Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 18 - Phần 6

Trước
giờ cô chưa từng chứng kiến một cảnh tượng như thế này ngoài trừ phim ảnh. Nhìn
thấy rồi mới biết thì ra phim ảnh và hiện thực lại vô cùng khác. Phim ảnh sẽ
không làm Hiểu Đồng đau đớn đến độ muốn chết đi, không làm nước mắt cô rơi nhiều
như thế này.

Lại có người ngã xuống, Hiểu Đồng không biết đó là ai, là
phe mình hay phe địch. Nhưng dù là phe nào, cô cũng đều không muốn ai ngã xuống,
nước mắt cô rơi nhòe cả quang cảnh trước mặt. Đây không phải là điều mà Hiểu Đồng
muốn thấy, cô đã tìm cách tránh nó, để nó không diễn ra. Cam tâm tình nguyện chịu
chết để không ai bị cuốn vào cuộc chiến vô nghĩa này, vậy mà mọi toan tính của
cô đều thất bại, nỗi lo lắng của cô giờ đã thành sự thật.

Hiểu
Đồng cứ đứng bất động như thế, hai tay ôm lấy đầu, bịt chặt hai lỗ tai để không
nghe thấy âm thanh hò hét rên rỉ rùng rợn kia. Cả người đột nhiên thấy lạnh cóng,
run lẩy bẩy, từ từ hạ người ngồi bệt xuống đất, nước mắt không ngừng rơi.

Rồi
một hình bóng quen thuộc dần dần hiện ra trước mặt cô khi mà thế cuộc giờ đây gần
như ngã ngũ, hai phe tản ra hai bên. Chỉ thấy phần đông đàn em của Thiên Minh
đang đứng sau lưng của Vĩnh Phong, tay lăm lăm mã tấu. Bên kia cũng le lói giơ
dao bảo vệ gã đại ca, lão béo không tham gia vào cuộc chiến này giờ đây cũng sợ
hãi nấp sau lưng bọn đàn em.

-
Nói mau! Hiểu Đồng đâu? - Vĩnh Phong nhấn mạnh từng chữ, tức giận hỏi.


biết rằng mình đã thua cuộc nhưng tên đại ca vẫn giữ được nét mặt không thay đổi.
Tuy vậy khí sắc của hắn không tốt như lúc đầu, nụ cười châm biếm của hắn tắt hẳn,
chỉ còn lại gương mặt lạnh lùng hiểm ác và ánh mắt chất chứa thù hận.

-
Bây giờ nó đang hưởng lạc thú của nhân gian. - Nụ cười của gã bắt đầu xuất hiện
trên khóe môi thô kệch. - Yên tâm đi, tao đã để một thằng hoàn toàn khỏe mạnh
phục vụ người tình mày một cách chu đáo. Nó sẽ cảm thấy sung sướng quên đi trời
đất.

Nói
rồi hắn ta cười ầm ĩ cả lên. Vĩnh Phong vừa nghe xong thì thấy một luồng máu
nóng chạy ngang người, cơn giận bừng bừng, siết chặt con dao trên tay, chỉ muốn
giết chết kẻ buông ra câu nói ghê tởm đó. Cậu vừa định tiến lên thì đã bị Thiên
Minh và Thế Nam vịn vai giữ lại.

-
Đừng ngốc nghếch lao đầu qua đó! - Thiên Minh khuyên nhủ.

-
Xem tình hình của Hiểu Đồng ra sao rồi tính. - Thế Nam thì thầm bảo, vẻ mặt hơi
nhăn nhó vì vết thương.

Vĩnh Phong nhắm mắt hít một hơi thật sâu lấy lại
bình tĩnh nghĩ: ”Mọi người nói đúng, mình cần phải biết tình hình của Hiểu
Đồng ra sao đã.”

-
Tao hỏi tụi bây lần nữa, Hiểu Đồng đâu? - Vầng trán Vĩnh Phong nổi cả gân xanh
vì cố gắng kìm nén cơn giận dữ.

Nhìn
thấy khí sắc Vĩnh Phong như vậy tên đại ca tắt hẳn nụ cười, hắn ta biết cậu đã
đến giới hạn. Khẽ liếc mắt nhìn sang lão béo ngầm hỏi, tại sao chưa thực hiện kế
hoạch. Lão béo giật mình trước ánh mắt của tên đại ca, cả người lão cũng toát cả
mồ hôi, nếu bây giờ Đại Bình còn không làm theo kế hoạch thì lão chết chắc. Lão
đưa mắt dò xét về phía căn nhà, vô tình hắn thấy một bóng người đang lảo đảo đứng
dậy.

Tên
đại ca cũng liếc nhìn theo ánh mắt của lão béo, hắn thấy Hiểu Đồng một tay bám
vào cánh cửa một tay vẫn đang ôm lấy đầu, dường như tinh thần cô không được tốt.
Nhưng người hắn muốn thấy nhất lại không thấy đâu. Hắn tức giận nghiến răng kèn
kẹt.

Vĩnh
Phong và mọi người đang quan sát động tĩnh của mấy tên này thì bất giác cũng
đưa mắt nhìn theo. Xuất hiện trước mặt họ là một Hiểu Đồng yếu đuối, gương mặt
tái xanh, đang cố sức đi về phía bọn họ. Miệng cô lẩm bẩm gọi tên Vĩnh Phong.

Trái
tim Vĩnh Phong như có một đợt sóng trào dâng, nỗi vui mừng khôn tả dấy lên
trong lòng cậu, Hiểu Đồng của cậu đang đứng trước mặt, vẫn bình an dù sắc mặt rất
xanh xao. Cậu không quan tâm đến những việc khác, chỉ cần, Hiểu Đồng còn sống,
chỉ cần cô bình an trở về bên cạnh thì cậu đã thấy mãn nguyện rồi. Người ta
thường nói ”Không nên tham lam quá, nếu quá tham lam sẽ bị trời phạt”, cho
nên Vĩnh Phong mặc kệ điều mà tên đại ca vừa nói. Cậu quăng con dao trên tay xuống
đất rồi chạy thật nhanh về phía Hiểu Đồng.

Lần
này cậu sẽ giữ chặt lấy cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hiểu Đồng trong tay,
không để cô lần nữa biến mất. Vĩnh Phong mỉm cười rạng rỡ, cậu muốn ôm chầm lấy
Hiểu Đồng, cảm nhận mùi hương trên tóc cô, vuốt ve gương mặt mềm mại của cô
nhưng...

Chỉ
còn vài bước chân nữa thôi là Vĩnh Phong có thể chạm vào Hiểu Đồng thì từ trong
nhà một ánh sáng lóe lên, một con dao nhọn lao tới tiến sát Hiểu Đồng, kề lên cổ
cô. Vĩnh Phong tái mặt, nụ cười trên môi cậu tắt ngấm, bước chân cũng dừng lại.

Đang
vui mừng vì cuối cùng cũng gặp lại Vĩnh Phong, Hiểu Đồng cố gắng gọi tên cậu
nhưng nỗi xúc động đã ngăn cô nói thành lời, thì cô bỗng cảm thấy một cái gì
lành lạnh kề trên cổ mình.

Gương
mặt Đại Bình từ từ lộ ra, vết máu chảy từ gáy xuống cổ, rồi chảy xuống bộ ngực
trần vạm vỡ của cậu. Cậu kéo Hiểu Đồng sát vào người mình.

Hiểu
Đồng muốn chống cự và thoát ra nhưng Đại Bình giữ
chặt lấy cô rồi thì thầm:

-
Nếu cậu muốn bị thương thì cứ việc nhúc nhích.

Hiểu
Đồng bị đe dọa, lại thấy con dao ánh lên ánh sáng chói mắt thì hơi run sợ, đành
đứng yên. Ánh mắt cô đau buồn nhìn Vĩnh Phong.

-
Thả Hiểu Đồng ra, nếu cậu làm tổn thương Hiểu Đồng thì tôi sẽ không tha cho cậu.
- Vĩnh Phong nghiêm mặt giận dữ nhìn Đại Bình.

- Không tha cho tao? Nực cười! Câu nói đó phải để tao nói
với mày mới đúng. Hiểu Đồng đang nằm trong tay tao, nghĩa là tao là người nắm đằng
cán, chỉ cần mày có bất cứ hành động nào thì cái cổ xinh đẹp của Hiểu Đồng sẽ
có một vệt đỏ xuất hiện. - Đại Bình cười khinh miệt nói.

-
Mày muốn sao mới chịu thả Hiểu Đồng ra? - Vĩnh Phong kìm nén cơn giận dữ hỏi.

Một
nụ cười gian xảo xuất hiện trên khóe môi Đại Bình, ánh mắt cậu ta cứ như một
con diều hâu đang chuẩn bị vồ mồi.\ảh
Hiểu Đồng ra - Vĩnh à người nắm đằng cán, chỉ cần mày có bất cứ hành động nào
thì cái cổ xinh s9ẹp

-
Tao muốn mày biến mất, tao muốn thấy mày chết trước mặt tao.

Gương
mặt Vĩnh Phong tái xanh lại, còn Hiểu Đồng kinh hãi thét lên:

-
Đại Bình, cậu điên rồi!

-
Ha... ha... ha... Mình điên rồi, đúng vậy mình điên rồi. - Đại Bình cười như một
kẻ điên thú nhận: - Mình yêu cậu đến nỗi hóa điên. Vậy mà tại sao trong mắt cậu
chỉ có hắn ta, rốt cuộc hắn ta có gì tốt?

-
Anh ấy tốt hơn cậu gấp trăm lần. - Hiểu Đồng tức giận trả lời, ánh mắt âu yếm
nhìn Vĩnh Phong.

- Một tên như hắn
ta mà cậu cho là người tốt à? Hắn là một tên khốn, một tên xấu xa... chỉ biết dựa
vào gia đình, ngang tàng hống hách.

- Nhưng ít ra anh ấy
không có bụng dạ nham hiểm như cậu. - Hiểu Đồng mỉa mai nói.

- Đúng vậy, cậu nói
không sai, trước đây tôi là loại người như vậy. Nhưng tôi sẽ thay đổi thành một
người tốt hơn trong mắt Hiểu Đồng, tôi tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì cô ấy.
- Vĩnh Phong thú nhận.

- Mày tình nguyện
làm bất cứ việc gì cho Hiểu Đồng, đúng không? Vậy được, vậy thì mày tự sát trước
mặt tao xem. - Vừa nói, Đại Bình vừa rút một con dao từ thắt lưng ra khỏi vỏ đến
trước mặt Vĩnh Phong: - Chỉ cần mày chết, tao lập tức buông tha cho Hiểu Đồng.

- Đừng! - Hiểu Đồng
hét lên với Vĩnh Phong. - Anh đừng nghe cậu ta nói bậy, em thà chết chứ không
muốn anh tự làm hại mình. - Nước mắt Hiểu Đồng bắt đầu rơi xuống. - Đại Bình, cậu
mau tỉnh lại đi, đừng lún sâu vào tội ác nữa. Cậu còn rất trẻ, không nên vì
mình mà hủy hoại hết tương lai như vậy.

- Nếu muốn tốt cho
mình thì cậu ở bên cạnh mình đi, hãy rời xa hắn. - Đại Bình khàn giọng nói.

Nhưng Hiểu Đồng lắc
đầu, nói:

- Mình yêu Vĩnh
Phong, mình muốn ở cạnh anh ấy.

- Mình nói cho cậu
biết, nếu ăn không được thì mình thà đạp đổ chứ nhất định không giao cậu cho hắn
ta. - Đại Bình gầm lên, ánh mắt long lên như một ngọn lửa.

Một chiếc xe từ đâu
lao tới, bóp còi kêu Đại Bình. Thì ra nhân lúc mọi người đang tập trung chú ý về
phía Đại Bình và Hiểu Đồng thì tên đại ca và lão béo đã lẻn lên xe. Đại Bình
cũng từ từ kéo Hiểu Đồng đến đó. Quốc Bảo định lao ra nhưng bị Thế Nam giữ lại.
Đại Bình đẩy Hiểu Đồng vào trong xe cho gã đại ca và lão béo khống chế rồi quay
sang nhìn Vĩnh Phong nói:

- Có giỏi thì đuổi
theo bọn tao.

Nói rồi một nụ cười
hiểm ác hiện lên trên môi cậu ta, chiếc xe lao đi nhanh chóng. Vĩnh Phong và mọi
người lao vào xe đuổi theo. Để mặc bọn đàn em của Thiên Minh ở lại xử lý mấy
tên còn lại.

Vẫn là một màn đêm
tăm tối, dường như những cuộc rượt đuổi đều diễn ra trong màn đêm. Đêm tối tĩnh
lặng, bóng người thưa dần chỉ còn lại những con đường trống trải với ánh đèn đường
và những cơn gió thổi lạnh ngắt.

Tốc độ của chiếc
Volvo màu trắng khá nhanh nhưng chiếc xe Vĩnh Phong dễ dàng bắt kịp bởi lẽ người
lái không phải là một tay đua có hạng. Nhưng bọn chúng dường như không có hứng thú đua xe lúc này bởi vì
chúng chạy lòng vòng dẫn xe Vĩnh Phong đuổi theo đến một nơi vắng vẻ khác rồi dừng
lại.

Trước khi xuống xe,
tên đại ca quay đầu nhìn lại chiếc xe màu xám bạc của Vĩnh Phong khẽ mỉm cười.
Hắn ta và lão béo bước xuống nhưng không hề thấy Hiểu Đồng bước xuống theo.
Trái tim Vĩnh Phong quặn thắt lại, gương mặt tái xanh vì lo sợ. Cậu vội vàng xuống
xe. Nhưng ngay sau đó cậu nhận ra Hiểu Đồng đang dựa đầu vào vai Đại Bình, đôi
mắt cô nhắm nghiền. Thì ra trong xe, Hiểu Đồng đã kháng cự, vì bất đắc dĩ, cô bị
Đại Bình đánh ngất đi.

Bốn người vừa xuống
khỏi xe, nhìn chằm chằm vào tên đại ca, sắc mặt lạnh lùng. Tên đại ca nở nụ cười
nhìn bốn người họ nói:

- Chào mừng các người
đến cái bẫy của ta!

Hắn vừa nói xong
thì một đám đàn em tiến vào bao vây bốn người bọn họ.

- Không ngờ bọn tao
lại giăng cái bẫy này đúng không? - Lão béo cười nham hiểm nói.

- Chỗ này mới đúng
là mồ chôn xác của mấy thằng bây. - Tên đại ca đắc chí cười vang. - Chỗ lúc nãy
chỉ là nơi tiêu hao sức lực của tụi bây thôi!

Lần này đúng là khó
khăn hơn những lần trước, bởi vì những tên trước mặt đều là những tên bặm trợn,
tướng tá dữ dằn, ánh mắt gườm gườm đáng sợ, xem ra bọn này không hoàn toàn là
những tay gà mờ như những tên đàn em lúc nãy chỉ biết liều mạng lao vào chỗ chết.
Mấy tên này dường như được tuyển chọn chỉ để phục vụ cho kế hoạch trả thù của mấy
tên này.

Tên đại ca quay người
kéo tuột Hiểu Đồng đang ngất khỏi tay Đại Bình khiến cô té oạch xuống đất một
cách đáng thương, nhìn Vĩnh Phong cười nói:

- Nếu mày qua được ải
lần này thì tao sẽ trả con nhỏ này cho mày.

Không chỉ có Vĩnh Phong mà ba người còn lại cũng gầm lên đầy giận dữ. Ngay
cả Đại Bình cũng vô cùng tức giận khi thấy tên đại ca đối xử tàn bạo với Hiểu Đồng
như thế. Nhưng tên này vẫn chẳng coi sắc mặt của mấy người bọn họ ra gì, hắn
thò tay vào thắt lưng lấy ra một vật cứng màu đen có nòng, hắn cười khẩy rồi
lên cò, chĩa mũi súng nhắm vào đầu Hiểu Đồng còn đang hôn mê nằm bệt dưới đất.
Tất cả mọi người đều tái xanh mặt mày, ngay cả lão béo.

- Quy tắc giang hồ, chỉ cần tụi bây có thể bình an vượt qua ba cửa ải của
tao trong thời gian quy định. Tao sẽ thả nó ra, còn nếu không thì cứ để nó đi gặp
Diêm vương.

Không thấy ai lên
tiếng, tên đại ca liền hất mặt hỏi:

- Sao hả, chấp nhận
không?

- Được, tao chấp nhận.
Nếu bọn tao thắng, mày lập tức phải thả cô ấy ra. - Vĩnh Phong nhận lời, ánh mắt
đau xót nhìn Hiểu Đồng.

- Tốt! Vậy thì cuộc
chơi bắt đầu. Đích đến là con sông trước mặt. Vĩnh Phong nếu trong vòng một tiếng
đồng hồ mà mày không đến được đó thì cứ tìm người xuống sông vớt xác con bồ
mày.

Dứt lời tên đại ca
lôi Hiểu Đồng đặt lên xe rồi hắn và lão béo cũng vào theo, chiếc xe lập tức lao
đi. Vĩnh Phong muốn chạy đến chặn lại nhưng bọn đàn em đã bao vây chặt kín.

- Tốc chiến tốc thắng.
- Thiên Minh thì thầm bên tai.

Vĩnh Phong, Thế Nam, Quốc Bảo không hẹn mà cùng gật đầu, rồi nhanh chóng
lao ra. Mấy tên chặn đường này hóa ra cũng chỉ là những tên có sức trâu chứ chẳng
hề ghê gớm lắm, ấy vậy mà lại tốn khá nhiều thời gian. Khi những tên lần lượt lần
lượt bị hạ đo ván, chỉ còn lại vài tên cũng đã thấm đòn. Thiên Minh thấy thế mới
nói:

- Ba cậu đi trước
đi, để mấy tên này cho anh, lát nữa anh sẽ đuổi theo mấy đứa.

Cả ba người nhanh
chóng rời khỏi trận chiến định chạy đến xe thì bị chặn lại bởi một người từ nãy
giờ vẫn âm thầm đứng ngoài quan sát.

Quốc Bảo nhìn người
đó gườm gườm nói:

- Xem ra, món nợ của chúng ta đã đến lúc giải quyết rồi.

Nói xong, Quốc Bảo
quay người bảo Thế Nam và Vĩnh Phong:

- Hai anh đi trước
đi, tên này để em xử lý.

- Giao cho cậu. -
Thế Nam vỗ vai Quốc Bảo cảm ơn.

Nói rồi cậu cùng
Vĩnh Phong gấp gáp vào xe chạy đi, thời gian không cho phép họ chần chừ. Hai
chàng trai hai cùng một tâm sự, cùng yêu một cô gái, lại là bạn thân của nhau
nhưng giữa họ không có bất kỳ một tranh chấp nào mà hiện giờ họ đều một lòng một
dạ giải thoát cho người mà bản thân yêu thương nhất.

Mỗi phút mỗi giây trôi qua đối với họ đều đáng sợ, bởi vì mỗi giây trôi qua
cũng đồng nghĩa với tính mạng của Hiểu Đồng đang gặp nguy. Cả hai đều nhận ra
tên đại ca là một tên thù hằn ghê gớm, hắn bất chấp tất cả để trả thù, hắn tuyệt
đối sẽ không đối xử tử tế với Hiểu Đồng.

- Haiz! Lần này thì
mày lộ bộ mặt thật ra rồi, tao còn tưởng mày sẽ tiếp tục giả làm người tốt mãi
mãi chứ? - Quốc Bảo mỉa mai nhìn Đại Bình nói.

- Vậy thì sao nào,
chỉ có mình mày nói, họ sẽ tin ai, tin tao hay tin mày. Ai sẽ tin vào một thằng
như mày nói chứ. - Đại Bình khịt mũi châm biếm.

- Có thời tao tưởng
chúng ta mãi mãi là bạn thân. - Quốc Bảo cảm thấy nuối tiếc.

- Chỉ có mày nghĩ
như vậy mà thôi! Tao chưa từng coi mày là bạn, mày chỉ đáng bị tao lợi dụng. -
Đại Bình cười cợt nói.

- Thằng khốn!

Quốc Bảo tức giận
lao tới, Đại Bình cũng đã sẵn sàng nghênh chiến. Cả hai lao vào nhau như hai
con sư tử đực cùng tranh một giang sơn, kẻ mạnh sẽ làm chủ rừng xanh. Bình thường
có thể nói cả hai ngang tài ngang sức, ai trụ được lâu thì người đó thắng.

Quốc Bảo bị trúng
đòn trước, một cú đá thật mạnh nhắm ngay bụng cậu, cậu hự lên một tiếng rồi loạng
choạng lùi lại sau. Sau khi lấy lại cân bằng thì Quốc Bảo bắt đầu trả đòn và lần
này Đại Bình bị dính một cú đấm vào mặt mạnh đến độ mái tóc cũng lắc lư theo
gương mặt bị biến dạng, khóe miệng đã tuôn ra máu.

Cả hai điên cuồng
lao vào đánh nhau, những hình ảnh khi cả hai còn thân thiết ẩn hiện trong đầu,
những nụ cười sảng khoái khi cùng nhau phá phách, những cú khoác vai đầy tình
anh em.

Mồ hôi nhễ nhại
trên mặt họ, thấm ướt hết lưng áo. Nhưng không ngăn được hai người họ dừng lại.
Tình bạn và sự phản bội, hôm nay cần phải được kết thúc.

Quốc Bảo bắt đầu yếu
sức hơn bởi lẽ cậu đã quá phí sức trong trận đánh trước. Cậu bị dính đòn của Đại
Bình nhiều hơn, khả năng ra đòn của cậu đã chậm chạp và thiếu chính xác hơn.

Khi cả hai tách
nhau ra cùng cúi người xuống, tay chống đầu gối thở dốc, rồi họ đưa mắt nhìn
nhau, những ký ức xưa cũ lại hiện về. Hình ảnh Đại Bình và Quốc Bảo cùng nhau
thi chạy, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi bóng rổ... Những khi họ giận nhau
lao vào nhau đánh một trận tơi bời rồi nằm dài trên thảm cỏ cười ha ha... sau
đó khoác vai nhau về nhà.

Quốc Bảo đứng thẳng
người dậy nhìn Đại Bình, nói:

- Tiếp tục đi.

Bỗng một mũi dao từ
đâu lao tới bên sườn Quốc Bảo, rồi cậu nhìn thấy sắc mặt Đại Bình thay đổi, môi
cậu ta mấp máy, ánh mắt nhìn về hướng khác, cậu vội quay mặt nhìn lại thì thấy
một kẻ cầm dao lao về phía mình. Sững cả người, Quốc Bảo không kịp né tránh, chỉ
đứng yên bất động chờ mũi dao đến thì một bàn tay hất cậu văng ra khỏi chỗ đứng
té oạch xuống đất.

Rồi cậu nghe một tiếng
hự rất lớn vang lên, vẫn còn chưa hết kinh hãi, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy
mũi dao đã đâm vào phần bụng của Đại Bình. Máu từ nơi đó phun ra rất nhiều, Đại
Bình từ từ ngã xuống đất. Tên đã đâm Đại Bình còn đang bàng hoàng không hiểu tại
sao thì Thiên Minh đã xông tới đá cho hắn một cú ngã xuống đất, rồi thuận đà tiếp
tục đánh cho hả cơn giận.

Quốc Bảo kinh hoàng
gọi tên Đại Bình một cách yếu ớt, lúc này đây cậu nhận ra tình bạn giữa cậu và
Đại Bình chưa bao giờ nguội. Cậu vẫn xem Đại Bình là người bạn tốt nhất của
mình.

- Đại Bình! Đại
Bình! Cậu sao rồi, trả lời mình đi!

Quốc Bảo nâng người
Đại Bình lên, những giọt nước mắt rơi trên gương mặt trẻ con của cậu rồi rơi xuống
người Đại Bình.

Môi Đại Bình đã bắt
đầu tái nhợt, cậu nhìn Quốc Bảo thều thào:

- Mình thật sự xin lỗi, mình đã muốn xin lỗi cậu từ lâu rồi. Mình không cố
ý, chỉ là mình vô tình nói ra. Cậu hãy tin mình. Mình luôn xem cậu là bạn tốt
nhất của mình.

Quốc Bảo nước mắt lưng tròng nắm chặt tay Đại
Bình nói:

- Mình tin cậu. Cậu
mãi mãi là người bạn tốt nhất của mình. Cậu sẽ không sao đâu, mình lập tức đưa
cậu đến bệnh viện.

Quốc Bảo định nâng
người Đại Bình lên nhưng bị cậu giữ lại:

- Mình chết là đáng
tội, cậu hãy mau đi cứu Hiểu Đồng đi. Nói với cô ấy là mình xin lỗi.

- Mình sẽ chuyển lời
của cậu đến cho Hiểu Đồng. Bây giờ mình đưa cậu đến bệnh viện.

Đại Bình định nói
thêm gì nữa nhưng không thành lời rồi cậu ngất đi. Quốc Bảo đau đớn khóc lóc gọi
tên cậu. Thiên Minh vội cùng cậu đưa Đại Bình vào một chiếc xe của bọn chúng để
lại. Thiên Minh định đi cùng nhưng Quốc Bảo nói:

- Em sẽ đưa cậu ấy
đi. Anh mau đến giúp anh Vĩnh Phong và anh Thế Nam đi.

Nói rồi Quốc Bảo
phóng xe như bay ra khỏi chỗ đó. Thiên Minh cũng lao vào một chiếc xe gắn máy ở
đó vừa chạy vừa gọi cho đàn em bảo họ đến chi viện.

Màn đêm càng ngày
càng tối, sương rơi lạnh dần, thấm ướt vai lạnh giá.

Một chiếc xe máy chắn
ngang đường của xe Vĩnh Phong và Thế Nam. Sắc mặt cả hai đều bình thường chỉ có
sắc mặt của Đình Ân là hoảng hốt, nãy giờ cả người cô run rẩy vì sợ hãi.

Kẻ đứng chắn đầu xe
không ai khác chính là tên rôbô mà lần trước Vĩnh Phong đã đụng phải. Một tên
đàn em từ đâu đi tới cầm súng bắn mấy phát vào bánh xe của họ, rồi quăng súng
ra xa. Cả hai gườm gườm nhìn hắn ta đầy tức giận, chỉ có Đình Ân muốn ngất xỉu
khi nghe tiếng súng nổ bên tai, cô chẳng dám nhúc nhích, cắn chặt răng lại đến
độ môi cô rướm máu.

- Tụi bây muốn đi cứu
con nhỏ kia thì phải đoạt được chìa khóa trong tay tao. - Tên rôbô vừa nói vừa
lúc lắc chìa khóa trong tay mình. - Đây là chiếc xe duy nhất còn lại để tụi bây
tiếp tục đi.

- Có phải là tên cậu
đã nói không? - Thế Nam thì thầm hỏi nhỏ Vĩnh Phong.

- Chính là hắn ta.
- Vĩnh Phong gật đầu xác nhận.

- Đi đi. Mình giúp
cậu lấy chìa khóa, lấy được rồi thì mau chóng chạy đi. Hiểu Đồng đang đợi cậu.
- Thế Nam khẽ bảo Vĩnh Phong.

- Hắn ta rất mạnh,
cậu lại đang bị thương.

- Đừng lo. Lần trước mình cậu đối phó với bọn chúng còn được, chẳng lẽ mình
lại không đối phó nổi tên này hay sao. Đừng do dự nữa, nếu không Hiểu Đồng sẽ
nguy mất.

Vĩnh Phong nghe nhắc
đến Hiểu Đồng thì giật mình vội vàng đồng ý, cậu nói thêm:

- Cậu cố gắng cầm cự
đến khi Thiên Minh và Quốc Bảo tới. Đừng quên, trong xe còn có Đình Ân.

- Mình biết rồi. -
Thế Nam gật đầu hiểu ý.

- Sẵn sàng chưa? -
Vĩnh Phong khẽ hỏi.

- Bắt đầu! - Thế
Nam hô lên.

Cả hai xông vào tên
rôbô.

Tên này chưa chờ họ
đến gần đã nhanh tay vung ra nắm đấm cực mạnh, Vĩnh Phong và Thế Nam lập tức né
ra hai bên tạo thế gọng kìm, người tiền kẻ hậu nhất loạt nhắm vào bàn tay đang
nắm chìa khóa xe của tên rôbô.

Bị mấy cú chặt tay đau điếng của Thế Nam nhưng tên này nhất quyết không
buông tay. Hắn ta gồng người thúc ngược một cú đấm nhắm ngay ngực Thế Nam một
cú thật mạnh, Thế Nam hự lên một tiếng rồi bị đẩy lùi ra sau mấy bước. Vĩnh
Phong đứng ở phía trước, rút kinh nghiệm giao chiến ở lần trước, cậu không phí
sức đánh vào ngực tên này vì hắn ta chẳng cảm thấy hề hấn gì, cho nên cậu nhắm
ngay yết hầu của tên trâu bò này mà đánh tới.

Đối với người học
võ, mọi phần trên cơ thể đều được luyện tập rất cứng cáp nhưng yết hầu, nách,
và bộ phận sinh dục là những điểm yếu dễ dàng bị tổn thương nhất. Nhưng cái trò
làm tổn thương bộ phận bên dưới chỉ có phụ nữ là thích sử dụng mà thôi. Cho nên
khi tên này lo đối phó với Thế Nam, cậu chọn đánh vào yết hầu, quả nhiên tên
này vừa bị đánh trúng thì đã loạng choạng ngay. Hắn ta lùi lại phía sau mấy bước,
nhưng lập tức gượng lại được ngay.

Hắn nuốt nước bọt một
cái, cảm thấy cổ họng đau điếng, tức giận, hắn ta đưa tay quẹt miệng đã trào ra
ít nước bọt, chửi thề mấy tiếng rồi lao ngay vào Vĩnh Phong, lần này hắn ta
phòng bị rất kỹ càng, không cho cậu có cơ hội phục kích. Vĩnh Phong lập tức lùi
lại né tránh, “tránh voi chẳng xấu hổ nào”, cậu không cần phí sức đỡ những cú
phản đòn như trời giáng của hắn ta.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3