Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 2) - Chương 53
Chương 53
Vượng Tài bình phục rất nhanh. Bệnh viện thú cưng gần nhà Từ Chiêu
Đệ cách nơi Cố Thắng Nam ở quá xa nên Vượng Tài được đưa đến bệnh viện thú cưng
gần nhà Cố Thắng Nam khám lại. Tấm danh thiếp đó không biết đã bị Cố Thắng Nam ném
đi đâu rồi, cô thực sự không ngờ tin tức này lại bay đến tai người nào đó ở mãi
tận chốn Thượng Hải.
Điện thoại thông báo có cuộc gọi tới qua Facetime lúc Cố Thắng Nam
đang đánh răng. Cô nghe máy, người ở đầu dây bên kia thì ăn vận chỉnh tề, cô ở bên
này lại miệng đầy bọt kem. Cố Thắng Nam cảm thấy không ổn, cô lấy khăn lau miệng,
đến lúc cảm thấy hình tượng của mình không còn quá nhếch nhác nữa mới mở miệng nói
chuyện: “Đêm muộn rồi mà sao anh vẫn còn đóng nguyên bộ âu phục thế?”
“Vừa họp xong.”
Cố Thắng Nam nhìn khung cảnh phía sau anh ta, hình như là một phòng
họp vắng lặng. Thấy anh có vẻ gầy đi, cô đang định hỏi xem anh đã ăn tối chưa thì
Lộ Tấn lại quan sát gương mặt cô hết sức nghiêm túc.
Vẻ mặt anh ta hơi kỳ dị, Cố Thắng Nam đành sờ sờ mặt mình rồi lại
nhìn vào gương nhưng vẫn không phát hiện trên mặt có gì lạ nên đành phải hỏi anh
ta: “Sao vậy anh?”
“Có phải dạo này em ra ngoài đều đeo kính sát tròng, có trang điểm
và mặc váy liền đúng không?”
Cố Thắng Nam nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quả thật là có chuyện
như vậy, nhưng đột nhiên anh ta hỏi chuyện này làm gì?
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
“Đeo kính sát tròng không tốt cho mắt, huống hồ em lại làm việc trong
bếp, suốt ngày tiếp xúc với khói lửa, sau này em cứ đeo kính có gọng bình thường
đi. Trang điểm không tốt cho da, sau này cũng cố gắng hạn chế. Váy liền cũng mặc
ít thôi, đặc biệt là loại váy ngắn trên gối, nếu không sau này dễ bị thấp khớp.”
Đó là một lời khuyên bảo rất ân cần, nhưng... tại sao Cố Thắng Nam
lại ngửi thấy mùi âm mưu?
Cố Thắng Nam nheo mắt, cũng bắt đầu chăm chú quan sát hình ảnh của
Lộ Tấn trên màn hình điện thoại. Dáng vẻ anh ta vẫn rất bình thản, như một giáo
viên khuyên nhủ một học sinh không ngoan: “Nghe nói có một bác sĩ ngoại khoa thích
em. Cô giáo Cố, loại đàn ông nông cạn đó chỉ thích ngoại hình của em thôi, em phải
cảnh giác cao độ để tránh bị lừa.”
Bác sĩ ngoại khoa?
Cố Thắng Nam ngẫm nghĩ rất lâu mới lờ mờ nhớ lại chuyện xảy ra tại
bệnh viện thú cưng lúc mình mang Vượng Tài đến khám. Bây giờ thậm chí cô đã gần
quên mặt mũi vị bác sĩ đó như thế nào rồi, tại sao việc này lại biến thành “Bác
sĩ ngoại khoa thích em” rồi?
“Anh nghe ai nói vớ vẩn thế? Em chỉ gặp vị bác sĩ đó đúng một lần
vào tuần trước mà thôi, người ta tên là gì em cũng quên mất rồi.”
Lộ Tấn sửng sốt, lát sau mới hạ thấp lông mày, ảo não lẩm bẩm một
câu: “Tên Mạnh Tân Kiệt chết tiệt...”
Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng hội nghị cách đó không xa, Mạnh Tân
Kiệt có tật giật mình đang gọi điện thoại báo cáo kết quả.
“Anh đã nói chuyện bác sĩ ngoại khoa với sếp.”
Vị nữ vương ở đầu dây bên kia hài lòng ban cho cậu ta một chữ: “Ờ!
”
Dù được nữ vương ban thưởng nhưng Mạnh Tân Kiệt vẫn rất lo lắng:
“Nhỡ đâu hai người họ cãi nhau vì chuyện này thì sao? Nếu thế chắc chắn anh sẽ bị
Lộ tiên sinh giết mất.”
Đầu dây bên kia, nữ vương bắt đầu giảng bài với giọng uể oải: “Anh
thì biết cái gì chứ? Thỉnh thoảng ghen tuông có thể cải thiện tình cảm giữa hai
người đấy.”
Mạnh Tân Kiệt vỡ lẽ, “a” một tiếng, sau một giây suy nghĩ lập tức
liên tưởng đến một vấn đề khác: “Vậy em thường làm anh ghen cũng là để tăng cường
tình cảm của chúng ta đúng không?”
Nữ vương nghĩ một đằng nói mọt nẻo, sửa lại lời cậu ta: “Mạnh tiên
sinh, anh nghiêm túc chút đi, chúng ta đã chia tay rồi.”
Mạnh Tân Kiệt không nói nữa nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ: “Sao
mà chia tay được? Mà cho dù đã chia tay thật thì cũng vẫn có thể theo đuổi lại được...”
Lúc này, Cố Thắng Nam thấy Lộ Tấn hơi quay đầu đi, miệng mấp máy,
nhưng lại không nghe rõ anh ta nói gì nên phải hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”
Lúc Lộ Tấn quay lại nhìn thẳng vào điện thoại thì đã che đậy xong
tất cả mọi tâm tình: “Không có gì... A đúng rồi, anh đã gửi chuyển phát nhanh cho
em, em đã nhận được chưa?”
Anh ta đánh trống lảng thô quá, nhưng Cố Thắng Nam cũng chỉ có thể
tiếp lời: “Thứ gì vậy anh?”
“Hôm nay, bên B dẫn anh đến thị sát cửa hàng bán lẻ của họ, anh cảm
thấy trong cửa hàng có một thứ rất hợp với em nên đã mua tặng em.” Anh ta nhìn đồng
hồ, vẻ mặt vừa tỏ ra vui mừng lại lập tức khôi phục vẻ ngạo mạn: “Rõ ràng nhân viên
chuyển phát nhanh nói hôm nay sẽ chuyển đến nơi, đúng là lừa đảo...”
Lộ Tấn còn chưa nói hết, tiếng chuông cửa nhà Cố Thắng Nam đã vang
lên.
“Reng reng!”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Vượng Tài bên ngoài đã kêu khẹc khẹc
nhắc cô ra mở cửa. Vừa nói đến là đã đến luôn rồi sao? Cô vội chạy ra cửa, bố cô
và Vivian đang xem ti vi, Vượng Tài thì đang khập khiễng đi ra, cố gắng mở cửa.
Lúc Cố Thắng Nam chạy đến thì Vượng Tài đã mở được cửa giúp cô. Nhìn thấy con khỉ
đứng diễu võ dương oai trước mặt mình, nhân viên chuyển phát lập tức sợ tái mặt.
Vượng Tài đáng thương, bày tỏ thiện chí với Tiểu Vi bị Tiểu Vi cắn,
bày tỏ thiện chí với nhân viên chuyển phát, nhân viên chuyển phát lại sợ tái mặt.
Nhưng Vượng Tài không hề ý thức được điều này, vẫn tiếp tục cười toe toét với cậu
ta, Cố Thắng Nam vội vàng chạy tới.
Facetime vẫn đang kết nối, Cố Thắng Nam vừa ra hiệu cho Vượng Tài
vào nhà vừa nói với Lộ Tấn ở đầu dây bên kia: “Chuyển phát nhanh đến rồi.”
Cố Thắng Nam ký biên lai giao hàng xong, nhân viên lập tức co giò
chạy như điên. Cô bê hộp các tông, chuẩn bị đóng cửa vào nhà, thấy Vượng Tài vẫn
nhe răng, trợn mắt cười với nhân viên giao hàng đang bỏ chạy. Chắc hẳn chính bộ
dáng này của nó đã khiến nhân viên nọ không thể không bỏ chạy bán sống bán chết.
Mặc dù biết Vượng Tài không cần an ủi, nhưng Cố Thắng Nam vẫn không
kìm được ngồi xuống, xoa đầu nó. Nhưng cô không ngờ Vượng Tài lại nhân cơ hội nhảy
lên hộp giấy, dùng cả răng lẫn tay bắt đầu mở hộp giúp cô.
Cố Thắng Nam không ngăn được Vượng Tài, đành phải bê cả hộp giấy
lẫn Vượng Tài vào nhà. Hộp giấy nhìn có vẻ to nhưng lại không nặng chút nào, Cố
Thắng Nam vừa đi vào nhà vừa hỏi Lộ Tấn: “Anh gửi cái gì cho em đấy?”
Lộ Tấn lại nhướng mày nói với vẻ bí hiểm: “Em mở ra xem là biết mà.”
Hình như chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng, Lộ Tấn không thể không
bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, em mang vào phòng rồi mới mở nhé!”
Nghe vậy, Cố Thắng Nam bất giác cúi đầu nhìn chiếc hộp trong lòng.
Lộ Tấn nhắc nhở quá muộn, Vượng Tài đã lột băng dính xong, bắt đầu thò tay vào trong
hộp lục lọi. Một giây sau, Cố Thắng Nam đã đi tới bên cạnh sofa.
Hai giây sau, Vượng Tài hưng phấn kêu khẹc khẹc, cho Cố Thắng Nam
biết rằng nó đã lục được thứ tốt.
Ba giây sau, Cố Kiến Trung và Vivian ngồi trên sofa nghe thấy tiếng
kêu của Vượng Tài, đồng thời quay lại nhìn về phía Cố Thắng Nam.
Bốn giây sau, dưới ánh mắt chăm chú của ba người, Vượng Tài sung
sướng lôi từ trong hộp giấy ra một chiếc... quần lót... viền đăng ten...
“Khẹc khẹc khẹc!” Lại thêm một chiếc quần... chữ T...
“Khẹc khẹc khẹc!” Lại thêm một đôi tất da báo... có dây đeo.
Tất cả mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt, vì quá khiếp sợ nên
không ai có phản ứng gì. Trong nháy mắt, toàn bộ đồ vật trong hộp giấy đều bị Vượng
Tài lôi ra, bàn tay lông lá của nó vung lên, các loại vải vóc mát lạnh bay lả tả
như hoa đào cuối xuân...
Cố Kiến Trung cảm thấy có thứ gì đó bay xuống đầu mình nên đưa tay
sờ, sắc mặt lập tức trắng bệch. Không cần phải lôi thứ đó xuống nhìn, Cố Kiến Trung
đã cắn răng, gần như đứt hơi.
Lộ Tấn ở đầu dây bên kia không thấy bên này nói gì, giọng nói cũng
dần trở nên nghi hoặc: “Này! A lô!”
Lộ Tấn mới nói đến đây, bộ não vận hành rất nhanh lập tức liên tưởng
đến một tình huống nào đó, giọng nói trở nên hết sức căng thẳng: “Chẳng lẽ em...”
Cố Thắng Nam đâu có tâm tư trả lời anh ta?
Lúc này, cả phòng khách đang chìm trong kinh ngạc và yên lặng, trừ
Vượng Tài. Nó nhảy thẳng từ hộp giấy lên sofa, cầm lấy chiếc quần lót trên đầu Cố
Kiến Trung, đội lên đầu mình: “Khẹc khẹc khẹc khẹc!”
Dường như nó đang muốn nói, mau nhìn xem cái mũ của Tề Thiên đại
thánh này có đẹp hay không...
Vivian không cần nhìn cũng biết cô đang nói chuyện với ai, đương
nhiên cũng biết luôn cái hộp này là do ai gửi. Vivian liền chuyển ánh mắt từ chiếc
hộp các tông lên mặt Cố Thắng Nam đầy ẩn ý, giọng nói tỏ ra vừa khó tin vừa khâm
phục: “Hai bạn thật là... bá đạo.”
Cố Thắng Nam: “...”
Vượng Tài: “Khẹc khẹc khẹc khẹc!”
Tiếng kêu vui sướng đó của Vượng Tài trở thành cơn ác mộng khủng
khiếp nhất trong đời Cố Thắng Nam.
“Rầm” một tiếng, Cố Thắng Nam trốn vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Một tay cô cầm cái hộp giấy rách nát, một tay cầm đống đồ lót siêu
gợi cảm, đứng dựa lưng vào cửa. Nhớ lại vẻ mặt của bố vừa rồi, cô vẫn còn cảm thấy
sợ hãi. Không những thế, bây giờ cô còn lo lắng, không biết mình có bỏ sót thứ gì
ngoài phòng khách không...
Đứng rất lâu để lấy lại bình tĩnh, cô chợt nhớ đến chiếc điện thoại
di động trong túi quần. Vội vã móc ra, cô phát hiện Lộ Tấn vẫn đang đợi mình.
“Chẳng lẽ em mở hộp ngay trước mặt mọi người à?”
Không cần Cố Thắng Nam trả lời, vẻ mặt như vừa nuốt phải một con
ruồi đã cho Lộ Tấn biết phán đoán của mình không hề sai. Thấy anh ta vẫn tỏ ra thờ
ơ, bình thản, Cố Thắng Nam nổi cáu, ném thẳng cái hộp trên tay xuống đất.
“Đúng là bị anh hại chết rồi!”
“Anh đã nhắc em là về phòng rồi mới mở ra mà!”
Anh ta nói cũng đúng, hơn nữa, khi Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn mớ đồ
lót đó, cô cũng phát hiện có mấy thứ quả thật rất vừa ý. Giờ đây, có trách thì chỉ
trách Vượng Tài... Cố Thắng Nam bóp cổ tay quyết định, sau này nhất định phải dạy
bảo nó, tùy tiện mở đồ của người khác là một việc rất không lịch sự, phải ngăn chặn
mọi hậu họa!
Có điều nghĩ lại, mặt Cố Thắng Nam tự nhiên đỏ bừng, cô không thể
không nhìn Lộ Tấn trên Facetime, gương mặt nghiêm túc của anh ta, cùng bộ đồ chỉn
chu trên người anh ta...
“Ông chủ của công ty người ta dẫn anh đi thị sát, vậy mà anh chọn
mấy thứ này ngay trước mặt người ta à?”
Một vị tổng giám đốc đã đến tuổi trung niên dẫn theo mấy vị cấp dưới
đắc lực lúng túng đứng chờ bên ngoài quầy hàng đồ lót gợi cảm, trơ mắt nhìn Lộ Tấn
nghiêm túc và bình tĩnh đi lại ở đó như đang nghiên cứu thị trường, sau một hồi
chọn lựa kĩ càng, cuối cùng anh ta cũng chọn món đồ lót in hoa văn... da báo...
Cố Thắng Nam không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng lúc đó như thế
nào.
Khi cô đang đắm chìm trong suy tư về cảnh tượng khiến mọi người cực
kỳ khó xử này thì rõ ràng Lộ Tấn cũng đang chìm đắm trong mối suy tư khác, nhưng
hiển nhiên những gì anh ta nghĩ và những gì cô nghĩ hoàn toàn không giống nhau.
Chỉ thấy ánh mắt Lộ Tấn nhìn xa xăm, đồng thời giọng nói cũng trở nên trầm ấm, dịu
dàng: “Tiếc là với tình hình này thì không biết đến bao giờ mới được nhìn thấy em
mặc mấy thứ đó.”
Cố Thắng Nam vờ trách: “Lưu manh...”, nhưng giọng nói không khác
gì làm nũng, vì vậy Lộ tiên sinh cũng vui vẻ tiếp thu mà không ý kiến gì.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nửa tháng trôi qua như bóng câu qua
cửa sổ, thời tiết đã dần chuyển lạnh. Khi Từ Chiêu Đệ vẫn mặc đồ mỏng bó sát người
thì Cố Thắng Nam đã bao bọc toàn thân không khác gì một chiếc bánh chưng.
Riêng trong vấn đề này, Từ Chiêu Đệ quả thực thất vọng với cô đến
cực điểm...
Trong thời gian không có đàn ông bên cạnh, niềm vui duy nhất của
Từ Chiêu Đệ trong những ngày nghỉ chính là tổ chức họp mặt khuê mật. Nhìn thấy Cố
Thắng Nam đến tụ tập với bộ trang phục đó, Từ Chiêu Đệ không nhịn được cau mày nói:
“Bạn thân yêu ơi, tại sao mới chú ý đến hình tượng được vài ngày đã trở lại nguyên
hình rồi? Cặp kính mắt này là sao? Với lại bộ quần áo trên người bạn nữa, không
khác gì phong cách của các cụ thời những năm 80 cả, từ đầu đến chân chẳng có đường
cong nào.”
“Ơ, đằng nào thì cũng có bạn trai rồi, ăn mặc lôi thôi một chút cũng
có sao đâu?”
Từ Chiêu Đệ lắc đầu vẻ vô cùng trịnh trọng, phê phán cô hết sức nặng
lời: “Phụ nữ ăn mặc, trang điểm không phải để lấy lòng đàn ông, mà là để bản thân
cảm thấy vui vẻ, hiểu không?”
“...”
Không ngờ Vivian lại tỏ ra thông cảm với Cố Thắng Nam, hắn ngắt lời
Từ Chiêu Đệ: “Không phải ai cũng giống bạn, ngày nào cũng chú ý từ sợi tóc đến tận
móng chân. Phụ nữ hoàn mỹ như vậy chỉ cần một mình bạn là đủ rồi, bạn đừng làm khó
dễ bạn ấy nữa. Bên ngoài là phụ nữ nhưng bên trong thì bạn ấy lại là đàn ông, bạn
ấy đã lừa được một gã bạn trai rồi nên có thể nghỉ ngơi một lát, bạn cứ để bạn ấy
thoải mái đi!”
Nể tình năm chữ người phụ nữ hoàn mỹ, Từ Chiêu Đệ nhướng mày không
nói thêm, chỉ mỉm cười dựa vào sofa. Nhưng mới mỉm cười được một lát, Từ Chiêu Đệ
lại đột nhiên tỏ ra cảnh giác, cô ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói với Cố Thắng Nam:
“Lần trước, tớ dùng vụ bác sĩ ngoại khoa để khiêu khích tên Lộ Tấn kia mà bây giờ
hắn vẫn chưa thèm bay về gặp bạn. Tớ luôn cảm thấy hoặc là tên đó thiểu năng tình
cảm, hoặc là hắn không hề coi trọng bạn. Bạn cũng đừng qua loa quá mức, ngày nào
cũng phải trang điểm, ăn mặc xinh đẹp mới có thể giữ được đàn ông.”
Cố Thắng Nam liên tục gật đầu tán thành, nhưng trong lòng lại suy
tính. Rõ ràng Lộ Tấn thuộc trường hợp thiểu năng EQ, anh không có bất cứ phản ứng
đặc biệt nào với ngoại hình của phụ nữ, đối với anh, phụ nữ có ngoại hình đẹp hay
xấu cũng không khác gì nhau...
Dù đã nhận định như thế nhưng không biết vì sao, Cố Thắng Nam vẫn
hơi lo lắng.
Một hôm đi làm về muộn, cô lái xe, đúng lúc gặp đèn đỏ. Cô dừng xe
lại, cầm điện thoại di động lên xem.
Cả ngày hôm nay cô không hề nhận được Facetime của Lộ Tấn...
Đúng lúc cô cầm điện thoại di động lên xem thì đèn đỏ đã chuyển xanh,
một lúc sau cô mới phát hiện ra, liền đặt điện thoại xuống, nhấn ga. Nhưng còn chưa
đi qua ngã tư thì điện thoại đã đổ chuông. Cố Thắng Nam giật mình, thấy số gọi tới
từ bếp sau, mặc dù cảm thấy thất vọng nhưng cô vẫn nhanh chóng nghe máy. Vừa bấm
nút nghe, đầu dây bên kia đã vội vàng giục cô: “Cô giáo Cố, không ổn rồi!”
Cố Thắng Nam phanh gấp: “Có việc gì vậy?”
Bên kia là giọng của Loa phóng thanh: “Chị... chị về mau lên, nhà
bếp có chuyện rồi...”
Cố Thắng Nam vừa quay đầu xe vừa hỏi: “Có chuyện gì?”
Nhưng bên kia đã gác máy đánh cộp, không cho cô một lời giải thích.
Cố Thắng Nam nhìn đồng hồ điện tử trên xe, lúc này đã là mười giờ tối. Cô tăng tốc
quay lại mà không hiểu ra sao, trong đầu nhớ lại một lượt tình hình trước khi mình
về, rõ ràng không có bất cứ dấu hiệu bất ổn nào.
Huống hồ... Cô nhớ rõ ràng mình là người cuối cùng rời khỏi nhà bếp,
Loa phóng thanh còn về sớm hơn cô... Tại sao vừa rồi người gọi cho cô lại là Loa
phóng thanh?
Cố Thắng Nam trở lại Tử Kinh, sốt ruột bước xuống, lao ra khỏi bãi
đỗ xe, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy Dư sư phụ đang đứng đợi cô ở ngoài phòng ăn...
Dư sư phụ cũng đã quay lại? Quả nhiên xảy ra chuyện lớn rồi!
Sắc mặt Cố Thắng Nam lập tức xấu hơn, cô vội đi đến chỗ Dư sư phụ:
“Rốt cuộc có việc gì vậy bác?”
“Ôi...” Dư sư phụ lắc đầu: “Cháu đi vào xem là biết mà.”
Tình hình đã nghiêm trọng đến mức Dư sư phụ cũng không nỡ nói ra?
Bị trộm đồ? Hay nhà bếp bị cháy? Cố Thắng Nam bước vội, tim đập thình thịch, đi
theo Dư sư phụ đến phòng cơm Tây.
Cả phòng cơm Tây đều đắm chìm trong vẻ yên tĩnh, hoàn toàn không
có dấu hiệu nào của tai họa... Như vậy là phòng bếp xảy ra chuyện rồi, Cố Thắng
Nam lại bước nhanh hơn, chớp mắt đã vượt qua cả Dư sư phụ.
Sau khi đã vượt qua một đoạn, Cố Thắng Nam đột nhiên phát hiện Dư
sư phụ không đi theo. Cô lập tức dừng chân, quay lại nhìn. Nhưng cô vừa quay lại
được một nửa, bất chợt...
“Tách tách!” Một chùm sáng xuất hiện trong phòng ăn.
Thứ Cố Thắng Nam nhìn thấy trước hết là bóng mình kéo dài trên nền
nhà, sau đó cô mới ngước mắt nhìn về phía nguồn sáng. Người đang đi đến chỗ cô từ
phía đó là... Lộ Tấn với bộ đồ rộng thùng thình trên người?
Ánh đèn tối dần, nhưng Cố Thắng Nam vẫn chắc chắn người mình nhìn
thấy là Lộ Tấn, mồm ngang mũi dọc, đang mỉm cười với cô.
Đầu óc cô vẫn chưa theo kịp tình hình: “Sao anh lại ở đây?” Anh ta
đút tay túi quần, hơi cúi đầu, đi về phía cô.
Đột nhiên, một câu thoáng qua trong đầu Cố Thắng Nam...
Em đứng đó, cúi đầu dịu dàng...(1)
(1) Câu đầu trong bài thơ Sayonara - Tặng người con gái Nhật Bản
của nhà thơ Từ Chí Ma.
Cố Thắng Nam vẫn chưa hiểu rõ tình hình mà đã chìm vào say đắm.
“Em quên hôm nay là ngày gì rồi à?” Giọng anh ta cũng làm say lòng
người.
Ngày gì?
Lúc này mà không biết là ngày gì thì quả thực cụt hứng, nhưng...
Cố Thắng Nam không thể không nghiêm túc suy nghĩ: Không phải sinh nhật cô, cũng
không phải sinh nhật anh ta, càng không phải ngày quốc khánh thiêng liêng...
Cô nghĩ hồi lâu mà đầu óc vẫn trống rỗng, liền lén ngước mắt nhìn,
anh ta vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô, khuôn mặt càng lúc càng mất hứng.
Cố Thắng Nam đành nhắm mắt, bất chấp mọi tình huống xảy ra. “Ơ, ngày
gì nhỉ?”
“...”
“...”
“Một trăm ngày yêu nhau.”

