Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 1) - Chương 36 - 37

Chương 36

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy.

Cố Thắng Nam mở mắt nhìn trần nhà, cảm thấy buổi sáng thứ Tư không
thể tầm thường hơn này lại trở nên rất không chân thực. Vì sao lại cảm thấy không
chân thực? Bởi cô đang nhớ lại những tình tiết hỗn loạn đã xảy ra tối qua...

Những chuyện đã xảy ra giữa một người đàn ông đẹp trai và một người
phụ nữ có bộ mặt sưng như mặt heo...

“Mặt em đã thế này mà anh vẫn muốn hôn em...”

Đây tuyệt đối là lời âu yếm có sức sát thương mạnh nhất thế giới.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn, Cố Thắng Nam mới chỉ được nghe không quá hai
lời âu yếm (Bao gồm, một là khi Cố Thắng Nam đang học trường mầm non, cậu bé cùng
bàn rụt rè chia một nửa đồ ăn giáo viên phát khi nghỉ giữa giờ cho cô: “Này! Tớ
biết bạn chưa no, cho bạn cái này!” Hai là, vẫn là khi Cố Thắng Nam đang học trường
mầm non, vẫn là cậu bé cùng bàn kia, vẫn rụt rè như vậy, nhét thanh sô cô la cậu
mang từ nhà vào tay Cố Thắng Nam: “Đây là sô cô la mẹ tớ mang từ nước ngoài về,
ngon lắm. Tớ không nỡ ăn, để dành cho bạn!”), nhưng Cố Thắng Nam vẫn khẳng định,
cho dù Từ Chiêu Đệ dày dạn kinh nghiệm tình trường, tung hoành trận mạc như đi vào
chỗ không người nghe thấy lời này cũng sẽ cảm động không biết phải làm thế nào giống
cô.

Đúng lúc miệng và khóe môi tạo thành độ cong cực kỳ gợi cảm của anh
ta sắp hôn lên đôi môi sưng vù khiến chính cô cũng không muốn đối diện, Cố Thắng
Nam đột nhiên đưa tay che miệng anh ta lại: “Chờ chút!” Ánh mắt Lộ Tấn tỏ vẻ nghi
hoặc.

“Bây giờ không được.” Cố Thắng Nam nhìn thấy hình ảnh của mình trong
mắt anh ta, chỉ thoáng qua đã không dám nhìn nữa, cô vội chuyển ánh mắt qua nơi
khác: “Em biết anh lợi hại, môi em thế này mà anh cũng hôn được. Nhưng... em lại
không thể vượt qua được chính mình.”

Lộ Tấn suy nghĩ một lát, lần đầu tiên anh ta không khư khư cố chấp
mà thực sự suy nghĩ cho cô. Thấy cô có vẻ không muốn, anh ta cúi đầu hôn lên cổ
cô: “Vậy anh tránh không hôn lên mặt em là được, hình như trên người em không bị
dị ứng...”

Cố Thắng Nam bị ép phải ngẩng lên, cảm thấy cổ mình trở nên tê dại.
Mà cảm giác tê dại đó đang nhanh chóng lan xuống phía dưới, đến khi Cố Thắng Nam
tóm lấy tóc anh ta thì anh ta đã kéo khóa áo cô xuống và luồn tay vào trong. Cảm
giác trơn nhẵn truyền đến từ đầu ngón tay nói với Lộ Tấn: “Quả nhiên trên người
em không bị dị ứng.”

Sau đó... Sau đó... Sau đó... Anh ta bắt đầu cởi chiếc quần jean
của cô ra...

Chiếc quần jean bó sát giống như một đối thủ ương ngạnh nhất quyết
không chịu thua, anh ta đã dùng hết sức mà chỉ kéo được xuống không quá năm centimét.
Bàn tay linh hoạt mà xảo quyệt của anh ta dứt khoát bỏ chỗ khó, tìm chỗ dễ, buông
tha chiếc quần jean khó chinh phục, lại chuyển lên luồn vào dưới áo, vuốt ve bên
ngoài lớp áo lót.

Huyệt thái dương Cố Thắng Nam đập thình thịch, lúc này trong đầu
cô chỉ có một âm thanh: Có phải là quá nhanh không? Có phải... Có phải?

Cô mới chỉ động lòng một chút, vậy mà đã sắp xxx rồi? Hơn nữa mấy
tiếng trước, người đàn ông này còn đau buồn như vậy, thế mà bây giờ đã có tinh thần
xxx rồi?

Cảm thấy tay anh ta đã vòng ra sau lưng, đang cố gắng cởi chiếc móc
áo, Cố Thắng Nam đè tay anh ta lại theo bản năng: “Các bước này có chính xác không?
Tại sao em cứ cảm thấy là lạ?”

Lộ Tấn sửng sốt, tạm thời dừng mọi hành động lại:

“Bình thường em quen làm theo các bước nào?” Bình thường? Quen?

Trên phương diện đó, cô hoàn toàn là nhi đồng chưa đến tuổi đi học,
làm gì có thói quen bình thường nào?

Trong lúc Cố Thắng Nam không biết nên trả lời thế nào, anh ta lại
bắt đầu đoán mò: “Em quen đi tắm trước? Hay quen uống vài ly rượu trước?”

Nghe anh ta hỏi như vậy, Cố Thắng Nam càng không biết phải trả lời
thế nào. Anh ta lại hành động rất nhanh, lập tức định xuống giường đi lấy rượu.
Thấy thế, Cố Thắng Nam đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt góc áo anh ta: “Ý em là, như
chúng ta bây giờ có phải hơi nhanh quá không?”

Hiển nhiên logic của Lộ Tấn hoàn toàn không giống cô: “Nếu hợp nhau,
mới gặp nhau một ngày đã cởi đồ vật lộn cũng không thành vấn đề. Nếu không hợp nhau,
sau khi quen biết một thế kỷ mới cầm tay cũng là quá nhanh.” Lý luận hoàn toàn kín
kẽ...

Cố Thắng Nam suýt vỗ tay khen hay, nhưng...

“Lần đầu tiên nên hoàn hảo một chút.”

“Có gì không hoàn hảo?”

Lộ Tấn nhìn quanh bốn phía, trình độ của công ty vệ sinh anh ta thuê
tuyệt đối thuộc hạng nhất, giờ không khí trong phòng đều tràn ngập mùi hương thoang
thoảng tao nhã.

Cố Thắng Nam ngẩng lên, chu môi nhìn anh ta: “Có cái này.”

Tại sao người phụ nữ này không thể hiểu vấn đề được nhỉ? Lộ Tấn ôm
đầu chán nản: “Anh không ngại cái này.”

“Nhưng em ngại.” Cố Thắng Nam càng nói càng cảm thấy mình có lý:
“Mặt em đang dị ứng sưng vù, dù thế nào cũng không thể hoàn hảo được. Nhất định
phải hoãn lại, để sau.”

Nói xong, cô cũng kéo khóa áo lên.

Nghe thấy tiếng kéo khóa, lông mày Lộ Tấn lập tức nhăn tít lại, cau
có.

Thấy anh ta áp gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác tới
gần mình, Cố Thắng Nam lập tức căng thẳng ngửa người về sau. Anh ta tiếp tục cúi
xuống gần người cô, hình ảnh cái mặt heo trong mắt anh ta cũng càng lúc càng rõ
ràng. Tiếp theo, anh ta định dùng sức mạnh cưỡng bức? Hay giận dữ cho cô một quả
đấm? Cố Thắng Nam đoán sai hết.

Lộ Tấn tủi thân mếu máo: “Thế em định hoãn tới khi nào?”

Cố Thắng Nam thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng thả lỏng, sau đó...

Cô nhìn thấy một mái lều nhỏ ở nơi nào đó trên quần người đàn ông
trước mặt...

Giọng nói của Cố Thắng Nam trở nên lúng túng: “Dù sao cũng phải chờ
đến lúc em hết dị ứng...”

Lộ Tấn ngẫm nghĩ lời cô nói đủ ba giây, sau đó đột nhiên sầm mặt
xoay người đi, không nói một lời.

Chuyện này là thế nào? Anh ta không chơi nữa à?

Cố Thắng Nam vô thức đứng dậy, sau khi kéo quần lên còn do dự rất
lâu rồi mới từ từ đi ra cửa phòng ngủ. Tức giận bỏ đi thật à? Cố Thắng Nam hơi thất
vọng, nhưng cô vừa đi đến cửa đã va thẳng vào Lộ Tấn vừa quay lại. Cố Thắng Nam
kêu đau một tiếng, đưa tay ôm trán vừa đập thẳng vào vai anh ta. Vừa cúi xuống,
cô lại nhìn thấy mái lều nhỏ ở nơi nào đó...

Mái lều này hình như, dường như, có lẽ... thấp hơn lúc nãy một chút.

Còn không đợi Cố Thắng Nam dời mắt khỏi nơi nào đó,

Lộ Tấn đã nhét hai thứ vào tay cô: “Ký hợp đồng này đi.” “Hả?”

Cố Thắng Nam ngẩng đầu nhìn Lộ Tấn với vẻ mặt vẫn không thay đổi,
lại nhìn thứ vừa bị nhét vào tay mình.

Một chiếc bút và một tờ giấy.

Thì ra vừa rồi người đàn ông này quay đi không nói một lời là để
chuẩn bị bản hợp đồng này. Cố Thắng Nam hơi nghi hoặc, ngẩng đầu thoáng nhìn Lộ
Tấn rồi mới bắt đầu xem nội dung hợp đồng.

Nét chữ cứng cáp của Lộ Tấn.

Cố Thắng Nam khẳng định mình biết tất cả những chữ trên hợp đồng,
nhưng vì sao khi những chữ này xếp lại cùng nhau thì cô lại không thể hiểu được?

Nội dung then chốt của hợp đồng như sau:

Bên A: Cố Thắng Nam.

Bên B: Lộ Tấn.

Bên A chấp thuận sau khi triệu chứng dị ứng biến mất sẽ lập tức thực
hiện nghĩa vụ xxx với bên B (Lộ Tấn vẽ thêm hai người hình que đang quấn chặt lấy
nhau, hình vẽ trông rất sống động).

Dưới phần ký tên, Lộ Tấn đã ký vào bên B.

Chẳng trách Cố Thắng Nam không thể hiểu được, chỉ có thể trách phương
thức tư duy của người lập hợp đồng hoàn toàn không giống như người bình thường.
Cố Thắng Nam chỉ do dự một lát rồi lập tức bị Lộ Tấn tóm tay. Anh ta cầm tay cô,
ký ba chữ “Cố Thắng Nam”.

Lộ Tấn hài lòng gập tờ giấy lại một cách ngay ngắn, nhét vào túi
áo sơ mi.

Mà lúc này, Cố Thắng Nam vừa tỉnh dậy. Tắm mình trong ánh nắng ban
mai, cô nhìn trần nhà, suy nghĩ miên man: Hợp đồng này liệu có hiệu lực trước pháp
luật không?

Lại sờ sờ mặt mình, một đêm đã qua, các triệu chứng dị ứng của cô
đã giảm không ít. Dựa vào kinh nghiệm trước đây, khoảng một tuần thì sẽ hết hẳn,
như vậy một tuần sau là cô phải thực hiện...

Hình ảnh hai người Lộ Tấn vẽ lập tức hiện lên trong đầu Cố Thắng
Nam, một giây sau, hai hình người đó lại biến ảo thành cô và Lộ Tấn, quấn chặt lấy
nhau, tuy hai mà một... Cố Thắng Nam vội lắc lắc đầu, xua đuổi các hình ảnh không
nên có ra khỏi đầu.

Ngày đầu tiên của tuổi hai mươi chín đã bắt đầu như thế.

Giống như mọi khi, Cố Thắng Nam rời giường, rửa mặt, thay đồ, đi
làm như thường lệ.

Không giống mọi khi, bình thường cô thay đồ chỉ mất hai phút, nhưng
hôm nay, Cố Thắng Nam đứng trước gương đủ nửa tiếng, thay bốn bộ quần áo, buộc tóc
hai lần, một lần để mái lệch, một lần để ngôi giữa, cuối cùng vẫn quyết định buộc
đuôi ngựa. Sau khi đeo khẩu trang, quay ba vòng trước gương, Cố Thắng Nam mới hài
lòng đi ra cửa.

Giống như mọi khi, Cố Thắng Nam phải đi qua cửa nhà Lộ Tấn trước
khi đến thang máy. Không giống như mọi khi, sau khi đi qua cửa nhà Lộ Tấn, chưa
được hai bước, cô đã dừng, suy nghĩ một chút rồi quay lại. Chỉnh lại đầu tóc, xác
định khẩu trang không đeo lệch, sau đó Cố Thắng Nam mới bấm chuông cửa nhà Lộ Tấn.

Rất nhanh sau đó đã có người ra mở cửa.

Cửa mở rộng.

Cố Thắng Nam vừa nhìn vào sau cửa vừa nói: “Trong tủ lạnh nhà em
có...”

Đột nhiên Cố Thắng Nam im bặt.

Người đẹp trẻ măng sau cửa băn khoăn quan sát bà chị đeo khẩu trang
ngoài cửa: “Chị tìm ai?”

Cố Thắng Nam há miệng không nói được gì. May mà có khẩu trang che
chắn nên cô cũng không cần lo người đẹp sau cửa bị đôi môi quá gợi cảm của mình
làm cho ngất xỉu.

Đúng lúc này lại có tiếng bước chân vang lên phía sau, sau đó, Lộ
Tấn cũng đi tới trước mặt Cố Thắng Nam. Lúc này, đứng trước mặt Cố Thắng Nam dường
như là một đôi tuấn nam mỹ nữ do tạo hóa sinh ra, mà tối qua, vị tuấn nam này vừa
ký một bản hợp đồng gần giống “khế ước bán thân” với cô.

Thời gian mới trôi qua được một đêm nhưng hình như mọi thứ đã thay
đổi quá nhanh...

Cố Thắng Nam cứ đứng trợn mắt nhìn, Lộ Tấn lại lên tiếng trước, tiến
lên một bước, ôm Cố Thắng Nam, kéo về nhà cô mà không thèm quay đầu lại: “Anh phải
sang nhà em lánh nạn.”

Người đẹp trẻ măng lập tức kêu lên: “Lộ Tấn! Anh quay lại cho tôi!”

Cố Thắng Nam quay lại thoáng nhìn người đẹp đó, lại thoáng nhìn bàn
tay đang choàng qua vai mình: “Phải chăng anh nên giải thích với em một chút, chuyện
gì đang xảy ra?”

Vẻ mặt Lộ Tấn vô cùng nghiêm túc, bất kể người đẹp đó níu kéo thế
nào, anh ta cũng không quay lại mà chỉ kéo Cố Thắng Nam bước nhanh hơn: “Để sự trong
trắng của anh không bị cướp mất, chúng ta phải chuồn khỏi đây thật nhanh!”

Chương
37

Vì vậy,
Cố Thắng Nam vừa ra khỏi nhà chưa được ba phút đã bị lôi trở lại.

Cửa đóng
sầm một tiếng, mặc dù trên gương mặt Lộ Tấn vẫn không có biểu hiện gì nhưng rõ ràng
anh ta vừa thở phào nhẹ nhõm. Cố Thắng Nam quan sát anh ta, lại nhìn ra ngoài qua
mắt thần trên cửa, người đẹp đó không hề đuổi theo qua bên này.

Cố Thắng
Nam lập tức khoanh tay nhìn về phía Lộ Tấn, làm động tác bình tĩnh quan sát: “Bây
giờ có thể nói rồi chứ?”

“Cô gái
đó…” Lộ Tấn chỉ ra ngoài cửa, có vẻ anh ta rất kiêng kỵ: “Là hàng xóm của anh khi
anh ở Sydney, năm mười bốn tuổi, cô ta đã tuyên bố sẽ lấy anh, khi đó cả mẹ anh
và bố mẹ cô ta đều cho rằng đó là lời trẻ con nói đùa cho vui, không ngờ cô ta lại
làm thật. Thậm chí vào sinh nhật hai mươi tuổi, cô ta còn...” Nói tới đây, đột nhiên
Lộ Tấn dừng lại rồi chuyển qua chuyện khác: “Nếu không phải hôm qua anh nhận được
tin lão già chết tiệt đó nhập viện nên gọi điện thoại về Sydney nói chuyện này với
mẹ anh thì con bé này cũng không biết địa chỉ của anh ở Trung Quốc. Phải biết rằng
anh đã trốn cô ta được ba năm rồi, không để cô ta tìm được anh.”

Cố Thắng
Nam nghe mà thấy đầu óc quay mòng mòng, chẳng lẽ trong thế giới của Lộ Tấn lại không
một người bình thường nào?

“Anh nói...
cô ấy từ Sydney đến đây tìm anh?” Lộ Tấn gật đầu.

“Lẽ nào
cô ấy là FBI? Anh gọi một cuộc điện thoại thôi mà đã bị cô ấy lần ra tung tích?”

“Cụ thể
cô ta làm thế nào thì anh cũng không rõ nhưng anh dám khẳng định là cô ta đã tìm
được đầu mối qua cuộc điện thoại anh gọi cho mẹ. Tối qua anh từ nhà em về, nghe
thấy tiếng chuông cửa, anh còn tưởng em qua tìm cơ. Nhưng vừa mở ra, nghênh đón
anh lại là...” Lộ Tấn muốn nói lại thôi.

Thái độ
cực kỳ không muốn đề cập đến chuyện đó của anh ta làm Cố Thắng Nam càng tò mò: “Lại
là cái gì?”

Lại là
hàng chục nụ hôn liên tiếp ập tới, may mà khi đó, anh ta nhanh mắt nhanh tay che
miệng lại, nếu không cô ta nuốt chửng cả miệng anh ta mất...

Lộ Tấn
nhìn Cố Thắng Nam, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hình như mặt em bớt sưng hơn nhiều...”

Vừa nói
anh ta vừa không quên đưa tay sờ sờ mặt Cố Thắng Nam. Cố Thắng Nam lại đẩy tay anh
ta ra, lúc này trong đầu cô toàn là bóng dáng xinh đẹp tươi tắn động lòng người
của cô bé đó.

“Năm nay
cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

Đây mới
là vấn đề cô băn khoăn nhất lúc này.

Lộ Tấn
lại không nhớ rõ lắm: “Hai mươi ba hay hai mươi tư gì đó, làm sao?”

Anh ta
vừa dứt lời, đã có một con số hung ác đập thẳng vào trán Cố Thắng Nam...

6!

Cô bé
đó trẻ hơn mình những sáu tuổi!

Cố Thắng
Nam đột nhiên cảm thấy trước mắt mình tối sầm.

“Một cô
bé trẻ trung, đầy sức sống, lại chủ động như thế ở cùng phòng với anh suốt một đêm,
cô ta không làm gì anh? Hoặc, anh không làm gì cô ta?”

“Cô ta
là một bóng ma cực lớn bao trùm cả thời thanh niên của anh, em cảm thấy anh sẽ có
hứng thú với cô ta sao?”

“Nhưng
cô ta xinh đẹp như vậy...”

Phải biết
trừ các ngôi sao điện ảnh, Cố Thắng Nam chưa bao giờ thấy một sinh vật giống cái
nào xinh đẹp động lòng người hơn Từ Chiêu Đệ. Vậy mà bây giờ cô bé đó xuất hiện,
ngay cả sắc đẹp của Từ Chiêu Đệ cũng lập tức bị đẩy xuống thứ hai.

Hiển nhiên
Lộ Tấn không cho rằng như vậy: “Đẹp à? Anh hoàn toàn không thấy thế.”

Cố Thắng
Nam không kìm được, quan sát anh ta thật kĩ để suy đoán xem anh ta có nói dối hay
không. Thần sắc anh ta lại tỏ ra hết sức chân thành, hơn nữa, Cố Thắng Nam suy nghĩ
lại, hình như lần đầu tiên gã Lộ Tấn này nhìn thấy Từ Chiêu Đệ cũng không thèm nhìn
lại lần thứ hai.

Chẳng
lẽ người đàn ông này miễn dịch người đẹp bẩm sinh?

Quả thật
không phải người bình thường.

Cố Thắng
Nam đang cố gắng sắp xếp lại luồng suy nghĩ trong đầu, đúng lúc này cô thoáng liếc
thấy kim đồng hồ treo tường sắp chạy đến số 9, Cố Thắng Nam lập tức cuống lên.

“Em phải
đi làm đây. Anh bảo trọng nhé!”

Nói xong,
Cố Thắng Nam định đi ngay, Lộ Tấn giơ tay cản cô lại: “Ngày nào Lê Mạn chưa đi thì
ngày đó anh phải ăn nhờ ở đậu bên nhà em, em đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Chuẩn
bị cái gì?”

Ánh mắt
Lộ Tấn mang ý tứ sâu xa, nếu không phải Cố Thắng Nam còn đang đeo khẩu trang thì
cô không dám cam đoan mình có bị anh ta nhìn đến đỏ mặt hay không. Đến lúc Cố Thắng
Nam sắp bị ánh mắt kia thiêu cháy, rốt cuộc anh ta cũng mở miệng: “Chuẩn bị sống
chung ấy.”

Sống chung?
Cố Thắng Nam lập tức nheo mắt suy nghĩ.

Đột nhiên
mọc ra một cô gái đến chiếm nhà, sau đó là yêu cầu sống chung của anh ta... Tại
sao Cố Thắng Nam cứ có cảm giác tất cả những chuyện này đều là một âm mưu?

Nhưng
cô không còn thời gian để suy nghĩ thêm về chuyện này, vội đưa mắt nhìn đồng hồ
treo tường: “Em sắp muộn giờ thật rồi, việc này chờ em đi làm về nói tiếp nhé!”

Lần này
Lộ Tấn không ngăn cản nữa mà để cô mở cửa ra ngoài.

Cố Thắng
Nam bước nhanh đến chỗ thang máy, không hề quay đầu lại, đi qua cửa nhà Lộ Tấn,
cô lập tức cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm vẻ căm thù. Cô bất ngờ quay
sang nhìn cửa nhà anh ta, chỉ thấy mắt thần đang tối đột nhiên sáng lên...

Rõ ràng
có người đang nhìn cô qua đó, cô vừa quay lại nhìn, người đó đã nhanh chóng tránh
ra.

Cố Thắng
Nam lập tức cảm thấy lạnh buốt, cô xoa xoa cánh tay, nhanh chân rời khỏi chỗ này.

Một người
phụ nữ cao ráo với dáng người hấp dẫn bước nhanh vào nhà hàng Tử Kinh. Trên đường
đi, có vô số ánh mắt dõi theo.

Mới đi
từ kho hàng ra, Loa phóng thanh quay về bếp sau, đi được nửa đường chợt nhìn thấy
người phụ nữ có dáng người tuyệt vời phía trước.

Loa phóng
thanh lập tức trợn tròn mắt nhìn, ánh mắt cậu ta cứ dính chặt vào người đối phương,
lẽo đẽo đi theo phía sau cô ta về phía nhà hàng.

Thấy người
đẹp đó sắp đi vào bếp Âu, Loa phóng thanh lập tức chạy vội lên kéo cửa ra cho đối
phương. Cô ta lập tức quay đầu nhìn cậu ta.

Người
đẹp đeo khẩu trang làm người khác không nhìn thấy tướng mạo, Loa phóng thanh có
chút tiếc nuối trong lòng nhưng vẫn ân cần hỏi: “Người đẹp cần tìm ai vậy?”

Người
đẹp đó liếc cậu ta một cái, lại liếc thêm cái nữa, hình như thở dài. Loa phóng thanh
nhíu mày nghi hoặc, người đẹp chậm rãi bỏ khẩu trang xuống: “Cậu nghĩ là tôi tìm
ai?”

Loa phóng
thanh lập tức giống như bị sét đánh, cả người run lên, bàn tay đang kéo cửa hoảng
sợ từ từ buông xuống: “Cô giáo... Cố...”

“...”

Sáng sớm
đã bị trúng đòn nặng như thế, cả ngày Loa phóng thanh đều cảm thấy trạng thái tinh
thần rất kém.

Loa phóng
thanh không ồn ào như mọi ngày khiến bếp sau trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Cố Thắng
Nam rất hài lòng với kết quả này, hiệu suất làm việc của cả bếp sau cũng được nâng
cao hơn. Lúc nghỉ trưa, thấy cô đang làm bánh ngọt, vốn Loa phóng thanh còn định
đi tới hỏi xem vì sao khách không gọi đồ nữa mà cô còn làm bánh ngọt cho ai, nhưng
vừa nghĩ đến cú sốc tâm lý buổi sáng, Loa phóng thanh quyết định lặng lẽ thưởng
thức vẻ mặt chăm chú của cô giáo Cố khi làm bánh ngọt... Tại sao trước đây mình
không phát hiện gương mặt cô giáo Cố nhìn nghiêng lại mê người như vậy? Cho dù mang
khẩu trang cũng vẫn rất mê người.

Vì vậy
Cố Thắng Nam có thể bình yên làm xong chiếc bánh.

Sabayon
vừa ra lò, cho thêm sô cô la, cả mùi thơm khi vừa nướng xong cũng được Cố Thắng
Nam giữ kín trong chiếc hộp đựng bánh ngọt. Cô xách hộp bánh đi thẳng đến toà nhà
hành chính.

Đáng tiếc
Cố Thắng Nam đến không đúng lúc, thư ký Tổng giám đốc nói: “Tổng giám đốc Trình
đang họp.”

Cố Thắng
Nam đành giao bánh ngọt cho thư ký rồi quay về. Cô vừa đi ra cửa toà nhà hành chính,
đột nhiên một tiếng quát to vang lên sau lưng: “Đứng lại!”

Giọng
nói này nghe quen quen, Cố Thắng Nam dừng lại, quay người. Lộ Tấn chậm rãi đi tới
trước mặt cô, bước chân phóng khoáng.

“Tại sao...
anh lại ở đây?” Cố Thắng Nam không thể tưởng tượng được người nào đó lúc sáng còn
tử thủ trong nhà cô, đến chiều lại xuất hiện ở nơi cô làm việc.

“Họp!”

“Họp?”

Cố Thắng
Nam vừa hỏi ra miệng đã tự trả lời cho anh ta - anh ta là cổ đông Tử Kinh, tới đây
họp là chuyện hoàn toàn hợp lý. Nhưng hiển nhiên còn có một nghi vấn mà Cố Thắng
Nam không thể tự giải đáp: “Không phải có một ma nữ trông coi anh à? Sao anh chuồn
ra khỏi nhà em được?” Vừa nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Lộ Tấn đã xấu đi, sắc mặt
sa sầm, hàm răng cắn chặt, sau đó mới bật ra mấy tiếng: “Leo ống nước.”

“Nhà em
ở tầng bốn cơ mà?”

Lộ Tấn
nhếch miệng, dáng vẻ rất coi thường: “Dạo ở Sydney, để tránh cô ta, anh đã từng
leo xuống từ tầng sáu.”

Cố Thắng
Nam phải mất hồi lâu mới tưởng tượng được những gì anh ta đã làm. Cô đang yên lặng,
đột nhiên nghe thấy Lộ Tấn hỏi: “Em hỏi xong rồi chứ?”

“Tạm thời
chưa có câu hỏi nào khác.”

Nghe vậy,
Lộ Tấn gật đầu, chợt chuyển giọng: “Vậy bây giờ đến phiên anh hỏi.”

Tư duy
của Cố Thắng Nam không theo kịp tư duy của Lộ Tấn.

“Vì sao
em phải làm Sabayon cho Trình Tử Khiêm?” Cố Thắng Nam lập tức trợn mắt.

Lộ Tấn
tự động đánh đồng dáng vẻ này của cô với vẻ chột dạ khi bị người khác bắt quả tang
làm chuyện xấu, giọng nói càng trở nên trầm thấp: “Em làm như vậy là quá đáng, dùng
đồ ăn dụ dỗ một người đàn ông khác đã là quá đáng rồi, mà quá đáng hơn là em còn
chưa bao giờ làm Sabayon cho anh ăn.”

“Hôm qua
anh ấy giúp em, em cảm ơn anh ấy thôi. Hơn nữa...”

Cố Thắng
Nam càng nói càng cảm thấy không đúng.

Dụ dỗ?
Thế này mà gọi là dụ dỗ?

Cô lập
tức đưa tay chỉ vào mũi anh ta, biện minh cho mình: “Anh cho rằng ai cũng giống
anh, hoàn toàn không có phản ứng với ngoại hình của phụ nữ, nhưng lại bị tay nghề
nấu ăn của một phụ nữ làm cho mê mẩn không biết trời đâu đất đâu à?”

Lộ Tấn
lắc đầu: “Cũng chẳng biết được.”

Một người
như Trình Tử Khiêm lại đứng chảy nước miếng nhìn người đẹp, hoặc đứng chảy nước
miếng nhìn một bàn đồ ăn cộng thêm một đầu bếp nữ với gương mặt dị ứng sưng vù...
Cố Thắng Nam hoàn toàn không thể tưởng tượng ra bất cứ hình ảnh nào trong hai hình
ảnh nói trên.

“Có điều
vẫn còn may...” Khóe miệng Lộ Tấn khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Cố Thắng Nam
mang theo vẻ thần bí, sau đó anh ta giơ bàn tay đang giấu sau lưng lên trước mặt
Cố Thắng Nam.

Không
ngờ trên tay anh ta lại là hộp bánh ngọt của cô.

Cố Thắng
Nam sửng sốt, sau khi bừng tỉnh lập tức sợ hãi kêu lên: “Ngay cả bánh ngọt mà anh
cũng ăn trộm?” Lộ Tấn lập tức lia ánh mắt hình lưỡi dao tới.

“Sau khi
anh và bọn họ họp xong, Tổng giám đốc Trình của bọn em hẹn anh đến văn phòng của
anh ta trao đổi. Thư ký của anh ta mang bánh ngọt đến, anh chỉ liếc nhìn vài lần
thôi, vậy mà Tổng giám đốc Trình của bọn em đã hào phóng cho anh chiếc bánh này
rồi. Anh vừa mở hộp ra đã đoán được là em làm nên đuổi theo ra đây. Lý do gì mà
em bảo anh ăn trộm?”

Cố Thắng
Nam không còn ý định tranh luận với một đối thủ có tâm lý vững vàng, hành động nhanh
nhẹn, hơn nữa còn theo đuổi mỹ thực không có giới hạn như anh ta nữa.

Đúng lúc
này, hai người đồng thời nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Cố Thắng
Nam lấy điện thoại ra, nhìn thấy số gọi đến là của ban quản lý chung cư, ngay lập
tức quay sang nhìn Lộ Tấn. Lộ Tấn lấy điện thoại ra, nhìn thấy số gọi đến từ Sydney
xa xôi, cũng không cầm được, ngẩng đầu nhìn Cố Thắng Nam. Hai người đồng thời nghe
điện thoại.

Cố Thắng
Nam: “Chú Trương, có việc gì thế ạ?”

Lộ Tấn:
“Mẹ à!”

Trong
điện thoại của Cố Thắng Nam, quản lý Trương sốt ruột nói: “Tiểu thư Cố, có người
đứng bên ngoài rào chắn ban công nhà cô, hình như là một tên trộm. Hơn nữa còn là
một tên trộm nữ... trẻ tuổi!”

Trong
điện thoại của Lộ Tấn, giọng nói bình tĩnh, cao quý của mẹ vẫn mang theo vẻ uy nghiêm:
“Mẹ nghe con nhỏ Melody nói rằng con đang chung sống bất hợp pháp với một người
phụ nữ ba mươi tuổi?”

Báo cáo nội dung xấu