Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 71

CHƯƠNG 71

Ý CHÍ CỦA HOÀNG ĐẾ NGƯỜI THƯỜNG
KHÔNG THỂ SO

Hoàng đế mặt mũi tràn đầy hoàng
lành, hai mắt mờ lệ, môi run run run nhìn Thu Địch Phỉ liên tục gật đầu nói: “Tốt,
tốt, rất tốt.”

Thu Địch Phỉ lòng tràn đầy ngạc
nhiên, không biết hai người đang diễn trò gì, không nhịn được ngước mắt nhìn Mộ
Thiên Sơn thì thấy phu quân đang rất vui vẻ, quay sang nhìn hoàng đế công công
mỉm cười, tính kể chuyện nhà nhưng nghĩ lại hai từ công công hình như không phù
hợp lắm, hai bên đang vui vẻ hòa thuận, lỡ đâu mình nói gì đó lỡ lời làm cho
hai bên lại chém giết nhau thì quá mức có lỗi rồi.

Ngay lúc Thu Địch Phỉ cảm thấy cơ
mặt mình sắp cứng lại vì cười thì Mộ đại gia lại một lần nữa thi triển giun đũa
đại pháp, cho thấy hắn hiểu rất rõ tâm tư của nàng: “Thu nhi không cần băn
khoăn quá nhiều, muốn gọi gì thì gọi, hắn sẽ không trách ngươi đâu.”

Thu Địch Phỉ đưa mắt nhìn hoàng
đế, thấy hắn yêu thương gật đầu thì an tâm hơn, gan cũng to hơn mà mở miệng
nói: “Hoàng đế công công lặn lội đường xa tới đây chắc đã mệt rồi, chi bằng vào
nhà nghỉ ngơi một lát a, mặt khác khí trời hôm nay cũng rất tốt hen.” Ha a a.

Lời của Mộ phu nhân làm người ta
nhớ tới một sách lược kinh điển: khi không có chuyện gì để nói thì nên bàn về
vấn đề thời tiết.

Trên mặt hoàng đế ẩn hiện hắc
tuyết, Mộ Thiên Sơn thì bật cười ha hả.

Bách Quái không kiềm được tính tò
mò, nhảy đến bên cạnh ba người hỏi hoàng đế: “Ngươi rốt cuộc là tới đây làm gì?
Đánh nhau hay là ôn chuyện?”

Hoàng đế liếc xéo Bách Quái, vừa
đưa tay vào trong ngực vừa nói: “Với đầu óc của ngươi, có dùng cả đời suy đoán
cũng không thể nào đoán ra được ta tới để làm gì.” Thanh âm không che giấu sự
khinh miệt.

Bách Quái đang muốn gào lên thì
nhìn thấy hoàng đế đưa Tử La ngọc bội cho Thu Địch Phỉ: “Ta vội vàng tới đây, trên
người không mang theo thứ gì quý giá như trâm cài, hoa tai..., hơn nữa trong
Thiên Khuyết cung của các ngươi chắc cũng chẳng thiếu mấy thứ này, cho nên ta
cho ngươi khối ngọc bội được truyền từ khai quốc hoàng đế tới nay, coi như là
lễ vật gặp mặt.”

Thu Địch Phỉ nhìn Mộ Thiên Sơn, thấy
hắn hơi gật đầu đồng ý mới đưa tay tiếp nhận ngọc bội nói: “Cảm ơn công công”, trong
lòng thì thầm nghĩ: “Đừng nói là châu báu quý hiềm, dù ngươi có đưa ta vàng bạc
ta cũng vui vẻ tiếp nhận, có ai chê tiền ít đâu chứ.”

Bách Quái hừ một tiếng nói:
“Ngươi là kẻ làm cha mà so ra lại kém một thúc thúc như ta, ta đã sớm đem ngọc
bội đưa cho con ngươi rồi, còn ngươi giờ mới cho.”

Hoàng đế hoàn toàn không thèm đếm
xỉa tới Bách Quái, lại đưa tay vào trong ngực lấy ra một cái túi gấm đưa cho
Thu Địch Phỉ nói: “Cái này là cho hài tử trong bụng ngươi, là lễ vật gặp mặt
của ta dành cho tôn nhi.”

Thu Địch Phỉ hai mắt xoay chuyển
liên tục, hết nhìn ngọc bội trong tay lại nhìn sang túi gấm, rồi nhìn trước
ngực hoàng đế, trong lòng kích động: ngực của hắn y như cái túi ba gang nha, chưa
đủ thứ đồ mà bình thường nhìn không ra một chút vết tích là có đồ vật bên trong,
mà sau khi lấy ra rồi thì cũng không thấy chỗ đó teo tóp lại. Ý chí của thiên
tử quả nhiên không giống người thường.

Bách Quái kinh nghi nói: “Lão ca,
ngươi đưa cái này... không phải Mẫn quốc ta...” Dừng lại một chút, nhìn sắc mắt
hoàng đế rồi run rảy nói tiếp: “Đây là... ngọc tỷ truyền quốc a.”

Hoàng đế hất mặt lên nói: “Không
tệ”, mà Thu Địch Phỉ cảm giác đồ vật trong tay mình nặng tựa ngàn cân, có chút
cảm giác bất an.

Lễ vật gặp mặt này quá nặng rồi, đáng
tiếc là không thể đổi thành bạc a.

Bách Quái trầm giọng nói: “Ngươi
lợi hại, người ta đưa ngọc bội ngươi cũng đưa, đấu không lại thì dùng ngọc tỷ
để đè người, ngươi được a. Ta nhận thua, ta không giàu bằng ngươi.”

Hoàng đế bĩu môi một cái, lạnh
lùng nói: “So với ta ngươi còn kém xa lắm”, dứt lời lại đưa tay vào ngực, Thu
Địch Phỉ há hốc mồm chờ mong, thứ gì đổi được bạc đi.

Chỗ đó giống như là cái túi không
đáy nha, thò tay vào muốn cái gì là có cái đó.

Lần này hoàng đế móc ra một đồ
vật giống như lệnh bài, giao cho Mộ Thiên Sơn nói: “Hài tử, đây là binh phù, ta
nhẫn nhục giả ngu nhiều năm, làm hoàng đế uất ức như vậy cuối cùng cũng đã lấy
được trong tay mẫu tử sài lang kia, hiện tại ta giao nó cho ngươi, chuyện còn
lại ngươi chịu trách nhiệm đi. Ta rốt cuộc có thể buông bỏ tất cả để đi tìm mẹ
ngươi chuộc tội rồi.”

Mộ Thiên Sơn tiếp nhận binh phù, thần
sắc trở nên nghiêm nghị hỏi: “Phải đi liền sao? Không ở lại nghỉ ngơi chút đã.”

Hoàng đế đáp: “Thế gian này đã
làm cho ta sớm nản lòng thoái chí, nếu không phải vì đoạt lại binh phù để giao
cho ngươi thì ta đã sớm hoàn thành tâm nguyện rời khỏi hoàng cung, ta không
muốn kéo dài thêm một giây một phút nào nữa.”

Mộ Thiên Sơn ngưng trọng gật đầu:
“Cũng tốt”, khoát tay, từ cửa cung đã có mười sáu nam nhân vạm vỡ chạy ra, Mộ
Thiên Sơn nói với hoàng đế: “Đây là mười sáu tử sĩ do ta tỉ mỉ huấn luyện để
bọn họ đi theo ngươi, ta cũng yên tâm hơn.”

Hoàng đế hai mắt phiếm hồng, run
run môi nói: “Tốt, tốt, hài tử, ngươi có lòng rồi. Hãy chiếu cố tốt cho thê tử
và hài tử của ngươi, quản lý cho tốt giang sơn Đại Mẫn.”

Dứt lời lại đưa tay vào ngực lấy
ra một thánh chỉ, cao giọng đọc mấy lời bi ai thống thiết với các tướng sĩ rồi
lên ngựa mang theo mười sáu tử sĩ nghênh ngang rời đi.

Nhìn thân ảnh đã đi xa của bọn họ,
Bách Quái tò mò hỏi Thu Địch Phỉ: “Nha đầu, vừa rồi hắn đọc thánh chỉ là muốn
nói gì vậy? Ta có chút thất thần không hiểu, ngươi mau lặp lại lần nữa cho ta
nghe đi.”

Thu Địch Phỉ cũng kinh nghi bất
định nói: “Hình như là nói, binh quyền từ giờ trở đi giao cho đại ca, hắn là
trưởng tử chính tông của hoàng gia, còn nói mẹ con thái tử trong cung không
phải là người tốt, muốn mọi người nghe lời đại ca, đừng tuân theo hai người kia.”

Bách Quái “A” một tiếng, lại hỏi:
“Hết nói chuyện quốc gia rồi hắn còn nói muốn làm gì nữa? Hắn có thể ngàn vạn
đừng khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời là phù du rồi đi tìm đỉnh núi không
có người, chọn cái cây rắn chắc rồi cùng mười sáu tử sĩ kia tự sát tập thể nha.
Chết tử tế không bằng còn sống, có chuyện gì mà nghĩ không thông chứ?”

Thu Địch Phỉ cắt ngang lời Bách
Quái: “Công công thực sự có nói hắn hiểu rõ cuộc đời nhìn thấu hồng trần nhưng
mà hắn không có đi tự sát, hắn muốn xuất gia.”

Bách quái lại “A” một tiếng, suy
nghĩ hồi lâu lại hỏi tiếp: “Nha đầu, ngươi có cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ
không?”

Thu Địch Phỉ đáp: “Đúng là có
chuyện gì đó kỳ lạ, nhưng không biết hai ta có nghĩ cùng một vấn đề hay không.”

Hai người liếc nhìn nhau rồi đồng
thanh nói: “Ngực.”

Bách Quái kích động nói: “Nha đầu,
ngươi cũng phát hiện ra đúng không? Ngươi nói, ngực hắn sao có thể chứa được
nhiều đồ vật vậy chứ? Móc ra móc vào, cái gì cũng có. Mẹ nó, quên hỏi hắn vụ
này rồi. Ta muốn học cho được, như vậy thì trên người ta có thể mang theo nhiều
dược liệu rồi. Ha a, tiểu Cửu, cha ngươi đi tới chùa nào vậy? Ta đuổi theo hỏi
một chút.”

Mộ Thiên Sơn mỉm cười đáp: “Ngươi
tìm không thấy chùa của hắn đâu.”

Bách Quái không phục: “Sao
không?”

Bách Quái: “...”

Mẹ. Thì ra là làm hòa thượng lang
thang.

Chỉnh đốn quân đội xong, Bách
Quái kéo Mộ Thiên Sơn vào nội cung Thiên Khuyết cung hỏi: “Ngươi mau nói cho ta
nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, đến giờ đầu óc ta vẫn còn hoang mang
lắm, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu đây này.”

Mộ Thiên Sơn vốn không muốn trả
lời Bách Quái nhưng thấy tiểu nương tử cũng mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn hắn thì
mềm lòng, kiên nhẫn đáp: “Nếu ngay cả hoàng cung Lăng quốc ta cũng có thể qua
lại tự nhiên thì cung điện Mẫn quốc có là gì đâu...”

Bách Quái nhíu mày hỏi: “Ngươi
trước kia không phải nói không muốn nhận giang sơn này từ tay cha ngươi mà muốn
tự ngươi có được sao?” Chẳng lẽ lúc đó ngươi chỉ nói nhảm.

Mộ Thiên Sơn cười ha hả nói: “Lão
già chết tiệt, ngươi đúng là ngu dốt mà, cho tới giờ còn không nhìn ra được lời
kia đúng là tùy tiện nói thôi, coi như ta lừa ngươi cũng được.”

Bách Quái cả giận nói: “Ngươi...
ngươi... tốt cái con khỉ. Ta chính là đánh không lại ngươi, nếu đánh lại thì ta
đánh chết ngươi. Tức chết ta. Lừa gạt người còn coi như không có gì. Ta hỏi
ngươi, ngươi có phải đã sớm quen biết với hoàng đế lão cha của ngươi không?”

Mộ Thiên Sơn thảnh thơi đáp:
“Đương nhiên là đã sớm quen biết nhau rồi.”

“Vậy món nợ của mẹ ngươi thì
sao?”

“Người cũng đã vì nàng mà đi làm
du tăng a.”

“Vậy chuyện năm đó của mẹ ngươi, ngươi
có tra ra đến tột cùng là như thế nào không?”

“Cần gì phải tra, muốn biết cũng
dễ thôi, đương nhiên là do mẹ thái tử hãm hại.”

Bách Quái kích động: “Cha ngươi
sao không trừng phạt mụ đàn bà độc ác kia lại bỏ đi làm du tăng ha?” Thà chịu
nhịn chứ không chịu nhục a.

Mộ Thiên Sơn không để ý nói:
“Binh lực triều đình một phần nằm trong tay Uông Chiến Thắng, phần còn lại đều
ở trong tay mẫu tử thái tử, cha ta tuy là hoàng đế nhưng mà không có binh linh
thì chẳng qua cũng chỉ là một con hổ giấy, một hoàng đế bù nhìn mà thôi.”

Bách Quái không cho là đúng: “Dựa
vào năng lực lợi hại của cha ngươi khi và ta thì chẳng phải hắn cũng sẽ dễ dàng
đoạt được binh phù từ tay mẹ con thái tử sao?”

Thu Địch Phỉ nhịn không được mà
chen ngang nói: “Ngươi cũng có thể nghĩ ra thì sao công công không nghĩ ra được,
chỉ có thể nói là không dễ dàng gì lấy được binh phù từ tay nương nương kia a.”

Mộ Thiên Sơn vẻ mặt tán dương
nhìn Thu Địch Phỉ, trong mắt không che giấu tình yêu với thê tử thông minh của
mình.

Bách Quái không còn kiên nhẫn nữa,
suýt chút nữa mà quỳ gối cầu xin Mộ Thiên Sơn: “Tiểu Cửu a, nể tình ta là sư
phụ ngươi, nể tình ta là thúc thúc ngươi, nể tình ta từ nhỏ chùi đít đổ nước
tiểu cho ngươi, nuôi ngươi khôn lớn, nể tình ta đặt cho ngươi tên Mộ Thiên Sơn
mà không gọi ngươi là Bạch y nhân... ngươi làm ơn nói hết một lần cho ta biết
đi, đừng có hỏi một câu trả lời một câu được không? Van cầu ngươi đó.”

Mộ Thiên Sơn đưa tay lên gỡ cánh
tay Bách Quái đang bám vào người mình, tay còn lại ung dung gõ lên bàn, mỉm
cười nói: “Thỏa mãn tâm nguyện của ngươi một lần cũng được.”

Khi Mộ Thiên Sơn cảm thấy thời cơ
chín muồi, đã từng lẻn vào hoàng cung, hắn cứ tưởng mình sẽ gặp một lão hoàng
đế ngu ngốc, bù nhìn không ngờ đập vào mắt lại là một trung niên anh tuấn phiền
muộn, hình dáng có sáu phần tương tự mình.

Hoàng đế khác xa trong tưởng
tượng, không ngu muội cũng không thô bạo mà tràn đầy tâm sự, phiền muộn và mất
mát, không hề có chút tươi cười, vui vẻ nào.

Trải qua một thời gian ngắn dò
xét, Mộ Thiên Sơn biết được những phiền muộn bi thương của hoàng đế đều bắt đầu
từ khi mẫu thân mình qua đời.

Vì biết rõ chân tướng sự tình cho
nên Mộ Thiên Sơn đã xuất hiện trước mặt hoàng đế.

Khi hoàng đế biết người tới là ai
thì nước mắt giàn dụa, hối tiếc bi thống kể lể với Mộ Thiên Sơn: “Năm đó, ta
không có đưa lụa trắng cho mẹ ngươi, ta tức giận vì những lời đồn đãi, tuy có
hoài nghi nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện giết mẹ ngươi, mãi tới mấy năm trước
ta mới biết được đó là do mẫu thân thái tử giả truyền thánh chỉ lén đưa đến.”

Mẹ thái tử vì muốn củng cố địa vị
của mình nên đã dùng thủ đoạn để hại mẹ Mộ Thiên Sơn, lại vừa lúc Bách Quái hồi
cung, liền dựng lên chuyện Hoan Hoan phi tư tình cùng Khuynh Thành, còn nói hài
tử trong bụng Hoan Hoan phi là dã chủng, ra sức kích động hoàng đế làm cho hắn
nghi ngờ và tức giận, mặt khác nàng ta lại to gan lớn mật giả truyền thánh chỉ,
ba ba thước lụa trắng cho mẹ Mộ Thiên Sơn.

Vốn hai chuyện này có rất nhiều
sơ hở nhưng sau khi mẹ Mộ Thiên Sơn chết đi thì việc này đã trở thành chết
không đối chứng.

Hoàng đế vì đau lòng, thương tâm
do ái phi phản bội nên đã đem tất cả tình cảm dành cho mẹ con thái tử, vô cùng
ân sủng, khi thái tử thành niên còn đem binh quyền giao cho hắn, còn tính hai
năm nữa sẽ tuyên bố thoái vị, nhường ngôi cho hắn.

Trong lúc hoàng đế đang dự tính
giao ngọc tỷ lại cho thái tử để an dưỡng tuổi già lại phát hiện ra một chuyện.
Hay nói đúng hơn là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát. Khi hoàng đế đi dạo
ngự hoa viên thì bỗng nhiên có một con bồ câu béo mập từ trên trời đáp xuống.

Bồ câu vừa đáp xuống thì chân
trái không ngừng run rẩy, loạng choạng, xem ra là trong lúc bay đã không khống
chế tốt nên bị chuột rút.

Hoàng đế thương xót ôm chim bồ
câu lên thì phát hiện bên chân trái của nó có cột một xấp giấy.

Có câu thiên hạ rộng lớn, không
chuyện gì là không có.

Hoàng đế xem xong nội dung trong
xấp giấy thì nhất thời khí huyết công tâm, phun ra máu tươi.

Trên xấp giấy kia ghi rất rõ ràng,
vợ hắn, mẹ của con hắn, hoàng hậu của hắn chính là hậu duệ của hoàng tộc Tử Hà
quốc.

Không phải là biểu di của Mộ
Thiên Sơn sao? Sao lại trở thành hậu duệ của hoàng tộc Tử Hà quốc?

Báo cáo nội dung xấu