Bạch Mã Khiếu Tây Phong - Chương 1 - Phần 1
01.
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp...
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp...
Trên sa mạc mênh mông của đất Hồi Cương, cát bụi mịt mù bốc lên cao đến
hai trượng, hai con ngựa một trước một sau đang phi nước đại. Đằng trước là một
con ngựa trắng cao lớn chân dài, trên yên là một thiếu phụ, ôm trong lòng một
cô bé con chừng bảy tám tuổi. Phía sau là một con ngựa màu đỏ bồ quân, trên
lưng nằm phục một người đàn ông cao gầy.
Trên lưng phía trái của người đàn ông có cắm một mũi tên dài, máu chảy
ròng ròng xuống lưng ngựa, rơi xuống đất, thấm vào cát vàng. Y không dám đưa
tay nhổ mũi tên ra, chỉ sợ rút ra rồi sẽ chịu không nổi ngã xuống chết ngay.
Người nào mà chẳng chết? Điều đó cũng không sao, có điều từ nay lấy ai chăm lo
cho vợ yếu con thơ? Ở phía sau, kẻ địch hung hăng độc ác đang đuổi tới.
Con ngựa hồng chạy đã mấy chục dặm, gân cốt đã mệt nhoài mà chủ nhân
vẫn tiếp tục ra roi thúc giục, đến nỗi không kịp thở, hai bên mép sùi bọt trắng
xóa, hai chân trước khuỵu xuống, ngã lăn ra. Người đàn ông kéo giây cương, con
vật kêu lên một tiếng bi thảm, giãy giụa mấy cái, thở hắt ra chết luôn. Thiếu
phụ nghe tiếng động ở sau, quay đầu lại thấy con ngựa hồng đã chết, kinh hãi
kêu lên: - Đại ca... sao... có sao không?
Người đàn ông nhíu mày lắc đầu. Y nhìn thấy phía sau mấy dặm xa xa bụi
bay lên, đại đội nhân mã kẻ địch đã kéo đến. Người đàn bà quay ngựa lại, chạy
bến bên chồng, thấy mũi tên dài cắm trên lưng y, áo ướt đẫm máu, không khỏi
kinh hoàng thất sắc, dường như muốn ngất đi. Cô bé con cũng thất thanh kêu lên:
- Cha, cha ơi, trên lưng cha có mũi tên kìa.
Người đàn ông cười gượng nói: - Không sao đâu.
Y nhảy lên, nhẹ nhàng khéo léo rơi xuống yên ngựa ngay sau lưng người
vợ. Y tuy bị trọng thương nhưng thân pháp vẫn nhẹ nhàng chắc chắn. Người đàn bà
quay đầu lại nhìn chồng, đầy vẻ lo lắng quan hoài, nói nhỏ nhẹ: - Đại ca,
chàng...
Người đàn ông kẹp hai chân thúc một cái, tay giật giây cương, con ngựa
trắng liền tung bốn vó chạy vụt về phía trước.
Con ngựa trắng tuy là thần tuấn, nhưng đã chạy một quãng dài không nghỉ
ngơi cũng mỏi mệt, huống chi lúc này trên lưng lại có đến ba người. Tuy nhiên
con vật dường như cũng biết lúc này là lúc sinh tử quan đầu của chủ nhân nên
không cần thúc giục vẫn hết sức chạy không kể sống chết.
Chạy thêm vài dặm nữa, sau cũng chậm dần, địch nhân đuổi theo sau mỗi
lúc một gần thêm. Tất cả gồm sáu mươi ba người nhưng có đem theo hơn một trăm
chín mươi con ngựa khỏe, mỗi khi ngựa hơi yếu là đổi con khác ngay. Họ nhất
định đuổi bắt cho bằng được.
Người đàn ông quay lại nhìn, trong đám bụi vàng mù mịt, đã thấp thoáng
nhìn thấy thân hình kẻ địch, một lát sau đến mặt mũi cũng đã nhìn rõ. Người đàn
ông nghiến răng nói: - Hồng muội, anh xin em một điều, em có bằng lòng không?
Người đàn bà quay đầu lại, dịu dàng mỉm cười, nói: - Trong cả một đời
đã bao giờ em trái lời anh chưa?
Người đàn ông nói: - Tốt lắm, em mang Tú nhi chạy trốn, bảo toàn chút
máu thịt của hai đứa mình, bảo toàn bức địa đồ Cao Xương mê cung.
Lời nói cực kỳ kiên quyết, chẳng khác gì ra lệnh không bằng. Người đàn
bà giọng run run, nói: - Đại ca, cho chúng nó cái bản đồ đi, chúng mình chịu
thua cho xong. Thân... thân chàng mới là quan trọng.
Người đàn ông cúi xuống hôn lên má vợ, giọng đột nhiên đổi thành cực kỳ
trìu mến, nói: - Trong đời ta trải qua biết bao lần nguy nan, lần này nếu như
chạy được thì hay. Lã Lương tam kiệt không phải chỉ muốn địa đồ đâu, bọn chúng...
bọn chúng muốn là muốn giết ta kìa.
Người đàn bà nói: - Chúng... chúng dẫu sao cũng còn chút tình đồng môn,
hay là, để em xin bọn họ...
[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]
Người đàn ông gay gắt nói: - Không lẽ vợ chồng mình phải van xin người
khác hay sao? Con ngựa này không mang nổi cả ba người, đi mau.
Y tung mình nhảy lên, kêu lớn một tiếng rơi xuống khỏi ngựa. Người đàn
bà gò cương đứng lại, định đưa tay níu lấy chồng, thấy trượng phu mặt giận dữ,
lại nghe y quát lớn: - Đi mau.
Nàng từ trước tới nay luôn luôn tùng phục chồng, đành giật cương quất
ngựa, chạy về phía trước, cảm thấy giá băng se sắt, không phải chỉ trong lòng
mà cả đến máu thịt cũng như đông lại.
Những người đuổi theo thấy người đàn ông rơi xuống khỏi ngựa, cùng reo
hò: - Bạch Mã Lý Tam ngã rồi! Bạch Mã Lý Tam ngã rồi!
Hơn một chục người liền giục ngựa đến vây quanh, còn hơn bốn chục người
kia tiếp tục đuổi theo thiếu phụ. Người đàn ông nằm co dưới đất, không cục cựa
gì nữa, dường như đã chết rồi. Một người giơ trường thương, nghe soẹt một tiếng
đâm luôn vào đầu vai bên phải của y. Khi rút ngọn giáo ra, máu tươi vọt ra
nhưng Bạch Mã Lý Tam vẫn không động đậy. Gã chỉ huy mặt đầy râu ria nói: - Chết
chắc rồi, còn sợ gì nữa? Mau tra xét trong người y xem sao.
Hai người trong bọn nhảy xuống ngựa, đi lại lật Lý Tam lên. Đột nhiên
một ánh sáng trắng lóe lên, Bạch Mã Lý Tam trường đao vung một vòng, chát chát
hai tiếng, chém hai người ngã lăn ra đất.
Bọn người không ngờ y giả chết, đến ngọn giáo đâm vào cũng làm như
không biết rồi bỗng dưng phản kích lại, sáu bảy người kinh hãi giục ngựa thối
lui. Gã râu xồm liền múa thanh nhạn linh đao [Đao giống hình lông đuôi chim
nhạn] trong tay, quát lớn: - Lý Tam, ngươi quả thật cứng đầu.
Vù một tiếng y vung đao chém xuống đầu Lý Tam. Lý Tam giơ đao lên đỡ
nhưng cả hai vai đều bị thương nặng, cánh tay không có sức, lịch kịch lùi lại
ba bước, oa một tiếng hộc ra một ngụm máu tươi. Hơn chục người giục ngựa tiến
lên vây quanh, đao thương cùng đâm chém xuống người y.
Bạch Mã Lý Tam một đời anh hùng, cho đến chết cũng không chịu khuất
phục, khi sắp lìa đời cũng còn giết được hai tên cường địch. Thiếu phụ ở đằng
xa nghe tiếng chồng uất hận rống lên, trong lòng chẳng khác gì dao cắt: “Chàng
chết rồi, ta còn sống làm gì?.” Nàng lấy từ trong bọc ra một tấm khăn tay dệt
bằng lông cừu, nhét vào bọc đứa bé, nói: - Tú nhi, con cố tự lo cho mình.
Nàng giơ roi quất vào mông con ngựa, hai chân đạp một cái, thân hình đã
rời yên. Nàng thấy con ngựa trắng lưng nhẹ đi liền mang con bé chạy như bay,
trong lòng thấy hơi an ủi: “Con ngựa này cước lực thiên hạ vô song, Tú nhi
người lại nhẹ, như thế bọn chúng không thể nào đuổi kịp được.” Ở phía trước,
tiếng cô bé con khóc “Mẹ ơi, mẹ ơi” mỗi lúc một xa, còn tiếng chân ngựa đuổi
theo phía sau thì càng lúc càng gần, trong bụng ngầm khấn nguyện: “Xin trời phù
hộ cho Tú nhi được như con, lấy được một người chồng tốt, dù một đời trôi nổi
thăng trầm, nhưng cũng một đời sung sướng.”
Nàng sửa lại áo quần, vén lại đầu tóc, chỉ chớp mắt mấy chục người đã
trước sau cưỡi ngựa chạy đến. Người đi đầu là lão nhị trong Lã Lương tam kiệt
Sử Trọng Tuấn.
Lã Lương tam kiệt là anh em kết nghĩa. Lão đại Thần Đao Chấn Quan Tây
Hoắc Nguyên Long, chính là gã râu xồm giết Bạch Mã Lý Tam, lão nhị Mai Hoa
Thương Sử Trọng Tuấn là gã gầy gầy cao cao, còn lão tam Thanh Mãng Kiếm Trần
Đạt Hải người lùn nhỏ nhưng tinh ranh, vốn là kẻ chuyên chặn đường cướp của đất
Liêu Đông, về sau lạc bước nơi Sơn Tây, cùng Hoắc Sử hai người tâm đầu ý hợp,
ba người liền mở một tiêu cuộc nơi huyện Thái Cốc tên là Tấn Uy tiêu cuộc.
Sử Trọng Tuấn và vợ của Bạch Mã Lý Tam Thượng Quan Hồng vốn là sư huynh
sư muội đồng môn, hai người học nghệ chung với nhau từ khi còn nhỏ. Sử Trọng
Tuấn đem lòng yêu thương cô sư muội dịu dàng, kiều diễm, chính sư phụ của họ
cũng có lòng tác hợp cho hai người cho nên ai ai trong môn phái cũng coi họ như
vợ chồng chưa cưới. Nào ngờ Thượng Quan Hồng ngẫu nhiên gặp được Bạch Mã Lý
Tam, vừa thấy đã đem lòng quyến luyến, tuy gia đình không bằng lòng cho hai
người lấy nhau, Thượng Quan Hồng liền bỏ nhà theo y ra đi. Sử Trọng Tuấn vì đau
lòng nên đau nặng, khi khỏi rồi tính tình cũng đổi hẳn. Y đối với sư muội tình
yêu vẫn không dứt, về sau cũng chẳng lấy ai.
Cách biệt mười năm qua, nào ngờ Lã Lương tam kiệt gặp lại vợ chồng Lý
Tam trên đường Cam Lương, vì chuyện tranh đoạt một bản địa đồ mà hai bên động
thủ. Bọn họ hơn sáu chục người vây đánh hai người, từ Cam Lương đuổi theo đến
tận Hồi Cương. Sử Trọng Tuấn vừa ghen tức, vừa thù hận nên ra tay càng thêm tàn
nhẫn, mũi tên trên lưng Lý Tam chính là do y bắn lén.
Bây giờ Lý Tam đã bỏ mình nơi sa mạc, Sử Trọng Tuấn cưỡi ngựa chạy đến
thấy Thượng Quan Hồng một mình đứng nơi đồng không mông quạnh, trong lòng không
khỏi bồi hồi: “Bọn mình đã giết được chồng nàng rồi. Từ nay trở đi, ta phải đối
với nàng thật tử tế.” Gió tây phơ phất thổi trên quần áo nàng, so với mười năm
trước khi hai người con cùng chung luyện võ một trường không khác một mảy.
Binh khí của Thượng Quan Hồng là một đôi chủy thủ, một thanh cán vàng,
một thanh cán bạc, trên giang hồ có một ngoại hiệu là Kim Ngân Tiểu Kiếm Tam
Nương Tử. Lúc này trong tay nàng không cầm binh khí, trên mặt lại dường như
đang mỉm cười.
Trong lòng Sử Trọng Tuấn lóe lên một tia hi vọng, ngực nóng ran, khuôn
mặt xanh xao đỏ lên. Y cắm cây Mai Hoa Thương vào yên ngựa, nhảy xuống, kêu
lên: - Sư muội.
Thượng Quan Hồng hỏi: - Lý Tam chết rồi ư?
Sử Trọng Tuấn gật đầu, nói: - Sư muội, hai đứa mình xa nhau đã mười
năm, ta... ta lúc nào cũng nhớ đến em.
Thượng Quan Hồng mỉm cười hỏi lại: - Thực thế ư? Anh lại nói dối em
rồi.
Trái tim Sử Trọng Tuấn đập thình thình, nụ cười kia, dáng điệu hờn dỗi
kia, nào có khác gì cô gái nhỏ mười năm trước? Y dịu dàng nói: - Sư muội, từ
nay em đi theo anh, vĩnh viễn không để em phải phiền lòng.
Đôi mắt Thượng Quan Hồng bỗng lóe lên một tia sáng lạ lùng, kêu lên: -
Sư ca, anh đối với em thật tử tế.
Nàng giơ hai tay, sà vào lòng y. Sử Trọng Tuấn mừng quá, dang tay ôm
chặt lấy nàng. Hoắc Nguyên Long và Trần Đạt Hải nhìn nhau mỉm cười, nghĩ thầm:
“Lão nhị mười năm tương tư, hôm nay đã được thỏa nguyện.”
Sử Trọng Tuấn ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ, thần thái mơ mơ hồ hồ, lại
thấy cánh tay Thượng Quan Hồng ôm siết lấy mình, không dám tin đây là sự thật.
Đột nhiên bụng dưới y thấy đau nhói, dường như có vật gì nhọn đâm vào. Y rú lên
một tiếng, vận kình vào hai cánh tay đẩy Thượng Quan Hồng ra, nào ngờ nàng vẫn
ghì chặt lấy y không chịu buông, sau cùng cả hai người đều ngã lăn xuống đất.
Biến cố đó xảy ra thật nhanh, Hoắc Nguyên Long và Trần Đạt Hải kinh
hãi, vội vàng nhảy xuống ngựa, tiến lên cứu giúp. Khi lật Thượng Quan Hồng ra,
ngực nàng đầm đìa những máu, đã cắm một thanh chủy thủ cán vàng, còn thanh chủy
thủ cán bạc thì cắm vào bụng dưới Sử Trọng Tuấn. Thì ra Kim Ngân Tiểu Kiếm Tam
Nương Tử quyết tâm chết theo chồng, đã ngầm để hai thanh kiếm dưới áo, một
thanh hướng ra ngoài, một thanh hướng vào mình. Khi Sử Trọng Tuấn ôm lấy nàng,
cả hai cùng trúng kiếm.
Thượng Quan Hồng chết ngay còn Sử Trọng Tuấn thoi thóp, nghĩ đến mình
chết trong tay sư muội, y trong lòng đau thương thống khổ, so với vết thương
trên người còn đau đớn hơn, kêu lên: - Tam đệ mau giúp ta chết đi, cho ta khỏi
phải chịu giày vò thêm nữa.
Trần Đạt Hải thấy vết thương của y không cách gì cứu chữa, đưa mắt nhìn
đại ca. Hoắc Nguyên Long gật đầu, Trần Đạt Hải liền nghiến răng giơ kiếm nhắm
đúng tim Sử Trọng Tuấn đâm vào. Hoắc Nguyên Long thở dài: - Đâu có ngờ Kim Ngân
Tiểu Kiếm Tam Nương Tử lại cứng cỏi đến thế.
Khi đó một tên thủ hạ tiêu đầu phi ngựa đến báo: - Đã tra xét toàn thân
Bạch Mã Lý Tam nhưng không thấy bức địa đồ. - Hoắc Nguyên Long chỉ vào Thượng
Quan Hồng nói: - Nếu thế thì chắc ở trên người nàng ta.
Lại một phen tra xét kĩ càng, trong người Thượng Quan Hồng chỉ có vài
lạng bạc vụn, vài bộ quần áo thay đổi, không còn gì khác. Hoắc Nguyên Long và
Trần Đạt Hải hai người ngơ ngẩn nhìn nhau, vừa thất vọng, vừa kỳ quái. Bọn họ
từ Cam Lương đuổi đến Hồi Cương, trước sau bám sát vợ chồng Lý Tam, địa đồ nếu
như giữa đường giao cho người khác, quyết không thể nào thoát khỏi mấy chục cặp
mắt, huống chi hai vợ chồng y xả mệnh bảo vệ bản đồ, làm sao có thể tùy tiện
giao cho người khác. Trần Đạt Hải xem xét kĩ mọi vật trong bao của Thượng Quan
Hồng một lần nữa, đến lúc thấy bộ quần áo trẻ con, liền chợt nghĩ ra, nói: -
Đại ca, mau đuổi theo con bé kia.
Hoắc Nguyên Long “A” lên một tiếng, nói: - Không có gì phải lo, con
nhãi đó ở trên sa mạc mênh mông thế này chạy đâu cho thoát?
Y vung tay một cái, kêu lên: - Để lại hai người an táng Sử nhị gia, còn
bao nhiêu theo ta.
Y giật cương phi ngựa chạy trước. Tiếng vó ngựa cộp cộp, tiếng hò hét
liên miên, hơn trăm con ngựa cùng đuổi theo.
Đứa con gái nhỏ chạy trước đã lâu, lúc này đã ngoài hai chục dặm. Thế
nhưng giữa sa mạc trống không như thế này, mắt nhìn xa cả chục dặm, đứa bé tuy
đã chạy xa nhưng càng lâu thì bọn kia càng gần. Quả nhiên đến xế chiều, Trần
Đạt Hải đột nhiên lớn tiếng kêu lên: - Ở trước mặt.
Chỉ thấy tít mù xa một điểm đen đang di động ngay tại đường chân trời.
Con ngựa trắng tuy là thần tuấn nhưng từ sáng đến chiều chạy không dừng bước,
cũng chịu không nổi. Còn bọn Hoắc Nguyên Long và Trần Đạt Hải liên tiếp đổi
ngựa mới nên dần dần đuổi đến nơi.
Con bé con Lý Văn Tú nằm gục trên lưng con ngựa trắng, vì quá mệt mỏi
nên đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Cả ngày hôm nay nó không ăn không uống gì,
dưới ánh nắng gay gắt của sa mạc đã khô cả môi. Con ngựa dường như có linh
tính, biết kẻ đang đuổi theo tính hại tiểu chủ nhân, nên cứ nhắm hướng mặt trời
đỏ ửng kia mà chạy tới. Đột nhiên con ngựa chồm hai chân trước lên, hí một tiếng
dài, nó đã ngửi thấy mùi vị gì đặc biệt, trong tiếng hí có ẩn một niềm kinh
hãi.
Hoắc Nguyên Long và Trần Đạt Hải đều là người võ công tinh thâm, dù
chạy đường dài cũng không coi vào đâu nhưng lúc này bỗng cảm thấy hơi khó thở,
ngộp không chịu nổi. Hoắc Nguyên Long nói: - Tam đệ, xem chừng có chuyện gì
không ổn.
Trần Đạt Hải đưa mắt nhìn bốn bề, xem xét tình hình, thấy phía tây bắc
bên cạnh ánh chiều tà đỏ rực, bốc lên một đám mây vàng mù mù, trong đám mây có
ẩn ánh sáng màu tím đỏ lấp lánh, cảnh sắc thật là đẹp đẽ kỳ lạ, trong đời chưa
từng thấy bao giờ. Đám mây vàng đó bành trướng thật nhanh, chưa đến một bữa ăn
đã phủ kín một nửa bầu trời. Lúc này mấy chục người trong mã đội đều đổ mồ hôi
hột, ho khạc luôn mồm. Trần Đạt Hải nói: - Đại ca, hình như là có bão cát.
Hoắc Nguyên Long đáp: - Đúng thế, chạy nhanh lên, bắt lấy con nhỏ kia
trước, rồi sẽ tìm cách tránh...
Y nói chưa dứt câu, đột nhiên một cơn gió giật ùa tới, mang theo một
khối cát lớn, khiến đầu cổ mặt mũi y đầy cát vàng, không sao nói tiếp được. Bão
cát trên sa mạc muốn đến là đến, ngay sau đó gió đổ ào tới. Bảy tám người thân
hình lảo đảo bị gió thổi ngã xuống ngựa. Hoắc Nguyên Long kêu lên: - Tất cả
xuống ngựa, tụ lại một chỗ.
Mọi người cố sức chống lại cơn bão cát, kéo hơn một trăm con ngựa lại
thành một vòng tròn lớn, người cũng như vật đều nằm phục xuống. Mọi người ai
nấy tay nắm tay, nằm mọp xuống cạnh bụng ngựa, chỉ thấy gió giật từng hồi thổi
cát bay qua mặt chẳng khác gì dao cắt, mặt mũi chân tay đều bị cào xước thành
từng vệt rướm máu.
Tuy nhóm đó người có đông thật nhưng ở nơi sa mạc mênh mông không bờ
bến này, bị cơn bão cát bao trời phủ đất như thế, nào có khác gì một chiếc
thuyền con trong bể cả, chỉ đành phó mặc cho số mệnh đẩy đưa, không còn gì
quyết định được. Gió mỗi lúc một mạnh, lớp cát phủ trên thân người, vật mỗi lúc
một dày...
Tuy Hoắc Nguyên Long và Trần Đạt Hải là những kẻ không biết sợ là gì,
lúc này trước uy lực của trời đất cũng đành bó tay. Trong lòng hai người đều
nổi lên cùng một ý nghĩ: “Cũng chỉ vì muốn tìm được Cao Xương mê cung mà mình
từ Sơn Tây bôn ba đến tận chốn sa mạc hoang vu này, chịu chết nơi đây.”
Gió vẫn ù ù rít lên chẳng khác hàng nghìn hàng vạn con quỷ dữ cùng ra
uy một lượt.
Cơn bão cát tiếp tục thổi qua đêm, đến sáng hôm sau thì giảm dần. Hoắc
Nguyên Long và Trần Đạt Hải lóp ngóp từ trong đống cát chui ra, kiểm điểm nhân
mã, nhưng tổn thất cũng không nhiều, chỉ chết mất hai tên chạy cờ và năm con
ngựa. Thế nhưng ai nấy đều mỏi mệt, gân cốt mềm nhũn. Điều đáng nói là con ngựa
trắng và đứa bé kia không biết đã đi đâu mất, mười phần thì chín chắc chết
trong cơn bão vừa rồi. Những người đàn ông cường tráng biết võ cũng còn chịu
không nổi, huống chi một đứa bé yếu đuối mảnh mai.
Mọi người ở trên sa mạc nhóm lửa nấu cơm, nghỉ ngơi nửa ngày. Hoắc
Nguyên Long truyền lệnh xuống: - Ai phát hiện được tung tích đứa bé và con ngựa
trắng sẽ được thưởng năm chục lượng hoàng kim.
Những người theo y đến đất Hồi Cương đều là dân giang hồ tứ chiếng đất
Tấn Thiểm Cam Lương, đi hàng nghìn dặm chẳng qua cũng vì tiền, năm chục lượng
vàng không phải ít. Mọi người reo hò vang dậy, hơn năm chục người liền túa ra
khắp mọi hướng, chẳng khác gì một chiếc quạt lớn xòe ra. “Bạch mã, con bé con,
năm chục lạng vàng” trong đầu người nào cũng chỉ còn lởn vởn ba món ấy. Có
người chạy qua hướng tây, có người chạy qua hướng nam, hẹn với nhau khi trời
sẩm tối sẽ gặp nhau sáu mươi dặm hướng chính tây.
***
Lưỡng Đầu Xà Đinh Đồng nhảy lên một con ngựa khỏe, giục ngựa chạy về
hướng tây bắc. Y là tiêu sư của Tấn Uy tiêu cuộc đã mười bảy năm, võ công tuy
không giỏi lắm nhưng tinh minh tháo vát, là một thủ hạ đắc lực của Lã Lương tam
kiệt. Y chạy một mạch hơn hai chục dặm, chẳng thấy bóng một đồng bọn nào, trong
sa mạc mênh mông đột nhiên trong lòng nổi lên một mối cô tịch kinh sợ. Y thúc
ngựa chạy lên một đồi cát nhìn ra phía trước thấy nơi tây bắc có một mảng màu
xanh, có bảy tám cây liễu cao vọt lên. Trên sa mạc không cây cỏ gì mọc được như
thế này, bỗng nhìn thấy một ốc đảo xanh tươi, y vui mừng không biết chừng nào:
“Trong ốc đảo này ắt có suối nước nếu không có người ở thì tất cả bọn mình cũng
có nơi nghỉ ngơi.” Con ngựa dường như cũng đã nhìn thấy có cỏ có nước, tinh
thần cao hứng không đợi Đinh Đồng thúc giục, phi nước đại phóng thẳng đến đó.
Đoạn đường mươi dặm chỉ một lát tới ngay, từ xa nhìn lại chỉ thấy một
vùng thảo nguyên không bờ bến, trên đồng đầy bò cừu. Phía cực tây là những lều
vải, từng hàng từng hàng đến sáu bảy trăm căn. Đinh Đồng nhìn thấy thế, không
khỏi kinh hãi. Từ khi y vào đến đất Hồi Cương đến giờ, nếu có thấy lều vải thì
một nơi cùng lắm chỉ ba bốn chục chiếc là cùng, còn một bộ tộc lớn như thế này
đây là lần đầu y trông thấy. Xem hình dáng các lều vải, đây hẳn là bộ tộc Cáp
Tát Khắc [Kazakh, tức Cosak - dân tộc thiểu số vùng Tân Cương, Cam Túc và Thanh
Hải và ở nam nước Nga, phía Tây Mông Cổ, rất thiện chiến, giỏi cưỡi ngựa].
Người Cáp Tát Khắc là dân tộc hiếu võ nhất, không kể nam nữ, sáu bảy
tuổi trở lên đã sống trên lưng ngựa. Đàn ông con trai luôn luôn mang dao, tài
cưỡi ngựa, bắn tên, và đánh đao nổi tiếng vùng biên thùy phía tây. Người ta đã
nói rằng: “Một người Cáp Tát Khắc có thể đánh với một trăm người thường, còn
một trăm người Cáp Tát Khắc thì có thể hoành hành đất Hồi Cương.” Đinh Đồng đã
từng nghe câu đó, nghĩ thầm: “Ở trong bộ tộc Cáp Tát Khắc thì phải hết sức cẩn
thận.”
Lại thấy nơi đông bắc, dưới chân một quả núi nhỏ, chơ vơ một túp lều
tranh. Cái lều đó mái tranh vách đất, trông chẳng khác gì nhà của người Hán
trong nội địa, có điều rất sơ sài. Đinh Đồng nghĩ thầm: “Mình đến căn nhà đó
xem thử đã.” Y bèn giục ngựa chạy đến túp lều tranh. Con ngựa y cỡi đã qua một
ngày một đêm chưa ăn gì, nay thấy cỏ non khắp nơi, bước một bước lại ngoạm một
miếng, đi thật chậm chạp.
Đinh Đồng giơ chân đá mạnh vào bụng con vật, con vật bị đau, vội chạy
một mạch đến căn nhà nhỏ. Đinh Đồng vừa ghé mắt thấy ngay sau nhà buộc một con
ngựa trắng cao lớn, chân khỏe bờm dài, chính là con ngựa Lý Tam cưỡi. Y nhịn
không nổi kêu lên: - Bạch mã, bạch mã ở đây rồi!
Y trong bụng tính toán, vội xuống ngựa rút trong giày ra một thanh đoản
đao sắc bén, giấu vào trong tay áo, rón rén đi tới phía sau nhà, đang toan thò
đầu vào cửa sổ thăm dò, nào ngờ con ngựa trắng lại hí lên một tràng dài, dường
như đã phát giác được y.
Đinh Đồng trong bụng chửi thầm: “Đồ súc sinh!” Y trấn tĩnh lại, lại thò
đầu vào cửa sổ lần nữa, nào ngờ bên trong cũng lại có người thò đầu ra. Mũi của
Đinh Đồng suýt nữa đụng phải mũi của người kia, chỉ thấy người nọ mặt đầy vết
nhăn, đôi mắt trừng trừng. Đinh Đồng giật mình kinh hãi, hai chân điểm một cái,
lật đật lùi lại, quát lên: - Ai đó?
Người kia lạnh lùng hỏi lại: - Ngươi là ai? Đến đây làm gì?
Người đó nói tiếng Hán. Đinh Đồng hơi định thần, ngoạc mồm cười nói: -
Tại hạ họ Đinh, tên Đồng, vô tình đến nơi đây làm kinh động đến lão trượng. Xin
hỏi lão trượng cao tính đại danh là gì?
Ông già kia đáp: - Lão họ Kế.
Đinh Đồng cười cầu tài: - Hóa ra là Kế lão trượng. Nơi sa mạc gặp được
người đồng hương thật chẳng khác gì gặp được người nhà. Tại hạ mạo muội vào xin
một chén trà uống.
Kế lão nhân nói: - Ngươi đi bao nhiêu người thế?
Đinh Đồng đáp: - Chỉ có một mình tại hạ đến đây thôi.
Ông già hừ một tiếng, dường như không tin, lạnh lùng nhìn vào mặt y như
dò xét. Đinh Đồng bị ông ta soi mói, tâm thần bất định chỉ cố gượng cười. Một
người lạnh lùng khinh khỉnh, một người sượng sùng toét miệng, hai bên nhìn nhau
giây lát. Kế lão nhân nói: - Muốn xin trà sao không vào cửa chính lại thò đầu
vào cửa sổ là sao?
Đinh Đồng cười đáp: - Phải lắm, phải lắm.
Y quay vòng qua cửa chính đi vào nhà. Căn lều đồ đạc đơn sơ nhưng bàn
ghế sạch sẽ, quát dọn tươm tất. Đinh Đồng ngồi xuống đưa mắt nhìn quanh, thấy
đằng sau đi ra một đứa bé gái, trong tay cầm một chén trà. Hai người mắt chạm
nhau, đưa bé giật mình hoảng sợ, nghe choang một tiếng, chén trà tuột tay rơi
xuống đất vỡ tan tành.
Đinh Đồng trong lòng như mở cờ trong bụng. Con bé này chính là người
Hoắc Nguyên Long treo giải thưởng truy tầm, y nhìn thấy con ngựa trắng, mười
phần đến tám tin chắc nó ở trong nhà này, thế nhưng bây giờ gặp mặt lòng vui
sướng không giấu nổi lộ ra nét mặt.
Đêm hôm qua khi có trận bão cát, Lý Văn Tú nằm thiếp đi trên lưng ngựa
bất tỉnh. Con ngựa ngửi thấy mùi cỏ, mùi nước cố vượt gió cát chạy đến thảo
nguyên này. Kế lão nhân thấy đứa bé ăn mặc lối người Hán, vội vàng đem nó vào
nhà. Nửa đêm đứa nhỏ tỉnh lại, không thấy cha mẹ đâu, khóc lóc không ngừng. Kế
lão nhân thấy nó trắng trẻo xinh xắn, không khỏi nhủ lòng thương xót, hỏi nó
tại sao lại lạc vào đại mạc, cha mẹ là ai. Lý Văn Tú nói cha nó tên là Bạch Mã
Lý Tam, còn mẹ nó thì không biết, nhưng nghe bọn người ác độc đuổi theo gọi là
Tam Nương Tử, còn đi đến Hồi Cương làm gì thì nó không biết. Ông già lẩm bẩm:
“Bạch Mã Lý Tam, Bạch Mã Lý Tam. Y là hiệp đạo hoành hành Giang Nam, sao lại
đến đất Hồi Cương?.”
Ông ta cho Lý Văn Tú một bát sữa lớn rồi cho nó ngủ. Trong lòng ông lão
trăn trở những chuyện mười năm qua, tâm tình dạt dào như sóng biển nên không
ngủ được. Lý Văn Tú ngủ một mạch đến tận giờ thìn hôm sau mới dậy, lại xin Kế
gia gia đưa nó đi kiếm cha mẹ. Ngay khi đó Lưỡng Đầu Xà Đinh Đồng lấm lấm lét
lét mò đến, thò đầu vào cửa sổ thăm dò, mọi việc đều không qua khỏi mắt Kế lão.
Lý Văn Tú đánh rơi chén trà, Kế lão nhân nghe tiếng vội chạy lại. Lý
Văn Tú sà vào lòng ông, kêu lên: - Gia gia, y... y là ác nhân đang đuổi theo
cháu đó.
Kế lão vuốt tóc đứa nhỏ, nhỏ nhẹ nói: - Đừng sợ, đừng sợ. Y không phải
ác nhân đâu.
Lý Văn Tú đáp: - Phải mà! Phải mà! Bọn họ mấy chục người đuổi theo đánh
cha mẹ cháu đó.
Kế lão nghĩ thầm: “Bạch Mã Lý Tam với ta vô thân vô cố, không hiểu gây
thù chuốc oán với bọn này như thế nào, việc gì ta phải dây dưa vào.” Đinh Đồng
liếc mắt thăm chừng ông già, chỉ thấy ông ta râu tóc bạc phơ, không còn sợi nào
đen, thân thể to cao, nhưng lưng còng run rẩy thật là yếu đuối, nghĩ thầm: “Lão
này chẳng một trăm thì cũng phải chín chục, nơi đây lại chẳng có ai, đánh cho
lão gục xuống bắt con bé và con ngựa trắng rồi đi ngay để khỏi đêm dài lắm
mộng, để lâu sinh chuyện.” Y đột nhiên khum tay đưa lên tai phải làm như lắng
nghe, nói: - Có người đến.

