Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 04 - Phần 01

Chương 4. Đối đầu

1.

Nhà xưởng sụp đổ, bên đống gạch ngói tạp loạn có dấu vết của
máy đào và máy ủi đất. Có thể tưởng tượng cảnh máy móc hạng nặng ngang nhiên giày
xéo nơi này như thế nào.

Thời
tiết tương đối lạnh nhưng Tô Mạt toát mồ hôi, cô ngó nghiêng tìm người nhà. Mấy
người nông dân đứng gần đó cho biết: “Ông chủ Chung bị đè gãy chân nên được đưa
tới bệnh viện cấp cứu rồi.”


Mạt vội vàng lao tới bệnh viện, quên cả cảm ơn. Vào bệnh viện, Tô Mạt tìm một lúc
mới thấy ba người mặt mũi tái nhợt đang ở trong phòng bệnh.

Chung
Minh đờ đẫn nhìn Tô Mạt. Cô gái nóng tính, nhanh mồm nhanh miệng ngày nào bây giờ
không còn chút tinh thần. Ông Chung nằm trên giường bệnh, một chân bó bột, sắc mặt
trắng bệch. Vài ngày không gặp, Tô Mạt cảm thấy cậu già đi mấy tuổi. Bà mợ thì hai
mắt sưng mọng, vừa nhìn thấy Tô Mạt, bà lập tức kéo tay cô, cất giọng nghẹn ngào:
“Cháu mau đi cầu xin ông chủ của cháu. Cậu mợ vẫn chưa ký hợp đồng di dời, sao bọn
họ có thể dỡ nhà chứ?”

Ông
Chung mở mắt, muốn nổi nóng nhưng không có sức lực: “Bà nói với cháu nó thì có tác
dụng gì? Cháu nó chỉ là nhân viên bình thường, lại không cùng một công ty, tìm ông
chủ cũng vô ích.”


mợ sụt sịt. “Không thử sao biết được? Gọi 110, cảnh sát đến rồi lại đi mà không
lập án. Họ nói cưỡng chế di dời không thuộc phạm vi quản lý của bọn họ. Tìm người
có liên quan thì ai nấy đều đùn đẩy trách nhiệm. Minh Minh chạy ngược chạy xuôi
một ngày mà chẳng giải quyết được việc gì. Dù sao Tô Mạt cũng từng tiếp xúc với
lãnh đạo công ty, để con bé đi cầu xin, không biết chừng sẽ được bồi thường nhiều
một chút, còn đỡ hơn bây giờ...”


Mạt ngỡ ngàng, không hiểu tại sao vụ này lại liên quan đến công ty điện tử An Thịnh.
Cô chợt nhớ ra, các đồng nghiệp từng nhắc đến chuyện tổng công ty định xây dựng
một khu khoa học kỹ thuật ở ngoại ô thành phố. Lúc đó, do không thuộc phạm vi công
việc nên Tô Mạt không để ý.

Càng
nghe vợ nói, ông Chung càng tức giận: “Bà vẫn còn nghĩ đến chuyện bồi thường? Đám
người đó từ một năm trước đã đến xem phong thủy của khu vực này. Sau đó, bọn họ
suốt ngày bám nhằng nhẵng đòi chúng ta nhượng lại. Tôi đã biết đấu không lại bọn
họ, người làm ăn nhỏ như chúng ta chỉ là miếng thịt trên thớt của người ta mà thôi.
Tôi vốn định nhận tiền, tìm một nơi khác mở xưởng may. Chỉ tại bà tham quá, không
chịu nhượng bộ. Bây giờ thì hay rồi, thiết bị máy móc, quần áo, vải vóc đều bị chôn
dưới đống gạch vụn, muốn tìm cũng không tìm lại được...”


mợ khóc nức nở, lao đến đánh vào cẳng chân không bị thương của ông chồng. “Tôi là
đồ ăn hại nên tôi mới tìm người đàn ông kém cỏi như ông. Đi theo ông phải chịu khổ
cực cả đời, bây giờ xảy ra chuyện, ông còn trách tôi. Nếu ông giỏi giang như người
ta, liệu tôi có trông chờ vào mấy đồng tiền trong tay người khác không?”

Ông
Chung nhắm mắt, không nói thêm một lời, để mặc bà vợ giày vò. Tô Mạt và Chung Minh
vội lao đến, kéo bà ra ngoài. Bà mợ vẫn khóc. Tô Mạt định thần, hỏi nhỏ Chung Minh:
“Chân cậu làm sao vậy? Có nghiêm trọng không?”

Chung
Minh lắc đầu. “Bị rạn xương...”


mợ vừa lau nước mắt vừa tiếp lời: “Tại cậu cháu không tính trước tính sau, cũng
chẳng xem tuổi tác của mình, tự nhiên chạy đi khoe sức. Tối qua không biết một đám
người chui ở đâu ra, đến đập phá nhà xưởng. Cậu cháu chạy đi ngăn cản người ta,
thế là bị gạch rơi trúng chân...”

Không
đợi bà nói hết câu, ông Chung cắt ngang: “Tô Mạt, cháu hãy nghe cậu, quay về làm
việc đi. Cháu đừng nhúng tay vào bởi chuyện này không liên quan đến cháu. Ngoài
ra, Chung Thanh nhờ cả vào cháu, cháu chăm sóc con bé, coi như giúp cậu rồi.” Nói
xong, ông thầm thở dài.

Sống
mũi Tô Mạt cay cay, cô nói: “Chung Thanh sống ở nhà cháu rất ổn, cậu mợ cứ yên tâm...
Ngoài ra, vụ cưỡng chế dỡ nhà là do ai làm? Nếu là tổng công ty sai người giở trò,
cháu sẽ đi tìm bọn họ.”

Chung
Minh nói: “Vô dụng thôi chị ạ. Đám người tối qua là một lũ lưu manh. Em đã tìm đến
ba nơi nhưng không ai chịu nhận, họ đều đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Lần trước,
hôm bố em không thể đi họp phụ huynh cho Chung Thanh ấy, có người đến nhà xưởng
xem xét, đánh giá, bắt bố mẹ em ký tên chuyển nhượng. Chuyện này mà gây ầm ĩ, công
nhân sẽ không đến làm việc, bố mẹ em đương nhiên không đồng ý. Bố mẹ em thuê mảnh
đất này ba mươi năm, có giấy trắng, mực đen đàng hoàng, vậy mà tối qua đã bị san
bằng. Bọn họ bám lấy bố mẹ em hơn một năm rồi. Tại bố mẹ em nghĩ, nếu bố mẹ em không
đồng ý, bọn họ cũng chẳng làm gì được nên không bận tâm. Thời gian sau chị tới công
ty đó làm việc, bố mẹ em nói đừng cho chị biết, nếu không chị lại khó xử, bây giờ
tìm việc làm chẳng dễ dàng...”

Nghe
con gái nói, cơn ác mộng lại hiện lên trong đầu ông Chung. Ông xua xua tay. “Đừng
nói những lời vô nghĩa nữa. Tô Mạt, cháu mau về đi, giúp cậu chăm sóc Thanh Thanh.
Chuyện nhà xưởng đợi chân cậu lành lại rồi tính.”

Thấy
tâm trạng của bố có vẻ kích động, Chung Minh đành bảo Tô Mạt đi trước, nếu có chuyện
gì sẽ tìm cô bàn bạc. Tô Mạt thấy không còn sớm, đã đến giờ Chung Thanh tan học,
cô đành chào cậu mợ, ra về.

Trên
đường về nhà, Tô Mạt đi ngang qua nhà xưởng nhỏ. Nhìn thấy cây liễu ở trước cổng
bị xe ủi đất xô gãy, cô chợt nhớ đến vẻ tươi tốt mơn mởn của nó trước đây. Lúc bấy
giờ, cô thường chuyển quần áo từ trong kho ra bãi đất trống bên cạnh cây liễu phơi
nắng. Chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua, lần đầu tiên cô gặp Vương Tư Nguy cũng chính
ở nơi này.

Vương
Tư Nguy... Nghĩ đến người đàn ông này, mạch suy nghĩ của Tô Mạt càng trở nên rõ
ràng. Cậu cô kinh doanh xưởng may nhỏ nên không thể có quan hệ với Vương gia. Như
vậy, anh ta đến đây là vì vấn đề di dời nhà xưởng. Ông Chung không muốn đám công
nhân phân tâm nên giấu kín vụ này.

Nghĩ
đến đây, Tô Mạt không thể bình tĩnh được nữa. Xuống taxi, cô quên cả trả tiền, để
người tài xế phải nhắc nhở. Về đến nhà, cô cố gắng lấy lại tinh thần đi nấu cơm.
Khi Chung Thanh trở về, cô vẫn chăm sóc em gái như thường lệ.

Lúc
ăn cơm, Chung Thanh kể chuyện ở trường, Tô Mạt sợ em gái nhận ra điều bất thường,
miễn cưỡng ứng phó. Chung Thanh đột nhiên hỏi: “Chị, hôm qua là Chủ nhật, sao bố
mẹ em không đến thăm em?”

“Chắc
bố mẹ em bận việc ở nhà xưởng.” Tô Mạt đáp.

Chung
Thanh nói: “Em định bảo bố mẹ mua cho em cái iPhone, điện thoại em đang dùng cũ
quá rồi... Ăn xong em sẽ gọi điện cho bố mẹ.”


Mạt vội ngăn lại: “Chị vừa gọi điện cho bố mẹ em, hai người đang bận tiếp khách.
Mấy hôm nay khá bận, họ nói vài hôm nữa sẽ đến thăm em.”

Chung
Thanh dù sao vẫn là con nít nên sắc mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Nghĩ đến tình hình nhà
cậu, Tô Mạt không đành lòng, nói: “Cuối tuần này chị dẫn em đi mua.”

Lúc
này, cô em họ mới tươi tỉnh trở lại.

Đến
thứ Sáu, Tô Mạt vừa rời khỏi công ty liền đi chợ rồi về nhà nấu cơm. Trong nhà tối
om, khi bật đèn sáng, cô mới nhìn thấy Chung Thanh ngồi bó gối, cúi thấp đầu trên
sofa. Tô Mạt có dự cảm chẳng lành nhưng cô vẫn hỏi: “Hôm nay em tan học sớm thế?”

Chung
Thanh ngẩng mặt, viền mắt đỏ hoe. Cô nói nhỏ: “Có phải nhà xưởng bị người ta phá
rồi không? Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao chị lại giấu em?” Trưa hôm nay Chung
Thanh gọi điện về nhà, Chung Minh nghe máy. Nhắc đến chuyện mua iPhone, Chung Minh
nóng tính lập tức chế giễu em gái: “Sau này đến miếng ăn cũng là vấn đề, mày còn
đòi mua này mua nọ!” Chung Minh nhất thời kích động kể hết chuyện xảy ra gần đây.


Mạt tiến lại gần, nhẹ nhàng xoa đầu em gái. “Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của
em là học hành, bố mẹ em không muốn em phân tâm nên mới không cho em biết. Em đừng
lo, bố mẹ và chị gái em đều ổn cả. Chỉ cần người không sao là tốt rồi, “rừng vẫn
còn xanh(12)”, sau này chúng ta còn cơ hội đòi lại công bằng.”

(12) “Rừng vẫn còn
xanh” là vế đầu của câu thành ngữ “Để cho rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt”.

Chung
Thanh lặng thinh, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng. Cuối cùng, cô đột nhiên
buột miệng: “Trước đây, bố em bảo em thi vào Đại học Hồng Kông, tiền học phí một
năm mười mấy vạn. Bây giờ tình hình nhà em như vậy, dù em tới Bắc Kinh học đại học,
bố mẹ em liệu có thể lo nổi tiền học phí không? Nếu không có tiền, em nỗ lực học
tập nhiều năm như vậy cũng thành công cốc.”


Mạt thở dài, an ủi em gái: “Chẳng phải vẫn còn hơn nửa năm em mới thi đại học sao?
Em không cần bận tâm chuyện tiền nong, chỉ cần em học tốt, bố mẹ em chắc chắn sẽ
có cách.”

Chung
Thanh “vâng” một tiếng, nói: “Bây giờ em không muốn ăn, em về phòng đọc sách đây.”
Nói xong, cô đứng dậy, đi về phòng mình.


Mạt gọi em gái, hỏi: “Em có biết bố em bị thương ở chân không?”

Chung
Thanh đáp: “Em nghe Chung Minh nói rồi. Chị ấy còn mắng em một trận.” Dừng lại một,
hai giây, cô lại nói: “Chỉ là một cái máy di động thôi mà, em chẳng cần.”


Mạt im lặng nhìn em gái một lúc mới lên tiếng: “Chung Minh nóng tính quá... Thôi,
em về phòng đọc sách đi.”

Vài
ngày sau là đến ngày 26 tháng 12 âm lịch, ngày công ty tổ chức liên hoan cuối năm.

Từ
sáng sớm, văn phòng đã loạn cào cào, đồng nghiệp nam trò chuyện, hàn huyên, đồng
nghiệp nữ đi làm tóc, chuẩn bị trang phục mặc buổi tối. Giới lãnh đạo của công ty
cũng mắt nhắm mắt mở không quản lý chặt, coi như đây là luật bất thành văn. Tô Mạt
không có tâm trạng làm việc, một mình thẫn thờ ở phòng trà nước. Tùng Dung vỗ nhẹ
vào vai cô. “Được rồi, cô cũng nên chuẩn bị đi. Không phải cô sẽ mặc bộ đồ này vào
buổi tiệc tối nay đấy chứ?”


Mạt không có hứng thú. Cô định xin nghỉ nhưng chợt nghĩ, nếu vắng mặt, cô sẽ không
có cơ hội gặp Vương Cư An. Không gặp anh ta, làm sao cô có thể đòi lại công bằng
cho cậu mợ? Nhưng dù cô làm ầm chuyện này, liệu có tác dụng không? Vụ nhà xưởng
vốn chẳng có chứng cứ, cô mà gây ầm ĩ, chắc chắn sẽ bị mất việc. Bây giờ gia đình
cậu mợ gặp khó khăn, cô càng không thể thất nghiệp. Tô Mạt nghĩ nát óc nhưng cách
này không được, cách kia cũng chẳng xong. Cô giống người bị trói chân tay rồi ném
xuống nước, chỉ có thể mở to mắt nhìn dòng nước đục ngầu nhấn chìm cơ thể mà không
có sức lực phản kháng.

Đến
tầm chiều tối, lãnh đạo và nhân viên của các công ty con trực thuộc tập đoàn đều
tập trung một chỗ, hội trường vô cùng náo nhiệt. Ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, cười
nói vui vẻ.


Mạt mặc bộ đồ công sở bình thường, lặng lẽ đứng cạnh một chiếc bàn. Trong buổi tiệc
có người nhắc đến dự án khu khoa học kỹ thuật, nói đây là dự án lớn nhất mà tập
đoàn thầu được trong năm nay. Bọn họ lại cho biết khu vực ngoại ô phía tây không
gần biển, lại thiếu nước, công ty mua thêm một mảnh đất xây dựng thành khu phong
cảnh với hồ nước nhân tạo, sẽ càng thu hút đầu tư từ bên ngoài... Tô Mạt nghe một
lúc, hai tai bỗng ù ù.

Không
bao lâu sau, ngoài cửa xuất hiện mấy chiếc xe hơi sang trọng, mọi người đều dồn
ánh mắt về phía đó. Một đoàn người đi vào, dẫn dầu là một phụ nữ ngoài năm mươi
tuổi, trang điểm nhã nhặn, tiếp theo là Vương Cư An. Tô Mạt chưa bao giờ nhìn Vương
Cư An một cách trắng trợn như vậy. Cô gần như nhìn chằm chằm khi anh ta từ cửa đi
vào, qua đám đông, cuối cùng lên sân khấu phía trước.

Vương
Cư An mặc com lê chỉnh tề, toàn thân tỏa ra khí chất của một người đàn ông thành
đạt, cử chỉ, hành động ung dung, trầm ổn. Tô Mạt đưa mắt, liền thấy Vương Tư Nguy
đi đằng sau, anh ta đúng là “dáng vẻ con người mà hành vi như loài chó”. Tô Mạt
càng thấy buồn bực, khó chịu.

Đúng
lúc này, Tùng Dung đột nhiên chạm nhẹ vào cánh tay Tô Mạt, ghé sát tai cô, nói nhỏ:
“Cô còn nhớ người đàn ông chúng ta gặp ở cửa hàng quần áo không?” Tùng Dung dẩu
môi về phía đám người. “Cô nhìn thấy chưa, anh chàng cao cao đứng bên cạnh sếp tổng
ấy. Lúc ở cửa hàng tôi đã cảm thấy rất quen, tôi từng gặp cậu ta ở buổi liên hoan
trước đây. Hình như cậu ta họ Châu, là cố vấn pháp luật...”


Mạt liếc Châu Viễn Sơn rồi lại dừng ánh mắt ở Vương Cư An. Tùng Dung vẫn lải nhải
bên tai cô, kể cho cô nghe chuyện phiếm về các đồng nghiệp khác. Nhưng Tô Mạt đang
đầy một bụng oán hận, lời nói của chị ta chẳng hề lọt tai cô.

Vương
Cư An lên sân khấu phát biểu. Anh ta không còn vẻ nghiêm túc, cao ngạo thường ngày
mà nói chuyện thoải mái, hài hước khiến nhân viên nữ từ già đến trẻ ngồi bên dưới
cười rần rần. Đến Tùng Dung cũng cảm thán: “Vị sếp tổng này... được hưởng gien tốt
của nhà họ Vương, đi đến đâu là thu hút đám đông đến đó.”


Mạt không thể kiềm chế, cầm túi xách, đứng dậy đi ra ngoài. Tùng Dung giật mình,
muốn kéo cô lại nhưng không kéo nổi. Tô Mạt cảm thấy buồn bực nên mới hành động
như vậy. Nhưng đến lúc cất bước, cô mới phát hiện đường đi ra ngoài dài dằng dặc,
cửa ra vào khách sạn như ở một nơi rất xa xôi.

Các
đồng nghiệp ngồi ở hàng ghế sau đổ dồn ánh mắt về phía Tô Mạt. Ở trên sân khấu,
Vương Cư An cũng đưa mắt nhìn. Anh ta cảm thấy bóng lưng của người phụ nữ hơi quen,
lập tức nhớ ra là ai. Anh ta bất giác dừng bài phát biểu, trong lòng có phần tức
giận, không rõ xuất phát từ việc người đàn bà ở bên dưới không nể mặt sếp tổng hay
là vì thần kinh của anh ta quá nhạy bén. Hai ý nghĩ vừa vụt qua, Vương Cư An liền
lấy lại bình tĩnh.

Ban
đầu, Tô Mạt còn tỏ ra thản nhiên. Dần dần, mọi người đều nhìn về phía cô khiến cô
bước càng nhanh. Cô thậm chí nghe thấy tiếng giày cao gót nện xuống nền đá hoa,
trong lòng hết sức bối rối.

Đi
đến bậc thang bên ngoài cửa, Tô Mạt mới thở dốc. Cách đó không xa có người cười,
hỏi: “Sao cô về sớm thế? Sếp của các cô vẫn còn đang phát biểu ở bên trong.” Châu
Viễn Sơn đứng bên cạnh bồn hoa, nhàn rỗi hút thuốc. Anh ta vừa búng tàn thuốc vừa
ngoảnh đầu nhìn Tô Mạt.


Mạt nhớ ra người đàn ông này nhưng cô chỉ nở nụ cười miễn cưỡng với anh ta rồi vội
vàng chui vào chiếc taxi đỗ ngoài cửa.

Châu
Viễn Sơn hút hết điếu thuốc mới vào trong khách sạn. Lúc này, lãnh đạo tập đoàn
đã phát biểu xong, đến tiết mục giải trí của nhân viên. Anh ta đảo mắt quanh phòng,
cuối cùng nhìn thấy hai anh em nhà họ Vương đang hút thuốc, trò chuyện trong phòng
nghỉ.

Vương Cư An cất giọng lạnh lùng: “Nhờ phúc của chú, hôm nay
tôi phải ứng phó với giới truyền thông suốt một ngày.”

Vương
Tư Nguy ho khan một tiếng, thần sắc mất tự nhiên: “Em cũng hết cách. Ông chủ của
nhà xưởng đó dễ nói chuyện, em còn tưởng vụ này không khó giải quyết. Ai ngờ vợ
ông ta há miệng to như sư tử, rõ ràng là hành vi lừa đảo mà.”

Vương
Cư An nheo mắt, nhả khói thuốc. “Vì vậy chú cho người đến dỡ nhà xưởng của họ?”

Vương
Tư Nguy dè dặt đứng một bên, nói nhỏ: “Tụi nó hành động lúc nửa đêm, bọn họ cũng
không biết là ai làm, lại không có bằng chứng, chắc không sao... Nếu không, anh
nói đi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ... Sẽ không có chuyện gì đấy chứ?”

Vương
Cư An liếc nhìn em trai. “Chú biết sợ rồi à? Sao lúc bày trò, chú không biết sợ?
Chú đúng là ngu xuẩn, làm việc chẳng có đầu óc, xong rồi mới sợ hãi thì giải quyết
được vấn đề gì?” Anh ta tắt điếu thuốc. “Dỡ rồi thì thôi. Lẽ nào bắt chú xây lại
cho bọn họ? Chỉ cần không có người chết, tất cả chẳng là gì cả.”

Vương
Tư Nguy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu. “Vâng, em cũng cảm thấy đây không phải chuyện
to tát. Hơn nữa, đám người đó là do Thượng Thuần liên hệ giúp.”

“Chú
không cho tay đó lợi lộc, người ta chịu giúp chú?”

Vương Tư Nguy cười hì hì. “Làm gì có chuyện không cho...”

Vương
Cư An lắc đầu. “Công tác vỗ về không được qua loa, đại khái, phải bày tỏ sự đồng
tình với người ta nhưng không được đưa nhiều tiền hơn mức quy định. Nếu chú bỏ nhiều
tiền, bọn họ sẽ tưởng chú chột dạ, càng được nước lấn tới. Một số việc có thể để
Thượng Thuần tham dự, dù sao anh ta cũng có ô dù mạnh, lại thích thể diện, lãnh
đạo ở trên chắc chắn sẽ giải quyết đâu vào đấy. Giới truyền thông cũng không đáng
e ngại, con người chết vì đồng tiền, cho đám phóng viên ít tiền, coi như bọn họ
quảng cáo giúp. Những việc còn lại chú tự xử lý, đừng bắt tôi suốt ngày đi chùi
đít cho chú... Mau biến đi!”

Vương
Tư Nguy vâng dạ rồi đi ra ngoài.

Nghe
cuộc trò chuyện của hai anh em, Châu Viễn Sơn định bỏ về, nhưng tình cờ gặp Vương
Tư Nguy đi ra ngoài, anh ta không thể cứ thế bỏ đi, ít nhất cũng phải chào hỏi người
ở bên trong một tiếng, thế là anh ta thản nhiên đi vào phòng nghỉ.

Vương
Cư An tựa người vào thành sofa hút thuốc, trầm ngâm suy nghĩ. Nghe thấy tiếng bước
chân, anh ta nhướng mắt, nói: “Dạy mãi cũng không tỉnh ngộ. Mẹ kiếp, mệt thế không
biết!”

Châu
Viễn Sơn ngập ngừng vài giây, chỉ tay lên trần nhà, lên tiếng: “Anh ngồi ngay dưới
xà nhà, xà nhà ép tim, đương nhiên mệt rồi.”

Vương
Cư An nghe xong, phì cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3