Nói yêu em bảy lần - Chương 6 - Phần 2

- Được
thôi, ai sợ ai chứ - Tùng Linh ưỡn ngực thách thức nói, có quân sư giải đố kế
bên mà lo gì. Tùng Linh huýt tay vào Diệp Hân, Diệp hân nhún vai cười cười.

- Được
thôi, chúng ta bắt đầu. Cái gì sắc mà ko phải sắc, cái gì ngã mà ko phải ngã,
cái gì nặng mà ko nặng?

- Là
dấu sắc,dấu ngã,dấu nặng nên mới ko phải sắc,ngã,nặng. Haha, cái này con nít
lên ba cũng biết – Tùng Linh phá ra cười đáp.

Ba
nhỏ kia nhìn vẻ mặt đắc ý của Tùng Linh thì bực tức.

-
Câu đố tiếp theo là: trong 1 buổi tiệc,có các món ăn là: giò chả có, nước suýt
có. Hỏi có bao nhiêu món trên bàn.

Câu
đố này là của nhỏ tóc xoăn, đúng là một câu đố khó. Tùng Linh đưa mặt quay sang
cầu cứu Diệp Hân. Diệp Hân cười đáp:

-
Câu này đơn giản thôi mà. Đáp án là chẳng có món nào cả: giò chả có-> giò
chẳng có, nước suýt có-> suýt nên vẫn là chưa có. Đúng không?

- Tại
sao người Trung Quốc ăn nhìu hơn người Nhật?

- “Tại
dân đông hơn.”

-
Cái gì chứa nhiều nước nhất mà ko ướt tí ti nào?

- “Bản
đồ”

- Cây
nhang đốt càng nhiều càng ngắn, vậy có cây gì đốt càng nhiều càng dài ko?

-
“Cây tre”.

-
Cây gì vẫn mọc tươi tốt, cho hoa, quả bình thường, nhưng nghe qua tên tưởng như
nó không còn sống nữa?

- “Cây
tiêu”.

-
Trong một cái hồ có một bông hoa sen kỳ lạ, mỗi ngày nó lại lớn gấp đôi, cứ như
vậy, sau 20 ngày thì nó chiếm hết diện tích cái hồ, vậy sau bao nhiêu ngày thì
nó có diện tích bằng nửa cái hồ?

- “19
ngày”

-
Cái gì mà khi đập vỡ nó thì có một chất lỏng chảy ra, và đun nóng chất lỏng đó
thì lại thu được một chất rắn?

- “Trứng”

-
Cái gì khi mua về thì nó màu đen, khi sử dụng thì nó màu đỏ, và khi vất đi thì
nó màu xám?

- “Than”

Ba
nhỏ liên tục hỏi những câu đố, Tùng Linh và Diệp Hân thi nhau trả lời. Hoàn
toàn đáp chính xác, khiến ba nhỏ này giận đến đỏ cả mặt. Biết là có đố tiếp
cũng không ăn thua gì, phải gọi là gặp cao thủ rồi.

- Gọi
giải đố thì sao, cũng đâu thể làm anh Tuấn Anh thích bà được đâu cơ chứ? – Nhỏ
tóc ngắn giễu cợt.

- Vậy
thì tụi mình cá đi. – Tùng Linh đột ngột lên tiếng nói.

-
Cá…..– Ba cô bạn kia nghi ngờ nhìn Tùng Linh hỏi.

-
Đúng vậy. Chúng ta cá cược đi, trong thời gian là 1 tháng, nếu như ba người có
thể cưa được anh Tuấn Anh thì tụi này chấp nhận thua, còn ngược lại thì …– Tùng
Linh nhướn mày nhìn ba cô bạn kia cười gian xảo – Thế nào.

- Được
thôi. Tụi này không tin là, trong cả ba người, chẳng có ai cưa được anh Tuấn
Anh.

- Vậy
thì cứ thử xem. Thời gian cá cược bắt đầu. Tụi này về đây. – Tùng Linh nhướn
mày đáp, sau đó thong dong ra về cùng Diệp Hân.

Trên
đường về, Diệp Hân nhìn Tùng Linh hỏi:

-
Nè, bà có chắc sẽ làm anh Tuấn Anh thích bà trong vòng 1 tháng được hay không
đó.

- Tui
đâu có nói là anh Tuấn Anh sẽ thích tui đâu. – Tùng Linh cười toa toét đầy đắc
ý đáp.

- Hả,
vậy thì ai? – Diệp Hân xém chút té xe la lên.

-
Tui sẽ làm mai anh Tuấn Anh cho người khác, nhất quyết không để anh ấy lọt vào
tay ba con nhỏ đó. – Tùng Linh mãi lo với thắng thua, cho nên không có suy nghĩ
đến chuyện khác.

- Bà
nhất định sẽ hối hận cho xem. – Diệp Hân thở dài nói.

- Gì
mà phải hối hận chứ?

-
Tin tui đi, ba cái vụ cá cược này, tui có kinh nghiệm lắm. Thua là cái chắc.

- Bà
đừng có làm nhục chí anh hùng như thế chứ. Bà phải hiều là trời cho ta nhan sắc
sơ sài để che đậy cái thiên tài bên trong. Bên ngoài nhìn thấy như không, bên
trong thủ đoạn mênh mông ngất trời. Tui mà đã ra tay làm mai rồi thì chắc chắn
là sẽ thành công.

-
Tui nói thiệt nha, từ xưa đến nay, tui tự nhận mình là thiên hạ đệ nhị ngốc thì
không ai nhận là thiên hạ đệ nhất ngốc. Nhưng xem ra hôm nay tui đã gặp được
thiên hạ đại đại ngốc rồi, thiệt là bó tay với bà. Sớm nhận ra nếu không thì ôm
hận đó bà. – Diệp Hân thở dài thương xót cho nhỏ bạn ngây thơ vô số tội của
mình.

- Là
sao. – Tùng Linh ngơ ngác nói

Trước cái ngớ người ngơ ngác của Tùng Linh, Diệp
Hân bĩu môi nói:

- Bà
về tự suy nghĩ đi. Cái này tự mình khám phá mới thú vị được chứ, hehe. Nhưng
nói trước nha, nhanh nhanh nhận ra đi, nếu không đừng có tìm tui mà khóc lóc đó.
– Diệp Hân không trả lời mà nói đầy ẩn ý.

Nói
xong Diệp Hân lên xe chạy về mất bỏ lại Tùng Linh với nỗi khó hiểu bao quanh.

Nhưng
mà nhỏ vốn vô tâm vô tánh, mới nghĩ đó lại quên ngay, cho nên nhỏ chẳng buồn nghĩ
ngợi lời Diệp hân nói làm gì nữa, phiền phức, đau đầu. bây giờ phải tập trung
vào chuyện làm mai mối cho Tuấn Anh với một ai đó mới được, mà ai đó là ai đó
đây?

Một
ánh chớp lóe ngang qua đầu của nhỏ, một ai đó đã xuất hiện trong đầu nhỏ rồi.

Thích
thú, Tùng Linh vội vàng về nhà ngay lập tức đặng mà còn tìm hiểu về cách làm
mai mối chứ. Tự tin nói với Diệp Hân như thế, thật ra nhỏ cũng có biết gì về
làm mai làm mối đâu. Huhu

Về đến
nhà, Tùng Linh liền lên mạng tra cách làm mai làm mối ngay lập tức, thật may mắn
là nhỏ đã thoát khỏi giai đoạn giam cầm rời xa công nghệ thông tin, trở về thời
tiền sử rồi. Đọc một loạt xong, nhỏ lập tức lập ra kế hoạch mai mối ngay lập tức.
Vấn đề đầu tiên mà nhỏ nhìn thấy là:

1. Bắt
đầu xác định đối tượng: Nhỏ đã tìm ra được đối tượng, chẳng ai khác ngoài chị
gái xinh đẹp mà lần trước bị nhỏ bắt gặp tỏ tình với anh Tuấn Anh. Chưa biết
tình tình thế nào, nhưng về gương mặt thì đúng là OK.

Sáng
hôm sau, Tùng Linh đi học thật là sớm, nhẫn nại chờ ở cửa trường đợi chị gái
xinh đẹp đó bước vào...bởi vì nhỏ chẳng biết chị gái đó học ở lớp nào cả.

Nhỏ
ngồi chờ đến ngáp ngắn ngáp dài luôn, cuối cùng thì cũng gặp được chị gái xinh
đẹp kia

Nhỏ
nhanh chóng tiến hành bước thứ hai là "Chuẩn bị "dữ liệu".

- Chị...
– Tùng Linh giả vờ gấp gáp gọi chị gái xinh đẹp tỏ tình thất bại kia. Sau đó nắm
tay lôi lôi kéo kéo người ta sang một bên để mà thì thầm to nhỏ, nhỏ nhìn chị
hái kia cười vui vẻ hỏi – Chị! Chị còn nhớ em không?

Chị
gái kia đương nhiên là nhớ nhỏ, nhớ đến tận xương tủy vì bị mất mặt như thế,
nhưng vẫn cười nhẹ gật đầu.

Người
ta đã lịch sự như thế, đương nhiên nhỏ phải chớp thời cơ ngay. Tùng Linh làm ra
thân tình khoát tay chị gái đó:

- Chị
à, chị đừng hiểu lầm. Em với anh Tuấn Anh không có gì đâu, anh ấy chỉ là gia sư
cho em mà thôi.

Sau
đó nhỏ ngồi kể lể dông dài chuyện mình bị Tuấn Anh ức hiếp ra sau và nhỏ đã oán
hận thế nào với Tuấn Anh để phủ nhận hoàn toàn mối quan hệ đang bị nghi ngờ
kia. Sau đó nhỏ kết luận một câu:

- Em
thấy chị với anh Tuấn Anh rất ư là đẹp đôi. Chắc là anh ấy ngại cho nên mới như
thế, hay để em lựa lúc nào đó giúp anh chị gặp nhau làm quen nha.

Quả
nhiên chị gái xinh đẹp ấy nhìn nhỏ với ánh mắt thân tình, dùng giọng ngọt ngào
nhất hỏi khẽ:

- Thật
sao?

-
Đương nhiên rồi. – Tùng Linh ưỡn ngực gật đầu.

Tuy nói
vậy, nhưng từ trước đến giờ, không tự dưng có người tốt bụng với mình, nên chị
gái ấy cũng nhìn nhỏ đầy cảnh giác. Sau đó e dè nói:

-
Nhưng mà, sao tự nhiên em lại muốn giúp chị...

- À,
thật ra em chỉ là vì em mà thôi. Ai lại tốt bụng đi giúp người khác không công
đâu. Chị nghĩ xem, nếu anh ấy có bạn gái thì sẽ không còn thời gian quản thúc
em, vậy thì em sẽ không phải khổ sợ ngồi học bài với anh ấy rồi, chị nghĩ có
đúng hay không?

-
Cũng đúng. – Chị gái kia gật đầu bảo.

-
Thì đó, thế nào, nếu chị không đồng ý thì cũng không sao, em tìm người khác là
được. – Nhỏ cố tình tỏ vẻ bất mãn, bước mấy bước bỏ đi.

Lập
tức chị gái kia đã giữ tay kêu nhỏ lại.

- Được
rồi, chị đồng ý mà, nhờ em giúp chị quen với anh ý, mai này chị sẽ cảm ơn em thật
hậu hĩnh.

-
Hehe, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ giúp chị mà. Nhưng trước tiên chị phải học
thuộc mấy cái này.

Nói
rồi nhỏ đưa ra một tập giấy được ghi chú cẩn thận cho chị gái xinh đẹp kia.

Trên
tiêu đề tập giấy có ghi: Cưa đổ chàng trong 7 ngày.

Và điều đầu tiên trong kế hoạch mai mối đó là: Để
mọi chuyện tiến triển tự nhiên.

Để mọi
chuyện tiến triển tự nhiên là như thế nào? tất nhiên là một cuộc sắp đặt gặp mặt
thật tình cờ, tốt nhất là kiểu anh hùng cứu mỹ nhân, ra tay khi thấy người gặp
nạn.


theo kế hoạch của nhỏ là, chiếc xe của chị Quỳnh Chi, tên chị gái xinh đẹp đó,
nói thật thì người đẹp tên cũng đẹp, đúng là ông trời hơi bất công quá đi mất.
Chiếc xe sẽ bị hư ngay trước cửa nhà nhỏ.

Tất
nhiên là chiếc xe vẫn nguyên vẹn khi đến trước nhà nhỏ, nhưng ngay lập tức bị
nhỏ dùng kỷ xảo chuyên nghiêp của mình làm cho nó bị hư một cách chuyên nghiệp
>.<

Tất
nhiên là nhỏ không biết sửa, và nhiệm vụ vinh quang này thuộc về Tuấn Anh. Nhỏ
nhanh nhảu bấm chuông cửa gọi Tuấn Anh ra ngoài. Vừa thấy Tuấn Anh mở cửa, nhỏ
liền nói ngay.

-
Anh! Xe của chị Quỳnh Chi bị hư, anh ra xem giúp chị ấy được không?

Tuấn
Anh đương nhiên không từ chối, mặc dù cậu không biết cô bạn tên Quỳnh Chi mà Tùng
Linh gào thật lớn cái tên là ai. Cậu ra xem thì phát hiện ngay ra xe chỉ bị xúc
dây sên mà thôi, nhưng dây sên bị kẹt chặt cứng ngoắc khó lấy ra gắn vào được.
Tuấn Anh phải loay hoay một lúc thật lâu mới có thể sửa xong.

Mồ
hôi túa ra như tấm, ướt hết vầng trán của Tuấn Anh, Quỳnh Chi vội vàng rút khăn
giấy trong túi xách ra giúp Tuấn Anh lau mồ hôi.

Tùng
Linh khá bất ngờ trước hành động của Quỳnh Chi, nhỏ nhăm mặt than thầm trong bụng.
Tuy nhỏ không chưa hiểu rõ tính tình của Tuấn Anh lắm, nhưng theo nhỏ nhận xét,
Tuấn Anh không phải loại con trai thích con gái chủ động, nhất là những cử chị
thân mật như thế.

Nhỏ
nhăn mặt nheo mắt nhìn phản ứng của Tuấn Anh, chờ đợi sự khó chịu vốn có của Tuấn
Anh nhưng đáng tiếc là không hề xảy ra.

Tuấn
Anh khẽ cười với Quỳnh Chi và nói:

-
Cám ơn em.

- Em
phải cám ơn anh mới đúng chứ. – Quỳnh Chi e thẹn rút tay lại lắc đầu nói – Anh
vì giúp em mà vất vả như thế mà.

-
Chút chuyện nhỏ mà thôi. – Tuấn Anh cười trông cực kì đẹp trai, Tùng Linh khẽ
liếc nhìn Quỳnh Chi, nhỏ thấy chị ta cười tít cả mắt. Đúng là thấy trai đẹp thì
mắt sáng rỡ chẳng sai tí nào. Cơ mà, hình như thấy Tuấn Anh cười, tim nhỏ cũng
đập mạnh lắm nha. Chắc không phải là tim nhỏ có vấn đề đấy chứ.

- Xe
sửa xong rồi, em mau đi đi. – Tuấn Anh vừa phủi tay vừa giục.

Thấy
Quỳnh Chi còn nấn ná, Tùng Linh vội vàng lại gần huých tay ra hiệu với Quỳnh
Chi, chị gái nọ bất đắc dĩ phải lên xe rời đi sau khi để lại một nụ cười cực kì
rạng rỡ như hoa hướng dướng dưới ánh mặt trời.

Tùng
Linh nhẹ nhàng thở phào, chỉ sợ Quỳnh Chi ngốc nghếch bị trai đẹp làm ngu muội
đầu óc mà làm hỏng kế hoạch của nhỏ thì khổ.

Thấy
Tuấn Anh đang định quay vô nhà, Tùng Linh vội vàng moi cuốn sổ tay mà nhỏ ghi
chi chít lại kế hoạc cưa chàng trong 7 ngày kia ra xem lại:

“Ngày
1: Đối với chàng lúc này, bạn chỉ đang ở mức “biết tên, biết tuổi” (hoặc thậm
chí là tệ hơn thế). Con trai sẽ không bao giờ có đủ thời gian để nhớ tất cả mọi
chi tiết hay-ho-nhưng-linh-tinh của một cô nàng quen-sơ-sơ, nên tốt nhất là hãy
tập trung tạo cho chàng ấn tượng về một đặc điểm nào đó thật nổi bật của bạn.

Nếu
bạn không phải là fan của bóng đá, xe cộ hay những thứ vốn hấp dẫn với các
chàng trai, ok chẳng sao, hãy nói cho chàng một sở thích quái quái nào đó của
mình.

Hãy
lấy tư liệu từ chính bạn, đừng dại dột thêu dệt về một sở thích hay ho nào đó,
để rồi sau này bạn lại tự đánh bẫy chính mình khi lỡ miệng nói hớ hay tệ hơn,
quên mất về cái sở thích hay ho đó.

Những
sở thích made-by-tui đó sẽ cộp vào não chàng dữ liệu thông tin rõ ràng và vừa đủ,
để khi nhắc đến bạn, chàng sẽ dễ dàng nhớ ra ngay.”

Đọc
xong, Tùng Linh gấp nó lại rồi nói:

-
OK, giờ thì mình chỉ cần giới thiệu một chút về chị Quỳnh Chi là được.

Tùng
Linh liền nhảy chân sáo theo Tuấn Anh vào nhà chú của nhỏ, nhỏ cười cười làm
như vô tâm hỏi:

-
Anh! Anh biết chị lúc này không?

Tuấn
Anh không nhìn nhỏ một mực lắc đầu phủ nhận một câu:

-
Không.

Tùng
Linh nuốt khan nước bọt một cái khẽ thương xót cho Quỳnh Chi, rõ ràng cấm thư đến
tỏ tình với người ta, đã vậy còn bị nhỏ phát hiện thế mà vẫn không được Tuấn
Anh ghi nhớ một chút nào. Đúng là quá bi thảm mà.

Tùng
Linh khẽ đưa mắt lườm Tuấn Anh từ sau lưng, trong lòng thầm rủa “Cái tên này
đúng là quá ư mặt lạnh mà, lạnh còn hơn tiền, đem cục nước đá lại mà chạm vào.
Đố đứa nào biết đâu là mặt người”

Nhưng
dù sao nhỏ cũng có chút an ủi là trên thế gian này không phải chỉ có mình nhỏ
là gặp số phận hẩm hiu bị tên xấu xa đáng ghét này đối đãi tệ bạc.

Trước
sự phủ nhận của Tuấn Anh, Tùng Linh không nản lòng, chạy đến bảo:

-
Anh à, chị ấy tên là Quỳnh Chi, khối 11, ban A. Là học sinh giỏi đó nha. Vừa
xinh đẹp, vừa học giỏi, lại hiền, có rất nhiều anh theo đuổi, thầy cô thương
yêu….

Nhỏ
nói một tràng dài ơi là dài những lời tốt đẹp cho Quỳnh Chi, nhưng chỉ nói về
những mặt ưu tú chứ chẳng dám nói đến những sở thích lặt vặt. Cố tình nhấn mạnh
cái sở thích mà Tuấn Anh cũng thích để tạo dấu ấn.

-
Nhà chị ấy có rất nhiều sách, bởi vì chị ấy rất thích đọc sách.

Nào
ngờ Tuấn Anh hờ hững đáp một chữ.

- Ờ.

Tùng
Linh xém chút ngất xỉu vì tức, sao lại có tên con trai vô cảm đến mức một cô
gái ưu tú như thế mà vẫn không hề hỏi thêm chút gì.

-
Anh. – Nhỏ dậm chân kêu lớn.

Tuấn
Anh cau mày quay lại nhìn nhỏ hỏi bằng giọng không hài lòng lắm:

- Có
chuyện gì?

- Em
muốn xem phim. – Nhỏ liền giở giọng mè nheo.

-
Thì xem đi, anh chẳng phải cho em thoải mái rồi sao?

- Em
muốn xem phim chiếu rạp kìa. Anh bắt em học hành vất vả như thế, có phải cũng
nên khen thưởng em một chút hay không?

Tuấn
Anh có chút ngạc nhiên nhìn nhỏ, Tùng Linh nói tiếp:

- Em
sẽ mua vé, không bắt anh bao đâu. Xe em hư rồi, anh chỉ có nhiệm vụ là chở em
đến rạp xem rồi chở em về thôi. Nếu không ba mẹ sẽ không cho em đi chơi buổi tối
đâu. Nha anh….nha anh….

Nhỏ
chưng ra bộ mặt cực kỳ đáng thương, mắt long lanh nhìn Tuấn Anh cầu xin.

- Được
rồi.

Thấy
Tuấn Anh nhận lời, nhỏ vui vẻ vô cùng, nhảy lên hoan hô.

Nhỏ
chờ đợi đến buổi xem phim tối nay, hehe.

Đến giờ chiều, sau khi cả hai cơm nước xong xuôi,
xin phép bố mẹ của nhỏ đi xem phim và được sự chấp thuận của họ, Tùng Linh vô
cùng phấn khởi. Nhỏ lên lầu sắm tuồng đi xem phim.

Khi
mở cổng nhà ra thì nhỏ đã thấy Tuấn Anh ở trước cửa nhà nhỏ đợi sẵn rồi.

Tùng
Linh vừa nhìn thấy Tuấn Anh, nhỏ xém chút chảy nước miếng. Cái tên này, sao lại
đẹp trai đến như thế chứ, huhu. Tuấn Anh bận một chiếc áo thun trắng ngắn tay
đi kèm chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh trắng, quần jean đen cùng giày sandan.

Phải
nói là trông cậu cực kỳ cool.

Nhỏ
không thể không thừa nhận, tên này quá ư là đẹp trai, hắn chỉ cần ăn bận hết sức
bình thường vẫn hơn hẳn bao nhiều người khác.

-
Lên xe đi, anh chở em. – Giọng Tuấn Anh vang lên cắt đứt vẻ u mê của nhỏ

Tùng
Linh lắc lắc đầu thầm mắng mình bị cuốn hút mà quên mất nhiệm vụ chính của
mình. Nhỏ vội vàng từ chối:

-
Không cần đâu. Em tự mình chạy xe là được rồi.

Tuấn
Anh thấy nhỏ lắc đầu từ chối thì có chút lấy làm lạ, cậu nhìn nhỏ với ánh mắt
nghi ngờ. Không biết có thật là nhỏ muốn đi xem phim thật hay không?

Tùng
Linh đương nhiên tinh ý nhận ra ánh mắt của Tuấn Anh, nhỏ vốn là sắp đặt để Quỳnh
Chi giả vờ như cùng ngồi xem phim kế bên Tuấn Anh, sau đó rủ nhau đi ăn, đương
nhiên là Quỳnh Chi sẽ không đi xe và Tuấn Anh sẽ chở chị ấy. Cho nên Tùng Linh
phải đi xe riêng một mình, nhỏ vội vàng giải thích trước khi bị nghi ngờ:

-
Thôi đi. Để anh chở em, lỡ bị bạn bè nhìn thấy. Họ lại đồn ầm lên là em với anh
đang cặp kè bồ bịch thì khổ. Em thì không sao, chỉ sợ là phiền phức cho anh mà
thôi.

Tuấn
Anh thấy nhỏ nói có lý thì gật đẩu:

- Ừ.

Tùng
Linh lập tức mở rộng cửa rồi lấy xe đạp của mình chạy ra ngay lập tức.

Sau
khi nhỏ đóng cửa lại thì lập tức trèo lên xe phi đi ngay.

Đó
là một sự khác biệt...

Không
chỉ là khác biệt ở thể lựa giữa nam và nữ. Mà là sự khác biệt giữa hai chiếc
xe: Một chiếc là xe đạp bình thường và một chiếc là xe đạp bất bình thường được
chạy bằng...điện.

Cũng
may là Tuấn Anh không có phóng vù đi bỏ mặc nhỏ mà nhẫn nại chạy với tốc độ rùa
bò theo nhỏ. Tùng Linh thấy thế cũng ái ngại, nếu cứ thề, lần sau Tuấn Anh chưa
chắc chịu đi với nhỏ nữa, mà nếu không đi thì làm sao nhỏ tạo cơ hội cho Quỳnh
Chi gặp mặt được. Nghĩ tới nghĩ lui, Tùng Linh bèn hắng giọng nói:

-
Anh! Để em kể anh nghe một câu chuyện cười ha.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3