Nô tỳ Isaura - Chương 04 - 05

Chương 4

Trông
thấy Isaura, Leoncio nói:

-
À! Em vẫn đứng đấy ư?

Bối
rối, cô gái không dám rời chỗ nấp, trong lòng cầu xin Trời đừng để cho ông chủ
trông thấy mình và cũng mong ông ta đừng nhớ tới mình. Lời cầu xin ấy tỏ ra quá
tham lam.

-
Những chuyện yêu đương của cô có vẻ rôm rả đấy nhỉ, - Leoncio giễu cợt, - cô
nghe những lời tán tụng của cái thằng nhãi ranh ấy đấy à?

-
Cũng như em đã nghe những lời tán tụng của ngài thôi, chẳng qua vì em không có
cách nào khác. Một đứa nô tỳ dám nhìn chủ một cách có tình ý đáng bị trừng phạt
nghiêm khắc.

-
Cô đã kể những gì cho cái thằng ngốc ấy nghe?

-
Em ư? - Người nô tỳ lúng túng. - Em không hề nói điều gì có thể xúc phạm đến
ngài hay đến ông Henrique cả.

-
Hãy coi chừng đấy Isaura ạ, đừng tìm cách dối tôi. Cô không nói gì về tôi đấy
chứ?

-
Em không nói gì về ngài đâu ạ.

-
Cô có dám thề không?

-
Em xin thề. - Isaura lắp bắp.

-
Coi chừng đấy, Isaura ạ, hãy coi chừng. Kể cho đến nay, tôi đã kiên nhẫn chịu
đựng thái độ cự tuyệt khinh mạn của cô, nhưng tôi không thể dung thứ cho cô
lắng nghe những lời tán tỉnh của bất kỳ ai ngay trong nhà tôi, gần như ngay
trước mặt tôi. Tôi lại càng không thể dung thứ cho cô bép xép những chuyện kín
của tôi. Nếu cô đã không chấp nhận tình yêu của tôi thì ít nhất cũng đừng làm
cho tôi nổi giận.

-
Em xin lỗi ngài, nhưng người ta cứ theo em tán tỉnh như vậy có phải là lỗi của
em đâu?

-
Có thể cô có lý, - Leoncio lẩm bẩm, - nhưng tôi thấy rõ là phải đưa cô ra khỏi
nhà này và đem cô đi giấu ở một nơi nào thật kín để cho những kẻ khác khỏi thèm
khát cô…

-
Thưa ngài, tại sao lại như thế ạ?

-
Thôi đủ rồi. Hôm nay tôi không thể nghe cô nói thêm điều gì nữa. Người ta nhìn
thấy tôi và cô đứng ở chỗ này thì không tiện. Sau này ta sẽ bàn tiếp. Hiện giờ
phải làm sao cho cái thằng ngốc kia khỏi bày mưu tính kế với Malvina. Tôi đưa
hắn về đây thật dại quá!

-
Lạy chúa, xin chúa rủ lòng thương xót, che chở cho ngôi nhà này thoát khỏi tai
họa. - Isaura lầm rầm cầu nguyện trong khi nhìn theo ông chủ đang ra khỏi
phòng.

Những
cuộc tấn công thường xuyên của Leoncio mỗi ngày một thêm bức bách, làm cho
Isaura vô cùng lo lắng, không được lấy một phút nào yên ổn nữa. Vốn đã quyết
tâm kháng cự đến chết nếu cần, Isaura luôn luôn nghĩ đến số phận mẹ nàng trước
đây vì qua những lời bóng gió của mấy người nô lệ già trong trang viên kể lại,
nàng cũng hiểu được phần chính của câu chuyện. Và nàng có linh cảm rằng tương
lai của nàng chỉ có thể đen tối hơn thế nữa mà thôi.

Đôi
khi Isaura cảm thấy rằng chỉ có cách nói hết cho Malvina biết mới chấm dứt được
những mưu toan tội lỗi của Leoncio và do đó cũng tránh được những tấn bi kịch
thảm khốc nhất. Nhưng Isaura quá yêu thương cô chủ trẻ của nàng, không nỡ nói
chuyện với Malvina về một đề tài như vậy được. Nàng biết rằng những lời bộc
bạch của nàng chỉ có thể đẩy Malvina xuống một vực thẳm sầu muộn và đắng cay sẽ
vĩnh viễn chôn vùi cái ảo giác êm dịu trong đó người vợ bất hạnh này đang sống.
Isaura thà chết như mẹ nàng một nghìn lần trong cảnh bất công còn hơn là gây
nên nỗi khổ tâm cho cô chủ và làm cho bầu trời quang đãng trên đầu cô tối sầm
lại.

Cha
đẻ của Isaura, người duy nhất ở đời ngoài Malvina ra còn quan tâm đến nàng, lại
không đủ sức che chở cho nàng thoát khỏi những sự truy bức đang đe dọa nàng.
Trong cơn tuyệt vọng, cô nữ tỳ trẻ tuổi chỉ còn biết khóc thầm nỗi bất hạnh của
mình và cầu xin Trời cứu vớt.

Bây
giờ ta đã hiểu rõ hơn cái âm hưởng đau khổ xen lẫn lo âu của nàng khi hát khúc
vãn ca yêu thích nhất. Malvina đã nhầm khi nghĩ rằng nàng buồn là vì một mối
tình thầm kín. Thật ra Isaura vẫn giữ nguyên một cõi lòng hoàn toàn trinh bạch.
Giá cô chủ trẻ nhạy cảm và đầy lòng nhân hậu ấy biết nguyên nhân thật của nỗi
buồn ấy, cô còn xót xa cho nàng biết nhường nào!

Chương 5

Isaura
cầm cái giỏ thêu lên và sắp sửa ra khỏi phòng khách, một mực quyết ẩn mình vào
một xó xỉnh nào trong nhà hay một bụi rậm nào ở tận cuối vườn cây ăn quả. Nàng
hy vọng làm như thế sẽ tránh được sự tái diễn của những cảnh nhục nhằn và tủi
hổ mà nàng vừa chứng kiến. Nhưng nàng vừa đi được ba bước đã thấy một nhân vật
kỳ quặc đứng sừng sững trước mắt nàng.

Đó
là một quái nhân thực sự, hay ít ra cũng là một thứ người dị hình dị tướng. Đầu
hắn to tướng mọc những món tóc dày lởm chởm, thân hình hắn còi cọc tóp teo, hai
cái chân vòng kiềng của hắn ngắn cũn cỡn. Trông hắn giống loài khỉ hơn là loài
người. Hắn làm cho người ta nhớ tới những thằng hề dị dạng thời Trung thế kỷ
chuyên làm trò giải trí cho các bậc vua chúa và cận thần của họ. Thiên nhiên đã
quên lắp cho hắn một cái cổ, và cái đầu méo mó của hắn như mọc ra từ một khối u
to tướng nhô hẳn lên thành ngọn như một cái mũ chụp. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ ta
thấy những nét mặt của hắn cũng có phần cân đối đều đặn, lại còn có vẻ khôn
ngoan, hiền lành và hóm hỉnh nữa.

Chắc
chắn là Isaura đã hoảng sợ thét to lên nếu nàng không phải là đã quen mắt từ
lâu với hình ảnh quái dị này. Đây chính là Belchior, người làm vườn cho điền
trang này từ bao nhiêu năm nay: mặc dầu thân hình cổ quái, anh ta đã làm công
việc một cách nghiêm túc và có tinh thần tự trọng. Sự tình cờ, mà cũng có thể
là một ý thích ngang ngược nào đó của chủ nhân, đã tạo nên sự tương phản giữa
người làm vườn và những đóa hoa mà anh ta trồng: người trồng hoa xấu xí bao
nhiêu thì thì vẻ đẹp của hoa lại càng nổi bật bấy nhiêu.

Một
tay Belchior cầm một cái mũ rơm rộng vành kéo lê trên mặt đất, còn tay kia anh
ta ôm một bó hoa to tướng cắm đủ các loài hoa, giơ lên ngang mày để che bớt cái
mặt xấu xí của mình. Giờ đây anh ta giống như một cái bình sứ dáng cổ quái mà
người ta thường đặt trên các tủ buýp phê hay trên đỉnh các cột trụ cụt làm vật
trang trí.

-
Lạy chúa cứu giúp! - Isaura nghĩ bụng khi trông thấy người làm vườn. - Chỉ còn
thiếu có anh này nữa thôi… Nhưng dù sao anh ta cũng dễ chịu hơn mấy người kia.
Mấy người kia toàn làm khổ mình, hành hạ mình, còn anh này thì nhiều khi lại
biết cách làm cho mình cười nữa.

-
Xin chào anh Belchior! - Nàng nói to lên. - Anh đến đây có việc gì?

-
Thưa tiểu thư Isaura, - anh làm vườn ngượng ngùng nói lúng búng, - tôi… tôi
đến…

-
Tiểu thư! Tôi mà anh gọi là tiểu thư ư?… Thế ra anh cũng vậy sao, anh Belchior?
Anh mà cũng chế giễu tôi nữa à?

-
Tôi? Tôi mà chế giễu tiểu thư? - Anh làm vườn bối rối hỏi lại. - Đời nào tôi
lại thế. Tôi mà dám ăn nói vô lễ với tiểu thư thì sâu bọ khoét lưỡi tôi đi! Chẳng
qua tôi đến là để đem biếu tiểu thư mấy cái bông này, vì thưa tiểu thư, tiểu
thư cũng là một cái bông…

-
Thôi anh đừng gọi tôi là tiểu thư thế nữa! - Cô gái sốt ruột nói. - Tôi tên là
Isaura, tôi là nô tỳ của phu nhân Malvina…

-
Đúng thế, cô gái đẹp ạ, - người gù cười gằn, - nhưng lại cũng có điều chắc chắn
nữa: cô là người ngự trị trong trái tim tôi, và giá được hôn chân cô tôi sẽ
sung sướng vô cùng.

-
Bây giờ đã đỡ hơn rồi đấy. - Isaura thở dài. - Thà anh ăn nói như thế còn hơn.

-
Isaura ạ, tôi chỉ là một người làm vườn nghèo khổ, tôi biết lắm, nhưng tôi chăm
chỉ làm ăn, và không bao giờ cô có thể thấy tôi đi bít tất len thủng, tôi đã
dành dụm được hơn nghìn quan. Nếu cô cũng thích tôi như tôi thích cô, tôi sẽ
tìm cách chuộc lại tự do cho cô. Với lại tôi sẽ cưới cô làm vợ. Vì cô sinh ra
không phải để làm nô tỳ.

-
Tôi xin cảm tạ những ý định tốt của anh, - Isaura ngắt lời, - nhưng anh chỉ phí
thì giờ vô ích thôi, anh Belchior ạ. Chủ tôi không bao giờ để cho tôi ra đi
đâu.

-
Thật là ác độc! Cầm tù người đàn bà đẹp nhất thế gian!… Nhưng cũng không sao
đâu Isaura ạ. Tôi thà làm nô lệ cho một nô tỳ như cô còn thích hơn làm chủ một
nghìn ông chủ. Cô không thể tưởng tượng tôi ao ước được lấy cô đến nhường nào
đâu, Isaura ạ! Mỗi lần tưới hoa, tôi lại mơ tưởng đến cô, nhớ cô không sao nói
cho hết…

-
Thật à! - Cô gái thốt lên. - Tình tứ nhỉ!

-
Isaura, - Belchior nói tiếp, - cô hãy rủ lòng thương kẻ tôi tớ của cô đang quỳ
dưới chân cô…

-
Anh đứng dậy ngay đi! - Isaura sốt ruột ngắt lời. - Các chủ nhân mà trông thấy
anh quỳ như thế thì còn ra cái gì? Mà họ kia rồi… Kìa, anh Belchior!

Quả
nhiên, một phía là Leoncio, phía kia là Henrique, đều đang quan sát hai người.

Khi
đã ra khỏi phòng khách, lòng bực tức và căm giận ông anh rể, Henrique đến gặp
chị ở phòng ăn, nơi Malvina đang pha cà phê, và trút nỗi căm giận của mình
thành những lời lẽ bất cẩn gieo mối lo âu và nghi ngờ vào tâm trí người thiếu
phụ. Chàng ta nghiến răng nói:

-
Chị Malvina ạ, chồng chị chỉ là một thằng du côn khốn nạn!

-
Anh ấy làm gì cậu thế? - Malvina hỏi, kinh ngạc trước cơn giận đột ngột của cậu
em trai.

-
Em thương chị quá, thật tội nghiệp cho chị!…

-
Có chuyện gì thế Henrique? Cậu nói đi nào!

-
Cầu Chúa cho chị đừng bao giờ biết chuyện này! Thật là xấu xa…

-
Nhưng có chuyện gì xảy ra mới được chứ? Cậu nói rõ ra đi. - Malvina kêu lên,
mặt tái xanh, hơi thở hổn hển.

Nhìn
gương mặt thất sắc của chị, Henrique chợt thấy hối tiếc về những lời lẽ bất cẩn
mà chàng vừa thốt ra, và lúc bấy giờ chàng mới chợt hiểu ra rằng mình đóng một
vai trò thảm hại trong khi gieo mầm xích mích giữa hai vợ chồng từ trước tới
nay vẫn sống hòa thuận. Nhưng muộn mất rồi, dù có muốn làm cách gì cũng không
thể giảm bớt những hậu quả khủng khiếp của những lời đã trót nói ra.

-
Không có gì đâu, chị Malvina ạ. - Henrique cố gượng cười. - Chồng chị lì lợm
như con lừa ấy, chỉ có thế thôi.

-
Không, Henrique, cậu giấu tôi, khi cậu đến đây, cậu đang giận điên lên, mắt cậu
quắc lên, vẻ mặt hầm hầm…

-
Kìa chị! Chị biết rõ tính em mà! Em xưa nay vẫn thế, động một chút là cáu tiết
lên. Nhưng chỉ một nhoáng là hết.

-
Cậu làm chị sợ quá…

-
Thôi, chị uống đi. - Henrique vừa nói vừa đưa cho chị một tách cà phê. - Uống
vào là hết sợ ngay.

Malvina
cố trấn tĩnh lại, nhưng những lời lẽ của Henrique đã xói vào chỗ sâu kín nhất
trong lòng nàng như một con rắn độc, và đã tiêm nọc độc vào đấy.

Vừa
lúc ấy Leoncio từ phòng khách bước vào, và câu chuyện tạm thời được gác lại. Cả
ba người ngồi uống cà phê. Họ uống rất nhanh, và không trao đổi với nhau một
câu nào. Chưa chi, họ đã thủ thế với nhau, chưa chi mỗi người đã nhìn hai người
kia bằng một khóe mắt nghi kỵ. Uống xong, họ đứng dậy ngay và ra khỏi phòng,
nhưng không hiểu sao cả ba đều đi về phía phòng khách. Henrique và Malvina vịn
tay nhau di dọc theo dãy hành lang phía ngoài cửa ra vào. Leoncio thì lại đi
qua cái phòng trong ăn thông với phòng khách.

Chẳng
qua họ đều đi đến chỗ mà họ biết là người họ đều đang nghĩ đến hiện đang có mặt:
người ấy, mặc dầu hoàn toàn ngây thơ vô tội, hoặc giả chính vì hoàn toàn ngây
thơ vô tội, đang gây nên sự bất hòa giữa bọn họ.

Họ
đã đến kịp để chứng kiến đoạn kết của một màn kịch lố lăng, trong đó Belchior
đang quỳ mọp dưới chân Isaura. Tuy nhiên, Leoncio quan sát cảnh này qua cánh
cửa sổ hé mở của một căn phòng xép cho nên không trông thấy Henrique và
Malvina, vì hai người này đã dừng lại trong dãy hành lang ngay trước cửa ra
vào. Thấy Belchior thì thụp trước mặt Isaura, Leoncio kêu lên:

-
Ô! Ô! Thế ra trong nhà tôi có một thần tượng mà mọi người đều phụng thờ và mọi
người đều đến nghiêng mình thi lễ! Bây giờ đến lượt anh làm vườn nữa!… Chào
Belchior, thật đẹp mặt!… Cứ diễn tiếp cái trò hề ấy đi, xem được đấy. Nhưng
cũng xin anh biết cho rằng chăm sóc thứ hoa này chẳng cần đến tay anh đâu. Anh
nghe rõ chưa, anh Belchior?

-
Xin ngài thứ lỗi cho. - Người làm vườn vừa nói lắp bắp vừa run rẩy đứng dậy. -
Tôi chỉ muốn đem mấy cái bông này để cắm vào mấy cái bình trong phòng khách.

-
Thế mà lại phải quỳ xuống trao cho một con nô tỳ! Trông đẹp mắt lắm. Nhưng nếu
anh còn giở cái trò này trong nhà tôi, xin anh biết cho rằng tôi sẽ tống cổ anh
đi ngay, có tặng thêm mấy cái đá vào cái lưng gù của anh nữa.

Khiếp
vía, Belchior loạng choạng lui ra, trong khi Leoncio dang rộng hai tay đi về
phía cô thiếu nữ.

-
Isaura! Isaura yêu quý của anh! - Leoncio nói. Chàng phát âm tên nàng với những
âm điệu cực kỳ âu yếm.

Bỗng
một tiếng thét lanh lảnh làm cho Leoncio như bị đóng đinh tại chỗ. Malvina đứng
trong khung cửa, mặt tái mét, gần như bất tỉnh, phải tựa vào vai Henrique đang
ôm lấy chị cố đỡ cho nàng khỏi ngã khuỵu xuống.

-
Ôi! Henrique, - Malvina thốt lên khi đã hoàn hồn, - bây giờ thì chị đã hiểu ban
nãy em muốn nói chuyện gì…

Đoạn
nàng quay ngoắt lại chạy về phòng riêng, một tay đặt lên trái tim đang muốn vỡ
tung, tay kia cầm mùi xoa cố giấu những giọt lệ, đang tràn lên đôi mắt kiều
diễm.

Leoncio,
thảng thốt vì sự trùng phùng khủng khiếp vừa xảy ra, đi đi lại lại trong phòng
khách, tâm trạng hết sức bối rối. Chàng giận Henrique đến ngạt thở, vì cho rằng
chính hắn ta gây ra những biến cố phiền toái sáng nay, và cố nghĩ cách ra khỏi
tình thế nan giải này.

Về
phần Isaura, trong vòng chưa tới một tiếng đồng hồ mà phải chịu đựng đến ba
cuộc tấn công liên tiếp, nàng thấy choáng váng như người bị say nắng. Nàng chạy
ra vườn cam mong trốn thoát mọi người, hoảng hốt như con thỏ rừng khi nghe
tiếng sủa của đàn chó săn đang thở hổn hển chạy qua cánh đồng đuổi theo nó.

Henrique,
căm phẫn vì hành động của ông anh rể, không thèm nhìn mặt anh ta nữa. Chàng lấy
súng săn bỏ đi, định suốt ngày hôm ấy sẽ đi bắn chim trong rừng và ngay sáng
hôm sau sẽ lên đường về thủ đô.


nô tỳ không còn dám tin ở mắt mình nữa khi thấy đến bữa ăn trưa chỉ có một mình
Leoncio ngồi ở bàn ăn. Leoncio có cho người mời Malvina, nhưng nàng kêu khó ở,
không chịu rời phòng riêng. Leoncio phát khùng lên. Chàng toan gạt hết bát đĩa
xuống đất rồi đến tát vào mặt thằng em vợ hỗn láo đã gieo sự bất hòa trong gia
đình. Phải chật vật lắm chàng mới tự kiềm chế được, và khi đã bình tĩnh lại,
chàng suy xét rằng tốt hơn cả là cứ làm như thể không có chuyện gì xảy ra, và
tỏ một thái độ dửng dưng, nếu không phải là cao ngạo, trước nỗi bất bình của vợ
và sự hằn học của cậu em. Vả lại chàng cũng biết là không có cách gì che giấu
lâu hơn nữa những ý đồ tội lỗi của mình trước mắt Malvina. Tuy vậy, Leoncio vốn
không bao giờ biết hối hận là gì, dù chỉ chút đỉnh thôi, và lại càng không thể
nào nghĩ đến chuyện xin lỗi vợ, cho nên chàng quyết định đối phó với trận cuồng
phong đang sắp nổ ra bằng một thái độ hoàn toàn bình thản. Chính tính kiêu
ngạo, và hơn nữa, sự khinh miệt không bờ bến của Leoncio đối với giới đàn bà,
đã mách cho chàng cách ứng xử đó.

Sau
bữa ăn trưa, Leoncio sai đóng yên cương, cưỡi ngựa qua các đồn điền cà phê suốt
mấy tiếng liền - một việc mà xưa nay chàng chẳng mấy khi làm. Khi mặt trời đã
xế bóng, chàng trở về nhà, điềm nhiên ngồi vào bàn ăn, và ăn rất ngon miệng.
Rồi chàng ra phòng khách, ngả người thật thoải mái trên chiếc đi văng êm nhất
và châm một điếu xì gà.

Đúng
vào lúc ấy Henrique đi bắn chim về. Chàng đi tìm chị khắp nhà nhưng chẳng thấy
đâu. Cuối cùng mới biết Malvina đóng cửa nằm lì trong phòng ngủ. Nàng xanh xao,
phờ phạc, và đôi mắt đỏ hoe cho biết rằng nàng đã khóc nhiều.

-
Cậu đi đâu thế Henrique? - Nàng thều thào. - Sao cậu bỏ đi một mình như vậy?

-
Em tưởng đối với chị, được ở nhà với anh Leoncio là thú vị hơn cả, không phải
thế sao? - Henrique nói mỉa.

-
Đừng nhắc đến con người đó! Chị đã lầm. Bây giờ chị đã hiểu mình sống với một
con người gian giảo. Như thế còn tệ hơn là sống một mình.

-
Em lấy làm mừng là chị đã trông thấy tận mắt những điều mà em không có đủ can
đảm để nói với chị. Bây giờ chị tính sao?

-
Chị tính sao thì em sẽ thấy rõ ngay bây giờ. Hắn đâu rồi? Em có trông thấy hắn
ở đâu không?

-
Em chắc hắn đang ở phòng khách. Ban nãy em thoáng thấy có ai nằm ở đi văng ấy.

-
Được. Cậu đi với chị ra đấy đi.

-
Chị đi một mình không được sao? Em không muốn nhìn mặt tên phản bội ấy nữa.

-
Không được, cậu phải ra với chị. Chị đã đợi cậu cả ngày; chị cần có người nâng
đỡ và bảo vệ. Bây giờ chị sợ hắn lắm.

-
Vậy chị muốn em làm vệ sĩ chứ gì? - Henrique kết luận. - Thôi được. Để xem tên
đại bợm ấy có cả gan xúc phạm đến chị không. Nào ta đi!

Báo cáo nội dung xấu