Hôn - Chương 07 - 08

Chương 7

Như đã dự tính từ
trước, tối hôm đó hai người không về nhà. Phòng riêng của Cố Diễn Sinh đã được
bà Cố dọn dẹp như mới, chiếc giường cũng đã được đổi rộng hơn.

Ông Cố và Diệp
Túc Bắc vẫn ở trong phòng làm việc trò chuyện, còn bà Cố sau khi ngồi giáo huấn
cho cô con gái một hồi cũng chịu thả cho cô về ngủ.

Diệp Túc Bắc trở
về phòng, Cố Diễn Sinh tỏ ra lạnh nhạt, cũng không thèm nói một câu với anh.
Nhưng nghĩ chắc bố đã nói gì đó với anh, nên cô mới hỏi, “Sao rồi? Bố nói gì với
anh vậy?”

Diệp Túc Bắc
nhún vai, “Không, bố chỉ bảo anh thương em nhiều hơn thôi.”

Cố Diễn Sinh nghe vậy lại thấy cay cay mũi, từ nhỏ tới lớn, bố rất cưng
chiều cô, coi cô như châu báu, dù cô có muốn trăng muốn sao trên trời chắc ông
cũng hái cho cô. Sau khi chia tay với Lộ Tùng Quang, rất lâu sau cô không yêu
ai, bà Cố từng sốt ruột suốt ngày giục cô, nhưng ông Cố thì vẫn an ủi, “Lấy chồng
phải tìm được người thương yêu con, nếu không tìm được thì đừng có lấy, nhà
chúng ta không phải không nuôi nổi con. Bố không nỡ để con lấy chồng mà phải chịu
khổ.”

Nghĩ tới đây, Cố Diễn Sinh mắt đã đỏ hoe, “Sao em không gả cho bố chứ? Bố
là người đàn ông tốt nhất thế giới.”

Diệp Túc Bắc cười
và ôm cô vào lòng, “Không được, em mà muốn lấy bố, mẹ với anh làm sao đồng ý được!”

Tối hôm đó hai người họ chụm đầu xem lại những tấm hình hồi nhỏ, Cố Diễn
Sinh và Diệp Túc Bắc vốn là thanh mai trúc mã nên thời thơ ấu chụp rất nhiều ảnh
chung, song Diệp Túc Bắc từ nhỏ đã không thích chụp ảnh, những tấm hình có được
bây giờ đều do ngày xưa bố mẹ ép chụp.

Cố Diễn Sinh chỉ
vào một tấm hình cười, “Anh xem anh ngày trước này, trông thật lôi cuốn.”

Diệp Túc Bắc
nhìn chăm chú chỗ ảnh, đáp lại câu nói vừa rồi của Cố Diễn Sinh, “Anh phát hiện
thấy hồi nhỏ em xấu thật đấy, em nhìn tấm này xem”, tay anh chỉ vào một tấm ảnh,
“Nước mũi chảy ròng ròng, cả tấm này nữa”, anh tiếp tục chỉ vào một tấm khác,
“Béo tròn như một quả bóng vậy.”

Diệp Túc Bắc nhận
xét từng bức ảnh, anh không để ý mặt của Cố Diễn Sinh đang tối lại. Mấy phút
sau, Cố Diễn Sinh giằng ngay lấy cuốn album và đóng sập lại, giận dỗi, “Em xấu
đấy, đừng có xem nữa!”

Diệp Túc Bắc đã
quá quen với tính khí của cô, anh luồn tay ôm cô thật chặt từ phía sau lưng,
“Làm gì mà em phải tức giận vậy? Không khác gì con mèo chỉ được vuốt ve, cấm được
trêu đùa.”

“Em là vậy đấy,
để xem lần sau anh còn dám nói xấu em không.”

Diệp Túc Bắc cười, “Thôi được rồi, anh không nói nữa.” Rồi anh ghé đầu
vào cô, “Cũng may trước đây em không xinh đẹp, nếu trước đây em mà giống bây giờ
thì có khi chẳng đến lượt anh.”

Cố Diễn Sinh tủm tỉm cười với câu vỗ về của chồng, nhưng vẫn cố ý công
kích anh, “Miệng lưỡi dẻo như kẹo kéo.” Không còn tức giận nữa, cô quay người lại
và bắt gặp ngay ánh mắt đen sáng của Diệp Túc Bắc, “Sao hôm nay lại bảo vệ em
kinh vậy, chuyện con cái rõ ràng là vấn đề do em mà.”

Diệp Túc Bắc cau
mày, trầm ngâm trả lời câu hỏi của vợ, “Anh không tìm được lý do gì để không bảo
vệ em cả, em là vợ anh, anh không bảo vệ em thì bảo vệ ai?”

Nghe anh nói vậy,
trong lòng Cố Diễn Sinh thấy thật ấm áp và ngọt ngào, cô ngẩng đầu lên và hỏi
anh một câu cô chưa bao giờ dám hỏi, “Diệp Túc Bắc, sao anh lại lấy em?”

Diệp Túc Bắc
nghĩ một lúc rồi đáp, “Anh không xông pha xuống địa ngục thì còn ai dám nữa?”

Vẫn chưa nói hết
câu, anh vội nắm ngay lấy bàn tay nhỏ bé đang cố gắng hết sức cấu véo vào tay
anh với bộ dạng vừa tức giận pha chút thẹn thùng.

Họ ở lại nhà bố
mẹ vài hôm rồi lại trở về nhà. Cố Diễn Sinh tỏ ra là một người vợ dịu dàng, về
đến nhà cô liền vào bếp chuẩn bị rất nhiều món. Trước đây Cố Diễn Sinh gần như
không biết làm gì, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, bất luận là gì cũng chỉ biết ăn, đến
hỏi tên cô cũng còn phải nghĩ, sau khi được gả cho Diệp Túc Bắc mới chịu học
vài ba món võ nghệ phòng thân. Chỉ là không hiểu tại sao, cô chuyên tâm đi học
nấu ăn như vậy mà cũng không bằng được Diệp Túc Bắc. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy
giận mình.

Sau ngày hôm đó,
cô đã xin nghỉ nửa buổi để tới phòng nuôi dưỡng trẻ em ở bệnh viện ngắm nhìn những
đứa trẻ sơ sinh ở đó. Bác sĩ ở đây đã rất quen với cô, nhìn thấy cô đang nhìn
những đứa trẻ bên trong liền hỏi, “Bây giờ đã khá hơn chưa? Hay vẫn còn thấy sợ?”

Cố Diễn Sinh vén
tay áo lên, chỉ cho bác sĩ xem cánh tay nổi hết da gà của cô, “Tôi đã hết cách
chữa rồi, chứng bệnh sợ trẻ con của tôi không khác gì bệnh nan y.”

Bị bác sĩ đó vỗ
vai cô an ủi, “Thường xuyên tới xem, nhìn lâu sẽ thấy quen và không còn sợ nữa.”

Cố Diễn Sinh gật
đầu

Sau khi bác sĩ đi, Cố Diễn Sinh tiến lại gần hơn, căn phòng dù đã bị
ngăn bởi một lớp kính, nhưng vẫn có thể nhìn rõ những đứa trẻ bên trong, có đứa
lớn đứa nhỏ, đứa béo đứa gầy đều nằm trong lồng kính, tay chân ngắn ngắn tròn
tròn, vung vẩy lung tung không biết đang khóc hay đang cười. Nhìn những em bé
đáng yêu như vậy sao cô lại cảm thấy sợ nhỉ?

Cố Diễn Sinh xoa
xoa cánh tay đang nổi da gà một cách vô thức. Sau lưng cô là một cặp vợ chồng,
người vợ mặc bộ đồ dành cho bệnh nhân ở bệnh viện, tóc tai rối bời, nhưng khuôn
mặt vẫn hiện nên nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc, người chồng đi bên cạnh nhăm nhăm
như một dũng sĩ và đang dìu vợ, tay chỉ vào một chiếc lồng kính trong phòng nói
gì đó rất nhỏ, Cố Diễn Sinh không thể nghe thấy, nhưng cô vẫn cảm nhận được niềm
vui và niềm hạnh phúc của hai vợ chồng họ.

Cố Diễn Sinh thấy
vậy và bắt đầu khao khát.

Có thể Diệp Túc
Bắc và mẹ cô nói đúng, vợ chồng cô cần có một đứa con. Diệp Túc Bắc cũng đã gần
ba mươi tuổi rồi. Mấy người bạn hồi nhỏ trạc tuổi anh kết hôn sớm đã có con đi
học tiểu học, chỉ có vợ chồng cô là vẫn sống trong, “thế giới của hai người”.

Rời bệnh viện, Cố
Diễn Sinh hẹn Kiều Tịch Nhan ra ngoài uống nước.

Cô cầm chiếc
thìa dài và ngoáy cốc sữa một cách vô thức, bọt sữa cũng quay tròn theo vòng
xoáy của thìa, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên vào nói với Kiều Tịch Nhan, “Tiểu Kiều,
hôm nay tớ lại tới bệnh viện đứng đó nhìn cả chiều.”

Kiều Tịch Nhan hỏi
lại, “Rồi sao?”

“Vẫn thấy sợ.” Cố Diễn Sinh thở dài, “Không biết sao nữa.”

Kiều Tịch Nhan
thả lỏng người, tựa lưng về phía sau, giọng rành rọt, “Cậu thấy sợ trẻ con là
vì cậu không có lòng tin với cuộc hôn nhân của mình.”

“Hử?” Cố Diễn
Sinh không khẳng định cũng không phủ định, “Tiếp đi.”

“Cậu không có
lòng tin với hôn nhân, không có lòng tin với bản thân và cũng không có lòng tin
với Diệp Túc Bắc, vì vậy cậu mới không dám có con, vì sợ có con sẽ ràng buộc,
hoặc là sợ không thể cho con một gia đình hoàn hảo, một tình yêu toàn vẹn.”

Cố Diễn Sinh cười,
gật đầu, “Cậu nói cũng có phần đúng, nếu cậu không theo chủ nghĩa độc thân, có
thể tớ sẽ tin.”

Kiều Tịch Nhan
giọng bình thản, “Hai việc này chẳng liên quan gì nhau cả.”

Kiều Tịch Nhan
theo chủ nghĩa độc thân, vì khi cô mười tuổi, bố cô đã dọn ra ngoài ở với vợ
bé. Đứa con với vợ bé của ông bây giờ cũng đã được mười tuổi. Trước đây bà vợ
bé của ông rất hung hăng, thường xuyên gọi điện tới nhà cô diễu võ giương oai,
gây rối với người mẹ yếu đuối và hay sợ sệt của cô. Kiều Tịch Nhan khi ấy còn
nhỏ nhưng đã biết căm hận, một mình mò đến nhà người đàn bà kia, phá vỡ hết cửa
nả khiến người đàn bà đó sợ không dám ra, cô liền đứng ở ngoài chửi bới tung trời
cho đến khi bố cô phải dùng biện pháp mạnh lôi cô về nhà.

Trong lòng cô
luôn hận ông bố đó, từ nhỏ cô luôn thấy mẹ ngồi trốn trong phòng tối khóc thầm,
mỗi lần nhìn thấy bố ra ngoài gây bao tội lỗi về nhà còn cao giọng mắng chửi,
cô không nén được cơn giận, và cô thề rằng, sau này nhất định phải có bản lĩnh,
giúp mẹ cô giải phóng khỏi cuộc hôn nhân khốn khổ đó.

Sau này khi Kiều
Tịch Nhan lớn, mỗi dịp Tết đến, người đàn bà đó lại gọi điện tới nhà giục bố cô
sang nhà bên đó, Kiều Tịch Nhan lại gọi lại cho người đàn bà đó cảnh cáo nếu bà
ta còn dám giục bố cô, cô sẽ tới trường tiểu học đón cậu con trai của bà ta về.

Đến khi học đại học, mỗi lần nhìn thấy Kiều Tịch Nhan là Cố Diễn Sinh lại
hỏi, “Sao, hôm nay có đi đón cậu em trai không?”

Và sau đó Cố Diễn
Sinh kết hôn, lúc đó cô mới thực sự lý giải được khúc mắc bấy lâu của Kiều Tịch
Nhan. Kiều Tịch Nhan từ trước tới nay chỉ yêu, và chưa bao giờ nghĩ tới chuyện
kết hôn, cô thường nói, “Hôn nhân là nấm mồ của phụ nữ, một khi đã bước chân
vào đó thì sẽ giống như người sống dở chết dở.”

Sau này Kiều Tịch
Nhan thực sự đã có bản lĩnh, có thể đưa mẹ thoát khỏi khỏi cuộc hôn nhân khốn
khổ, nhưng người mẹ cam chịu nói, “Mở mắt cũng là một đời, nhắm mắt cũng là một
đời, cứ coi như mẹ đã mù đi con.”

Mẹ của Kiều Tịch Nhan đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Cố Diễn Sinh, cô
không thể chấp nhận cách nói bi quan đến tuyệt vọng như vậy, nhưng cô cũng
không dám phản bác. Cũng có thể bị ảnh hưởng phần nhiều từ Kiều Tịch Nhan, và
chính Cố Diễn Sinh cũng đã từng trải qua tâm trạng lo sợ như vậy nên cô mới sợ
có con, thậm chí còn sợ cả cuộc hôn nhân của mình.

Khi Diệp Túc Bắc
mới kết hôn với Cố Diễn Sinh, ngay cả việc chạm vào người cô anh cũng không chạm,
mỗi lần nằm trên giường giống như hai người hoàn toàn xa lạ, không nói một lời
cũng không ân ái, Cố Diễn Sinh cũng thường nằm quay lưng lại với Diệp Túc Bắc,
cô không muốn để Diệp Túc Bắc nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

Ngay đến tuần
trăng mật cô cũng phải ngồi máy bay một mình trở về, đến nay cô vẫn còn nhớ tờ
báo trên máy bay.

Ở độ cao năm nghìn mét so với mặt đất, cô cười và nhìn tờ báo đó. Bàn
tay thon dài uốn cong, vuốt nhẹ hình người đàn ông trên đó. Vuốt qua vuốt lại cứ
như thể người đó đang ở trước mặt cô. Hình ảnh của người đàn ông trên đó rất bảnh
bao, đẹp trai, khuôn mặt hài hòa cân đối, tướng mạo mà các họa sĩ đều ưa thích.
Cô cảm thấy rất lạ và nghi ngờ, rồi cô tự hỏi liệu mình có nhầm hay không? Từ
nét mặt cho đến thần thái của người đàn ông đó đều rất quen. Và nốt ruồi nhỏ
bên cạnh lông mày đã khẳng định đó đúng là người đàn ông cô quen.

Tờ báo đã đưa
tin, khung cảnh đám cưới giống như một cuộc họp quan trọng của giới quan chức với
cô dâu và chú rể kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. Cảm giác như tất cả không liên
quan gì tới cô, cô cũng chỉ là một vị khách mời trong số hàng nghìn hàng vạn
người đến dự.

Tiêu đề của bài
báo có ghi, “Đám cưới thế kỷ của cậu cháu út điển trai nhà họ Diệp”.

Phía dưới liệt
kê một bảng danh sách dài các mối quan hệ gia đình, các quan chức, doanh nhân
và cảnh đám cưới. Điều mà Cố Diễn Sinh ấn tượng nhất là định nghĩa phía dưới của
giới báo chí với đám cưới đó là – Hôn nhân chính trị.

Cuộc hôn nhân chính
trị này dù đã qua ba năm, nhưng nó vẫn trở thành chủ đề bàn tán thích thú của
người dân thành phố, chỉ có danh tính của nhân vật chính là bị mờ dần theo thời
gian.

Cuộc hôn nhân của cô với Diệp Túc Bắc nói cho cùng cũng chỉ là một cuộc
hôn nhân chính trị. Cô không dám mong đợi Diệp Túc Bắc sẽ yêu cô như yêu Tô
Nham. Cô hiểu tình cảm anh dành cho cô chỉ đơn thuần là tình anh em, tình bạn
bè lâu năm, và không có gì hơn. Trước đây đến chạm vào người cô anh cũng không
dám, mỗi khi nhìn thấy bộ dạng tự đấu tranh của anh, cô lại cảm thấy tim mình
đau nhói. Một người đàn ông Cố gắng để yêu bạn nhưng lại không thể làm được, bộ
dạng đó giống như một con dao có thể đâm chết đối phương.

Nếu như không có
ông ép buộc Tô Nham ra nước ngoài, thì có lẽ Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc sẽ
mãi mãi chỉ là những người xa lạ quen thuộc nhất với nhau mà thôi.

Người chung chăn
chung gối ngày ngày với mình mà mãi mãi chỉ là người xa lạ thì ai còn dám đặt
lòng tin vào cuộc hôn nhân đó nữa.

Có lẽ cái cảm
giác bất an của Cố Diễn Sinh bắt đầu có từ khi ấy, dù bây giờ cuộc sống của họ
có suôn sẻ, thì cô vẫn cảm thấy bấp bênh. Cái thân phận Diệp phu nhân của cô
cho đến nay cô vẫn cảm thấy rất mong manh.

Một lần bị rắn cắn,
nhìn thấy dây thừng cũng sợ. Người xưa nói quả không sai.

Chương 8

Đáng buồn là Cố
Diễn Sinh không thích nhớ dai. Cô thường nói muốn làm một con cá vàng, bất luận
việc gì cũng chỉ nhớ bảy giây, dù là chuyện đau khổ đến đâu cũng chỉ nhớ bảy
giây ngắn ngủi, sau bảy giây lại chuyển sang một vòng đời mới. Mỗi lần cô nói vậy
là sẽ có ai đó dội ngay một gáo nước lạnh xuống, dập tắt tất cả những mộng tưởng
tốt đẹp của cô. Nhưng cô không quan tâm. Là người ai chẳng có những ước mơ
không thành, muốn gì được đó thì chỉ có Thượng Đế, mà cô thì không muốn làm bạn
với Thượng Đế sớm vậy.

Thời gian này
công việc của Diệp Túc Bắc khá bận rộn, thường xuyên tiếp khách đến tối muộn mới
về nhà. Sợ ảnh hưởng tới vợ, tắm rửa xong rón rén chui vào chăn, thế nhưng luồng
gió nhẹ đó vẫn khiến Cố Diễn Sinh tỉnh giấc, Diệp Túc Bắc thấy cô tỉnh dậy, không
còn phải rón rén nữa, anh liền ôm cô vào lòng.

Cô hỏi, “Về rồi
à?”

Diệp Túc Bắc trả
lời, “Ừm.”

Sau đó cả hai
không nói thêm câu nào, bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.

Điều duy nhất
khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy hơi lo lắng, đó là mỗi ngày cô thu dọn quần áo anh
thay ra là lại ngửi thấy nhiều hương nước hoa khác nhau.

Cô chợt nhớ tới
bài hát đang rất thịnh hành trên mạng hiện nay, và thầm nghĩ, nước hoa đúng là
có độc.

Tối hôm đó Diệp
Túc Bắc đang tắm thì tiếng chuông điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang
lên, Cố Diễn Sinh lấy ra nhìn một hồi nhưng không nghe máy, cô chỉ nhìn chằm chằm
vào một chuỗi dài các con số đang nhảy múa trên màn hình di động. Diệp Túc Bắc
đang trong nhà tắm nghe thấy liền với gọi vợ, “Nghe giúp anh đi, nói là anh
đang tắm, tí gọi lại sau.”

Cố Diễn Sinh, “Ừ”,
một tiếng, rồi nghe máy và nói như một con vẹt, “Anh ấy đang tắm, tí gọi lại
sau.”

Phía bên kia đầu
dây nghe thấy giọng của Cố Diễn Sinh, lập tức hỏi, “Cô là ai? Tại sao lại nghe
điện thoại của Diệp đại quan vậy?”

Giọng nói the thé của người phụ nữ đó và cách gọi “Diệp đại quan” của cô
ta khiến Cố Diễn Sinh không nhịn được cười.

Người ta gọi ông nội của Diệp Túc Bắc là “Diệp Soái”, gọi bố của anh ấy
là “Diệp thiếu gia”, đến đời của anh, tất cả bạn bè đều gọi với cái tên rất nịnh
bợ là “Tổng giám đốc Diệp”, nếu không thì là “Diệp đại quan”. Cố Diễn Sinh mỗi
khi nghe thấy người khác gọi anh là “Diệp đại quan” là lại cười phá lên và nói,
“Ai da, Tổng giám đốc Diệp của chúng ta, giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn có
người gọi anh là Diệp đại quan vậy?”

Diệp Túc Bắc cứ
để cô thản nhiên trêu chọc, anh thích nhìn điệu nháy mắt trông rất trẻ con của
Cố Diễn Sinh.

Cố Diễn Sinh cười
xong, hèm nhẹ một tiếng rồi hắng giọng và học theo bộ dạng của một viên chức hỏi
lại, “Tôi vẫn chưa hỏi cô là ai, tại sao lại gọi cho Diệp đại quan?” Cô học nói
theo cái giọng rất hống hách đó mà đến bản thân cô cũng thấy buồn nôn.

Không ngờ đầu
dây bên kia lại tin là thật, giận dữ, “Đồ rẻ rách kia, cô có biết là anh ấy đã
kết hôn có vợ rồi không? Đưa điện thoại cho Diệp Túc Bắc đi, tôi sẽ hỏi anh ấy
cho ra nhẽ!”

Cố Diễn Sinh cười,
người phụ nữ kia quả là rất thú vị, cô ta lại còn hỏi cô là có biết Diệp Túc Bắc
đã có vợ rồi không. Cô cố gắng nhịn cười, “Diệp quan nói, anh ấy không yêu vợ,
anh ấy chỉ yêu tôi thôi, ồ, đúng rồi, Diệp quan bây giờ đang tắm, đợi chúng tôi
‘bận’ xong sẽ gọi lại cho cô nhé. Thế nhé, tôi tắt máy đây.”

Cố Diễn Sinh
nghiêng ngón tay như hoa ấn tắt điện thoại, ôm gối với vẻ mặt rất tinh nghịch,
cười nghiêng ngả. Cô đột nhiên nhìn lên thì thấy Diệp Túc Bắc đang đứng bên giường,
hai tay ôm ngực, đôi mắt dài tình tứ nhìn cô với nét mặt tươi cười đầy thách thức
như một con thú dữ đang thách đấu với con mồi, khiến Cố Diễn Sinh sợ hãi la
lên, “Nhìn gì mà nhìn! Anh vào từ khi nào vậy?”

“Từ khi em bắt đầu
nói ‘Tôi còn chưa hỏi cô là ai’ kìa”, Diệp Túc Bắc vẫn tỏ ra thong dong nói.

Cố Diễn Sinh bắt
đầu nóng mặt, nói vậy nghĩa là vừa rồi cô giả đóng vai một con hồ ly đã bị anh
nhìn thấy hết sao?

“Thật đáng ghét,
chẳng còn thú vị nữa.” Cố Diễn Sinh lẩm bẩm rồi quay người chui ngay vào chăn.

Diệp Túc Bắc cũng đã vào chăn, nhanh chóng chặn cô, dúi đầu lên ngực cô,
“Vợ yêu, anh phát hiện em không chỉ là một người vợ hiền, mà còn rất có tiềm
năng vào vai của tiểu tam[1] đó.”

[1] Ý chỉ người thứ ba phá hoại gia đình người khác.

Cố Diễn Sinh ấn đầu chồng và nói, “Xí, em là loại người đó sao?”

Diệp Túc Bắc cười
tinh nghịch, cúi xuống hôn lên môi cô, “Tất nhiên là không, anh chỉ đùa thôi
mà.” Vừa nói anh vừa kéo bộ đồ ngủ của cô lên. Cố Diễn Sinh nắm chặt lấy bộ đồ
ngủ, gắng chống cự.

“Người phụ nữ đó
là ai?”

Diệp Túc Bắc lắc
đầu, và nhìn cô với ánh mắt vô tội, “Không biết.”

“Người ta có vẻ
rất có tình ý với anh, vậy mà anh lại không biết sao?”

Diệp Túc Bắc ngẩng
đầu lên, nhìn cô chằm chằm, “Em muốn anh biết sao?”

“Không muốn”, Cố
Diễn Sinh trả lời cụt ngủn.

Diệp Túc Bắc
nghe thấy vậy liền cười, và nhẹ nhàng hôn lên mũi, cổ rồi vuốt ve cô như một
báu vật quý hiếm và mong manh. Đôi môi nóng bỏng của anh khiến cô rùng mình.

Con người của Diệp
Túc Bắc thường ngày cái gì cũng lạnh nhạt, chỉ riêng lúc trên giường, anh lại
trở nên thật dịu dàng, kiên nhẫn, khiến cô tim đập loạn, hai má đỏ ửng và không
thể mở mắt.

Cô cảm nhận được
ham muốn nóng bỏng của anh, hai tay cô đặt lên ngực anh, “Quản lý tốt lão nhị của
anh đi, nó đã bắt đầu không thành thật rồi đấy.”

Diệp Túc Bắc lật
người lên trên và nói với vẻ mặt rất nghiêm túc, “Làm sao không thành thật chứ?
Bao nhiêu năm nay nó chỉ vào có một nơi thôi.”

Cố Diễn Sinh
không ngờ anh lại trả lời một cách dứt khoát và rõ ràng đến vậy, hai má cô đỏ ửng.

Anh không thấy xấu
hổ à? Đây là điểm khác biệt của anh với những người khác đấy.

Sáng tỉnh dậy, Cố Diễn Sinh kéo Diệp Túc Bắc và hỏi anh, khi đi tiếp
khách có cô nào chủ động hiến thân cho anh chưa?

Diệp Túc Bắc thấy
vợ cứ lải nhải bên tai không chịu buông tha, buộc phải nói, “Có”.

Cố Diễn Sinh mặc kệ, lại hỏi tiếp, “Sao họ lại phải làm vậy?”

Diệp Túc Bắc
nghĩ một lúc rồi trả lời, “Có lẽ vì họ thấy anh đáng thương, lấy phải một cô hổ
cái... Ai da, nói nhỏ, nói nhỏ.” Không để anh nói hết câu, Cố Diễn Sinh đã cắn
cho anh một cái rất đau.

Cố Diễn Sinh
không có thói quen hỏi về chuyện làm ăn của Diệp Túc Bắc, Kiều Tịch Nhan trước
đây đã từng hỏi cô, “Cậu có biết anh ta có bao nhiêu tiền không?”

Cô lắc đầu với vẻ
mặt ngơ ngác.

Kiều Tịch Nhan
trách móc nhìn cô, “Cậu làm vợ kiểu gì vậy? Không có tí ý thức của một bà lớn
gì hết, cậu phải nắm giữ hết kinh tế. Chẳng lẽ cậu không nghĩ có biết bao nhiêu
người đang nhòm ngó túi tiền của anh ta sao? Không chịu cảnh giác, đến khi bị người
khác cướp đi mới biết mặt.”

Cố Diễn Sinh bị
câu nói đó của Kiều Tịch Nhan đánh thức, vì trước đây cô nghĩ sau khi kết hôn
thì cô đã là người chiến thắng, không ngờ cuộc hôn nhân này lại là một cuộc chiến
lâu dài, không có lấy một phút thư giãn.

Tối hôm đó về
nhà cô hỏi Diệp Túc Bắc. Diệp Túc Bắc cũng không tỏ ra lẩn tránh câu hỏi của
cô, xoa xoa cằm, “Cụ thể thế nào anh cũng không biết, ngày mai anh sẽ bảo thư
ký tính rồi đưa em xem.”

Cố Diễn Sinh có chút thất vọng, cô nghĩ Diệp Túc Bắc kiếm cớ và tỏ ra thận
trọng với cô, không ngờ ngày hôm sau Diệp Túc Bắc lại mang kết quả thư ký đã
tính toán rất cụ thể về. Cố Diễn Sinh đếm những số không hiển thị trên giấy tờ,
mắt tròn xoe, nói không nên lời, “Nhà tư bản, nhà tư bản xấu xa đang ở bên cạnh
tôi đây, tôi lại không cảnh giác bị anh làm hư mất rồi.”

Diệp Túc Bắc gõ
nhẹ vào đầu cô, “Nhà tư bản gì chứ, cái gì mà làm hư? Lúc em tiêu tiền cũng rất
hào phóng còn gì, sao không thấy em nói mình cũng là nhà tư bản?”

Cố Diễn Sinh phản
bác lại ngay, “Không hề, em mua đồ là nộp thuế cho nhà nước, đó là thể hiện
lòng yêu nước!”

Diệp Túc Bắc dở
khóc dở cười, anh không rỗi hơi để ngồi giải thích cho Cố Diễn Sinh nghe công
ty của anh mỗi năm nộp bao nhiêu thuế cho nhà nước, vì anh hiểu rõ, dù anh có
nói cũng vô ích, cho dù có nói thế nào thì Cố Diễn Sinh cũng sẽ tìm ra được lý
do phản bác lại ngay.

Sau khi nghe điện thoại xong, Cố Diễn Sinh bắt đầu yêu cầu Diệp Túc Bắc
về quyền nắm giữ kinh tế, Diệp Túc Bắc hoàn toàn không từ chối, đưa hết những
tài liệu quan trọng của công ty cho cô, cả thẻ riêng, chứng khoán, cổ phiếu
cũng đưa cô nắm giữ. Nhưng khi đã nắm được hết những thứ vật chất ngoài thân
kia rồi, cô mới phát hiện Kiều Tịch Nhan đã sai.

Cả đời của Cố Diễn
Sinh chỉ muốn có một thứ duy nhất của Diệp Túc Bắc, đó chính là trái tim anh.

Đến giữa tháng
Sáu, Cố Diễn Sinh lại được nghỉ hè, công việc của một cô giáo có vẻ không quá nặng
nhọc, được hưởng trọn những kỳ nghỉ giống như những đứa trẻ. Một kỳ nghỉ hè dài
vừa mới bắt đầu cô đã không biết sẽ dành thời gian này cho việc gì.

Cô không ngờ Lộ
Tùng Quang lại tìm đến tận nhà cô, và chọn đúng lúc Diệp Túc Bắc có ở nhà.

Cố Diễn Sinh mở
cửa mời anh ta vào, cảm thấy như đang có một con dao bay đến phía sau lưng.

Hai người đàn ông đối đầu trong phòng khách, không khí có vẻ rất căng thẳng,
lại thêm có ánh đèn tuýp, Cố Diễn Sinh cảm thấy như đây là cuộc gặp gỡ của hai
nguyên thủ quốc gia.

Diệp Túc Bắc cười,
nhưng Cố Diễn Sinh vẫn nhận thấy ánh mắt thù địch của anh. Nhưng nét mặt của Lộ
Tùng Quang thì vẫn rất bình thường, và tự nhiên như vào nhà riêng của mình vậy,
vào đến nhà anh liền ngồi ngay lên ghế sofa. Anh ngắm nhìn rất kỹ các đồ nội thất
trong nhà rồi nhận xét, “Ông bạn xem ra mấy năm nay làm ăn không tồi.” Anh gọi
Diệp Túc Bắc là “Ông bạn”, nhưng thái độ chẳng có chút tôn trọng nào.

Cố Diễn Sinh cảm
nhận rõ bầu không khí đang bị bao phủ bởi khói thuốc súng, đến giờ cô vẫn chưa
thể quên họ đã từng đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.

Hôm đó là ngày
thứ hai sau khi Diệp Túc Bắc cầu hôn với Cố Diễn Sinh, không biết Lộ Tùng Quang
biết được tin này từ đâu, một mình đứng chặn ở bãi xe chờ Diệp Túc Bắc tan làm.
Nhìn thấy Diệp Túc Bắc ra là anh cắm đầu cắm cổ xông lên đánh như một gã điên.
Diệp Túc Bắc bị tấn công bất ngờ, không kịp phòng vệ, đến khi có thể đánh trả lại
thì đã bị lãnh đủ mấy quả đấm, nhưng sau đó anh cũng bắt đầu chống trả. Đúng
lúc đó thư ký của Diệp Túc Bắc cũng xuống lấy xe bắt gặp, cô liền gọi Cố Diễn
Sinh tới cứu.

Cố Diễn Sinh hối
hả chạy tới nơi thì thấy Diệp Túc Bắc đã máu chảy khắp người, cô đau xót, chạy
ngay tới trước Diệp Túc Bắc chắn cho anh, kêu gào với Lộ Tùng Quang, “Lộ Tùng
Quang, anh đừng có điên nữa! Chuyện của em tự em quyết định! Không cần anh phải
bận tâm!”

Đó là lần cuối
cùng Lộ Tùng Quang cười với Cố Diễn Sinh trước khi đi nước ngoài, mặt anh cũng thấm
đẫm máu và mồ hôi, tóc lòa xòa trước trán, anh lau những vết máu đọng lại nơi
khóe miệng, mỉm cười nhìn thẳng vào Cố Diễn Sinh, “Cố Diễn Sinh, anh ta không
yêu em.”

Cố Diễn Sinh bỗng thấy lặng người, một luồng gió lạnh lướt nhẹ trên da
cô. Cố Diễn Sinh nhắm mắt, trả lời, “Em biết.”

Sau khi Cố Diễn
Sinh nói xong, Lộ Tùng Quang cười phá lên, anh không nói thêm câu nào, quay người
đi, hình ảnh đó luôn in đậm trong trí nhớ của Cố Diễn Sinh, cả đời cô không bao
giờ quên.

Cô thường nghĩ,
trên thế giới này có một người đàn ông yêu cô như vậy, tại sao cô lại không
yêu?

Sau này cô mới
hiểu, tình yêu của cô chỉ dành cho một người. Cái được gọi là hạnh phúc chỉ thuộc
về một số người, một số người hạnh phúc, số người còn lại sẽ phải đau khổ, đó
là một sự trao đổi.

Và cô đã lấy
tình yêu của Lộ Tùng Quang để đổi lấy được làm chính mình.

Cô là một người
ích kỷ và cô biết điều đó. Nhưng cô không thể đi ngược với trái tim của mình, bởi
thực sự là cô sẽ không thể yên ổn nếu sống một cuộc sống không có Diệp Túc Bắc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3