Thanh gươm huyền bí (Quyển 1) - Chương 1 phần 1

Chương 1: Con mèo và cây trăn

Will vừa kéo mạnh tay
mẹ vừa giục, “Đi nào, đi mà mẹ…” Nhưng mẹ cậu vẫn còn do dự. Trong ánh sáng
buổi chiều, Will hết nhìn lên lại nhìn xuống con phố hẹp dọc theo những dãy nhà
nhỏ. Phía trước mỗi ngôi nhà đều có một mảnh vườn tí hon với hàng rào xung
quanh. Ánh nắng mặt trời đang tắt dần trên những khung cửa ở một bên và để lại
bên kia chìm vào bóng tối. Lúc này không còn nhiều thời gian nữa. Mọi người có
thể đang dùng bữa tối và chẳng mấy chốc những đứa trẻ khác sẽ quay quần lại,
nhìn ngó thức ăn, rồi bình luận và cả nhận xét nữa. Chờ đợi lúc này quả là quá
mạo hiểm nhưng tất cả những việc cậu có thể làm là thuyết phục mẹ như thường
lệ.

“Mẹ à, mình hãy vào gặp
bà Cooper đi,” cậu bé nói. “Mẹ nhìn này, hai mẹ con mình sắp tới được đó rồi.”

“Bà Cooper?” Bà mẹ hỏi
lại đầy nghi ngờ.

Nhưng cậu bé đã rung
chuông cửa. Để làm được vậy cậu phải đặt chiếc túi xuống vì một tay cậu vẫn còn
phải ôm mẹ. Bất cứ ai nhìn thấy một cậu bé mười hai tuổi đang ôm mẹ như thế
cũng đều thấy ái ngại, nhưng cậu bé biết điều gì sẽ xảy ra nếu không giữ lấy.

Cánh cửa bật mở, xuất
hiện dáng người gù gù của bà giáo già dạy đàn piano, với mùi nước hoa oải hương
đặc trưng như cậu vẫn nhớ.

“Ai đó? Là William đấy
ư?” Bà giáo hỏi. “Phải hơn một năm rồi ta không gặp cháu ấy nhỉ. Cháu muốn gì
nào, cháu yêu?”

“Làm ơn, thưa bà, cháu
muốn vào nhà và đưa theo cùng mẹ cháu,” cậu bé nói rất quả quyết.

Bà Cooper đưa mắt nhìn
người phụ nữ có mái tóc bù xù, nụ cười nửa miệng của người mất trí; còn cậu bé
có cái nhìn thật buồn rầu, cặp môi mím chặt, khuôn hàm nhô lên. Rồi bà lão nhìn
mẹ của Will, bà Parry, chỉ trang điểm có một bên mắt, bên kia để không. Cả bà
mẹ và Will đều không để ý tới điều này. Có điều gì đó không hợp lý.

“Thôi được…” Bà nói rồi
bước tránh sang một bên để lấy lối đi vào căn sảnh hẹp.

Will nhìn quanh hết con
phố trước khi đóng cửa lại. Lúc này bà Cooper mới để ý thấy và Parry nắm tay
con trai mình chặt như thế nào, và cậu bé dẫn mẹ vào phòng khách nơi để chiếc
đàn piano thật dịu dàng đến ra sao (dĩ nhiên, đấy là phòng duy nhất mà cậu bé
biết); rồi bà để ý thấy cả quần áo của Will và mẹ cậu đều có mùi hơi mốc như
thể chúng bị ngâm quá lâu trong máy giặt trước khi khô. Họ ngồi trên ghế sô
pha, ánh nắng mặt trời rọi vào khuôn mặt, bà nhận ra hai mẹ con họ rất giống
nhau, cũng đôi xương gò má rộng, cặp mắt to và mái tóc thẳng màu nâu.

“Sao vậy, William?” Bà
lão hỏi. “Có vấn đề gì à?”

“Mẹ cháu cần một nơi để nghỉ ngơi trong vài ngày,” cậu bé trả lời. “Lúc
này mà chăm sóc mẹ cháu ở nhà thì khó lắm bà ạ. Không phải mẹ cháu ốm đâu, mẹ
cháu chỉ là giống kiểu rối loạn không minh mẫn, và hơi lo lắng một chút thôi.
Chăm sóc mẹ cháu cũng không khó lắm đâu bà ạ. Mẹ cháu chỉ cần có ai đó đối xử
tử tế với mẹ và cháu nghĩ rằng có lẽ chỉ có bà mới có thể làm việc này một cách
dễ dàng

Người phụ nữ nhìn con trai mình mà dường như không hề hiểu lấy một chút,
bà Cooper còn thấy một vết thâm tím trên mặt người phụ nữ này. Will không rời
mắt khỏi bà Cooper, cậu diễn đạt không được rõ lắm.

“Mẹ cháu sẽ không tốn đâu,” cậu bé tiếp tục. “Cháu vừa mới mua mấy túi
thức ăn, đủ cho đến tận ngày cuối cùng, cháy nghĩ vậy. Bà cũng có thể dùng một
ít ở đấy. Mẹ cháu không ngại chia sẻ đâu.”

“Nhưng… bà không hiểu liệu bà có nên… liệu mẹ cháu có cần bác sĩ không
nhỉ?”

“Không! Mẹ cháu đâu có ốm.”

“Nhưng phải có ai đó để có thể… ý bà là ở nhà cháu không có hàng xóm hay
bà con họ hàng…”

“Gia đình cháu không có họ hàng ở đây. Chỉ có mỗi hai mẹ con thôi. Hàng
xóm gần nhà cháu thì quá bận rộn.”

“Thế còn dịch vụ xã hội? Bà không phải là có ý ngăn cháu, nhưng…”

“Không! Không. Mẹ cháu chỉ cần giúp một chút thôi. Cháu không thể làm gì
hơn trong một thời gian ngắn nhưng cháu sẽ không đi lâu đâu bà ạ. Cháu sẽ….
Cháu có nhiều việc phải làm. Cháu hứa sẽ quay trở về sớm và đón mẹ cháu về nhà,
cháu hứa đấy. Bà sẽ không phải làm việc này lâu đâu.”

Người mẹ quay về phía Will nhìn cậu thật tin tưởng, còn Will mỉm cười với
mẹ thật tình cảm để cho bà yên lòng. Bà Cooper không thể từ chối trước cảnh
tượng này.

“Thôi được,” quay về phía bà Parry, bà lão nói, “Ta chắc là sẽ không có
vấn đề gì trong một vài ngày. Cô có thể ở phòng của con gái ta, nó bây giờ đang
ở Australia, nó sẽ không cần đến căn phòng đó nữa.”

“Cảm ơn bà!” Cậu nói rồi đứng bật dậy như thể cậu đang có việc rất vội
phải đi.

“Nhưng cháu đi đâu?” Bà
Cooper hỏi.

“Cháu sẽ đến ở nhà một
người bạn, cháu sẽ gọi điện thoại thường xuyên. Cháu có số điện thoại của bà
rồi. Sẽ ổn thôi bà ạ.”

Mẹ cậu bé nhìn cậu ngơ
ngác, Will cúi xuống, hôn mẹ một cách vụng về.

“Đừng lo mẹ ạ,” cậu bé
nói. “Bà Cooper sẽ chăm sóc mẹ tốt hơn con đấy. Mai con sẽ gọi điện nói chuyện
với mẹ”.

Họ ôm nhau thật chặt,
rồi Will hôn vào má mẹ, cậu nhẹ nhàng gỡ tay mẹ ra khỏi người mình trước khi đi
ra cửa. Qua ánh mắt của Will, bà Cooper thấy cậu bé rất buồn, như nhớ ra điều
gì, cậu bé quay đi rồi giơ tay chào.

“Tạm biệt bà Cooper,”
Will nói, “Cháu cảm ơn bà nhiều lắm.”

“William, bà mong cháu
sẽ nói cho bà biết rắc rối của cháu…”

“Nó hơi phức tạp một
chút,” cậu bé nói, “nhưng mẹ cháu sẽ không gây phiền hà cho bà đâu, cháu nói
thật đấy.”

Đó không phải những gì
bà Cooper lo lắng, cả bà và Will đều biết điều này; bà cảm thấy Will đang đảm
nhận một công việc rất khó khăn, bất kể đó là việc gì…

Cậu quay đi và nghĩ về
ngôi nhà của mình.

Gần ngôi nhà của Will
và mẹ đang ở là một con đường vòng trong khu điền trang hiện đại với hàng chục
ngôi nhà giống hệt nhau. Trong số những ngôi nhà đó thì nhà của họ là căn nhà
tồi tàn nhất. Mảnh vườn phía trước chỉ là một khoảng đất nhỏ um tùm cỏ dại, hồi
đầu năm mẹ cậu đã trồng một vài bụi cây nhưng chúng đều héo queo và chết vì
không được tưới đủ nướKhi Will đi tới một góc phố, con mèo Moxie của cậu nhổm dậy
từ chỗ nằm yêu thích của nó dưới cây tú cầu, nó duỗi mình ra trước khi chào cậu
chủ bằng tiếng meo nho nhỏ rồi dụi đầu vào chân Will.

Cậu bé bế con mèo lên
rồi thì thầm: “Họ có quay trở lại không hả Moxie? Mày có nhìn thấy họ không?”

Ngôi nhà thật yên lặng.
Trong ánh sáng cuối cùng của một ngày còn sót lại, người đàn ông phía bên kia
đường đang rửa ô tô, anh ta không để ý tới sự có mặt của Will và cậu cũng không
nhìn anh ta. Càng ít người để ý càng tốt.

Bế Moxie trên tay, cậu
mở cửa bước vào nhà thật nhanh. Will nghe ngóng cẩn thận trước khi đặt con mèo
xuống. Không một tiếng động nào, ngôi nhà hoàn toàn yên lặng.

Will mở cho mèo Moxie
một hộp đồ ăn rồi để nó ăn ở dưới bếp. Bao lâu nữa thì những người đàn ông kia
quay lại. Không thể nói trước được điều gì, nhưng tốt nhất là cậu phải thật
nhanh lên mới được. Will đi xuống cầu thang và bắt đầu tìm kiếm.

Thứ mà cậu bé tìm là
một chiếc cặp đựng giấy tờ méo mó bằng da có màu xanh lá cây. Chỉ mong một căn
nhà bình thường cũng có quá nhiều nơi để cất giấu những thứ như vậy chứ chẳng
cần phải dùng đến mảnh da dê hay một hầm rượu rộng để người khác khó tìm thấy.
Đầu tiên, Will tìm kiếm phòng của mẹ. Cậu rất ngượng khi nhìn thấy ngăn tủ đựng
đồ lót của mẹ cậu. Kế đó, Will tìm kiếm ở tất cả các phòng còn lại một cách có
hệ thống hơn. Con mèo Moxie cũng đồng hành với chủ mình bằng cách vừa quan sát
Will vừa tự liếm bộ lông.

Will vẫn chưa tìm ra
thứ mà cậu đang cần.

Trời đã tối đen, bụng
bắt đầu cồn cào, Will tự nướng cho mình chiếc bánh đậu, sau đó ngồi vào bàn ăn
và tìm cách tốt nhất để tìm kiếm ở tầng dưới.

Ngay khi cậu vừa ăn
xong thì chuông điện thoại reo vang.

Cậu sững người, tim đập
thình thịch. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại ngừng hẳn, Will đếm được cả
thảy hai mươi sáu hồi. Cậu đứng dậy, đặt đĩa vào chậu rửa rồi lại tiếp tục việc
tìm kiếm.

Bốn tiếng sau, Will vẫn
chưa tìm ra chiếc cặp bằng da màu xanh lá cây. Đã hơn một giờ rưỡi, người mệt
lử, Will để nguyên cả quần áo, nằm vật xuống giường, cậu thiếp đi lúc nào không
hay. Giấc mơ của cậu thật căng thẳng và ngột ngạt, cậu luôn thấy gương mặt
hoảng hốt bất hạnh của mẹ hiện ra nhưng không sao tìm được bà.

Đúng lúc đó cậu tỉnh
dậy (mặc dù cậu đã ngủ được gần ba giờ), cậu nhận thấy có hai việc đang xảy ra.

Một là cậu biết được
mình đang ở đâu. Thứ hai, cậu biết hai gã đàn ông kia đang đi xuống cầu thang
và mở cửa bếp.

Nhấc con mèo Moxie ra
khỏi lối đi, nhẹ nhàng ra dấu im lặng với nó, rồi cậu xoay chân xuống cạnh
giường và xỏ vào giầy. Dây thần kinh của cậu như căng ra để nghe những tiếng
động ở dưới nhà; thật yên lặng, chỉ có tiếng một chiếc ghế bị nhấc ra rồi lại
đặt vào chỗ cũ, tiếng trao đổi nhanh, tiếng cọt kẹt của ván sàn.

[Chúc bạn đọc sách vui
vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Cố nhẹ nhàng hơn họ,
Will rón rén rời khỏi phòng ngủ, đi tới phòng dành cho khách ở tầng trên cùng.
Trời không còn tối đen nữa, khi trời sắp sáng, trong ánh sáng lờ mờ cậu có thể
nhìn thấy chiếc máy khâu cũ. Chỉ mấy giờ trước đây, cậu đã lục lọi ở khắp căn
phòng này, vậy mà lại bỏ quên ngăn bên cạnh chiếc máy khâu. Tất cả mẫu vải và
ống chỉ được cất ở đây. Cậu thấy điều này thật khó hiểu. Hai gã đàn ông đang đi
xuống cầu thang, Will thấy có ánh sáng mờ nhòe đung đưa ở phía cửa giống như là
ngọn đuốc.

Tìm thấy cái móc của
ngăn kéo, Will liền mở nó ra và đây là những gì cậu đã nghe nói, chiếc cặp đựng
giấy tờ màu xanh lá cây.

Bây giờ Will sẽ phải
làm gì?

Không làm gì cả, ít
nhất là lúc này. Cậu núp mình trong bóng tối, tim đập thình thịch, căng tai lên
lắng nghe.

Hai người đàn ông đã ở
sảnh. Will nghe thấy một gã nói thật nhỏ, “Nhanh lên, tao thấy người ta bắt đầu
đi giao sữa rồi đấy.”

“Không phải ở đây, mình
phải tìm ở trên gác mới được,” gã còn lại nói.

“Tiếp tục đi, đừng la
cà nữa.”

Will tự trấn an mình
khi cậu nghe thấy tiếng cọt kẹt ở những bậc thang trên cùng. Chúng không hề gây
một tiếng động nào ngoại trừ những tiếng động ở cầu thang. Rồi chúng dừng lại.
Qua khe cửa buồng ngủ, Will thấy một luồng ánh sáng yếu ớt chiếu qua sàn nhà
phía bên ngoài.

Cánh cửa bắt đầu bị đẩy
ra. Will đợi cho đến khi gã đàn ông kia đứng trước ngưỡng cửa mới đột ngột đâm
sầm vào bụng của kẻ đột nhập.

Không ai trong bọn
chúng nhìn thấy con mèo.

Khi hai gã vừa đi tới
bậc thang cuối cùng, thì con mèo Moxie đã nhẹ nhàng rời khỏi giường, nó đứng
ngay trước bọn chúng, đuôi dựng ngược lên như thể nó đã sẵn sàng nhảy vào những
kẻ đột nhập. Bọn chúng đã có thể xử lý được Will bởi chúng có kinh nghiệm,
nhưng Moxie đã ở trên lối đi và khi gã đột nhập cố gắng lùi lại, gã liền bị ngã
nhào vào con mèo. Với một tiếng kêu hẫng chói tai gã lăn xuống cầu thang, đầu
va mạnh vào chiếc bàn trang trí.

Will tiếng vỡ rùng rợn,
nhưng không mất thời gian dừng lại để nghĩ về nó. Chộp lấy chiếc cặp hồ sơ, cậu
khom mình xuống dưới lan can, nhảy qua người đàn ông đang nằm co giật, người
giập nát. Cậu ôm chặt chiếc túi mua đồ bị rách trên bàn, chạy ra cửa chính
trước khi gã còn lại có thể làm được nhiều việc hơn là ra khỏi phòng khách và
trừng mắt nhìn.

Thậm chí trong lúc sợ
hãi và vội vàng như vậy cậu cũng không khỏi băn khoăn tại sao gã ta không thét
vào mặt cậu hoặc không đuổi bắt cậu. Chúng cũng có thể đuổi theo cậu ngay sau
đó, bằng chiếc xe ô tô hoặc dùng điện thoại di động. Việc duy nhất cần làm lúc
này là chạy.

Cậu trông thấy người
đưa sữa rẽ vào gần tới nơi, ánh sáng từ chiếc xe chở hàng tái nhợt trong vầng
rạng đông đã tràn ngập khắp bầu trời. Will nhảy qua hàng rào sang khu vườn nhà
bên cạnh, xuống lối đi bên ngoài ngôi nhà này, rồi nhảy qua tường rào, băng qua
một bãi cỏ còn ướt đẫm sương, đi qua hàng rào tới những bụi cây dại đan xen lẫn
nhau phía giữa những ngôi nhà và con phố chính. Cậu bé trườn dưới một bụi rậm
và nằm ở đó, người ngợm bẩn thỉu, run rẩy. Ra đường lúc này thì quá sớm: hãy
đợi một lát, cho đến khi giờ cao điểm bắt đầu.

Cậu không thể đẩy ra
khỏi đầu mình tiếng rắc khi đầu gã đàn ông đó va vào bàn, cái cổ của gã ngoẹo
hẳn sang một bên và chân tay co giật. Gã đã chết. Cậu đã giết chết gã.

Cậu bé không thể xua
được hình ảnh đó ra khỏi đầu nhưng cậu phải làm như vậy. Đã quá đủ để nghĩ về
nó. Mẹ cậu, liệu bà có an toàn ở nơi đó hay không? Liệu bà Cooper có nói gì
không? Thậm chí liệu Will có thể quay trở lại như cậu đã hứa hay không? Bởi cậu
không thể về nữa vì giờ cậu đã giết người.

Thế còn Moxie. Ai sẽ
chăm nó? Liệu nó có lo lắng cho hai mẹ con hay không? Liệu nó có cố lần theo ch
của nó hay không?

Trời sáng dần. Ánh sáng
lúc này cũng đủ để cậu kiểm tra xem có những gì trong chiếc túi mang theo: ví
của mẹ này, lá thư mới nhất của luật sư này, bản đồ miền Nam nước Anh, vài
thanh sôcôla, kem đánh răng, mấy đôi tất và quần lót. Có cả chiếc cặp đựng tài
liệu bằng da màu xanh lá cây.

Mọi thứ đã ở đó. Tất cả
mọi thứ đã theo đúng kế hoạch, thực sự là vậy.

Trừ một việc là cậu đã
giết người.

Khi Will mới lên bảy,
cậu bé đã nhận ra mẹ mình khác với người bình thường, cậu thấy mình cần phải
chăm sóc mẹ. Họ ở trong siêu thị cùng chơi một trò chơi: hai mẹ con chỉ được
phép nhặt hàng vào giỏ khi không có ai để ý đến. Việc của Will là nhìn xung
quanh và nói nhỏ “nào,” và mẹ lấy một hộp hay một túi đồ từ trên giá rồi bỏ
chúng vào giỏ. Khi mọi thứ đã ở trong giỏ thì họ được an toàn bởi vì không ai
nhìn thấy cả.

Đây là một trò chơi
hay, nó diễn ra trong một thời gian dài bởi sáng thứ bảy các cửa hàng đều chật
ních, hai mẹ con rất giỏi trò chơi này và phối hợp rất ăn ý. Will yêu mẹ lắm,
cậu thường nói cho mẹ biết rằng cậu rất yêu bà, mẹ cậu cũng thường nói như vậy
với cậu.

Khi ra đến gần quầy
thanh toán Will rất phấn khích và hạnh phúc vì họ gần như đã thắng cuộc. Một
phần của trò chơi là mẹ giả vờ làm mất ví, thậm chí bà còn nói rằng hẳn có kẻ
thù đã lấy mất ví của bà; nhưng vào lúc đó, Will cảm thấy mệt mỏi và cả đói
nữa. Lúc này mẹ cũng không còn vui vẻ nữa, bà rất hoảng sợ. Rồi họ vòng lại,
trả tất cả những thứ trong giỏ vào giá, đây mới là lúc hai mẹ con càng phải cẩn
thận vì kẻ thù thật của hai mẹ con họ đang lần theo dấu vết của họ bằng chính
số thẻ tín dụng của mẹ mà chúng biết bởi vì chúng đã lấy trộm ví của bà

Will thực sự hoảng sợ.
Cậu nhận ra rằng mẹ mình thông minh đến thế nào khi làm cho mối nguy hiểm biến
thành một trò chơi. Nhờ đó mà Will không hề hoảng sợ, cậu phải giả vờ là mình
không hề sợ để làm an lòng mẹ.

Vì vậy, Will bé bỏng
giả vờ là trò chơi vẫn tiếp tục, mẹ không phải lo lắng là con trai mình đang sợ
hãi rồi họ về nhà mà không hề mua bất cứ thứ gì, và an toàn khỏi kẻ thù. Sau
đó, Will tìm thấy ví của mẹ nằm trên bàn ở đại sảnh. Vào thứ Hai, hai mẹ con đi
tới ngân hàng, đóng tài khoản rồi lại mở cái khác, cũng chỉ là để cho chắc
chắn. Nhờ đó mà nguy hiểm qua đi.

Nhưng cũng thỉnh thoảng
Will nhận ra rằng kẻ thù của mẹ không phải đến từ bên ngoài mà chính là từ tâm
thức của bà. Điều đó không làm cho họ bớt lo, không làm cho sự việc bớt khủng
khiếp và nguy hiểm hơn; điều đó có nghĩa là cậu phải chăm sóc mẹ cẩn thận hơn
nữa và giữ kín những điều lo lắng của mẹ.

Bố Will đã mất tích khi
cậu còn quá nhỏ để có thể nhớ được bố mình. Cậu bé rất tò mò muốn biết về bố,
cậu thường quấy rầy mẹ bằng những câu hỏi mà phần lớn bà không thể trả lời
được.

“Bố có giàu không?”

“Bố đã đi đâu?”

“Tại sao bố lại đi hả
mẹ?”

“Bố chết rồi có phải
không mẹ?”

“Bố sẽ quay trở về
chứ?”

“Trông bố như thế nào,
mẹ?”

Chỉ có duy nhất câu hỏi
cuối cùng là bà có thể trả lời cho cậu. Rằng bố của cậu, ông John Parry là một
người đàn ông đẹp trai, ông còn là một sĩ quan rất dũng cảm và tài gi của lực
lượng lính thủy đánh bộ Hoàng gia. Ông đã rời bỏ quân ngũ để trở thành một nhà
thám hiểm. Ông đã dẫn đầu đoàn thám hiểm đi tới những vùng đất xa xôi của thế
giới. Will run lên vì xúc động khi được biết điều này. Không có gì tuyệt vời
hơn khi có bố là nhà thám hiểm. Kể từ khi đó, trong tất cả các trò chơi của
mình, Will có một người bạn đồng hành vô hình. Bố và Will cùng nhau thám hiểm
rừng nhiệt đới, cùng căng mắt nhìn ra vùng biển đầy bão tố từ phía boong tàu,
cùng cầm ngọn đuốc lên để giải mã những câu viết trong hang dơi…. Họ là những
người bạn tốt nhất của nhau, vô số lần họ đã cứu sống nhau, họ cùng nói chuyện,
cùng cười với nhau suốt đêm dưới ánh lửa trại.

Nhưng khi lớn hơn cậu
bé bắt đầu tự hỏi. Tại sao lại không hề có một bức ảnh nào của bố ở nơi này hay
là ảnh của ông chụp với những người đàn ông ở Bắc cực có bộ râu màu hoa râm đi
trên chiếc xe trượt tuyết đang nghiên cứu sự phân hủy của các loài thân leo ở
rừng nhiệt đới? Chẳng nhẽ không có một chiến tích nào của bố còn sót lại ngoại
trừ sự tò mò mà ông mang về nhà hay sao? Lẽ nào không có lấy một quyển sách
viết về bố?

Mẹ của Will không hề
biết. Nhưng có một điều mẹ nói đã in đậm vào tâm trí Will.

Mẹ đã nói rằng: “Một
ngày nào đó, con sẽ theo chân cha con. Con cũng sẽ trở thành một người vĩ đại. Con
sẽ đảm đương nhiệm vụ của cha con.”

Mặc dù Will không biết
ý mẹ muốn nói, nhưng cậu hiểu được ý nghĩa của nó, cậu thấy niềm tự hào và ý
thức của cậu được nâng cao lên rất nhiều. Tất cả các trò chơi của cậu sẽ trở
thành hiện thực. Bố vẫn còn sống, ông chỉ bị lạc ở nơi hoang dã nào đó, Will sẽ
giải thoát cho bố và tiếp bước ông… Nếu bạn có một mục đích vĩ đại như thế thì
sống trong một thế giới đầy khó khăn như thế này cũng thật đáng.

Vì vậy cậu giữ kín điều
lo lắng của mẹ. Mỗi khi mẹ bình tĩnh và tỉnh táo, cậu thường cẩn thận học cách
đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa để khi nào mẹ không minh mẫn hay hoảng loạn
cậu có thể tự làm lấy. Cậu còn học được cả cách che giấu bản thân mình, cả cách
làm cho mình không bị để ý khi ở trường học, không bị hàng xóm để ý, thậm chí
khi mẹ đang trong tâm trạng hoảng loạn đến nỗi bà khó có thể nói. Điều mà Will
sợ hơn cả là những nhà chức trách có thể biết được mẹ cậu không bình thường và
đem mẹ đi nơi khác rồi trao cậu cho những người hoàn toàn xa lạ. Dù có khó khăn
thì vẫn còn hơn là hai mẹ con phải xa nhau. Có những lần mẹ tỉnh và vui vẻ trở
lại, bà lại cười vào những sợ hãi mà mình đã trải qua, bà lại thật ngọt ngào và
đầy yêu thương, làm cho Will nghĩ rằng không có gì tốt hơn như vậy, và không có
gì tốt hơn là được ở với mẹ mãi mãi.

Nhưng rồi những người
đàn ông kia đã tới.

Họ không phải là cảnh
sát, cũng không phải là dịch vụ xã hội và ít nhất theo nhận xét của Will thì họ
cũng không phải là tội phạm. Họ không nói cho hai mẹ con biết rằng họ muốn gì,
mặc cho cậu cố đuổi họ đi, những người này chỉ nói chuyện với mẹ cậu. Để rồi
sau đó, mẹ cầu lại đầy tâm trạng.

Một lần Will nghe trộm
từ phía ngoài cửa, cậu thấy những người này hỏi về bố mình, Will cảm thấy hơi
thở của mình như gấp gáp hơn.

Những người đàn ông này
muốn biết ông John Parry đã đi đâu và liệu ông có gửi lại cái gì cho mẹ cậu
không, khi nào thì mẹ cậu mất liên lạc với bố và liệu bố cậu có liên lạc với
những Đại sứ quán nước ngoài hay không. Will thấy mẹ mỗi lúc một mất bình tĩnh
hơn, cậu liền chạy vào nhà và yêu cầu họ ra khỏi nhà mình.

Mặc dù cậu còn rất nhỏ
nhưng những người này không dám cười cậu bởi trông Will lúc đó thật hung dữ.
Chỉ cần một tay thôi họ cũng có thể dễ dàng quật ngã cậu xuống sàn, nhưng Will
đâu có sợ với cơn giận sôi sục điên người.

Họ đành bỏ đi. Cố
nhiên, sự kiện này càng củng cố niềm tin ở Will rằng: Bố chỉ gặp rắc rối ở đâu
đó, và chỉ có cậu mới giúp được bố mà thôi. Trò chơi của cậu không còn là trò
trẻ con nữa, cậu cũng không còn chơi trò đó công khai như trước nữa. Nó đã
thành sự thật và cậu phải trở nên xứng đáng với nó.

Không lâu sau những
người đó lại quay lại, họ khăng khăng rằng mẹ cậu có điều gì đó cần nói với họ.
Những người này tới khi Will đang đi học. Một người giữ chân mẹ cậu dưới cầu
thang để hỏi còn người kia vào phòng ngủ lục lọi. Mẹ Will không nhận ra được họ
đang làm gì. Hôm đó Will trở về sớm và thấy họ. Một lần nữa cậu lại nổi sung
với họ và một lần nữa họ lại ra về.

Dường như họ biết rằng
cậu sẽ không báo cảnh sát vì sợ nhà chức trách sẽ đưa mẹ cậu đi. Và họ càng đến
thường xuyên hơn. Lần cuối cùng họ đột nhập vào nhà khi Will đưa mẹ từ công
viên trở về, tâm trạng của mẹ ngày một xấu hơn. Bà cứ muốn mình phải chạm vào
từng thanh gỗ trên mỗi chiếc ghế xung quanh hồ. Will giúp mẹ để có thể về nhà
nhanh hơn. Khi hai mẹ con trở về, họ nhìn thấy lưng của một người đàn ông đang
khuất dần sau ngôi nhà của họ. Will vào trong nhà thì nhận ra họ đột nhập vô
nhà và tung hầu như mọi ngăn kéo và tủ chạn. Will biết rõ thứ họ đang theo sau.
Chiếc cặp da màu xanh lá cây là vật sở hữu quý giá nhất của mẹ; cậu không bao
giờ mơ được nhìn vào đó và thậm chí còn không biết được nơi mẹ cất chiếc cặp
nữa. Nhưng cậu biết trong đó có chứa những bức thư, cậu còn biết thỉnh thoảng
mẹ vẫn đọc rồi khóc và kể về bố cậu. Vì vậy Will cho rằng đó chính là thứ mà họ
cần tìm, cậu biết có điều gì đó trong chiếcặp này.

Đầu tiên cậu quyết định
tìm một nơi nào đó an toàn cho mẹ ở. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu làm gì có bạn để
nhờ, còn hàng xóm thì quá ư tò mò. Người duy nhất cậu nghĩ có thể tin cậy được
là bà Cooper. Khi mẹ đã ở đó an toàn, mình sẽ đi tìm chiếc cặp màu xanh lá cây,
sẽ nhìn xem có gì trong đó rồi mình sẽ đến Oxford, nơi cậu có thể có câu trả
lời cho mình. Nhưng những người đó lại đến quá sớm.

Bây giờ cậu đã giết
chết một người trong số họ. Cả phía cảnh sát cũng sẽ truy nã cậu.

Được thôi, Will đã rất
giỏi khi để cho mình không bị chú ý. Bây giờ cậu phải làm điều này tốt hơn cả
trước kia và giữ cho đến tận khi cậu tìm thấy bố hoặc bọn họ tìm thấy cậu. Nếu
họ tìm ra Will trước, cậu sẽ không quan tâm tới chuyện mình sẽ giết chết thêm
bao nhiêu người.

Ngày hôm sau, chính xác
là trước nửa đêm. Will đi bộ tới thành phố Oxford, còn cách bốn mươi dặm. Các
xương khớp của cậu đều mỏi nhừ. Will vẫy xe và bắt hai tuyến xe buýt rồi lại đi
bộ, cậu tới Oxford lúc sáu giờ sáng. Lúc này đã quá muộn để thực hiện những
việc cần làm. Cậu ăn tối ở một tiệm Burger King và đi tới rạp chiếu phim để
trốn (chẳng biết bộ phim đó là gì, thậm chí cậu quên ngay khi vẫn còn đang
xem). Will đi bộ dọc theo con phố dài vô tận qua vùng ngoại ô và hướng về phía
bắc.

Cho đến giờ thì không
ai để ý tới cậu nhóc. Nhưng cậu ý thức được rằng tốt hơn hết là cậu nên tìm một
nơi nào đó để ngủ trước khi quá muộn, bởi vì càng khuya cậu lại càng dễ bị để ý
hơn. Nhưng cái khó ở đây là cậu không thể ẩn mình ở đâu trong vườn của những
ngôi nhà đẹp đẽ dọc theo con phố này và vẫn chẳng có tí dấu hiệu nào chứng tỏ
đây là một thành phố cởi mở.

Will tới một đường vòng
lớn, nơi cắt ngang giữa đường đi miền bắc với đường vành đai Oxford đi ra miền
đông và miền tây. Vào thời điểm này, có rất ít xe cộ trên đường, con đường nơi
Will đang đứng cũng thật yên lặng. Một bên đường là những ngôi nhà ấm cúng,
phía bên kia là một bãi cỏ rộng. Người ta trồng hai hàng cây trăn dọc theo vệ
đường. Trông chúng thật kì quặc với những chiếc lá hình vương miện mọc cân đối
nhau, chúng giống như bức tranh của trẻ con hơn là những cái cây thật. Ánh đèn
đường chiếu vào càng làm cho chúng trông giả tạo hơn, giống như một sân khấu
vậy. Will hoàn toàn kiệt sức và có lẽ cậu sẽ đi tới miền bắc hay là nằm ngủ
dưới thảm cỏ này, nhưng ngay khi cậu vừa mới đứng dậy cho tỉnh táo, cậu nhìn
thấy một con mèo.

Một con mèo mướp giống
hệt Moxie. Nó bước ra từ một khu vườn ở phía đường Oxford nơi Will đang đứng.
Cậu bé liền đặt chiếc túi mua đồ của mình xuống và giơ tay ra, con mèo liền lại
gần giụi đầu vào tay cậu giống như Moxie vẫn làm. Dĩ nhiên mọi con mèo đều cư
xử như vậy nhưng những cảm xúc như thế này làm cậu cảm thấy khao khát được trở
về nhà, mắt Will rơm rớm nước.

Cuối cùng con mèo cũng
đi. Giờ là ban đêm, nó có nhiều chỗ để săn và cũng có nhiều chuột để bắt. Nó
băng qua đường hướng về phía những bụi cây bên kia những cây trăn, và dừng lại
ở đấy.

Will vẫn tò mò đứng
nhìn theo con mèo.

Nó đưa móng vuốt ra cào
vào khoảng không ngay trước mặt, có cái gì đó mà Will không nhìn thấy. Rồi nó
lùi lại, lưng uốn cong lên, xù lông, tai nó cũng dựng đứng lên. Will biết cách
xử sự của loài mèo. Cậu nhìn cảnh giác hơn, nó lại gần chỗ đó lần nữa, chỉ là
một bãi cỏ trống ở giữa những cây trăn và bụi cây ở vệ đường, nó lại cào vào
khoảng không một lần nữa.

Báo cáo nội dung xấu