Lão bà điêu ngoa của trẫm - Chương 001 - 008
Chương 1:
Người Chết Sống Lại (1)
“Nguyệt quý
phi giá lâm…”
Tiểu thái
giám hô lên một tiếng, khiến đám phi tần đang vui vẻ chơi đùa ở hậu hoa viên
ngã rầm xuống đất.
[Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tại www.gacsach.com/ - gác nhỏ
cho người yêu sách.]
Đầu đội mũ
phượng cùng trang sức, một nữ nhân tuyệt sắc khoác trên người bộ y phục màu trắng
nhạt, mềm mại mỏng manh, được một cung nữ đỡ lấy, nhẹ nhàng bước từng bước đến
sân đình (nơi nghỉ mát), mấy nha hoàn vội vàng lấy nệm trải lên mặt ghế đá.
Nguyệt quý
phi ưu nhã thanh thoát đi tới sân đình chậm rãi ngồi xuống.
“Tất cả bình
thân.” Nàng vung cánh tay nhỏ nhắn lên, được Nguyệt quý phi xinh đẹp cho phép đứng
dậy, đám phi tần đang quỳ dưới đất vội vàng rối rít cảm tạ rồi đứng lên.
“Quý phi
nương nương, trang sức trên người nương nương thật đẹp nha, hạt trân châu to
như vậy sợ là trên đời khó kiếm, nhân gian khó cầu, độc nhất vô nhị.”
“Đúng vậy
nha! Quý phi nương nương của chúng ta dung mạo xinh đẹp như Tây Thi, thậm chí
còn hơn cả Điêu Thuyền, ai cũng nói là mỹ nhân không sai, nếu viên trân châu
này mà đem làm vật trang sức trên người lũ xấu xí chúng ta nhất định sẽ khiến
nó trở nên ô uế.”
“Không sai
không sai!” Đám phi tần gật đầu lia lịa, chỉ cần nói một câu đã có thể khiến
cho “công lực” gật đầu phát huy đến trạng thái tốt nhất.
Ngồi trong
sân đình bên cạnh hậu hoa viên, Nguyệt quý phi vươn tay hái một cành sen vui vẻ
chơi đùa.
“Đây là quà
sinh nhật Hoàng thượng tặng cho bổn cung, nghe nói viên hồng châu này vốn là
trang sức đeo tay được quốc mẫu Đông Tấn quốc yêu thích nhất, Đông Tấn quốc vì
muốn tỏ lòng kết giao hòa hữu với Dạ Sát chúng ta nên mới đem viên châu này coi
như là lễ vật dâng tặng lên Hoàng thượng.”
“Dạ Sát
hoàng triều từ trên xuống dưới, sợ là chỉ có Nguyệt quý phi mới có vinh hạnh được
Hoàng thượng ân sủng như vậy.”
“Đó là đương
nhiên, Nguyệt quý phi chẳng những rất xinh đẹp, hơn nữa lại hiểu rõ quy tắc lễ
nghi, tinh thông cầm kỳ thi họa, không gì không biết, quả thực là nữ nhân độc
nhất vô nhị trên thế gian.”
Nguyệt quý
phi được đám phi tần tán thưởng hết sức, trong đôi mắt phượng của nàng lóe lên
tia cười, lơ đãng nhìn về phía nữ nhân mà từ nãy đến giờ không hề mở miệng ho
he một tiếng, nàng ta khoác một bộ xiêm y làm bằng tơ tằm màu lam nhạt, trên đầu
cắm mấy cây trâm đơn giản, khuôn mặt tuy không có lớp son phấn nào nhưng vẫn tỏa
ra một loại khí chất thanh tú bức người.
Nữ tử này
toàn thân tựa như tiên tử siêu phàm thoát tục, đôi mi thanh tú như vầng trăng rằm,
đôi mắt đẹp như mặt nước hồ thu, sống mũi thẳng, hai tai trắng nõn, ôm trọn
trên trán là một chiếc vòng duyên dáng mượt mà.
“Ô, đây
không phải là Cẩm phi sao? Ban đầu lúc mới tiến cung, Hoàng thượng trước mặt
văn võ bá quan triều thần đã từng rất tán dương Cẩm phi là tuyệt sắc giai nhân,
không nghĩ tới lúc được thị tẩm vì quá lo lắng khẩn trương mà bất tỉnh luôn
trên long sàng của Hoàng thượng, đáng tiếc đáng tiếc, dung mạo xinh đẹp như thế
kia mà thân thể lại quá yếu ớt…”
Chương 2:
Người Chết Sống Lại (2)
Nguyệt quý
phi nói đầy châm chọc, khiến tiểu mỹ nhân đứng dưới chòi nghỉ mát trong thoáng
chốc hai gò má đã trở nên đỏ bừng tức giận.
Bên cạnh Nguyệt
quý phi, bọn cung nữ a dua cũng rối rít phóng đến chỗ nàng những ánh mắt khinh
bỉ, đám phi tần ban đầu cứ sợ rằng với dung nhan mỹ miều tuyệt sắc của nàng sẽ
khiến cho Hoàng thượng điên đảo, đến cuối cùng may mắn thay nàng lại té xỉu
luôn trên long sàng của Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng trong lúc nóng giận đã
liệt nàng vào danh sách những người tuyệt đối không bao giờ được lui tới nữa.
Ngoài mặt,
các phi tần hậu cung tỏ ra rất thông cảm và chua xót cho nàng, nhưng sau lưng tất
cả đều cười nhạo trước kết cục đáng buồn của Cẩm phi, hậu cung nữ nhân chính là
luôn đấu đá nhau như vậy, quy luật này muôn đời không đổi.
“A, đột
nhiên ta thấy có chút mệt mỏi, Cẩm phi, không ngần ngại tới đây xoa bóp cho ta
một lúc chứ?” Nàng ta thực chất chỉ hỏi lấy lệ, vốn trong giọng nói đã hàm chứa
ý nghĩa không kẻ nào được kháng lệnh.
Nữ nhân tên
Cẩm phi khẽ co vai lại, lẩm bẩm một tiếng: “Dạ, thần thiếp tuân lệnh.”
Trên nền đất,
Cẩm phi run rẩy đi từng bước đến bên cạnh Nguyệt quý phi, mười ngón tay mảnh khảnh
nhẹ nhàng nắm lấy bả vai đối phương.
“Cẩm phi, phải
hầu hạ ta, có phải trong lòng người cảm thấy không phục?”
“Có thể hầu
hạ quý phi chính là vinh hạnh của thần thiếp.”
“Nếu là vinh
hạnh của người thì bây giờ đấm bóp chân giúp ta.” Nguyệt quý phi đưa tay chỉ chỉ
xuống dưới, “Trước giờ toàn là nha hoàn làm cho ta, nhưng cái nha đầu kia mấy
ngày trước có việc gấp nên đã xuất cung, mà ta đây hai chân đã bủn rủn suốt mấy
ngày, nghe nói nhà Cẩm phi vốn mở y quán, ta thiết nghĩ đối với việc xoa bóp
này ắt hẳn cũng rất lành nghề…”
“Dạ!” Cẩm
phi có chút nhẫn nhục chịu đựng nửa đứng nửa ngồi trước mặt Nguyệt quý phi mà
đưa hai tay lên đấm đấm, nhẹ nhàng ấn vào từng huyệt chân của đối phương.
Nhìn dáng vẻ
của nàng Nguyệt quý phi không khỏi cười lạnh một tiếng: “Ngươi không biết rằng
quỳ hẳn xuống đất sẽ làm ta cảm thấy thoải mái hơn sao?”
Cẩm phi khẽ
ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ thanh tú hiện lên vẻ kinh ngạc,
ngay lập tức Nguyệt quý phi cao cao tại thượng kia dí dí lấy đầu gối nàng: “Ta
nói quỳ xuống! Chẳng lẽ công phu trên giường của Cẩm phi cũng kém cỏi đến thế
sao?”
Cẩm phi nghe
xong khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, những chuyện ô nhục trước kia lại bắt đầu
tái diễn trong đầu, nàng hiện giờ chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Nàng không
dám phản kháng từ từ quỳ rạp xuống đất, mạnh mẽ cúi đầu, nàng biết mình đã bị hạ
nhục như một cái nha hoàn.
Chương 3:
Người Chết Sống Lại (3)
“Ngươi chưa
ăn cơm sao, lực tay cư nhiên lại yếu như vậy?”
Bị khiển
trách, Cẩm phi bất đắc dĩ phải gia tăng lực đạo ấn xuống chân đối phương.
“Á, đau chết
ta, con tiện nhân này, ngươi dụng tâm trả thù ta có phải không?” Vừa nói Nguyệt
quý phi vừa vung tay lên kèm theo một tiếng ‘ba’ thật lớn, nàng ta nặng nề
giáng lên khuôn mặt xinh đẹp của Cẩm phi một cái tát đau đớn.
Một cái bạt
tai này cũng đủ khiến cho đám phi tần không rét mà run, các nàng âm thầm cảm thấy
may mắn vì mình không phải là người “được” nhận cái loại đau đớn đó…
“Thật xin lỗi!”
Cẩm phi quỳ trên mặt đất khẽ xoa xoa khuôn mặt đang bỏng rát: “Là thần thiếp sơ
ý, thỉnh quý phi bớt giận.” Nàng bị dọa đến khuôn mặt tái nhợt, toàn thân không
ngừng run rẩy.
“Hừ, đừng tưởng
Hoàng thượng đã từng cưng chiều ngươi một lần thì cho rằng bản thân là quý giá,
chim sẻ mà đòi làm phượng hoàng, Cẩm phi, nếu như sau này còn muốn yên ổn sinh
sống trong hậu cung thì hãy thông minh một chút, ta rất không hài lòng về
ngươi, mới có một tý nhan sắc mà đã nghĩ là ghê gớm lắm, suốt ngày tìm cách câu
dẫn Hoàng thượng. Hừ!”
“Thần thiếp
không dám, thần thiếp chẳng qua chỉ là…”
Thật chướng
mắt! Nguyệt quý phi từ từ đứng lên trước mặt nàng, trên gương mặt xinh đẹp tô đậm
son phấn toát ra vẻ khinh bỉ: “Bởi vì hôm nay ngươi làm bổn cung không vui, bổn
cung phạt ngươi quỳ ở đây sám hối, ngày mai lúc hừng sáng mới được phép trở về
tẩm cung nghỉ ngơi, nếu dám trái lệnh sẽ dùng đại hình!”
Nàng nói
xong liền quay người rời đi, đám cung nữ thái giám cùng bọn phi tần muốn lấy
lòng Nguyệt quý phi được hoàng thượng sủng ái cũng rối rít làm cái đuôi theo
sát phía sau.
Trong hậu
hoa viên trống trải, chỉ còn lại một nữ nhân âm thầm ngồi khóc, gió thổi những
giọt nước trên mặt nàng bay xa…
~*~
“Xem đi xem
đi! Cái bộ phim quái đản gì thế này, nàng ta sao lại có thể nhẫn nhục chịu đựng
như thế chứ? Hừ hừ, thật là không chấp nhận nổi mà!”
Mộ Cẩm Cẩm
ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, tay ôm một con gấu bông mềm nhũn, càng xem lại
càng thấy tức, nàng hung hăng đưa tay chỉ trỏ về phía TV làm mấy động tác như
đang đánh đấm trừng phạt mấy người trong phim.
Chưa đến ba
giây đồng hồ sau, trên màn hình đột ngột xuất hiện một màu trắng chói mắt.
“Di? Tại sao
lại như vậy?” Mộ Cẩm Cẩm nhảy xuống đến bên TV lấy ra một chiếc đĩa CD, lật đi
lật lại một hồi, nàng cuối cùng chỉ còn cách trơ mắt ra nhìn, lòng tự thán rõ
ràng là không có vết xước nào a!
Chương 4:
Người Chết Sống Lại (4)
Nói đến chiếc
đĩa CD này lai khiến nàng nhớ lại, cô bạn cùng phòng An Tiệp Phỉ gần đây hành
tung đặc biệt kỳ quái, trước đó thì nói là đi nội địa khảo cổ, đột nhiên mất
tích luôn nửa tháng, đến lúc nàng đang cùng tổng giám đốc đi Đức có việc thì,
An Tiệp Phỉ nhà ta bỗng nhiên lại gọi điện cho nàng, nói rằng mình đang ở Đài
Loan, An Tiệp Phỉ không có ở đây hại nàng “vô tình” xem phải cái đồ chết tiệt
này.
Bất quá, An
Tiệp Phỉ cũng là một chuyên gia khảo cổ, đồng thời là bạn cùng phòng với nàng,
nhưng nàng ta cứ nhiên lại quá ham mê đi khảo cổ mà quên luôn những thứ bí mật
của mình hiện vẫn còn đang sờ sờ ở trong nhà, khiến cho Cẩm Cẩm không những tìm
được một số đồ vật kỳ lạ, hơn nữa lại thấy mấy chiếc đĩa CD này.
An Tiệp Phỉ
xem ra sở thích thật là kỳ quái, ngay cả cái loại phim vô đạo đức này cũng xem,
nữ chính trong phim quả thực là dung mạo rất đẹp, nhưng tính cách nhẫn nhục chịu
đựng của nàng ta lại khiến cho Cẩm Cẩm thực không chấp nhận nổi.
May mà nàng
đang sống ở thế kỷ hai mươi mốt, thầm cảm tạ không phải đau đầu như mấy nữ nhân
trong phim kia, ở trong hậu cung luôn tìm cách đối chọi cấu xé lẫn nhau, vì một
người đàn ông mà phải sống chết tranh giành, nếu may mắn thì có thể sẽ được trở
thành quý phi hoàng hậu, nhưng nếu vận kém thì không biết chừng sẽ phải nhốt
mình trong thâm cung cả đời.
“Reng reng…
Reng reng…”
Điện thoại
trên mặt bàn thuỷ tinh đột ngột vang lên, nàng thuận tay lấy lên chiếc điện thoại,
tay kia đặt chiếc đĩa CD xuống đầu DVD.
“Xin chào,
tôi là Mộ Cẩm Cẩm, à… hóa ra là Lý phó tổng a, vâng, tôi vừa cùng tổng giám đốc
từ Đức trở về, dự án thu mua của tập đoàn Trịnh thị bây giờ đang ở trong tay
chúng ta… Cái gì? Ngài bảo tôi phải đến công ty ngay bây giờ sao?”
Mộ Cẩm Cẩm
không được tính là quá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất xinh xắn
thanh tú. “Lý phó tổng, cho dù ngài làm việc điên cuồng đi chăng nữa thì ít nhất
cũng phải cho nhân viên có thời gian nghỉ ngơi chứ, tôi vừa mới xuống máy bay
chưa đầy bốn tiếng đồng hồ mà!”
Không biết
người ở đầu bên kia đã nói những gì, ngay lúc sau chỉ thấy Mộ Cẩm Cẩm giận giữ
ngồi phịch xuống ghế.
“Quả nhiên
là tên máu lạnh trong truyền thuyết mà, không thèm để ý đến nhân viên chết hay
sống, hừ! Thật muốn bỏ việc cho hắn ta biết mặt!”
Liên tiếp những
câu chửi rủa được phun ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn khả ái của Cẩm Cẩm, mặc dù
trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng là… Vì tiền lương cùng tiền thưởng cuối
tháng, nàng quyết định phải nhẫn nhịn!
Vội vàng
thay quần áo, Cẩm Cẩm nhanh chóng phi ra khỏi nhà.
Chương 5:
Người Chết Sống Lại (5)
Từ nhỏ không
cha không mẹ, Mộ Cẩm Cẩm năm nay vừa tròn hai mươi bốn tuổi, vừa tốt nghiệp đại
học liền thuận lợi qua được kỳ thi tuyển vào một công ty lớn ở Đài Bắc làm trợ
lý cho Nhâm tổng giám đốc, mặc dù nàng từ nhỏ đến lớn đều có ước nguyện muốn
làm một hiệp nữ hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người,
nhưng bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, ảo tưởng của nàng chỉ có thể thực hiện ở
trong mộng, cho nên vì kế sinh nhai nàng phải liều mạng mà làm việc.
Cùng nàng lớn
lên ở cô nhi viện là người bằng hữu tốt An Tiệp Phỉ gần đây lại chơi trò mất
tích với nàng, không biết cái nữ nhân kia chạy đi nơi nào nghiên cứu thuyết tiến
hóa của người vượn Bắc Kinh rồi.
Đường phố tấp
nập, xe cộ qua lại không dứt chạy trên quốc lộ, đột nhiên, Mộ Cẩm Cẩm thấy một
bé trai khoảng năm sáu tuổi rời khỏi tay của mẹ ngây ngốc đi về quán bán đồ
chơi ở phía bên kia đường.
Mẹ của nó
đang ở tiệm bán báo mua tạp chí, hoàn toàn quên mất con mình đã thoát ra khỏi
phạm vi bảo vệ của mình, mắt thấy một chiếc taxi từ đằng xa đang chạy dần đến,
thằng bé bị đụng vào là điều tất nhiên, Mộ Cẩm Cẩm lấy tốc độ sét đánh phi
nhanh chạy qua.
Nàng thành
công đem bé trai ôm lấy cùng sử dụng hết sức lực đẩy nó ra khỏi vùng đất nguy
hiểm.
“Phanh!”
Toàn bộ thân thể giống như bị một vật nặng đụng phải, tiếp theo, bên tai nàng
xuất hiện vô số những thanh âm bén nhọn, có tiếng kêu của nữ nhân, tiếng khóc của
trẻ nhỏ, tiếng thắng xe của xe hơi, tiếng chửi rủa của tài xế…
Nàng bị đụng
phải sao?
Nhưng thân
thể tại sao một chút cũng không cảm thấy đau?
Trước mắt đột
nhiên xuất hiện một khoảng sáng ngời chói vô cùng, Mộ Cẩm Cẩm bị thứ ánh sáng
này chiếu vào mắt cơ hồ không có cách nào đem hai mắt mở ra được, nàng đang ở
trạng thái mê man hết sức, trước mắt có một trung niên nam tử mặc bào phục màu
trắng đang chậm rãi đi tới, còn cầm một cái gậy lớn thật lạ mắt.
“Ngươi gọi
là Mộ Cẩm Cẩm?” Trong âm thanh của hắn lộ ra tiếng vang, tựa như từ bầu trời
bao la xa xôi truyền đến.
“Ngươi là ai
a?” Cẩm Cẩm thật dễ dàng mở mắt, mới vừa trước mắt còn xuất hiện cảnh tượng lộn
xộn, đột nhiên hóa thành một mảnh an tĩnh, đường phố cũng giống như trống
không, phảng phất nhân loại còn đang sinh tồn chỉ có nàng cùng vị trung niên
nam tử đang đứng ở trước mắt.
“Ta là sứ giả
trên thiên đường chủ quản sinh tử của vạn vật.”
“Chủ quản sinh
tử của vạn vật…” Mộ Cẩm Cẩm theo lời của hắn nhắc lại, nhưng ngay sau đó phát
hiện có cái gì không đúng, “Uy, đại thúc, ngươi đang ở đây nói đùa gì vậy?”
Nàng đứng lên đi tức giận đi tới hướng đối phương, “Ngươi ở đây đang nguyền rủa
ta chết sao?”
“Ngươi đã chết!”
Hắn vẻ mặt trầm trọng nói.
Chương 6:
Người Chết Sống Lại (6)
“Nói nhảm, lại
dám nguyền rủa bổn tiểu thư chết, ngươi rốt cuộc có hay không chút đạo đức làm
người a, ta toàn thân rất tốt, một tháng trước đi bệnh viện đã làm một cuộc kiểm
tra toàn thân, bác sĩ nói ta ít nhất còn có thể sống khỏe mạnh đến năm tám mươi
tuổi…”
Cẩm Cẩm lời
nói còn chưa hết, áo bào trắng nam tử đã vung cánh tay lên, vốn là đường phố
yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện một mảnh tiếng động lớn, Mộ Cẩm Cẩm kinh ngạc
phát hiện bên cạnh chiếc taxi màu vàng có một nữ nhân đang nằm...
Trời ạ! Người
đàn bà kia lớn lên cùng mình giống nhau như đúc, chẳng qua… Nàng toàn thân là
máu, có một đứa bé trai bên cạnh khóc mãnh liệt, một phụ nữ trẻ quỳ gối trước mặt
nàng không ngừng gọi tiểu thư tiểu thư...
Nơi xa, truyền
đến thanh âm xe cứu thương, xung quanh tất cả đều là những người muốn xem náo
nhiệt vây quanh.
Nàng kinh ngạc
đem tay lên bưng mồm, “Ta ta ta…”
Nàng đưa tay
chỉ hướng mình nằm trên mặt đất, vừa chỉ hướng nam tử áo bào trắng, “Này này
này… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Dương thọ ở
nhân gian của ngươi vốn là chưa hết, bất quá bởi vì một thủ hạ ngu ngốc của ta
ghi nhầm tên của ngươi lên sổ sinh tử, cho nên tánh mạng của ngươi mới bị lấy
đi, mà một người khác cũng là Mộ Cẩm Cẩm, linh hồn nàng hiện tại cũng đang lơ lửng
trong không trung, vì đền bù cho sai lầm, ta đặc biệt đến đây hướng ngươi nói lời
xin lỗi.”
“Nói xin lỗi?”
Rốt cuộc cũng nghe rõ chuyện gì đang xảy ra, Mộ Cẩm Cẩm giận đến đem hai tay
mình bấm tại trên eo thon nhỏ của mình. “Uy! Đại thúc, ngươi có lầm hay không
a, ngươi như thế nào có thể đem chuyện mạng người ra nói tùy tiện lầm, ta còn
có việc muốn đem bản báo cáo kế hoạch nhà đất của Trịnh thị tập đoàn giao đến
tay cho cái tên cuồng công việc Lý phó tổng, nếu không hắn sẽ lại khấu trừ tiền
lương cùng tiền thưởng cuối năm của ta, cho nên ngươi tốt nhất làm sao đem ta
giết chết thì phải chuẩn bị cho ta sống lại.”
Thật là làm cho người ta buồn bực! Đến việc sinh tử mà
cũng dám đem ra đùa bỡn với nàng, nàng mới có hai mươi bốn tuổi a?
“Khụ khụ!” Nam tử áo bào trắng rất nghiêm túc ho nhẹ hai
tiếng: “Về chuyện sẽ đem ngươi chuẩn bị sống lại này, ở trên nguyên tắc có thể
có một chút phiền toái...”
“Uy, ít cùng ta nói những nguyên tắc quái quỷ kia, trách
nhiệm là ở bộ phận thiên đường các người, ta mới là người vô tội bị hại!”
“Cho nên, chúng ta vì đền bù sai lầm không cẩn thận đối với
ngươi, chỉ có thể đem linh hồn của ngươi một lần nữa đặt đến... trong một thân
thể khác.”
“Cái gì? Linh hồn trao đổi?” Mộ Cẩm Cẩm môi nhỏ cong cong
hiện lên vô số những suy nghĩ ký quái, mặc dù ở trên ti vi thường xuyên thấy
cái loại tình huống này, nhưng là nếu chuyện này phát sinh ở trên người mình,
cũng có chút quái dị.
Chương 7: Xuyên Qua (1)
“Không sai!” Nam tử mặc áo bào trắng thật tình gật đầu,
“Chúng ta sẽ đem linh hồn của cô đưa đến bên trong một cơ thể ở không gian cổ đại,
làm như vậy, sẽ phải tìm một cái tên, thân phận cùng với các nhân tố khách quan
khác cũng phải phù hợp với linh hồn của cô...”
Nụ cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ
Cẩm Cẩm: “Đại thúc, ngươi có thể hay không thuận tiện đem nhét ta vào trong
thân thể của Võ Tắc Thiên?”
“Ách?” Hiển nhiên, đối phương bởi vì lời nói của nàng mà
hơi ngẩn ra.
“Bổn cô nương nghĩ muốn một phen thể nghiệm tư vị làm nữ
hoàng, nếu như việc đó hơi khó, ta không ngần ngại đi đến triều nhà Thanh làm
bà nội của Khang Hi, thân phận thật cao quý a.” Hắc hắc! Ai bảo vị đại thúc trước
mắt này đem chuyện làm hư, mượn cơ hội nói lên những mong muốn mà mình không thể
làm được không tính là yêu cầu hẳn cũng không tính là quá mức.
Nhưng là... Vị đại thúc trước mắt này sắc mặt làm sao
càng ngày càng khó coi a.
“Uy, cho dù không để cho ta làm nữ hoàng, nhất định cũng
phải đem ta trở thành một hiệp nữ, ta muốn làm Tiểu Long Nữ bà xã của Dương
quá, hay là Hoàng Dung vợ của Quách Tĩnh cũng ok, nếu như thật sự không được,
ngươi tùy tiện đem ta ném vào trong thân thể người đặc biệt thích cướp của người
giàu giúp người nghèo khó, danh tiếng hiệp nữ vang dội tỏa sáng a...”
Nam tử áo bào trắng tức giận lắc đầu, “Trải qua năm phút
hai mươi bẩy giây thăm dò cùng nghiên cứu, thân thể duy nhất thích hợp với
ngươi chỉ có một, bây giờ còn bảy giây đồng hồ, vì để cho kịp thời gian, linh hồn
ngươi lập tức phải được di chuyển đến thân thể kia.”
Vừa nói, bàn tay to của hắn phất một cái, Mộ Cẩm Cẩm cảm
giác mình lập tức bị hắn đưa lên một đám mây, nàng phát hiện thân thể mình nhẹ
tựa như một cọng lông chim vô lực, sức lực trên người đột nhiên biến mất, nàng
lập tức bị rơi vào trong một vực sâu muôn trượng.
“Uy, ngươi muốn đem ta ném về nơi nào? Uy...”
Thanh âm ở trong khoảng không trống trải có vẻ như vô lực,
đầu óc càng ngày càng chìm, suy nghĩ càng ngày càng loạn, trước toàn bộ đều là
máu trắng.
Oa nha!
Nàng đây là tại sao?
Giống như bị
ngất a!
Mộ Cẩm Cẩm cảm
giác được trong đầu phảng phất có vô số con sâu nhỏ từ từ gặm cắt mỗi một tế
bào của nàng, toàn thân tại sao lại khó chịu như vậy?
Bên tai truyền
tới thanh âm của một nữ nhân đang khóc không ngừng, nàng đưa tay nhẹ nhàng xoa
bóp cái trán đau nhức, cố gắng mở hai mắt ra, cảnh tượng xa lạ hiện ra trước mắt
làm nàng cơ hồ không phân biệt được rõ đông tây nam bắc.
“Tiểu thư
người tỉnh rồi?” Cô gái đang khóc trong một thoáng nhào tới trước mặt Mộ Cẩm Cẩm
lấy tay đỡ bả vai của nàng, trên mặt còn lưu lại nước mắt khiến nàng nhìn qua
thật chật vật.
Chương 8:
Xuyên Qua (2)
Mộ Cẩm Cẩm mờ
mịt dỡ chân tựa vào đầu giường…
Trước mắt xuất
hiện một nữ tử gầy nhược mặc một bộ váy áo màu tím, một đầu tóc dài bị bối hết
lên trên, mấy cây trâm giản dị hết sức cắm trên tóc nàng, cô bé trước mắt nhìn
bộ dạng chỉ bất quá ước chừng mười sáu mười bảy tuổi...
“Oa! Ngươi
chính là nhân vật ở thời đại này?” Mộ Cẩm Cẩm bị trang phục toàn thân quái dị của
cô bé làm cho sợ đến mức từng bước liên tiếp lui về phía sau.
“Tiểu thư,
người không nhận ra em sao, em là nô tỳ Thu Nguyệt của người nha.” Cô bé trên mặt
kinh hoàng cũng không khác gì nàng.
“Thu Nguyệt?
Còn Xuân Hoa đâu.”
Mặc dù nhức
đầu gay gắt, nhưng Mộ Cẩm Cẩm vẫn giãy dụa muốn từ trên giường ngồi dạy, Thu
Nguyệt lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay của nàng. “Tiểu thư, người chậm một
chút nữa, em biết lão gia qua đời là đả kích rất nặng đối với người, nhưng người
còn trẻ nha, cho dù có không nghĩ ra được gì, cũng không nhất thiết phải dùng tới
phương thức treo cổ này để kết thúc tánh mạng của mình nha, như vậy không phải
là...”
“Uy, ngươi
đang lẩm bẩm nói hồ đồ cái gì? Người nào treo cổ, ta bây giờ không phải đang rất
khỏe mạnh sao? Cái lão đại thúc mặc áo bào trắng đâu? Lời của ta còn không có
cùng hắn nói hết...”
Mộ Cẩm Cẩm
nhảy xuống giường, tìm kiếm bóng dáng nam tử mặc áo bào trắng khắp nơi, “Di? Chỗ
này làm sao có chút kỳ quái, oa! Ngay cả cửa số cũng là bằng giấy, ông trời a,
đây là cái cửa gì vậy, ngay cả bóng dáng cái khóa cũng không có...”
Đang trong
quá trình lẩm bẩm lầu bầu, Cẩm Cẩm đột nhiên đưa tay che miệng của mình…
Bên tai vang
vọng lời kỳ quái đã nói của đại thúc áo bào trắng, đem linh hồn của nàng để đặt
đến một... trong một thân thể khác, hơn nữa con mang nàng đến không gian thời cổ
đại...
“Gương!
Gương! Có gương không?” Nàng suy nghĩ một chút chạy ngay đến trước mặt Thu Nguyệt
nghiêm trang hỏi.
Bộ dáng của
nàng hù dọa Thu Nguyệt gần chết rất ngu ngốc dùng ngón tay út chỉ chiếc gương đồng
trước bàn trang điểm cách đó không xa.
Mộ Cẩm Cẩm
vèo một cái đã chạy tới trước gương đồng, “A nha…”
Nàng hoảng sợ
vạn phần chỉ chỉ mình trong gương, “Má ơi, ta làm sao lại biến thành bộ dạng đức
hạnh này?”
Trong gương
đồng… Một cô gái tuyệt sắc mảnh mai như không có xương cốt, một đầu tóc đen
nhánh xõa đến ngang eo, mày liễu, mắt hạnh, môi anh đào, mũi cao, vô luận nhìn
từ góc độ nào cũng được coi là một tuyệt thế đại mỹ nữ.
Di? Chờ một
chút!
Nữ nhân
trong gương này làm sao nhìn qua lại cảm thấy có chút quen mắt a, Mộ Cẩm Cẩm liều
mạng lục lọi tìm kiếm trong trí nhớ tung tích khuôn mặt này…

