Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 04 - Phần 03

3.


Mạt bị đuổi ra ngoài, một mình đi tới bờ biển, ngồi nửa ngày mới thất thểu về nhà.

Trong
nhà vẫn náo loạn. Nhà trường gọi điện đến hỏi tại sao Chung Thanh vô cớ bỏ học,
Tùng Dung gọi vào di động của Tô Mạt, hỏi tại sao không đi làm. Cậu mợ vẫn khóc
than, trách mắng con gái.


Mạt lại một lần nữa chứng kiến tính bướng bỉnh của Chung Thanh. Bắt cô bé đến bệnh
viện phá thai, cô bé lặng thinh, hỏi rốt cuộc ai là tác giả của cái thai đó, cô
bé câm như hến, mấy người lớn cũng hết cách. Dằn vặt đến tối muộn, bà mợ cùng Chung
Minh tới nơi ở mới. Ông Chung tạm thời nghỉ ngơi ở phòng khách, Tô Mạt và Chung
Thanh ngủ ở phòng trong.

Trước
khi ra về, bà mợ gạt nước mắt, nói với Tô Mạt: “Bình thường Thanh Thanh thân với
cháu nhất, cháu hãy khuyên bảo em nó, có lẽ nó sẽ nghe lời cháu...”

Cả
buổi tối, Tô Mạt nghe thấy ông cậu trở mình trên sofa, cô không còn thấy buồn ngủ
nữa. Cũng chẳng để ý xem Chung Thanh thế nào, cô hạ giọng nói thẳng: “Em phải đi
phá thai, chuyện này chỉ tốt cho em mà thôi. Em cần quay về trường học, sắp đến
kỳ thi đại học rồi, tương lai em vẫn còn dài, đừng để rơi vào tình huống bế tắc...”

Một
lúc sau, Chung Thanh mới hỏi nhỏ: “Sao chị biết phá thai sẽ tốt cho em?” Cô nói
tiếp: “Không phải chị lớn tuổi hơn em là có quyền quyết định mọi việc của em. Hơn
nữa... chị, không phải em muốn chê bai chị.” Chung Thanh ngồi dậy, nhìn Tô Mạt.
“Có những lời em chẳng muốn nói ra nhưng chị hãy nhìn lại mình đi. Bây giờ chị sống
có tốt không? Phải, chị lớn tuổi hơn em, từng trải hơn em nhưng chưa chắc chị đã
thông suốt vấn đề bằng em. Nếu không, chị đã chẳng có cuộc sống như bây giờ. Bị
chồng bỏ rơi, cuộc hôn nhân thất bại, một người tốt nghiệp đại học như chị chạy
đến nơi này làm ô sin cho người ta, còn bị lừa đến nhà kho lao động chân tay nặng
nhọc, nói ra mất mặt biết bao... Vậy mà chị chưa bao giờ có dự định tử tế. À, còn
bố em nữa, cả đời sống thật thà, chị xem bây giờ bố em rơi vào tình cảnh thế nào?
Nhà xưởng bị người ta nói dỡ là dỡ, sau này không nộp nổi tiền học phí cho em. Học
giỏi hơn đám con nhà giàu thì có tác dụng gì, vẫn không thể học đại học như thường.
Nói một câu khó nghe, cả chị và bố em chính là loser(14) dưới tầng đáy
xã hội.”

(14) Loser: người thua cuộc.


Mạt ngẩn người, sau đó tức giận. Nhưng sợ cậu nghe thấy, cô vội lên tiếng: “Em nói
bé thôi!”

Chung
Thanh thì thầm: “Chị và bố mẹ em đều không có bản lĩnh, vậy mà còn bắt em nghe lời.”
Cô ngoảnh mặt về phía cửa sổ, gương mặt trắng trẻo của cô được nhuộm bởi ánh trăng
nhàn nhạt mang một màu sắc lạ thường. “Nhiều lúc, cơ hội đến cùng nguy cơ, không
thử làm sao biết được? Đứa bé này chính là lá bài của em.”


Mạt nhìn em họ như nhìn người xa lạ. Một lúc sau, cô mới định thần, cố gắng cất
giọng bình tĩnh: “Chung Thanh, em hãy nói thật cho chị biết, rốt cuộc người đàn
ông đó là ai? Em mau nói đi!”

Chung
Thanh lắc đầu. “Bây giờ em chưa thể nói, em sẽ không để chị và bố mẹ em gây phiền
phức cho anh ấy. Em sẽ tự thương lượng với anh ấy.”

“Không
phải Vương Tiễn sao?”

“Vương
Tiễn chẳng là gì so với anh ấy. Anh ấy chững chạc, hiểu biết rộng, vấn đề gì cũng
có thể giải quyết. Chỉ cần cùng anh ấy ăn một bữa cơm, em cũng có thể học hỏi nhiều
điều. Không chỉ Vương Tiễn, cả chị và bố mẹ em đều không thể sánh bằng anh ấy.”


Mạt ngỡ ngàng một lúc mới hiểu ra vấn đề, cô từ tốn lên tiếng: “Thanh Thanh, chị
biết em coi thường chị. Đúng vậy, con người chị ngốc nghếch, không có đầu óc, trước
đây đi học chỉ lo yêu đương, không chịu học hành tử tế, đi làm cũng không có chí
tiến thủ, cả ngày chỉ quanh quẩn bên chồng con, kiến thức chuyên ngành quên tám,
chín phần. Năng lực của chị chỉ có thể làm ô sin cho người khác hay lao động chân
tay cực nhọc ở nhà kho. Chị cũng từng trách bản thân nhưng có một điểm chị không
hề phàn nàn, đó là năng lực thế nào thì hưởng thụ thế đó. Chị kiếm tiền bằng chính
sức lực của mình, dù ít tiền hay bị người khác coi thường nhưng cũng là đồng tiền
do chị làm ra. Chị không hổ thẹn với lương tâm, chị không dựa vào người khác, không
cần nghĩ cách lấy lòng những người đàn ông có tiền...”

Chung
Thanh nhìn chằm chằm Tô Mạt, phì cười. “Bây giờ chị làm nghề bán hàng, có thật không
cần dựa vào đàn ông hay không? Chị đừng cho rằng em sống trong tháp ngà, chuyện
gì cũng không biết. Em thấy mọi người mỗi khi nhắc đến mấy cô gái làm nghề bán hàng
là lắc đầu...”

Tô Mạt nói: “Ừ, thỉnh thoảng chị cũng giở mấy trò không hay.
Chị nói điều này tức là chị không hy vọng em sống như chị. Em vừa thông minh lại
vừa có nền tảng kiến thức, em học tập tốt chắc chắn sẽ tìm được công việc ngon lành,
không cần dựa dẫm vào bất cứ người nào. Trên đời này có rất nhiều người dựa vào
bản lĩnh của mình để kiếm miếng cơm manh áo.”

Chung
Thanh vẫn nhếch miệng cười. “Người lớn các chị giả tạo thật đấy. Lúc dạy dỗ trẻ
con thì lời lẽ nghiêm chỉnh đâu ra đấy nhưng toàn nói một đằng, làm một nẻo. Đặng
Văn Địch(15) thông minh đúng không, có học lực đúng không? Vậy mà đàn
ông chỉ là những nấc thang của bà ta. Còn tên ngồi cùng bàn với em, cậu ta chẳng
chịu học hành, nếu không phải dựa vào gia đình, cậu ta có thể nhảy vào lớp chọn
của trường điểm được không? Con bé có thành tích học tập kém hơn em nhưng nhà nó
có quan hệ, nó vẫn được tuyển thẳng vào đại học như thường. Chính vì người nhà của
em vô dụng nên em mới phải nghĩ cách nắm bắt cơ hội.”

(15) Đặng Văn Địch (sinh ngày 8/12/1968):
vợ thứ ba của Rupert Murdoch, ông trùm truyền thông, chủ tịch và tổng giám đốc tập
đoàn News Corporation.


Mạt lập tức lên tiếng: “Cơ hội gì chứ? Cơ hội hại người à? Trên đời này liệu có
mấy Đặng Văn Địch? Thắng làm vua, thua làm giặc, bởi vì bà ta đã thành công, mà
phương thức thành công này quá hy hữu nên giới truyền thông mới không ngừng đưa
tin về bà ta. Còn đa số đều thất bại, những người giàu có không phải là kẻ ngốc
nghếch. Bọn họ tìm kiếm nhiều ích lợi từ con người em hơn thứ bọn họ bỏ ra...”

Chung
Thanh lắc đầu, nằm xuống giường, tỏ thái độ không muốn nói chuyện tiếp. Một lúc
sau, cô bé mới lên tiếng: “Phải trả giá mới có hồi đáp, hơn nữa, em rất thích anh
ấy...”

Em
họ dần chìm vào giấc ngủ. Tô Mạt ôm đầu, lại trải qua một đêm thức trắng.

Sáng
sớm hôm sau, Tô Mạt tự giác đến công ty thu dọn đồ.

Tin
lành đồn gần, tin dữ đồn xa, người xung quanh đều nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt khác
thường. Có đồng nghiệp còn trắng trợn bàn tán: “Đây chẳng phải là thấy người ta
có tiền hay sao? Làm phụ nữ không biết giữ thân mình, bị đàn ông đá còn chạy đến
công ty làm ầm ĩ, mất hết thể diện của chị em phụ nữ chúng ta.”


Mạt vờ như không nghe thấy, bỏ hết tài liệu liên quan đến tiến độ công việc vào
tủ hồ sơ, đồng thời gửi email báo cáo cho Tùng Dung. Khi Tô Mạt xách đồ dùng cá
nhân đi ra ngoài, không ngờ Tùng Dung chạy theo, gọi cô: “Cô có thái độ gì vậy?
Bỏ đi mà không chào hỏi một tiếng.”


Mạt nói: “Tôi đi đây.”

Tùng
Dung nhìn Tô Mạt, cười cười, kéo cô vào một góc vắng vẻ. “Cô vội gì chứ? Bên trên
chưa có thông báo buộc thôi việc cô đã bỏ chạy trước rồi. Người ta mới bàn tán mấy
câu là cô cảm thấy khó chịu? Lúc trước, cô có gan tự tiết lộ chuyện riêng tư trước
mặt khách hàng và người trợ lý, bây giờ lại tỏ ra thanh cao?”


Mạt không muốn giải thích nên lặng thinh.

Tùng
Dung cho rằng cô nghĩ không thông, lên tiếng nhắc nhở: “Lúc đầu cô bày trò để giành
được vị trí của cậu Tào, cô tưởng những người đó phục cô thật sao? Chẳng qua bọn
họ kiêng dè sếp tổng. Bây giờ thấy cô phạm sai lầm nên bọn họ mới nói luyên thuyên,
nói luyên thuyên đâu có chết người, cô sợ gì chứ?”

“Không
liên quan đến chuyện đó.” Tô Mạt lên tiếng.

Tùng
Dung tỏ ra hứng thú, chị ta hỏi ngược lại: “Vậy liên quan đến vụ gì?”


Mạt chẳng có tâm tư mà tán gẫu với chị ta, cô nói: “Chị còn làm việc ở đây, biết
nhiều sẽ không có lợi cho chị.”

Tùng
Dung cười cười. “Cô không nói, tôi cũng có thể đoán ra.” Ngừng vài giây, chị ta
tiếp tục: “Người đàn ông tối hôm đó có phải là Vương...” Thấy Tô Mạt hơi biến sắc
mặt, định quay người bỏ đi, Tùng Dung vội an ủi: “Trên đời này có một số người phụ
nữ bị đàn ông tẩy não, cho rằng cứ tán thành quan điểm của bọn họ thì sẽ được điểm
cao môn đạo đức, từ đó chứng minh mình thuần khiết và cao thượng, đáng để đàn ông
yêu thương, đàn ông nên tặng họ ngôi miếu thờ trinh tiết. Cô là người thực tế, khỏi
cần so đo với bọn họ. Họ muốn nói gì thì nói, cô đừng để ý.”

Bắt
gặp vẻ mặt nghiêm túc của Tùng Dung, Tô Mạt dở khóc dở cười: “Tùng Dung, tôi cảm
ơn ý tốt của chị nhưng có một số chuyện tôi thật sự không muốn nói nhiều, giải quyết
không xong, còn ảnh hưởng đến chị. Tôi thật sự không muốn lôi người không liên quan
xuống nước.”

Tùng
Dung “hừm” một tiếng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, chị ta cười tươi. “Thật ra cô
cũng không đến nỗi thiệt thòi. Thân hình và diện mạo của người đó chẳng có điểm
gì đáng chê trách. Anh ta ra ngoài chơi bời, cũng không biết anh ta chơi người ta
hay bị người ta chơi lại. Nếu gặp phải người có tiền hơn, không biết chừng người
ta coi anh ta là “vịt(16)” cũng nên...”

(16) “Vịt”: tiếng lóng, chỉ trai bao.

Thấy
Tùng Dung càng nói càng lạc đề, Tô Mạt không muốn chậm trễ, vội vàng lên tiếng cáo
từ. Đúng lúc này, đằng sau có người cất giọng trầm trầm: “Gọi cho chị mà không ai
nghe máy. Giờ làm việc, chị lại chạy ra đây nghỉ ngơi à?”


Mạt và Tùng Dung cùng quay đầu, Vương Cư An cùng mấy lãnh đạo phòng ban đang từ
trong thang máy đi ra. Tùng Dung nói nhỏ: “Không xong rồi.” Mặc dù không biết đối
phương nghe được bao nhiêu nhưng chị ta phản ứng rất nhanh, lập tức lên tiếng: “Chào
Vương Tổng, thư ký của tôi xin nghỉ ốm, không ai nghe điện thoại. Đồng nghiệp xin
nghỉ việc, tôi đến hỏi tình hình bàn giao công việc.”

Vương
Cư An không nhìn Tô Mạt, nhíu mày, nói với Tùng Dung: “Lên tầng trên họp.”

Mấy
hôm nay, Vương Cư An làm việc không mấy thuận lợi. Đầu tiên là đề nghị ở cuộc họp
hội đồng quản trị bị phủ quyết, sau đó bị ăn tát trước mặt đám đông, còn bị chỉ
trích con trai anh ta làm to bụng ai đó... Tuy lúc bấy giờ anh ta miễn cưỡng ứng
phó nhưng sau khi sự việc xảy ra, mỗi lần nhớ lại, trong lòng anh ta lại bùng cháy
một ngọn lửa. Thậm chí, lần đầu tiên trong đời, anh ta sai người điều tra về một
nhân viên, tìm hiểu kĩ thân thế của cô.

Vương
Cư An rất bực dọc nhưng anh ta không muốn người khác nhận ra tâm trạng của mình.
Vì vậy tan sở về nhà, nhìn thấy con trai, cơn giận dữ mà anh ta kìm nén tận đáy
lòng mới có dịp bùng phát.

Ngoài
trời đổ cơn mưa, Vương Tiễn ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn bầu trời, yên lặng đến thất
thần. Thấy con trai không học bài, cũng không loạn lên như mọi ngày, Vương Cư An
điên tiết, nhủ thầm thằng oắt con này giả vờ giả vịt, bày ra bộ dạng bi thương với
mình, đáng đánh đòn. Anh ta sải bước dài đi đến, giơ tay đập mạnh vào đầu con trai.
Vương Tiễn giật mình ngoảnh đầu. Lúc này, Vương Cư An mới phát hiện trên mặt con
trai có vệt nước mắt. Anh ta lại đá nó. “Mày có thấy buồn nôn không? Mau lau đi!”

Vương
Tiễn không để ý đến bố, không cãi lại, cũng không ồn ào. Vương Cư An cố gắng bình
tĩnh lại, anh ta cảm thấy hình như con trai xảy ra chuyện lớn. Trong lòng anh ta
vẫn luôn vương vấn câu nói của người phụ nữ đó. Im lặng một lát, Vương Cư An hỏi:
“Thằng khốn, có phải mày lại gây chuyện rồi không? Làm... to bụng con gái nhà người
ta?”

Vương
Tiễn đứng bật dậy, cất cao giọng: “Cái con khỉ ấy, con đang thất tình, bố còn tâm
trạng nói đùa!”

Phản
ứng này mới là bình thường, Vương Cư An thở phào nhẹ nhõm, bày ra vẻ mặt vô cùng
nghiêm túc: “Vương Tiễn, mày phải nói thật cho bố biết, mấy ngày trước, chị họ của
con bé ngồi cùng bàn với mày chạy đến tìm bố, nói mày và con bé đó xảy ra chuyện.”

Vương
Tiễn gầm lên: “Làm gì có chuyện đó, con nói không có là không có! Nếu làm, con sẽ
nhận ngay. Chị họ gì chứ, chắc người ta thấy bố có mấy đồng nên kiếm cớ gặp bố.
Bố đúng là đồ ngốc, còn về hỏi tội con!”

Nghe
con trai nói vậy, Vương Cư An càng yên tâm, cũng không còn tức giận. Anh ta ngồi
xuống cạnh con trai. “Mày mau nói đi, lần này lại bị đả kích gì vậy? Chỉ là thất
tình thôi mà, sao trông mày cứ như cha chết vậy?”

Vương
Tiễn liếc nhìn bố. “Bố không hiểu đâu, loại người như bố không bao giờ hiểu, nói
với bố chỉ tốn công vô ích.” Đột nhiên nhớ đến câu nói vừa rồi, cậu trợn mắt, hỏi:
“Bố bảo chị họ bạn cùng bàn của con đến tìm bố? Sao bố quen biết chị họ của cậu
ấy? Sao bố biết là bạn cùng bàn với con?”

“Bạn
cùng bàn của mày tên Chung Thanh đúng không?”

Vương
Tiễn ngẩn người. “Bố vừa nói gì cơ? Cậu ấy bị người ta... chơi rồi?”

Vương
Cư An chau mày nhìn con trai.

Vương
Tiễn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lồng ngực phập phồng, một lúc lâu sau mới
lên tiếng: “Cậu ấy nói với con cậu ấy đã có bạn trai, một người đàn ông lắm tiền.
Hay là bố cho con ít tiền, để con đi đập cậu ấy...”

Vương
Cư An ngẫm nghĩ, cảm thấy vụ này nên giáo dục theo kiểu truyền thống. Anh ta nói:
“Vương Tiễn, nếu con thật sự thích một người, con đừng dùng thứ con không bận tâm
nhất để đập người ta, đó là hành động không tôn trọng đối phương, con có hiểu không?”

Vương Tiễn phì cười. “Ôi giời, ông già cũng triết lý thật
đấy!”

“Bố
mày ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm.” Vương Cư An nghiêm giọng.

“Bố
chơi đàn bà nhiều hơn mới đúng.” Vương Tiễn ngừng một lát rồi chậm rãi lên tiếng:
“Bố, con muốn hỏi bố một chuyện, bố coi mẹ con là gì? Không phải cũng là loại chơi
bời đấy chứ?”

Vương
Cư An nhìn con trai. “Không phải.” Anh ta giơ tay gãi gãi sau gáy. “Bố đã rất thích
mẹ con.” Anh ta cho rằng câu nói này cảm tính như đàn bà nhưng để giáo dục con trai,
anh ta buộc phải xuất phát từ góc độ tình cảm: “Lúc đó, bố mẹ tự nguyện yêu nhau,
chỉ là tuổi còn quá nhỏ, khi xảy ra chuyện chẳng biết làm gì ngoài việc hốt hoảng,
sợ hãi. Bố mẹ có tình cảm với nhau nhưng chưa trưởng thành. Vì vậy bố mới suốt ngày
khuyên con đừng yêu sớm. Không phải bố muốn can thiệp vào sự tự do của con mà là
bố hy vọng con sẽ có được tình cảm chín chắn ở độ tuổi trưởng thành. Lúc bấy giờ,
nếu xảy ra sự việc đột xuất, con cũng sẽ có năng lực đối phó, chứ không phải hồ
đồ, mỗi người một ngả, không thể cho con cái một gia đình hoàn chỉnh như bố mẹ.”

Vương
Tiễn khịt khịt mũi, nghẹn ngào: “Buồn nôn chết đi được.” Nói xong, cậu cất giọng
chậm rãi: “Nếu mẹ con cũng nghĩ như bố, sẽ không có chuyện đến tận bây giờ mẹ vẫn
không chịu gặp con.”

Vương
Cư An cất giọng chân thành: “Mẹ con chắc chắn cũng áy náy như bố. Có những lỗi lầm
trong cuộc đời, đàn ông sau khi phạm phải sẽ bỏ qua rất nhanh nhưng đàn bà thì không
như thế. Con đừng trách mẹ, mẹ con buộc phải bảo vệ gia đình của mình.”

Hai
cha con nhất thời im lặng. Một lúc sau, Vương Tiễn mới lên tiếng: “Bố, bố hãy đăng
ký trường học ở Canada cho con, con không muốn ở lại nơi này.”

Vương
Cư An cố kìm nén tâm trạng “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”: “Bố là bố của con,
bố đương nhiên có thể giúp con làm nhiều việc nhưng con không thể đến tuổi của bố
vẫn bắt bố giúp con. Con không có mẹ, bố không hy vọng con đi xa, nhưng xem ra,
bây giờ con ra ngoài chịu khổ cũng là điều tốt...”

Dạy
dỗ con trai xong, Vương Cư An về phòng, gọi mấy cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại
đầu tiên liên quan đến công việc. Sau đó, anh ta gọi cho Châu Viễn Sơn, nhờ liên
hệ giúp trường học ở Canada. Cuối cùng, ngẫm nghĩ thế nào, anh ta lại gọi cho Vương
Tư Nguy. Anh ta vốn không định quan tâm đến chuyện này, hơn nữa, sự việc qua rồi
coi như xong, biết càng ít càng đỡ rách việc. Nhưng anh ta thấy lời của Vương Tiễn
không phải không có lý. Ngộ nhỡ có người lợi dụng vụ này đến lừa bịp, tống tiền,
mất tiền là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến thanh danh của con trai mới là chuyện lớn.

Điện
thoại kết nối, Vương Cư An hỏi ngay: “Con gái của ông chủ họ Chung ở nhà xưởng ngoại
ô phía tây xảy ra chuyện, chú có biết không?” Bên cạnh có người, Vương Tư Nguy định
ứng phó qua loa, ai ngờ Vương Cư An không buông tha: “Tôi hỏi chú, chú có biết không?”

Vương
Tư Nguy hết cách, vội vàng xin lỗi người bên cạnh, ra khỏi phòng mới trả lời: “Có
người nhìn trúng con bé đó, bởi vì trông nó giống một người. Em chỉ thuận nước giong
thuyền, giới thiệu bọn họ quen nhau.”

Vương
Cư An cất cao giọng: “Vương Tư Nguy, logic của chú kiểu quái gì vậy? Chú ép người
ta dọn nhà, còn đem con gái của người ta tặng người khác, tôi thật phục chú sát
đất.”

“Chuyện
này cũng không thể trách em, thời buổi bây giờ tụi trẻ ngày càng chủ động, muốn
ngăn cũng không ngăn nổi...” Vương Tư Nguy đáp.

“Tôi
sẽ không trách chú vụ này nhưng chú phải ghi nhớ, sau này đừng nhúng tay vào những
chuyện vặt vãnh không liên quan, bởi vì không cẩn thận sẽ chuốc lấy phiền phức.
Đến lúc đó đừng nói tôi không nhắc nhở chú.”

Đầu
bên kia cúp máy, Vương Tư Nguy vội vàng quay về phòng, hỏi người phụ nữ đứng tuổi
đang ngồi trong phòng: “Cô, tối nay cô muốn đi đâu ăn cơm, cháu sẽ đặt chỗ trước
cho cô.”

Người
phụ nữ cười cười. “Đừng có gọi thân thiết thế, ai là cô của anh? Lát nữa tôi đến
chỗ người bạn, anh bảo lão Trần chuẩn bị xe cho tôi.”

Vương
Tư Nguy vâng dạ, bảo người lái xe đánh ô tô đến, tiễn người phụ nữ lên xe. Sau đó,
anh ta đứng yên, dõi mắt theo xe ô tô đã đi xa.

Trong
ô tô, người phụ nữ nhìn Vương Tư Nguy qua gương chiếu hậu rồi lạnh lùng “hừ” một
tiếng. Tiếp theo, bà ta dặn dò tài xế: “Lão Trần, ngày mai anh hãy đi đưa thư mời.
Đừng gửi đến nhà mà đợi con bé đó ra ngoài rồi đưa trực tiếp cho nó.”

Tài
xế vội đáp lời: “Chủ tịch có lòng tốt thật đấy nhưng Chủ tịch làm vậy, chắc Vương
tiên sinh sẽ có suy nghĩ khác.”

Người phụ nữ cười cười, từ tốn lên tiếng: “Mục đích
của tôi là khiến nó có suy nghĩ khác. Thằng oắt con này bây giờ cánh cứng rồi nên
ngày càng ngông cuồng, chẳng coi đám người có tuổi như chúng tôi ra gì. Tôi sẽ mời
người nó đuổi việc về công ty, còn để ở bên cạnh nó, ngày ngày nhắc nhở nó đừng
quên chuyện bị người ta tát trước mặt đám đông. Tôi sẽ khiến nó khóc dở mếu dở.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3