Lục tường vi - Chương 13 + 14
Chương 13: Lòng dứt
khoát
Kha Thanh Hán và Hồng Vi, cuối cùng không ai chờ được ai.
Kha Thanh Hán bị giam trong phòng nhỏ vài ngày, ông Kha có
tới hai lần, đánh chửi hắn một trận sau mỗi ngày bà Kha tới đưa cơm ba bữa. Bà
Kha trừ lau nước mắt ra mỗi lần đều lải nhải “thu lòng lại đi”, “thông cảm cho
cha mẹ”, nói riết rồi sau đó có nhắc đến sẽ tìm người “chữa khỏi bệnh cho con”.
Ngày ông Hồng chôn trên núi, Kha Thanh Hán bị ông Kha và bác
Hai, bác Ba trói lên máy kéo, bảo muốn đem hắn tới đâu đó “chữa bệnh”.
Kha Thanh Hán biết rõ xúc động phản kháng nhất thời là không
có tác dụng. Hắn không giãy giụa, vốn định nhân cơ hội đi ra ngoài có thể gặp
mặt Hồng Vi, may mắn thì còn dặn dò được vài câu.
Đáng tiếc đi ngang qua nhà không thấy Hồng Vi ở cửa ra vào.
Những ngày Kha Thanh Hán bị giam, đứa nhỏ nhà ông Hai cũng
không đến nữa. Chắc là bị những người lớn phát hiện rồi cấm không cho đến!
Chỗ Kha Thanh Hán chữa bệnh là một “tín chủ” người quen của
bác Ba nhà họ Kha giới thiệu, nghe nói mặt trên còn có đại giáo hội.
Hội sở là một sân nhỏ cũ kỹ cạnh thôn. Ngày Kha Thanh Hán bị
đưa tới, đầu tiên là cả đám vây quanh hắn niệm thánh kinh, cho hắn uống nước gì
đó rồi nhốt hắn vào phòng nghỉ cạnh hội đường.
Người nhà họ Kha cho hội sở mấy chục đồng, bà Kha ở bên này
canh giữ. Kha Thanh Hán đứng cạnh cửa sổ, nghe bên ngoài mấy người kia bảo đảm
chắc chắn trong nửa tháng có thể trị tốt bệnh cho hắn.
Hắn nhếch khóe môi, tự bảo mình phải nhịn. Nhịn nửa tháng
nữa thôi, một khi tự do rồi là có thể về nhà đem Hồng Vi đi. Hắn không sợ ngôn
ngữ khó nghe nặng nề và đau đớn thể xác, chỉ sợ người kia gầy yếu như vậy chịu
không nổi đả kích này, bị những người sống bức điên khùng.
Những ngày bị ép “chữa bệnh”, Kha Thanh Hán thể nghiệm đủ
loại “trị liệu”. Ngày đông hắn bị người túm đầu dúi vào thùng nước lạnh, mỗi
ngày sáng chiều một lần. Sau đó cả đám người tiếp tục vây quanh hắn niệm kinh,
nói cho hắn cùng đồng tính một chỗ sẽ xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể lên
thiên đường.
Bà Kha thấy Kha Thanh Hán bị những tín chủ chữa trị chịu
khổ, lần nữa khóc lóc trước mặt hắn. Dù bà rất đau lòng nhưng vẫn kêu hắn ráng
nhịn, nói hết bệnh rồi thì sẽ không có chuyện gì nữa.
Kha Thanh Hán nhìn mẹ dường như không bao giờ chảy cạn nước
mắt, lần đầu tiên cảm thấy chán ghét.
Hắn không thấy mình có bệnh, cần bị người cứu vớt. Liên tục
trị liệu năm, sáu ngày chẳng hề khiến cảm tình của hắn dao động.
Hắn lặp đi lặp lại nói với mình rằng: Nhịn vài ngày nữa là
có thể về nhà, về nhà liền sẽ gặp Hồng Vi.
“A Hán.” Hôm nay lúc ăn cơm cơm trưa, bà Kha vẫn là than thở
nói. “Đừng nghĩ cái người nhà họ Hồng nữa. Chờ con hết bệnh lập tức tìm cô gái
đảm đang kết hôn đi, yên ổn sống mới là đúng.”
Kha Thanh Hán vẫn như cũ giữ im lặng.
Bà Kha nói rồi lại thương tâm bảo.
“Trước kia má phát hiện con lén qua lại với nhà họ Hồng, còn
tưởng con xem nó là anh em, ai mà ngờ...”
“Con đó, sau này không thể nghĩ tới nó nữa.” Bà Kha tạm
dừng. “Nghĩ cũng vô dụng, người kia hôm trước đã tự vẫn.”
Kha Thanh Hán siết chặt đôi đũa, thấp giọng hô.
“Không thể nào!”
Tính tình Hồng Vi kiên cường, tuyệt đối sẽ không tự sát.
“Thật sự.” Bà Kha kiên quyết nói. “Má lừa con làm gì, mấy
ngày nữa về nhà thì con sẽ hiểu.”
“Không thể nào!” Kha Thanh Hán lặp lại, ném chén đũa lên mặt
bàn.
Dù hắn nhiều lần nói “không thể nào”, tin tưởng Hồng Vi có
thể gắng vượt qua, nhưng vẻ mặt khẳng định của mẹ rốt cuộc làm lòng hắn dao
động.
“Người trong thôn đều nói nó nhảy sông tự vẫn nhưng chưa vớt
được xác.”
“Em ấy không chết!” Kha Thanh Hán lạnh lùng nói, đứng dậy mở
cửa chạy ra ngoài.
Mấy ngày nay hắn nghe lời khiến bà Kha và mấy người trong
hội sở thả lỏng cảnh giác, lúc ăn cơm thường không khóa cửa.
“A Hán!”
Không để ý mẹ kêu, Kha Thanh Hán chạy ra khỏi hội sở chỉ
muốn về nhà. Nhưng trên người không có tiền, lựa chọn duy nhất của hắn là đi
bộ.
Thôn trấn cách nhà năm, sáu mươi kilomet. Hắn một đường
không ngừng nghỉ đi rất nhanh, gần như là chạy việt dã, rốt cuộc trước khi trời
tối về đến nhà.
Sau khi Kha Thanh Hán chạy mất thì bà Kha cũng vội vàng về
nhà, vì ngồi xe nên đợi Kha Thanh Hán tới trước cửa nhà thì bà đã phập phồng lo
sợ đứng bên ông Kha tức giận không thể kiềm chế.
Kha Thanh Hán không nhìn cha mẹ, trực tiếp chạy đến cách
vách, gõ cửa.
Không ai lên tiếng.
Ông Kha cầm búa đi tới sau lưng Kha Thanh Hán.
“Mày cút về nhà cho tao, lại chạy lung tung có tin tao chặt
đứt chân mày!”
Kha Thanh Hán im lặng nhìn cha, giằng co một lát hắn không
cãi lại, xoay người về phòng mình. Ông Kha giận dữ theo sát trở về, dường như
bởi vì Hồng Vi biến mất cho nên ông không quá ép buộc Kha Thanh Hán.
Sau khi Kha Thanh Hán về nhà, bác Hai, bác Ba nghe tiếng đều
chạy tới khuyên hắn. Hắn chỉ nhìn Kha Thanh Tài, hỏi.
“Tiểu Vi có nói gì với em không?”
Cậu bé nhìn người lớn sắc mặt âm trầm, chần chừ một chút vẫn
là nói ra.
“Chị Hồng Vi nói chờ anh ở chỗ xem phim, chính là ngày bác
Ba Hồng lên núi.”
“Tiểu Tài!”
Cậu bé rụt đầu không nói nữa.
Kha Thanh Hán không nói gì thêm. Hắn biết sẽ không hỏi được
gì từ Kha Thanh Tài. Nhưng Hồng Vi nói chờ hắn ở chỗ xem phim. Mặc dù đã qua
năm ngày, dù đa số tin đồn đều nói Hồng Vi tự vẫn, có một số tin nói cậu bỏ trốn
theo người ta, hắn vẫn ôm hy vọng.
Hy vọng có thể tới kịp.
Kha Thanh Hán yên lặng ăn bữa cơm no bụng, sau đó trở lại
phòng mình, khóa cửa. Hắn từ đáy giường moi ra hộp gỗ nhỏ gũ nát, từ bên trong
móc ra túi nhựa bọc tiền giấy. Đây là từ tốt nghiệp cấp hai mấy năm nay hắn dành
dụm tiền.
Sau đó hắn bắt đầu thu xếp ngăn tủ, tìm cái túi to lúc còn
đi học, bỏ mấy bộ đồ Hồng Vi làm cho hắn, lại lấy trong ngăn kéo chứng minh
nhân dân, bằng tốt nghiệp cấp hai.
Hắn chậm rãi dọn xong tất cả.
Dường như cha mẹ phát hiện hành động của hắn, đứng ở cửa ra
vào chửi tục, nhưng cửa phòng khóa cốt cài, ông Kha không dã man đá cửa ra.
Kha Thanh Hán mắt điếc tai ngơ bỏ qua tiếng cha mẹ, kéo bức
màn nhìn tấm ván gỗ cửa sổ bị đóng đinh, khóe môi nhếch lên.
Nếu hắn muốn đi thì sẽ đi bằng cửa chính, không ai có thể
ngăn cản hắn.
Ông Kha thấy con mình mang hành lý ra cửa phòng, lập tức
quát.
“Mày bước ra cửa một bước tao liền chém đứt chân mày!”
Kha Thanh Hán liếc cha mẹ cản trước mặt, ánh mắt sâu thẳm,
lát sau mới thốt ra một câu.
“Tía, má, con muốn tìm Tiểu Vi. Con lo lắng một mình em ấy ở
bên ngoài. Chờ con tìm được em ấy rồi sẽ trở về hiếu kính tía má.”
Dù ông Kha hung tợn nhưng không cản nổi Kha Thanh Hán tuổi
thanh xuân. Kha Thanh Hán nhất quyết phải đi, cha mẹ không cách nào ngăn được.
Hắn không quan tâm cha nhiều lần thốt lời tàn nhẫn “chặt đứt chân”, mở ra cửa
chính đi tới sân.
Ông Kha nhìn hắn bộ dạng dứt khoát. Có lẽ mấy ngày nay thật
sự ồn ào mệt mỏi, ông không còn sức lực, chỉ hung dữ nói.
“Tao nói rõ cho mày biết, nếu mày bước ra khỏi cửa sân thì
không còn là người nhà họ Kha! Từ nay về sau tao coi như không sinh ra đứa con
trai như mày, coi như con tao chết sớm!”
Kha Thanh Hán không ngừng chân, tiếp tục tiến lên, nghe cha
chửi bậy, mẹ khóc. Tới ngưỡng cửa, hắn quỳ xuống dập đầu vài cái với hai người,
liền đứng dậy không nói câu nào lầm lũi bước đi.
Chưa ra khỏi thôn thì ông Hai, ông Ba, thậm chí là mấy người
quen không phải họ hàng đều chạy tới khuyên hắn hoặc chặn đường. Nhưng ngay cả
ông cha hung dữ khó chơi đều không thể ngăn cản hắn, huống gì là người ngoài?
Sau khi Kha Thanh Hán rời khỏi nhà, đi chỗ sân lúc trước xem
phim chờ hai ngày không thấy Hồng Vi. Hắn đeo hành lý đi ngân hàng gửi chút
tiền, triệt để rời xa thôn nuôi hắn lớn lên, từ đó nhiều năm không về.
Năm đó Kha Thanh Hán vừa tròn mười chín tuổi, Hồng Vi mới
mười bảy. Người trước cắt đứt quan hệ với gia đình, đi tha hương. Người sau
không ai biết rõ, rốt cuộc là đã chết hay lặng lẽ rời đi.
Trên mảnh đất chất phác mà ngu muội, đôi thiếu niên nhiệt
tình yêu nhau, tùy ý tiêu xài tình yêu mang tới hạnh phúc và ngọt ngào, khờ dại
cho rằng có thể bên nhau trọn đời. Nhưng không thể không bị thành kiến và luân
lý giam cầm, chân chính trông thấy và tự thể nghiệm sự thật tàn khốc, nhân tính
ghê tởm.
Vốn là tuổi thanh xuân lưu luyến si mê, lại trả cái giá quá
lớn vô cùng thảm thiết.
Chương 14: Trải qua
phong sương
Trong phòng chồng chất các loại máy móc xây dựng, thanh niên
ngồi sau bàn gỗ đơn giản, đang cúi đầu xét duyệt sổ sách. Mép bàn đặt một điếu
thuốc lá đốt lửa, sương mù quanh quẩn, tro tàn thỉnh thoảng từ mặt bàn rơi
xuống.
Ngoài phòng liên tục phát ra tiếng máy móc hàn điện.
“Đại ca!”
Cửa nửa khép bị người đẩy mạnh ra, hai thanh niên khác nhau
khoảng năm, sáu tuổi một trước một sau đi vào trong. Thanh niên tuổi lớn hơn
nhuộm tóc màu vàng, thô lỗ cầm chén nước bên cạnh bếp ực một ngụm nước trà,
thần bí nói với thanh niên đang tính sổ sách không hề bị phân tâm.
“Buổi tối mấy anh em đi Kim Hải chơi, đại ca cùng đi không?
Em bảo đảm không hối hận đâu, hì hì, ở đó tới một đoàn biểu diễn...”
Thẩm tra đối chiếu xong tất cả sổ sách, Kha Thanh Hán mới
ngẩng đầu cau mày nhìn phía dưới thanh niên tóc vàng cười đến bỉ ổi, trầm giọng
nói.
“Cẩu Tử, mày cả ngày rong chơi, chừng nào mới trả hết nợ,
cẩn thận trở về bị người chém! Lỡ liên lụy các anh em bên dưới thì đừng trách
tao không nể mặt!”
“Ai dà.” Thanh niên tóc vàng trợn mắt, rướn cổ nói. “Đại ca,
anh nói ác quá!”
Kha Thanh Hán liếc một cái, phớt lờ gã, bắt đầu cất sổ sách.
Thanh niên tóc vàng đúng là Cẩu Tử mấy năm trước đánh lộn
với hắn. Nói đến hôm nay Cẩu Tử theo hắn làm việc là một chuyện trùng hợp.
Năm đó Kha Thanh Hán ở sân trống không đợi được Hồng Vi,
cũng không trở về nhà. Hắn rất lo lắng Hồng Vi, quyết định mất vài chục đồng
thuê gian phòng nhỏ ở hai tháng, để có thể tùy thời tìm hiểu tin tức người
trong thôn. Nếu có tin của Hồng Vi thì hắn cũng tiện lập tức về tìm người.
Trên đường đi vừa lúc Kha Thanh Hán gặp phải Cẩu Tử vì tụ
tập đánh nhau mà bị giam vài tháng, nay mới được thả ra. Cẩu Tử thấy Kha Thanh
Hán chặn đường mình, nhớ đến từng bị đánh thê thảm, sợ quá xoay người định
chạy.
Đương nhiên Kha Thanh Hán không cho gã có cơ hội chạy, túm
lấy cổ áo, cho gã mười mấy đồng, hy vọng người này trở lại trong thôn giúp nghe
ngóng tin tức Hồng Vi. Lúc này nhờ Cẩu Tử cũng là không còn cách nào. Sự việc
gây lớn như vậy, ông Kha đã nói lời tàn nhẫn, vì ổn định, hắn tạm thời không
tiện trở lại thôn.
Cẩu Tử hơi sợ hắn, không dám nhận tiền, hỗ trợ chạy tới chạy
lui mấy lần. Đợi phòng Kha Thanh Hán tới kỳ hạn, Hồng Vi vẫn không xuất hiện,
Cẩu Tử mang đến tin tức không may. Nói là nhà Hồng Vi có một mặt tường sắp sụp,
anh em nhà họ định Hồng bán nhà. Nhà cửa ruộng đồng nhà Hồng Vi bị mấy người
này tập trung lại chia hết.
Dù Hồng Vi có muốn trở về cũng không còn nhà, đó là nếu như
lời đồn tự vẫn không phải thật.
Kha Thanh Hán không thể về nhà, lại muốn nghe tin Hồng Vi.
Nhưng dù sao hắn phải sinh sống, không thể nào nhờ vào chút tiền dành dụm sống
cả đời. Mấy lần suy nghĩ, cuối cùng hắn đi thị trấn, bốn phía tìm công việc lao
động sống tạm.
Hắn ở thị trấn chờ một năm, trong thời gian này vẫn không có
chút tin tức của Hồng Vi. Có lẽ thu hoạch duy nhất là tin lúc trước cậu tự vẫn
rất có thể do người ta nói bừa.
“Theo em thấy thì không chừng vợ anh đã sớm bỏ đi. Bác Cả,
bác Hai nhà cậu ấy còn không muốn bỏ tiền quan tài cho bác Ba nhà họ Hồng, sao
có thể chứa chấp cậu ta được?” Cẩu Tử đoán như thế.
Khi ấy Cẩu Tử ở trấn trên chọc một đám côn đồ, bị người bốn
phía tìm giết, không chỗ trốn chạy tới thị trấn nương tựa Kha Thanh Hán.
Kha Thanh Hán nhớ lúc trước Hồng Vi có nói muốn đi trong
thành làm công kiếm sống. Hắn suy nghĩ, thấy mình đợi tại thị trấn làm việc vặt
không phải kế lâu dài. Hồng Vi biến mất một năm, người trong thôn không ai thấy
cậu, rất có thể... cậu thật sự đã rời khỏi đây.
Kha Thanh Hán ở trấn trên làm việc kết bạn vài nhân viên tạp
vụ, đầu năm mấy người cộng lại cùng đi Thượng Hải. Cẩu Tử bởi vì đánh bạc thiếu
nhiều tiền nặng lãi, không có tiền trả suýt nữa bị người chém chết, cuối cùng
chạy theo đuôi Kha Thanh Hán bỏ trốn.
Chuyến đi này tròn chín năm.
Chín năm qua Kha Thanh Hán lưu lạc các thành phố lớn đầu
sông cuối sông Trường Giang, từ vừa mới bắt đầu cùng đồng hương ở nhà xưởng
chuyển hàng, cuối cùng dời đến ngành sản xuất kiến trúc, ở công trường cùng thợ
xây dựng.
Mới bắt đầu vài năm, Kha Thanh Hán còn có chút khí chất thư
sinh bị đám du côn trên công trường chèn ép. Sau này không thể không mạnh dạn,
cùng các anh em đồng hương hợp sức, không thiếu đánh lộn, thậm chí vài lần suýt
bị công an bắt.
Sau này chính phủ cố ý trừng trị mấy người ngoài vào thành
làm, thiếu người gây chuyện, đa số công nhân bắt đầu thành thật làm việc.
Kha Thanh Hán chịu cực khổ lại có tài, không giống mấy người
công nhân thích ở bên ngoài nhậu nhẹt cờ bạc. Mấy năm rèn luyện, tay nghề của
hắn trở nên rành rọt, dần nổi tiếng, bán lời không ít tiền đều để dành. Buổi
tối khi nghỉ ngơi hắn còn tự học tri thức liên quan đến kiến trúc.
Vượt qua hai, ba năm, Kha Thanh Hán bắt đầu thử tự mình bao
công trình. Vài năm dốc sức làm, hắn quen không ít người, cho nên lúc mời chào
công nhân lao động thì đơn giản không mất nhiều sức lực.
Hai năm sau, hắn kiếm lời một mớ, tích lũy chừng trăm công
nhân cố định, bắt đầu nhận thầu một số công trình lớn. Thời kỳ này càng có
nhiều thanh niên nông thôn đến thành phố làm việc, không ít người kiếm tiền bắt
đầu làm khoán đầu. Kha Thanh Hán sẽ đem một ít công trình hai nơi cho mấy người
khoán đầu, còn mình thì từ đó lấy ra mỗi mét vuông vài đồng là được.
Mấy năm nay giá thị trường tốt, Kha Thanh Hán thông minh, có
tay nghề có văn hóa, quản lý công nhân có cách và nề nếp, khi cần thiết cũng
dùng chút ít thủ đoạn tàn nhẫn. Cho nên tích lũy nhiều năm như vậy đã có số
tiền vài trăm vạn.
Thấy tỉnh cũ quy hoạch chế tạo vòng kinh tế đặc biệt lớn,
thị trấn cũ cũng giải phóng vùng mới, Kha Thanh Hán sớm biết được tin tức, ở
hai bên đường vòng quanh thành phố vùng mới giải phóng, mua khối đất mang theo
anh em xây tầng nhà lầu có sân sau hợp lại. Trừ ngói, xí măng và các thành phẩm
khác, đến khi nhà lầu lắp đặt xong thiết bị, tính cả công lao động chỉ mất
không tới bốn mươi vạn.
Phòng ở này là ngôi nhà hắn tỉ mỉ chuẩn bị vì Hồng Vi, chỉ
chờ sau khi đoàn tụ hai người cùng chỗ về hưu, ở thị trấn làm chút mua bán bình
thường.
Nhưng mười năm trôi qua, Hồng Vi vẫn không có tin tức.
Hắn không còn cảm nhận được nỗi đau xé rách tâm can lúc trẻ,
bắt đầu học được im lặng nhớ nhung, bình tĩnh hoài niệm. Nhưng vô vọng và hư
không từng ngày lấp đầy lòng hắn. Hắn thường ngồi một mình bên cửa sổ đốt thuốc
lá, hút từng điếu từng điếu.
Lúc trẻ vui sướng và thống khổ, thỉnh thoảng hắn đem ra nhấm
nháp, lại sợ hãi và bất đắc dĩ phát hiện, tình yêu rực rỡ mỹ lệ trong ấn tượng
gần như chỉ còn lại một vòng sáng mơ hồ, không thể bắt lấy cái bóng. Bộ dáng
Hồng Vi từ từ trở nên mờ nhạt trong đầu hắn.
Chỉ có một vòng đỏ, một dây cột tóc, hoa hồng, đám tường vi,
còn có chocolate ngọt và đắng tan trong đầu lưỡi hai người... là trí nhớ khắc
sâu nhất cho đoạn tình cảm lưu luyến đam mê. Nhưng theo trí nhớ dần mờ nhạt,
một ngày cũng không muốn ngừng nhớ nhung, khiến hắn đối với Hồng Vi từ yêu say
đắm lắng đọng càng sâu.
Kha Thanh Hán từ trong túi tiền móc ra gói thuốc, rút ba
điếu ném cho hai người kia, lấy bật lửa đốt điếu thuốc kẹp giữa ngón tay.
“Đại ca.” Cẩu Tử ngậm điếu thuốc, tiếp tục khuyên. “Đêm nay
anh nhất định phải đi. Đoàn kia mấy diễn viên hát rất dễ nghe, nhảy đẹp, nếu
anh không đi thì tiếc lắm.” Gã thấy Kha Thanh Hán không thèm để ý đến mình, có
chút sốt ruột. “Ai, không tin thì anh hỏi Tiểu Tài xem.”
Kha Thanh Tài đã trưởng thành, năm kia đi làm, luôn theo sau
Kha Thanh Hán, vội vàng tiếp lời.
“Đúng thế, hôm qua em có xem, rất náo nhiệt. Anh hai, ngẫu
nhiên anh nên thả lỏng chút!”
Kha Thanh Hán bị hai người quấy rầy hơi mất kiên nhẫn.
“Tiểu Tài, năm nay em mới hai mươi tuổi, có nhiều sức lực
vậy thì lo đi làm, đừng cứ đi mấy chỗ đó. Còn mày nữa Cẩu Tử, lúc trước đi theo
tao mày đã nói thế nào?”
Cẩu Tử lập tức kêu la.
“Em nói thế nào? Mấy năm nay chẳng lẽ không phải em luôn
theo anh làm việc sao? Kim Hải không phải là sòng bạc hay câu lạc bộ đêm, chỗ
đó biểu diễn đàng hoàng cho khán giả xem. Em chẳng qua có lòng tốt muốn cho anh
giải sầu!”
“Không cần.” Kha Thanh Hán đối với yêu thích, thói quen và
không khí sống của mấy người trên công trường thật không thể đồng ý. “Tôi không
có hứng thú, các người đi đi.”
Cẩu Tử giơ lên ngón trỏ tay phải, lắc lư.
“Đại ca, đừng trách anh em không nhắc nhở. Đêm nay anh không
đi Kim Hải, sau này chắc chắn sẽ hối hận.” Gã không làm bộ thần bí nữa, nói
thẳng. “Đoàn biểu diễn mới tới, bên trong có vài diễn viên nam giả nữ...”
Kha Thanh Hán lập tức thay đổi thái độ hờ hững, mắt sáng
ngời nhìn chằm chằm Cẩu Tử.
“Mày thấy Tiểu Vi?”
Cẩu Tử cười hì hì, vốn định làm giá chút nhưng thấy sắc mặt
Kha Thanh Hán âm trầm, lập tức không dám nữa.
“Kỳ thật em không dám chắc chắn. Nhưng có một diễn viên thế
vai bộ dạng đặc biệt đẹp, tóc dài đến eo, em càng nhìn càng thấy giống chị dâu.”
“Tiểu Tài?” Kha Thanh Hán không tin lời Cẩu Tử, hỏi Kha
Thanh Tài.
Kha Thanh Tài do dự đáp.
“Em... không nhớ rõ hình dáng chị Hồng Vi, nhưng tóc người
kia khá là dài, đích thực là nam.”
Dù tin tức của Cẩu Tử không mấy chắc chắn nhưng Kha Thanh
Hán vẫn bắt lấy hy vọng mong manh, đêm đó theo đám anh em bước chân vào cửa
chính Kim Hải.
Kim Hải thoạt nhìn đúng là khá đàng hoàng. Tuy rạp hát không
tính lớn nhưng cũng nhiều khách, cực kỳ náo nhiệt. Kha Thanh Hán ngồi hàng ghế
trước gần sân khấu, mặt không biểu tình nhìn diễn viên múa hát trên đài.
Đợi nghe người giới thiệu chương trình nói đến diễn viên thế
vai “Đan Ny” sẽ biểu diễn một tiết mục ca múa, hắn gần như ngừng thở.
Phong cách thướt tha mê người, điệu múa dịu dàng cổ điển, và
giọng nữ trầm nhấp dịu dàng, khiến khán giả nam lập tức nhiệt tình ủng hộ.
Kha Thanh Hán chỉ cảm thấy cố gắng kiềm chế khẩn trương, hy
vọng và lo lắng, khoảnh khắc thấy người nọ xuất hiện thì dần biến tĩnh lặng.
Đây là Hồng Vi, là người yêu cách biệt mười năm của hắn.
Cho nên dù địa điểm gặp lại khiến người chẳng hề vui sướng
nhưng hắn không tâm tình để ý.
Đường nét, thân hình Hồng Vi không có bóng dáng mười năm
trước. Khí chất hoàn toàn mất đi năm đó đơn thuần thanh thoát và non nớt khờ
dại. Cậu nhẹ nhàng nhảy múa, giơ tay nhấc chân đều có loại phong tình quyến rũ.
Cậu không còn trẻ nữa, chỉ có loại trưởng thành nhuộm phong
sương.
Kha Thanh Hán nhìn Hồng Vi, không biết nên vui hay buồn. Hắn
nhớ người này, nghĩ mười năm, lúc này có thể gặp lại, nhưng họ đã thành người
hoàn toàn xa lạ.
Mặc kệ cảm tình phức tạp thế nào, Kha Thanh Hán kìm không
được lộ ra nụ cười. Trái tim trải qua thời gian dài trống rỗng chết lặng, như
gỗ khô gặp mưa xuân, lần nữa sống lại.
“Cẩu Tử.” Kha Thanh Hán chân thành nói lời cảm tạ với thanh
niên bên cạnh. “Cảm ơn.”
“A? không phải chứ?” Cẩu Tử vẻ mặt kinh ngạc. “Người đó thật
là chị dâu?”
Kha Thanh Hán không rảnh suy đoán ý nghĩ của đối phương, chỉ
nói.
“Làm sao có thể vào sau khán đài? Mày giúp tao nghĩ cách,
đợi Tiểu Vi biểu diễn xong, tao muốn gặp em ấy.”

