Bố già - Chương 30 phần 2

Một cú như vậy giáng ngay đỉnh đầu thì xương cốt
nào chịu cho nổi? Gã nhân chứng da đen ra tòa khai thằng Baines quả thực cũng
là tuýp vô cùng cứng đầu nhưng gặp thày đội Albert Neri chơi quá cứng, và cây
đèn pin còn cứng nữa nên cái sọ của nó chịu không nổi. Nó vỡ toang ra nên nạn
nhân lãnh đủ và đưa vô nhà thương Harlem cấp cứu tức khắc cũng chỉ sống thêm
được có hai giờ.

Đó là lý do Albert Neri bị đưa gấp ra tòa và có
lẽ cũng chỉ một mình nó ngạc nhiên khi thấy mình bị nhà nước truy tố về tội “sử
dụng bạo lực một cách quá đáng, không có lý do giải thích cần thiết.” Tội nặng
như vậy thì máng áo là chuyện tất nhiên, còn bị tòa ghép tội sát nhân là khác.
Từ một đến mười năm tù giam chắc!

Lúc bấy giờ một năm hay mười năm Albert cũng bất
kể! Nó sôi sục căm thù cả
cái xã hội đểu giả, dám nghiễm nhiên truy tố một thằng hành xử công quyền như
nó về tội giết người, nghĩa là xúc phạm đến sinh mạng của một thằng người đốn
mạt hạ cấp cùng cực là thằng ma cô Wax Baines! Lại máng áo lính, lại ra thân
phận tù tội nữa mới đau. Pháp luật là như vậy đó. Pháp luật đâu cần biết đến số
phận của hai nạn nhân của thằng khốn, hai đứa con gái mang thương tật vĩnh viễn
trên mặt và còn nằm nhà thương vì sự hành hạ của chính thằng Wax Baines đó?

Albert Neri thực sự không ngán tù tội. Chẳng gì nó cũng từng khoác áo lính và có
lỡ can án sát nhân cũng chỉ vì đã quá mạnh tay trong khi hành sự. Đâu có ai nồ
nạt, trừng trị mà lo? Mấy thằng đồng nghiệp bồ bịch của nó cũng rỉ tai cứ yên
chí, thế nào cũng có lời gởi gấm. Nhưng có một người thực sự không yên chí chút
nào.

Người ấy là ông già vợ của Albert, một chủ vựa cá
gốc Ý có cửa hàng ở khu Bronx, một tay sành đời quá xá. Ổng biết chắc một thằng
tính tình như Albert sơ sẩy lọt vô tù một năm cũng đủ chết mất xác. Nóng tính,
thẳng ruột ngựa như nó nhè ở vào những chỗ bất lương trắng trợn như nhà tù thì
không giết người cũng bị người giết… dễ chết như chơi!

Vì vậy ông chủ vựa cá quyết định phải can thiệp cho thằng rể. Con
gái mình đã ngu dốt, không biết người biết của… nên làm khổ một thằng chồng
đàng hoàng như nó thì lẽ nào để nó bỏ mạng oan trong ngục mà không cứu? Nghĩ
vậy ông già vợ Albert bèn chạy ngay lại gia đình Corleone nhờ cậy. Lâu nay ổng
vẫn nạp đều lệ phí bảo vệ cho cánh nhà này và lâu lâu có của ngon vật lạ đều
mang tới biếu người cùng xứ sở mà?

Dĩ nhiên người
cùng xứ sở
với nhau thì gia đình Corleone có xa lạ gì Albert Neri? Bà
con đều biết nó xưa nay nổi danh một thằng cớm sạch, dám làm dám chịu và thuộc vào một số ít những tay chớ có coi
thường mà mang họa. Một tuýp người hùng gan dạ, bặm trợn như Albert Neri thì
chỉ cá nhân nó cũng làm nhiều thằng phát khiếp chớ chưa cần đến bộ đồ lính và
khẩu súng nhà nước vội! Cánh Corleone luôn luôn coi trọng và đặc biệt
lưu ý
đến những thằng dám chơi
và chơi ngon
như vậy. Nó có lỡ mặc áo lính cũng chẳng sao. Thiếu gì
thằng vào đời chọn lầm nghề, không đi đúng con đường của vận mạng? Chỉ cần một
cơ hội tốt sau này là cuộc đời thay đổi cái một chớ gì?

Người có công phát giác và giới thiệu trường hợp
của Albert Neri cho Tom Hagen còn ai ngoài lão caporegime Peter Clemenza? Xưa nay lão mập đánh hơi nhân tài
lẹ lắm! Tom Hagen cũng từng biết tiếng Neri và tin ở sự giới thiệu của lão lắm…
nhưng vẫn cứ phải cho lệnh điều tra mật hồ sơ nội vụ ở ngay văn khố Cảnh sát
cái đã. Sau cùng Hagen bỗng có linh tính không biết chừng dám có một thằng Luca
Brasi nữa lắm. Nó lẩm bẩm:

“Thằng này y hệt Luca Brasi hồi đó…”

Lão mập nhanh nhẹn gật đầu như máy, tuy người bề
bộn mà cử động của lão chẳng chậm chạp chút nào:

“Thì tao cũng nghĩ y hệt! Để biểu thằng Michael
lo cái vụ này coi?”

Đó là lúc Albert Neri đang nằm khám tạm chờ ngày
gởi đến một trung tâm cải hối và được cho hay hồ sơ của nó vừa được Tòa mang ra
tái thẩm trên căn bản của nhiều sự kiện mới mà các giới chức Cảnh sát cao cấp
vừa đệ trình. Quả nhiên bản án bị hủy bỏ. Được hưởng án treo nên Albert được
trả tự do cấp kì.

Albert đâu phải là thằng ngây thơ đi tin ở chuyện
đèn trời soi xét? Phải có một thế lực nào đó can thiệp ngầm và vụ này chắc phải
có ông già vợ nó dính vô. Đúng vậy, sau khi dò hỏi ra nó bèn tới cảm ơn ổng và
ký giấy thỏa thuận ly dị vợ để gọi là đền ơn. Sau đó mới nhờ người đánh tiếng
trước và sắp đặt để nó sang tận cư xá Long Beach cảm ơn gia đình Corleone. Dĩ
nhiên nó được Michael đích thân đón tiếp niềm nở trong văn phòng. Mới đầu nó
còn khách sáo nhưng nghe Michael thân mật nói chuyện, Albert chịu ngay. Và nó cảm động thực tình. Không cảm động sao
được khi nỗi lòng oan khuất được người cởi mở? Hôm ấy Michael nói thẳng:

“Chú khỏi phải cám ơn cái điệu khách sáo.
Mình người cùng xứ sở với
nhau mà? Không biết thì thôi… mà đã biết thì đâu thể chấp nhận để cho họ hành
hạ, ngược đãi chú vô lý như vậy? Thay vì tù tội… họ phải gắn huy chương cho chú
mới đúng. Mà mấy ông nhà nước thì vậy đó, chỉ ngán có áp lực mà thôi! Sự thực
tôi không dính vô chuyện này đâu, nếu tôi không cho đi điều tra cặn kẽ về tình
trạng kẹt oan cũng như tư cách đàng hoàng của chú xưa nay. Đối với bà chị và
thằng cháu cũng như đối với ông bố vợ, chú đã cư xử rất chững chạc, chính họ
công nhận vậy.”

Dĩ nhiên Michael vô cùng tinh tế, cố tình lờ tuốt
cái vụ vợ bỏ nên xưa nay Albert rất ít nói, có thể gọi lì lợm mà bữa đó hai
người chuyện trò rất hạp. Chưa bao giờ Albert cởi mở như vậy và cũng chẳng hiểu
sao Michael hơn nó có năm tuổi mà trong cung cách đối xử nó sẵn sàng chấp nhận
như một anh lớn, một bậc chú. Nghĩa là già dặn hơn nó nhiều!

Sau cùng Michael mở đường cho nó:

“Dĩ nhiên đã can thiệp cho chú khỏi tù tội thì
tôi đâu có tiếc gì một công việc làm? Sẽ có công việc thích hạp cho chú, một
chân phụ trách an ninh cho lữ quán dưới Las Vegas chẳng hạn. Nếu chú muốn ra
làm ăn, cần đến một số vốn thì cũng dễ, tôi có thể giới thiệu một nhà băng…”

Albert Neri nói thẳng:

“Về vụ công việc làm hay… mượn vốn thì tôi cảm ơn
ông nhiều. Nhưng tôi xét chưa thể được nên tôi chưa dám nhận lời. Tôi muốn đền
ơn ông lắm… nhưng còn cái án treo đó, tôi còn phải tự đặt mình dưới sự giám hộ
của pháp luật. Vậy làm ăn không tiện chút nào…”

“Ồ, cái vụ án treo thì hủy bỏ đâu khó? Được, tôi
sẽ có cách thu xếp cho cái ‘sổ vàng’ của chú biến luôn… để sau này có làm ăn gì
cũng dễ.”

Bao nhiêu năm làm lính Albert còn lạ gì sự tai
hại của “sổ vàng” cũng như tệ nạn đút lót để tiêu hủy bằng hết án tích ghi
trong tư pháp lý lịch? Trước khi tuyên án, ông tòa nào chẳng lo đếm từng
“phích” do Cảnh sát đệ nạp theo hồ sơ nên công việc hối lộ để tẩy uế sạch sẽ tư
pháp lý lịch quả là một “ma nớp” sơ đẳng bậc nhất. Vấn đề làm nó bận tâm là
không ngờ có người vui lòng chiếu
cố
đến nó, vận động, lo lót giùm nó. Vì vậy Albert cảm động nhận lời:

“Dạ, nếu vậy thì chừng nào cần đến… tôi sẽ nói để
ông lo giùm.”

Michael “OK” và dợm nhìn đồng hồ. Nó tưởng đâu đó
là dấu hiệu “hãy từ biệt là vừa” nên mau mắn đứng dậy, xin phép ra về. Nào ngờ
Michael giữ lại:

“À, giờ cơm rồi. Tiện bữa chú dùng cơm với gia đình tôi chớ?
Ông già tôi chắc muốn gặp chú lắm. Mà bà già tôi làm mấy món truyền thống
Sicily thì phải biết, hôm nay chắc có món hột gà chiên xúc-xích rắc tiêu lên,
thật nhiều tiêu! Cơm gia đình, chú
chẳng phải vẽ vời từ chối. Mình chỉ bước mấy bước là tới phòng ăn, ở ngay nhà
bên cạnh đây.”

Có lẽ chẳng bao giờ Albert Neri quên được bữa cơm
đầu tiên trong gia đình Corleone. Lâu lắm rồi nó chưa được ăn một bữa cơm gia
đình thân mật sung sướng như vậy. Có lẽ từ năm mồ côi cha mẹ, từ hồi nó mười
lăm tuổi. Đâu thể ngờ Ông Trùm Corleone
vui tính, tử tế đến thế? Làm như ổng vô cùng khoái chí nghe ông Albert kể lại
gốc tích ở quê nhà: thì ra làng Ông
Trùm
với làng ông già nó ở kề nhau, đi bộ cũng chỉ vài phút là tới!

Cơm ngon, rượu chát đúng gu, trò chuyện như pháo
rang… điều làm Albert Neri cảm động nhất là cảm giác “đây mới đích thực là gia
đình mình”. Rõ ràng nó có cảm giác người
nhà
, con cháu nhà chớ chẳng phải là một người xa lạ, mới gặp gỡ lần đầu. Rõ
ràng nó có ấn tượng có thể ở lại với gia đình này lâu dài, sung sướng…

Khi về đích thân Ông Trùm đưa nó ra xe, có Michael đi một bên. Ổng nắm tay nó
nói:

“Mày được lắm, cháu! Thằng Michael đây… tao đã
truyền nghề cho nó và bây giờ tao già rồi, tao muốn về hưu nghỉ ngơi. Nó có nói
với tao chuyện “tai nạn” của cháu, nó muốn can thiệp giùm cháu. Tao bảo nó hãy
cứ lo chuyện làm ăn buôn bán của mình cho xong đi đã thì nó có trình bày rõ
ràng về trường hợp cháu bị chúng bỏ rơi, bội bạc tàn tệ như thế nào. Nó cứ nài
nỉ nói mãi rốt cuộc chính tao cũng phải để ý đến. Nói vậy cho cháu hiểu là
Michael đã biết người, lựa đúng người. Chừng gặp cháu tao thấy ngay là nó nhìn
không lầm và sự can thiệp của tao không uổng, biết chưa? Vậy cháu muốn gì cứ
việc nói ra, tao và Michael thế nào cũng giúp cháu thực hiện ý nguyện. Cháu
hiểu chưa? Đã biết nhau thì cái gì cũng xong hết.”

(Nhớ những lời ân cần, tử tế của Ông Trùm bữa đó, Albert Neri cứ tiếc hùi
hụi. Phải chi trời cho ổng sống thêm ít ngày thì khoái biết mấy? Nó sẽ có dịp
chứng minh là chính ổng nhìn người cũng không lầm và “đã biết nhau thì cái gì
cũng xong hết!” Hẳn ổng sẽ khoái lắm thấy nó làm xong hết công việc, gọn ghẽ
nội trong ngày hôm nay.)

Nội ba ngày là Albert có quyết định dứt khoát.
Làm gì nó chẳng biết gia đình Corleone kết tuýp người như nó? Cùng lúc đó nó
cũng hiểu là hành động của nó bị xã hội lên án nhưng vói gia đình này thì đó
lại là một việc nên làm, đáng làm. Xã hội đó coi nó ra gì đâu? Nhưng ở “giang
sơn” nhà Corleone nó được trọng vọng, nó được hưởng thụ đích đáng. Vả lại xã
hội Corleone tuy nhỏ bé nhưng có thực lực hơn nhiều.

Bữa sang thăm Michael, nó cho biết ý kiến ngay.
Nó nhận làm, nhưng không phải ở Las Vegas mà ở ngay Nữu-Ước này. Vấn đề trung
thành thì khỏi nói vì Michael biết rồi. Công việc làm được bàn tính xong ngay…
nhưng trước khi làm nó được lãnh lương trọn tháng, xuống Miami ở lữ quán nhà ăn
chơi miễn phí cho thỏa thích đã.

Đời nó có bao giờ được hưởng những ngày sống hách
như vua chúa cỡ đó? Chỉ cần nói “bạn ông Michael” là được tôn xưng như thượng
khách. Ăn ở miễn phí thật nhưng chẳng phải bị tống vô một căn phòng “bà con
nghèo” bằng lỗ mũi mà là cả một dãy phòng deluxe. Ông chủ câu lạc bộ trực thuộc lữ quán còn vui lòng giới
thiệu cho vài ba em thật chiến cho nên du hý ở Miami về là Albert nhìn đời tươi
đẹp hẳn lên.

Thoạt đầu Michael gởi nó vô băng Clemenza để lão
sếp mập thử thách đã. Phải cải tạo kĩ càng, thận trọng huấn luyện lại lề lối
làm ăn của nó vì lẽ giản dị Albert gốc cớm. Từ bên kia chiến tuyến nhảy qua bên
này cú một chẳng phải chuyện dễ dàng nhưng với tuýp người bặm trợn của nó thì
bên nào xét ra cũng vậy, nó vẫn là một thằng chơi dữ, xuống tay mạnh không hề
ngần ngại. Chưa đầy một năm nó đã lập xong đầu
danh trạng
để chẳng bao giờ quay cổ trở lại nếp sống cũ được.

Còn “huấn luyện viên” nào cừ khôi bằng Clemenza?
Lão hết lời ca ngợi và theo lão đánh giá thì Albert Neri quả là một “của hiếm”,
một phát giác thời buổi này không dễ gì kiếm! Nó không thua Luca Brasi ở điểm
nào và còn có thể bảnh hơn nhiều! Nội sức mạnh tuyệt vời và phản ứng thần tốc,
chính xác của nó cũng đã ngon lành không thua vua baseball Joe Di Maggio. Nó là
thứ ngựa hay, nhưng cũng là ngựa chứng mà sếp Clemenza tự nhận là cầm cương
không nổi. Phải đặt nó trực thuộc Michael, với Tom Hagen làm trái độn.

Vì là thứ nhân viên đặc biệt nên Albert cũng lãnh lương thật đặc biệt, dù chưa
phải cỡ được chia chác cơ sở làm ăn riêng là một sòng bài, bao đề hay một cơ sở
để lãnh “tiền bảo vệ”. Đối với ông chủ Michael, nó cho thấy cả một sự ngưỡng mộ
thực tình nên có lần Tom Hagen đã nửa đùa nửa thực bảo:

“Ông già có Luca Brasi… thì mày có Albert Neri
rồi đó!”

Michael gật đầu. Albert Neri là thằng nó không
đào tạo ra nhưng chắc chắn sẽ trung
thành
cho đến chết. Đó là bí quyết đích truyền của Bố Già! Những ngày theo bố “học nghề” có
lần Michael hỏi thẳng:

“Tại sao bố có thể dùng một thằng hung ác như
Luca Brasi? Tại sao nó thần phục bố đến thế?”

Ông
Trùm
không ngần ngại cắt nghĩa cho thằng con:

“Trên đời này có những thằng liều mạng đến độ chỉ
mong có người ra tay giết giùm. Mày phải để ý. Đó là những thằng vô đám bạc là
gây gổ đập lộn, lỡ bị đụng xe sây xát cây cản chút xíu cũng nhào xuống đòi ăn
thua đủ, chưa biết đối phương là ai thế lực cỡ nào cũng cứ hạ nhục bừa, hùng hổ
láo. Đã trơ thân cụ lại cố tình chọc giận cả đám cô hồn. Làm như nó chơi vậy để
thử coi có dám giết nó không vậy! Dĩ nhiên là trước sau thế nào chẳng có thằng
sẵn lòng cho nó được như ý? Những thằng muốn chết cách đó xã hội này không
thiếu. Đó là những phần tử nguy hiểm… làm hại lây nhiều người khác.

Thằng Luca Brasi ngang ngược vậy đó… mà bao nhiêu
lâu sau chẳng thằng nào giết được nó. Vì nó hung dữ đặc biệt thiên hạ lo né
không! Dùng được nó như một món võ khí thì còn gì lợi hại bằng? Bí quyết là ở
chỗ nó đã không sợ chết, nó đã dám coi chết như không thì mày phải làm cách nào
cho nó tin rằng mày là người duy nhất trên đời này không
muốn giết nó, dù có thể giết được! Nó không sợ chết… nhưng chỉ sợ mày ra tay
giết nó. Cái đó nó sợ nhất. Chừng đó thì nó hoàn toàn là người của mày.”

Bí quyết đó Ông Trùm truyền cho Michael trước khi chết và sau đó nó đã ứng
dụng liền để có một Albert Neri.

oOo

Cũng vì bí quyết đó nên Albert Neri hoan hỷ ngồi
nhà, cắm cúi chải rõ sạch bồ đồ lính lâu không rớ tới. Chải quần áo xong mới
tới dây lưng bao súng. Cái nón kết cũng phải chùi cho láng chỗ vành, rồi mới
đến đôi giày da đen thô lỗ. Công việc thật giản dị nhưng Albert để hết tâm trí
vô. Vì nó cho là đã chọn đúng người đúng việc. Trên đời này mấy ai tin nó bằng Michael Corleone?
Hôm nay nó sắp chứng minh ai tin nó sẽ
không thất vọng
.

Báo cáo nội dung xấu