Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 07 - Phần 01
Chương 7. Hình xăm
1.
Sau
buổi tối hôm đó, Tô Mạt thường nhớ đến câu nói của Vương Cư An.
Theo
như anh ta nói, dường như lần này cô đã tốn công vô ích. Tô Mạt cũng biết rõ, khi
Vương Á Nam giao chức vụ trợ lý chủ tịch cho cô, bà tỏ thái độ lập lờ nước đôi.
Bà chỉ nói trợ lý cũ nghỉ đẻ nên để cô thay thế. Mấy tháng trôi qua trong nháy mắt,
cô không thể đợi người ta hết kỳ nghỉ đẻ rồi lại nhường vị trí cho người ta. Kiểu
gì cô cũng phải tìm đường rút cho mình. Tô Mạt không muốn quay lại văn phòng tổng
giám đốc, không muốn trở thành nhân vật nhỏ bé, tương lai mờ mịt.
Vài
ngày sau khi cuộc triển lãm kết thúc, Vương Á Nam quả nhiên gọi cô vào phòng làm
việc nói chuyện.
Tâm
trạng của Vương Á Nam xem ra không có gì bất thường. Đầu tiên, bà hỏi Tô Mạt về
tiến triển của dự án xe hơi. Nhắc đến dự án đó, cô chau mày, ánh mắt thể hiện sự
chán ghét. Khách hàng rõ ràng có mối quan hệ thân thiết với Vương Cư An nên cô cũng
hết cách. Nếu không phải vụ này thì coi như xong, Vương Á Nam sẽ áp chế bằng mọi
giá. Nhưng hiện tại chẳng còn cách nào khác, hội đồng quản trị nhìn vào thành tích
kinh doanh, Vương Á Nam đành bắt Tô Mạt tiếp tục theo dõi tiến độ. Rõ ràng là một
lá bài tốt, vậy mà bị người khác cướp đoạt giữa đường, bảo sao bà không buồn bực.
Vương
Á Nam tựa vào thành ghế, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi. Thân hình bà gầy guộc, chẳng khác
những người phụ nữ đang từ từ già đi là bao. Chỉ là trên gương mặt bà vẫn có nét
cứng rắn và bá đạo. Trước mặt Tô Mạt, bà cũng không hề nể nang, chứng tỏ bị chọc
giận. Bà cất giọng lạnh lùng: “Đầu tiên, thằng đó cố ý bày ra bộ dạng phản đối để
người khác lơi là, cảnh giác. Đến lúc “hái quả”, nó hành động nhanh hơn ai hết.
Chắc chắn nó âm thầm giở thủ đoạn, nếu không, những người đó đâu có dễ nói chuyện
như vậy.”
Tô
Mạt đương nhiên biết “thằng đó” là ai. Tuy nhắc đến công việc nhưng thực tế liên
quan đến chuyện riêng tư của gia đình bà chủ nhiều hơn. Hai cô cháu đấu đá nhau
đã lâu. Đây chẳng phải là bí mật ghê gớm, Tô Mạt càng không dám tùy tiện lên tiếng.
Vương
Á Nam khó khống chế tâm trạng. Bà nói tiếp: “Thằng đó xảo quyệt từ nhỏ, tâm địa
rất tàn nhẫn. Có câu nói người càng già càng gian, tôi thấy nó chưa đến tuổi đã
thành tinh. Nếu không phải thằng bé nhà tôi... làm gì đến lượt nó giở trò ngang
ngược...” Câu cuối dần biến mất trong tiếng thở dài.
Tô
Mạt chỉ hiểu lờ mờ nhưng cô không ngờ mâu thuẫn giữa hai cô cháu họ Vương lại đến
mức chán ghét nhau như vậy.
Lúc
này, Vương Á Nam đã hoàn toàn chìm trong hồi ức. Bà trầm mặc hồi lâu, Tô Mạt im
lặng đứng bên cạnh. Bắt gặp vẻ thê lương trên gương mặt bà, Tô Mạt nhẹ nhàng cầm
một cốc trà ấm, đưa cho bà. Vương Á Nam vô thức nhận lấy, mở nắp, uống một ngụm
mới hết vẻ chán chường: “Tôi gọi cô vào đây muốn nói với cô một việc, cô ngồi đi.”
Tô
Mạt ngồi xuống ghế, trong lòng thầm nghĩ: chuyện gì đến rồi sẽ đến.
Vương
Á Nam để lộ ý cười. “Đừng căng thẳng quá. Cô hãy nói xem, tương lai cô có dự định
gì?”
Tô
Mạt hiểu ý nghĩa của câu hỏi này. Bây giờ Vương Cư An đã chiếm lĩnh mảng marketing
và dự án. Công ty lại cử người đi châu Âu bồi dưỡng, đồng thời ký một bản thỏa thuận
chấm dứt hợp đồng với mức bồi thường rất lớn. Bất kể bên nào cũng không có chỗ đứng
cho cô. Hơn nữa, hợp đồng thử việc của cô sắp hết hạn. Vấn đề đi hay ở, chọn cách
nào cũng tồn tại biến số rất lớn. Trước đó, Tô Mạt muốn chuyển sang phòng Marketing,
với mục đích kiếm thêm chút ít, mỗi tháng có thể gửi thêm tiền về nhà. Nhưng bây
giờ, cô không thể nói ra suy nghĩ này, bởi một khi thốt ra miệng, cô sẽ đứng về
phía đối đầu Vương Á Nam. Tô Mạt không được phép tỏ ra do dự, cô đáp: “Nếu có thể,
tôi rất muốn tiếp tục ở lại làm việc bên cạnh Chủ tịch.”
Vương
Á Nam liếc cô, cười cười. “Tôi thấy cô vẫn muốn làm nghề bán hàng, đúng không?”
Trước
mặt Vương Á Nam, Tô Mạt không dám tỏ ra khôn vặt, cô thật thà đáp: “Trước kia đúng
là tôi có suy nghĩ này. Nhưng sau một thời gian làm việc, tôi cảm thấy đi theo ai
mới là điều quan trọng nhất. Ở bên cạnh Chủ tịch, mỗi ngày tôi có thể tiếp xúc với
nhiều người, học hỏi nhiều thứ, càng có cơ hội tôi luyện. Bản thân tôi trưởng thành
hơn nhiều.”
Vương
Á Nam gật đầu. “Đúng, người trẻ tuổi nên nhìn xa trông rộng. Phụ nữ đến ba lăm tuổi
mới thật sự chín chắn. Tuổi cô bây giờ vẫn là giai đoạn học hỏi, đừng chỉ nhìn vào
lợi ích nhỏ trước mắt.”
Ngừng
một, hai giây, bà nói tiếp: “Cô có biết ưu điểm lớn nhất của cô là gì không? Đó
chính là tính thật thà. Một người thật thà nếu rơi vào đám đông thật thà, anh ta
sẽ không đáng giá một xu. Nhưng một điều trùng hợp là xung quanh tôi toàn kẻ miệng
nam mô bụng một bồ dao găm.” Bà không nói tiếp, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ gỗ
lim đứng ở góc tường đối diện. “Đám các bà phu nhân hẹn mấy giờ?”
“Khoảng
ba giờ, lát nữa là đến cuộc hẹn.” Tô Mạt đáp.
Vương
Á Nam tỏ ra không hào hứng: “Tôi và mấy bà đó chẳng có tiếng nói chung, gặp nhau
toàn đánh mạt chược, bàn chuyện gia đình, lãng phí thời gian. Tôi không muốn đi
mà các bà gọi điện thoại hẹn hết lần này đến lần khác. Cô thử nói xem lần này tôi
có nên đi hay không?”
Tô
Mạt do dự vài giây rồi nói: “Tôi cảm thấy Chủ tịch nên đi, coi như thư giãn tinh
thần. Tôi đã dò hỏi, lần này hình như họ hẹn cả phu nhân của Bí thư Khổng.”
Vương
Á Nam vẫn chẳng để tâm: “Tôi biết tay Bí thư Khổng đó. Vụ miếng đất sân bay cũ lần
trước, ông ta cũng là người quyết định cuối cùng. Còn về phu nhân của ông ta...”
Tô
Mạt lên tiếng: “Nghe nói Bí thư Khổng có quan niệm về gia đình tương đối bảo thủ,
tình cảm vợ chồng khăng khít. Lần trước, Vương Tổng tìm ông ấy xin giúp đỡ, mời
mấy lần nhưng ông ấy đều không chịu lộ diện để tránh điều tiếng. Phu nhân của ông
ấy...”
Vương
Á Nam bắt đầu có hứng thú, bà uống một ngụm trà. “Vậy thì tôi đi.” Bà dặn dò: “Cô
cũng đi cùng tôi, nhân tiện lái xe, lát nữa đưa tôi về... Vài ngày nữa, tôi sẽ bảo
người điều một chiếc ô tô cho cô.”
Tô
Mạt cùng Vương Á Nam đi tới điểm hẹn. Nơi đó nằm trên sườn núi, gần bờ biển. Lúc
này, mặt trời chếch về phía tây, tiếng sóng biển rì rào.
Một
chiếc bàn mạt chược đã đặt dưới dàn hoa tử đằng từ lâu. Theo cơn gió nhè nhẹ, những
cánh hoa tử đằng màu tím nhạt rơi xuống bài mạt chược trắng muốt và các loại đồng
xèng, tạo nên cảnh tượng có ý vị đặc biệt.
Vương
Á Nam vừa đến, lập tức có người nhường chỗ.
Những người có mặt ở nơi này đều là phụ nữ bốn, năm mươi tuổi,
ăn mặc lịch sự, đầu tóc đen nhánh, móng tay sạch sẽ, nhìn là biết bọn họ không phải
là người suốt ngày quanh quẩn bên đàn ông, con cái và việc nhà, càng không phải
là người khom lưng vì cơm áo gạo tiền. Để phù hợp với hoàn cảnh, Vương Á Nam thay
bộ đồ có màu sắc tươi sáng, trang điểm nhẹ nhàng. Thời trẻ bà cũng là người có nhan
sắc, bây giờ sắc mặt bà hồng hào, trông như người phụ nữ mới ngoài bốn mươi.
Mấy
người phụ nữ lịch sự chào hỏi nhau. Chỉ có người phụ nữ ngồi ở phía đông ít lên
tiếng nhất. Bà mặc đồ hết sức giản dị. Mọi người bắt chuyện với bà, bà chỉ thỉnh
thoảng mỉm cười đối đáp một, hai câu, mọi người vội vàng phụ họa. Vương Á Nam không
nhiệt tình như bọn họ. Người phụ nữ kia không lên tiếng, bà cũng chẳng tìm đề tài
bắt chuyện, thỉnh thoảng chêm một câu hòa nhã và hài hước. Cuối cùng, người phụ
nữ ngồi ở phía đông lại để ý đến bà. Nói đi nói lại, hai người trò chuyện khá ăn
ý.
Tô
Mạt ở bên cạnh quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của Vương Á Nam và mọi người xung
quanh. Cô tự cảm thấy thu hoạch không ít.
Cách
nơi này sáu, bảy mét còn có một bàn khác. Hàng rào gỗ cao mấy mét có đầy hoa lá
ngăn cách ở giữa. Hai bên chỉ nghe thấy tiếng nói của đối phương.
Bên
đó vang lên giọng đàn ông, nói từng gặp đám trai bao của các bà nạ dòng giàu có.
Bọn họ ai nấy đều gầy guộc, rõ ràng hao tổn sức lực quá độ. Người đàn ông lại lên
tiếng: “Chị... Thằng bé nhà chị cũng cần điều dưỡng, nếu không, thân thể nhỏ bé
của nó sao chịu nổi?”
Sắc
mặt Vương Á Nam mất tự nhiên trong giây lát nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh. Tô Mạt
không chắc chắn nên cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Tiếp
theo là tiếng phụ nữ thì thầm điều gì đó, tỏ thái độ không liên quan đến bản thân
khiến người bên cạnh cười ồ. Đám người ở bàn đó có vẻ rất thân thiết, đùa giỡn thoải
mái chẳng cần để ý đến xung quanh.
Đám
phu nhân ở bàn bên này không chịu nổi, đã có người chau mày tức giận hoặc tỏ thái
độ khinh thường. Người phụ nữ tổ chức buổi tụ họp làu bàu: “Lần sau chúng ta đổi
chỗ khác. Chỗ này ngày càng chẳng ra sao.” Nói xong, bà ta quay sang cười với người
phụ nữ ngồi ở phía đông. “Hay là chúng ta về phòng ngồi đi, chị thấy sao?”
Người
phụ nữ đó mỉm cười. “Thật ra cũng chẳng cần. Lão Khổng nhà tôi thường nói: Phi lễ
vật thị, phi lễ vật thính[1], chứ
không phải chúng ta bịt tai bịt mắt giả vờ không biết, mà là dù nghe thấy hay nhìn
thấy cũng không để trong lòng. Phải học cách ngăn chặn những ảnh hưởng không tốt
đến bản thân.”
(30) Có nghĩa là:
Không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, là câu nói của Khổng Tử.
Mọi
người liền phụ họa: “Bí thư Khổng suy nghĩ thấu đáo thật.”
Người
phụ nữ đó chuyển sang đề tài khác: “Thời đại ngày nay xuất hiện nhiều nhà giàu mới
nổi. Nền kinh tế phát triển với tốc độ cao tạo thành hiện tượng con người kiếm nhiều
tiền trong chốc lát nên khó tránh khỏi tình trạng tâm lý mất thăng bằng.”
Nghe câu nói này, sắc mặt mọi người cứng đờ, cười hay không
cười đều thể hiện sự bất ổn, một số còn ngượng ngùng. Người phụ nữ đó không để tâm,
từ tốn rút một quân mạt chược.
Vốn
chuẩn bị cả cơm tối nhưng Khổng phu nhân nói thế nào cũng từ chối. Bà bảo đáng lẽ
không nên đến đây, bà chỉ muốn tìm cơ hội gặp gỡ bạn bè, ôn lại chuyện cũ. Bây giờ
chuyện cũ đã ôn rồi, trà cũng uống rồi nên bà ra về. Những người khác không tiện
bắt ép, đành giải tán bàn mạt chược.
Lần
đầu tiên Tô Mạt đưa Vương Á Nam về nhà. May mà nhà bà cách đó không xa, nằm ở khu
vực yên tĩnh trong trung tâm thành phố.
Xe ô tô vừa qua một ngã rẽ, Vương Á Nam nói: “Sắp đến rồi.”
Tô
Mạt dõi mắt về phía trước, đằng sau bóng cây là một khu biệt thự với tường trắng,
gạch đỏ. Cô đoán nhà Vương Á Nam nằm trong khu đó.
Đến
gần khu biệt thự, Tô Mạt phát hiện ngoài cổng có một chiếc xe cảnh sát. Chiếc xe
nằm giữa hàng xe sang trọng nên không mấy nổi bật. Vương Á Nam quay đầu nhìn chiếc
xe đó rồi rút điện thoại gọi đi. Đối phương nhanh chóng bắt máy, bà hỏi bằng giọng
không vui: “Sao cậu lại đến đây?”
Không
rõ đầu kia nói gì, Vương Á Nam lên tiếng: “Thôi, đến cũng đã đến rồi, cậu vào nhà
đi.” Nói xong, bà lập tức cúp máy.
Tô
Mạt đỗ xe trong nhà để xe, Vương Á Nam ra hiệu bảo cô theo bà lên nhà, có tập văn
kiện cần cô mang đến công ty. Bà lại dặn dò sáng mai bà có việc ra ngoài nên hủy
bỏ cuộc họp vào buổi sáng. Tô Mạt theo bà vào nhà, hai người giúp việc đã sớm đứng
một bên chờ đợi. Vương Á Nam hỏi: “Thiên Bảo đâu rồi?”
Người
giúp việc trả lời: “Cậu ấy đang ngủ trưa.”
Vương
Á Nam “ờ” một tiếng rồi sai người lên thư phòng ở trên gác lấy túi tài liệu màu
đen. Sau đó, bà bảo Tô Mạt ngồi đợi.
Tô
Mạt vừa ngồi xuống ghế, một người từ ngoài đi vào nhà. Nhìn thấy người đó, Tô Mạt
hoàn toàn sửng sốt. Người đó cũng đứng yên, quan sát cô. Hai người trố mắt nhìn
nhau một lúc. Đối phương bày ra bộ dạng không quan tâm, né tránh ánh mắt cô.
Chứng
kiến cảnh tượng này, Vương Á Nam khẽ ho một tiếng. “Cô đi pha cho tôi một ấm trà.”
Tô
Mạt ngó trái ngó phải nhưng không thấy người giúp việc. Cô đoán câu vừa rồi Vương
Á Nam nói với mình. Cô vội vàng đứng dậy, đi vào phòng bếp. Trên bếp đặt một ấm
nước, dù đã tắt lửa nhưng nước vẫn còn sôi, bốc khói nghi ngút. Tô Mạt mở tủ lạnh,
quả nhiên thấy mấy loại trà xanh mà Vương Á Nam thích uống được xếp gọn gàng trong
tủ. Cô chọn loại nhẹ nhất, Vương Á Nam ở bên ngoài hỏi câu gì đó. Trong lòng Tô
Mạt có tâm sự nên cô không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đổ nước sôi pha trà rồi bê ra
ngoài. Tô Mạt định để cốc trà xuống bàn uống nước nhưng Vương Á Nam giơ tay đỡ lấy.
Tô Mạt vội nói: “Trà còn rất nóng, Chủ tịch đợi một lúc hẵng uống.”
Vương
Á Nam như không nghe thấy, giơ tay cầm cốc trà. Cốc trà nóng bỏng tay, bà nghiêm
giọng: “Nóng thế này thì uống kiểu gì hả?”
Nước
trà ở trong cốc đổ ra ngoài. Tô Mạt kêu thầm một tiếng, cổ tay bỏng rát như lửa
đốt. Cô cúi đầu, phát hiện trên cổ tay phải xuất hiện một hình tròn đỏ.
Vương
Á Nam nhìn người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh, ánh mắt thể hiện sự chán ghét. “Cậu
về đi, lát nữa tôi còn có công việc cần giải quyết.” Bà chẳng thèm nhìn Tô Mạt,
nói: “Cô cũng về đi, đi hết cho tôi!”
Người
đàn ông trẻ tuổi không nói một lời, đứng dậy, quay người đi ra cửa.
Tô
Mạt đâu dám đi theo, yên lặng đứng tại chỗ. Cho đến khi người giúp việc đưa tách
trà nguội tới, Vương Á Nam cầm uống hai ngụm, hỏi thẳng: “Hai người quen nhau à?”
Tô
Mạt căng thẳng, trán rịn mồ hôi. Nhưng đầu óc xoay chuyển nhanh, cô trả lời rành
mạch: “Vâng ạ, chúng tôi từng gặp nhau trong một bữa cơm khách. Lúc đó tôi đi cùng
Vương Tổng.”
Vương
Á Nam trầm mặc. Một lúc sau, sắc mặt bà dịu đi, bà chỉ tay vào tập tài liệu trên
bàn uống nước. “Cô hãy quay về công ty, giao cho Vương Cư An. Sáng sớm nay nó đã
giục đòi lấy. Cô nói với nó, tuần trước nó đi công tác, hội đồng quản trị mở cuộc
họp chuyên thảo luận về vụ này, hơn một nửa phủ quyết.”
Tô
Mạt vâng dạ, cầm tập tài liệu, đồng thời cáo từ. Cổ tay cô đau rát như bị kim châm,
chỉ hận không thể nhúng ngay vào nước lạnh. Ra khỏi ngôi biệt thự, Tô Mạt cúi đầu,
đi rất nhanh. Lúc này, ánh hoàng hôn đã tắt, cơn gió lạnh thổi qua, mồ hôi trên
người cô cũng lạnh toát. Bấy giờ, Tô Mạt mới nghĩ nên bắt xe về thẳng công ty hay
gọi điện thoại cho Vương Cư An, hỏi xem anh ta đang ở đâu.
Tô
Mạt bất giác đi bộ đến rừng cây ở phía trước, vô tình nhìn thấy chiếc xe cảnh sát
đậu ở đó. Tô Mạt định rảo bước nhanh qua xe cảnh sát, ai ngờ người ở trong xe bấm
còi inh ỏi, cửa kính hạ xuống, Lộ Chinh thò đầu ra ngoài. “Chị đi đâu, tôi tiễn
chị một đoạn?”
Tô
Mạt đang chìm trong suy tư. Nghe anh ta nói vậy, cô hơi ngây ra, vô thức xua tay
từ chối.
Lộ
Chinh đeo cặp kính râm đen, khóe miệng cười cười. “Chị sợ gì chứ? Hơn nữa ở nơi
này cũng chẳng có taxi, phải đi bộ khá xa đấy.”
Tô
Mạt quay đầu quan sát phía sau, chỉ thấy cây cối rậm rạp, xanh tươi, không một bóng
người. Cô ngẫm nghĩ vài giây rồi mở cửa xe ô tô. “Vậy phiền cậu đưa tôi ra đường
cái ở phía trước rồi cho tôi xuống xe.”
Lộ
Chinh đánh tay lái, xe chạy ra đường cái anh ta mới lên tiếng: “Mỗi lần chúng ta
gặp nhau đều ở hoàn cảnh bất thường.” Anh ta liếc qua cổ tay Tô Mạt. “Lúc vừa bị
bỏng, nhúng ngay vào nước lạnh sẽ đỡ hơn, bây giờ sưng rộp rồi.”
Nghe
anh ta nói, Tô Mạt không rõ cảm giác của mình như thế nào. Cô bất giác liếc nhìn
Lộ Chinh. Lần đầu tiên gặp mặt, cô hồn bay phách lạc, lần gặp thứ hai lại nơm nớp
bất an, đâu có tâm trạng ngắm kĩ. Bây giờ Tô Mạt mới nhận ra anh chàng này trông
cũng không đến nỗi.
Tô
Mạt ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng: “Đã hơn một năm trôi qua, cậu thay đổi không
ít.”
Lộ
Chinh ngoảnh mặt về phía cô. “Chị cũng thế.” Anh ta thở dài. “Chúng ta thuộc cùng
một loại người. Vì vậy mỗi khi gặp chị, tôi luôn có cảm giác đồng bệnh tương lân,
thật đấy.”
Tô
Mạt lặng thinh. Cô không muốn thừa nhận nhưng cũng không phản bác câu nói của anh
ta. Có lẽ nhận ra sự bất lực từ câu nói đó nên cô cảm thấy không đành lòng.
“Chị có cảm thấy chúng ta giống nhau không?” Lộ Chinh hỏi.
Tô
Mạt lãnh đạm lên tiếng: “Cậu là người thế nào mà còn hỏi ý kiến người khác? Nói
thật, một năm trước tôi thật sự không nhìn ra cậu là loại người đó.”
Sắc
mặt Lộ Chinh cứng đờ, anh ta cười hì hì. “Lúc đó tôi cũng đâu nhìn ra chị là loại
người đó. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc bấy giờ cần gì phải làm vậy? Tôi luôn
muốn hỏi chị, tại sao khi đó chị lại báo cảnh sát? Chị cũng biết hạng người như
anh ta chẳng có trò gì chưa nếm thử. Tất nhiên, nếu chị muốn thu hút sự chú ý của
anh ta thì phải tung chiêu khác lạ.”
Tô
Mạt liếc nhìn Lộ Chinh. “Cậu muốn tìm sự đồng cảm từ tôi?” Cô đập nhẹ lên cửa xe.
“Phía trước là trạm xe buýt, cậu hãy dừng xe ở bên đường, cảm ơn.”
Lộ
Chinh tỏ ra điềm tĩnh. Anh ta dừng lại, nhìn Tô Mạt xuống xe, đóng cửa, anh ta nói
lớn: “Tạm biệt. Đúng rồi, số điện thoại của chị là gì vậy? Có gì sau này liên lạc.”
Tô
Mạt làm như không nghe thấy, giơ tay vẫy taxi.
Về
đến công ty, Tô Mạt cũng không biết Vương Cư An còn ở phòng làm việc. Cô không thể
tùy tiện để tài liệu vào văn phòng của anh ta. Hơn nữa, Vương Á Nam chắc có ý đồ
riêng nên mới dặn cô phải giao trực tiếp cho anh ta.
Lúc
này trời đã tối hẳn, Tô Mạt ngẩng đầu quan sát tòa cao ốc, tầng có phòng Marketing
vẫn sáng đèn. Tô Mạt mò máy di động trong túi xách. Cô có hai số điện thoại của
Vương Cư An và số của người trợ lý. Cô gọi cho cho trợ lý của anh ta nhưng không
ai bắt máy. Cô không muốn gọi vào hai số kia.
Tô
Mạt quyết định thử vận may. Nếu cô nhớ không nhầm, chiều nay phòng Marketing có
cuộc họp thường kỳ.
Tô
Mạt lên thẳng tầng trên. Vẫn chưa ra khỏi thang máy, cô đã nghe thấy tiếng cười
nói huyên náo. Triệu Tường Khánh đang đứng ở cửa, tay cầm chai champagne lắc mạnh.
Sau đó, một tiếng bụp vang lên, nắp chai bật tung, rượu champagne phun trào, bọt
trắng bắn tung tóe. Lập tức có người lên tiếng, cằn nhằn bàn bị ướt, quần áo bị
ướt...
Lão
Triệu cười ha ha, bịt miệng chai rượu. “Ai bảo các cô, các cậu đòi uống rượu. Chơi
thì chơi nhưng lát nữa nhớ thu dọn sạch sẽ chỗ này, kẻ nào lười biếng sẽ bị cắt
thưởng.” Nhìn thấy Tô Mạt, anh ta mỉm cười. “Trợ lý Tô đến đúng lúc quá. Mời vào,
mời vào.”
Bên
trong đông người, Tô Mạt không muốn nhập hội. Cô đứng ở cửa phòng, hỏi: “Phòng của
Phó phòng Triệu náo nhiệt thật đấy, xin hỏi Vương Tổng còn ở đây không?”
Lão
Triệu “chậc” một tiếng. “Nếu Vương Tổng không ở đây, chúng tôi đâu dám vui đùa ồn
ào như vậy. Nếu cấp trên của cô chất vấn, tôi biết ăn nói thế nào?”
Tô
Mạt biết người này cổ quái, nói nhăng nói cuội nên cũng không so đo. Cô cười, đáp:
“Kỹ sư Vương bảo tôi đưa tài liệu cho Vương Tổng.”
Lão
Triệu chỉ tay vào bên trong. “Vương Tổng đang ở trong đó.”
Tô
Mạt đưa mắt quan sát, thấy Vương Cư An đứng tựa vào bàn làm việc, hút thuốc và trò
chuyện với mọi người. Đúng lúc anh ta đưa mắt về phía cửa ra vào, hai người vừa
vặn chạm mắt nhau. Tô Mạt gật đầu với anh ta, vẫn giữ nụ cười trên môi, đi về phía
đó.
Nhưng
vào một khoảnh khắc, mấy câu nói của Lộ Chinh lại xuất hiện trong đầu cô, giống
tiếng gõ xuống nền đá trong đêm tối yên tĩnh, vô cùng ngoan cố, ngày càng vang vọng.