Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 10 - Phần 01

Chương 10. Trắc trở

1.

Vương
Á Nam gọi Tô Mạt vào phòng làm việc, nhắc tới mấy món ăn nổi tiếng, bảo cô cần tới
nơi nào mới mua được thực phẩm, con bà một bữa ăn bao nhiêu cơm... Thấy Tô Mạt không
tập trung, Vương Á Nam liền nhắc nhở: “Nhiều việc quá, cô hãy ghi vào giấy cho khỏi
quên.”


Mạt viết ra giấy, động tác hết sức máy móc. Cô ngẫm nghĩ, ngẩng đầu nhìn lãnh đạo.
“Kỹ sư Vương, tôi muốn hỏi điều này, tại sao...” Tô Mạt chưa dứt lời, điện thoại
trên bàn đổ chuông, Vương Á Nam bắt máy, cười nói vui vẻ với đối phương. Tô Mạt
quan sát, với điệu bộ này thì còn lâu bà mới kết thúc cuộc gọi. Cô đành cáo từ,
Vương Á Nam gật đầu với cô.

Trên
đường phố, dòng người và xe vội vã di chuyển. Nghĩ đến tình cảm trước mắt, Tô Mạt
hết sức ủ rũ. Cô đi mua thức ăn rồi bắt xe đến Vịnh Lam Tuyền.

Vừa
vào sân nhà Vương Á Nam, Tô Mạt liền nhìn thấy một một người đàn ông trẻ tuổi cởi
trần, mặc quần đùi ngồi xổm ở bồn hoa bên đường, có lẽ anh ta là thợ làm vườn. Hai
người đàn ông đeo kính đen đứng dưới bóng cây bên cạnh uống nước khoáng. Thấy Tô
Mạt xách túi rau đi vào, hai người đàn ông đó nhìn cô vẻ dò xét một hồi, hỏi: “Tô
tiểu thư?”


Mạt gật đầu. “Kỹ sư Vương bảo tôi đến đây.”

“Vâng,
kỹ sư Vương đã nói trước với chúng tôi.”

Hai
người đàn ông mời cô vào bên trong. Thảm cỏ được phun nước, lối đi ướt rượt, bùn
đất bắn tung tóe. Tô Mạt đang định đi vào trong, liền bị một cánh tay giơ ra ngăn
lại. “Thợ làm vườn” ngẩng đầu nhìn cô. “Cô giẫm phải nó rồi.”


Mạt cúi đầu, cạnh chân cô là một con giun. Cô liền đi vòng qua bên này. Người đàn
ông nhặt con giun, thấy nó giãy giụa vài cái, anh ra tỏ ra vui mừng: “Chưa giẫm
phải, nó vẫn chưa chết.” Anh ta thả con giun vào bồn hoa.

Người
đàn ông đeo kính đen nói với “thợ làm vườn”: “Tống Thiên Bảo, lát nữa nấu xong cơm,
lúc nào anh mới ăn? Cẩn thận không mẹ anh về lại tức giận đấy.”

Tống
Thiên Bảo “ờ” một tiếng.


Mạt hơi ngạc nhiên, quay đầu liếc nhìn người đàn ông. Cô cảm thấy anh ta không giống
người bình thường. Anh ta có thân hình cao lớn, chắc nịch như thanh niên nhưng vẻ
mặt ngây thơ chẳng khác nào đứa trẻ vô tri. Cô nhất thời không đoán ra tuổi thật
của anh ta.

Tống
Thiên Bảo cũng quan sát cô, hỏi: “Đây là ai vậy?”


Mạt đáp: “Tôi là... thư ký của mẹ anh.”

Vào
nhà, quả nhiên Tô Mạt không nhìn thấy người giúp việc. Cô đi thẳng vào bếp, chuẩn
bị bữa tối. Tô Mạt đã sớm nghe nói con trai của Vương Á Nam có chút vấn đề nên suốt
ngày ở nhà, không bao giờ lộ diện. Về việc anh ta bị làm sao, mọi người đều mù mờ,
Vương Á Nam càng không bao giờ nhắc tới.


Mạt vừa nấu cơm vừa ngẫm nghĩ, người khác làm việc ở chốn văn phòng thoáng đãng,
còn mình bị sai đi chăm sóc bệnh nhân, đi hay ở đều do người bên cạnh định đoạt,
cô không có tư cách oán trách ai. Học lực của cô bình thường, không thể sánh bằng
đồng nghiệp ở phòng Kỹ thuật. Nhưng bên phòng Marketing không phải ai cũng có học
vấn cao, tại sao cô lại bị vứt bỏ mà không có bất cứ lý do nào? Hay là Vương Á Nam
đã nghe được điều gì đó nên nghi ngờ cô?

Trong
lòng Tô Mạt thấp thỏm không yên, cô nhanh chóng nấu vài món rồi dọn ra bàn ăn.

Tống
Thiên Bảo đã đói bụng từ lâu, anh ta vui vẻ chạy tới ăn cơm. Nhưng mới ăn vài miếng,
anh ta buông đũa, chạy lên trên gác. Tô Mạt vội kéo anh ta. Tống Thiên Bảo nói:
“Không ngon, tôi muốn đi hát.”

Tô Mạt khuyên nhủ: “Anh ăn hết bát cơm này rồi hãy đi chơi.”

Tống
Thiên Bảo có thân hình cao lớn, tuy cử chỉ chậm chạp hơn người bình thường nhưng
anh ta tương đối khỏe. Anh ta đẩy Tô Mạt ngã xuống sàn nhà. “Không ngon, tôi không
muốn ăn.”

Người
đàn ông có hành vi bất thường khiến Tô Mạt hơi sợ hãi, đành để mặc anh ta. Nhìn
đống đồ ăn trên bàn, lại liếc đồng hồ treo tường, Tô Mạt lo Vương Á Nam trách cứ,
cô liền gắp mấy miếng thức ăn vào bát, lấy một cái thìa rồi đi lên tầng trên.

Tống
Thiên Bảo đang thử micro. Nhìn thấy Tô Mạt, anh ta liền hỏi: “Cô cũng muốn hát?”

“Tôi
không hát.” Tô Mạt thăm dò: “Hay là như vậy đi, anh hát hai câu rồi nghỉ ngơi một
lát, ăn một miếng cơm có được không?”

Tống
Thiên Bảo lắc đầu. “Không được, mẹ tôi không cho, mẹ tôi bảo khi ăn cơm phải tập
trung.”

“Vậy
anh hãy xuống dưới nhà, ngồi bàn ăn tử tế.” Tô Mạt nói.

Tống
Thiên Bảo vẫn lắc đầu. “Tôi không muốn ăn. Tại sao cô cứ bắt tôi ngồi vào bàn ăn
cơm?”


Mạt hết cách: “Hay là tôi đút cho anh?”

Tống
Thiên Bảo nói: “Đút cơm không tốt. Mẹ tôi nói, những người đó muốn bớt việc nhưng
thật ra là hại tôi.”


Mạt nói lại: “Tôi đâu muốn hại anh, cũng không thể để anh đói bụng. Anh hãy tự mình
ăn cơm đi!”

Tống
Thiên Bảo lắc đầu. “Tôi đã bảo không muốn ăn, cô còn cứ bắt ép tôi.”


Mạt: “...”

Tống
Thiên Bảo bắt đầu hát, tuy lạc điệu nhưng anh ta rất tập trung. Tô Mạt đứng bên
cạnh nghe một lát, nhân lúc anh ta mải hát, miệng vẫn chưa khép lại, cô vội vàng
đút một thìa cơm vào miệng anh ta. Tống Thiên Bảo vội hát câu tiếp theo nên nuốt
vội nuốt vàng. Còn chưa hát hết một bài, anh ta đã ăn mấy miếng. Sau đó, anh ta
phát hiện mình bị lừa, lập tức vung tay, hất bát cơm trong tay Tô Mạt.

Trên
tấm thảm trải sàn, cơm và thức ăn bắn tung tóe. Tô Mạt lại vội vàng quét dọn. Đến
khi lau chùi sạch sẽ, cô không còn sự nhẫn nại để chăm sóc tên ngốc, ngồi một bên
suy xét ý đồ của Vương Á Nam.

Ai
ngờ Tống Thiên Bảo lại giở chứng, đột nhiên hét lớn vào micro: “Cô thư ký, tôi đói
bụng quá!”


Mạt giật bắn mình, liền hỏi anh ta: “Anh muốn ăn gì? Tôi sẽ đi làm cho anh?”

“Bánh
mì.”

“Để
tôi ra ngoài mua.”

“Mẹ
tôi nói bánh ở bên ngoài không sạch, không đúng vị.”


Mạt không biết làm bánh mì, đành khuyên anh ta: “Ăn bánh mì không hết đói đâu. Hay
là tôi đi rán bánh cho anh, bên trong có nhân thịt?”

Bấy
giờ Tống Thiên Bảo mới gật đầu.


Mạt thở phào nhẹ nhõm, vội đi rán bánh nhân thịt. Đến khi cầm đĩa bánh vàng ươm
thơm lừng lên, Tống Thiên Bảo cắn hai miếng rồi không ăn nữa. “Mẹ tôi bảo đồ dầu
mỡ không tốt cho sức khỏe.”


Mạt cố nén bực tức, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn ăn gì?”

“Mì
sợi.”


Mạt thở dài, lại chạy đi nấu mì. Cô dùng canh bào ngư hải sâm để nấu. Mấy món trước
đó, cô bỏ ít muối nên hơi nhạt. Lần này cô cho thêm ít gia vị, nếm thử thấy không
tồi, trong lòng thầm nghĩ chắc tên ngốc sẽ ăn. Ai ngờ Tống Thiên Bảo chỉ ăn hai,
ba miếng lại đặt bát sang một bên. Tô Mạt không thể nhẫn nhịn: “Anh đang giỡn tôi
phải không?”

Tiếng
nhạc rất lớn, Tống Thiên Bảo không nghe thấy lời cô nói, chỉ ngồi một chỗ hát karaoke.
Tô Mạt tức đến mức sống mũi cay cay, cô lập tức đi rút phích cắm điện, nói: “Anh
giả vờ đúng không? Anh cũng muốn đùa giỡn tôi như bọn họ đúng không?”

Tống
Thiên Bảo hết nhìn màn hình ti vi lại nhìn Tô Mạt.


Mạt chỉ vào bát mì. “Ăn đi!”

Tống
Thiên Bảo ngây người, nói: “Nóng.”


Mạt sờ thử, quả nhiên hơi nóng. Cơn tức giận vơi đi một nửa, cô nhủ thầm, việc gì
phải so đo với tên ngốc chứ? Lại nghĩ mình chẳng ra sao, không bao giờ dám nổi cáu
với người khác. Càng nghĩ càng buồn, Tô Mạt buông xuôi, ngồi một bên, không lên
tiếng. Tống Thiên Bảo cũng im lặng. Hai người đều ngồi dưới sàn nhà, không ai nói
với ai một lời.

Nửa
phút sau, Tống Thiên Bảo chạy đi cắm điện, lại bắt đầu hát hò. Hát xong hai bài,
anh ta cảm thấy hết hứng thú, quay sang Tô Mạt, nói: “Bài này cô hát giọng nữ, tôi
hát giọng nam.”


Mạt chẳng có tâm trạng. “Tôi không muốn hát.”

Tống
Thiên Bảo nhét micro vào tay cô. “Cô hát giọng nữ, tôi hát giọng nam.”


Mạt cất giọng mềm mỏng: “Tôi không hát.”

Tống
Thiên Bảo nghiêng đầu nhìn cô. “Cô không vui à?”


Mạt mặc kệ anh ta.

Tống
Thiên Bảo nói: “Bài này buồn, cô hát đi.”


Mạt hết cách. “Anh ăn cơm, tôi mới hát.”

Tống
Thiên Bảo gật đầu lia lịa, cầm bát mì, ăn lấy ăn để.


Mạt cầm micro, cất giọng hát bài Bình Tụ. Đến phần giọng nam, Tống Thiên
Bảo đờ đẫn nhìn màn hình mà không lên tiếng. Đợi Tô Mạt hát hoàn chỉnh một bài,
anh ta mới vỗ tay đôm đốp. “Cô thư ký, cô hát hay quá, hát hay hơn cả An An!”


Mạt không đáp lời, cúi xuống nhìn đồng hồ, đoán Vương Á Nam sắp về nhà.

Tống
Thiên Bảo lên tiếng: “Tôi ăn thêm một bát nữa, cô hát lại một lượt cho tôi nghe.”


Mạt xới cho anh ta một bát cơm. Quả nhiên anh ta ăn hết. Đợi cô hát xong, Tống Thiên
Bảo lại đòi ăn bát thứ ba. Tô Mạt sợ anh ta ăn nhiều quá nên không cho, hai người
đang nói qua nói lại, có tiếng gọi từ bên dưới vọng lên: “Thiên Bảo!”

Tống
Thiên Bảo nhảy lên mừng rỡ. “Mẹ về rồi!”

Vương
Á Nam lên gác, sắc mặt đầy mệt mỏi. Nhìn thấy con trai, bà cười tít mắt. “Thiên
Bảo ăn cơm chưa? Ăn có no không? Món ăn do thư ký Tô nấu có hợp khẩu vị không?”

Tống
Thiên Bảo vỗ bụng. “Con ăn rồi. Cô thư ký ngày mai có đến nữa không?”

Vương
Á Nam nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt hài lòng. “Tiểu Tô, chẳng còn sớm nữa, cô về nghỉ
ngơi đi. Tuần này cô tạm thời gác mọi công việc, đến đây giúp tôi. Bữa trưa và bữa
tối không có ai nấu, tôi chẳng muốn đi tìm người vì không tin được. Còn nữa, Thiên
Bảo hằng ngày đi học, phải có người đi cùng nó. Sáng sớm mai cô hãy đến đây...”


Mạt chỉ còn cách nhận lời, có nhiều điều muốn hỏi nhưng không thể lên tiếng.

Rời
khỏi khu biệt thự cũng không thấy có taxi, Tô Mạt đi bộ một lúc mới nhớ ra mình
chưa ăn cơm. Đi lên đường chính, hai bên đường dần đông đúc, bên đường có quán mì
vẫn còn mở cửa, trong lều bạt thắp một ngọn đèn vàng tù mù. Bởi vì bụng trống rỗng
nên Tô Mạt không để ý nhiều, cô vào quán, gọi một bát mì. Nhưng mới ăn mấy miếng
cô đã nuốt không trôi. Cuối cùng, Tô Mạt trả tiền rồi bỏ đi, thầm nghĩ bị tên ngốc
đó giày vò nên cô mới ăn không ngon hoặc là thời gian qua cô đã quen ăn uống ngon
lành ở khách sạn lớn, rượu uống ở những buổi tiếp khách cũng chọn loại lâu đời,
đâu ấm ức như bây giờ.


Mạt về đến khu chung cư, tình cờ gặp Tùng Dung đi đổ rác ở dưới nhà.

Hai
người cùng vào thang máy, Tùng Dung kéo áo cô, nhìn một lượt. “Cô đi đâu thế? Bộ
quần áo cao cấp như vậy mà bị dính bột mì và dầu mỡ. Cô đi tiếp khách mà còn phải
nấu cơm cho người ta à?”

Tâm
trạng không tốt, Tô Mạt càng không muốn trở thành trò cười của người khác, thế là
cô lặng thinh.

Tùng
Dung cười. “Về lý mà nói thì không thể. Chắc ai đó không nỡ để người phụ nữ của
mình đi tiếp khách. Đừng nói với tôi là cô đi làm công việc nặng nhọc đấy nhé!”

Nỗi
bực dọc tích tụ cả ngày bùng phát trong giây lát, Tô Mạt nói thẳng: “Đúng là tôi
làm công việc nặng nhọc đấy. Tôi đi nấu cơm, trông con cho người ta. Tôi đã nói
với chị từ lâu, tôi và Vương Cư An không phải như chị nghĩ. Sau này chị khỏi cần
châm chọc tôi.”

Tùng
Dung chẳng bận tâm, vỗ vai Tô Mạt, cười rồi nói: “Xem ra ấm ức không nhỏ. Nào, kể
với tôi đi, không chừng tôi có thể đưa ra ý kiến cho cô tham khảo.”


Mạt im lặng, kìm nén nỗi bực tức.

Tùng
Dung nói: “Sống trên giang hồ chẳng có ai không dính chưởng. Rõ ràng trong tay cô
có lá chắn tốt nhưng cô cứ thích chơi trò thanh cao. Từ xưa đến nay, sự đời rất
khó vẹn toàn, huống chi là loại người như chúng ta. Cô muốn thanh cao nhưng cũng
muốn sống dễ chịu, thoải mái, con người đâu thể tham lam như vậy. Tô Mạt, rốt cuộc
cô muốn gì?”


Mạt ngẩn người. “Chị biết cả rồi?”

Tùng
Dung cười cười. “Ngoài cô ra, lẽ nào tôi không quen biết người khác ở tổng công
ty?”


Mạt hỏi: “Không ngờ một nhân vật thấp cổ bé họng như tôi cũng có người bàn tán sau
lưng?”

“Cô
bây giờ không giống trước kia.”

“Ý
chị là gì?”

Tùng
Dung nói: “Ý tôi là gì ư? Sự việc này bắt nguồn từ mâu thuẫn giữa các phòng ban
ở tổng công ty. Muốn dẹp yên, kiểu gì cũng phải có một người làm vật hy sinh.” Tô
Mạt định lên tiếng hỏi, Tùng Dung đã cắt ngang: “Tôi chỉ biết có bấy nhiêu. Những
chuyện khác, cô đâu cần phải đi đường vòng hỏi tôi. Con người cô không biết ăn nói,
cả ngày bày ra bộ dạng như có thù với người ta, từ trước đến nay không rõ mình muốn
gì. Đàn ông chắc cũng sớm chán cô, tôi thật sự cảm thấy sốt ruột thay cho cô.”

Về
đến nhà, Tô Mạt đóng cửa, tựa người vào cánh cửa, suy tư hồi lâu. Cuối cùng, cô
rút điện thoại, bấm tin nhắn: “Bây giờ anh có rảnh không?” Cô vẫn đang do dự, ngón
tay không cẩn thận chạm vào màn hình, tin nhắn lập tức được gửi đi. Tô Mạt trợn
mắt, sợ đối phương hiểu nhầm, cô vội nhắn thêm một tin: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện.”


Mạt thấp thỏm chờ đợi cả buổi tối, đối phương vẫn bặt vô âm tín.

Sáng
hôm sau, Tô Mạt đưa Tống Thiên Bảo đi học, người vệ sĩ phụ trách lái xe. Trong lúc
Tống Thiên Bảo đi học, Tô Mạt tranh thủ đi mua thức ăn, buổi trưa quay về ngôi biệt
nấu cơm. Buổi chiều, cô cùng Tống Thiên Bảo đi cứu mấy con giun bò ra ngoài trời
nắng, trồng hoa, nhổ cỏ, người nhễ nhại mồ hôi.

Đang
bận chuẩn bị bữa tối, Tô Mạt nhận được điện thoại của công ty. Đồng nghiệp ở nhóm
dự án nói khéo với cô, bởi vì các thành viên tham gia dự án ký một bản cam kết giữ
bí mật về phương diện kỹ thuật, vì vậy hy vọng cô có thể nhanh chóng bàn giao hết
tài liệu trước đó, đồng thời xóa bản lưu trong máy tính. Người đồng nghiệp tiết
lộ, máy tính của Tô Mạt đang dùng sẽ được giao cho một trợ lý tạm thời, vì vậy việc
giữ bí mật tài liệu có liên quan càng quan trọng. Tô Mạt hỏi tên người trợ lý tạm
thời, là một nhân viên mới dưới trướng Phó Lệ Lợi.

Tống
Thiên Bảo đang cất giọng vịt đực hát hò ở bên cạnh. Càng nhìn gương mặt ngốc nghếch
của anh ta, Tô Mạt càng cảm thấy không vừa mắt.

Buổi
tối về nhà, cô vẫn cố chấp mở hộp tin nhắn nhưng chỉ nhận được tin nhắn từ bố mẹ.
Bố mẹ nói tuy chuyến du lịch hơi đắt nhưng phong cảnh và chỗ ở rất tốt, coi như
đáng đồng tiền bát gạo. Ông bà Tô cho biết, nhờ phúc của con gái nên họ mới được
hưởng thụ như vậy.

Tâm
trạng của Tô Mạt tương đối nặng nề, cô cầm điện thoại, chìm vào giấc ngủ.

Ngày
thứ ba, tất cả diễn ra bình thường. Tô Mạt đưa Tống Thiên Bảo đi học. Do nhà vẫn
còn thức ăn nên cô không cần đi chợ. Tô Mạt ngồi ở phòng chờ đọc tạp chí. Mấy ngày
qua, do ngủ không say nên cô ngáp dài ngáp ngắn rồi chợp mắt lúc nào không hay.

Khi
tỉnh dậy, xung quanh không một bóng người, Tô Mạt chạy tới phòng học nhưng chẳng
thấy ai. Cô hoảng hốt tìm thầy giáo, thầy giáo nói: “Lúc tan học, tôi thấy Tống
Thiên Bảo đi tìm cô. Hai người không đi cùng nhau à?”


Mạt không nói một lời, lập tức chạy xuống tầng dưới nhưng vẫn chẳng thấy Tống Thiên
Bảo. Cô lại chạy ra nhà xe, vệ sĩ đang ngồi trong xe ô tô nghịch điện thoại. Sau
khi biết chuyện, anh ta cũng hoảng hốt. Hai người chia nhau đi tìm, Tô Mạt chạy
quanh trường học một vòng, nóng ruột đến mức người mướt mát mồ hôi. Nghĩ tới hậu
quả, hai chân cô mềm nhũn. Cuối cùng, cô ngồi xổm xuống bãi cỏ, nấc nghẹn.

Đột
nhiên có người sờ đầu cô. Tô Mạt ngẩng đầu, Tống Thiên Bảo đứng bên cạnh, mỉm cười
nhìn cô.


Mạt tức giận nhổ ngọn cỏ ném vào người anh ta, cất cao giọng: “Tống Thiên Bảo, tôi
xin anh đừng hành hạ tôi nữa có được không? Tôi rất mệt, tôi sắp bị anh dọa sợ chết
khiếp rồi, anh có biết không?”

Tống
Thiên Bảo vô cùng kinh ngạc, lắp bắp: “Tôi... thấy cô đang ngủ... nên... nên tự
đi bộ ra ngoài.”


Mạt nói: “Đi bộ? Anh chạy bộ thì có. Anh thậm chí không bằng đứa trẻ bảy, tám tuổi,
còn muốn bỏ nhà ra đi à?”

Tống
Thiên Bảo ngơ ngẩn nhìn cô, không lên tiếng.

Thấy
bộ dạng của anh ta, Tô Mạt lại bực tức, cô nói thẳng: “Tôi chẳng việc gì phải lãng
phí thời gian với anh!”

Buổi
chiều, Tô Mạt ép mình không nghĩ ngợi nhiều, gọi điện cho Vương Cư An.

Gọi
hai lần, đầu bên kia không nghe máy. Lần thứ ba, điện thoại đổ chuông một lúc mới
có người bắt máy.


Mạt hỏi thẳng: “Vương Tổng, lúc nào anh có thời gian, tôi muốn nói chuyện với anh.”

Vương
Cư An cất giọng bình thản: “Trợ lý Tô? Gần đây tôi khá bận, tuy nhiên... có lẽ tối
nay tôi rảnh.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3