Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 06 - Phần 01

Chương 6. Leo cao

1.

Cuộc
sống hiện tại của Tô Mạt rất có quy củ, ban ngày đi làm, buổi tối đi học thêm tiếng
Anh hoặc tập thể hình. Cuối tuần tới thăm cậu hoặc đi dạo phố cùng Tùng Dung và
Mạc Úy Thanh. Bởi vì Thượng Thuần, Tô Mạt không muốn tiếp xúc nhiều với Mạc Úy Thanh,
nhưng cô lại nghĩ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hơn nữa con người
Mạc Úy Thanh không đến nỗi xấu xa. Nếu Thượng Thuần định giở trò, có lẽ Mạc Úy Thanh
còn có thể nói hộ cô vài câu.


Mạt rèn được thói quen dậy từ lúc sáu giờ sáng. Việc đầu tiên là cô mở máy tính,
nghe chương trình phát thanh bằng tiếng Anh trên mạng, đồng thời đánh răng, rửa
mặt và trang điểm nhẹ. Cũng nhờ Mạc Úy Thanh, Tô Mạt ngày càng chú ý đến cách ăn
mặc và trang điểm. Hiện cô làm việc bên cạnh Vương Á Nam, sau này có dịp tham gia
các hội nghị thương mại, tiếp xúc với quan chức nhà nước, cần bỏ không ít công sức
chăm lo cho vẻ bề ngoài của mình.

Hiện
tại, Tô Mạt lại một lần nữa đối mặt với sự thay đổi trong công việc, dưới chân cô
là khởi điểm hoàn toàn mới. Cảm giác mờ mịt, luống cuống trước đây dần tan biến,
từ đáy lòng cô dội lên sự xúc động và hưng phấn. Cô bắt đầu thích cảm giác đối mặt
với thử thách.

Khi
nhận được bản hợp đồng mới, nhìn dãy số tiền lương ghi trên hợp đồng, trong lòng
Tô Mạt càng không thể bình tĩnh, bởi mức lương cao hơn cô dự kiến. Cô lập tức chạy
tới ngân hàng, gửi hết số tiền tiết kiệm vào tài khoản của bố mẹ.

Cuộc sống giống một bát mì vừa đủ, không ít, cũng không nhiều,
nóng hổi và thơm phức đột nhiên được đẩy đến trước mặt Tô Mạt trong lúc đang đói
khiến cô không thích ứng ngay được.

Hiện
tại, Tô Mạt ngồi trong lớp bồi dưỡng, chờ thầy giáo giảng bài với tinh thần như
chuẩn bị thi đại học năm nào.

Trên
bàn bày đầy bút và giấy, bên ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ. Tô Mạt thấy như quay
về thời cấp ba, tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống đang giơ tay vẫy gọi cô ở bên
ngoài cửa sổ, động viên rằng cô vẫn còn nhiều thời gian, có thể bắt đầu lại.


Mạt chìm trong suy tư, cho đến khi di động đổ chuông. Là mẹ cô gọi, hỏi tại sao
cô gửi nhiều tiền về nhà thế. Tô Mạt hạ giọng khoe từ tháng sau được tăng lương.

Bố mẹ cô biết tin vui lập tức động viên cô. Nghe tiếng cười
vui vẻ của bố mẹ ở đầu bên kia điện thoại, Tô Mạt cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Trước khi cúp máy, bà Tô dặn dò: “Con đừng chỉ tập trung vào công việc, cần suy
nghĩ đến vấn đề cá nhân. Nếu gặp được người thích hợp thì hãy cố gắng.”


Mạt ngoài miệng nói không rảnh để bận tâm đến chuyện này nhưng trong lòng ít nhiều
cũng nghĩ ngợi. Cô biết rõ đàn ông bây giờ đều thích những cô gái tuổi ngoài đôi
mươi. Nhưng việc gì cũng có hai mặt của nó, một khi có tuổi, cô sẽ không đến nỗi
mơ mộng viển vông dù gặp người đàn ông vừa ý.

Cửa
lớp học mở ra, một người quen đi vào. Đã mấy tuần liền Tô Mạt không nhìn thấy Châu
Viễn Sơn, những buổi bồi dưỡng trước đó đều do đồng nghiệp của văn phòng anh ta
phụ trách. Cô hỏi thăm mới biết luật sư Châu đi công tác ở ngoại tỉnh.

Thời
tiết nóng bức, bước chân của người đàn ông vội vàng, trán lấm tấm mồ hôi. Điều này
khiến anh ta không đến nỗi quá xa cách. Châu Viễn Sơn vặn chai nước khoáng trên
bàn, uống một ngụm, sau đó đảo mắt một vòng, cười cười với Tô Mạt.

Trái
tim Tô Mạt đập loạn vài nhịp trước ý cười nhàn nhạt của Châu Viễn Sơn. Ở giây tiếp
theo, cô cố gắng giữ bình tĩnh, cúi thấp đầu, giả bộ không nhìn thấy. Một lúc sau,
Tô Mạt tự giễu mình, cô cầm bút viết lên giấy trắng hàng chữ nhỏ: Nên nhìn thẳng
vào hiện thực, nhận rõ hiện thực, thuận theo hiện thực. Viết xong, cô lại cảm thấy
mình quá tiêu cực. Dù hiện tại cô không có chuyện tình cảm an ủi nhưng ít nhất có
sự nhiệt tình trong công việc, thế là cô viết thêm một câu: Đừng vì hiện thực khắc
nghiệt mà từ bỏ hy vọng.

Luật
sư Châu giảng bài rất hay, rất thoải mái, hài hước, học một hiểu mười, thích hợp
với người ngoài ngành. Tô Mạt vừa nghe vừa vội vàng ghi chép. Trong lớp bồi dưỡng,
chẳng có ai chăm chỉ như cô, bọn họ vừa hết giờ là chuồn mất. Châu Viễn Sơn cầm
tập giấy, gõ xuống mặt bàn của Tô Mạt. “Đừng chép nữa, cô cầm cả tập tài liệu giảng
dạy này đi.”


Mạt cảm ơn anh ta, lại nghe Châu Viễn Sơn hỏi: “Buổi trưa cô có rảnh không, cùng
ăn bữa cơm?”


Mạt nhướng mắt nhìn anh ta, phát hiện thần sắc của người đàn ông hình như không
mấy tự nhiên. Cô nghĩ dù sao cũng phải tới căng tin ăn cơm nên nhận lời: “Được,
chúng ta mau đi thôi, lát nữa căng tin sẽ rất đông người.”

Châu
Viễn Sơn chống hai tay xuống bàn, nhìn Tô Mạt thu dọn đồ, mỉm cười. “Mời Tô tiểu
thư ăn cơm mà tới căng tin thì không lịch sự cho lắm.”


Mạt ngẩn người. “Luật sư Châu, tại sao anh muốn mời tôi ăn cơm?”

Châu
Viễn Sơn đáp: “Có việc muốn nhờ cô, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Sau đó, anh
ta lái xe đưa Tô Mạt đi vòng vèo, tới một quán ăn cổ kính có tường màu xanh xám,
mái ngói đỏ mờ.

Châu
Viễn Sơn dừng xe, lên tiếng: “Nơi này cũng được, trước đây tôi cùng lão Vương đến
đây đôi lần. Đồ ăn ở nơi này đạm bạc, không cho gia vị bừa bãi như ở bên ngoài.”


Mạt theo anh ta đi vào bên trong. Nhà hàng này bài trí giản dị, trang nhã, cũng
rất yên tĩnh. Chỉ là có quá ít bàn ăn, giống như chủ quán không nỡ bày nhiều bàn
ghế, chiếc bàn này cách chiếc bàn khác khá xa. Sau khi ngồi yên vị, Tô Mạt liếc
qua giá đồ ăn trên quyển thực đơn, trong lòng không mấy thoải mái. Một món ăn ở
đây tương đương tiền ăn trưa một tháng của cô. Có lẽ chủ quán cũng kiếm đủ từ các
món ăn bất kể việc lãng phí không gian.

Châu
Viễn Sơn gọi hết món này đến món khác. Tô Mạt vội ngăn lại: “Anh đừng gọi nhiều
như vậy, chúng ta ăn không hết đâu.” Cô lại nói: “Không có công lao thì không nhận
bổng lộc. Tôi chưa giúp anh việc gì. Anh hãy nói ra xem nào, tôi cũng không biết
có thể giúp anh được không.”

Châu
Viễn Sơn rót trà cho Tô Mạt. Anh ta ngập ngừng, như thể muốn nói rồi lại thôi. Đột
nhiên nhìn thấy hai người từ cửa đi vào, anh ta vội lên tiếng: “Trùng hợp thật đấy,
lão Vương cũng đến đây.” Châu Viễn Sơn đứng dậy chào hỏi: “Vương Tổng.”

Vương
Cư An nói với ông chủ nhà hàng: “Tôi không gọi điện trước, không biết còn phòng
riêng không?”

Ông
chủ nhà hàng tươi cười, nói: “Bây giờ là lúc đông người ăn. Sáng sớm hôm nay, có
con chim khách kêu trên ô cửa sổ, tôi biết ngay thế nào cũng có khách quý...” Ông
ta nhiệt tình dẫn lối: “Bên cửa sổ còn hai chỗ trống, hay là anh ngồi tạm ở đó?”

Vương
Cư An liếc nhìn Châu Viễn Sơn. “Không cần, bạn tôi ở đây, có thể ghép bàn.” Anh
ta quay sang người đi cùng, nói: “Tôn Tổng, vừa may hôm nay một người bạn là luật
sư của tôi cũng có mặt ở đây. Anh có thể nói chuyện với cậu ấy mấy vấn đề liên quan
đến pháp luật mà hôm trước anh nhắc tới.”

Hai
người vừa nói chuyện vừa tiến lại gần, Vương Cư An liếc nhìn Tô Mạt, hỏi: “Chúng
ta ngồi cùng bàn, cô không để bụng đấy chứ?”


Mạt ngồi đối diện Châu Viễn Sơn, lúc này mới nhìn thấy người mới đến. Cô bất đắc
dĩ đứng dậy. “Sếp tổng khách sáo quá, mời hai vị ngồi.”

Tôn
Tổng ngồi xuống ghế cạnh Châu Viễn Sơn, cười với Vương Cư An. “Lão đệ, liệu chúng
ta có làm phiền bữa cơm của hai người trẻ tuổi này không?”

Châu
Viễn Sơn đưa thực đơn cho Vương Cư An. “Chúng tôi vừa mới đến, thức ăn vẫn còn chưa
đưa lên.”

Vương
Cư An ngồi bên cạnh Tô Mạt. Anh ta không cầm thực đơn mà nói luôn: “Thời tiết nóng
bức, gọi cháo đông trùng hạ thảo đi, rượu thì thôi. Đều là người quen, không cần
khách khí, món khác chú tự chọn.” Nói xong, anh ta giới thiệu với Tôn Tổng: “Đây
là Châu Viễn Sơn, chuyên xử lý các vấn đề liên quan đến pháp luật của An Thịnh.
Còn đây là Tô tiểu thư, trợ lý mới của Chủ tịch Vương công ty chúng tôi.”


Mạt chào hỏi Tôn Tổng, rót trà cho anh ta.

Tôn
Trường Dược ngoài bốn mươi tuổi, là người ngoại tỉnh, giọng nói mang khẩu âm phương
Bắc. Lúc mới vào, mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy Tô Mạt, nghe câu giới thiệu
của Vương Cư An, anh ta tỏ ra ngạc nhiên: “Kỹ sư Vương thay trợ lý từ lúc nào thế?
Năm ngoái tôi đến công ty một lần, hai tháng trước tôi cũng đến công ty nhưng mỗi
lần là một cô khác. Có phải tần suất đổi người cao quá không?”

Vương
Cư An cười cười. “Người già đều như vậy cả.”

Tôn
Trường Dược nói: “Trợ lý do kỹ sư Vương tìm, từ ngoại hình đến khí chất đều rất
tuyệt. Bà ấy biết nhìn người.”

Nghe
câu này, Tô Mạt đỏ mặt, chỉ cười cười, không lên tiếng. Hồi còn sống chung với Đồng
Thụy An, mỗi khi nghe người khác khen mình, trong đầu cô liền xuất hiện ý nghĩ phủ
định bản thân. Bây giờ tiếp xúc nhiều với giới doanh nhân, là loại người mồm mép
giảo hoạt nên trong lòng Tô Mạt biết rõ, con người thích xu nịnh, nói một đằng nghĩ
một nẻo. Vì vậy cô không để bụng những lời nói đó.

Trong
bữa cơm, Tôn Trường Dược và Châu Viễn Sơn nói chuyện về pháp luật, Vương Cư An chỉ
thỉnh thoảng góp một, hai câu. Ba người đàn ông bàn về dự án đến hợp đồng rồi lại
nhắc đến tiến độ công trình. Tô Mạt ngồi im, giúp bọn họ rót trà, nghe bọn họ trò
chuyện. Cô bây giờ giống miếng xốp hút các loại thông tin và tri thức, bộ não hoạt
động liên tục, không dám phân tâm dù chỉ một giây.

Bữa
cơm gần kết thúc nhưng Tô Mạt mới chỉ ăn vài miếng. Một mặt cô giữ chừng mực, mặt
khác tỏ ra hòa nhã, lễ độ, cơ miệng như sắp cứng đờ vì cười nhiều. Mặc dù không
có khẩu vị nhưng bộ não cô được nạp không ít kiến thức. Tuy mệt mỏi nhưng cũng có
thu hoạch.

Tôn
Trường Dược trò chuyện rất hăng say. Anh ta hưng phấn gọi người mang rượu đến. Thấy
người đàn ông này một mình uống hết chén này đến chén khác, Tô Mạt biết anh ta lên
cơn nghiện rượu, lại thấy mặt anh ta đỏ bừng bừng, thỉnh thoảng thở hắt ra, cô bất
giác lên tiếng nhắc nhở: “Tôn Tổng, lát nữa anh có lái ô tô không?”

Tôn
Trường Dược hiểu ý của cô: “Tô tiểu thư muốn khuyên tôi uống ít rượu thôi?”


Mạt mỉm cười. “Đâu có, tửu lượng của Tôn Tổng rất khá, tôi sợ Tôn Tổng kéo chúng
tôi cùng uống. Tuy nhiên, rượu là thứ rất hại cho sức khỏe, uống ít một chút thì
tốt hơn.”

Tôn
Trường Dược gật đầu. “Tôi vừa nhớ ra năm ngoái bàn một vụ làm ăn, tôi uống rượu
đến mức suýt bị tắc động mạch. Không tồi, Tô tiểu thư là người tinh tế và chu đáo.”

Câu
nói của anh ta khiến Tô Mạt đỏ mặt. Tôn Trường Dược có vẻ hơi say, ngữ điệu đầy
cảm khái: “Bình thường ra ngoài ăn cơm, ngoài người nhà của tôi, chẳng ai thành
tâm thành ý khuyên nhủ tôi... Hôm nay tôi nghe lời Tô tiểu thư, uống ít rượu.” Anh
ta quả nhiên buông chén, gọi bát cháo cho ấm bụng. Thấy Tô Mạt ăn ít, anh ta hỏi:
“Sao cô không ăn cháo? Đa số phụ nữ vào mùa đông dạ dày thường bị lạnh, vì vậy thứ
này ăn vào mùa hè là tốt nhất, có thể giúp bồi bổ cơ thể vào mùa đông, tăng âm bổ
dương.”


Mạt gạt thứ có hình dạng giống con sâu trong bát cháo, ăn thử hai thìa. Cô nói thật
lòng: “Mùi vị rất ngon nhưng nếu nhà bếp bỏ hết mấy con đông trùng hạ thảo này trước
khi đem cháo lên đây, tôi sẽ thấy ngon hơn.” Trong lòng Tô Mạt hiểu rõ một đạo lý,
nếu mấy người nói chuyện hợp nhau cùng tụ tập một chỗ, bọn họ sẽ không quá khắt
khe với người khác giới duy nhất. Hơn nữa, thỉnh thoảng dùng sự mềm yếu của phụ
nữ để điều tiết không khí hoặc đạt mục đích thì cũng không có gì đáng trách. Tô
Mạt lại bổ sung một câu: “Từ nhỏ, tôi đã sợ mấy thứ này.”

Ba
người đàn ông quả nhiên mỉm cười độ lượng. Châu Viễn Sơn trêu cô: “Nó vốn là một
loại thực vật, chỉ có điều hình dạng của nó giống con sâu.”

Vương
Cư An lên tiếng: “Không muốn ăn thì nhặt ra là được chứ gì. Đây là một loại ấu trùng
của loài bươm bướm, được hình thành từ việc sơ cứng trong cỏ cây vào mùa đông.”
Vừa nói, anh ta vừa đặt một cánh tay lên thành ghế sau lưng Tô Mạt, hơi xoay người
nhìn cô.


Mạt cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bát cháo. Cô dùng thìa múc một miếng, nín thở, nuốt
xuống cổ họng, cố kìm nén cảm giác buồn nôn. “Đúng là có mùi vị của rễ cây.”

Vương
Cư An cười cười. “Nếu thấy hợp khẩu vị thì ăn hết đi.”


Mạt ăn hết bát cháo, đã cảm thấy no bụng.

Đến
khi ra về, bởi vì văn phòng luật cách khách sạn của Tôn Tổng không xa, Vương Cư
An bảo Châu Viễn Sơn tiễn đối tác về khách sạn. Châu Viễn Sơn nhìn Tô Mạt rồi hỏi
Vương Cư An: “Vương Tổng, buổi chiều anh có lịch trình gì không?”

“Tôi
về công ty, chiều nay có cuộc họp.” Vương Cư An đáp.

Châu
Viễn Sơn vội lên tiếng: “Anh có thể cho Tô tiểu thư đi nhờ về công ty được không?”

Vương
Cư An gật đầu, vẫn tiếp tục hàn huyên với Tôn Trường Dược. Tôn Trường Dược đúng
là người nói nhiều, sau khi chào tạm biệt, anh ta còn trò chuyện thêm mười phút.
Cuối cùng, anh ta đưa danh thiếp cho Châu Viễn Sơn và Tô Mạt. Tô Mạt vội vàng đưa
tờ danh thiếp mới in cho anh ta, thầm nghĩ: Vương Á Nam thường xuyên đổi trợ lý,
không biết bao lâu sau tờ danh thiếp này sẽ trở thành giấy vụn?

Khi
ra cửa, Vương Cư An dặn dò Tô Mạt: “Tôi uống chút rượu, cô lái xe đi.”

“Tôi
không có bằng lái.” Tô Mạt đáp.

“Biết
lái là được.”

“Tôi
không rành lắm.”

Vương
Cư An hỏi: “Không rành hay là không biết?”


Mạt lặng thinh.

Vương
Cư An nói: “Làm người phải thật thà, không biết lái thì nói không biết lái.”

Khóe
miệng Tô Mạt giật giật. “Hay là anh đi trước, tôi...”

Vương
Cư An ngoảnh đầu nhìn cô, giọng điệu vô cùng hòa nhã: “Sao? Cô còn muốn đi dạo phố?
Hay là cô định về nhà nghỉ ngơi?”


Mạt im lặng, ngồi vào ghế lái phụ.

Vương
Cư An tập trung lái xe, không nói câu nào. Bầu không khí trong xe ngượng ngập, ánh
nắng buổi chiều rực rỡ, xuyên qua cửa kính chiếu vào trong xe khiến tất cả hiện
lên rõ mồn một.

May
mà Vương Cư An bận rộn, nghe điện thoại suốt chặng đường. Vừa kết thúc cuộc gọi
này, điện thoại lại đổ chuông, việc công, việc tư đủ cả. Việc công thì không nói
làm gì, việc tư đại loại là: “... Tôi làm gì có thời gian... Tôi sẽ bảo lái xe đưa
em đi... Em thích mua gì thì mua...”


Mạt cũng nhận một cuộc điện thoại. Là Vương Á Nam dặn dò cô chuẩn bị bài phát biểu
cho một hội nghị thương mại. Hôm nay Vương Á Nam không ở công ty, hội nghị thương
mại kiểu này không mấy quan trọng. Đây là chỉ thị bằng miệng đầu tiên Tô Mạt chính
thức nhận được kể từ khi lên làm trợ lý. Vương Á Nam có nhiều trợ lý và phụ tá.
Những lúc không đi học bồi dưỡng, cô vẫn nhận được công việc vặt vãnh như nhận và
gửi tài liệu, ghi chép nội dung các cuộc điện thoại... May mà cô có tính nhẫn nại,
bất kể việc gì cũng chăm chỉ và nghiêm túc.

Nhận
được điện thoại của Vương Á Nam, Tô Mạt cảm thấy hơi căng thẳng. Bởi vì Vương Cư
An ở bên cạnh cũng đang nói chuyện điện thoại nên Tô Mạt sợ Vương Á Nam nhận ra
giọng anh ta. Quan hệ giữa hai cô cháu nhà họ Vương tương đối phức tạp. Thần tiên
mâu thuẫn, người phàm trần gặp tai ương. Nhỡ bị bà hiểu nhầm, công việc của cô có
khả năng lại một lần nữa xảy ra biến cố.


Mạt đang thấp thỏm bất an, Vương Cư An đột nhiên cúp máy. Đối phương không buông
tha, lập tức gọi lại. Anh ta không nghe, đối phương lại gọi. Tô Mạt cúp máy trong
tiếng chuông điện thoại đơn điệu của anh ta. Vương Cư An đợi di động đổ vài hồi
chuông rồi mới bắt máy, giọng điệu tương đối hòa nhã: “Tôi từng nói với em điều
gì, em quên rồi à? Trước khi hỏi cô ta là ai... em hãy làm rõ mình là ai...”

Đầu
bên kia điện thoại dần im ắng, Vương Cư An điềm nhiên cúp máy.


Mạt nghĩ thầm: Người phụ nữ đó cũng không dễ dàng, giống hệt mình trước kia, ôm
một cục đá mà cứ tưởng là châu báu.

Bầu
không khí trong xe lại trầm mặc, nặng nề. Tô Mạt đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Lúc đi
ăn cùng Châu Viễn Sơn, cô cảm thấy thời gian trôi rất nhanh. Bây giờ cô mới phát
hiện nhà hàng cách công ty khá xa.

Vương
Cư An chợt lên tiếng: “Bất kể phụ nữ ở độ tuổi nào cũng đều có lòng đố kỵ.”


Mạt không hiểu ý của anh ta nhưng cô cũng chẳng muốn hỏi nhiều. Một lúc sau, anh
ta nói tiếp: “Bộ đồ của cô hôm nay, nếu ở bên cạnh cấp trên là đàn ông thì không
có vấn đề gì.” Tô Mạt ngẩn người, ý của anh ta là nếu ở bên cạnh Vương Á Nam thì
bộ đồ của cô có vấn đề?


Mạt cúi đầu ngắm bộ đồ trên người mình. Hôm nay cô mặc áo sơ mi ngắn tay bằng lụa
mỏng và mềm mại và chiếc váy bó màu đồng. Áo sơ mi đóng thùng, váy bó trên đầu gối
khoảng một gang tay, không đến nỗi khoa trương. Chỉ là cổ áo hình chữ V khoét hơi
sâu, buổi sáng sớm trời mát mẻ, cô khoác áo vest ngắn ở bên ngoài nên không sao.
Đến trưa nóng bức, cô liền cởi áo khoác.


Mạt mua bộ váy áo này cùng Mạc Úy Thanh. Mạc Úy Thanh hiếm có dịp nhìn trúng hàng
rẻ tiền, cô ta mua một lúc mấy cái màu sắc khác nhau, đồng thời kêu Tô Mạt cùng
mua. Màu áo Tô Mạt chọn tương đối kén người mặc nhưng rất tôn da, thế là cô nhất
thời động lòng, quyết định mua bộ váy áo.

Bây
giờ, Tô Mạt nghi ngờ bản thân, có phải cô quá dễ dàng bị ảnh hưởng từ người khác?
Trên người cô dần xuất hiện khí chất “vợ lẽ” mà bản thân cô không hay biết? Vương
Á Nam là nữ cường nhân nghiêm chỉnh, đứng đắn, chắc chắn bà không thích phong cách
này.

Gần
đến công ty, Vương Cư An đánh tay lái về bên phải. Nhân lúc đó, ánh mắt anh ta lướt
qua người Tô Mạt, hướng ra ngoài cửa sổ.

Hai
má Tô Mạt nóng ran. Đến khi ô tô dừng lại, cô mới nói nhỏ một tiếng: “Cảm ơn anh...”
Tô Mạt chưa kịp nói hết câu, điện thoại của Vương Cư An lại đổ chuông, có lẽ là
việc quan trọng, thần sắc anh ta trở nên nghiêm túc, anh ta không còn để ý đến cô
nữa.


Mạt vội vàng xuống xe, quên cả chào hỏi. Vào đến đại sảnh của công ty, cô mới thở
phào nhẹ nhõm. Tô Mạt quẹt thẻ, cánh cửa kính bên ngoài thang máy di chuyển sang
hai bên, cho cô đi qua. Cánh cửa kính và hệ thống gác cổng trước đây không có. Ngẫm
nghĩ mới thấy, sau khi cô vì chuyện của Chung Thanh mà chạy đến nơi này gây náo
loạn, công ty mới lắp đặt hệ thống bảo vệ. Mỗi lần đi qua cánh cửa, trong lòng Tô
Mạt lại bất giác xuất hiện cảm giác đắc ý.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3