Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 81 + 82

CHƯƠNG 81

THU VẠN NIÊN QUY TIÊN

Thu Địch Phỉ vốn đang cho rằng
Vân Tố đang êm đẹp thì sao chết được thì Uông Chiến Thắng đột nhiên xuất hiện, rốt
cuộc nàng mới hiểu Vân Tố đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy cho nên hắn
làm mọi việc hết thảy cũng vì nàng.

Uông Chiến Thắng mặt mày dữ tợn, uy
hiếp Vân Tố: “Ta và ngươi kết minh là vì cái gì? Thu Vạn Niên đã sớm có mưu đồ,
cưới hai muội muội ta, cưới hai nữ nhân hắn không yêu là vì cái gì? Hôm nay hắn
mang theo binh lính ra tiền tuyến chém giết, hắn có thể từ bỏ nữ nhi của mình, ngươi
cần gì phải che chở nàng như vậy, Vân Tố, ngươi điên rồi phải không?”

Tuy đã sớm tiếp nhận sự thật cha
mình từ bỏ mình nhưng khi nghe nhắc tới, Thu Địch Phỉ không khỏi đau lòng.

Vân Tố nhìn sắc mặt trắng bệch
của Thu Địch Phỉ, đáy lòng tràn ngập thương tiếc, lạnh giọng nói với Uông Chiến
Thắng: “Ta chính là muốn che chở cho nàng đó, ngươi muốn mang nàng đi thì đánh
thắng ta rồi mới nói.”

Uông Chiến Thắng cũng cười lạnh:
“Ngươi cố ý hủy minh ước giữa chúng ta, cũng được, nghe nói tuyệt tình công uy
lực mãnh liệt, hôm nay lĩnh giáo thử một chút.”

Vừa dứt lời đã vung tay tấn công
Vân Tố.

Vân Tố cười lạnh nói: “Uông tướng
quân, cần gì phải gấp gáp, còn chưa nói xong đã ra tay, hành vi này có khác gì
đánh lén, không sợ mất uy danh của đại tướng quân cùng thân phận trưởng bối
sao?”

Uông Chiến Thắng có chút túng
quẫn, hừ một tiếng rồi lại cưỡng từ đoạt lý nói: “Chuyện quốc gia đại sự không
giống như tranh đấu trong võ lâm, người làm chuyện lớn sao có thể câu nệ tiểu
tiết, để ý mấy chuyện sĩ diện hão.” Dứt lời lại tiến lên tấn công.

Vân Tố nhàn nhạt nói: “Cũng phải,
nếu ngày sau Uông tướng quân có thể nhất thống thiên hạ lên làm hoàng đế liền
đem tất cả những người biết chuyện hôm nay xử tử hết, khi đó sẽ không truyền ra
tin tức làm tổn hại tới thiên uy rồi.”

Uông Chiến Thắng nghe vậy thì
động tác chậm lại, thần sắc trên mặt biến hóa kỳ lạ, nhìn Vân Tố, do dự một lát
rồi nói: “Được rồi, để không mang tiếng, hôm nay ta và ngươi sẽ đánh nhau theo
quy củ võ lâm đi. Ngươi là hậu bối, ta nhường ngươi một chiêu, nhưng cho dù
ngươi đánh trước hay ta thì người thua vẫn là ngươi, ai động thủ trước thì sao
đâu.”

Vân Tố cười lạnh nói: “Đã cho ta
phát chiêu trước, vậy lại xin Uông tướng quân thêm một chuyện nữa, hiện tại ta
khát quá, muốn uống một chén trà xong mới có thể đánh với ngươi được”. Nói xong
mặc kệ Uông Chiến Thắng phản ứng thế nào, đã đi đến cạnh Thu Địch Phỉ, cầm
chung trà lên, chậm rãi uống.

Trong lòng Thu Địch Phỉ có một
cảm giác rất kỳ lạ.

Vân Tố chưa bao giờ là kẻ dài
dòng, hắn thiếu kiên nhẫn hơn bất kỳ người nào khác, nhưng bây giờ hắn dùng đủ
mọi cách để kéo dài thời gian, ngay cả chuyện uống trà cũng lôi ra làm cớ đến
tột cùng là vì sao? Thực ra cho dù miễn cưỡng kéo dài thời gian thì bọn họ cũng
vẫn dữ nhiều lành ít mà.

Đón ánh mắt của Thu Địch Phỉ, Vân
Tố cười nhạt nói: “Tử Hà, ta có thể làm đó, nhớ kỹ những gì chúng ta đã nói, nếu
ta mất, hàng năm tới ngày nay nhớ vãi cho ta một chén rượu, ta sẽ đến uống với
ngươi... nhất định đừng quên ta.”

Dứt lời quay người, không nhìn
tới Thu Địch Phỉ hai mắt phiếm hồng nữa, không nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng nữa,
không để nàng có thời gian hiểu hắn muốn nói gì.

Hai thân ảnh triền đấu với nhau, trong
mắt người khác chỉ là đánh nhau với tốc độ ánh sáng, trong mắt Thu Địch Phỉ và
Lạc Y là vô số lần bọn họ đứng trước bờ vực sinh tử.

Thu Địch Phỉ biết rõ, với võ công
của Vân Tố thì chưa chắc thua Uông Chiến Thắng nhưng mà mấy tháng quá hắn không
ngừng động tình, thổ huyết, phá công, hắn đã không còn là một cao thủ công phu
quỷ dị như trước kia nữa.

Một trăm chiêu qua đi, điều Thu
Địch Phỉ lo lắng nhất cũng đã xảy ra.

Vân Tố không kịp vận công, lộ ra
sơ hở, Uông Chiến Thắng không bỏ qua cơ hội, lập tức hạ sát thủ.

Thu Địch Phỉ lòng tràn ngập đau
đớn, vì nàng mà Tấn Hoa đã chết, bây giờ lại tới lượt Vân Tố sao?

Ngay thời điểm chưởng phong của
Uông Chiến Thắng sắp đánh xuống người Vân Tố thì Thu Địch Phỉ không kịp nghĩ gì
nhiều, vội nhào qua, ý muốn ngăn cản chưởng phong thay Vân Tố.

Nhắm mắt lại, bên tai vang lên
tiếng gào thét tuyệt vọng và giận dữ của Vân Tố, nàng chờ đợi cảm giác đau đớn
tràn lan thân thể nhưng mà chờ đợi thật lâu cũng không có bất kỳ cảm giác đau
đớn nào.

Thu Địch Phỉ mở mắt ra, không
khỏi khiếp sợ vì cảnh tượng trước mắt, cả người không thể nhúc nhích.

Nàng không thấy đau là vì đã có
người thay nàng hứng lấy một chưởng của Uông Chiến Thắng. Người đó lại là...
cha của nàng, Thu Vạn Niên.

Thu Địch Phỉ nhìn Thu Vạn Niên
đang nằm trên đất không ngừng thổ huyết, khổ sở trong lòng dâng cao như thủy
triều, bao phủ toàn bộ cõi lòng nàng.

Hắn vẫn luôn tỏ ra không cần nàng,
nhưng trong lúc nguy cấp hắn lại quên mình thay nàng nhận một chưởng. Hắn lúc
trước lạnh lùng vô tình nhưng vào thời khắc đứng trước cái chết, hắn lại không
do dự mà dùng mạng của hắn để đổi lại mạng của nàng.

Thu Địch Phỉ ngồi xuống bên cạnh
Thu Vạn Niên, nước mắt cuồn cuộn chảy, thanh âm run rẩy nghẹn ngào: “Cha, ngươi
sao lại làm vậy? Ngươi bị thương nặng lắm không?”

Thu Vạn Niên tựa vào ngực Thu
Địch Phỉ, cố hết sức lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Tiểu tam nhi, đừng
trách cha trước kia đối với ngươi không tốt... cha chỉ là có sứ mạng... không
có quyền hưởng thụ niềm vui gia đình...” Thanh âm dần suy yếu cho đến lúc im
hẳn, Thu Địch Phỉ ra sức gật đầu, nghẹn ngào nói: “Ta... không trách ngươi, ngươi
là cha ta, vĩnh viễn là vậy.”

Thu Vạn Niên quay đầu nhìn Vân Tố,
dốc hết sức nói: “Thiếu chủ, lão thần vô dụng, đi trước ngươi một bước. Trước
kia ta giận ngươi lòng dạ đàn bà, làm chuyện đại sự lại không bỏ được nhi nữ tư
tình, không ngờ tới cuối cùng ta cũng không bỏ được. Tiểu tam nhi... Phỉ nhi...
ta có lỗi với nàng. Sau này, ta không buộc ngươi làm gì nữa... ngươi muốn làm
gì thì làm đi, gánh vác trách nhiệm phục quốc quả thật rất mệt mỏi, nếu ngươi
muốn từ bỏ thì bỏ đi. Con người sớm muộn gì cũng phải chết, nếu ta sớm trúng
một chưởng để có thể tỉnh ngộ sớm hơn thì tốt quá...”

Thanh âm tắt hẳn, bờ môi tái nhợt,
hai mắt nhắm nghiền, thân thể cũng dần trở nên lạnh buốt.

Một người đang sống sờ sờ mà
thoáng chốc đã nhắm mắt xuôi tay.

Uông Chiến Thắng nhìn hai người, không
kiên nhẫn nói: “Ta đã cho các ngươi thời gian nói lời tạm biệt trước khi chết, Vân
Tố, đừng trách ta không khách khí, ta đã cho ngươi cơ hội rồi, ngươi yên tâm, ta
chỉ giết ngươi, còn nàng dù sao ta cũng muốn giữ lại để uy hiếp Mộ Thiên Sơn”

Vân Tố lúc đánh nhau đã bị nội
thương, lại chứng kiến Thu Vạn Niên chết trước mặt mình, khí huyết càng thêm
xung động, cắn chặt răng nói “chỉ sợ mọi việc không theo ý ngươi, dù ngươi có
thể giết chết ta nhưng chưa chắc có thể mang nàng đi.”

Uông Chiến Thắng cuồng vọng cười
to, âm thầm vận lực ý đồ tung ra một chưởng trí mạng nhưng chưa kịp động thủ
thì trước mắt đã tràn ngập khói mê.

Khói mê tan đi thì trước mắt đã
hoàn toàn trống rỗng.

Vân Tố không thấy. Thu Địch Phỉ
không thấy. Ngay cả thi thể của Thu Vạn Niên cũng không thấy.

Uông Chiến Thắng thẹn quá hóa
giận, tung chưởng đánh về phía cây đại thụ to lớn mấy người ôm mới xuể. Ầm một
tiếng, cây đại thụ lập tức ngã đổ, nhưng thanh âm đó dù to cũng không to bằng
tiếng nghiến răng tức giận của Uông Chiến Thắng.

Hừ, bọn họ lại có thể trốn thoát
ngay trước mặt hắn.

CHƯƠNG 82

Thu Địch Phỉ cảm thấy đã không
còn đường lui thì trước mắt đột nhiên mờ mịt, người bị một cổ lực đạo nâng lên,
chạy như bay, đến khi hai chân chạm đất, tập trung nhìn kỹ thì cảm giác vui
sướng làm nàng mừng đến mức hai chân đứng không vững.

Trước mắt chính là đội hình cầu
vồng.

Thu Địch Phỉ liếc mắt nhìn Cam
cầu vồng, hắn đang đứng trong tám người, nhìn nàng cười cười như vẻ tươi cười
cực kỳ vặn vẹo, thống khổ, là do hai mà sưng to như hai quả banh. Nàng vội nhìn
mấy người còn lại, thấy bọn họ có vẻ mập hơn một chút, không ngờ bọn họ trong
lúc chiến loạn lại có thể sống thoải mái như vậy. Thu Địch Phi kích động không
thôi nhìn Cam cầu vồng kêu lên: “Cam sư huynh, gặp lại ngươi thật tốt quá, mặt
của ngươi... không sao chứ?”

Cam cầu vồng vừa nuốt nước miếng
vừa nói: “Không có gì, không có gì, chỉ là bị cửu đệ đánh thôi. Cửu đệ muốn
đánh dấu mặt chúng ta, sau này dù người khác có trà trộn vào cũng không thể
dịch dung thành chúng ta.”

Thu Địch Phỉ nghe vậy nhìn kỹ mới
thấy bảy người kia không phải mập mà giống như Cam cầu vồng, mặt mũi sưng vêu.

Trong lòng không khỏi ấm áp, thầm
nghĩ nhất định là Mộ Thiên Sơn tức giận bọn họ làm mất nàng nên mới đưa ra lý
do hoang đường như vậy, đánh bọn họ sưng hết mặt mũi để xả giận.

Đột nhiên Thu Địch Phỉ hét to, mặt
trắng bệch vọt tới bên cạnh Vân Tố, kéo tay hắn, run giọng nói: “Nguy rồi, hài
tử, con ta vẫn còn trong Chí Tôn lâu, ta phải quay lại cứu hài tử.” Nói xong
thì muốn khóc, lập tức quay người chạy về hướng Chí Tôn lâu.

Vừa lúc Lạc Y trong đám người đi
ra chặn Thu Địch Phỉ nói: “Ngươi đừng vội, hài tử ở chỗ ta.” Cánh tay giơ lên, tiểu
bảo bối đang say ngủ.

Thu Địch Phỉ cẩn thận tiếp nhận
hài tử, mắt nóng lên, lệ tuôn rơi, cảm giác sợ hãi, bất an và áy náy, nàng
không đáng là mẫu thân, chút nữa là đã làm mất hài tử rồi.

Đội hình cầu vồng nhìn tiểu hài
tử trong tay Thu Địch Phỉ thì nhao nhao xông tới, ánh mắt nóng bỏng nhìn thân
ảnh nhỏ xói trắng nõn, hứng phấn không thôi: “Cửu đệ muội, đây là hài tử ngươi
thừa dịp bọn ta không có mặt sinh ra sao? A, hắn thật là đẹp mắt. A, nhanh cho
ta ôm một cái đi. A, mẹ nó, các ngươi không được tranh với ta, lão tử muốn ôm
trước.”

Hài tử bị âm thanh ồn ào làm cho
tỉnh giấc, hai mắt còn ngái ngủ mơ hồ nhìn tám gương mặt râu ria trước mắt, cái
miệng nhỏ nhắn hả ra, mọi người cứ tưởng hắn sẽ khóc toáng lên thì ngoài dự
kiến, hắn lại mỉm cười.

Nụ cười này như gió xuân tháng ba
làm tám vị đại bá yêu thích vô cùng, cười đến suýt rụng cả răng.

Cam cầu vồng hưng phấn nói:
“Không hổ là bảo bảo của Cửu đệ cùng Cử đệ muội a, đủ cổ quái. Thời điểm nên
khóc thì không khóc, thời điểm nên gào thét thì lại mỉm cười. Hảo hài tử, hảo
hài tử a. Tương lai sẽ trở thành tai họa cho võ lâm, ha a a a, tính tình quái
đản của sư đệ không còn độc quyền nữa, ha a a, tương lai sẽ không nhàm chán ha a.”

Thu Địch Phỉ tùy ý cho đội hình
cầu vồng ôm bảo bảo đùa giỡn, nàng lui ra sau, cúi đầu sau nghĩ, cuối cùng cũng
hiểu vì sao khi nghênh chiến hắn lại kéo dài thời gian như vậy.

Chắc hẳn hắn đã sớm cho người đến
Thiên Khuyết cung báo cho đại ca biết tung tích của nàng, sau đó nghĩ cách kéo
dài thời gian để chờ cứu viện, nếu không có sự chuẩn bị trước thì làm sao trong
lúc hỗn loạn Lạc Y còn nhớ mang theo hài tử?

Thu Địch Phỉ giương mắt nhìn Vân Tố
nói: “Cảm ơn ngươi đã báo tin cho bọn họ.”

Vân Tố hai mắt mờ mịt, nếu không
có huỳnh quang lưu chuyển thì chỉ thấy tràn đầy chán nản, thở dài khẽ nói: “Như
ngươi đã nói, ta không chiếm được thì chi bằng dứt khoát thành toàn, ta đã
không thể bảo hộ ngươi, chi bằng để ngươi quay về bên hắn.” Dù trong lòng ta có
không muốn thế nào thì chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc là đủ rồi.

Cả đám giúp đỡ Thu Địch Phỉ tìm
miếng đất tốt an táng Thu Vạn Niên, lúc lập bia, Vân Tố nói: “Ghi tên của ngươi
đi, ngươi là nữ nhi của hắn, tuy hắn cả đời đối với ngươi lãnh đạm nhưng đến
phút cuối cùng lại hi sinh vì ngươi, sau khi hắn chết cũng nên có một hậu nhân
vì hắn mà dựng bia chép sử.”

Thu Địch Phỉ rưng rưng nước mắt
viết lên bia mộ: “Nữ nhi Thu Địch Phỉ.” Dập đầu lạy ba cái, buồn bã nói: “Phụ
thân yên tâm, hằng năm vào ngày này, nữ nhi sẽ đốt giấy tiền vàng mã cho người.”

Thương tâm qua đi, nàng đứng lên,
quay sang Vân Tố hỏi: “Ngươi sau này có tính toán gì không?”

Vân Tố đáp: “Thiên hạ cùng người
yêu ta đều đã buông tay hôm nay trần thế đã không còn gì đáng để ta lưu luyến, từ
nay về sau ta sẽ ngao du tứ hải, tụng kinh niệm Phật.”

Thu Địch Phỉ phiền muộn thở dài, rất
không đành lòng, Vân Tố còn trẻ như vậy lại đi làm hòa thượng nhưng nghĩ ngoài
cách này ra thì hiện tại không còn chọn lựa nào tốt hơn.

Hai nhóm người lưu luyến chia tay
nhau, Thu Địch Phỉ lơ đãng ngẩng đầu lên thì kinh hỉ phát hiện quân đoàn vẹt
của mình đang ào ào bay tới.

Thu Địch Phỉ mừng rỡ không thôi, Lạc
Y lại có chút khinh thường nói: “Chúng ta cùng xuất phát một lúc, chín ngươi
lại có cả cánh để bay thế mà còn không bằng hai đùi của ta, thật đáng xấu hổ.”

Vẹt chín không cam lòng nói: “Nói
nhảm, người dùng kinh công, còn chúng ta bị nuôi mập như vầy, sao so được.”

Đội hình cầu vồng đang chơi đùa
cùng tiểu bảo bảo bỗng nhiên thấy chín con vẹt màu sắc sặc sỡ lại còn biết nói
chuyện, lời lẽ lại sâu sắc làm người ta không thể phản bác thì không khỏi kinh
ngạc, xúm xít chung quanh, tấm tắc khen.

Thu Địch Phỉ ôm một con vẹt đưa
cho Vân Tố nói: “Ngươi mang theo nó đi, tuy nó bay chậm, nhưng nếu ngươi có
chuyện muốn nói cho ta biết thì dù nó bay chậm thế nào cũng có lúc sẽ đến chỗ
ta, đem những lời của ngươi nói cho ta biết. Hơn nữa ta cũng hi vọng ngươi có
thể cùng nó tâm sự, không để cho ngươi quá mức cô độc.”

Vân Tố hai mắt ôn nhu nhìn nàng, nhận
vẹt, gật đầu.

Con vẹt đậu lên vai Vân Tố, nghiêng
đầu, tư thái phiền muộn nhìn lên bầu trời, vô hạn thương cảm nói với Thu Địch
Phỉ: “Tiễn quân ngàn dặm cũng phải tới lúc tạm biệt, bảo trọng thân thể, sau
này còn gặp lại. Ta thích ăn thịt, ngươi đừng quên. A... a, mỹ nhân yêu anh
hùng...” Nói xong còn hát mấy lời đã học lén ở Chí Tôn lâu trước kia.

“A... A... Mỹ nhân yêu anh hùng.”
Tám con vẹt còn lại cũng đồng thanh hát theo.

Nhờ dàn đồng ca vẹt mà phút chia
tay vốn đầy bi thương lại lặng yên trôi qua.

Vân Tố đi rồi, Thu Địch Phỉ mới
hỏi đội hình cầu vồng: “Đại ca thế nào?”

Đội hình cầu vồng cười toe toét
đáp: “Sư đệ hắn... ha a a rất tốt, rất tốt. Mỗi ngày rất nghiêm túc. Từ sau khi
ngươi bị bắt đi, hắn chưa từng cười, hành động lại rất bạo lực. Mỗi khi nhớ tới
ngươi lại đem bọn ta ra làm bao cát để tập luyện, có ngày bị dợt tới bảy tám
lần, lại luôn muốn đi tìm ngươi. Nếu không phải có lão già chết tiệt liều chết
ngăn cản, nói một đống đạo lý gì mà quốc gia hưng vong gì gì đó thì e là sư đệ
đã quăng bỏ binh phù mà đi tìm ngươi rồi. Nhưng mà gần đây cha con Uông thị
đúng là quá đáng, đại binh đánh tới, ngày ngày khiêu khích, dân chúng khổ không
thể tả, lúc này sư đệ cùng lão già chết tiệt đang ở biên cương, nhưng mà Cửu để
muội à, dù sư đệ tàn ác bạo lực nhưng nói thật nha, hắn đối với ngươi rất tốt, rất
yêu ngươi.”

Thu Địch Phỉ nghe xong mấy lời
của đội hình cầu vồng thì nhịn không được mà mỉm cười, lại cũng muốn khóc, trong
lòng cản thấy ngọt ngào lại xen chút cảm giác ê ẩm. Nàng hận không thể trong
nháy mắt được đến bên cạnh hắn.

Nàng vội vã muốn đi, đội hình cầu
vồng lại không chút khẩn trương, bao quanh nàng hỏi chuyện quân đoàn vẹt biết
nói tiếng người.

Cam cầu vồng ngạc nhiên không
thôi: “Cửu đệ muội, ngươi nuôi mấy con chim gì thế? Sao lại biết nói chuyện?
Thế sự dạo này thật kỳ lạ nha, người có thể hót như chim mà mấy con chim ngươi
nuôi lại biết nói tiếng người, thần kỳ, thần kỳ a.”

Thu Địch Phỉ vừa ôm bảo bảo vừa
nhàn nhạt chế nhạo: “Phải nói mấy con chim này cùng với đám các ngươi thật là
hợp a, không nói tới chuyện bọn chúng biết nói tiếng người mà bọn chúng còn có
một khả năng khác nữa, đó là núp sau cánh cửa hoặc nằm sấp ở góc tường nghe lén
người ta nói chuyện.”

Đội hình câu vồng có chút ngượng
ngùng: “Hắc hắc, cũng không thể nói như vậy. Cửu đệ muội ngươi nói như vậy là
không công bằng nha, thực ra thích rình nghe lén không chỉ có tám chúng ta mà
còn có lão già chết tiệt cùng Phong thị huynh đệ a.”

Thu Địch Phỉ im lặng... Nhiều
ngày không gặp, cách nói chuyện của bọn họ vẫn nằm ngoài dự đoán của mọi
người...

Tám cặp mắt người cùng tám cặp
mắt vẹt trừng trừng nhìn nhau.

Bỗng nhiên vẹt đại không còn kiên
nhẫn nữa mà khinh thường nói với đội hình cầu vồng: “Hắc cái gì mà hắc, rống
cái gì mà rống. Chúng ta là chim, là chim biết nói tiếng người, thỉnh nói tiếng
người đi.”

Đội hình cầu vồng mặt mày xám xịt,
còn Thu Địch Phỉ bật cười thành tiếng nói: “Xem ra các ngươi cùng tám con vẹt
này nói chuyện với nhau thật vui a. Các ngươi đã có hứng thú với nhau như vậy, ta
dứt khoát thành toàn cho các ngươi, đưa cho mỗi người một con vẹt, như thế
nào?”

Tám cầu vồng mừng rỡ không thôi:
“Thật không? Thật không? Thật sự cho chúng ta chứ?” Vừa hỏi vừa không kịp chờ
trả lời mà xông lên bắt đầu chọn cho mình con vẹt ưng ý nhất.

Chọn xong, ai nấy đều vui mừng
hớn hở, Thu Địch Phỉ nói với đám vẹt: “Từ hôm nay trở đi các ngươi đi theo bọn
họ, sau này... cứ bảy ngày lại đến gặp ta một lần.” Dừng lại một chút, thanh âm
quỷ dị thâm trầm bồi thêm: “Các ngươi nhất định phải nghĩ tới ta nha.”

Tám con vẹt run rẩy thân hình.

Nói trắng ra chẳng phải nữ nhân
này muốn bọn chúng đi làm gian tế, thu thập thông tin của tám tên cầu vồng kia
sao.

Đáng tiếc là đội hình cầu vồng
thiếu đầu óc sao có thể nghĩ ra được ẩn ý này, vẫn đang vui sướng vì có được
thần thú trong tay.

Cam cầu vồng kích động nói: “Bọn
ta tám người, tám chim nên chọn tên gì cho tốt đây? Cửu đệ muội, ngươi mau giúp
bọn ta tìm một cái tên vừa dễ nghe vừa vang dội đi.”

Thu Địch Phỉ rất nghiêm túc suy
nghĩ rồi nói: “Các ngươi có tám người, lại thêm bọn chúng là tám con vẹt, vậy
là hai lần tám, mà các ngươi cũng rất thích tám, như vậy cộng lại là ba lần
tám. Các ngươi thích tám lại là tổ hợp tám người tám chim vậy kêu tổ hợp ba tám
đi.”

Đội hình cầu vồng vỗ tay rào rào:
“Hay lắm, hay lắm. Vậy gọi là tổ hợp Ba Tám đi.”

Tám con vẹt không ngừng rơi lệ.

Mẹ nó, Ba Tám, không có ý gì tốt
mà, khác nào nói chúng ta với bọn hắn đều là những kẻ đần chứ. Hừ.

Báo cáo nội dung xấu