Em Và Đầu Heo - Chương 07 - 08
Chương 7
Lý Minh chưa bao
giờ biết rằng, yêu đương là chuyện rất đỗi diệu kì. Phương Hữu Lân trông vậy mà
lại giỏi chăm sóc người khác vô cùng. Nàng bất mãn nói: “Chẳng nhẽ ba năm du
học Tây Ban Nha của em là công cốc hay sao?”
Tối nào nàng cũng
về nhà nấu cháo để sáng hôm sau mang vào cho anh ăn. Khi anh còn đang say giấc,
nàng đã ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp, ngồi đoan trang trên ghế. Anh thức
dậy, nàng giúp anh rửa mặt, cùng anh ăn bữa sáng. Sau đó anh truyền nước biển,
nàng tựa sát bên lấy di dộng chơi game. Cũng có lúc nàng bất giác ngẩng đầu,
hỏi anh về vấn đề khiến nàng băn khoăn không giải thích được.
Ví dụ như, nàng
thắc mắc: “Buổi tối lúc em không ở đây, anh đi vệ sinh như thế nào?”
“Có y tá giúp.”
Anh bình thản đáp.
“Cô ấy giúp là
giúp làm sao?” Nàng tròn mắt hỏi, rất chi là nghiêm túc và tò mò.
“…”
Hôm kia A Mai gọi
điện đến, ân cần hỏi thăm tình hình. Di động của Lý Minh đã tắt chức năng nhận
điện kể từ hôm anh nhập viện. Phương Hữu Lân nghe máy, chuyện trò chưa đến hai
câu đã bảo: “Này, cậu hỏi tổng giám đốc Lý đi.”, rồi đưa di động cho anh: “Tổng
giám đốc Lý, A Mai có việc cần hỏi anh.”
Nhưng A Mai chỉ
nói dăm ba câu đại loại như công ti không có việc gì, chúc anh sớm ngày bình
phục. Anh hỏi nàng: “Rốt cuộc A Mai hỏi em chuyện gì thế?”
“Hỏi em có phải
đang hạnh phúc ngọt ngào hay không? Một mình em thì hạnh phúc ngọt ngào thế nào
được, đương nhiên phải hỏi cả anh rồi. Chết, game over rồi này, tại anh hết
đấy.”
Rồi một buổi sáng
sớm tinh mơ nọ, có người đưa hoa đến bệnh viện, Phương Hữu Lân kí nhận xong,
tiu nghỉu: “Tổng giám đốc Lý, có người đặt hoa hồng đỏ giao đến tận bệnh viện
cho anh đây.”
Anh cười hớn hở:
“Tặng em đó.”
Nàng xem đi xem
lại tấm thiệp, trên đó chỉ viết: “Chúc em mỗi ngày luôn xinh đẹp và vui vẻ.”
Sau khi “a” một tiếng đầy phấn khích, nàng hí hửng: “Sao người ta biết em ở đây
hay thế nhỉ? Chao ơi, em có fan hâm mộ nặc danh cơ đấy.”
Anh thất bại thảm
hại, nghiến răng nghiến lợi: “Là anh tặng.”
Nàng ôm bó hoa
hồng đỏ rực to vĩ đại, chớp chớp mắt nhìn anh, rồi không nhịn được bật cười nắc
nẻ.
Lúc sau anh hậm
hực hỏi: “Tại sao không nghĩ là anh tặng?”
“Ai biết đâu nào,
không ngờ anh đang đau ốm mà vẫn chu đáo quá đi mất!” Chỉ một câu nói của nàng
đã khiến con tim anh bồng bềnh sung sướng.
Ba giờ chiều mỗi
ngày, nàng dìu anh xuống vườn hoa tản bộ, hai người đi một đoạn rồi lại ngồi
nghỉ ngơi. Anh đang bệnh, không thể ăn uống được gì nhiều, mỗi bước đi chỉ thấy
mơ hồ chênh chao, ấy vậy mà nắm bàn tay mềm mại của nàng, vẫn cảm nhận được
niềm hạnh phúc ngọt ngào len lỏi đến tận đáy lòng.
Mỗi lần ngồi
xuống, nàng liền ôm anh, đặt tay lên dạ dày anh, sau đó cười khúc khích bảo, êm
quá, y như gấu bông nhà em. Anh nghe vậy thoáng nhăn mặt nhăn mày, nhưng sau
cùng cũng chỉ im lặng làm lơ.
Ngày thứ ba, bác
sĩ kí giấy cho anh xuất viện, đồng thời căn dặn chi li đủ thứ, nào là ở nhà
nghỉ ngơi, chú ý chuyện ăn uống, nào là không được làm việc quá sức, phải luôn
giữ bình tĩnh, không được xúc động quá mức.
Nàng đang bắt đầu
thu dọn đồ đạc thì đột nhiên có người gõ cửa, một người đàn ông cao to đi vào,
vừa thấy nàng liền nói ngay: “Thì ra cô gấp gáp tới bệnh viện là để gặp Minh
Tử.”
Phương Hữu Lân
cũng nhận ra anh ta: “Ngày đó thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Sao hay thế nhỉ,
thật không ngờ hai anh quen nhau đấy!”
Anh ta bước tới
ngồi xuống trước giường Lý Minh, nói chuyện như bạn bè thân thiết: “Gọi điện
đến công ti mới biết cậu bị bệnh, kiếm tiền cũng có chừng mực thôi, không có gì
quý giá bằng sức khỏe đâu.”
Lý Minh thì trái
lại, tỏ ra lạnh nhạt, xa cách: “Tìm tôi có việc gì không?”
Anh ta mỉm cười
với Phương Hữu Lân, tự giới thiệu: “Tôi là Long Chiếu Vũ, bạn đại học của Minh
Tử.”
“Còn tôi là
Phương Hữu Lân. Tên anh hay thế, cái họ cũng đặc biệt nữa.” Nàng vui vẻ thoải
mái nói, cảm thấy mọi chuyện thật khéo trùng hợp. Chỉ là Lý Minh chưa từng nói
với người ngoài nàng là bạn gái của anh, vì thế bản thân nàng khó có thể mở
lời.
“Hai người có
quen biết à?” Lý Minh hỏi, nàng không sao đọc được biểu cảm trên gương mặt anh.
“Minh Tử này, cô
bạn của cậu lợi hại thật. Vì cậu mà cô ấy dám lao ra chặn đầu taxi, dám một
thân một mình chạy cả trăm mét trên cầu vượt cao tốc. Hôm đó nếu không có người
cho cô ấy đi nhờ xe thì không biết cô ấy đã gặp phải chuyện nguy hiểm gì rồi.”
Lý Minh lộ vẻ xúc
động, anh kéo nàng ngồi xuống giường rồi nắm tay nàng không buông.
“Không phiền cậu
nghỉ ngơi nữa, tôi có đem cho cậu chút thuốc bổ này, cậu ráng dưỡng sức đi
nhé.” Long Chiếu Vũ sắp đứng dậy ra về thì lại nói tiếp: “À quên, tôi định mượn
phiên dịch viên tiếng Tây Ban Nha của công ti cậu. Khoảng hai giờ trưa mai công
ti tôi mời cơm trưa khách hàng từ Tây Ban Nha sang. Nhân viên của cậu nói với
tôi là cô ấy đang ở chỗ cậu báo cáo công việc.”
Phương Hữu Lân
nghe vậy liền cười rộ lên: “Ngày mai anh hẹn khách hàng ở đâu? Tôi sẽ đến đúng
giờ.” Nói xong, nàng rõ ràng cảm thấy anh siết chặt tay nàng.
Long Chiếu Vũ phì
cười: “Giờ tôi mới biết, ‘báo cáo công việc’ ở công ti cậu nghĩa là như thế này
đây. Thôi, cô ở lại với cậu ấy đi.”
“Có sao đâu, dù
gì ngày mai anh ấy cũng ra viện rồi, tôi còn chưa cám ơn anh nữa mà, hôm đó nếu
không nhờ có anh, tôi quả thật không biết phải làm sao.”
Long Chiếu Vũ
quay qua nhìn Lý Minh, anh vẫn đeo bộ mặt vô cảm, chỉ nói đúng một câu: “Hai
người hẹn giờ đi.”.
Nàng tiễn anh ta
ra cửa, anh ta bảo ngày mai sẽ đến đón nàng. Nàng sẵn tiện đứng ngoài cửa châm
điếu thuốc, vừa lấy thuốc ra thì thấy Long Chiếu Vũ đi được nửa đường bỗng dưng
quay trở lại, anh ta châm thuốc cho nàng rồi nói: “Khăn lụa của cô còn để trên
xe tôi, mai tôi đưa lại cho cô.”
Khi nàng trở vào
phòng, Lý Minh đã nằm xuống giường. Sẽ không có gì khác thường nếu như lúc này
anh không quay mặt vào tường và đưa lưng về phía nàng. Nàng nhận ra có điều gì
đó không ổn, nhưng cũng không hỏi cho ra lẽ. Nàng đi hứng chậu nước ấm, ngâm
khăn lông, rồi làm theo cách y tá chỉ, giúp anh chườm nóng bàn tay bị ghim kim
tiêm. Mạch máu của anh rất mẫn cảm, mu bàn tay sưng đau sau khi truyền nước
biển, nghe nói chỉ chườm nóng mới có thể thuyên giảm.
Nàng cầm tay anh,
đắp khăn ấm lên trên. Bỗng, anh nắm chặt tay nàng, hành động đột ngột này khiến
nàng đau đến suýt xoa. Phương Hữu Lân vùng vẫy: “Làm gì vậy? Đau em.” Anh buông
tay, nhìn vào mắt nàng, trong đôi mắt anh phảng phất bao điều khổ sở. Nàng
cuống lên: “Anh cảm thấy khó chịu ở đâu à?”
Anh chậm rãi lắc
đầu, nàng giúp anh trở mình rồi áp tay lên trán anh, thấy nhiệt độ vẫn bình
thường, nàng mới nói: “Trưa mai em ra ngoài khoảng hai tiếng, chiều em sẽ về
đón anh xuất viện.”
Nhưng anh lại
hỏi: “Hai người gặp nhau thế nào?”
“Gặp ai cơ?” Nàng
mơ hồ hỏi lại, hỏi xong mới hiểu ra anh đang nhắc tới Long Chiếu Vũ, vì vậy
nàng bèn kể tường tận chuyện ngày hôm đó cho anh nghe. Sau khi lẳng lặng nghe
nàng kể lại, anh nói với vẻ hối lỗi: “Sau này không được bất chấp tất cả như
vậy, sự an nguy của em mới là điều quan trọng nhất đối với anh.”
“Lúc ấy em đâu
còn nghĩ được gì, mọi chuyện cứ tự nhiên như thế thôi.”
Anh rốt cuộc cũng
thôi nhíu mày, nở nụ cười dịu dàng, ôm nàng lại gần rồi hôn nàng.
Ngày hôm sau vẫn
trôi qua như thường lệ. Sau bữa sáng, Phương Hữu Lân dọn dẹp chút đỉnh rồi ngồi
xuống giường, tựa sát bên Lý Minh chơi game. Chỉ khác là nàng thấy anh kì lạ rõ
rệt, có vẻ như bồn chồn bất an, muốn nói rồi lại thôi. Nàng hỏi: “Có phải anh
đang lo không biết sau này nên đối với nhân viên Phương Hữu Lân như thế nào hay
không?”
“Vậy thì đã sao,
công là công, tư là tư, chuyện nào ra chuyện đó.” Nàng nhìn dáng vẻ của anh –
vẫn là tổng giám đốc Lý tinh tường, thông thạo, mọi chuyện đều nắm vững trong
lòng bàn tay. Nàng không hỏi gì nữa, dẫu sao mọi việc đã có anh gánh vác.
Long Chiếu Vũ
đích thân đến đón nàng. Lý Minh nheo mắt nhìn anh ta, Long Chiếu Vũ lên tiếng
chào, trước lúc mang nàng rời đi, anh ta nói: “Tôi nhất định sẽ đưa cô ấy đi
đến nơi về đến chốn.” Trước khi đi, nàng hôn anh, căn dặn: “Nửa giờ nữa người
ta sẽ đưa cháo đến đây, anh ăn ngoan nhé, ăn xong rồi thì nhớ đừng quên uống
thuốc nghe chưa.”
Long Chiếu Vũ đưa
nàng đến thẳng nhà hàng. Lúc gặp khách hàng bên kia nàng mới vỡ lẽ, tất cả mọi
người đều sẽ nói chuyện bằng tiếng Anh, hơn nữa khả năng tiếng Anh của Long
Chiếu Vũ cực kì xuất sắc. Nàng ngồi cạnh Long Chiếu Vũ, thỉnh thoảng vụng trộm
nói vài câu tiếng Tây Ban Nha với mấy vị khách kia, dù sao đã sống ở đất nước
ấy ba năm, cho nên bây giờ nhìn thấy họ, nàng không khỏi vui mừng như được gặp
lại người thân.
Bữa cơm trưa kéo
dài hai giờ đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, nàng và vị khách Tây Ban Nha hôn
hai má chào tạm biệt theo thói quen bản xứ. Long Chiếu Vũ ra tiễn họ lên xe, vì
anh ta đứng chung một chỗ với họ, nàng cũng phải hôn anh ta. Trong khi nàng có
vẻ gượng gạo, Long Chiếu Vũ lại thản nhiên như đã rất quen thuộc, anh ta chỉ
nói: “Đợi tôi một chút.”
Phụ tá của anh ta
đưa nàng một phong thư, mời nàng nhận thù lao. Nàng kiên quyết xua tay từ chối
với lý do, tuy nói là giúp nhưng thực tế chưa giúp được gì. Trợ lý khó xử: “Vậy
chị giúp em trả lại cho tổng giám đốc Long đi.” Nàng đành phải miễn cưỡng nhận
lấy trước rồi tính sau.
Long Chiếu Vũ
tiễn khách xong quay trở lại, nói: “Để tôi đưa cô về.”
Nàng vội nói:
“Không cần, không cần, tôi tự đón xe về được, tôi rảnh lắm, không bận việc gì
hết.”
Anh ta bỏ ngoài
tai câu khước từ của nàng, nhanh chóng mở cửa mời nàng lên xe rồi ngồi vào ghế
lái. Nàng lấy tiền ra định trả lại, anh ta nhếch môi cười: “Nếu người ngoài
biết được công ti chúng tôi sử dụng sức lao động mà không trả tiền lương thì
mặt mũi để vào đâu?”
“Nhưng ngoài tới
ăn uống miễn phí, tôi có phiên dịch được chút nào đâu. Chủ yếu là tôi muốn đền
ơn anh lần trước đã giúp tôi thôi.” Vì uống chút rượu trong bữa cơm lúc nãy, gò
má nàng đỏ hây hây, rồi lại thêm nét mặt nghiêm trọng, nhất thời nàng khiến
Long Chiếu Vũ say nắng mất mấy giây.
“Vậy thôi, lần
sau cô mời tôi ăn cơm là được rồi.” Anh ta quay đầu đi, chuyên tâm lái xe.
Rốt cuộc nàng
buộc phải cất tiền lại vào túi. Lát sau, nàng hỏi: “Khăn lụa của tôi đâu rồi?”
Anh ta trả lại
cho nàng chiếc khăn đã được giặt sạch sẽ, xếp ngay ngắn cẩn thận, bên ngoài còn
được bọc giấy plastic đẹp đẽ. Nàng vuốt ve lớp giấy plastic, âm thanh sàn sạt
nhè nhẹ vang lên theo từng cử động của bàn tay nàng. Nàng thật lòng nói: “Cám ơn
anh.”
“Không có gì. Tôi
vốn định hỏi cô mua ở đâu, sắp đến ngày sinh nhật của con bé em họ, tôi muốn
mua tặng nó một cái giống vậy.” Anh lơ đễnh nói.
“Tôi mua nó trong
một cửa hàng trước cổng trường đại học, cách đây nhiều năm lắm rồi. Em họ anh
mà thấy cửa hàng đó thế nào cũng thích ngay cho mà xem. Tiếc quá, khăn này tôi
dùng qua rồi, nếu không tôi sẽ tặng lại cho anh.”
“Hay cô cho tôi
mượn được không? Tôi sẽ dựa theo nó để mua cho con bé một cái tương tự như
vậy.”
Vì thế, nàng đã
đặt gói giấy về lại chỗ cũ.
Sau đó nàng bấm
số Lý Minh, lâu thật lâu anh mới nghe điện thoại. Nghe tiếng anh trả lời, nàng
mừng rỡ, ngọt ngào hỏi: “Em sắp về rồi nè, anh đang làm gì đó?”
Ai dè anh nói
lạnh tanh: “Em về nhà trước đi, anh ra viện sẽ về thẳng nhà. Mai gặp nhau ở công
ti.”, rồi ngay lập tức ngắt máy.
Nàng bần thần
nhìn di động, và rồi nổi nóng. Long Chiếu Vũ không cần nhạy cảm cũng nhận ra
nàng mất vui vì cuộc điện thoại gọi cho Lý Minh vừa rồi, anh ta hỏi: “Không sao
chứ?”
Nàng hỏi ngược
lại: “Anh biết nhà anh Lý Minh ở đâu không?”
Anh ta gật đầu.
“Vậy phiền anh đưa tôi đến nhà anh ấy.”, rồi nàng im phăng phắt. Kể cũng lạ,
trợ lý mà không biết tổng giám đốc ở đâu.
Anh ta cũng không
nói gì nhiều, ngay tức khắc vòng xe chạy về hướng nhà Lý Minh. Trên đường đi,
Long Chiếu Vũ tiếp hai cuộc điện thoại từ công ti gọi đến, nghe anh ta nói
chuyện, nàng biết công ti đang thúc giục anh ta trở về họp, nhưng anh ta chỉ
nhàn nhạt bảo cuộc họp sẽ chậm lại một giờ.
Nàng ngại ngần
nói lời xin lỗi. Anh ta cười cười bảo, đừng ngại, công việc vĩnh viễn không bao
giờ hết, muộn một chút hay trễ một chút cũng không có gì to tát.
Đến dưới lầu nhà
Lý Minh, nàng liền vội vã mở cửa xuống xe: “Cám ơn anh. Anh mau đi đi, đi đường
cẩn thận.”
Long Chiếu Vũ
nói: “Tôi chỉ biết một địa chỉ này thôi, mà cũng không chắc cậu ấy có về đây
không. Tôi ở đây đợi cô, cô lên đi, nếu cậu ấy ở đây cô gọi điện nói tôi một
tiếng, nếu không thì tôi đưa cô về nhà.”
Nghe Long Chiếu
Vũ dặn dò cẩn thận như vậy, trong phút chốc nàng rơi nước mắt buồn tủi.
Nàng đập cửa rầm
rầm, rất may, anh đang ở đây. Ngay tức thì nàng gọi điện báo cho Long Chiếu Vũ
hay, lúc Lý Minh ra mở cửa, anh chỉ kịp nghe nàng nói trong điện thoại: “Anh ấy
ở nhà, cảm ơn anh, hẹn gặp anh sau.”
Nàng vào cửa,
vung chân đá bay giày, ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng khách, tức giận
đùng đùng hỏi: “Tổng giám đốc Lý, ý anh là sao? Em muốn đón anh xuất viện về
nhà, sáng sớm không phải đã tính như vậy hay sao? Bây giờ anh lại nói cái gì mà
em về trước, cái gì mà mai gặp ở công ti. Vậy anh tính tiền lương rõ ràng cho
em đi, mấy bữa nay em ở nhà nấu cháo cho anh, anh tính vô tiền làm thêm giờ hết
đi. Ngày mai em qua phòng tài vụ lấy tiền, em muốn tiền mặt! Em chả cần anh lo
chuyện em có tìm được việc khác hay không, người tài giỏi xinh đẹp như em không
chết đói được đâu mà lo.” Nàng nói liền một hơi, tức đến nghẹt thở.
Lý Minh cũng vừa
về nhà, mệt mỏi không thể đứng lâu được, lát sau anh chầm chậm đi qua ngồi kế
bên nàng. Nàng cố tình nhích ra xa, xoay đầu chỗ khác, không thèm đếm xỉa đến
anh.
Qua một lúc thật
lâu, anh vẫn không nói câu gì mà chỉ mải nhìn nàng bằng ánh mắt có nhiều nỗi
niềm phức tạp đan xen.
Nàng cắn răng,
đứng dậy đi ra cửa, đang cúi đầu xỏ giày thì đột ngột bị anh ôm chầm lấy từ
phía sau. Nàng nghe anh rên hừ hừ, cảm thông thân thể anh còn suy yếu nên đứng
im không cự tuyệt.
Giọng anh có chút
run rẩy: “Phương Hữu Lân, hôm nay lúc nhìn Long Chiếu Vũ đưa em đi anh mới nhận
ra, không phải anh chỉ đơn giản là thích em thôi đâu… anh… anh yêu em.”
Nàng nghe xong
chết lặng trong lòng anh, sau đó chậm rãi xoay người, gương mặt chân thành của
anh hiện lên trong đôi mắt hoe hoe đỏ của nàng. Nàng vòng tay ôm anh rồi thầm
thì: “Vậy thì vì cái khỉ gì mà anh phải trốn tránh cơ chứ?”
Chương 8
Nàng tựa đầu lên
hõm vai anh, cảm thấy rất dễ chịu. Chốc lát sau, nàng phát hiện Lý Minh càng
lúc càng đổ người về phía nàng, biết anh không thể đứng được lâu, nàng bèn
buông anh ra rồi kéo kéo tay anh, nói muốn tham quan phòng ngủ của anh. Hai
người vừa bước vào trong phòng, nàng liền cảm thán: “Sao nhiều tủ quần áo thế
anh, cất đồ dưới gầm giường cũng được lắm mà!”
Đỡ anh nằm xuống
giường và lấy gối kê đầu cho anh xong, nàng mới bắt đầu quan sát căn phòng một
cách kĩ lưỡng. Phòng chỉ sơn một màu trắng giản dị, diện tích phòng rất lớn,
giường cũng lớn cực kì. Ngoài hai bức thư pháp được viết bằng nét chữ mạnh mẽ,
rắn rỏi – “Ninh tĩnh trí viễn” và “Đạm mạc danh lợi”* – treo trên hai bức tường
đối diện, căn phòng hoàn toàn không hiện diện một bức hình nào của chủ nhân.
(*) Tâm trí vững vàng, không màng danh lợi.
“Nhà anh có đồ ăn
vặt không?” Nàng ngồi ở chân giường hỏi. Sau một hồi náo loạn ầm ĩ, lúc này
nàng lại thấy đói bụng. Lý Minh bảo nàng vào nhà bếp tìm trong tủ cất đồ ăn.
Nàng mở cửa tủ,
bên trong đầy ắp đồ ăn vặt, tất cả đều là những thứ nàng thường thích ăn, thậm
chí nhãn hiệu cũng không hề khác biệt. Trái tim bỗng se sắt, nàng nhìn vô số đồ
ăn trước mắt mà bối rối không biết phải làm sao. Cuối cùng nàng lấy chai rượu
Tequila mua ở Mexico và một cái li mang trở về phòng.
Anh thấy nàng đi
lâu như vậy mà lúc quay lại chỉ cầm mỗi chai rượu, tưởng rằng nàng không tìm
được, định xuống giường tìm cho nàng. Nhưng nàng đè anh lại, nghiêm mặt nói:
“Bây giờ em không muốn ăn. Có một số việc em muốn chúng ta nói rõ ràng trước
đã. Em hỏi anh đáp, không được nói dối nửa lời.”
Nói rồi, nàng đi
đến ngồi xuống ở một góc cạnh cửa sổ cách giường anh nằm rất xa, rót rượu uống
một ngụm. Tequila tuy có độ cồnmcao nhưng hương vị thơm ngọt thuần khiết, chút
rượu này đã tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
“Rốt cuộc anh
thích em vì điều gì?” Nàng hỏi, âm lượng giọng nói vừa phải không cao không
thấp, vững vàng và lý trí.
Lý Minh lần đầu
tiên thấy Phương Hữu Lân dùng thái độ như vậy nói chuyện với anh, anh tập trung
tinh thần, nghiêm túc trả lời nàng: “Vì tất cả. Em xinh đẹp, nghịch ngợm bướng
bỉnh như trẻ con, em hay giả vờ kiên cường lại hay qua loa lười biếng, nhưng em
là người sống rất chân thật và luôn lạc quan vui vẻ.” Anh kể một mạch rất nhiều
điều, nhưng dường như còn chưa kể hết.
Nghe anh nói
xong, nàng gật đầu cười nhẹ, nụ cười có đôi chút giễu cợt.
“Nói vậy hôm nay
anh dao động là vì ghen với Long Chiếu Vũ phải không?” Vì
men rượu, đôi mắt nàng long lanh mê say.
Anh nói không phải. “Thế thì vì cái gì?”
Nàng nheo mắt khó hiểu.
“Anh nghĩ là mấy hôm nay em vì áy náy và
thấy tội nghiệp anh nên mới chấp nhận ở bên anh. Tất cả những người đàn ông
khác, cho dù không bằng Long Chiếu Vũ đi nữa, cũng sẽ dễ dàng mang lại hạnh
phúc cho em. Sau khi anh xuất viện thế nào cũng khiến em khó xử, nếu đã vậy chi
bằng anh chủ động rút lui trước.” Càng về sau, lời nói của anh càng phủ đầy khổ
sở.
“Sao lại thế nhỉ?” Nàng nghiêng đầu suy
nghĩ. Sau đó nàng như bừng tỉnh ngộ: “Em biết rồi, thì ra anh lòng dạ hẹp hòi,
tới giờ này vẫn còn để bụng chuyện em gọi anh là ‘đầu heo’.”
Anh không lên tiếng phủ nhận. Qua một hồi,
anh nói: “Trước mặt em, anh chưa bao giờ cảm thấy tự tin.”
Nàng đảo mắt mấy vòng, tinh quái hỏi: “Nói
thật đi xem nào, anh không có khả năng làm chuyện đó chứ gì?”
Mặt Lý Minh loáng cái đỏ ửng, anh không ngờ
cô nàng này lại hỏi trắng trợn đến thế, nhưng vẫn ôn tồn đáp: “Chuyện đó anh
hoàn toàn có khả năng, nếu em không tin, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau kiểm
tra.”
“Thế thì anh còn muốn tự tin về cái gì nữa
hả? Nói thật với anh, thật ra em coi trọng anh là bởi vì anh có tiền, trông anh
giống đầu heo thì đã sao, anh là đầu heo vàng đấy nhé. Anh nói đi, ngoài căn
nhà này, anh còn bất động sản nào khác không?” Anh dường như không hề tức giận
vì lời nói của nàng, thản nhiên đáp: “Trong thành phố còn hai căn nữa, nhưng
địa điểm hơi cách xa một chút.”
“Thấy chưa,”, nàng vỗ tay đánh đét một cái
nói, “em nhìn một cái là trúng ngay phóc liền. Này, tất cả đều là kim ốc tàng
kiều phải không?”
“Không phải.”
“Quá tốt.” Phương Hữu Lân gật gù nói tiếp.
“Cho nên, anh không việc gì phải mất tự tin. Em thích tiền, tiền của anh chính
là sự tự tin của anh. Tuy em rõ ràng yêu tiền của anh, nhưng không phải em chỉ
biết có tiền đâu đấy. Tiền của anh, người của em, em nhất định công bằng với cả
hai. Anh đừng thấy em ngu ngơ ở Châu Âu ba năm mà coi thường em, ba năm đó em
phấn đấu vất vả, sống nhờ vào học bổng và tiền lương rửa chén bát. Ba mẹ em chỉ
là công nhân lao động nghèo khổ, cả căn nhà em còn chẳng lớn bằng phòng ngủ nhà
anh. Em không áy náy hay thông cảm gì cả, trên thực tế là em đã lợi dụng lúc
anh gặp khó khăn, hơn nữa anh đối với em thật sự quá tốt, dễ dàng bỏ qua mọi
khuyết điểm của em. Cả đời em luôn tìm kiếm một người đàn ông giống như anh,
giờ thì em đã tìm được rồi.” Nàng uống sạch nửa li rượu còn lại, sau đó nhìn
anh nhoẻn miệng cười.
Sau khi nàng dứt lời một hồi lâu, anh vẫn
không tỏ thái độ gì, chỉ nói: “Em lại ngồi gần đây.”
Nàng cầm chai rượu lảo đảo đi qua, ngồi bệt
xuống. Anh nắm chặt tay nàng, nói qua kẽ răng: “Phương Hữu Lân, em soạn hồ sơ
giấy tờ cho anh mà nói không biết à? Anh có căn biệt thự ngay tại hoa viên Lệ
Thủy, nơi đó em quá quen thuộc còn gì.”
Nàng giãy khỏi tay anh, lắc lắc đầu cho
tỉnh rượu. Ba mẹ và ông bà ngoại nàng sống tại khu hoa viên đó, trước khi đi Mexico nàng còn
về thăm nhà. Một ngày nọ Lý Minh tạt qua xem chừng nhà cửa một chút, vốn dĩ căn
biệt thự này bình thường luôn có người trông coi, anh rất ít khi tới đây. Ngày
ấy anh tình cờ đi ngang nhà hàng xóm, thấy Phương Hữu Lân đang cầm kéo cắt cành
nho, sau này hỏi ra mới biết được nhà đó họ Phương, nghe nói cô con gái họ vừa
từ Tây Ban Nha trở về.
Thấy nàng lại muốn rót rượu, anh đưa tay
ngăn cản: “Đừng uống nữa.”
Nàng cười mơ hồ: “Em không sao, anh để em
uống đi, nói ra sự thật cần rất nhiều can đảm.”
Nàng nhấp chút rượu, đặt li xuống, khẽ cắn
môi rồi bắt đầu câu chuyện: “Có nhiều khi, lời nói thật nghe còn vô lý, khó tin
hơn cả lời nói dối. Nhưng nếu như anh muốn nghe sự thật thì em sẽ chiều theo ý
anh.”
Nàng thở hắt ra, thấy anh nhìn nàng với ánh
mắt sáng rực như ngọn đuốc, như thể muốn soi rọi, xuyên thấu cả người nàng.
Nàng ưỡn ngực, nói: “Ba mẹ em buôn bán linh kiện xe hơi kiếm được rất nhiều
tiền. Khi em vào tiểu học, ba mẹ vì không có thời gian chăm sóc em nên gửi em
vào trường nội trú, mãi cho đến lúc em lên lớp mười một mới đón em về, nói là
để em yên tâm ôn tập thi đại học cho tốt. Tới giờ em cũng không thích sống một
mình cô đơn trơ trọi, nhưng mà mãi rồi đã thành thói quen. Em luôn hi vọng có
ai đó quan tâm em, yêu em,”, nàng nheo mắt ngước lên nhìn trần nhà, “xem em như
cả thế giới của người ấy, dung túng cho em, dù có phạm lỗi lầm lớn tới cỡ nào
em cũng không lo sợ, bởi vì người ấy sẽ tha thứ tất cả. Ngoài Carlos, em cũng
đã trải qua vài mối tình dang dở với những người khác, nhưng bọn họ người thì
yêu bản thân nhiều một chút, người thì yêu sự nghiệp nhiều một chút, thậm chí
có người còn yêu bóng đá nhiều hơn yêu em. Ngoại hình thì có gì quan trọng chứ?
Có phải diễn viên đâu mà ngày ngày phải chăm chăm vào vẻ bề ngoài. Hôm đó em
gặp anh lần đầu tiên, với lại tụi mình cũng chỉ là hai người xa lạ nên em chỉ
nói giỡn cho vui với mấy đứa bạn học cũ thôi, không ngờ lại làm tổn thương tới
anh.” Nàng nói xong nhìn sắc mặt thâm trầm của anh cười chúm chím.
“Em kể anh nghe chuyện này nhé. Hồi em học
đại học, cô bạn cùng phòng đứng dưới kí túc xá chia tay bạn trai, cậu kia căm
tức hỏi: “Thằng đó có đẹp trai không?”, cô nàng cười khinh bỉ đáp: “Đẹp hay xấu
gì tôi cũng yêu hết!” Câu nói đó được tất cả mọi người lan truyền trong kí túc
xá suốt một tháng trời. Buổi sáng ngày thứ hai đến thăm anh, lúc anh còn chưa
thức, em bỗng nhiên nhớ lại câu nói này, thế rồi mới nhận ra đây là chính điều
em muốn nói với anh, hơn nữa còn muốn nói một cách hùng hồn như cô bạn ấy. Bao
nhiêu năm qua, chỉ có anh là tốt với em mà không cần đền đáp. Em là người cần
rất nhiều rất nhiều tình yêu, anh đừng bận tâm tới chuyện tự tin nữa, chỉ cần
rất yêu rất yêu em là đủ. Nếu anh không làm được thì bây giờ cứ nói thẳng, em
tuyệt đối sẽ không bám riết lấy anh.”
Anh đưa tay định vuốt tóc nàng, bỗng chốc
nàng giữ tay anh lại, vùi mặt vào trong lòng bàn tay anh và òa khóc nức nở. Anh
thuận thế kéo nàng nằm xuống bên cạnh rồi đắp chăn cho nàng. Có lẽ vì tác dụng
của rượu nên nàng rất phối hợp. Nằm trong vòng tay của anh, cả người nàng nóng
ran. Anh thật sự khó kìm nén, khàn giọng hỏi nàng: “Em có muốn không?”
Nàng chủ động hôn anh, trả lời: “Muốn.”
Không chắc nàng có còn tỉnh táo để hiểu ra
ý tứ trong câu hỏi của mình hay không, anh dịu dàng mơn man gương mặt nàng, hỏi
lại lần nữa: “Em chắc chứ?”
Nàng chẳng buồn trả lời, trực tiếp cởi thắt
lưng của anh.