Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 51

CHƯƠNG 51

THU NHI TRÚNG ĐỘC

Mộ Thiên Sơn ra tay đập phá một
xấp ngân phiếu, mẹ con Mỹ Nha lập tức giết gà mổ heo làm thịt, chuẩn bị một bàn
thức ăn ngon.

Bách Quái lão đầu nhìn mẹ con Mỹ
Nha bận rộn chuẩn bị thức ăn, cảm khái ngửa mặt lên trời than dài, nếu hắn có
nhiều tiền như đồ đệ, cũng cầm một xấp ngân phiếu vung trước mặt mẹ Mỹ Nha, hắn
không tin nàng không chịu làm bạn với mình.

Thu Địch Phỉ hiếu kỳ hỏi: “Ngươi
không phải là cung chủ Thiên Khuyết cung sao? Một cung chủ mà sao lại không có
tiền?”

Bách Quái trợn trắng mắt trả lời:
“Thiên Khuyết cung thì cũng có phân biệt a, cung chủ thì làm sao, cung chủ cũng
là người a, cung chủ cũng nghèo rớt mồng tơi a.”

Thu Địch Phỉ ngạc nhiên “À?” một
tiếng, hỏi: “Thiên Khuyết cung trong ấn tượng của võ lâm là phú khả địch quốc, sao
lại...”

Bách Quái không cho là đúng nói:
“Cái rắm, đó là ta cưa bom lung tung với bên ngoài thôi. Cái đó gọi là sĩ diện
biết không. Dù sao người của võ lâm cũng không biết Thiên Khuyết cung ở chỗ nào,
chúng ta luôn thần bí như vậy, nói khoác thế nào người ta cũng đâu phân biệt
được thật giả, nhưng mà từ lúc ta giao Thiên Khuyết cung lại cho Tiểu Mộ, hắn
đúng là rất biết cách kiếm tiền. Hừ, hừ.”

Thu Địch Phỉ quay đầu nhìn Mộ
Thiên Sơn đang rửa tay, vẻ mặt sùng bái.

Vị mỹ nam này, không chỉ ưa sạch
sẽ còn giỏi kiếm tiền, lớn lên lại tuần mỹ như thế, có thể được hắn yêu thương
đúng là phước của nàng.

Thu Địch Phỉ trong nội tâm cao
hứng, người cũng trở nên khí phái hơn, hùng hồn móc hầu bao trong người ra, ra
sức tìm, lấy ra mấy khỏa bảo thạch quý giá đã lấy khỏi xe ngựa của Mộ đại gia, đưa
cho Bách Quái lão nhân: “Cho ngươi nè, giữ lấy để sau này theo đuổi nữ nhân thì
có cái mà dùng.”

Bách Quái vẻ mặt cảm động nói:
“Nha đầu, ngươi từ đâu lấy được những thứ tốt này? Ta cũng muốn tới đó tìm a.”

Không đợi Thu Địch Phỉ trả lời, Mộ
Thiên Sơn đã xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh hai người, âm nhu nói với
Bách Quái: “Nếu ngươi muốn, hôm nào thừa dịp Phong Vũ đánh xe ngựa của ta, ngươi
liền đi sau, thỉnh thoảng cúi đầu để ý, nói không chừng trong xe sẽ lăn ra mấy
thứ như vậy.”

Thu Địch Phỉ sắc mặt có chút túng
quẫn, đại ca nàng lại đang trêu chọc nàng đây, nhịn không được mà tươi cười
thẹn thùng.

Bách Quái vẻ mặt khó hiểu nhìn Mộ
Thiên Sơn nói: “Ta rời khỏi Thiên Khuyết cung nhiều năm như vậy còn chưa trở về,
không biết đã biến thành cái dạng gì rồi.”

Kim Thiên Hương lẻ loi trơ trọi
một bên, nhìn một nhà ba người nói nói cười cười, trong lòng tràn ngập hận ý.

Kim Thiên Hương cắn chặt hai hàm
răng trắng ngà, tức giận nghĩ: nếu như không có nha đầu khờ chết tiệt này, nàng
cũng đâu rơi vào tình cảnh bị bỏ rơi như hôm nay. Đều do nàng ta làm hại.

Đồ ăn chuẩn bị xong, một đám
người quây quanh bàn với tâm trạng có người như đi ăn đám cưới, có người như dự
đám ma. Mộ Thiên Sơn một mực nhìn chằm chằm vào đôi đũa của Thu Địch Phỉ và Kim
Thiên Hương. Kim Thiên Hương thấy vậy tức giận hỏi: “Sư huynh làm gì mà nhìn
chằm chằm vào đôi đũa của ta như vậy? Ngươi lo lắng sao? Ngươi sợ ta sẽ hạ độc
nàng sao?”

Mộ Thiên Sơn ghét nhất nữ tử cáu
giận với hắn, đương nhiên nếu muội tử nhà hắn phát giận thì lại là chuyện khác,
có thể nhịn nàng một chút. Nhưng là Kim Thiên Hương thì... Mô Thiên Sơn cau mày,
âm nhu nói: “Thiên Hương a Thiên Hương, vi huynh nhìn ngươi, không phải sợ
ngươi hạ độc, mà ngươi nếu có cơ hội hạ độc chắc chắn sẽ không nương tay, có
điều ngươi hạ độc gì, vi huynh sẽ có ngay giải dược đó, nhưng Thu nhi gần đây
thân thể quá yếu, không chịu được sự giày vò của ngươi, nếu ngươi thực sự hạ
độc trong thức ăn thì đừng trách vi huynh không nương tay với ngươi nhé.”

Kim Thiên Hương bị Mộ Thiên Sơn
nói như vậy thì tức giận và xấu hổ để đũa xuống nói: “Được, ngươi lo lắng ta hạ
độc hại nàng, vậy ngươi nhìn đi, ta sống cũng không có ý nghĩa gì, độc này ta
tự uống”. Dứt lời không biết lấy từ chỗ nào trên người ra một viên dược, nuốt
vào bụng, nháy mắt sắc mặt Kim Thiên Hương hết xanh lại trắng.

Bách Quái lão nhân ở bên cạnh
hưng phấn nói: “Là đoạn tâm hoàn. Tác phẩm vĩ đại ba mươi năm trước của ta, tính
luôn cái gì tá kia, ta đưa cho sư đệ có mấy viên, không ngờ hắn còn giữ tới bây
giờ, còn truyền lại cho ngươi, sự đệ thực sự là có lòng với ta nha. Oa, ha a a,
dược ta chế ra đảm bảo chất lượng, cách nhiều năm vậy cũng không sao, chỉ cần
nuốt vào ngay tức khắc đã có hiệu quả. Oa ha a a.”

Lão đầu này... mẹ kiếp, so với
đội hình cầu vồng chỉ có hơn chứ không kém.

Thu Địch Phỉ biết rõ bị trúng độc
thì thống khổ thế nào, giờ phút này nhìn Kim Thiên Hương đau đớn, nàng rất
không đành lòng, nhìn Mộ Thiên Sơn nói: “Đại ca, hay là giải độc cho nàng đi, dù
sao nàng cũng không có hạ độc ta.”

Mộ Thiên Sơn lại thở dài một hơi,
tiểu muội của hắn thật tốt bụng, nhất định ngày nào đó nàng sẽ gặp phiền toái
vì sự tốt bụng của mình.

Mộ đại gia lắc đầu nói: “Giải
dược loại này ta không có, ngươi hỏi lão già chết tiệt đi.”

Bách Quái nhìn Thu Địch Phỉ, nháy
mắt nói: “Một trăm lượng bạc một viên giải dược.”

Thu Địch Phỉ vỗ án, gầm lên: “Lão
già chết tiệt! Ta cho ngươi bảo thạch ngược lại kích thích lòng tham của ngươi
rồi. Được ta dùng một trăm lượng mua giải dược của ngươi, ngươi trả lại toàn bộ
bảo thạch cho ta.”

Bách Quái chơi xấu nói: “Không có
cửa đâu, đã cho rồi là không được đòi lại.”

Thu Địch Phỉ không nói hai lời, cúi
đầu liễm mục, cung kính nói ra: “Tiền bối...”

Vừa nói được hai từ, Bách Quái đã
cầu xin, ném ra một viên thuốc. Thu Địch Phỉ cầm giải dược nhìn về phía Kim
Thiên Hương, lúc này nàng đang té trên mặt đất, thân hình run rẩy, không biết
là bị độc phát hay vì đôi nam nữ vong niên cãi nhau mà tức giận...

Thu Địch Phỉ nhìn đôi mắt xinh
đẹp của Kim Thiên Hương không ngừng trợn trắng thì quýnh lên, lập tức đi lại
bên cạnh Kim Thiên Hương, cho nàng ăn giải dược.

Mộ Thiên Sơn lúc này đang nhớ lại
câu sư phụ mình vừa nói qua, sắc mặt chợt biến, quát to một tiếng: “Thu nhi coi
chừng.”

Nhưng đã muộn.

Kim Thiên Hương đã đem hoàn thuốc
thủ sẵn ở kẽ tay nhét vào miệng Thu Địch Phỉ, tay kia vận lực vỗ một cái, hoàn
thuốc lập tức lăn qua yết hầu của Thu Địch Phỉ, chui thẳng vào bụng nàng.

Mộ Thiên Sơn xông lại, nâng Thu
Địch Phỉ lên, nghiêm giọng quát hỏi Kim Thiên Hương: “Ngươi cho nàng ăn đoạn
tâm tán ư?”

Kim Thiên Hương ngửa đầu cười ha
ha, thanh âm thê lương vô cùng, oán hận đáp: “Không tệ! Đúng là đoạn tâm tán!
Ngươi đối với ta tệ như vậy, ta sao để cho nàng sống tốt.”

Mộ Thiên Sơn giận dữ không thôi, một
tay đặt sau lưng Thu Địch Phỉ, giúp nàng trừ độc, một tay mãnh liệt đánh ra, Kim
Thiên Hương sắp hương tiêu ngọc vẫn vì một chưởng này nhưng Bách Quái lão nhân
đã lắc mình tiến lên đỡ thay nàng, dù vậy, Kim Thiên Hương vẫn bị chưởng phong
làm cho ói máu.

Mộ Thiên Sơn toàn thân ngưng đầy
sát khí, giơ tay lên chuẩn bị phát chưởng lại bị tiếng rên rỉ thống khổ của Thu
Địch Phỉ làm cho ngưng lại. Thu Địch Phỉ hai tay xoa ngực, cả người run rẩy vì
đau đớn kịch liệt, máu tươi từ miệng nàng không ngừng phun ra.

Mộ Thiên Sơn trong lòng rất khó
chịu, đau lòng ôm lấy Thu Địch Phỉ, ôn nhu gọi tên nàng.

Kim Thiên Hương âm lãnh nói:
“Ngươi bức độc giùm nàng cũng vô dụng, dược đã sớm chui vào bụng nàng rồi. Cái
này là đoạn tâm tán, là thứ mà sư bá vừa nói, đứt ruột từng khúc hoàn mà hắn đã
đưa cho cha ta. Ha a a, nó vào bụng lập tức tan liền, nha đầu chết tiệt kia
không thể sống được, ha a a.”

Bách Quái biểu tình cực kỳ phức
tạp, lúc thì kiêu ngạo, lúc thì khó xử. Kiêu ngạo vì mình đã chế được loại độc
dược độc đáo như vậy, bất an là vì hắn hiểu rõ đồ nhi của mình, sợ là Mộ Thiên
Sơn sẽ hạ sát Kim Thiên Hương.

Quả nhiên, Mộ Thiên Sơn lần nữa
lại phóng chưởng về phía Kim Thiên Hương, nhưng lần nữa lại bị Bách Quái ngăn
cản, dù sao nàng cũng là ái nữ duy nhất của sư đệ mình, bất luận thế nào cũng
không thể trơ mắt nhìn nàng chết đi.

Bách Quái ngăn cản một chưởng của
Mộ Thiên Sơn xong, thần sắc cũng thay đổi, không còn vẻ đùa giỡn tí tởn như
thường ngày nữa, nghiêm nghị nói với Kim Thiên Hương: “Đúng vậy, đoạn tâm tán
này là ta đã đưa cho sư đệ, ý của ta là muốn hắn dùng để phòng thân, không ngờ
đến tay con gái hắn lại trở thành công cụ giết người. Ngươi tuổi còn nhỏ mà tâm
tư lại ác độc như vậy, nha đầu kia có lòng tốt cho ngươi giải dược, ngươi lại
hung ác quyết tâm giết nàng. Hương nhi, nhiều năm không gặp, sư bá không thể
nào ngờ được ngươi sau khi lớn lên lại ngoan độc như vậy, có thể dùng tính mạng
của mình để diễn trò khổ nhục kế. Ngươi tâm tư ác độc như vậy, công phu của
ngươi cũng không nên giữ lại được nữa.” Nói xong, tay nâng lên, điểm mấy đại
huyệt trên người Kim Thiên Hương, phế bỏ võ công của nàng.

Thu Địch Phỉ biết rõ Mộ Thiên Sơn
sát ý không tiêu, tuy Bách Quái đã phế võ công của Kim Thiên Hương nhưng hắn
vẫn còn nổi cơn thịnh nộ. Thu Địch Phỉ liền nhịn đau kéo ống tay áo hắn, suy
yếu nói: “Đại ca, được rồi, sư phụ đã phế võ công của nàng, để nàng đi đi. Ta
không thích ngươi giết người vì ta.” Hơn nữa còn là đồng môn tương tàn.

Mộ Thiên Sơn chăm chú nhìn vệt
nước mắt trên hai má tái nhợt của Thu Địch Phỉ, lúc này nàng đưa ra bất kỳ yêu
cầu nào, hắn đều không cự tuyệt. Mộ Thiên Sơn vung tay nói với Kim Thiên Hương:
“Đi, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không ta sẽ
không nương tay.”

Kim Thiên Hương cố sức bò lên, mắt
đầy hận ý liếc nhìn hai người rồi tập tễnh rời đi.

Bách Quái thở dài nói: “Yêu do
tình sinh, hận do tham sống, tình khởi yêu lên, tình diệt yêu tiêu, yêu tiêu
hận trường, hết thảy đều là oan nghiệt ha.”

Mộ Thiên Sơn nhìn về phía Bách
Quái, thanh âm đau đớn hỏi: “Thu nhi sẽ như thế nào!”

Bách Quái lắc đầu, bất đắc dĩ
nói: “Tài nghệ giải độc của ngươi không kém gì ta, chẳng lẽ ngươi lại không
biết nàng sẽ thế nào sao? Sơn nhi, đừng tự lừa mình dối người, cho rằng giả bộ
không biết, nha đầu kia sẽ không có việc gì. Ta và ngươi đều biết rõ, nếu trong
bảy ngày không tìm được Thiên Thủ Phật, không lấy lại được hai viên giải dược
kia thì... thần tiên cũng không cứu được mạng của nha đầu này.”

Mộ Thiên Sơn cảm giác như bản
thân cũng trúng đoạn tâm tán, nội tâm đau nhức không thôi, giơ tay lên vận sức
phát ra một chưởng, làm tường sập cây đổ, tiếng kêu sợ hãi vang lên. Thu Địch
Phỉ vội đè tay hắn lại, run giọng nói: “Đại ca, đừng là bị thương người vô tội.”

Bách Quái chưa bao giờ thấy tiểu
đồ đệ của mình lại không khống chế như thế, thấy hắn bi thống như vậy, biết hắn
đã thực sự bị tình yêu trói buộc, nghĩ tới tình nhân trước kia, không khỏi đồng
bệnh tương liên. Haiz, thế gian khổ nhất là yêu nhau mà phải âm dương cách biệt,
vĩnh viễn không thể tương kiến.

Bách Quái từ trong lòng lấy ra
một cái bình sứ, giao cho Mộ Thiên Sơn nói: “Sơn nhi, đem cái này cho nha đầu
ăn, đây là thuốc giảm đau, ăn vào rồi sẽ làm nàng không cảm thấy đau đớn nhưng
mà nó sẽ gây nghiện, dược hiệu càng lúc càng ngắn, cho ăn nhiều sẽ làm càng
thêm suy yếu, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng không nên cho nha đầu
kia ăn... Haiz.”

Mộ Thiên Sơn tiếp nhận chai thuốc,
lấy ra một viên cho Thu Địch Phỉ ăn, quả nhiên nàng cảm thấy đỡ đau nhức hơn.

Ngàn năm sau, giảm đau hoàn cũng
được cải tiến hơn, hậu nhân gọi là nha phiến a.

Mộ Thiên Sơn ôm Thu Địch Phỉ vào
lòng, hai mắt ngập tràn đau đớn.

Thu Địch Phỉ tựa vào ngực Mộ
Thiên Sơn, ôn nhu gọi: “Đại ca.”

Mộ Thiên Sơn ôn nhu đáp: “Thu nhi,
đại ca ở đây, Thu nhi có gì muốn nói với đại ca.”

Thu Địch Phỉ run run giọng nói:
“Đại ca. Ta muốn... ta muốn cùng ngươi bái thiên địa, ta muốn thành thân với
ngươi, ta muốn làm thê tử ngươi, ngươi có chịu không?”

Mộ Thiên Sơn hai mắt nhắm lại, che
đi giọt nước mắt đang sắp trào ra, khẽ hôn lên trán Thu Địch Phỉ, ôn nhu nói:
“Được, đương nhiên là được, đại ca đã sớm mong lấy được Thu nhi làm thê tử.
Chúng ta lập tức thành thân đi.”

Mộ Thiên Sơn ngẩng đầu, gọi Phong
Nham mặt mũi tràn đầy ưu thương ở bên cạnh, phân phó: “Truyền lệnh xuống, Mộ
Thiên Sơn cung chủ Thiên Khuyết cung sẽ đại hôn, bảo mọi người chuẩn bị cho ta,
ta muốn làm cho hôn lễ này còn hoành tráng hơn cả hoàng gia.”

Phong Nham nhận được mệnh, đang
muốn rời đi thì Thu Địch Phỉ gọi hắn lại, nhỏ giọng nói với Mộ Thiên Sơn: “Đại
ca, chúng ta không về Thiên Khuyết cung được không? Chúng ta đến Bách Hoa cốc
bái thiên địa được không?”

Mộ Thiên Sơn gật đầu đáp ứng, Phong
Nham lĩnh mệnh mà đi, Bách Quái nhịn không được tò mò lên tiếng hỏi: “Nha đầu, vì
sao nhất định phải tới Bách Hoa cốc.” Rõ ràng trong Thiên Khuyết cung có hoa
viên trống rất nhiều thảo dược quý hiếm nha.

Thu Địch Phỉ hai má tái nhợt vì
mất máu nhưng vì một câu hỏi của Bách Quái lão nhân mà có chút ửng hồng, ngượng
ngùng nhìn Mộ Thiên Sơn rồi rủ mắt xuống, không lên tiếng.

Mộ Thiên Sơn nhìn nha dầu trong
ngực, mặt tái nhợt, vệt nước mắt vẫn còn dính trên má, vết máu nơi khóe miệng
vẫn chưa khô, dung nhan thống khổ vẫn hiện lên vẻ ngượng ngùng... không khỏi
xem đến ngây dại, trong lòng rung động vô cùng, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào,
vừa ấm áp lại vừa đau đớn. Nghĩ tới bảy ngày sau nàng có thể vì độc phát sẽ bỏ
hắn mà đi, trái tim liền đau như ai vò ai xé, hận không thể đem nàng nhập vào
trong thân thể mình mới cam tâm.

Thu Địch Phỉ tuy không nói, Mộ
Thiên Sơn cũng hiểu. Nàng muốn đến Bách Hoa cốc, vì ở đó khi nàng độ công cho
hắn, hai người lần đầu tiên nhìn thấy thân thể không mảnh vải của đối phương.
Tại đó, nàng trúng độc của đội hình cầu vồng, hắn thấy nàng chịu đau, bản thân
cũng khổ sở muốn chết. Ngay lúc đó, hắn biết mình đã động tâm với nàng, mà cũng
tại đó, hắn đã điểm thủ cung sa cho nàng.

Thủ cung sa kia là hắn muốn nàng
thủ thân, thủ tâm, thủ tình vì hắn.

Chu sa điểm ở Bách Hoa cốc, nàng
cũng muốn hắn cởi bỏ cho nàng ở đó.

Tâm ý của nàng, hắn hiểu, mà tâm
ý của hắn, Thu nhi phải chăng cũng hiểu?

Mộ Thiên Sơn hắn tuy danh chấn
thiên hạ, lúc trước phong lưu đa tình nhưng một khi đã động chân tình thì nhất
định sẽ không liếc nhìn nữ tử nào khác.

Thu nhi của hắn nhất định không
biết, tình của hắn dành cho nàng thật ra đã sớm vượt qua khả năng tưởng tưởng
của nàng, thậm chí cũng đã vượt qua khả năng tưởng tượng của hắn.

Tình, đã không thể nào diễn tả
nổi, như gần như xa, có cũng được mà không có cũng không nhưng khi giật mình
nhìn lại thì thật ra nó đã cắm rễ sâu trong trái tim, không cách nào xóa bỏ, không
thể nào phai mờ, làm cho người ta đau khổ cũng làm cho người ta hạnh phúc. Từ
nay về sau, hắn sẽ nắm tay nàng, vĩnh viễn không buông.

Báo cáo nội dung xấu