Thư Hối Lỗi Của Tổng Tài - Chương 6

Chương 6

Diệp Hoa,

Anh sai
rồi! Anh để em chịu bao nhiêu sỉ nhục mà em không đáng phải nhận.

Mọi người
nói em là hồ ly tinh, em hoành đao đoạt ái, phá hỏng hôn sự hai nhà Trác, Dư.
Song bọn họ lại không hề biết, sự thật là anh cưỡng bức em, càng không biết
rằng hôm nay, anh cám ơn em đã “hoành đao đoạt ái” biết bao nhiêu.

Nhờ có em
và Tiểu Vũ, anh mới không sa vào cảnh hôn nhân sai lầm như ba mẹ anh. Cũng nhờ
em và Tiểu Vũ anh mới có thể hưởng thụ thân tình ấm áp tốt đẹp.

Anh sai,
sai ở chỗ mặc dù em muốn li hôn, bỏ đi tất cả những thứ khiến em không vui vẻ,
anh vẫn nhất quyết không đáp ứng.

Đúng thế!
Anh sai, nhưng anh vĩnh viễn không buông tay em ra.

Khu Thiên Mẫu, con đường dẫn đến một ngôi biệt thự nào đó,
một chiếc RV cao cấp chậm chạp lăn bánh, cuối cùng chạy đến trước một cánh cổng
sắt chạm khắc rỗng(5).

(5) Một
loại hình nghệ thuật điêu khắc. Hình khối có thể phân biệt ra ba dạng đơn giản:
khối đặc, khối rỗng và sự kết hợp của đặc-rỗng, tất cả các loại điêu khắc đều nằm
trong ba dạng đó. Mỗi dạng khối có ưu việt riêng của nó, điêu khắc đặc là khả
năng chiếm lĩnh không gian, và điêu khắc rỗng là ngược lại. Hay nói rõ hơn,
điêu khắc đặc chiếm lĩnh không gian bên trong của nó, điêu khắc rỗng chiếm lĩnh
không gian bên ngoài của khối tự thân.

“Két!” một tiếng, cánh cổng sắt từ từ mở ra. Đợi cổng mở
rộng ra đủ để xe chạy qua rồi, chiếc xe cao cấp đó mới thong dong chạy vào,
xuyên qua một vườn hoa thảm cỏ xanh mướt, đến trước cửa ngôi biệt thự lộng lẫy
đường hoàng.

Trác Dung ngừng xe, nhanh nhẹn bước xuống mở cửa xe, nhướn
mày nhìn người phụ nữ còn đang ngây người bất động trên xe.

“Diệp Hoa, can đảm lên em! Cho dù có bị rồng dữ phun lửa
trên đầu thì vẫn còn có kị sĩ là anh đây!” Giọng điệu hơi nhanh, anh cố tình
giả vờ, chỉ mong chị thả lỏng tâm tình.

Diệp Hoa ngẩng đầu nhìn anh, miễn cưỡng mỉm cười, chậm chạp
đi ra khỏi xe.

Khổ nỗi, giải quyết người lớn xong, người nhỏ ngồi ở ghế sau
lại không thèm cục cựa. Trác Dung vừa tức vừa buồn cười, tự mình mở cửa sau ra,
nhìn nhóc con mặt mày trơ trơ, xụ một đống.

“Tiểu Vũ, đừng để thua mẹ chứ, xuống xe đi con!” Aizz… Anh
có nên nói hai người thật xứng là mẹ con không đây? Đến cả phản ứng chống đối
cũng giống hệt nhau.

“Con ghét ba!” Không vui lườm ba một cái, Trác Dật Vũ lầm
bầm nhỏ nhỏ. Lề mà lề mề xuống xe, quyết định dời vị trí của ba từ “hơi thích
thích” thành “hơi ghét ghét”. Nhóc con đang lúc mặt lạnh không vui, một bàn tay
mềm mại ấm áp nắm lấy tay bé.

“Mẹ.” Ngẩng đầu, bé nặng nề nhìn mẹ, ra sức nắm chặt lấy tay
mẹ.

“Đừng sợ, mẹ con mình chỉ đi gặp bà nội, sẽ về nhà nhanh
thôi con!” Mỉm cười với con, Diệp Hoa hiểu rất rõ, căn biệt thự tráng lệ này
đối với hai mẹ con họ mà nói chẳng có hồi ức gì tốt đẹp.

Ở trong căn nhà này, chị bị tổn thương lòng nặng nề, nếm tất
cả mùi vị cay đắng, bị người ngoài soi mói, phê phán. Còn Tiểu Vũ, lớn lên
trong cảnh vắng vẻ lạnh lẽo, thiếu sự quan tâm của cha, lại còn chịu sự ghẻ
lạnh, lời lẽ ngoa ngoắt của bà nội mỗi dịp trở về Đài Loan.

Gật gật đầu, Trác Dật Vũ kiên định nhìn cánh cửa trang trí
hoa văn tinh xảo, không còn lo sợ, chống cự nữa, đã có mẹ ở bên bé rồi.

Ánh mắt phức tạp nhìn hai mẹ con cổ vũ lẫn nhau, lần đầu
tiên Trác Dung cảm thụ được sâu sắc, hóa ra gia đình này đối với hai mẹ con chị
mà nói, không khác gì một cơn ác mộng.

Càng thêm hối hận vì mấy năm này sơ sót, trốn tránh mới
khiến hai mẹ con họ chịu bao nhiêu đau khổ, Trác Dung chửi rủa mình lần thứ một
ngàn xong vươn bàn tay to dày nắm lấy bàn tay còn lại của cậu nhóc.

“Vào thôi!” Từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con thật kỹ.

Một nhà ba người cứ thế nắm tay nhau bước vào cửa lớn nhà họ
Trác, vừa đến phòng khách rộng kinh người, một giọng nói the thé chói tai vang
lên.

“Ối chà chà, tôi còn cho là phải dùng kiệu tám người khiêng
mới mời được phu nhân tổng tài tập đoàn Hoành Trường quay về cơ đấy!” Ngồi trên
sô-pha trang nhã, Triệu Lệ Như giả vờ giả vịt búng búng ngón tay sơn đỏ được
giũa gọt đẹp đẽ, vẻ mặt trông thì nhàn tản song giọng điệu muốn ngoa ngoắt bao
nhiêu là có bấy nhiêu.

Nhìn người phụ nữ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, sau khi
lấy chồng lại càng được đãi ngộ, Diệp Hoa cảm thấy trước mắt quan hệ giữa mình
và Trác Dung hơi phức tạp. Nhất thời nửa khắc không biết nên xưng hô với bà thế
nào mới phải, cuối cùng nghĩ mình và Trác Dung trên giấy tờ vẫn là vợ chồng,
xét về tình hay lý đều nên kêu một tiếng “mẹ”.

“Tôi không dám nhận!” Không thèm nhìn thẳng, đuôi mắt Triệu
Lệ Như chỉ liếc qua “hồ ly tinh” đã phá hỏng hôn sự hai nhà Trác, Dư. Tuy luống
tuổi nhưng nhờ chăm sóc kỹ càng, gương mặt bà vẫn rất đẹp, lúc này tràn ngập
khinh rẻ, mở miệng một cái là trái quở phải mắng, khiến người ta khó chịu.

“Lâu lâu tôi mới về Đài Loan một lần, bình thường không có
săn sóc được cho cô con dâu là cô, trong lòng quả thực hổ thẹn. Bây giờ lại
nghe nói cô đã dọn ra khỏi nhà họ Trác, tiếng mẹ này tôi càng không dám nhận
đâu!”

Áp lực tinh thần kiểu này thực sự khiến người ta khó mà chịu
đựng được!

Đã chịu đựng sự châm chọc kiểu này bao nhiêu năm nay, Diệp
Hoa hít sâu một hơi, đang định trả lời, người bên cạnh đã nhanh hơn chị một
bước.

“Mẹ! Là mẹ yêu cầu Diệp Hoa dẫn Tiểu Vũ về gặp mẹ, đừng nói
những lời như thế!” Sa sầm mặt, giọng điệu Trác Dung cũng trở nên lãnh đạm,
trong đó lờ mờ có chút giận dữ.

Anh ngàn vạn lần không nghĩ tới, có mặt mình, mẹ vẫn nói
được những câu khó nghe như vậy. Anh thực không dám tưởng tượng, mấy năm nay
anh trốn tránh, lúc Diệp Hoa một mình đối diện với bà thì tình cảnh ra sao nữa?

“Tôi nói cái gì?” Bị cãi lại trước mặt hai mẹ con Diệp Hoa,
Triệu Lệ Như thẹn quá hóa giận, thét lên:

“Tôi chỉ kêu anh dẫn Tiểu Vũ về, không có bảo anh dẫn luôn
con hồ ly tinh này về đây!”

“Mẹ, Diệp Hoa không phải hồ ly tinh!” Cho dù cơn giận đang
bừng bừng bốc lên, Trác Dung vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn trực tiếp
làm mẹ mất mặt.

“Con đàn bà hoành đao đoạt ái, giành vị hôn phu của người
khác, không phải hồ ly tinh thì là gì?” Triệu Lệ Như thét lên, đối với cô con
dâu này một điểm cũng không hài lòng.

“Gia thế không có, bối cảnh cũng không. Con đàn bà nãy một
điểm cũng không xứng với nhà họ Trác chúng ta.”

Nghe xong, Trác Dung không giận mà cười, lạnh lùng đáp: “Cô
ấy không cần xứng với nhà họ Trác, chỉ cần xứng với Trác Dung con là được!”

“Anh…” Triệu Lệ Như thở hổn hển, nhất thời quá tức giận đến
nỗi nói không nên lời.

“Mẹ.” Trác Dật Vũ khiếp sợ trốn sau lưng mẹ. Dẫu bé có thành
thục sớm bao nhiêu đi nữa vẫn bị bầu không khí nóng đến bốc khói của người lớn
làm cho hoảng hốt.

Ôm chặt lấy con đang kinh hoàng, Diệp Hoa khe khẽ thở dài.
Xem ra hôm nay đến đây vô dụng rồi, vả lại chị cũng không tính tiếp tục nhẫn
nhục chịu đựng những lời lăng mạ, khinh rẻ đó nữa. Vì thế chị quay qua nhìn
Trác Dung, điềm tĩnh yêu cầu.

“Em nghĩ em và Tiểu Vũ phải đi rồi!”

“Cô muốn đi đâu tùy cô, nhưng Tiểu Vũ là con cháu nhà họ
Trác, nó phải ở lại!” Giành nói trước con trai mình, Triệu Lệ Như cất tiếng the
thé, yêu cầu cháu nội không được đi.

“Con không muốn ở lại, con muốn ở cùng với mẹ!” Giọng nói
non nớt cất lên, Trác Dật Vũ dùng cả hai cánh tay nhỏ xíu ôm chặt lấy mẹ, cả
người run rẩy sợ mình bị giữ lại thật.

“Tiểu Vũ, đừng sợ!” Thấy mặt con kinh hoàng, nháy mắt đã
trắng bệch, Diệp Hoa đau xót vô cùng, vội vàng cam đoan không ngừng.

“Mẹ sẽ không để con ở lại. Tuyệt đối không.”

“Ai nói không?” Cắt ngang sự an ủi của chị, Triệu Lệ Như
chua ngoa giễu cợt.

“Tôi là bà nội của Tiểu Vũ, tôi nói nó ở lại nhà họ Trác là
nó phải ở. Không phải hồ ly tinh cô nói là được.”

“Mẹ! Mẹ quậy đủ chưa?”

Đột nhiên, một tiếng gầm long trời lở đất từ miệng Trác Dung
bùng ra, anh nghiêm khắc quát lớn.

“Con là ba Tiểu
Vũ. Con nói cháu nó đi theo ai thì phải theo người đó. Hiện tại nghe rõ rồi
chưa? Tiểu Vũ không phải ở lại đây, cháu nó sẽ đi với Diệp Hoa, hiểu không?”

Chưa từng thấy
con trai nổi cơn như thế bao giờ, Triệu Lệ Như bất ngờ bị dọa đến sững người,
chỉ biết líu lưỡi nhìn trừng trừng mặt con đang tái xanh, cả nửa ngày cũng
không thốt ra được một câu.

Trác Dung cũng
mặc kệ phản ứng của bà. Anh quay người kéo hai mẹ con cũng bị cơn giận bất ngờ
của anh dọa cho ngây ngốc ra cửa, chuẩn bị đưa hai mẹ con về.

Anh ít khi chửi
tục, nhưng hôm nay anh thật sự muốn chửi một câu, mẹ nó, thật sự là đủ rồi!

Sau khi ba
người đi không lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Triệu Lệ Như thét lên chói
lói, tức tối chửi toáng lên.

“Đây là sao?
Làm cái gì vậy? Tôi muốn giúp anh giữ lại con, tránh cho con hồ ly tinh đó dẫn
nó đi. Anh không cảm kích tôi thì thôi còn dám quát tôi nữa! Tức chết tôi mà,
tức chết tôi!”

Đằng kia, không
khí trong một chiếc xe cao cấp nào đó cực kỳ nặng nề.

Ngồi đằng sau,
Trác Dật Vũ dè dặt liếc trộm ba, thân hình nho nhỏ xoay tới xoay lui bất an,
dường như có gì đó muốn nói nhưng lại không dám. Ngồi phía trước, Diệp Hoa cũng
im lặng quan sát anh, vẻ mặt mất mát khiến người ta nhìn không ra chị đang nghĩ
gì.

“Anh xin lỗi!”
Đột nhiên, giữa bầu không khí trầm mặc, Trác Dung mở miệng nói xin lỗi.

“Hơ? Tại, tại
sao?” Ngạc nhiên hỏi ngược lại, Diệp Hoa không hiểu.

“Vốn dĩ em
không muốn đi gặp mẹ anh, tại anh thuyết phục em dẫn Tiểu Vũ đến.” Kết quả không
nghĩ đến lại để chị bị lăng nhục.

Dường như hiểu
được ý của anh, Diệp Hoa cười cười, thản nhiên nói:

“Không sao! Mấy
năm nay em đã nghe nhiều rồi, mới đầu thì khó chịu, lâu dần xem như gió thổi
bên tai thôi!”

Trác Dung nghe
xong càng thêm khổ sở, lần nữa xin lỗi chị, giọng ảo não nặng nề.

“Xin lỗi em! Vì
những gì trong mấy năm qua.”

“Được rồi, đừng
nhắc tới nữa!” Mỉm cười lắc đầu, để không khí dễ chịu hơn, Diệp Hoa cố tình
chọc anh:

“Hình như em
chưa từng thấy anh nổi giận bao giờ. Không ngờ anh bộc phát lại kinh khủng như
thế, thật tình là nhìn không ra đó!”

Bị chị bỡn cợt,
Trác Dung gượng cười. Ngược lại vẫn ngồi im thật lâu ở ghế sau, Trác Dật Vũ cực
kỳ hào hứng thò đầu lên trước.

“Hồi nãy ba
tuyệt quá!” Hai mắt sáng rỡ, nhóc con bắt đầu sùng bái ba mình.

“Cám ơn đã
khen!” Im lặng một hồi, Trác Dung khàn giọng cảm ơn.

Haiz… Bởi vì
quát bà nội của con mà được con sùng bái, tâm tình của anh lúc này thật rối
rắm.

Nhìn người đàn
ông thiếu điều cấm khẩu vì được con khen quá tuyệt và sùng bái, Diệp Hoa không
nén được bật cười.

Ôi! Tình cảm
hai cha con càng lúc càng hòa thuận, phải không?

***

“Ở riêng?”

“Còn dẫn con theo?”

“Trác Dung không phản đối?”

Trong hội trà chiều nhàn nhã, một đám quý bà không có việc
gì làm tụ họp lại ăn uống tiệc tùng, tám chuyện linh tinh kinh ngạc thắc mắc,
hết câu nọ đến câu kia, mặt người nào người nấy viết rành rành hai chữ “nhiều
chuyện”.

“Đúng thế!” Cùng bạn già tụ họp, Triệu Lệ Như kể lại chuyện
ngày hôm đó, tức giận vẫn như cũ, khó mà bình ổn được.

“Ở riêng cũng được đi, tôi chỉ mong bọn chúng ly hôn mà!
Nhưng lại để con hồ ly tinh đó dẫn theo đứa nhỏ, tôi không chấp nhận được. Các
bà nghĩ coi, nó dẫu sao cũng là con cháu nhà họ Trác, sao có thể để con đàn bà
không gia thế, không thân phận, không xứng với nhà chúng tôi dẫn đi chứ?”

“Đúng đó! Đúng đó! Đây mới là vấn đề.” Quý bà số một liên
tục gật đầu tán đồng.

“Tiểu Vũ là đứa cháu duy nhất đời thứ ba nhà họ Trác các
người nhỉ! Bị dẫn đi như thế thì hỏng bét rồi.” Quý bà số hai lo lắng thay bạn,
cái này thật sự không thể chấp nhận được.

“Ây da! Sợ là hồ ly tinh kia sau này dạy dỗ đứa nhỏ tư tưởng
bậy bạ, lớn lên trở về giành gia tài, cái này mới phiền phức đó!” Quý bà số ba
lo trước tính sau, chưa gì đã nghĩ đến chuyện mai này rồi.

“Không cho phép!” Càng nghe càng cảm thấy cháu nội bị dẫn đi
là chuyện không thể được, Triệu Lệ Như không vui, lẩm bẩm:

“Tôi nhất định phải nghĩ cách dẫn Tiểu Vũ về nhà mới được.”

“Đúng, phải dẫn về! Nhà họ Trác có thể cho đứa nhỏ tất cả,
con hồ ly tinh đó thì có được cái gì?”

“Đúng đó! Mang đứa nhỏ đi đã đành, nếu dạy dỗ không kỹ, sau
này trộm cắp lừa gạt, lúc đó mới mệt nha!”

“Tôi thấy hồ ly tinh thì dạy ra được cái gì hay ho chứ.”

Bà một câu tôi một câu, mặt Triệu Lệ Như càng thêm xanh lè,
vội vàng yêu cầu mấy bà bạn giúp mình nghĩ cách, làm sao mang Tiểu Vũ về.

Cuối cùng, nhờ một đám mệnh phụ líu ra líu ríu, một “kế
hoạch cướp người” đã hoàn tất.

***

Hôm nay, cả một ngày Diệp Hoa bận tối mắt đến mức không có
biện pháp phân thân.

Mắt thấy đã tới giờ tan tầm, công việc bắt buộc phải hoàn
thành trong ngày hôm nay còn chất một đống, nếu không tăng ca hai, ba tiếng
đồng hồ tuyệt đối không thể hoàn thành. Chị hoàn toàn hết cách, đành bấm điện
thoại tìm người nhờ đón Tiểu Vũ về nhà, chỉ là nên nhờ ai đây6

Cái tên đầu tiên hiện ra trong đầu chị chính là cha của bé,
Trác Dung.

Nhắc đến Trác Dung, từ hôm anh bảo vệ hai mẹ con chị, nổi
giận với Triệu Lệ Như đến nay, không chỉ Tiểu Vũ sùng bái anh, cả chị cũng bất
giác lặng lẽ mở lòng mình, lần nữa dâng ra tình yêu sâu sắc của mình với anh
trước đây.

Ôi! Chị nghĩ, chị lại gieo tình cảm trên người đàn ông này
lần thứ hai.

Nhận thức được điều này, đáng lẽ cảm thấy mình thật sự vô
dụng thì Diệp Hoa lại không tự chủ được mỉm cười. Kế đó lập tức hoàn hồn khỏi
mớ suy nghĩ loạn xạ, điện thoại vừa thông trực tiếp bấm số của Trác Dung.

“Ring ring ring, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời
không thể nghe máy, xin để lại lời nhắn sau tiếng tút, cảm ơn!”

Hơ? Anh bận sao?

Không để lại lời nhắn, Diệp Hoa thẳng thừng ngắt điện thoại,
nghĩ tới nghĩ lui, chị gọi cho Chu Chí Khải.

“A lô?” Đầu dây bên kia hình như cũng rất bận.

“Chí Khải, anh bận sao?” Diệp Hoa hơi chần chừ, không biết
có nên nhờ anh hay không.

“Khó có dịp em tìm anh, cho dù chuyện có to bằng trời cũng
vất ra sau đầu hết!” Chu Chí Khải sảng khoái cười, “Nói đi, có chuyện gì thế?”

“Anh có thời gian không?”

“Có! Sự thật là, anh đang chờ đến giờ tan tầm. Sao? Muốn mời
anh ăn cơm à?”

“Mời anh ăn cơm không thành vấn đề,” Diệp Hoa cười khẽ, đưa
ra điều kiện.

“Có điều anh giúp em đi nhà trẻ đón Tiểu Vũ, sau đó đến nhà
em ăn cơm? Hôm nay em phải tăng ca, có thể hai, ba tiếng nữa mới về được.”

“Đương nhiên là được!” Đáp ứng ngay, sau đó lại thắc mắc,
“Trác Dung đâu? Sao em không kêu nó đón?”

“Em gọi rồi nhưng anh ấy không nghe máy!” Diệp Hoa thú nhận.
“Có thể hôm nay hội nghị các chi nhánh, điện thoại để chế độ im lặng nên không
nghe được.” Nhớ hình như hôm nay Trác Dung có hội nghị, Chu Chí Khải đoán mò,
kế lại nói:

“Một lát anh sẽ đến nhà trẻ đón cháu, có điều Tiểu Vũ có
chìa khóa nhà không?”

“Có!” Nhận được chi viện của bạn thân, Diệp Hoa rốt cuộc
cùng thở phào.

“Vậy làm phiền anh nhé!”

“Không cần khách sáo, cắt máy nha!”

“Gặp anh sau!”

Vẫn mỉm cười, Diệp Hoa ngắt điện thoại, sau khi tìm được
người đón Tiểu Vũ lại vùi đầu làm việc.

***

Trước cổng nhà trẻ sặc sỡ đủ màu, các cô giáo nhiệt tình trò
chuyện với phụ huynh lục tục đến đón con, sau đó lại khách khí tiễn chân bọn
họ, không khí cực kỳ ôn hòa, vui vẻ. Mà sau khi một chiếc Mercedes màu đen xuất
hiện thì tất cả đều thay đổi.

“Đón Tiểu Vũ? Trác Dật Vũ?” Cô giáo phụ trách lớp của Tiểu
Vũ nghi hoặc nhìn người lạ mặt, mặc dù trang điểm rất giống một quý bà đẹp đẽ,
không nhịn được hỏi: “Xin hỏi bà là gì của bé?”

Không có cách nào khác! Đây là nghề nghiệp của cô, khi có
người lạ mặt đến đón các bé nhất định phải hỏi rõ thân phận. Nếu không để đứa
nhỏ bị người khác dẫn đi mới tệ hại.

“Tôi là bà nội
nó!” Bực bội trả lời, Triệu Lệ Như hếch mũi nổi khùng với cô giáo:

“Lắm lời cái
gì? Mau kêu Tiểu Vũ ra đây, tôi đón nó về nhà.” Không sai! Đến nhà trẻ đón
người trước đối phương, đây là kế hoạch của một đám quý bà thảo ra.

Cho nên sau khi
nghĩ xong kế hoạch, Triệu Lệ Như cẩn thận thăm dò địa chỉ nhà trẻ của Tiểu Vũ,
hôm nay rốt cuộc cũng thi hành triệt để.

Các cô giáo ở
nhà trẻ tất nhiên không vì một câu bà nội của đối phương mà tin ngay, liền kêu
Trác Dật Vũ đi ra. Lúc cậu nhóc nhìn thấy bà nội ở cửa nhà trẻ, khuôn mặt nhỏ
nhắn vốn đang tươi cười lập tức biến sắc.

“Tiểu Vũ, lại
đây! Bà nội đón con về nhà!” Vừa thấy cháu nội xuất hiện, Triệu Lệ Như lập tức
giả vờ hiền từ, vẫy tay với cậu nhóc, muốn nó nhanh theo mình lên xe.

Không bước lên
phía trước, ngược lại Trác Dật Vũ lại lùi ra sau một bước.

Cô giáo vừa
thấy vẻ mặt lạ thường cùng cử động của bé, phản ứng cực kỳ mau lẹ. Lập tức đẩy
bé ra sau lưng mình, xem đối phương căn bản là lừa gạt, muốn bắt đứa nhỏ đi.

“Cô làm cô giáo
thế này là sao?” Thình lình thấy cô giáo giấu cháu nội mình ra sau, giống như
nghĩ bà nội là bà sẽ bất lợi với nó, Triệu Lệ Như lập tức nổi giận chửi bới:

“Tôi đến đón
đứa nhỏ, cô cản cái gì mà cản? Tôi là bà nội Tiểu Vũ, chẳng lẽ sẽ làm hại nó?”

“Quả nhiên chỉ
là nhà trẻ cộng đồng, đến trình độ giáo viên cũng tệ. Sao bằng được nhà trẻ quý
tộc trước đây Tiểu Vũ nhà chúng ta học chứ?”

Cô giáo giữ trẻ
không hơi đâu để ý mấy câu chửi bới, khiêu khích của bà ta, cẩn thận quay đầu
hỏi cậu nhóc phía sau.

“Tiểu Vũ, con
biết người này sao? Bà ấy thật là bà nội của con?” Bởi vì đó là sự thật, Trác
Dật Vũ không có cách nào phủ nhận, chỉ biết gật đầu, làm cô giáo bảo hộ bé và
toàn thể giáo viên ở đó đều xấu hổ.

“Coi đi! Coi
đi! Tôi lừa các cô làm gì? Thật đúng là không có trình độ!”

Bực bội mắng
người xong, Triệu Lệ Như lập tức giả vờ hiền từ, đưa tay cho cháu nội.

“Tiểu Vũ, mau
lên xe, chúng ta về nhà.”

Ai biết Trác
Dật Vũ lại tiếp tục lùi lại, rõ ràng không muốn theo bà ta về.

Cái này làm
Triệu Lệ Như mất hết mặt mũi, không nói hai lời lập tức giơ tay muốn lôi người,
thậm chí còn kêu tài xế xuống xe giúp mình nữa.

Đương nhiên
cũng nhận lấy sự phản kháng cật lực của Trác Dật Vũ, cục diện nhất thời trở nên
hỗn loạn.

Giáo viên giữ
trẻ từ trong hỗn loạn cũng giật mình hoàn hồn, vội vàng xông lên ngăn cản hành
động kéo người của Triệu Lệ Như, miệng không ngớt khuyên can:

“Bà nội Trác,
bà đừng như vậy, sẽ làm Tiểu Vũ sợ.”

“Đúng đó! Bình
thường Tiểu Vũ đều do mẹ đón, đương nhiên không chịu đi theo bà rồi.”

“Có gì từ từ
nói, đừng làm đứa bé bị thương.”

“Các cô đừng
cản! Tôi đến đón cháu mình về nhà, lý do gì các cô cản tôi?” Bị đẩy ra, Triệu
Lệ Như tức tối chửi bới, thậm chí lôi cả nhà trẻ từ trên xuống dưới ra chửi,
đến cả bánh xe trò chơi cũng chửi tuốt.

Ầm ĩ quá lớn,
tức thời dẫn đến sự chú ý của không ít người, thậm chí có người còn xì xào xem
có nên báo cảnh sát hay không. Khiến cho các giáo viên nhà trẻ chỉ muốn dàn xếp
ổn thỏa, không muốn đến sở cảnh sát, chuốc thêm phiền nhiễu cực kỳ khó xử, nghĩ
tới nghĩ lui chỉ có giải quyết việc này từ diễn viên chính Trác Dật Vũ.

“Tiểu Vũ, bà ấy
là bà nội con đúng không?” Giữa một tràng tiếng chửi bới chanh chua, cô giáo
ngồi xuống cho cao bằng đứa nhỏ, cẩn thận hỏi lại lần nữa.

Tuy im lặng
không nói, Trác Dật Vũ vẫn gật đầu.

“Bà ấy đến đón
con về, sao con lại không chịu?” Cô giáo hoàn toàn không hiểu.

“Con đợi mẹ!”
Không chịu nói ra nguyên nhân chân chính, Trác Dật Vũ lấy đại lý do đơn giản
nhất.

“Ấy. Mẹ có thể
tạm thời không đến được, nên nhờ bà nội đi đón con!” Nghe thấy tiếng chửi bới
chua ngoa đanh đá đó, lại thấy quần chúng hiếu kì kéo đến càng lúc càng đông,
trán cô giáo đổ đầy mồ hôi.

Trác Dật Vũ là
đứa trẻ nhạy cảm hiểu chuyện, khả năng quan sát rất tốt. Thấy vẻ mặt cô giáo
khó xử, người đến coi càng lúc càng nhiều, thật sự là quá mất mặt. Bé nghĩ cứ
theo bà nội về đã, chỉ cần đợi vài tiếng, đến tối ba về tới sẽ đưa bé về với
mẹ, nghĩ vậy nên cũng không chống cự nữa.

“Được rồi! Con
theo bà nội về.” Gắng gượng gật đầu, Trác Dật Vũ cuối cùng cũng đồng ý.

Nghe thấy bé
đáp ứng, cô giáo lập tức thở phào, dẫn bé đến trước mặt Triệu Lệ Như.

“Bà nội Trác,
Tiểu Vũ đồng ý theo bà về rồi, các người mau lên xe đi!”

“Vậy còn tạm
được!” Triệu Lệ Như trừng cô giáo một cái nữa mới đẩy cháu nội lên chiếc Mercedes
đen.

Rất nhanh,
chiếc Mercedes lao vút đi, để lại các cô giáo nhà trẻ im lặng trào nước mắt.

Hô! Cuối cùng
cũng tống được phiền phức đi rồi.

Bọn họ vừa mới
thở phào thì một chiếc xe khác lại trờ tới cổng nhà trẻ. Một người đàn ông mặt
mày sáng lạn, ưa nhìn bước xuống xe.

“Ngại quá, tôi
đến đón Trác Dật Vũ.” Dương chiêu bài cười rạng rỡ ra, Chu Chí Khải hết sức
lịch sự nói.

Lại là Trác Dật
Vũ? Hôm nay sao cậu nhóc đáng yêu ngoan ngoãn đó được hoan nghênh dữ vậy?

Các cô giáo một
bên âm thầm bàn tán, một bên run rẩy.

A, nếu không
đón được người, có phải lại muốn diễn một màn kịch lớn như vừa rồi hay không? Hic!
Thể lực bọn họ không đủ, không cần vậy nữa đâu!

“Ách! Xin hỏi
anh là gì của Tiểu Vũ?” Theo thói quen hỏi lại.

“Tôi là bạn thân của ba mẹ Tiểu Vũ, từ nhỏ nhìn cháu lớn
lên.” Cười hết cỡ, Chu Chí Khải sảng khoái đáp.

“Hơ! Tiểu Vũ vừa mới được đón đi rồi!” Da dầu cô giáo căng
lên, trả lời.

“Đón rồi?” Chu Chí Khải la lên thất thanh, mơ hồ cảm thấy
bất an, vội vàng tra hỏi:

“Ai?”

Kì lạ! Nếu Diệp Hoa đã nhờ anh đón Tiểu Vũ tất nhiên không
thể nhờ người khác nữa, rốt cuộc là ai đón nó đi?

“Là bà nội Tiểu
Vũ!” Đến Tiểu Vũ cũng thừa nhận thì nhất định là đúng rồi, không sai đi?!

Bà mẹ chua ngoa
của Trác Dung đón Tiểu Vũ? Thật sự là gặp quỷ mà!

Rủa thầm trong
bụng, Chu Chí Khải cảm thấy chuyện này có điểm kì lạ. Vội vàng cảm ơn cô giáo
xong lập tức phóng xe về nhà họ Trác ở khu Thiên Mẫu. Anh nghĩ mẹ Trác Dung
không thường ở Đài Loan, nơi có thể dẫn Tiểu Vũ đi cũng chỉ có nhà họ Trác mà
thôi.

Sau khi anh
đuổi theo hướng khu Thiên Mẫu không đầy mười phút, một cảnh tượng khủng khiếp
diễn ra ngay trước mặt anh, chỉ sợ cả đời này anh cũng khó mà quên được.

Lên xe xong,
Trác Dật Vũ lẳng lặng ngồi ở băng sau, bên cạnh bé là bà nội một chút cũng
không gần gũi.

Mà lúc này, bà
nội không ngừng dạy dỗ bé, mẹ bé xấu xa cỡ nào, đi theo mẹ rất khổ, về nhà họ
Trác tốt hơn nhiều. Nói gì thì nói, bé một mực không lên tiếng.

Đến lúc Triệu
Lệ Như lại phê bình Diệp Hoa lần nữa, nhịn nhục đã lâu, Trác Dật Vũ rốt cuộc
cũng không chịu được nữa, phản bác.

“Mẹ không xấu,
không phải hồ ly tinh. Con ở với mẹ rất tốt, không cần về!”

Hậu quả của
việc xúc động là Triệu Lệ Như biến sắc thét lên. Cái giọng cao đến quãng tám
dường như có thể đập nát kính xe bất cứ lúc nào không ngừng la hét.

“Mày biết cái
gì, mẹ mày là con hồ ly tinh cướp người, nó không xứng với ba mày.”

“Không phải! Mẹ
là tốt nhất, con yêu mẹ nhất, con muốn ở với mẹ!” Kịch liệt phản bác, Trác Dật
Vũ không muốn nghe thấy nửa chữ nói mẹ bé không tốt nữa.

Nghe xong,
Triệu Lệ Như trừng mắt nhìn đôi mắt đen thẳm di truyền từ mẹ của đứa nhỏ. Chốc
lát, giận quá hóa cười, lạnh lùng nói:

“Mày không thể
ở cùng con hồ ly tinh kia được, bởi vì tao muốn dẫn mày đến Canada sống.”

“Không có khả
năng!” Có phần hoảng sợ, nhưng Trác Dật Vũ vẫn đè nén bất an trong lòng, phản
bác.

“Ai nói không
thể?” Nhàn nhã nhìn móng tay cắt giũa hoàn mĩ, Triệu Lệ Như cười giả dối:

“Hôm nay tao
đến đón mày chính là muốn dẫn mày về Canada. Đợi đến lúc chúng ta lên máy bay,
mày vĩnh viễn cũng không gặp được mẹ mày nữa.”

“Sẽ không! Sẽ
không! Sẽ không!” Trác Dật Vũ kịch liệt lắc đầu, gào lên như điên nhưng trong
lòng vừa hoảng sợ vừa hối hận.

Làm sao bây
giờ? Nếu biết sẽ bị dẫn ra nước ngoài thế này, chết bé cũng không lên xe!

Nói gì thì nói,
Trác Dật Vũ cũng không phải đứa bé thiên tài, trên tỏ thiên văn, dưới tường địa
lý, biết rành cả những vấn đề sinh hoạt thường thức. Cùng lắm bé chỉ là một đứa
trẻ sáu tuổi ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thành thục sớm hơn những đứa trẻ cùng
lứa mà thôi.

Bị hù dọa như
vậy, bản thân bé cũng cho là mình thật sự bị bà nội dẫn đến Canada, vĩnh viễn
không được gặp mẹ nữa. Khủng hoảng cực độ, bé hoàn toàn không biết muốn xuất
ngoại cần có hộ chiếu mà bé đến hộ chiếu cũng không có, sao có thể tùy tiện ra
nước ngoài. Đơn giản là Triệu Lệ Như cố tình hù dọa bé mà thôi.

Trác Dật Vũ
không biết điều đó, cực kỳ lo sợ bị tách khỏi mẹ. Tức thì nóng ruột, vừa hét
lớn vừa vùng vẫy. Thừa lúc Triệu Lệ Như luống cuống tay chân, bé dùng đầu đẩy
cửa xe, không hề chùn bước nhảy xuống đường cao tốc.

Vạn lần không
nghĩ đến bé sẽ làm ra chuyện như vậy, Triệu Lệ Như hét bảo tài xế ngừng xe, kế
đó nghe được một loạt tiếng xe va đụng, thắng gấp ầm ĩ. Quay đầu nhìn, một thân
người bé nhỏ gầy yếu bị hất tung lên cao, rơi bịch xuống đất, cùng lúc nghe
được một tiếng gào vang tận mây xanh.

“Tiểu Vũ...”

Báo cáo nội dung xấu