Hẹn ước - Chương 42

Chương 42

Ngày thứ ba, họ đến tham quan miếu Ngũ Gia nổi
tiếng của Ngũ Đài Sơn. Hương khói ở miếu Ngũ Gia thịnh vượng nhất nơi đây,
những người làm việc ở miếu nói rằng phần lớn tiền nhang đèn ở miếu đều được
chia cho những ngôi chùa miếu hẻo lánh, dù vậy miếu Ngũ Gia vẫn dư dả nhiều.

Dương Chiêu để lại tiền nhang đèn trước miếu,
nhưng với một ngôi miếu nổi tiếng về cầu tiền tài, công danh, cô lại không hề
thắp nhang, thậm chí cũng không ở lâu.

Trần Minh Sinh hỏi cô có muốn mua đèn hoa sen
không, Dương Chiêu bảo không cần.

“Em không cầu tài lộc chỉ cầu bình an.” Cô
đáp.

Từ lúc từ miếu Ngũ Gia quay về, Dương Chiêu và
Trần Minh Sinh rất ít khi ra khỏi nhà.

Dương Chiêu thấy mình bị lây bệnh lười của
Trần Minh Sinh. Cô nhận ra hứng thú du lịch của Trần Minh Sinh còn kém xa hứng
thú của anh đối với cô.

Dương Chiêu biết, nếu không phải cô kiên quyết
muốn đi, Trần Minh Sinh có thể ở lì trong phòng cả tuần.

“Anh giống ông già quá.” Dương Chiêu nhận xét:
“Không có sức sống.”

Trần Minh Sinh rít một hơi thuốc, cười cười:
“Vậy em nghĩ anh phải thế nào mới có sức sống?”

Dương Chiêu thu dọn đồ đạc, bật di động xem
ngày: “Ngày mốt chúng ta về, thứ ba vé rẻ hơn.”

Trần Minh Sinh: “Ok.”

Dương Chiêu thu dọn xong, cô ngồi xuống cạnh
Trần Minh Sinh, ngẫm nghĩ một lúc, cô thủ thỉ: “Sau khi về...”

Cô ngập ngừng, Trần Minh Sinh hỏi: “Về rồi thì
sao?”

Dương Chiêu trả lời: “Sau khi quay về, em muốn
dẫn anh đến gặp ba mẹ em.”

Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Trần Minh Sinh
hơi khựng lại, anh nhìn Dương Chiêu: “Dương Chiêu, anh...”

Ánh mắt Dương Chiêu rất thẳng thắn, cô nhìn
chằm chằm Trần Minh Sinh, anh nhớ đêm đó cô nói với anh. Cô bảo: “Trần Minh
Sinh, anh không nên yếu đuối, đừng bao giờ.”

Trần Minh Sinh bỏ điếu thuốc xuống, gật đầu
khẽ đáp: “Được.”

Dương Chiêu nói tiếp: “Anh đồng ý mang em đến
gặp ba mẹ anh không?”

Trần Minh Sinh: “Đồng ý.”

Anh vẫn cúi đầu nhìn mặt đất chăm chú. Dương
Chiêu thấy hình như anh còn điều muốn nói. Quả nhiên, sau một lúc im lặng Trần
Minh Sinh ngập ngừng: “Dương Chiêu, nhà anh... tình cảnh nhà anh hơi đặc biệt.”

Dương Chiêu hỏi lại: “Ý anh là?”

Trần Minh Sinh: “Anh chưa từng gặp ba, lúc anh
còn chưa sinh ra ông ấy đã mất.”

Dương Chiêu sửng sốt: “Còn chưa sinh?”

“Ừ.” Trần Minh Sinh khẽ khàng: “Lúc mẹ mang
thai anh, ông gặp chuyện bất trắc.”

Dương Chiêu nhìn anh, Trần Minh Sinh tiếp tục
nói: “Là mẹ anh một mình nuôi dưỡng anh.”

Dương Chiêu: “Vậy mẹ anh đã rất khó khăn.”

Trần Minh Sinh yên lặng một lát: “Tình trạng
hai năm nay của bà luôn bất ổn, có lẽ vì bà đã già nên hay nhớ chuyện xưa, có
nhiều lần bà bảo nhìn thấy ba anh trong nhà.”

Dương Chiêu hơi nhíu mày hỏi: “Có lẽ tinh thần
bác hơi rối loạn, anh đã tìm bác sĩ cho bác chưa?”

Trần Minh Sinh lắc đầu: “Bà không cho, bà cũng
không để người khác ở cạnh, thậm chí không cho phép anh gọi điện về.”

“Không cho gọi?” Dương Chiêu: “Tính cách mẹ
anh thích cô độc hay là mẹ anh mắc chứng trầm cảm hoặc tự kỷ? Mặc kệ thế nào,
không cho anh gọi đã hơi quá đáng rồi.”

Trần Minh Sinh nhìn đốm lửa lập lòe trên điếu
thuốc, khẽ nói: “Đó là bóng ma tâm lý. Lúc trước, ba anh vì gọi cho bà một cuộc
điện thoại nên mới mất.”

Trần Minh Sinh quay đầu lại thấy Dương Chiêu
chăm chú nhìn anh. Anh siết chặt tay: “Em đừng sợ, chỉ là chuyện bất trắc
thôi.”

Dương Chiêu gật gật đầu.

Còn lại hai ngày, Dương Chiêu hoàn toàn nhiễm
bệnh lười của Trần Minh Sinh, cô cứ rúc trong phòng với anh, quá lắm là ra
ngoài cửa dạo quanh.

Suốt hai ngày, Tửu Trì - Nhục Lâm(*),
trời u đất ám.

(*) Ý chỉ cuộc sống sa đọa, lười biếng.

Điển tích từ chuyện Trụ vương - Đát Kỷ. Trụ vương cho người một
cái hồ lớn đủ chỗ cho một số chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với
lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển, rồi đổ đầy rượu
vào hồ, gọi là Tửu Trì (hồ rượu). Một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ, với
các cây trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng
trên hồ bơi dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không rọi xuống mặt đất nổi nên được
gọi là Nhục Lâm (rừng thịt). Trụ Vương, bạn bè và thê thiếp của ông trôi dạt trên
những chiếc xuồng trong hồ rượu và suốt ngày đêm vui chơi ở đây đến mức không
còn biết thời gian và thế giới bên ngoài. Đây được coi là một trong những ví dụ
nổi tiếng nhất của sự suy đồi và tham nhũng của một người cai trị trong lịch sử
Trung Quốc.

Dương Chiêu hỏi: “Anh vì cái này mới đi du
lịch đúng không?”

Trần Minh Sinh hôn đến mức cô nghẹt thở, anh
khàn khàn đáp: “Có trời mới biết.”

Thể lực Dương Chiêu đương nhiên không sánh nổi
Trần Minh Sinh, cuối cùng bị giày vò như một cục bông nằm bẹp trên giường. Cô
nằm trong vòng ôm chặt chẽ của Trần Minh Sinh, ngắm bầu trời trong vắt, từng
ngôi chùa miếu và ngọn tháp trắng bên ngoài khung cửa sổ.

Dương Chiêu chợt thấy, đây quả là một hành
trình lười biếng đến không thể lười biếng hơn.

Đường về bình an, yên ổn, hai người khởi hành
sớm nên lúc chín giờ tối đã xuống tàu, quay trở về thành phố.

Lúc ngửi thấy mùi hương thành phố phương bắc
lạnh lẽo, Dương Chiêu có một cảm giác thảng thốt như cách đã mấy đời.

Trần Minh Sinh kéo khóa túi du lịch, bảo Dương
Chiêu: “Em chờ anh ở cổng, anh đi lấy xe.”

Dương Chiêu gật đầu.

Trần Minh Sinh lái xe trở lại, Dương Chiêu bỏ
vali vào trong cốp xe, sau đó cô ngồi vào ghế trước, Trần Minh Sinh hỏi: “Anh
đưa em về nhà nhé?”

Dương Chiêu hỏi lại: “Anh có muốn đi ăn gì
không?”

Trần Minh Sinh: “Em đói rồi?”

Dương Chiêu lắc đầu: “... Không.”

Trần Minh Sinh hỏi: “Vậy ăn làm gì?”

Dương Chiêu không đáp.

Trần Minh Sinh lướt mắt liếc qua, Dương Chiêu
đang ngồi nhìn ra cửa sổ, anh bỗng mềm lòng, nhẹ giọng: “Hôm nay em mệt lắm
rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, mai anh sẽ gọi cho em.”

Dương Chiêu quay đầu lại nhìn anh trong chốc
lát, cô cười: “Ok.”

Trần Minh Sinh đưa Dương Chiêu về tận nhà rồi
lái xe về. Lúc đến dưới nhà, anh ngồi lặng trong xe không bước ra. Anh tắt máy
xe, cũng không bật đèn, anh cứ thế lặng lẽ ngồi trong bóng đêm.

Qua một lúc lâu, anh lấy di động ra, bấm một
dãy số.

Điện thoại kêu ba tiếng đã có người bắt máy.

“A lô.”

Tiếng đáp bên đầu dây kia vô cùng đơn giản,
bình thản, giọng nói xa cách pha chút lãnh đạm.

“A lô! Mẹ,
là con đây.”

Đầu dây
bên kia yên lặng một lát, sau đó mẹ Trần Minh Sinh thờ ơ hỏi: “Minh Sinh, sao
con gọi điện đến?”

Trần Minh
Sinh mở miệng mấp máy: “Mẹ, gần đây mẹ khỏe không?”

“Mẹ vẫn
khỏe.” Mẹ anh trả lời rất nhanh: “Nếu không có chuyện gì thì con đừng gọi cho
mẹ, mẹ vì muốn tốt cho con thôi, tình huống của con rất đặc biệt, lỡ như bị...”

“Mẹ.” Trần
Minh Sinh không thể không ngắt lời bà, thấp giọng: “Con đã không còn là...”

“Minh
Sinh, con đừng sơ suất như vậy, nếu con vẫn tiếp tục hành động tùy tiện như vậy
sẽ dễ bị người ta phát hiện, con có còn nhớ không ba con...”

“Mẹ...”
Trần Minh Sinh nhanh chóng cắt ngang bà: “Ba đã chết nhiều năm lắm rồi, mẹ đừng
nhắc tới ông ấy nữa được không.”

“Trần Minh
Sinh!” Bà bỗng nhiên quát to, Trần Minh Sinh nghiến chặt răng.

“Con chưa
từng gặp ba con, nhưng không có nghĩa ông ấy yêu con ít hơn những người cha
khác! Chỉ vì con chưa từng gặp ông ấy, cho nên con mãi mãi không biết ông ấy
dũng cảm thế nào! Từ nhỏ tới lớn mẹ dạy con thế nào, con quên hết rồi ư? Minh
Sinh, ba con vất vả cả đời, nếu ngay cả con cũng không hiểu ông ấy, vậy ông ấy
sống thật uổng phí! Là sống uổng phí đó, con có hiểu không?”

“Mẹ, mẹ
bình tĩnh, con biết, con đều hiểu hết.”

Trần Minh
Sinh giải thích: “Con chỉ muốn nói với mẹ...”

“Mẹ không
cần con quan tâm, mẹ sống tốt, con tự chú ý an toàn, nếu cần con có thể gọi cho
mẹ, nếu không có gì quan trọng thì đừng gọi linh tinh.” Dứt lời, bà lập tức cúp
máy.

Trần Minh
Sinh nghe tiếng tút tút vang bên kia đầu dây, một lúc lâu sau mới cúi đầu thầm
thì: “... Mẹ, con đã có bạn gái.” Anh siết chặt di động, giọng nói nghẹn ngào:
“Con cảm thấy, cô ấy rất thật lòng với con...”

Đêm về
khuya, trời tối mịt không thể trông thấy con đường phía trước.

...

Kỳ nghỉ
của Dương Chiêu đã chấm dứt.

Tiết Miểu
chờ đợi ngày này đã lâu, anh ta liệt kê một danh sách dài công việc tồn đọng
gửi cho Dương Chiêu, công việc được sắp xếp theo mức độ quan trọng từ trên
xuống dưới, tổng cộng có bốn trang.

Lúc Dương
Chiêu nhận được email, cô lập tức gọi điện cho Tiết Miểu.

“Anh đùa
sao, từ lúc nào em có thể làm hết đống việc trong bốn trang giấy này trong vòng
hai tháng vậy?”

Tiết Miểu
vừa cười ha ha, vừa ân cần hỏi thăm tình hình Dương Chiêu, nhưng không hề nhắc
tới cắt giảm công việc. Dương Chiêu cũng hiểu tính anh ta, bèn đáp: “Được, em
làm.”

Tiết Miểu
lập tức nói: “Quá tốt rồi Tiểu Chiêu, trang đầu tiên đang cần gấp, những cái
còn lại chỉ cần xong vào tháng ba năm sau là được.”

Dương
Chiêu cười khẩy: “Không phải chỉ còn hai tháng sao?”

Tiết Miểu
cười gượng, lập tức ngắt điện thoại.

Dương
Chiêu liên lạc với cô giáo Tôn ở trường, cô Tôn khen ngợi tình hình học tập gần
đây của Dương Cẩm Thiên có tiến bộ, thành tích của thằng bé ngày càng cao.

Dương
Chiêu buông điện thoại xuống, cô thở phào. Cô xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, cô
cảm thấy mọi chuyện đều rất suôn sẻ.

...

Nhân lúc
Trần Minh Sinh chở một vị khách đến khu vực của khách bộ hành ở trung tâm thành
phố. Sau khi hành khách xuống xe, Trần Minh Sinh lướt nhìn con đường dành riêng
cho người đi bộ, con đường này được xem như điểm đặc trưng của thành phố, tất cả
các tòa nhà đều mang phong cách kiến trúc đời Thanh cổ kính năm xưa.

Trần Minh
Sinh nhìn bảng hiệu một cửa hàng, anh dừng lại, đỗ xe bên ngoài con phố, sau đó
anh chống nạng vào đường dành cho người đi bộ.

Đó là một
tiệm vàng, Trần Minh Sinh bước vào cửa hàng. Trong tiệm có vài người khách, đa
số họ đều đi có đôi có cặp, Trần Minh Sinh đến trước tủ trưng bày, đồ trang sức
khúc xạ ánh đèn trắng trong tủ tỏa sáng lấp lánh.

Trần Minh
Sinh xem một chiếc nhẫn được trưng bày riêng biệt trong tủ, thuần một màu trắng
lấp lánh rất lộng lẫy.

Nhìn một
lúc, anh gọi nhân viên bán hàng đến, cô nhân viên liếc nhìn nạng của Trần Minh
Sinh rồi đảo mắt hỏi: “Chào anh, anh cần gì ạ?”

Trần Minh
Sinh liếc nhìn cô ta, nhân viên bán hàng lập tức vươn tay chỉ vào chiếc nhẫn
trưng bày giới thiệu: “Kim cương chính trên chiếc nhẫn cưới này là kim cương
vuông Princess, phân số là một trăm năm mươi điểm trở lên. Kim cương phụ là hai
mươi tư viên kim cương tròn, phân số là bốn mươi tám điểm. Nhẫn kim cương được
cắt gia công bằng kỹ thuật cao của Bỉ, chất liệu khảm là vàng 18K, cũng có thể
đặt làm từ chất liệu khác, dự tính trọng lượng khoảng bảy carat.”

Trần Minh
Sinh không hiểu thế nào là điểm, cũng chẳng biết gì về kim cương, anh nhìn
chiếc nhẫn thấp giọng hỏi: “Cái nhẫn này giá bao nhiêu?”

Nhân viên
bán hàng hạ tay xuống, nở nụ cười đáp lời anh: “Chín mươi tám ngàn tám trăm tệ,
thưa anh.”

Trần Minh
Sinh nhìn chiếc nhẫn trong tủ trưng bày, nó được đặt ở vị trí trung tâm, hai
lớp kính bảo vệ khiến nó an toàn phơi bày vẻ đẹp lộng lẫy của mình.

Anh chợt
thấy, cái nhẫn này rất giống Dương Chiêu.

Kiêu ngạo
nhưng đơn giản, ai ai cũng có thể ngắm nhìn chiếc nhẫn này, nhưng người có thể
mở hai lớp kính bảo vệ đến gần cô, thật không nhiều.

Người khác
có thể phê phán bình phẩm, cũng có thể ngó lơ khinh thường, nhưng dù người khác
có thái độ thế nào. Cô vẫn không hề thay đổi.

“Quý
khách.” Nhân viên bán hàng gọi: “Chúng tôi còn một vài mẫu nhẫn giá rẻ hơn một
chút, quý khách có muốn qua xem thử không?”

Trần Minh
Sinh khẽ lắc đầu: “Không cần đâu.”

Nhân viên
bán hàng có vẻ không muốn tiếp anh, thấy anh không nói gì, cô ta quay người bỏ
đi.

Trần Minh
Sinh mang chân giả, chống nạng, bước khập khiễng rời khỏi tiệm vàng.

Dưới ánh
nắng trưa gay gắt, anh thấy hơi chói mắt.

Điện thoại
reo vang, Trần Minh Sinh biết mình nên đến tìm Dương Chiêu. Anh bắt máy, bên
kia lại không phải là người anh đang nghĩ tới.

“Trần Minh
Sinh.”

Trong
khoảnh khắc Trần Minh Sinh nghe thấy giọng nói đó, anh chợt như tỉnh lại dưới
ánh mặt trời nóng rực, thế giới xung quanh đột ngột vắng lặng.

“Chú
Từ...”

“Bây giờ
cậu đang ở đâu?”

Trần Minh
Sinh đáp: “Vẫn ở đây.”

Người được
gọi là chú Từ báo với Trần Minh Sinh một địa chỉ.

“Sáu giờ
tối nay, gặp mặt ở đó.”

Trần Minh
Sinh thấp giọng khẽ đáp: “Được.”

Ngắt điện
thoại, Trần Minh Sinh mới phát hiện lòng bàn tay mình đã toát mồ hôi lạnh. Đã
rất lâu chú Từ không liên lạc với anh, thậm chí có thời gian anh từng nghĩ, họ
sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa.

Trần Minh
Sinh đứng một lát trên con đường dành cho người đi bộ, sau đó anh gọi cho Dương
Chiêu.

“A lô, Trần Minh Sinh?”

“Ừ.” Trần Minh Sinh nghe giọng của Dương
Chiêu, anh khẽ cười: “Em đang làm gì vậy?”

“Em đang sắp xếp lại công việc.” Dương Chiêu
hỏi: “Sáng nay anh làm gì? Đến nhà em ăn cơm đi.”

Trần Minh Sinh: “Anh... Bây giờ anh chạy xe hơi
xa, không kịp bữa trưa đâu.”

Dương Chiêu ngừng lại một lát, ướm thử: “Vậy,
buổi tối?”

Trần Minh Sinh trả lời: “Mai anh sẽ tới gặp
em.”

Dương Chiêu: “Em biết rồi.” Dứt lời cô lại bổ
sung thêm: “Anh đừng vất vả quá.”

Trần Minh Sinh: “Anh biết.”

Hai người nói thêm vài câu rồi ngắt điện
thoại.

Trần Minh Sinh quay về xe, tựa lưng vào ghế,
đầu óc trống hoác.

Vài người trẻ tuổi đến bên cửa kính hỏi anh:
“Anh tài xế, anh có đi không?”

Trần Minh Sinh hoàn hồn, gật gật đầu: “Đi.”

Sáu giờ tối, Trần Minh Sinh theo lời hẹn đến
một khách sạn nhỏ.

Vị trí khách sạn hơi khuất, ngay sát bên một
bến xe, người qua lại rất đông đúc, vàng thau lẫn lộn. Trần Minh Sinh dừng xe
trước cửa khách sạn rồi đi vào trong.

Một ông cụ đứng ở quầy trực ban trên lầu một,
ông nhìn Trần Minh Sinh: “Cậu ở trọ à?”

Trần Minh Sinh lắc đầu, không đáp một câu đi
thẳng lên lầu.

Ông cụ lướt nhìn rồi tiếp tục nghe radio.

Trần Minh Sinh bước tới trước cửa một căn
phòng lầu hai, anh gõ cửa.

Cửa phòng lập tức mở ra, người mở cửa chính là
đồng nghiệp trước đây của Trần Minh Sinh - Văn Lỗi.

“Anh Sinh, anh vào đi.” Nét mặt Văn Lỗi khá
nghiêm túc, mày nhíu chặt, hoàn toàn khác hình tượng hay đùa cợt lúc trước.

Trần Minh Sinh bước vào phòng, Văn Lỗi đóng
cửa lại.

Phòng không rộng, hiện giờ mùi khói thuốc tràn
ngập căn phòng, Trần Minh Sinh đi vào trong, anh trông thấy một người đang đứng
cạnh cửa sổ.

Trần Minh Sinh gọi: “Chú Từ.”

Chú Từ quay đầu lại, chú khoảng chừng năm
mươi, tóc hoa râm, ánh mắt nghiêm khắc, tay kẹp một điếu thuốc, chú chăm chú
nhìn Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh hỏi: “Sao chú lại tìm cháu
vậy?”

Chú Từ hơi nheo mắt lại: “Cách đây không lâu
cháu đã làm gì?”

Trần Minh Sinh hơi ngập ngừng, đáp: “Cháu
không làm gì cả.”

Chú Từ hỏi lại: “Chú hỏi lần nữa, cách đây
không lâu cháu đã làm gì?”

Trần Minh Sinh thấp giọng: “Cháu đi chơi một
chuyến.”

“Đi du
lịch một chuyến?” Giọng nói chú Từ có hơi nghiêm khắc: “Cậu chỉ đi du lịch một
chuyến?”

Trần Minh
Sinh cảm thấy dường như ánh mắt chú Từ hơi kỳ lạ: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Chú Từ
không đáp, giơ tay cầm một tờ báo trên bàn, ném cho Trần Minh Sinh.

Trần Minh
Sinh bắt lấy tờ báo, anh vội lướt mắt qua.

Tiêu đề
đầu tiên là bài bình luận văn vẻ “Những mâu thuẫn xã hội không thể tránh khỏi”,
bài viết khoảng năm sáu trang được chia thành nhiều phần. Phần thứ nhất là mâu
thuẫn giữa người bệnh và bác sĩ, Trần Minh Sinh xem lướt qua, mở trang tiếp
theo. Trên trang thứ hai là mâu thuẫn giữa cảnh sát và người dân.

Khoảnh
khắc Trần Minh Sinh nhìn trang thứ hai, tay anh lập tức khựng lại.

Hình minh
họa của mâu thuẫn giữa cảnh sát và người dân là bức ảnh ở một sở cảnh sát,
trong hình có một người phụ nữ ngồi gào khóc, la hét dưới đất. Ở bên cạnh là mẹ
và con trai cô ta, còn có một viên cảnh sát đang khuyên nhủ cô.

Mà ở đằng
sau viên cảnh sát, một người đàn ông tựa vào tường đang hút thuốc.

Đó chính
là anh.

Những ký
ức lướt qua đầu Trần Minh Sinh cực nhanh, anh nhớ tới hôm đó, nghĩ tới hai gã
hút thuốc phiện, nghĩ tới người phụ nữ kia, và gã phóng viên.

Sau đó,
anh đột nhiên nhớ đằng sau gã phóng viên kia còn có một người.

Người đó
dường như là cấp dưới hay trợ lý gì đó của gã phóng viên.

Bức ảnh
này được chụp bằng di động nên anh không hề chú ý.

Lưng Trần
Minh Sinh vã mồ hôi lạnh.

Anh vội
lật xem những tấm ảnh khác.

Dương
Chiêu... có hình Dương Chiêu không?

Vài trang
tiếp theo đều viết về chuyện của anh, anh lật lại tờ báo xem một lần nữa, đề
mục mâu thuẫn giữa cảnh sát và người dân tổng cộng có ba bức hình minh họa, xem
ra là ảnh chụp bằng di động. Anh cẩn thận xem tấm thứ nhất, Dương Chiêu đứng
bên cạnh anh khuất sau một góc tối, trước mặt cô còn có một viên cảnh sát đứng
chắn nên chỉ có thể thấy một góc quần áo.

Trái tim
Trần Minh Sinh như bị vặn xoắn, anh thấy nghẹt thở.

Trần Minh
Sinh lấy bao thuốc lá trong túi áo ra châm một điếu, anh cúi đầu hỏi: “Có tin
tức gì sao?”

“Tin tức
gì nữa? Hôm qua có người gọi vào số điện thoại cũ của cậu, cậu nói xem thế là
có tin tức gì?” Chú Từ tức đến tay cầm điếu thuốc cũng run rẩy.

“Trần Minh
Sinh, cậu muốn giả chết thì mẹ nó giả cho giống giùm tôi! Cậu ló đầu ra làm gì?
Lúc trước chúng tôi tốn nhiều công sức giúp cậu rút lui êm thấm, bây giờ thì
sao, cậu phơi mình lên mặt báo luôn!”

Trần Minh
Sinh hít một hơi sâu, tựa vào tường, thấp giọng: “Là ai gọi đến?”

“Cậu biết
ai làm gì, bây giờ cậu ở yên đấy cho tôi, vài ngày nữa tôi sẽ gọi cho cậu.” Chú
Từ dụi tắt điếu thuốc. Bước thẳng ra cửa, khi đi ngang qua Trần Minh Sinh, chú
hơi ngừng lại nói: “Trần Minh Sinh, nếu đã bị phát hiện thì cậu phải chuẩn bị
tốt tư tưởng.” Dứt lời, chú đi thẳng không ngoảnh đầu lại.

Cánh cửa
đóng sầm lại, Văn Lỗi mấp máy môi, khuyên Trần Minh Sinh: “Anh Sinh, anh đừng
trách chú Từ quá nặng lời.”

Trần Minh
Sinh lắc đầu: “Là tôi sai.”

Văn Lỗi
hơi do dự rồi bảo: “Anh Sinh, hai tháng trước, đội trưởng Nghiêm hy sinh rồi.”

Trần Minh
Sinh ngẩng phắt đầu kinh ngạc.

“Cậu phải
nghĩ kỹ, trước khi cậu quyết định, tôi có thể cho cậu thời gian, cho cậu tự do,
cho cậu suy nghĩ thật cặn kẽ. Nhưng một khi đã quyết định, tôi tuyệt đối không
cho phép cậu đổi ý.”

“Làm hay
không làm.”

...

Giọng Trần
Minh Sinh trầm khàn, nặng trĩu: “Anh ấy chết thế nào?”

Khóe mắt
Văn Lỗi hơi đỏ ửng: “Tin tình báo sai nên gặp mai phục.” Văn Lỗi quệt miệng:
“Anh cứ chờ trước đi, để xem có thể ép chuyện này xuống không. Nhưng anh Sinh,
nói thật hy vọng không lớn, anh...”

Văn Lỗi
ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ống quần trống hoác của Trần Minh Sinh, anh ta không
đành lòng ngoảnh đầu đi bảo: “Anh về chuẩn bị mọi thứ đi.”

Đêm về
khuya, trời tối mịt không thể trông thấy con đường phía trước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3