Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 17 + 18
CHƯƠNG 17
Trời còn chưa sáng, Thu Địch Phỉ
đã tình ngủ, sau đó bắt ghế ngồi bên cửa dõi mắt trông chờ, chờ ai đó đến nói
cho nàng biết: “Đây là lộ phí cho ngươi, ngươi có thể về nhà, sau này hãy hảo
hảo làm người, sống một cuộc sống mới thật vui vẻ, quên những chuyện đã xảy ra
đi, sau này cũng đừng phạm sai lầm tương tự vậy nữa.”
Thật ra trọng điểm chín là câu
đầu tiên.
Lộ phí cho ngươi.
Đừng nói là tiền bạc thô tục, nàng
cả đời này chỉ thích bạc, có tiền có thể bắt quỷ xay cối nha, không có tiền thì
cả đời sẽ phải khốn khó…
Trong lúc Thu Địch Phỉ đang chìm
trong suy nghĩ về nhân sinh và quan hệ với tiền bạc, lơ đãng ngẩng đầu lại thấy
một bóng người đang đi về phía nàng.
Là Hoa Bách Hoa.
Đợi nàng đến gần, Thu Địch Phỉ
tươi cười chào hỏi: “Chào buổi sáng Hoa cốc chủ, là sáng sớm luyện công sao?”
Hoa Bách Hoa ngồi xuống đối diện
Thu Địch Phỉ, liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nói: “Ai ngu như vậy, sáng sớm
không ngủ cho đủ giấc mà chạy đi luyện công, ta sáng sớm tìm ngươi còn nghĩ là
ngươi đang ngủ nha, không ngờ hôm nay lại dậy sớm vậy. Không đúng, thật ra
ngươi còn chưa có ngủ a.”
Thu Địch Phỉ thật muốn khóc, từ
lúc tới Bách Hoa cốc, nàng chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời buổi sớm mai, đều
do độ công quá mức mệt mỏi nên nàng mới mỗi ngày đều ngủ tới lúc mặt trời chiếu
vào mông người ta mới chịu dậy.
Thu Địch Phỉ cũng lười giải thích,
dù sao vị đại tỷ quái dị trước mắt này sau hôm nay chỉ là một người khách qua
đường trong cuộc đời của nàng mà thôi.
Thu Địch Phỉ mặt mũi tràn đầy tươi
cười nói với Hoa Bách Hoa: “Xin hỏi Hoa cốc chủ, ta đã có thể về nhà chưa?”
Hoa Bách Hoa không để ý tới nàng
mà đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Ân, không chừng chân trước ngươi vừa bước đi,
chân sau cung chủ chúng ta đã hứng chí mà tới diệt cả nhà ngươi a.”
Thu Địch Phỉ trợn tròn mắt, không
cam lòng hỏi: “Không phải đã đáp ứng cho ta về nhà sao? Sao lại đổi ý rồi?” Đệ
nhất đại gia thanh danh lớn như vậy lại là kẻ hứa mà không giữ lời.
Hoa Bách Hoa ung dung đáp: “Ai
nói không cho ngươi về nhà? Ngươi nghĩ thật buồn cười, cung chủ há để cho một
tiểu cô nương dung mạo tầm thường như ngươi ở bên cạnh sao?Dung mạo như ta mà
chỉ được làm cốc chủ Bách Hoa cốc thôi, nếu ngươi vào Thiên Khuyết cung, hừ, e
là ngày nào cũng hận không thể cắt cổ tự sát a.”
Thu Địch Phỉ trong lòng cảm khái
vạn phần: a phi, cái tên biến thái kia thật làm vẩn đục bầu không khí giang hồ,
chỉ có khuôn mặt, nếu cứ vậy thì chẳng phải giang hồ đã xong rồi sao?
Thu Địch Phỉ trong ngoài không
đồng nhất, mặt vẫn tươi cười ngọt ngào nói tiếp: “Hoa cốc chủ, nói cho cùng là
có để ta về nhà hay không a?” Ngươi nha, nói chuyện có cần vòng vo tam quốc như
vậy không, nói cả buổi cũng chỉ lảm nhảm lung tung, thực đúng là tuyệt sắc ngu
ngốc a.
Hoa Bách Hoa lấy từ trong người
ra một cái bát bằng sứ tinh mỹ óng ánh, vừa hướng Thu Địch Phỉ không mặn không
nhạt nói: “Cho ngươi về nhà a, sao lại không chứ, ai lại không muốn để cho
ngươi đi, có điều ngươi phải chờ cung chủ thông báo sự tình xong thì mới đi
được.”
Hoa Bách Hoa mở nắp bát sứ rồi
nói với Thu Địch Phỉ: “Đưa cánh tay cho ta.”
Thu Địch Phỉ nhìn chất lỏng màu
đỏ tươi trong bát sứ thì thanh âm không tự chủ được mà run rẩy: “Muốn… nếu ta
không nôn nóng về nhà thì có thể không hạ độc ta nữa được không?”
Hoa Bách Hoa không kiên nhẫn kéo
cánh tay của Thu Địch Phỉ lại, thôi lỗ vén tay áo của nàng lên, sau đó dùng một
loạt động tác khiến người ta hoa mắt trên cánh tay của Thu Địch Phỉ.
Thu Địch Phỉ chỉ cảm thấy trên
cánh tay có chút đau nhói thoáng qua, khi Hoa Bách Hoa buông tay nàng ra thì
Thu Địch Phỉ thấy trên cánh tay mình có thêm một điểm nhỏ đỏ tươi.
Thu Địch Phỉ tâm thần bất định
hỏi: “Cái này… Là cổ độc sao?”
Hoa Bách Hoa dùng ánh mắt “ngươi
thật không có kiến thức giang hồ” mà khinh thường nhìn Thu Địch Phỉ nói: “Cổ
độc trân quý như vậy sao có thể phí phạm mà dùng trên người ngươi? Đó là cung
sa, cung chủ muốn ta điểm cho ngươi, từ nay về sau ngươi là người của Thiên
Khuyết cung, phải nghe lời cung chủ chúng ta.”
Hai hàng lông mày của Thu Địch
Phỉ nhăn lại thành một đoàn.
Nàng trăm phương ngàn kế muốn không
có bất kỳ quan hệ gì với Thiên Khuyết cung, nào ngờ trước khi đi còn bị điểm
cho thứ đồ kỳ lạ này, còn bị ép gia nhập vào tổ chức tà giáo này.
Thu Địch Phỉ khẩn thiết mà hỏi:
“Hoa Cốc chủ, thứ này, có thể xóa đi không?”
Khuôn mặt Hoa Bách Hoa hiện ra vẻ
quái dị: “Có thể a, sao lại không thể, bảo cung chủ cho ngươi xóa đi. Ngươi nhớ
kỹ, nếu có ngày ngươi làm mất nó, mà lại không phải do cung chủ làm mất, vậy
thì ngươi coi như xong đời, ngươi như vậy chính là phản bội, giết chết không
tha, mà còn bị diệt môn nữa nha.”
Thực thiếu đạo đức! dám dùng tính
mạng cả nhà người ta để uy hiếp, thật là không có đạo đức giang hồ mà.
Thu Địch Phỉ trong lòng tự nhủ
được rồi, hôm nay người là dao thớt ta là thịt cá, người ta nói cái gì thì là
cái đó, miễn sao ta được về nhà.
Thu Địch Phỉ không ngừng tiếp tục
hỏi: “Hoa Cốc chủ, hiện tại, ta đã có thể về nhà rồi chứ?”
Hoa Bách Hoa còn chưa kịp trả lời
thì ngoài cửa đã vang lên một âm thanh khác.
“Hương Hương muội muội vội vã bỏ
đi như vậy sao? Còn chưa nói lời tạm biệt với đại ca mà.”
Thu Địch Phỉ nhìn ra cửa thì thấy
một nam tử xinh đẹp tuyệt thế, trong lòng không khỏi lộp bộp một cái.
CHƯƠNG 18
THUỐC DÁN
Mộ Thiên Sơn đi vào phòng, nhìn
Hoa Bách Hoa hỏi: “Cung sa điểm xong chưa?”
Hoa Bách Hoa kính cẩn, hiền thục
cúi đầu đáp: “Hồi cung chủ, đã điểm xong rồi.”
Thu Địch Phỉ thấy Hoa Bách Hoa
thay đổi thái độ thì giật mình không thôi, đúng là hung hăng bắt nạt chuột, còn
gặp đại gia mèo thì ỉu xìu như bánh tráng gặp mưa.
Không biết khi đại gia mèo thất
thế thì lại ỉu xìu trước mặt ai đây?
Thu Địch Phỉ vẫn chưa hoàn hồn
thì Mộ Thiên Sơn đã đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nâng hai tay nàng lên.
Mộ Thiên Sơn nhìn thấy dấu thủ
cung sa trên tay Thu Địch Phỉ thì tươi cười thỏa mãn nói: “Không tệ, không tệ.
Bách Hoa công lực điểm thủ cung sa của ngươi lại tăng thêm một tầng rồi.”
Thu Địch Phỉ thấy hai cánh tay
trắng bóc của nàng cứ vậy mà bại lộ trước mắt Mộ đại gia thì ngượng ngùng không
thôi, hận bản thân không thể rút tay lại hoặc là cầu cho Mộ đại gia đột nhiên
bị mù đi…
Thu Địch Phỉ giãy dụa rút tay lại,
cố lấy bình tĩnh nói với Mộ Thiên Sơn: “Đại… gia… đại… cung chủ, ta khi nào có
thể về nhà?”
Mộ Thiên Sơn nghe Thu Địch Phỉ
gọi mình là cung chủ thì sắc mặt tối lại, thanh âm không vui: “Hương Hương, sao
lại tùy tiện thay đổi cách xưng hô? Sau này không được gọi bậy vậy nữa, nhớ rõ,
ta thích nghe ngươi gọi ta là đại ca.”
Thu Địch Phỉ bó tay, nói chuyện
với mấy người biến thái thực là hại não.
Thu Địch Phỉ âm thầm cắn răng, cố
bày ra vẻ mặt tươi cười mà hỏi tiếp: “Đại ca, Hương Hương khi nào mới có thể về
nhà?”
Mộ Thiên Sơn khoát tay, ý bảo Hoa
Bách Hoa rời đi, đợi khi nàng đi khỏi, hắn mới nhìn Thu Địch Phỉ, vẻ mặt tươi
cười hỏi: “Vừa rồi Hoa Bách Hoa có nói cho Hương Hương biết thủ cung sa này là
để làm gì không?”
Thu Địch Phỉ tâm thần bất định
đáp: “Không phải nó đại biểu cho việc gia nhập Thiên Khuyết cung sao?” Thủ cung
sa, là dấu hiệu chứng minh đã gia nhập Thiên Khuyết cung.
Mộ Thiên Sơn thu lại vẻ tươi cười,
thanh âm có chút khác thường: “Hương Hương, đại ca nói cho ngươi biết, khắp cả
Đại Mẫn vương triều cũng chỉ có người của Thiên Khuyết cung ta mới có thủ cung
sa, ngươi được để nó biến mất, nếu không ta sẽ san bằng Thu Dương sơn trang.”
Thu Địch Phỉ nghe tới chuyện diệt
môn lần nữa thì rốt cuộc không thể nhịn nữa, giận dữ vỗ bàn quát lớn: “Mộ Thiên
Sơn, các ngươi cuối cùng có thể trả lời trọng điểm hay không? Ta hỏi chừng nào
ta có thể về nhà, ngươi lại nói dong dài đi đâu? Mạng của ta bất quá chỉ có thể
kéo dài được ba đến năm năm mà thôi, vì sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi
này không để ta vui vẻ một chút, cứ đem chuyện diệt môn ra để bức hiếp ta, ta
đến tột cùng đã đắc tội gì với ngươi? Thích diệt thì cứ diệt đi, cùng lắm là
mọi người chết cùng nhau mà thôi.”
Thu Địch Phỉ nói xong thì thấy bi
thương không thôi, nàng chẳng qua xuống núi đưa thiệp mời mà thôi, không ngờ
lại dây dưa với Mộ Thiên Sơn hơn mười ngày rồi.
Trong mười ngày qua, nàng vô
duyên vô cớ bị cuốn vào cuộc chiến giữa Mộ Thiên Sơn và các sư huynh điên cuồng
của hắn, còn bị ép ăn độc dược uy hiếp tới tính mạng, cái mạng nhỏ của nàng ăn
bữa nay lo bữa mai còn chưa nói, sau này còn phải chịu dày vò, đau đớn thấu tim
mỗi tháng khi độc dược phát tác. Từ nhỏ nàng đã giải ngây giả dại chỉ mong một
cuộc sống an ổn, chưa từng làm qua chuyện xấu nào nhưng hết lần này tới lần
khác lại bị vị đại gia biến thái này uy hiếp. Nghĩ tới đây, Thu Địch Phỉ rốt
cuộc không ngăn được dòng lệ, mặc nó tuôn trào.
Thu Địch Phỉ thương tâm nức nở
nghẹn ngào nói: “Cầu ngươi bỏ qua cho ta đi! Ta không cao quý như ngươi, ta hèn
mọn, bình thường nhưng dù sao cũng là co người. Người khác đánh ta, ta cũng sẽ
biết đau, người khác mắng ta, ta cũng sẽ tức giận, người khác đùa giỡn ta, ta
cũng sẽ thương tâm khổ sở. Ta không phải là đồ chơi để ngươi giải buồn. Ta là
một con người a.”
Lúc này Thu Địch Phỉ cảm thấy
những ủy khuất, mệt mọi cùng tuyệt vọng suốt mấy ngày qua đèn nén trong lòng
nàng, làm nàng như không thể thở được.
Nói xong, Thu Địch Phỉ từ nghẹn
ngào đã chuyển sang gào khóc.
Mộ Thiên Sơn nhìn Thu Địch Phỉ, khẽ
thở dài một cái.
Xem ra hắn đã chọc cho con thỏ
nhỏ nổi nóng rồi.
Mộ Thiên Sơn để Thu Địch Phỉ tùy
ý khóc, chỉ vươn tay nhẹ ôm nàng vào lòng, sau đó lấy từ trong ngực ra một cái
khăn gấm, ôn nhu lau nước mắt cho nàng.
Mộ đại gia vừa lau nước mắt vừa
ôn nhu nói: “Đừng khóc nữa, lát nữa ta sẽ đưa ngươi về nhà, có được không?”
Phong Nham vừa đến tìm chủ tử đã
bị tình cảnh trước mắt làm cho choáng váng, chẳng khác nào bị sét đánh.
Chủ tử thần thánh của hắn lại
dùng cái khăn gấm bất ly thân lau nước mắt cho tiểu cô nương gầy yếu kia.
Mà tiểu cô nương kia còn không
biết tốt xấu, cứ khóc lóc không ngừng.
Cái này cũng quá mất mặt rồi, không
thể để nàng chà đạp thể diện như vậy được, cứ vậy sẽ dưỡng thành tật xấu thì
sao?
Nghĩ tới đây, Phong Nham vì bảo
vệ chính nghĩa mà quát to với Thu Địch Phỉ: “Ngươi khóc cái gì, cung chủ của ta
chưa từng lau nước mắt cho nữ nhân, đừng có không biết tốt xấu nữa.”
Thu Địch Phỉ nghe xong thì hung
hăng dùng tay đẩy Mộ Thiên Sơn ra, thút thít nói: “Không cần ngươi lau giúp ta,
có gì đặc biệt hơn người đâu, ta cũng không thèm.”
Mộ Thiên Sơn nhìn cánh tay trống
rỗng của mình, trong lòng có chút giật mình, vừa rồi nha đầu kia rời khỏi, hắn
dường như có cảm giác mất mác.
Mộ Thiên Sơn quay đầu lạnh lùng
nhìn Phong Nham: “Ngươi theo ta về Thiên Khuyết cung, việc tiễn Hương Hương về
Thu Dương sơn trang để Phong Vũ thay thế đi.”
Phong Nham ngẩn người, không hiểu
ý tứ chủ tử thế nào.
Mộ Thiên Sơn nhàn nhã nói: “Lúc
ta từ nội cung đi ra, không cẩn thận làm rơi một đồng tiền trong Thiên Khuyết
hàn trì, lúc đầu cũng không thấy quan trọng nhưng giờ nghĩ lại một đồng tiền
cũng là tiền a, mà kỹ năng bơi của ngươi lại tốt nhất, cho nên ta nghĩ ngươi
theo ta hồi cung thay ta kiếm lại đồng tiền đó, phân phó Phong Vũ nửa canh giờ
sau đến hộ tống Thái cô nương về Thu Dương sơn trang.”
Giờ thì Phong Nham đã hiểu.
Chủ tử là muốn trừng phạt hắn.
Thiên Khuyết hàn trì a! Lạnh a! Rất lạnh. Có thể làm cho
người ta trong khoảng ba đến năm tháng không thể sinh hoạt vợ chồng a.
Bình thường, ai phạm sai lầm đều bị chủ tử phạt đến đó tắm
rửa giặt giũ a.
Thiên Khuyết cung thiếu gì người để sai bảo, còn hắn đường
đường là hộ vệ bên cạnh cung chủ giờ phải rơi vào thảm cảnh bơi trong hàn trì.
Quả thực là bi ai.
Phong Nham vừa đi ra khỏi phòng vừa huy động tất cả nơ ron
thần kinh cùng chất xám trong đầu để nghĩ xem vừa rồi hắn phạm sai lầm ở chỗ
nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phong Nham vỗ đùi, kích động lầm bầm lầu
bầu hét lớn: “Không phải vì ta nói nha đầu xấu xí kia chứ? Cung chủ a, nàng có
gì tốt chứ? Nàng còn không bằng một phần của Hoa Bách Hoa, ngươi sao có thể vừa
ý nàng đây?”
Trong lúc Phong Nham đang lâm vào suy nghĩ rối rắm phiền muộn,
không biết nên giải quyết thế nào thì giật mình vì trước mặt hắn đột nhiên xuất
hiện một đạo + một đạo + một đạo + một đạo + một đạo = tổng cộng là năm biểu hiện
tình cảm nóng bong.
Phong Nham nhìn chằm chằm vào Hoa Bách Hoa đang hầm hầm như
mẫu dạ xoa, tức giận lớn tiếng nói: “Ngươi bị thần kinh sao? đột nhiên xuất
hiện làm ta giật mình, hơn nữa ta cũng đâu có chọc ghẹo gì ngươi, ngươi vô duy
vô cớ mặt xưng mày xỉa với ta có ích gì a.”
Hoa Bách Hoa giận dữ đáp lại: “Còn nói ngươi không trêu chọc
ta? Có phải ngươi vừa nói Thái Hương Hương kia ngay cả ta cũng không bằng đúng
không? ngươi dám đem gà mà so với phượng hoàng sao? đúng là muốn chết mà.”
Phong Nham tắt tiếng.
Hắn đúng là ra ngoài mà quên xem lịch rồi, lẽ ra hắn phải
biết hôm nay là ngày đại hung, không nên gặp người.
Phong Nham rưng rưng thầm nghĩ: đúng là không nên không tin
tưởng vào bói toán, nhìn đi, chỉ có một buổi sáng thôi mà thể xác và tinh thần của
hắn đều bị tổn thương nghiêm trọng.
Hết thảy đều là mệnh a…
***
Thu Địch Phỉ nghe Mộ Thiên Sơn
nói nửa canh giờ nữa nàng sẽ được về nhà thì tảng đá trong lòng cuối cùng cũng
buông xuống, lúc này mới ngừng khóc.
Mộ Thiên Sơn nhìn thấy hai mắt
Thu Địch Phỉ hơi sưng đỏ thì trong lòng mềm nhũn, nha đầu kia dường như có khả
năng bắt hắn làm những chuyện trước giờ hắn chưa từng làm…
Phong Nham nói không sai, hắn
đường đường đại gia đệ nhất thiên hạ, chưa từng có chuyện lau nước mắt cho nữ
nhân nào, giờ phải hạ mình làm việc đó.
Mà vừa rồi hắn nghe Phong Nham
quát thấu nha đầu này thì trong lòng lại thấy khó chịu, không vui.
Đời này có thể làm cho nha đầu
kia khóc, làm cho nàng cười, làm cho nàng sốt ruột nóng nảy chỉ có thể là một
mình Mộ Thiên Sơn hắn.
Nếu người khác làm vậy, hắn sẽ
rất khó chịu.
Cho nên, bạn Phong Nham đáng bị
lặn trong hàn trì tìm đồng tiền a.
Mộ Thiên Sơn đi đến bên cạnh Thu
Địch Phỉ, lấy trong ngực ra một vật đeo lên cổ nàng rồi nói: “Đây là ngọc bội
Tử Dương Noãn Ngọc, ngươi mang trước ngực, kết hợp với nội công tâm pháp ta dạy
ngươi, đến lúc độc phát tác thì cũng không đau nhức kịch liệt như hôm trước
nữa.”
Thu Địch Phỉ cúi đầu nhìn ngọc
bội màu tím trên cổ mình, nhịn không được mà chắc lưỡi.
Ngọc bội này, toàn thân óng ánh
màu tím thanh thúy, cầm trong tay cảm giác ấm áp.
Thu Địch Phỉ ngẩng đầu hỏi: “Ta
nhận nó, có cần phải ăn dược gì đó để làm điều kiện trao đổi không?”
Trong lòng Mộ Thiên Sơn nổi lên
một tia không đành lòng, rốt cuộc là hắn đã làm nha đầu này sợ rồi.
Mộ Thiên Sơn nghiêm mặt hồi đáp:
“Đưa cho ngươi là đưa cho ngươi, không có gì cần trao đổi cả, ngươi cứ giữ ngọc
bội đó đi, đừng để người bên ngoài nhìn thấy, lúc nào cũng phải mang theo bên
người, biết không?”
Thu Địch Phỉ lúc này nghe lời gật
đầu.
Cho không đấy, hơn nữa có thể
giúp nàng giảm bớt thống khổ khi độc phát, ngu sao mà không lấy.
Về phần không để cho người khác
trông thấy, nàng cũng nghĩ vậy, không sợ bị trộm, chỉ sợ người ta tra ra vật
này của ai thì phiền toái rồi.
Thu Địch Phỉ vừa đem ngọc bội
giấy vào ngực thì cảm giác một dòng nước ấm nhè nhẹ, chậm rãi thấm vào tim, làm
cho nàng cảm giác thoải mái vô cùng.
Thu Địch Phỉ ngẩng đầu nhìn Mộ
Thiên Sơn, sau đó lập tức gục đầu xuống, lẩm bẩm thật nhỏ trong miệng: “Cảm
ơn.”
Mộ Thiên Sơn có cảm giác khi Thu
Địch Phỉ nhìn hắn thì hắn thấy có thủy quang lóe lên, làm cho dần mình, sau đó
mới hiểu thủy quang đó phát ra từ đôi mắt của Thu Địch Phỉ.
Đôi mắt kia vừa khóc, còn ngấn lệ
lại sáng trong, lóng lánh nước.
Giật mình, Mộ Thiên Sơn cũng thu
hồi suy nghĩ của mình, nhẹ giọng nói: “Hương Hương muội muội cần gì phải khách
khí, đại ca cho ngươi thêm một thứ, ” vừa nói, Mộ Thiên Sơn vừa đưa khăn gấm
cho Thu Địch Phỉ “khăn gấm này từ lúc ta vào Thiên Khuyết cung thì nó đã theo
ta, người trong Thiên Khuyết cung đều biết nó là vật bất ly thân của ta, nhìn
thấy nó cũng như nhìn thấy ta, tương lai nếu có gặp người Thiên Khuyết cung thì
chỉ cần đưa khăn gấm này ra, ngươi muốn bọn họ làm gì bọn họ sẽ lập tức thi
hành. Hương Hương, cất cho kỹ, đừng có ném đi đó.”
Thu Địch Phỉ ngẩng đầu nhìn Mộ
Thiên Sơn, hai mắt sáng rỡ hỏi: “Có phải khăn gấm này cũng cho không không? Có
phải không cần ăn độc dược gì không? Nếu phải ăn độc dược thì ta đây không
thèm.”
Mộ Thiên Sơn ha ha cười nói: “Nha
đầu ngươi thật là biết cách làm ta vui, yên tâm, sau này đại ca sẽ không cho
ngươi ăn độc dược nữa.”
Thu Địch Phỉ thiếu chút nữa cảm
động đến rơi nước mắt! Đây là mơ ước mấy ngày qua nàng vẫn hằng mong a, nhưng
nàng không ngờ mộng tưởng cũng có lúc thành sự thật.
Thu Địch Phỉ đang âm thầm cao
hứng thì thấy Mộ đại gia lấy bình sứ từ trong ngực ra. Nàng nhìn cái bình sứ, lo
lắng hỏi: “Ngươi vừa mới nói sẽ không bao giờ cho ta ăn độc dược nữa, chưa gì
đã nuốt lời.”
Mộ Thiên Sơn ôn nhu nói: “Hương
Hương quá lo lắng rồi, cái này là bách hoa đan đại bổ hoàn, đại ca cho ngươi, ngươi
giữ lấy mà dùng.”
Thu Địch Phỉ nhận bách hoa đan, vẫn
còn nơm nớp lo sợ nói: “Đừng, đừng cho ta gì đó nữa được không? Ngươi đột nhiên
đối tốt với ta như vậy, làm cho ta cảm thấy tương lai sẽ có đau khổ lớn hơn
đang chờ ta.”
Mộ Thiên Sơn hừ nhẹ một tiếng:
“Ta chưa từng thấy nữ nhân nào không biết phân biệt như ngươi a. Ta vốn muốn
đối tốt với ngươi, lại bị ngươi nghi ngờ như vậy.”
Thu Địch Phỉ thấy khuôn mặt tuấn
tú yêu mị của Mộ Thiên Sơn thập phần không vui thì tim đột nhiên đập gấp, sợ vô
thường đại gia này bực mình lên lại đổi ý, không cho nàng về nhà liền lập tức
thức thời mà nói lời cảm tạ.
Mộ Thiên Sơn nhìn hai má tái nhợt
của nàng thì oán niệm trong lòng cũng lặng yên tiêu tán. Ôn nhu nói với Thu
Địch Phỉ: “Hương Hương, ngươi quay về Thu Dương sơn trang gặp lại cha và sư phụ
ngươi đi, đợi đại ca giải quyết xong công việc, nói không chừng sẽ sai người
đến mời người tới Thiên Khuyết cung chơi. Ta rời Thiên Khuyết cung cũng đã lâu,
cần phải trở về xem xét, nếu không đại ca đã tự mình đưa ngươi về lại Thu Dương
sơn trang rồi.”
Thu Địch Phỉ nghe xong mấy lời
của Mộ Thiên Sơn chẳng những không có chút thụ sủng nhược kinh mà ngược lại
toàn thân cứng đờ, không tự chủ mà lạnh run.
Lão thiên gia! Ngươi vừa đá một
cái vào đầu Mộ đại gia sao? Sao hắn cứ như thuốc dán dính chặt vào ta không
chịu buông như thế?

