Nhiệt Luyến Lúc Phân Phòng - Chương 1 - Phần 1

Chương 1.1

“Gì, cậu muốn kết hôn?”

Cơ hồ tất cả bằng hữu nghe đến tin tức cô muốn kết hôn xong,
giây tiếp theo sẽ lộ ra cái loại bộ dáng như gặp quỷ này…

Biểu tình khiếp sợ, dùng sức thở dốc vì kinh ngạc, hai mắt
đăm đăm hoàn toàn tối sầm, miệng lại há hốc, nhét một quả quýt vào chắc chắn
vẫn còn thừa, còn có người hướng bàn thờ cúng bái, ngay cả sắc mặt so sánh với
lợn bị chọc tiết còn thất sắc hơn.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]

Hơn nữa khi bọn họ biết được người đàn ông mà cô sắp gả,
không phải là cái tên hai bữa ba bữa lại đưa đến một bó hoa tươi hay giỏ hoa
quả, hay là tên thật thà chất phác đem cô trở thành thần thánh mà cung phụng,
mà chính là cái người cô mới quen biết chưa đầy ba tháng Thường Khắc Khiêm,
nghe đến đó mọi người đều giống như trung gió ra sức lắc đầu xua tay, bộ dáng
vô cùng đau đớn giống như sắp cử hành không phải hôn lễ, mà là tang lễ, tế lễ, mà
Uông Mộ Di cô chính là tế phẩm duy nhất.

A, không phải là cô không muốn cười, nhưng Uông Mộ Di muốn
nói cái gì cũng phải nhịn xuống, miễn làm cho mọi người càng tức giận.

Nói thật, nếu cô không phải trăm phần trăm chắc chắn, khẳng
định Khắc Khiêm cùng những người này trước nay chưa hề gặp mặt, cô thật là muốn
hỏi anh một chút, rốt cuộc anh tại thời điểm nào đã đắc tội với bọn họ, bằng
không sao có thể gặp toàn biểu hiện kinh hãi đến vậy? Xem ra, Khắc Khiêm vạn
người mê này cũng có thời điểm “không nhạy” nha! Ha ha!

Nghĩ đến anh, Uông Mộ Di nở nụ cười...

Thường Khắc Khiêm, vị hôn phu của cô, hiện đang nhậm chức tại
cơ đội a340-300 hãng hàng không Hoàn Mĩ.

Trước kia khi làm thành viên của một công ty du lịch, một lần
vì bị gió thổi bay mất mũ ngoài biển, sáng sớm cô đã khẩn trương ra bãi biển
tìm rồi bất ngờ gặp gỡ anh.

Không thể không nói, anh quả thật là một người đàn ông có
suất khí vĩ đại lại trần đầy vẻ tự tin, ngũ quan tuấn dật xuất chúng, thân
người cao 1m80, nhìn điều kiện bên ngoài của anh mà nói, hoàn toàn không thua
kém các người mẫu nam nổi tiếng hàng đầu hiện nay, nhưng anh không chỉ có ngoại
hình đẹp xuất chúng, kỹ thuật nghề nghiệp của anh lại vô vùng chuyên nghiệp!

Anh tuy tuổi còn trẻ nhưng đã thông qua nhiều khảo nghiệm
liên tiếp, trở thành cơ trưởng trẻ tuổi nhất trong cơ đội 300, có thể nói là
nhân vật phong vân số một số hai của hãng hàng không Hoàn Mĩ, phàm là những người
đã cộng tác cùng anh dù chỉ một lần, cũng không thể không khắc sâu ấn tượng với
tác phong tự tin lại chuyên nghiệp của anh, giám đốc tin tưởng anh, đồng nghiệp
bội phục anh, còn phụ nữ ái mộ anh.

Khi đáp ứng lời cầu hôn của anh, Uông Mộ Di tuyệt không cảm
thấy hối hận.

Cô biết chính mình bộ dáng thường được mọi người nói ngọt
ngào, cá tính ôn thuần hiền lành, khi còn học đại học không thiếu các nam sinh
thầm mến theo đuổi, sau khi ra ngoài xã hội, nhưng người ái mộ cô không còn lấy
các phương thức trẻ con như viết thư tình hay tặng sôcôla này nọ nữa, mà sử
dụng các thủ đọc theo đuổi còn khoa trương hơn, như là tiếp cận bạn bè của cô,
nhưng đáng tiếc là, cô chưa bao giờ từng cảm động qua.

Cô đương nhiên biết những người đàn ông đó đều đối với cô tốt
lắm, nhưng tình cảm chính là thứ không thể gượng ép, không phải chỉ đối với
người ta tốt, là có thể khiến cho người ta yêu mình, bằng không tại sao lại
xuất hiện những thứ như kẹp tóc lượng bài danh thứ nhất?

Cô chưa từng động tâm với ai, nên sẽ không vì những việc như
vậy mà xúc động, thiếu đi xúc động, quan hệ tự nhiên cũng sẽ không thể tiến
triển thêm, tình huống như vậy cùng với mặt nước phẳng lặng không có gì khác
nhau, có khác cũng chỉ khác là mùi vị.

Nhưng cô đối với Thường Khắc Khiêm lại không giống như vậy…

Không có lãng phí vô số tiền của mua hoa tươi, cũng không có
bữa tối lãng mạn xa hoa với ánh nến, càng không có việc khoa trương đến mức e
sợ thiên hạ không biết mình đang yêu, anh chính là mỗi khi công tác từ nước
ngoài trở về, đều mua cho cô những vật bé nhỏ khác nhau.

Có thể là một tấm bưu thiếp, một chiếc lược có khắc khoa văn,
một cái chén ôn tuyền… Đối với người khác mà nói, có thể những thứ đó không
đáng kể, nhưng cô lại cảm nhận được, đó đều là do anh có tâm ý thật tỉ mỉ chọn
lựa trân quý.

Anh không cần đàng hoàng nói yêu, nhưng cũng đã đem cô vốn
tâm luôn bình tĩnh như mặt nước mà nâng lên tận mây xanh, làm cho cô cam tâm
tình nguyện trở thành tù binh dưới tình yêu của anh.

Đừng nói là ba tháng, chỉ sợ mới quen biết nhau chỉ có ba
ngày, cô tin tưởng chính mình cũng sẽ tình nguyện đáp ứng lời cầu hôn của anh,
bởi vì... Cô thích người đàn ông này.

Trong góc tường cho tới lúc này vẫn còn những phản ứng khoa
trương như hài kịch vậy, còn trước mặt cô lúc này là vài người bạn học cùng ba
năm trung học nên hiển nhiên trấn tĩnh hơn, cầm lấy thiếp mời chậm rãi nhìn
thoáng qua, lại không hẹn mà cùng thả trở lại mặt bàn, tiếp theo đó còn âm thầm
truyền cho nhau nhũng ánh mắt sắc bén lần lượt thay đổi…

Ô ô, không phải trấn định, mà là hiện tại mới bắt đầu dốc
toàn bộ hỏa lực khai hỏa a!

“Uông Mộ Di, cậu không phải là đã mang thai chứ?” Người lên
tiếng đầu tiên là Hồng Đình Đình hiện đang đảm nhiệm chức vụ luật sư.

“Vương bát đản, nếu thế thực nên thiến cái tên kia!” Tiểu
Diệu hiện giờ là cảnh sát còn biểu hiện lòng đầy căm phẫn hơn.

Cô lắc đầu, “Mình không có mang thai, thật sự.” Uông Mộ Di
nhanh chóng giải thích, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu cười meo meo, biểu tình
tràn đầy vui sướng.

“Vậy tại sao cậu lại phải vội vã gả cho anh ta vậy?” Tiểu
Diệu không thể lý giải.

“Bởi vì bọn mình muốn đi Czech hưởng tuần trăng mật.” Uông Mộ
Di không cần nghĩ ngợi nói.

Gì? Vì đi hưởng tuần trăng mật mà kết hôn như chớp vậy sao? Đây là
cái lời lẽ sai trái gì a? “Mộ Di, cậu đang nói bậy cái gì vậy hả, đầu cậu bị
đông cứng rồi sao? Khắp thế giới có người nào ngu ngốc vì muốn hưởng tuần trăng
mật mà liền tìm đàn ông để kết hôn không? Người có đầu óc đều biết, muốn ra
nước ngoài du lịch thì phải tìm công ty du lịch, không phải là đi tìm công ty
in thiếp cưới.” Uông Mộ Di này quả thật là “không giống người thường” mà, làm
cho Tiểu Diệu đột nhiên cảm thấy đau đầu quá.

“Những quyết định trọng đại trong
đời mình, luôn cần nguyên nhân có chút điên cuồng dẫn đến, còn chưa kể, Czech
thật sự rất đẹp nha!” Uông Mộ Di nói một câu rất “triết lý”, đương nhiên, trên
mặt không quên duy trì nụ cười ngọt ngào.

“Cậu điên rồi sao? Hai người mới
quen biết nhau còn chưa được ba tháng a!” Hoàng Ý Như đảm nhiệm chức vụ giáo
viên tiểu học giảng lại từ đầu cho cô nàng này nghe.

Hoàng Ý Như cô trước lúc kết hôn,
tốt xấu gì cũng cùng với ông xã nói chuyện yêu đương tới bốn năm, tuy rằng
trong đó có hai năm là tên kia phải tham gia nhập ngũ, nhưng bọn họ ít nhất
cũng trải qua thời kì khảo nghiệm, sống qua thời kì “nguy cơ binh biến hoạn
nạn” rồi.

Trái lại Mô Di cùng cái tên họ
Thường cái quỷ gì tên kia... Cô mở thiếp mời ra xác nhận lại tên chú rể. Nha!
Gọi Thường Khắc Khiêm! Xem xem, hai người bọn họ vừa mới kết giao chưa được ba
tháng, mà cô thân là chị em tốt của Mộ Di, thậm chí ngay cả đối phương tên gọi
là gì cũng không rõ ràng lắm, sao Mộ Di lại có thể cư nhiên gả như thế được!

Từ khi quen biết Mộ Di tới nay,
biết cô vẫn luôn theo khuôn phép cũ rất ngoan ngoãn, chưa từng làm chuyện gì
sai trái, thiên chân đơn thuần như vậy, một người tính tình ôn hòa như vậy,
hiện tại cư nhiên muốn kết hôn tia chớp, đáng giận, nhất định là tên đàn ông
thối tha kia có ý định giựt dây cô ấy.

“Mình biết mình cùng Khắc Khiêm
quên biết nhau chưa lâu, nhưng bọn mình ở chung rất khá.”

“Mình vẫn thấy chỗ này thực không
thể, đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời, cậu phải lo lắng nhiều hơn
một chút mới đúng.” Hoàng Ý Như lại từng bước hướng dẫn, quyết không buông cơ
hội làm cho bạn tốt nhận rõ sự thật.

“Đây là chuyện tớ đã lo lắng suy
nghĩ rất nhiều mới quyết đinh nha!” Uông Mộ Di vẫn là một bộ dáng tươi cười hì
hì.

“Cậu không biết phi công thường
có bao nhiêu hoa tâm sao? Mình vừa tiếp nhận một vụ tố tụng ly hôn, người chồng
chính là phi không hàng không, kết hôn chưa đến nửa năm liền đi ăn vụng, vợ hắn
tra xét nửa ngày mới phát hiện, nguyên lai ba gồm cả cô ấy, tên kia bên người
tổng cộng có đến ba người phụ nữ, mà trong đó cô ấy lại là kém nhất.

Đầu tiên cô ấy nghĩ rằng chồng
mình thương mình, nên mới muốn cô ấy không vội mà sinh con, sau mới phát hiện
thì ra người phụ nữ ở bên ngoài kia sớm đã giúp hắn sinh tiểu hài tử, căn bản
là không cần cô vào góp vui thôi.” Hồng Đình Đình bình tĩnh nói, giống như là
đang nói đến thời tiết hôm nay hay là mấy việc vặt trong cuộc sống, nhưng nội
dung lại thật tàn khốc.

“Mộ Di, cậu suy nghĩ lại một chút
đi, nếu anh ta thật sự yêu cậu, thì nên có kiên nhẫn một chút, chứ không phải
trong thời gian ngắn như vậy liền bức cậu gả.” Hoàng Ý Như cũng chưa từ bỏ ý
định.

Nhưng là... Không ai bức cô phải
gả a! Chính là cô muốn nhanh gả cho Khắc Khiêm một chút, còn chưa nói đến, sau
hôn lễ hai người liền lập tức ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, vì vậy cô đã
đến công ty du lịch làm tốt thủ tục đăng ký rồi.

“Mà anh ta đâu? Hôm nay tại sao
không cùng cậu đến?” Tiểu Diệu muốn trực tiếp đem chú rể bắt qua đây mà giáo
huấn.

“Anh ấy đã bay sang Châu Âu rồi,
tối mai mới trở về.”

“Mộ Di, chẳng lẽ anh ta nói vậy
cậu liền tin sao? Anh ta suốt ngày bay, ai biết hắn không phải là ở từng quốc
gia đều để bố trí tình nhân, hôm nay bay đến mạn cốc, liền cùng với bạn gái ở
mạn cốc, ngày bay bay đến la mã, lại đổi một cô người yêu la mã, tuy tằng thời
gian dài ngắn không thể dùng để bình luận cảm tình sâu cạn, nhưng biết người
biết mặt không biết lòng a...” Không phải Tiểu Diệu muốn nói chuyện giật gân,
mà là sự thật có nhiều khi lại ở ngoài dự đoán của mọi người.

Cứ như vậy các chị em tốt của cô
liên tiếp khuyên bảo, nhưng Uông Mộ Di cái gì cũng không phản bác lại, thuỷ
chung chỉ bảo trì nụ cười vô cùng ngọt ngào, bộ dáng là cho người ta cảm
thấy bất khả tư nghị*.

(*Bất
khả tư nghị: Không biết phải làm sao.)

“Cậu có thể không cần ngoan ngoãn
như vậy được không?” Tiểu Diệu da đầu run lên kêu to.

Uông Mộ Di vẫn là tươi cười như
trước. Ở trong mắt mọi người, Uông Mộ Di cô chính là bày ra bài “tính tình
ngoan ngoãn”, làm một quả hồng mềm, mặc dù có người khi dể cô, cô vẫn luôn
không giận mà chỉ bất động ôn dịu ngoan ngoãn, có thể nói cô bẩm sinh không
hiểu thế nào là tức giận, thậm chí chưa từng cãi nhau.

Đến ngay cả Khắc Khiêm cũng
thường nói cô là tiểu quai quai*, làm cho người ta nhịn không được lại muốn
sủng ái tiểu quai quai cô thật nhiều.

(*Quai:
Láu lỉnh.)

Kỳ thật ngoãn cũng không có gì là
không tốt, tục ngữ không phải có nói ngốc nhân có ngốc phúc sao, cô tin tưởng
lão thiên gia (ông trời) sẽ không bạc đãi cô, như vậy liền lạc quan một chút
đi!

“Cậu có nhiều người theo đuổi như
vậy, sao lại phải vội vã kết hôn, không bằng nhìn xem những người khác một
chút.”

“Nhưng mình chỉ động tâm với một
mình Khắc Khiêm nha!”

Cũng không thể trách nhóm bạn tốt
của cô kinh động như thấy yêu quái như vậy, tuy rằng tình yêu cũng không cần
phải chạy dài tới mười mấy năm mới kết hôn, nhưng theo lẽ thường mà nói, cô
cùng Khắc Khiêm quen nhau chư đến ba tháng đã kết hôn, tựa hồ là quá nhanh,
nhưng bất quá có làm sao? Cho dù thời gian yêu nhau thực ngắn, nhưng là, sau
khi kết hôn bọn họ có thời gian là cả cuộc đời, hơn nữa cô cũng không muốn bỏ
qua người đàn ông này, người đàn ông cô yêu.

“Các cậu lạc quan một chút đi,
tại đây trên thế giới này, còn có gì hạnh phúc hơn là gả cho người đàn ông mà
mình yêu đâu?” Uông Mộ Di cười meo meo nói ra kết luận cuối cùng của mình.

Xong rồi, thực là một cô em gái
ngốc nghếch, không thể cứu được nữa rồi! Gả đi gả đi, dù sao ngăn cũng không
ngăn được, con người ta nếu không một lần vấp ngã, thì sẽ vĩnh viễn không học
được cái gì gọi là “đau”...

“Em xác định là muốn gả cho anh?
Hiện tại chạy trốn còn kịp nha!” Trên tấm thảm hồng, Thường Khắc Khiêm vô cùng
suất khí bước tới ra vẻ thoải mái trêu ghẹo hỏi.

“Thật sự là có thể chạy sao?”Cái
đầu lụa trắng Uông Mộ Di cũng cực kì vô tội hỏi lại.

Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú thoáng
chốc lạnh lùng, hai tròng mắt mị bật ra những tia nhìn nguy hiểm. “Dám chạy, dù
là chân trời góc bể anh cũng đều có thể bắt em trở về.” Nghiến răng nghiến lợi,
đồng thời anh cũng không quên buộc chặt cánh tay, đem tay cô vây khốn chặt chẽ.

Hành động bá đạo của anh chọc cho
cô vợ mới của mình nở nụ cười, chủ động dựa vào ngực anh như chú chim nhỏ nép
vào, cần được anh che chở bảo bọc.

Vừa rồi vừa mới bước tới đầu cầu
thang, Thường Khắc Khiêm trong lúc vô tình nghe được vài người tân khách đang
bàn bạc, nguyền rủa quan hệ hôn nhân của anh cũng Mộ Di không thể chống đỡ qua
nửa năm, làm anh tức giận đến nỗi thổi râu trừng mắt

Không xem trọng có phải hay
không? Không quan hệ, anh trời sinh đã thích đối ngược với kẻ khác, người khác
càng không xem trọng, Thường Khắc Khiêm anh lại càng phải làm cho thật hoàn mỹ,
dám cược bọn họ không qua nửa năm sao, đã thế anh phải dùng vô số cái nửa năm
bịt miệng những người này lại, làm cho bọn họ ghen tị đến chết đi!

“Mộ Di, chúng ta nhất định sẽ
thật hạnh phúc, tin tưởng anh.”

“Ân, em tin anh.”

Không xem trọng lời nói của mọi người,
Thường Khắc Khiêm và Uông Mộ Di vẫn đúng theo dự kiến hoàn thành việc chung
thân đại sự, kế tiếp cũng theo đúng kế hoạch lúc trước, hôm sau ngày hôn lễ,
bọn họ liền chuẩn bị lên đường đi Czech hưởng tuần trăng mật.

Bởi vì hãng hàng không Hoàn Mĩ
không có chuyến bay thẳng đến Czech, cho nên bọn họ bay qua Frankish tại Đức
trước, rồi mới chuyển máy bay đi Czech.

Trước khi xuất phát, Thường Khắc
Khiêm mang Uông Mộ Di đến cửa hàng ăn sáng phụ cận ăn sớm một chút, không gian
của cửa hàng hơi nhỏ, hai người nào đó gắt gao ngồi ở vị trí trong góc, chia sẻ
bữa ăn cùng nhau đầu tiên sau khi kết hôn.

Uông Mộ Di trời sinh ăn cái gì
cũng chậm, cái miệng nhỏ nhắn luôn miệng nhấm nuốt, làm cho khi Thường Khắc
Khiêm đã một hơi quét hết đĩa bánh trứng ngô bột cùng hành cuốn, thì củ cải
trước mặt cô vẫn còn cao hơn phân nửa, mà anh cũng không thúc giục, chính là
một tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cúi đầu nhìn về phía cô, ánh mắt thâm thuý
của anh gắt gao khóa trên người cô, phảng phất nhưng đang thưởng thức cảnh đẹp
vong tình có một không hai...

Đôi mắt trong suốt, hai hàng lông
mày thanh tú, cái mũi thẳng tắp nhỏ nhắn, đôi môi phấn nộn... Ánh mắt một đường
cong lượn xuống, dán vào xương quai xanh khêu gợi của cô, Thường Khắc Khiên hai
tròng mắt trở nên vi mị, bất động thanh sắc nhìn cô vợ nhỏ của mình, điểu chỉnh
ánh mắt xuống một chút, dưới áo quả nhiên có dấu một phong cảnh xinh đẹp vô
cùng.

Tâm ý viên mãn, hình ảnh kiều
diễm tối hôm qua lại tràn ngập trong lồng ngực anh...

Anh còn nhớ rõ thân thể anh có
bao nhiêu hương, nhớ rõ thứ nắm trong lòng bàn tay mình có bao nhiêu mềm mại e
thẹn, còn có khoảnh khắc đạt tới cực hại khoái trá trong nháy mắt kia… trời ạ,
chỉ là hồi tưởng một chút, cả người anh đều nóng lên.

Không phải là anh rất thú tính,
mà là cô rất mê người.

Xem xem, cô ngay cả ăn cái gì
cũng đều thanh tú như vậy, nhìn đẹp như vậy… Mà cô cũng không phải ai khác,
chính là cô vợ nhỏ bé của anh a.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3