Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 01 - Phần 03

3.


Mạt cố gắng lau sạch giày. Cô cảm thấy bàn tay mình trở nên bẩn thỉu như đôi giày
đó, biến thành miếng giẻ rách. Đã bao giờ cô phải làm công việc này? Từ nhỏ cô đã
được nâng niu, luôn sống trong môi trường sạch sẽ. Cô như ở trong một cái chụp thủy
tinh chân không, chỉ là cái chụp đó không kín bưng. Đồng Thụy An là ô cửa duy nhất
để cô hiểu rõ bản tính con người. Nhưng Đồng Thụy An không uống rượu, chưa từng
say khướt, cũng chẳng bao giờ bắt cô lau chùi giày bẩn, vì vậy trong một khoảnh
khắc, sự thanh cao chôn vùi ở đáy sâu nội tâm Tô Mạt lặng lẽ trỗi dậy. Nhưng ở giây
tiếp theo, hiện thực khắc nghiệt lại dìm nó xuống.

Khi
Tô Mạt đi vào nhà, đôi nam nữ ngồi trên sofa đang hôn nhau cuồng nhiệt. Người đàn
ông thò tay vào trong áo Mạc Úy Thanh, bóp bầu ngực của cô ta. “To lên nhiều.”

Mạc
Úy Thanh cười cười. “Ai có bầu mà chẳng thế, lẽ nào con bé đó lại nhỏ? Thế thì kỳ
lạ thật đấy!”

Người
đàn ông nhếch mép, né tránh không đáp lời. Bắt gặp bộ dạng nhếch nhác của Tô Mạt
đang trốn vào bếp, hắn cất giọng chán ghét: “Sao ngày cuối tuần còn cho người đến
đây? Bất tiện quá!”

Mạc
Úy Thanh vuốt ve xương đòn của người đàn ông, từ tốn trả lời: “Một mình em ở đây,
chẳng ai đến thăm hỏi. Tâm trạng của em sẽ trở nên rất tệ, cứ như vậy sẽ không tốt
cho đứa bé trong bụng. Nếu anh có thể thường xuyên đến đây, em cho chị ta nghỉ là
được chứ gì!”

Người
đàn ông đương nhiên hiểu ý Mạc Úy Thanh, trong lòng có chút đắc ý nhưng không biểu
lộ ra bên ngoài. Hắn cúi đầu, hỏi cô ta: “Em nhớ anh đến thế sao?”

Mạc
Úy Thanh bĩu môi. “Đúng, nhiều người nhớ anh như vậy, anh chống đỡ nổi không?”

Người
đàn ông cười ha hả. Hắn lảo đảo đứng dậy, khó nhọc bế Mạc Úy Thanh đi vào phòng
ngủ.

Từ
trong phòng ngủ vọng ra tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người
phụ nữ, Tô Mạt còn xấu hổ hơn đương sự. Cô đỏ mặt, chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức,
nhưng trên bếp còn nồi canh gà mới sôi sùng sục, khói bốc nghi ngút(4).

(4) Người Trung Quốc
nấu canh tương đối cầu kỳ, dùng nồi đất đun nhỏ lửa trên bếp hơn một tiếng đồng
hồ.

Đúng
lúc khó xử, Tô Mạt nghe thấy tiếng Mạc Úy Thanh từ trong phòng vọng ra ngoài: “Này,
chị có thể về!”

Tô Mạt vội vàng tắt bếp, nhanh chóng đi ra cửa. Người đàn
ông ở trong phòng nói khá lớn tiếng: “Sợ gì chứ, cô ta thích nghe, em cứ để cô ta
nghe đi. Đàn bà đều như nhau cả...”

Mạc
Úy Thanh “ưm” một tiếng, giống tiếng khóc mà cũng như đang cười.


Mạt chạy ra ngoài, đóng sập cửa ra vào. Ngoài trời nắng chói chang khiến mặt cô
như có lửa đốt.


lờ đờ đi dưới lề đường một lúc, tim vẫn đập thình thịch. Buổi sáng vội vàng ra khỏi
nhà, Tô Mạt bận rộn đến tận bây giờ, chưa kịp uống một ngụm nước nên bị hoa mắt,
chóng mặt. Cô đứng lại một lúc rồi mới đi về nhà cậu. Tuy nhiên, cô không kìm được,
quay đầu nhìn căn hộ của Mạc Úy Thanh. Căn hộ đó đã bị tòa nhà khác che khuất, như
bỗng biến mất. Đến lúc này, Tô Mạt mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Ngày
cuối tuần tiếp theo, Mạc Úy Thanh gọi điện cho Tô Mạt, thông báo cô không cần đến
nhà cô ta. Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ vừa qua buổi trưa lại có sự thay đổi.

Lúc
Tô Mạt tới nơi, Mạc Úy Thanh ngồi tựa vào đầu giường, nghịch điện thoại di động,
bộ dạng có vẻ ủ rũ. Nấu cơm xong xuôi, Tô Mạt mời Mạc Úy Thanh ra ăn cơm nhưng cô
ta chẳng thèm nhúc nhích. Tô Mạt khuyên nhủ một câu: “Đừng để đứa bé đói bụng!”

Mạc Úy Thanh cười cười. “Nếu là con trai, tôi sẽ không đành
lòng, nhưng nếu là con gái, cứ để nó chết đói cho xong!”


Mạt ghét nhất quan niệm này, cô lên tiếng phản bác: “Cô đừng nghĩ vậy! Cô cũng là
con gái còn gì, hơn nữa, đó là một sinh mạng.”

Mạc
Úy Thanh vươn vai, đi dép lê quèn quẹt tới bên bàn ăn. “Chị biết không, từ nhỏ đến
lớn tôi không xỏ lỗ tai, bởi vì kiếp sau tôi không muốn làm đàn bà.” Giọng nói của
Mạc Úy Thanh rất nghiêm túc, đến mức Tô Mạt có phần kinh ngạc.


Mạt không đáp lời.

Mạc
Úy Thanh thong thả ngồi xuống, tự múc một bát canh rồi mới lên tiếng: “Chị Tô, chị
có vẻ ngốc nghếch... nhưng khiến người khác cảm thấy an toàn. Chắc chắn chị có nhiều
bạn bè, bởi vì kết bạn với chị không cần suy nghĩ nhiều.”


Mạt bị sặc khi nghe nửa câu nói đầu của cô ta. Nhưng nghe Mạc Úy Thanh nói hết câu,
cô bất giác ngẫm nghĩ, vài giây sau mới nói: “Đây cũng coi là một ưu điểm, đúng
không?”

Mạc
Úy Thanh bật cười. “Chị có biết không, Thượng Thuần là người đàn ông của tôi nhưng
anh ta sắp có hai đứa con. Một đứa trong bụng tôi, còn một đứa đang nằm trong bụng
người đàn bà khác. Chị có biết con bé đó bao nhiêu tuổi không?” Ngữ điệu của Mạc
Úy Thanh rất bình thản như đang kể chuyện của người khác, cô ta dùng ánh mắt khích
lệ đối phương trả lời câu hỏi của mình.


Mạt vẫn chưa tiêu hóa hết nội dung câu chuyện của Mạc Úy Thanh, cô chỉ biết ngẩn
người. “Tôi không biết.”

Mạc
Úy Thanh nói: “Mười bảy tuổi.” Cô ta uống một hớp canh. “Đúng là trẻ con sinh trẻ
con.”


Mạt vô cùng sửng sốt.

Trên mặt Mạc Úy Thanh ẩn hiện ý cười, cô ta nghiến răng, nói:
“Nếu con bé đó nhỏ hơn hai tuổi thì sẽ là cưỡng hiếp trẻ con.”


Mạt lên tiếng: “Chuyện này... Nếu sinh con... hình như có thể kiện anh ta tội trùng
hôn...”

Mạc
Úy Thanh phì cười. “Kiện gì mà kiện, vợ anh ta không quản thì thôi, ai rỗi hơi đi
kiện, mà kiện ai chứ?” Cô ta thở dài. “Tôi theo anh ta từ năm mười tám tuổi, cũng
gần mười năm rồi. Có lẽ anh ta chê tôi già nên mới đi kiếm con bé nhỏ hơn anh ta
hai mươi tuổi. Hừ... Tôi già rồi sao?” Cô ta ngẩng đầu, nhìn Tô Mạt chăm chú. “Tôi
thật sự già rồi sao?”


Mạt đành trả lời: “Không, cô vẫn chưa già.”

Mạc
Úy Thanh càng nói càng hăng hái: “Hôm trước anh ta tuyên bố thẳng, ai sinh con trai,
người đó sẽ được anh ta rước về nhà, bằng vai vế với vợ lớn của anh ta... Mọi người
đều nói “chua trai, cay gái”, sau này chị hãy làm nhiều món chua cho tôi ăn. Còn
nữa, chị từng sinh con, chị thử xem đứa trẻ trong bụng tôi là con trai hay con gái?”


Mạt vẫn chưa định thần. “Nhưng... làm vậy sẽ vi phạm luật hôn nhân, ai cũng chỉ
có thể đăng ký kết hôn với một người. Chẳng phải ở thời phong kiến mới có chuyện
mấy vợ sống chung dưới một mái nhà sao?”

Mạc
Úy Thanh hiển nhiên không xa lạ với cuộc sống kiểu này. Nghe câu thắc mắc của Tô
Mạt, cô ta giải thích bằng giọng điệu mất kiên nhẫn: “Ở nơi này không có luật hôn
nhân, chỉ có tông đường. Dù chị tìm cảnh sát, cảnh sát cũng mặc kệ. Nhiều người
quá, cảnh sát không quản nổi.” Cô ta lại hỏi: “Chị xem bụng tôi xem là con trai
hay con gái?”


Mạt rụt rè: “Tôi nhìn không ra... Chẳng có căn cứ khoa học...”

Mạc
Úy Thanh bật cười. “Đúng là người thật thà!” Cô ta ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Chị
là người thật thà, lại từ ngoại tỉnh đến đây, tôi có lòng tốt nói cho chị biết,
ở nơi này, chị đừng bao giờ tin vào pháp luật, vào cảnh sát gì đó, càng không được
tin vào đàn ông, bất kể là vừa sinh ra đời hay đã thò một chân vào quan tài, bất
kể đẹp trai hay xấu xí, thơm hay thối, chị cũng đừng tin.”

“Lời
vàng ý ngọc đấy!” Cô ta cười, bổ sung một câu.

Sau
khi dốc bầu tâm sự với Tô Mạt, Mạc Úy Thanh trở nên vui vẻ và thân thiện. Tuy nhiên,
trong lòng Tô Mạt ít nhiều vẫn mâu thuẫn. Về phần Thượng Thuần, người đàn ông của
Mạc Úy Thanh, hắn càng trở thành tội phạm trong ấn tượng của Tô Mạt.


nhớ đến các nữ sinh ở trường trung học nơi cô làm việc trước kia, nhớ đến cô em
họ Chung Thanh, con gái cậu. Bọn họ ở độ tuổi mười sáu, mười bảy lãng mạn, bất kể
tâm lý hay sinh lý cũng chỉ là đứa trẻ. Mặt khác, Tô Mạt cũng có con gái, chỉ cần
liên tưởng đến đó, cô càng cảm thấy căm ghét loại đàn ông như Thượng Thuần. Đó là
sự khinh thường và chán ghét xuất phát từ tiềm thức, không thể kìm nén.

Sau
hôm đó, Tô Mạt tình cờ gặp Thượng Thuần mấy lần ở nhà Mạc Úy Thanh.

Xét
về mặt ngoại hình, Thượng Thuần trông không tồi. Mặc dù đã ba mươi lăm, ba mươi
sáu tuổi nhưng nhìn bề ngoài trông hắn chỉ tầm ba mươi. Người có tiền rất biết chăm
sóc bản thân. Đương nhiên, tiền bạc giúp bọn họ có khí thế, diện mạo, thần thái
và lời nói, cử chỉ khác người bình thường. Nếu Thượng Thuần xấu xí, thô tục, có
lẽ Tô Mạt sẽ dễ chịu hơn một chút, đáng tiếc hắn lại có bộ dạng của một người đàn
ông thành đạt.

Một
lần, Tô Mạt đang nấu canh trong bếp, Thượng Thuần đi vào trong bếp pha trà. Hắn
gần như áp sát vào người cô từ phía sau, giơ tay lấy hộp trà ở trên giá trước mặt.

Thân
hình người đàn ông tỏa ra hơi nóng, Tô Mạt tiến lùi không xong. Cô cố kìm nén cơn
giận, lặng lẽ đẩy người Thượng Thuần để vạch rõ ranh giới, nhưng không còn kịp nữa,
Mạc Úy Thanh đã đứng tựa vào cửa bếp từ bao giờ.

Mạc
Úy Thanh không tỏ ra tức giận, gương mặt vô cùng bình thản.


Mạt vội vàng đi ra ngoài. Trái ngược với thái độ hoảng loạn của cô, Thượng Thuần
khẽ cười một tiếng. Mạc Úy Thanh im lặng, nhìn Tô Mạt chằm chằm.

Đợi
Tô Mạt ra ngoài, cô ta mới cất giọng dịu dàng với Thượng Thuần: “Con người anh thật
là... Chỉ cần có chút nhan sắc là anh không bỏ qua. Chị ta rất xinh đẹp? Mới gặp
có vài lần anh đã muốn tán tỉnh rồi.”

Thượng
Thuần không phủ nhận, lên tiếng hỏi: “Cô ta là người ở đâu vậy? Hình như người khu
vực Giang Tô - Chiết Giang, gái vùng này có làn da trắng nõn nà.”

Mạc
Úy Thanh không đáp lời hắn.


Mạt ra phòng ngoài dọn dẹp rồi chuẩn bị ra về. Trong đầu cô xuất hiện ý định xin
nghỉ việc. Tiền có thể kiếm ít, chứ cô không chịu đựng nổi sự bỉ ổi của gã đàn ông
đó. Nghĩ đến đây, nỗi bất an trong lòng Tô Mạt hoàn toàn tan biến.

Nhưng
không đợi cô lên tiếng, Mạc Úy Thanh đã có dự tính trước. Nhân lúc Thượng Thuần
không có mặt, cô ta nói thẳng với Tô Mạt: “Sau này chị đừng đến đây nữa, chỗ tôi
không cần chị.”


Mạt rất muốn nói: Tôi cũng chẳng muốn đến nhà cô.

Ai
ngờ Mạc Úy Thanh lên tiếng: “Thật ra tôi cảm thấy con người chị không tồi, tôi có
một người bạn cần tìm người đưa con đi học. Nếu chị muốn, tôi sẽ giới thiệu chị
đến đó.” Ngừng vài giây, cô ta nói tiếp: “Bạn của tôi là phụ nữ, sống độc thân,
một mình nuôi con, bên cạnh không có người đàn ông thối tha, rất thanh tịnh.”

Mạc
Úy Thanh cười cười. “Trừ khi chị không muốn thanh tịnh.”

4.

Người
bạn của Mạc Úy Thanh tên là Tùng Dung, năm nay gần bốn mươi tuổi. Chị ta thường
đeo cặp kính trắng gọng vàng, vẻ mặt luôn nghiêm túc và cứng nhắc. Chị ta không
chú trọng đến ăn mặc, trang điểm, rõ ràng không cùng loại người với Mạc Úy Thanh.

Ban
đầu, Tô Mạt không thoải mái khi làm việc ở chỗ Tùng Dung bởi chị ta luôn khiến cô
cảm thấy bị áp bức. Hơn nữa, chị ta còn lắm yêu cầu, đòi hỏi, khi không vừa ý thường
lảm nhảm mãi không thôi hoặc hùng hổ dọa người. Tô Mạt tò mò, không biết làm thế
nào mà Tùng Dung và Mạc Úy Thanh lại trở thành bạn bè. Nhưng cô lập tức gạt bỏ sự
hiếu kỳ, bởi mỗi khi nhắc đến Mạc Úy Thanh, trên mặt Tùng Dung không che giấu vẻ
khinh thường. Xem ra, “người bạn” mà Mạc Úy Thanh nhắc tới không coi cô ta là bạn
bè, cùng lắm chỉ là người quen mà thôi.

Tùng
Dung có một thói quen kỳ lạ, bất kể Tô Mạt làm gì, chị ta đều đi theo quan sát.
Nhất cử nhất động của cô đều không lọt qua mắt chị ta. Hành động này khiến Tô Mạt
có cảm giác trở lại thời học sinh, đi thi gặp phải đề bài khó, thầy giám thị lại
đứng bên cạnh xem cô làm bài khiến cô hoảng loạn.

Tới
lúc làm xong công việc, chuẩn bị cáo từ, Tùng Dung mới liệt kê chi tiết những điều
chị ta không hài lòng, sau đó bắt Tô Mạt làm lại từ đầu. Vì thế vốn xong việc từ
lúc tám giờ nhưng mãi đến hơn mười giờ tối, Tô Mạt mới rời khỏi nhà Tùng Dung.

Về
đến nhà cậu, Tô Mạt cảm thấy xương cốt rã rời, cô vội vàng tắm rửa rồi lên giường,
nhắm mắt rồi mở mắt lại bắt đầu một ngày mới.

Kể
từ khi nhận công việc làm thêm, hằng ngày Tô Mạt phải dậy sớm. Nếu nhà xưởng của
cậu nhiều việc, cô sẽ là người đi làm đầu tiên để bù vào thời gian làm thêm lúc
ban ngày. Nếu nhà xưởng tương đối rảnh rỗi, cô sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Lâu ngày, mọi người thành quen. Cũng không phải Tô Mạt khách sáo hay muốn lấy lòng
ai, mà cô vui vẻ, tự nguyện làm việc đó.


Mạt đầu tắt mặt tối nên cảm thấy mệt mỏi. Nhưng cô không cho rằng người xung quanh
cô ngày càng lười nhác là một vấn đề, cũng không cảm thấy thái độ hà khắc của Tùng
Dung là đáng ghét. Cô dựa vào bọn họ để nuôi sống mình và con gái, khiến bố mẹ vui
mừng. Thậm chí cô còn cảm kích bọn họ.

Nhận
tiền của người khác thì phải làm việc, chủ mướn có quyền khắt khe, hơn nữa là việc
chăm sóc trẻ con, công việc này càng không thể sơ suất.

Tùng
Dung vô cùng coi trọng cậu con trai bảy tuổi của chị ta, đến mức cảm thấy căng thẳng.
Cô phải nhớ thời gian biểu: lúc nào ăn cơm, lúc nào ăn hoa quả và uống sữa, lúc
nào lên giường đi ngủ, thậm chí bữa tối có tiêu chuẩn riêng về độ mặn nhạt và hàm
lượng dầu muối...

Ban
đầu, Tô Mạt không tán thành cách nuôi dạy của Tùng Dung. Cô cũng là mẹ, từng trải
qua giai đoạn lúc nào cũng lo lắng và bảo vệ con, nhưng cô không ngờ Tùng Dung trong
phương diện này lại tỏ ra quá bảo thủ.

Đối
với lời góp ý dè dặt của Tô Mạt, Tùng Dung khịt mũi khó chịu, nói: “Nó là con tôi,
tôi có quyền bắt nó sống theo cách mà tôi cho là khỏe mạnh. Nếu nó có thể uống nước
trắng thì đừng đưa cho nó nước hoa quả. Tốt nhất không ăn đồ ngọt, cấm chỉ kẹo hay
sô cô la. Vị chua là vị chua, vị đắng là vị đắng, đừng bao giờ bỏ đồ ngọt lẫn vào
để khiến thằng bé thèm ăn kẹo.”

Thỉnh
thoảng thưởng cho cậu bé cốc nước hoa quả, trên gương mặt nó lộ vẻ si mê, thèm thuồng.
Đó là biểu cảm mà con người bộc lộ khi thuận theo ham muốn của bản thân.


Mạt rất không tán thành phương pháp giáo dục này. Trẻ con rồi sẽ có ngày trưởng
thành, rời khỏi tòa lâu đài kính. Nó sẽ phát hiện thứ bạn cho nó không phải là tất
cả. Đầu óc nó có thể trở nên mê muội bởi cám dỗ bủa vây, thậm chí đánh mất khả năng
tự kiềm chế vốn rất mỏng manh của mình.


Mạt đột nhiên nghĩ đến chính mình. Nếu nói tình yêu là nước hoa quả, vậy thì một
số người chính là những đứa trẻ chưa uống đủ nước hoa quả. Cô và Đồng Thụy An quen
nhau gần mười năm, trong thời gian yêu nhau, ngoài đối phương thì không có người
thứ ba. Nhưng tình cảm mãnh liệt cũng sẽ có ngày tàn phai, những vụn vặt của hiện
thực cuộc sống như cơn sóng dồn dập tấn công khiến bọn họ không có sức lực hoặc
không muốn chống đỡ.


Mạt chưa bao giờ có ý định che giấu cuộc hôn nhân thất bại của mình. Thực tế, dù
muốn cô cũng chẳng thể giấu giếm, bởi con người trong xã hội ngày nay đã sớm luyện
thành “hỏa nhãn kim tinh”, dễ dàng nhìn thấu chuyện riêng tư của người khác.

Mặc
dù tiếp xúc không lâu, Tùng Dung đã nắm đại khái quá khứ của cô. Tùng Dung đưa ra
nhận xét: “Cô nên học tập Mạc Úy Thanh.”


Mạt không hiểu. “Học gì cơ?”

Tùng
Dung mỉm cười khi thấy bộ dạng ngây ngốc của Tô Mạt. “Học cách hầu hạ đàn ông.”


Mạt tỏ ra không vui. “Tại sao tôi phải học điều đó?”

Tùng Dung nói một câu trúng chỗ hiểm: “Bởi vì cô yếu thế.”


Mạt không có cách nào phản bác. Bây giờ cô ở dưới tầng đáy của xã hội, hiện thực
bày ra trước mắt, cô không thể mạnh miệng. Tô Mạt im lặng, chỉ tập trung làm việc,
bận rộn từ sáng sớm đến tối muộn.

Con
trai Tùng Dung không thích Tô Mạt, có lẽ nó chê cô ăn mặc quê mùa, khác xa mẹ nó.
Trẻ con chính là hình ảnh thu nhỏ của người lớn. Bọn chúng biểu đạt rất rõ ràng:
thích giàu chê nghèo, chú trọng ngoại hình. Hiện thực cuộc sống khiến chúng nghĩ
nghèo khó chính là tội lỗi. Con trai Tùng Dung không thích Tô Mạt đến trường đón
nó vì nó cảm thấy mất mặt. Gặp bạn bè, nó giới thiệu Tô Mạt là ô sin nhà nó, cô
không biết lái xe, chỉ biết làm việc nhà.


Mạt đương nhiên không so đo với thằng bé. Nó chẳng phải con trai cô nên cô không
nghĩ đến chuyện giáo dục nó, nhưng thằng bé ngày càng hỗn láo, suốt ngày càu nhàu,
trách mắng cô. Cuối cùng, Tô Mạt không chịu đựng nổi, lên tiếng dạy bảo thằng bé
ở trên đường khi cô đi đón nó: “Bây giờ cô vứt cháu ở ngoài đường, cháu chẳng có
gì cả. Mẹ cháu không tìm thấy cháu, cháu cũng không có cơm ăn, không có tiền mua
quần áo và đồ chơi, chỉ có thể chờ chết đói chết khát, cuối cùng bị đám ăn mày bẻ
gãy tay, ném ra đường đi xin ăn. Rời khỏi mẹ cháu, cháu chỉ là một kẻ bần cùng.
Cô nghèo nhưng cô vẫn có khả năng kiếm tiền, cháu có khả năng đó không?”

Thằng
bé vừa khóc vừa rủa Tô Mạt. Cô nghiến răng để nó một mình trên đường phố, còn cô
trốn vào một góc, âm thầm theo dõi, đề phòng thằng bé xảy ra chuyện.

Thằng
bé òa khóc trên đường phố vắng người vào lúc chạng vạng. Nó rất sợ hãi, tìm mãi
mà không biết đường về nhà. Đến khi Tô Mạt xuất hiện, thằng bé trở nên ngoan ngoãn
vô cùng.

Sau
giây phút kích động, Tô Mạt bắt đầu thấy hối hận. Tất nhiên thằng bé sẽ kể cho Tùng
Dung nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay, Tô Mạt chuẩn bị sẵn tâm lý bị đuổi việc nhưng
vài ngày sau, Tùng Dung vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra. Lúc cần nổi nóng
thì nổi nóng, lúc cần khắt khe thì vẫn khắt khe, chị ta không nhắc một từ đến con
trai.

Trước
mặt Tô Mạt, thằng bé ngày càng dễ bảo, hai cô cháu dần chung sống hòa bình. Tô Mạt
bắt đầu phụ đạo thằng bé làm bài tập, cuối tuần dẫn nó đi công viên chơi, dạy bảo
nó biết tiết kiệm và lễ phép. Về việc này, Tùng Dung không có ý kiến gì, gần như
giao con trai cho Tô Mạt.

Tùng
Dung làm lãnh đạo cấp trung tại một công ty điện tử tương đối lớn, công việc vô
cùng bận rộn. Có lúc chị ta đi làm về muộn, Tô Mạt phải ở lại nhà chị ta, kiểm tra
bài tập, cho con trai chị ta đi ngủ. Mặc dù vượt quá thời gian làm việc theo thỏa
thuận nhưng Tùng Dung giả câm giả điếc trước việc tăng lương.


Mạt ngại đưa ra yêu cầu. Cô là người lương thiện. Mỗi lần bắt gặp bộ dạng mệt mỏi,
tiều tụy của Tùng Dung khi đi làm về muộn, cô luôn nghĩ Tùng Dung cũng là bà mẹ
độc thân như cô, lời muốn nói đến miệng lại nuốt xuống cổ họng.

Dần
dần, Tô Mạt cảm thấy mình tê liệt, đến mức thể lực cạn kiệt. Tuy nhiên, cô không
có thời gian thấm thía cảm giác mệt nhọc đó.


nhớ có người từng nhận xét về mình: “Tô Mạt, cô là người chịu đả kích rất kém nhưng
sự nhẫn nại lại rất lớn. Vì vậy cô luôn bị người khác bắt nạt mà không biết bắt
nạt người khác.”

Càng
nghĩ Tô Mạt càng cảm thấy chán ghét bản thân.

Buổi
tối hôm nay, Tùng Dung lại về muộn. Nhưng lần này không phải chị ta bận việc mà
là đi hẹn hò với bạn trai mới. Lúc chị ta về nhà với bộ dạng trang điểm đẹp đẽ và
tâm trạng phơi phới, Tô Mạt đã suýt ngủ gật bên cạnh chiếc giường nhỏ của con trai
chị ta.


Mạt quan sát Tùng Dung, lại nghĩ đến bản thân mình. Hoàn cảnh như nhau nhưng cuộc
sống khác hoàn toàn, trong lòng cô lần đầu tiên dấy lên sự bất bình.

Tùng
Dung vô tư đẩy cửa, bước vào nhà. Đi qua phòng bếp, liếc thấy máy hút mùi, chị ta
chỉ tay: “Cái này hình như vẫn chưa lau chùi sạch sẽ. Lần trước người làm công đến
tôi quên không nói. Dù sao cô vẫn chưa về, hay là cô lau sạch đi!”

Bây
giờ đã là tối muộn, Tô Mạt liếc nhìn Tùng Dung, cảm thấy chị ta không thích hợp
với việc bôi son trát phấn, bởi trông chị ta rất đáng ghét.

Nhưng
Tô Mạt lại một lần nữa phát huy “tính cách” của mình. Cô không lên tiếng, đi vào
phòng bếp lấy dụng cụ cọ rửa, bắt đầu xử lý máy hút mùi đầy dầu mỡ.


bận rộn suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến khi sức cùng lực kiệt, cho đến khi phòng
bếp sạch như mới. Tô Mạt rửa tay, đang chuẩn bị ra về, Tùng Dung hiếm có dịp mở
lòng từ bi: “Muộn quá rồi, để tôi lái xe đưa cô về nhà.”

Hai
người phụ nữ ngồi trong ô tô, chẳng ai lên tiếng. Gần đến nơi, Tùng Dung mới cất
lời: “Tô Mạt, thật ra tôi cảm thấy con người cô có “độ đàn hồi” rất lớn, quan trọng
là cô gặp phải đối tượng như thế nào. Nhiều lúc đàn ông là đồ chứa, phụ nữ là nước,
cô chính là loại đàn bà có thể thay đổi theo hình dạng của đồ chứa.”


Mạt tự giễu: “Đúng vậy, tôi là người không có nguyên tắc và chủ kiến, người khác
bảo sao, tôi làm vậy, do đó tôi chỉ có thể sống trong cái bóng của người khác.”

Tùng
Dung liếc nhìn Tô Mạt, không khẳng định hay phủ nhận lời cô nói. Vài giây sau, chị
ta đột nhiên lên tiếng: “Sau này không cần cô chăm sóc cho con trai tôi nữa.” Tô
Mạt giật mình, lại nghe chị ta hỏi: “Cô làm việc ở nhà xưởng của cậu cô, họ trả
cô một tháng bao nhiêu tiền?”


Mạt chẳng giấu giếm, nói ra mức lương của mình.

Tùng
Dung mỉm cười. “Có mấy đồng bạc thế thôi à? Họ coi họ hàng là công nhân nô lệ sao?
Như thế này đi, cô đến công ty tôi làm việc, mức lương tuy không cao nhưng sau này
cô khỏi cần đi làm thêm ở bên ngoài. Cô tốt nghiệp ngành máy tính, vào công ty tôi
coi như đúng chuyên ngành, cô thấy thế nào?”


Mạt khấp khởi mừng thầm, lập tức lấy lại tinh thần, nhưng ngay sau đó, cô tỏ ra
ngập ngừng: “Chuyện này... tôi phải về báo với cậu mợ tôi một tiếng, hai ngày nữa
tôi trả lời chị, có được không?”

Tùng
Dung nhếch miệng: “Cô đúng là người thật thà, thật thà quá sẽ trở nên ngốc nghếch.
Đổi lại là người khác thì người ta đã cao chạy xa bay từ lâu.” Chị ta cảm thán:
“Thảo nào chồng cũ của cô thay lòng đổi dạ. Đàn bà không xấu xa, đàn ông sẽ không
yêu. Con người cô nhạt nhẽo, vô vị, giống như “gân gà(5)”. Nếu tôi là
chồng cô, tôi cũng chán cô từ lâu rồi.”

(5) Có nghĩa là vứt
bỏ thì không nỡ, để lại cũng chẳng có vị gì.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3