Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 1) - Chương 04 - Phần 1

Chương 4

Hoa Phi Thế Lan

Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, tôi vẫn còn cảm thấy hơi uể oải.
Cận Tịch dẫn theo các cung nữ Phẩm Nhi, Bội Nhi, Tinh Thanh và Cúc Thanh hầu hạ
tôi rời giường, thay áo. Bốn người họ vẫn còn nhỏ tuổi, Phẩm Nhi, Bội Nhi
khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, Tinh Thanh, Cúc Thanh lớn hơn một chút, khoảng
mười tám tuổi, đi theo Cận Tịch học lễ nghi và cách hầu hạ chủ nhân, bề ngoài
cũng khá là lanh lợi.

Vừa thay y phục xong, nội giám Tiểu Ấn Tử bên ngoài cửa báo
vọng vào là có Sử Mỹ nhân và Thuần Thường tại đến thăm tôi.

Sử Mỹ nhân có vóc người thon thả, dung mạo xuất chúng, nhất
là sống mũi dọc dừa, một vẻ đẹp mỹ lệ. Chỉ có điều, đầu mày cuối mắt nàng ta có
chút ủ ê, chắc những ngày sống trong cung cũng chẳng dễ dàng gì, nàng ta cư xử
với tôi khá khách sáo, thậm chí còn nịnh hót lấy lòng. Thuần Thường tại còn nhỏ
tuổi, mới tròn mười ba, vóc dáng nhỏ nhắn, ngây thơ, hồn nhiên, mặt vẫn vương
nét trẻ con. Mọi người khách sáo chào hỏi nhau rồi ngồi xuống uống trà.

Sử Mỹ nhân tuy có chức vị thấp hơn tôi nhưng dù sao cũng lớn
tuổi hơn, lại vào cung từ lâu, tôi cư xử với nàng ta khá nhún nhường, luôn
miệng gọi nàng ta là “Sử tỷ”, rồi lại gọi người đem bánh ngọt ra mời mọi người
cùng ăn. Thuần Thường tại còn nhỏ tuổi, lại vừa tiến cung nên vẫn rất nhút
nhát, tôi bèn lệnh cho người hầu bưng cho nàng ta món trà sữa tươi, lại giới
thiệu cho nàng ta mấy món kẹo ngọt, bánh ngọt, bánh rán, bánh in xốp, bánh phù
dung vị ngọt, hình dáng đẹp đẽ… Nàng ta quả nhiên thích mê, chẳng mấy chốc đã
thân thiết gọi tôi là “Hoàn tỷ”.

Tôi thực lòng cảm thấy mến nàng ta, nhớ tới Ngọc Dao và Ngọc
Nhiêu ở nhà nên lại càng cảm thấy gần gũi. Khi họ đứng dậy cáo từ ra về, tôi
còn đặc biệt dặn dò Phẩm Nhi cầm theo một gói bánh ngọt đưa cho nàng ta.

Sau khi họ rời đi, tôi mới thản nhiên nói với Cận Tịch: “Sử
Mỹ nhân đúng là đẹp thật!”

Nàng ta hơi sững người, nhưng sau đó lập tức hiểu ý, nhanh
chóng lướt mắt quan sát bốn phía, thấy không có ai mới bước lại gần tôi, nói
khẽ: “Hoa Phi nương nương tài mạo song toàn, được sủng ái nhất trong cung đấy
ạ!”

Tôi thầm khen nàng ta cẩn trọng, dè dặt, câu trả lời của
nàng ta tuy ông chằng bà chuộc, chẳng liên quan gì đến lời nhận xét của tôi
nhưng vô tình mà hữu ý nói cho tôi biết: Sử Mỹ nhân thực sự không được Hoàng
thượng sủng ái.

Thảo nào khi nãy, vẻ mặt nàng ta nhìn tôi có chút kỳ quặc,
vừa ganh tỵ lại vừa kỳ vọng, giọng điệu vô cùng khiêm tốn. Quá nửa là nàng ta
hy vọng tôi được sủng ái, để rồi nhờ ở cùng cung điện mà có thể chia sẻ chút ân
sủng của Hoàng thượng. Tôi khẽ lắc đầu, chỉ cảm thấy nàng ta thật đáng thương
rồi không muốn nghĩ thêm nữa.

Lúc ăn bữa tối, tôi thấy Cận Tịch dẫn theo Lưu Chu, Hoán
Bích cung kính đứng hầu một bên, ngoài cửa đầy cung nữ, nội giám nhưng chẳng có
một tiếng động nào, đến tiếng hít thở mạnh cũng không nghe thấy. Tôi nghĩ bụng,
quy củ trong cung thật là nghiêm ngặt, không thể so với nhà thường dân.

Dùng bữa xong, cung nữ bưng một chiếc khay sơn đen đến dâng
trà. Phương Nhược cô cô từng kể rằng, trong cung, sau khi dùng bữa thì chung
trà dâng lên đầu tiên là để súc miệng, tẩy đi mùi thức ăn sau khi ăn. Quả nhiên
lại có người bưng ống nhổ đến. Tôi súc miệng xong thì trà dùng để uống mới được
dâng lên. Tôi nhấp một ngụm rồi mỉm cười, ra lệnh: “Khoan hãy dọn thức ăn
xuống! Các ngươi đứng trơ ra đó làm gì, cứ ăn hết mấy món này đi! Đừng vì hầu
hạ ta mà để bản thân đói ngấu.”

Mấy người hầu vội vã tạ ơn rồi bưng bát dùng bữa.

Tôi bước vào buồng sưởi, nằm nghiêng nghỉ ngơi, nhìn qua tấm
đệm màu xanh lơ thêu hoa rải rác trên chiếc ghế đối diện, cõi lòng mờ mịt như
nước thủy triều, rối bời, hỗn loạn chẳng khác gì những nét hoa văn vụn vặt thêu
trên tấm đệm.

Một đêm bình lặng trôi qua.

Ngày hôm sau thức dậy rửa mặt, chải đầu, dùng xong bữa sáng,
tôi chợt nghe ngoài cửa, Khang Lộc Hải cất giọng the thé bẩm báo có nội thị
hoàng môn là Giang Phúc Hải đến truyền chỉ. Tôi vội đứng dậy, bước ra gian
chính của Oánh Tâm đường tiếp chỉ, nghĩ bụng hoàng môn nội thị là nội giám
chuyên phục thị Hoàng hậu, hẳn đây là ý chỉ của Hoàng hậu.

Tôi cung kính quỳ xuống nghe tuyên đọc ý chỉ: “Phụng ý chỉ
của Hoàng hậu, truyền cung tần mới ba ngày sau, vào giờ Mão đến điện Chiêu
Dương ở Phượng Nghi cung tham kiến Hoàng hậu và tần phi trong hậu cung.”

Phương Nhược cô cô từng nói, chỉ sau khi tham kiến hậu phi
rồi mới được sắp xếp thị tẩm. Ba ngày nghỉ ngơi này coi như để cung tần mới làm
quen với cuộc sống trong cung.

Tôi vội tiếp chỉ, ra lệnh cho Cận Tịch tiễn nội giám ra về.

Hoàng môn nội thị vừa đi thì có người báo Hoa Phi có ban
thưởng.

Thủ lĩnh nội giám của cung Hoa Phi ở là Chu Ninh Hải tiến
lên thi lễ thỉnh an, vung tay ra lệnh cho tiểu nội giám đi sau khiêng ba hộp lễ
vật lớn, cười, nói với tôi: “Hoa Phi nương nương đặc biệt lệnh cho nô tài đưa
số lễ vật này ban thưởng cho tiểu chủ.”

Tôi cười tươi như hoa, thưa: “Đa tạ ý tốt của nương nương!
Xin công công chuyển lời tạ ân của thần thiếp đến nương nương. Mời công công ở
lại uống chung trà nghỉ ngơi rồi hẵng đi tiếp!”

Chu Ninh Hải khom người, đáp: “Nô tài nhất định sẽ chuyển
lời! Nô tài còn phải vội đi đến chỗ các tiểu chủ khác, thật tình không có thời
gian uống trà, đành phụ lòng thịnh tình của Hoàn Quý nhân rồi!”

Tôi đưa mắt ra hiệu cho Hoán Bích, nàng ta lập tức lấy hai
đĩnh bạc đưa cho hắn. Tôi mỉm cười, cảm ơn: “Thật phiền công công quá! Vậy
không dám cản trở việc chính của công công nữa!” Chu Ninh Hải cụp mắt, lập tức
cất hai đĩnh bạc vào tay áo rồi mỉm cười cáo từ.

Phẩm Nhi và Bội Nhi mở hộp ra xem, trong hộp là trang sức
bằng vàng bạc cùng lụa the gấm đoạn. Phẩm Nhi hớn hở chúc mừng tôi: “Chúc mừng
tiểu chủ. Hoa chủ tử đúng là rất coi trọng tiểu chủ!”

Tôi quét mắt nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đều lộ vẻ
vui mừng, bèn lệnh cho nội giám khiêng vào kho ghi sổ.

Thấy mọi người đồng loạt lui ra, Lưu Chu mới bước lên, bẩm:
“Nô tỳ vừa nghe ngóng xong, ngoài My Trang tiểu chủ không khác biệt nhiều so
với tiểu thư, các tiểu chủ khác không ai được ban thưởng hậu hĩnh thế này.”

Nét cười nơi khóe môi tôi dần tan biến. Lưu Chu quan sát sắc
mặt tôi, khẽ khàng thưa: “Hoa Phi nương nương ban thưởng hậu hĩnh như vậy, chắc
hẳn có ý muốn lôi kéo My Trang tiểu chủ và tiểu thư người đó!”

Tôi nhìn cánh cửa sổ sơn đỏ, dán giấy vải dày ấm, trầm
giọng: “Có phải ý như vậy không, vẫn còn quá sớm để phán đoán!”

Tặng thưởng của Hoa Phi vừa tới, tặng phẩm của Lệ Quý tần và
Tào Dung hoa cũng tới ngay sau. Cận Tịch đã sớm cho tôi biết, Lệ Quý tần và Tào
Dung hoa đều là tâm phúc của Hoa Phi, trước giờ đều do Hoa Phi dốc lòng bồi
dưỡng, đề cử thăng chức, cũng chiếm được vài phần sủng ái của Hoàng đế. Tuy
không thể sánh được với Hoa Phi nhưng so với những tần phi khác thì vẫn khá hơn
nhiều.

Tặng phẩm của các tần phi khác lần lượt được chuyển tới,
suốt buổi sáng, người ra kẻ vào tấp nập, đông như trẩy hội.

Trưa hôm đó, tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời, bèn dặn dò ba
người Cận Tịch, Lưu Chu và Hoán Bích ở gian chính tiếp nhận lễ vật, còn mình
thay xiêm y, ngồi bên cửa sổ gian phụ buồng sưởi đọc sách. Đọc được một lát,
thấy ánh mặt trời dần tắt, chỉ còn lưu lại vài vệt sáng lốm đốm trên mặt chiếc
kỷ trà khắc hình hoa mai sơn đỏ, tôi cảm thấy có chút uể oải. Chợt nghe ngoài
cửa có người báo Thẩm Tiểu nghi đến chơi, trong lòng tôi vui sướng, vội đặt sách
xuống, đứng dậy tiếp đón. Vừa đến gian chính phía tây, My Trang đã tươi cười,
uyển chuyển bước vào, nói: “Muội muội của ta nhàn rỗi thật đấy!”

Tôi tủm tỉm cười, đáp: “Người vừa vào cung thì có việc gì
bận chứ?” Rồi vờ giận dỗi. “My tỷ không chịu đến thăm muội sớm, làm muội buồn
chán đến chết!”

My Trang nghe thấy vậy bèn cười, trêu: “Muội mà buồn chán
đến chết ư? Ta e là muội nhận tặng phẩm đến mỏi tay thì có!”

Nét cười của tôi nhạt đi, thấy bên cạnh chỉ còn lại mỗi Thải
Nguyệt, a hoàn hầu cận My Trang, tôi mới lên tiếng giải thích: “Lẽ nào tỷ còn
không hiểu muội vốn không ưa những việc này?”

My Trang kéo tay tôi ngồi xuống rồi nhỏ giọng nói: “Tỷ cũng
được ban thưởng không ít, chuyện tốt thôi nhưng chỉ sợ phô trương quá khiến các
cung tần mới tiến cung khác lườm nguýt!”

Tôi khẽ buông tiếng thở dài. “Muội biết chứ! Nhưng cũng chỉ
biết tự lo thân mà thôi!”

Nói chuyện phiếm một lát, Khang Lộc Hải tiến vào, hỏi: “Cơm
tối đã chuẩn bị xong, Quý nhân muốn dùng ngay hay đợi thêm lát nữa?”

Tôi đáp: “Cứ mang vào ngay đi, càng nóng sốt càng tốt. Ta sẽ
dùng bữa với Tiểu nghi tiểu chủ.”

My Trang mỉm cười, nói đùa: “Đến thăm muội, còn phiền muội
một bữa cơm nữa!”

Tôi nhìn tỷ, nói: “Tỷ ăn cùng muội cho vui, chỉ cần nhìn tỷ
thôi, muội cũng muốn ăn thêm một bát cơm rồi!”

My Trang lấy làm lạ. “Sao muội lại nói thế?”

Tôi chớp chớp mắt, giả bộ thầy đồ giảng sách, vờ vuốt râu,
ngâm nga: “Tỷ chưa nghe câu cổ nhân hay nói: “Sắc đẹp cũng có thể ăn được”
sao?”

My Trang phì cười, mắng yêu tôi: “Chẳng ra dáng tiểu thư con
nhà lành chút nào!”

Ăn xong bữa tối, tôi và My Trang ngồi dưới đèn xem mẫu thêu.

Vừa ngẩng lên liền thấy An Lăng Dung đang cười hì hì đứng
trước cửa ngăn, tôi vừa bất ngờ vừa vui mừng, vội vàng gọi nàng ta cùng ngồi
xuống, rồi trách móc tại sao nội giám bên ngoài không chịu báo trước.

Lăng Dung có chút ngượng ngùng, phân bua: “Hoàn tỷ đừng
trách bọn họ, là muội bảo bọn họ đừng thông báo đấy chứ, muốn gây bất ngờ cho
tỷ mà, không ngờ lại làm tỷ giận, Lăng Dung sai rồi!”

Tôi vội cười, đáp: “Muội có làm sai gì đâu, muội có ý tốt
đấy chứ! Tỷ chẳng qua chỉ mắng bọn họ một câu lấy lệ mà thôi, muội đừng tự
trách!”

Vẻ mặt Lăng Dung lúc này mới dãn ra, mỉm cười rồi cùng ngồi
xuống. Nàng ta nói với My Trang: “Khi nãy muội sang Sướng An cung thăm tỷ trước
rồi định rủ tỷ sang đây thăm Hoàn tỷ, ai ngờ cung nữ trong Tồn Cúc đường nói tỷ
đã sang đây từ sớm rồi, hóa ra muội đây chậm một bước.”

My Trang cười, nói: “Không chậm chút nào, vừa kịp lúc xem
mẫu thêu này, Hoàn muội khéo tay lắm đấy!”

Mặt tôi thoáng ửng hồng, không thèm để ý tới lời tỷ ấy nói.

Hoán Bích rót trà bưng đến. “Mời An Tuyển thị dùng trà! Hoán
Bích biết Tuyển thị không thích trà Lục An nên cố ý đổi sang trà thơm này.”

Lăng Dung mỉm cười cảm ơn. “Cảm ơn ngươi đã phí tâm để ý!”

Hoán Bích nhún người, đáp: “Lăng Dung tiểu chủ và My Trang
tiểu chủ cùng tiểu thư chúng nô tỳ tình như tỷ muội ruột thịt, nô tỳ sao dám lơ
là kia chứ?”

My Trang phá lên cười. “Khéo miệng quá! Quả nhiên là người
hầu của muội, đúng là chủ nào tớ nấy mà!”

Mặt tôi càng đỏ hơn. “My tỷ chỉ thích đùa muội thôi! Nó lanh
lợi chỗ nào kia chứ, chỉ là hầu hạ bên muội lâu ngày nên nhớ lâu hơn người khác
chút thôi!”

My Trang nói: “Đương nhiên đám a đầu hầu hạ chúng ta từ nhỏ
thì thân cận hơn rồi!”, rồi lại hỏi Lăng Dung: “Muội không dẫn theo a hoàn hầu
cận, thế giờ muội có bao nhiêu cung nữ hầu hạ? Họ hầu hạ muội có tốt không?”

Lăng Dung đáp: “Cũng không có gì đáng chê trách, nhưng bốn
cung nữ hầu hạ muội thì có hai đứa mới mười hai tuổi, cũng chẳng mong bọn chúng
làm được chuyện gì ra hồn. May mà muội sống cũng đơn giản nên như thế là được
rồi.”

Tôi cau mày, không hài lòng nói: “Có vài người như thế thì
sao đủ được? Dẫn chúng ra ngoài cũng mất mặt!”

Tôi bèn gọi Cận Tịch vào, dặn dò: “Bây giờ ngươi đi bẩm với
Hoàng hậu nương nương trước, sau đó đưa một cung nữ mười tám tuổi dưới quyền ta
qua bên đó hầu hạ An Tuyển thị.”

Cận Tịch vâng dạ, lát sau quay lại, bẩm: “Nô tỳ đã chọn Cúc
Thanh qua đó, nàng ta từng làm việc ở Tứ Chấp khố, tính tình cũng ổn trọng.”

Tôi gật đầu cho nàng ta lui xuống rồi nói với An Lăng Dung:
“Lát nữa tỷ sẽ cho nàng ta theo muội về. Muội thiếu thứ gì thì cứ sang nói với
tỷ và My tỷ nhé!”

My Trang gật đầu đồng ý. “Các tỷ có thứ gì thì muội nhất
định cũng có phần, yên tâm đi! Hôm nay tỷ được ban thưởng ít đồ, có mấy tấm
đoạn[4] hợp với vóc dáng muội lắm, lát nữa tỷ sẽ sai người
đưa sang Minh Sắt cư cho muội.”

[4]
Đoạn: gấm, vóc.

Lăng Dung vô cùng cảm kích, nói: “Tình nghĩa của hai tỷ,
Lăng Dung xin khắc ghi trong lòng!”

Tôi nói ngay: “Có gì đâu! Tỷ muội chúng ta phải biết giúp đỡ
lẫn nhau mới phải.”

Ba người chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, lòng hiểu lòng, sáu
bàn tay siết chặt thân tình.

Ba ngày sau, mới canh tư tôi đã thức dậy, rời giường, tắm
rửa thay quần áo, trang điểm xinh đẹp. Sau khi tôi vào cung, đây là lần đầu
tiên gặp hậu phi trong hậu cung, lần ra mắt này rất quan trọng. Đám cung nhân
ai nấy đều có phần hồi hộp, hầu hạ vô cùng cẩn thận, chu đáo.

Lưu Chu, Hoán Bích cẩn trọng trang điểm cho tôi, Bội Nhi
đứng bên bưng hộp đựng trang sức, khuyên nhủ: “Lần đầu tiên tham kiến Hoàng
hậu, tiểu chủ nên trang điểm kĩ càng một chút để nhan sắc nổi bật hơn các phi
tần khác mới phải!” Lưu Chu quay đầu lườm nàng ta, không nói tiếng nào, nàng ta
lập tức cúi gằm mặt, không dám nói gì nữa.

Tôi thuận tay vén tóc ra sau gáy, thản nhiên ra lệnh: “Chải
tóc cao kiểu Như ý là được.” Đó là kiểu tóc búi bình thường và phổ thông nhất
trong cung. Bội Nhi dâng hộp đựng trang sức, tôi chọn một đôi trâm đồi mồi hình
hoa cúc, vừa hợp thời, màu sắc lại đơn giản, nền nã. Sau búi tóc đính thêm một
cây trâm nhỏ bằng bạc nạm vàng tạo hình hoa bướm, lại chọn một bộ cung trang
gấm Vân Nam óng ả, thêu hoa chìm màu đỏ nhạt, màu sắc vừa vui mắt vừa không quá
nổi bật, không thể vạch lá tìm sâu mà bắt lỗi được. Tôi biết mình đã quá nổi
bật trong số cung tần vừa được tấn phong, bị nhiều người lườm nguýt, lần tham
kiến này có mặt Hoa Phi, thực sự không thể nổi trội quá được, càng khiêm tốn,
nhún nhường càng tốt. Cận Tịch tiến vào, thấy tôi trang điểm như vậy thì mỉm
cười đầy vẻ thấu hiểu. Tôi biết nàng ta cũng tán thành cách ăn mặc của tôi, trí
tuệ vượt hẳn đám người hầu khác. Tôi có ý muốn đề bạt Cận Tịch, chỉ là mới ở
chung với nàng ta chưa lâu, chưa biết gốc rễ, không dám tùy tiện tin người, gửi
gắm trọng dụng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3