có lý do để nổi giận nữa.
Sau cùng lão hỏi một câu:

“Anh có phải bạn những người-anh-em ở đây không?”

Michael hiểu lão muốn hỏi gì. Danh từ Mafia đâu thể mang ra nói chỗ công cộng
nên lão hỏi vậy hiển nhiên có nghĩa “Anh có phải dân Mafia không.” đây. Đó là
một kiểu nói lóng… nhưng không mấy ai đi đặt câu hỏi trực tiếp như vậy!

Michael đáp liền: “Không… Ở đây tôi là người lạ!”

Lão chủ quán đăm đăm ngó Michael. Mặt bên trái
méo xẹo, cẳng dài thế kia chẳng phải dân đao búa. Lão ngó hai thằng nghênh
ngang khoác lupara, coi bộ chẳng sợ
gì ai. Lúc nãy tụi nó xăm xăm ào vô nói như truyền lệnh: “Ra ông chủ biểu.” Lão
nạt lại, biểu thằng đó cút cha nó khỏi sân nhà tao thì một thằng đáp: “Nếu ông
muốn nói vậy… thì đích thân ông ra nói tiện hơn.” Không hiểu sao lão đi ra… và
sau khi ước lượng tình hình lão thấy chẳng nên gây chuyện chút nào. Tốt hơn cứ
lịch sự thử coi. Vì vậy lão hẹn:

“Xin mời chiều Chúa nhựt tới. Tôi là Vitelli. Nhà
riêng ở trên đồi đằng kia nhưng anh cứ tới đây tôi sẽ đưa lên.”

Lúc bấy giờ Fabrizzio tính mở miệng nói điều gì
nhưng Michael khẽ đưa mắt nhìn là cu cậu líu lưỡi lại, không dám lên tiếng. Lão
Vitelli biết nên lúc Michael đứng dậy chìa tay ra bắt, lão nắm lấy và mỉm cười.
Cứ để coi. Từ bữa nay tới Chúa nhựt còn dư thời giờ thăm hỏi. Nếu sự tình không
đẹp lão cũng đón tiếp Michael như thường… nhưng dĩ nhiên phải có hai thằng con
bên cạnh và mỗi đứa cũng tòn teng một khẩu lupara!

Muốn dò hỏi thì dễ quá. Lão quen biết thiếu gì
“người anh em”. Nhưng không hiểu sao Vitelli có cảm giác đây là một chuyện
lành, một cơ hội tốt đẹp cho cả gia đình lão. Không hiểu sao lão vẫn đinh ninh
rằng con gái lão xinh đẹp như vậy sau này phải là bà lớn, nó sẽ cho cả gia đình
nhờ vả. Cái vụ này dám lắm chớ? Mấy thằng nhãi con trong làng hồi này ưa bám
theo con nhỏ tán nhảm. Có thằng cha mặt gẫy này đỡ lắm. Để coi nó có dám cho
đám ranh con đi chỗ khác chơi không!

Trước khi tạm biệt đích thân lão Vitelli đưa biếu
một chai rượu chát thứ đặc biệt, chiến nhất. Lúc trả tiền, lão để ý thấy một
thằng mang súng móc tiền ra. Cha, vậy mới ngon! Nội cái chi tiết nhỏ này cũng
cho thấy Michael quả là “ông chủ” của
hai thằng này thiệt.

Lần trở về Michael hết hứng đi bộ. Nó bao nguyên
một chuyến xe có tài xế về Corleone và trước bữa cơm tối cụ bác-sĩ Taza đã được
hai gã chăn cừu báo cáo đầy đủ.

Ông cháu Tommasino vừa về thì ông chú cho hay:

“Bữa nay anh bạn của chúng ta bị sét đánh.”

Ông
Trùm
Tommasino không lấy gì làm ngạc nhiên mà chỉ ậm ừ:
“Phải chi mấy thằng ranh trên Palermo bị… thì đỡ tôi quá.” Lão vẫn có chuyện
tranh chấp với mấy thằng đàn em thành thị! Michael lên tiếng yêu cầu:

“Chúa nhựt này tôi muốn đi một mình. Bảo hai
thằng chăn cừu ở nhà đi… Đến nhà người ta chơi mà có chúng kè kè coi kì quá!”

“Không được! Tôi chịu trách nhiệm với Ông Trùm, cậu đừng yêu cầu tôi vụ
đó. Mà cậu đã nghĩ tới cưới xin thật? Nếu vậy tôi phải cho người sang thông báo
gấp cho gia đình cậu trước mới được.”

Thấy Tommasino cả quyết lắc đầu, Michael phải lựa
lời không muốn làm mất lòng lão:

“Ông biết tính ông-già tôi rồi. Chừng ổng đã muốn
cái gì mà ai trả lời ‘không’ thì tai
ổng sẽ điếc… cho đến khi thành ‘có’
mới lại nghe thấy, phải không? Vậy mà tôi đã ‘không’ với ổng nhiều lần và ổng nghe đủ hết. Đồng ý về vấn đề an
ninh phải cho hai thằng Calo, Fabrizzio đi với tôi Chúa nhựt này… vì tôi không
muốn ông lo ngại phiền phức. Nhưng về vụ hôn nhân thì xin nói trước nếu tôi
muốn là tôi làm, chẳng cần thông báo. Xin ông đừng buồn… ngay ông già tôi, tôi
cũng không muốn ổng dính vô việc riêng thì không lẽ tôi lại để ông làm?”

Lão capomafioso gật
đầu gấp:

“Được, nếu vậy cưới thì cưới cũng không sao. Sét
đánh mà? Nhưng cậu đừng quên điều này. Con nhỏ đó con nhà đàng hoàng, nó rất
ngoan. Nếu cậu tính cưới làm vợ thì tốt lắm… còn lấy qua đường là không xong!
Ông già nó không chấp nhận chuyện đó và chắc chắn sẽ có đổ máu. Vả lại gia đình
Vitelli với tôi là chỗ quen lớn, tôi cũng chẳng muốn chuyện đó xảy ra.”

“Ông yên chí! Cô bé có thể chê tôi xấu trai và so
với tuổi cô ấy… thì tôi có thể hơi già là khác. Do đó, tôi cần chút tiền để mua
sắm quà biếu lặt vặt và một chiếc xe hơi.”

Hai chú cháu ngó nhau cười. Ông Trùm Tommasino gật đầu ngay:

“Được… Mọi việc lặt vặt đã có thằng Fabrizzio lo
giùm cậu. Nó xoay sở khéo đấy, máy móc xe hơi cũng rành nữa. Tiền thì sáng mai
tôi sẽ đưa. Nhưng thông báo cho Ông
Trùm
thì thế nào tôi cũng phải thông báo vì bổn phận tôi là phải cho ổng
biết.”

Michael quay qua cụ Taza:

“Coi, cụ có thứ thuốc nào tốp gấp cái vụ chảy
nước mũi giùm cháu không? Có người đẹp bên cạnh mà sụt sịt xì mũi hoài coi bộ
kì quá!”

“Được lắm! Trước khi cậu đi tôi nhỏ vô lỗ mũi vài
giọt thuốc thì sẽ khô queo ngay. Nó sẽ làm chỗ thịt quanh đó mất ít nhiều cảm
giác… trong vài giờ hôn hít mất khoái. Nhưng mới quen biết sơ sơ dễ gì đã hôn
được?”

Chúa nhựt bữa đó Michael đã có một chiếc Alfa Romeo bề ngoài cũ xì nhưng
chạy hãy còn ngon chán. Hôm trước nó đã đích thân đi xe buýt lên Palermo mua
sắm chút đỉnh quà biếu cho người đẹp và gia đình nàng. Nó được biết nàng tên
Apollonia nên đêm nào cũng tưởng tượng ra khuôn mặt tuyệt trần và đọc lên cái
tên thiệt đẹp. Mấy tối khó ngủ một cách kì cục, phải uống rõ nhiều rượu chát.
Tối nào mấy người làm cũng xách một chai nguyên ướp lạnh đặt trên bàn đầu
giường mà sáng ra chẳng còn một giọt.

Đúng ngày Chúa nhựt cả xứ Sicily vang vang tiếng
chuông nhà thờ thì Michael lái chiếc Alfa
Romeo
vô làng ngừng trước quán. Hai thằng chăn cừu ôm lupara ngồi băng sau nhưng Michael
bắt tụi nó ở lại ngoài quán. Quán đóng cửa nhưng lão Vitelli đã đứng dựa hàng
rào chờ sẵn.

Sau một chầu bắt tay, Michael khệ nệ xách ba gói
lớn toàn quà biếu và lếch thếch theo ông già leo ngược sườn đồi. Căn nhà trông
khang trang đáo để, chứng tỏ gia đình này ở đây chẳng phải thứ nghèo. Bên trong
nhà chưng dọn bình thường, đặc biệt là chỗ nào cũng thấy tượng Đức Mẹ lồng
kính, mấy bóng đèn đỏ dưới chân tượng nhấp nháy.

Hai gã con trai đang đợi sẵn, đứa nào bữa nay
cũng lên đồ lớn thật long trọng nên chưa đứa nào đến hai mươi mà coi già khằn.
Có lẽ vì công việc ngoài đồng suốt ngày nặng nhọc quá. Bà mẹ mập tròn thật xứng
với ông chồng lùn… nhưng không thấy bóng người đẹp.

Màn giới thiệu diễn ra nhưng Michael có nghe gì
đâu? Cả nhà ngồi trong một gian khá rộng vừa làm phòng khách vừa phòng ăn mà
chỉ bày đồ đạc cũng chật cứng, nhưng với một gia đình trung lưu Sicily thì thế
nay cũng đã hách bậc nhất rồi!

Trước hết Michael đưa biếu vợ chồng Vitelli, ông
chồng một con dao cắt đầu xì-gà bằng vàng và bà vợ một xấp hàng lụa số một
Palermo. Gói quà cho Apollonia vẫn để y nguyên, nhưng coi bộ họ nhận quà không
lấy gì làm hoan hỷ lắm. Thông thường phải viếng thăm một hai lần rồi mới có thể
tặng quà chớ?

Lão Vitelli ngỏ lời với Michael thẳng thắn, bộc
trực rằng xưa nay gia đình này không có lệ mời mọc, thăm viếng quá sớm quá dễ
như thế này. Nhưng một lời của Ông
Trùm
Tommasino giới thiệu thì cả tỉnh này phải nghe, huống hồ ổng lại
niềm nở nói vô nên gia đình này mới dành cho Michael cảm tình đặc biệt.

“Như anh thấy… chúng tôi tiếp anh với cả một sự
chân thành. Nếu anh có lòng thương con nhỏ thì chúng tôi cũng cần phải biết qua
về anh, về gia đình anh đã. Chúng tôi biết gia đình anh cũng gốc gác vùng này.”

Michael gật đầu nói ngay:

“Ông cần biết gì cứ việc hỏi… tôi sẽ không giấu
giếm gì hết!”

“Ồ, xưa nay tôi không ưa dò hỏi ai hết. Cần lắm,
cực chẳng đã phải hỏi đó thôi. Tạm thời kể anh như người nhà ông Tommasino đi…”

Lạ thật, dù lỗ mũi vừa nhỏ thuốc làm như nghẹt
luôn mà rõ ràng Michael “bắt” được mùi Apollonia vừa phảng phất đâu. Nó quay
lại thì người đẹp vừa xuất hiện ở khuôn cửa sau. Nàng đứng dó, nàng có dắt một
thứ hoa gì đâu mà mùi hương xông lên ngan ngát vậy? Mái tóc đen mun uốn từng
lọn, bộ đồ đen trang trọng chắc chỉ dành riêng diện những ngày Chúa nhựt. Nàng
nhìn Michael thật nhanh cười mỉm rồi e lệ nhìn xuống, ra ngồi cạnh bà mẹ.

Cũng như lần trước Michael tự nhiên thấy hơi thở
mình dồn dập, bên trong như dậy lên một thứ men gì kì lạ, muốn chiếm hẳn người
con gái làm của riêng. Bấy giờ nó mới hiểu thế nào là ghen và tại sao mấy ông
già xưa lại có thể nổi cơn ghen kinh khủng. Thử có thằng nào đụng đến Apollonia
bây giờ coi… hay đứng ra nhận bậy hoặc đưa nàng đi chỗ khác chắc chắn nó sẽ
giết liền. Một thằng đói khổ mê vàng, một thằng tá điền mê đất thế nào thì nó
mê Apollonia như vậy.

Bây giờ đầu óc Michael chỉ có một ý định: chiếm
Apollonia làm của riêng, nhốt vào một nơi, giữ lấy mãi mãi. Một người nào khác
nhìn nàng nó cũng không chịu. Nàng vừa quay sang cười với một thằng anh tự
nhiên Michael cũng trừng mắt lên nhìn hắn thật vô lý! Hình như cả nhà này đều
hiểu tâm trạng của một thằng bị sét đánh nên họ càng yên tâm hơn. Vậy là nó
khỏi vuột khỏi tay Apollonia, ít ra cũng cho tới ngày cưới… còn sau này thế nào
thì khỏi cần biết.

Hôm đi Palermo mua sắm đồ, Michael cũng cắt cho
nó ít bộ đồ mới. Vứt cái vỏ nông dân bữa trước, trông nó ra dáng một Ông Trùm, nhứt định là một Ông Trùm có cỡ! Nó cứ sợ một bên mặt méo xẹo làm xí trai… nhưng trái lại
nhìn nghiêng từ bên mặt qua càng thấy nổi bật nét đều đặn thông minh. Ở phần
đất đau khổ này có mấy ai để ý đến một chút thương tật vặt vãnh đó!

Có dịp nhìn gần nhìn lâu Michael mới nhận ra
Apollonia có khuôn mặt trái xoan thật đều đăn. Đôi môi mọng bây giờ căng máu có
màu gần như tím sẫm mới lạ. Nó muốn nói với nàng một đôi câu mà không dám nhắc
đến tên. Mãi sau mới thốt được: “Hôm trước tôi gặp cô ở chỗ vườn cam. Tôi thấy
cô chạy… nhưng cô không hoảng sợ lắm đấy chớ?”

Con nhỏ ngước nhìn lên thật nhanh và lắc đầu. Đôi
mắt nó đẹp quá, đẹp tuyệt làm Michael e ngại, không dám nhìn ngay. Bà mẹ binh
Michael:

“Apollonia… con nói với cậu ấy vài câu chuyện đi
chứ? Cậu ấy đi xa biết bao nhiêu chỉ để thăm con mà?”

Nàng vẫn khép mắt, những sợi mi dài như che rủ
xuống thật dễ thương. Michael đưa gói quà bọc giấy vàng nhưng Apollonia chỉ cầm
lấy đặt trên đùi. Ông già ngồi bên hối:

“Mở ra coi đi, con gái?”

Đôi tay vẫn nằm nguyên vị trí, đôi tay nhỏ nhắn
màu nâu, đôi tay con nít. Bà mẹ vội đưa tay cầm gói quà và nhanh nhảu mở nhưng
mở rất thận trọng không muốn làm rách tấm giấy bao. Thấy hộp nhung đỏ đựng nữ
trang là bà run run tay ngừng lại. Cả đời đâu đã được sờ một món đồ quý giá
nhường này? Mà là sao mở ra bây giờ, phải biết cách chớ? Hý hoáy một chút bà
cũng mở bung ra được để cầm món đồ lên khoe.

Đó là một sợi dây vàng thiệt nặng, đúng hơn là
một xâu chuỗi đeo cổ làm cả nhà sững sờ. Không phải vì món đồ quá đắt giá mà
thôi. Ở xứ sở này một tặng phẩm bằng vàng có nghĩa một xác định thật chân
thành, đứng đắn. Tặng ai một món đồ vàng hiển nhiên cho thấy ý định muốn tiến
tới hôn nhân. Một cách phát biểu thật trịnh trọng khiến không ai dám có ý ngờ
vực người tặng cũng như giá trị hiển nhiên của món đồ.

Bàn tay Apollonia vẫn chưa đụng đến xâu chuỗi. Bà
mẹ cầm lấy giơ lên cho con gái coi nên hàng lông mi khẽ chớp một cái và quay
sang Michael nàng khẽ nói tiếng “Cám ơn.”. Tiếng đầu tiên nàng thốt ra với
Michael giản dị là… Grazie!

Có một tiếng Grazie mà âm thanh rổn rảng trong tai Michael nghe êm dịu,
vuốt ve như nhung mà thẹn thò dễ thương lạ. Michael ngồi đó mà không dám nhìn
ngay mặt, đành chuyện trò với hai ông bà già cho đỡ ngượng. Nhưng thân hình
Apollonia thì nó không thể không nhìn, bộ quần áo Chúa nhựt nghiêm trang đâu có
che nổi thịt da ngồn ngộn sức sống mà màu da chợt ửng lên thế kia thì phải hiểu
là khó chịu vì máu chạy rậm rật, máu bốc dồn dập tô hồng đôi má.

Khi Michael đứng lên từ giã cả nhà cùng đứng lên
theo. Lúc bắt tay từ giã… đụng chạm da thịt đầu tiên làm Michael như điện giật,
nó nắm lấy một bàn tay nhỏ ấm và nham nhám đúng là chân tay làm ăn của con gái
nhà quê. Ông bố đưa Michael trở xuống tận xe hơi và ngỏ ý mời Chúa nhựt tới
dùng cơm. Nó gật đầu nhưng biết là sẽ nôn nao gặp lại nàng ngay chớ đợi sao nổi
cả một tuần dài dằng dặc.

Michael không đợi được thật. Mới hôm sau nó đã
một mình lái xe đến quán cà-phê ngồi ngoài sân trước nói chuyện với ông bố.
Thấy vậy lão Vitelli phải cho người lên kêu vợ và con gái xuống kẻo tội nghiệp!
Dĩ nhiên lần này Apollonia đã dạn dĩ hơn, đã dám đối đáp vài ba câu chuyện. Bữa
nay nàng mặc áo vải hoa sặc sỡ hàng ngày nên trông càng ngây thơ, càng hợp với
màu da.

Hôm sau nữa Michael lại đến. Lần này nó không
giấu nổi vẻ thích thú, mỉm cười nhìn Apollonia đeo sợi dây chuỗi. Nó theo nàng
đi lên nhà trên và dĩ nhiên có bà mẹ phía sau. Dù chưa nắm lấy tay nhau nhưng
tránh sao nổi những đụng chạm nho nhỏ, nhất là lúc Apollonia chợt té và nó đưa
tay ra đỡ. Ôi chao, mới gần gũi có vậy mà Michael cảm thấy hơi người con nhỏ
truyền sang từng đợt làm nóng ran người. Lúc bấy giờ nó đã giữ Apollonia một
lúc trong vòng tay. Hai đứa đâu có thấy bà mẹ đi đằng sau cười ngỏn ngoẻn? Con
nhỏ chân nhảy lẹ như cheo và khúc đường này hàng ngày lên xuống quá quen, vả
lại từ hồi lẫm chẫm mới biết đi… nó có biết té là gì đâu?

Michael tới đều đặn như vậy hai tuần liền. Lần
nào cũng có quà biếu, Apollonia hết e dè, mắc cỡ nhưng chẳng bao giờ hai đứa có
dịp chuyện trò riêng mà luôn luôn có giám thị. Con nhỏ đúng tuýp gái quê, chữ
nghĩa chỉ vừa đủ biết đọc biết viết và mọi chuyện bên ngoài mù tịt nhưng được
cái ngây thơ, cái gì cũng hăm hở muốn học hỏi. Công việc tiến hành cấp tốc đúng
ý Michael, hôn lễ sẽ cử hành ngay trong vòng nửa tháng tới, một phần vì con nhỏ
như bị nó hấp dẫn lạ kì và một phần vì nó quá giàu, quá nhiều tiền!

Rốt cuộc Ông
Trùm
Tommasino phải đứng ra lo. Tin từ Mỹ chẳng nói rõ chớ có cản trở
mà chỉ nên lo liệu sao cho khỏi có sơ hở đáng tiếc là được rồi sao? Ông Trùm đại diện cho họ nhà trai
luôn để có lý do cắt cử người bảo đảm an ninh. Dĩ nhiên họ nhà trai từ Corleone
qua phải có đủ mặt, từ cụ y-sĩ Taza đến hai gã chăn cừu kiêm vệ sĩ Calo,
Fabrizzio. Và còn rước dâu về đâu, nếu chẳng phải về tư thất của ông y-sĩ già
có hàng rào tường đá bao quanh?

Báo cáo nội dung xấu