Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 07 - Phần 03

3.


Mạt đi mua di động. Cô không thể mua loại quá tệ nhưng đắt tiền lại xót ruột. Chọn
đi chọn lại, cuối cùng cô lấy một chiếc giá trung bình, chức năng tạm ổn.

Về
đến nhà, vết bỏng đau rát, cổ tay bị sưng rộp, Tô Mạt xối nước lạnh mới cảm thấy
dễ chịu một chút. Cô bôi thuốc trị bỏng, lấy vải băng trắng quấn hai vòng rồi tắt
đèn đi ngủ.

Trằn
trọc mãi vẫn không thể chợp mắt, những chuyện đó như đoàn tàu hỏa chạy qua bộ não
của Tô Mạt. Cô thở dài, mở mắt. Giá treo quần áo ở bên cạnh cửa trông giống hình
người trong đêm tối, cô vội kéo chăn, che mắt.

Từ
nhỏ Tô Mạt đã rất sợ bóng tối. Chứng bệnh này biến mất sau khi cô kết hôn. Một người
đàn ông khỏe mạnh nằm bên cạnh, dù xung quanh tăm tối thế nào, cô vẫn có thể ngủ
ngon giấc. Sau khi ly hôn, Tô Mạt mắc bệnh khó ngủ, hôm nay cô lại đi ngủ sớm. Cô
miên man nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, ý thức dần trở nên mơ hồ. Đến nửa đêm,
Tô Mạt bắt đầu nằm mơ, lúc thì có người lẩm bẩm bên tai cô, giống như đọc lời nguyền,
lúc thì bố mẹ cằn nhằn những điều vụn vặt trong cuộc sống, Thanh Tuyền đột nhiên
chạy tới, giật tóc cô, sau đó lại đổi thành cảnh Đồng Thụy An nằm bên cạnh, lật
giở tài liệu. Tiếng giấy sột soạt vang lên rõ ràng như tiếng dây đàn trong đầu óc
Tô Mạt.


Mạt biết chỉ là giấc mơ nên cố mở mắt. Tuy nhiên, cô không thể động đậy. Cô sợ đến
mức toát mồ hôi lạnh, như chỉ cần do dự một giây, cô sẽ bị thời gian đã qua chôn
vùi. Cô ra sức phản kháng nhưng vô ích, chỉ có thể cứng đờ người. Đột nhiên, ngón
tay của Tô Mạt hơi động đậy, cô sờ sang bên cạnh giường, nơi đó trống không. Tô
Mạt giật mình tỉnh dậy.

Cả
đêm ngủ không yên giấc, sáng hôm sau đi làm, sắc mặt Tô Mạt tiều tụy. Mùa hè không
thể mặc áo dài tay. Các đồng nghiệp nhìn thấy lớp vải băng trắng trên cổ tay cô,
ánh mắt đầy vẻ dò xét.

Hơn
mười giờ, Vương Á Nam mới đến công ty. Bà dặn dò một số công việc rồi vào phòng
làm việc. Hai người vẫn tỏ ra bình thường, không hề nhắc đến chuyện tối qua. Tô
Mạt vùi đầu vào công việc, không bao lâu sau có người gõ nhẹ lên mặt bàn.


Mạt ngẩng đầu, trợ lý của Vương Cư An cười cười với cô. Anh ta đưa một tập giấy
tờ. “Vương Tổng bảo tôi mang đến.” Nói xong, người trợ lý đặt một chiếc hộp điện
thoại di động còn nguyên tem xuống bàn. Tô Mạt liếc nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn
người trợ lý. Đối phương cũng nhìn cô, mỉm cười, nói: “Không còn chuyện gì khác,
trợ lý Tô cứ làm việc đi.”


Mạt ngẫm nghĩ, mỉm cười cảm ơn: “Anh cứ để ở đây. Đợi khi nào bên Xí Tuyên giao
bản mẫu đồng xu lưu niệm, tôi sẽ đưa cả cho cho Chủ tịch duyệt.”

Người
trợ lý tỏ ra ngạc nhiên nhưng anh ta kiềm chế, không hỏi nhiều.

Sau
khi anh ta rời đi, Tô Mạt mới mở chiếc hộp điện thoại ra xem. Bên trong là máy di
động và các loại phụ kiện kèm theo. Đây là kiểu điện thoại đang thịnh hành, cao
cấp gấp mấy lần chiếc cô mua. Tô Mạt ngắm một lúc mới đóng nắp hộp, bỏ vào tủ, khóa
chặt.

Buổi
sáng trôi qua an lành. Tô Mạt tới căng tin ăn trưa, nhìn thấy Châu Viễn Sơn từ bên
ngoài đi vào. Hôm nay anh ta mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh nhạt, bước đi khoan thai,
gương mặt đầy ý cười. Anh ta mới cắt tóc, trông tràn đầy sinh lực.


Mạt không muốn ăn, cô uể oải và vài miếng cơm. Chẳng bao lâu sau, Châu Viễn Sơm
bê khay cơm tới, ngồi xuống vị trí đối diện.

Hai
người chào hỏi vài câu, bầu không khí có phần gượng gạo. Tô Mạt gắp thức ăn vào
bát nhưng không ăn mà ngẩng đầu hỏi: “Lâu rồi không gặp, gần đây anh có bận không?”

Châu
Viễn Sơn mỉm cười. “Tôi rất hay sang bên này, thường nhìn thấy cô nhưng cô chẳng
bao giờ để ý đến tôi.”


Mạt biết Châu Viễn Sơn tránh nói đến những vấn đề nhạy cảm, cô cũng không có hứng
thú với công việc của Vương Cư An. “Anh nói anh bận rộn nhưng khí sắc tốt hơn trước.
Con người gặp chuyện vui vẻ cũng có tinh thần hơn.”

Châu
Viễn Sơn đã ăn xong, cầm giấy ăn lau miệng, nói: “Có chuyện vui gì chứ? Mấy hôm
nay tôi bận đến mức thở không ra hơi. Lão Vương dự định theo đến cùng. Vụ ngân hàng
gặp rắc rối, lão Vương buồn bực trong lòng, đám nhân viên cũng không được thoải
mái. Bây giờ chỉ còn trông chờ vào tiền thưởng dịp Tết Trung thu. Nghe nói bên các
cô sắp phát hành đồng xu kỷ niệm, lúc đó nhớ để dành cho tôi một đồng.”


Mạt cười, nói: “Đến trung thu cũng vừa vặn kỷ niệm hai mươi năm thành lập công ty.
Nhân viên kỳ cựu làm việc hai mươi năm sẽ nhận được đồng hai mươi gam, mười năm
mười gam. Anh mấy gam?”

Châu
Viễn Sơn ngẫm nghĩ. “Có đồng hai gam không?”


Mạt phì cười, Châu Viễn Sơn cũng cười. “Đồng đó chắc nhai được, không đủ nhét vào
kẽ răng.” Họ đang nói chuyện thì di động ở trên bàn đổ chuông. Châu Viễn Sơn xem
số điện thoại, giơ tay ra hiệu rời đi trước với Tô Mạt. Anh ta đứng dậy, đi ra ngoài,
tới cửa căng tin mới bắt máy.


Mạt quan sát từ xa, thấy người đàn ông hơi cúi xuống, chăm chú lắng nghe, vẻ mặt
vô cùng dịu dàng. Trong lòng Tô Mạt thoáng xao động, cô cầm điện thoại, tìm đến
số của Mạc Úy Thanh. Do dự vài giây, cô bấm nút gọi, đầu bên kia truyền đến tín
hiệu máy bận. Tô Mạt tắt máy, nhìn đống bát đĩa trước mặt. Châu Viễn Sơn vội đi
nghe điện thoại, quên cả trả bát đĩa cho nhà ăn.

Gần
hết giờ làm, bên Xí Tuyên mới đưa bản thiết kế mẫu sang nhưng Tô Mạt không vội nộp
cho Vương Á Nam. Vài ngày sau, khi Vương Cư An đến tìm cô ruột bàn công chuyện,
Tô Mạt mới cầm bản vẽ và chiếc hộp điện thoại di động, đi vào phòng làm việc của
Vương Á Nam.

Vương
Á Nam xem xét mấy bản vẽ, tỏ ra không hài lòng. Bà chê kiểu dáng hơi quê, tên công
ty không nổi bật, font chữ cũng không đẹp, chỗ trống nhiều mây quá. Bà đưa ra một
lô ý kiến để Tô Mạt phản hồi với bên thiết kế. Cuối cùng, bà hỏi cháu trai: “Anh
thấy thế nào?”

Vương
Cư An tất nhiên không có hứng thú, chỉ phụ họa vài câu, đồng thời ca ngợi Vương
Á Nam có con mắt độc đáo, khái niệm thiết kế vừa thời thượng vừa đi trước thiên
hạ... Vương Á Nam cười cười, liếc nhìn anh ta. Sau đó, bà đưa mắt về phía chiếc
hộp điện thoại di động để trên bàn. “Đây là gì vậy?”


Mạt đang kêu khổ trong lòng. Từ những chuyện cỏn con Vương Á Nam cũng yêu cầu hoàn
hảo, trong công việc thường đưa ra sở thích cá nhân. Một bản thiết kế chẳng quan
trọng cũng sửa đi sửa lại vô số lần theo ý bà. Lãnh đạo truyền đạt yêu cầu nghe
có vẻ đơn giản nhưng thực tế tương đối phiền phức. Cô đứng ở giữa rất khó xử, vì
vừa phải khiến cấp trên hài lòng, lại không thể gây ác cảm với bên dưới, tránh ảnh
hưởng đến việc triển khai công việc sau này.

Thấy
hai cô cháu nhìn mình, Tô Mạt vội lấy lại tinh thần. Cô không dám nhìn Vương Cư
An, nói những lời đã chuẩn bị từ trước: “Đây là Vương Tổng sai người đưa đến từ
mấy hôm trước. Vương Tổng suy nghĩ rất chu đáo. Nếu đồng xu lưu niệm không làm kịp,
tặng điện thoại di động cũng là phương án chữa cháy.” Cô quay sang người đàn ông,
hỏi: “Vương Tổng, ý anh là như vậy, đúng không ạ?”

Vương
Cư An nhìn Tô Mạt chằm chằm cho đến khi cô nói hết câu. Vài giây sau, anh ta mới
gật đầu. “Đúng.” Anh ta không che giấu vẻ tự nhiên trên nét mặt. “Cô đúng là...
ngày càng tiến bộ.”

Vương
Á Nam đảo mắt qua hai người, nói với cháu trai: “Hiếm có dịp anh quan tâm đến chi
tiết nhỏ nhưng phương án của anh không có giá trị và ý nghĩa kỷ niệm.” Bà quay sang
Tô Mạt, nói: “Cô hãy nói với bọn họ, phải hoàn thành bản thiết kế trước cuối tuần.”


Mạt ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Ngày mai đã là thứ Sáu, tối nay Chủ tịch bay đi Bắc
Kinh, tuần sau không ở công ty. Đợi đến lúc có sản phẩm mẫu, nhiều khả năng Chủ
tịch không có thời gian xem xét kĩ.”

Vương
Á Nam lập tức lên tiếng: “Tôi đâu có nói làm lại, chỉ sửa font chữ to một chút thì
tốn bao nhiêu thời gian?”


Mạt đáp: “Tôi biết rồi ạ. Tôi sẽ lập tức đi nhắc bọn họ sửa font chữ to một chút,
chi tiết khác không cần thay đổi.” Trước khi ra cửa, cô lại hỏi: “Kỹ sư Vương, chiếc
điện thoại này để làm quà tặng tại buổi liên hoan tổng kết cuối năm, được không
ạ?”

Vương
Á Nam chau mày. “Chuyện vặt này cũng phải hỏi, bên hành chính để làm gì?”


Mạt nói: “Không phải vậy, nếu làm quà tặng thì không đủ. Không biết bên Vương Tổng
có thể tài trợ thêm? Tổng công ty và công ty con đông công nhân viên như vậy, tính
bình quân các phòng ban, ít nhất cũng phải mấy trăm chiếc.”

“Mấy
trăm chiếc? Cô tính mở cửa hàng hay sao?” Vương Cư An chau mày.

Vương
Á Nam cười. “Anh đúng là hà tiện thật đấy. Anh còn tiếc chút tiền này? Chẳng phải
mấy công ty nhỏ của anh có dự án về sản phẩm đó? Bảo anh tài trợ thì anh tài trợ
một ít đi, đừng để người khác xem thường.”

Vương
Cư An cười cười. “Không phải vấn đề tiền bạc. Như thế có đáng là bao.” Anh ta liếc
nhìn người phụ nữ bên cạnh, từ tốn lên tiếng: “Cô cứ nuông chiều người khác như
vậy là không được. Có một số người ỷ vào mấy trò khôn lỏi, cho một chút màu đã muốn
mở phường nhuộm, đúng là “đáng bị xử lý(31)”.”

(31) “Đáng bị xử
lý” là nghĩa đen, nghĩa bóng là “khiến người phụ nữ tâm phục, khẩu phục, thân thể
phục”.

Giọng
điệu của anh ta có phần cợt nhả, Tô Mạt càng không thoải mái. Cô không dám ở lại
lâu hơn. Quay về chỗ ngồi của mình, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Hôm
trợ lý của Vương Cư An mang điện thoại mới đến cho cô, có hai, ba đồng nghiệp nhìn
thấy. Nếu chuyện này từ miệng người khác truyền đến tai Vương Á Nam thì không hay
lắm. Tô Mạt có tính cách hòa nhã, từ trước đến nay không tham gia tán gẫu với đồng
nghiệp hay bàn luận về người khác ở sau lưng nhưng cô không chắc chắn về miệng lưỡi
của người khác. Đối phó với chuyện này, cô không dám lơ là.


Mạt một mặt thận trọng ứng phó, mặt khác bận rộn công việc. Đang thảo hợp đồng,
cô lại nhận được điện thoại của khách hàng yêu cầu sắp xếp gặp lãnh đạo. Đang sửa
lại kỷ yếu của hội nghị, cô lại bị lãnh đạo đẩy đi giải quyết việc khác.

Trước
mỗi chuyến công tác của Vương Á Nam là khoảng thời gian Tô Mạt bận rộn nhất. Thậm
chí, cô còn quên cả ăn uống, chỉ có thể tự an ủi bản thân, tuần sau sẽ được nhàn
rỗi.

Đến
khi “Lão phật gia” xuất phát, công việc mới coi như kết thúc. Cô có thể giành thời
gian sắp xếp lại căn hộ mới thuê, chuẩn bị đón bố mẹ và con gái.

Buổi
trưa, Tô Mạt vẫn gặm bánh mì và uống cà phê ở văn phòng. Vừa ăn vài miếng, điện
thoại nội bộ ở trên bàn đổ chuông. Cô nhân viên lễ tân nói có bạn đến tìm, Tô Mạt
hỏi rõ tên họ của người đó, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Chẳng
bao lâu sau, Mạc Úy Thanh mang đôi giày cao mười phân từ thang máy đi ra. Mạc Úy
Thanh mình dây, chân dài thẳng tắp, dáng người nổi bật. Khi cô ta xuất hiện, bất
kể là nam hay nữ đều ngoảnh đầu nhìn cô ta. Mạc Úy Thanh đã quen với cảnh tượng
này, cô ta đi đến trước mặt Tô Mạt, đặt chiếc túi giấy trông rất đẹp xuống bàn.
“Tôi cố tình mua cho chị đấy.”


Mạt mở ra xem, là bánh ga tô phô mai của cửa hàng bánh ngọt ở khu vực quảng trường
Thiên Hà trước đây ba người vẫn thường đi ăn.

Thiên
Hà có một con đường toàn nhãn hiệu cao cấp, đến bánh ga tô cũng có giá cắt cổ. Tô
Mạt không thích tới nơi đó nhưng Mạc Úy Thanh rất thích. Tính cô ta rộng rãi nên
thường tranh thanh toán. Mạc Úy Thanh bỏ tiền chẳng qua là muốn có người đi chơi
với cô ta. Tô Mạt ăn bánh ga tô, lại nhớ đến con gái, liền cảm thấy áy náy. Bánh
ga tô xốp thơm phức tan trong miệng, Thanh Tuyền nhất định sẽ thích.

Mạc
Úy Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến tìm Châu Viễn Sơn, anh ấy nói còn bận một
lúc nữa.”


Mạt không khỏi ngạc nhiên: “Cô đến tìm luật sư Châu?” Cô không kìm nổi, hỏi tiếp:
“Tìm anh ấy làm gì?”

Mạc
Úy Thanh nói: “Nam nữ ở cùng nhau còn có thể làm gì? Nói dễ nghe một chút gọi là
hẹn hò. Nói trắng ra là tằng tịu.”


Mạt thầm nghĩ, không biết cô nàng này nhất thời hồ đồ hay to gan nên nói mà chẳng
bận tâm. Cô liếc nhìn người đi qua lại, vội kéo Mạc Úy Thanh vào góc khuất ở cầu
thang bộ. “Rốt cuộc hai người là thế nào vậy?”

Mạc
Úy Thanh ho vài tiếng. Cô ta rất nhạy cảm với khói thuốc, chắc vừa rồi có người
hút thuốc ở nơi này. Cô ta nhẹ nhàng vẩy vẩy tay. “Chẳng thế nào cả, tôi thấy hơi
vô vị.”


Mạt khép cửa rồi mới hỏi: “Nếu để người đó biết được, cô sẽ giải quyết thế nào?”

Mạc
Úy Thanh mỉm cười. “Chị nói buồn cười thật đấy, tôi và anh ta chẳng có quan hệ về
mặt pháp luật, biết thì biết chứ sao! Bây giờ tôi cũng chán lắm rồi. Theo ý chị,
chỉ anh ta được phép chán tôi, còn tôi không được phép đá anh ta? Hơn nữa, vợ bé
không thể cải tà quy chính hay sao?”


Mạt nghe mà chóng mặt. “Hai người giờ đã có con rồi, muốn chia tay thì sao không
chia tay sớm? Cô cũng không phải không rõ tính cách của... Thượng Thuần. Hơn nữa,
cô cũng nên nghĩ đến con gái mình.”

“Hình
như chị còn hiểu anh ta hơn tôi.” Mạc Úy Thanh quan sát Tô Mạt từ trên xuống dưới.
“Trước đây không thấy chị mặc bộ đồ này. Chơi với tôi một thời gian, chị ngày càng
giống kiểu đó.”


Mạt thầm nghĩ, giống kiểu gì, giống vợ bé? Cô lập tức cúi đầu, kiểm tra bộ đồ trên
người. Hôm nay, cô mặc đồ công sở bình thường, chỉ là ở cổ tay xuất hiện hai vết
sẹo mờ mờ, chính là vết bỏng nước nóng lần trước, nhìn qua trông giống vết cắt cổ
tay tự tử không thành. Cô đành đeo đồng hồ, che đi vết sẹo.

Mạc
Úy Thanh tất nhiên không hiểu tâm tư của Tô Mạt. Cô ta hỏi: “Rốt cuộc chị lo lắng
cho tôi hay là Châu Viễn Sơn? Hay là Thượng Thuần?”


Mạt ngẩn người. “Cô nói linh tinh gì thế?”

Mạc
Úy Thanh cảm thấy thú vị: “Chị nói đi mà, là Châu Viễn Sơn hay Thượng Thuần?”


Mạt hơi sốt ruột, hạ thấp giọng: “Tôi nói cho cô biết, cô đừng lôi tôi vào cái tên...
Thượng Thuần đó.”

Mạc
Úy Thanh gật đầu. “Thế thì là Châu Viễn Sơn?” Cô ta cười cười. “Thảo nào lúc trước
chị không muốn nói cho anh ấy biết số điện thoại của tôi.”

“Không
phải như vậy.” Tô Mạt phủ nhận.

Mạc
Úy Thanh vẫn không buông tha. “Chị nhìn trúng anh ấy?” Cô ta không rời mắt khỏi
gương mặt Tô Mạt, cuối cùng kết luận: “Chị thích anh ấy thật rồi.”


Mạt đỏ mặt, nhất thời không biết phản bác thế nào.

Mạc
Úy Thanh lại cười. “Tôi biết ngay mà, làm gì có chuyện bỗng dưng chị quan tâm đến
tôi như vậy, hóa ra là vì chị có ý đồ riêng. Tô Mạt này, tôi coi chị là bạn bè,
từ trước đến nay tôi đâu có đề phòng chị.”


Mạt hết nói nổi: “Không phải như cô nghĩ. Đúng là tôi có cảm tình với Châu Viễn
Sơn, đàn ông xung quanh... chỉ có anh ấy là bình thường, tôi...”

Mạc
Úy Thanh phì cười, khoác vai Tô Mạt. “Cũng phải, anh ấy là một chính nhân quân tử,
lại đẹp trai, nghề nghiệp ổn định, nếu chị không có cảm tình mới là lạ. Dù là trước
kia hay bây giờ, phụ nữ hễ tiếp xúc với anh ấy, chẳng mấy người không động lòng.”

Bắt
gặp vẻ đắc ý trên gương mặt cô ta, Tô Mạt hơi khó chịu. Cô nói: “Vẫn là câu cũ,
cô hãy cẩn thận, nếu Thượng Thuần biết được...”

Mạc
Úy Thanh “hừ” một tiếng. “Sao lúc nào chị cũng nhắc đến Thượng Thuần thế? Hay là
chị đi báo với anh ta đi, chị có dám tiến lại gần anh ta không? Nếu không có tôi,
chẳng biết anh ta chơi chị bao nhiêu lần rồi. Tôi mặc kệ trước đây hai người có
quan hệ gì mà anh ta vương vấn chị mãi không thôi. Nể mặt chúng ta quen biết, tôi
chẳng thèm so đo với chị. Vậy mà chị lại giở trò với tôi, chuyện gì chị cũng thọc
gậy vào.” Cô ta cười lạnh lùng. “Chị có gì đáng khoe khoang? Trước kia cũng chỉ
là ô sin, bây giờ chị cảm thấy mình giống con người rồi? Chị nhìn trúng người ta,
chưa chắc người ta đã để mắt tới chị.”

Thấy Mạc Úy Thanh càng nói tâm trạng càng kích động, vài phút
trước còn cười nói vui vẻ, bây giờ nghiến răng bộc lộ sự oán hận. Tô Mạt thầm nghĩ:
Sao ai cũng trút giận lên mình thế này? Cô cố nhẫn nhịn nhưng không chịu nổi. “Đúng
vậy, tôi có cảm tình với Châu Viễn Sơn, nhưng có cảm tình thì sao chứ? Dù tôi moi
hết ruột gan, anh ấy cũng chẳng để ý đến tôi. Tôi biết rất rõ điều này. Chỉ có cô
hồ đồ, không hiểu thấu đáo. Cô cẩn thận đừng để xôi hỏng bỏng không, mất nhiều hơn
được.”

Sắc
mặt Mạc Úy Thanh càng trở nên khó coi. “Chẳng thú vị chút nào, chị toàn chuyện bé
xé ra to, bày bộ dạng đứng đắn cho ai xem hả?” Cô ta rút di động ra khỏi túi xách,
cố ý gọi điện thoại ngay trước mặt Tô Mạt. Nơi khóe miệng cô ta ẩn hiện ý cười,
cô ta thì thầm nói chuyện với người ở đầu bên kia, đồng thời quay người đi mất.


Mạt hết sức bực dọc. Cô đoán không ra ý tứ của Mạc Úy Thanh. Lẽ nào đúng là Thượng
Thuận vì chuyện của Chung Thanh, muốn bới lông tìm vết nhưng bị cô ta ngăn cản?
Hay là cô ta định chia tay Thượng Thuần? Nếu đúng vậy thì cũng là điều tốt lành,
cô không nên lo chuyện bao đồng. Tuy nhiên, không biết Châu Viễn Sơn không rõ sự
thật hay chẳng để bụng đến quá khứ của Mạc Úy Thanh?


Mạt càng nghĩ, đầu óc càng hỗn loạn. Cô đột nhiên cảm thấy mùi thuốc lá đậm đặc
theo làn gió từ cửa sổ bay tới.


Mạt không chịu nổi, khẽ ho một tiếng. Trong đầu vụt qua ý nghĩ, cô nhẹ nhàng từ
góc cầu thang đi ra ngoài. Tô Mạt hơi căng thẳng, lặng lẽ ngó ngiêng, phát hiện
một người đang đứng bên cửa sổ.

Vương
Cư An một tay chống lên bệ cửa sổ, một tay kẹp điếu thuốc lá. Anh ta dõi mắt ra
ngoài cửa sổ, hơi nghiêng đầu, nhả làn khói nhàn nhạt.


Mạt không dám thở mạnh, hai chân như bị đóng đinh. Cô đứng bất động ở đó một lúc.
Vương Cư An ngoảnh đầu, liếc nhìn cô, thần sắc bình thản, giống như cô không tồn
tại. Sau đó, anh ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục hút thuốc. Tô Mạt hé miệng
nhưng không biết nói gì. Cuối cùng, cô quay người rời khỏi chỗ đó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3