Liêu Trai chí dị (Tập 1) - Quyển V - Chương 091 - 092

91. Cô Gái Ở Kim Lăng

(Kim Lăng Nữ Tử)

Người dân ở huyện Nghi Thủy (tỉnh Sơn Đông) là Triệu Mỗ có việc vào
thành trở về, gặp một cô gái mặc áo trắng khóc than bên đường rất thảm thiết.
Triệu liếc thấy xinh đẹp thích lắm, dùng lại nhìn chằm chằm không chịu đi. Cô
gái gạt lệ nói: “Ông kia đường không chịu đi lại cứ nhìn ta”. Triệu nói: “Ta
thấy đồng không mông quạnh mà nàng đau xót khóc lóc nên thật rất thương tâm”.
Cô gái nói: “Chồng chết không biết về đâu nên đau lòng thôi”. Triệu khuyên nên
lấy chồng khác, nàng đáp: “Một thân lưu lạc, biết ai mà chọn? Nếu được nương
tựa thì làm vợ lẽ cũng được”. Triệu mừng rỡ xin đứng ra bảo bọc, cô gái bèn đi
theo. Triệu vì nhà ở xa, định tìm ngựa đỡ chân, cô gái nói không cần rồi bước
lên trước, lãng đãng đi mau như chạy.

Về tới nhà rồi, nàng lo việc nhà rất chăm chỉ, được hơn hai năm nói với
Triệu: “Cảm vì chàng thương mến nên theo về, thấm thoát đã hai năm, nay phải đi
thôi”. Triệu hỏi: “Trước nàng nói không biết về đâu, nay định tới nơi nào?”,
nàng đáp: “Lúc ấy chỉ là nói dối thế thôi, chứ đâu lại không còn nơi về? Cha
thiếp bán thuốc ở Kim Lăng (tỉnh thành Giang Tô), nếu chàng muốn gặp nhau thì
nên chở thuốc tới, sẽ giúp đỡ cho ít nhiều đi đường”. Triệu tính toán định thuê
xe ngựa cho, nàng từ tạ rồi ra cửa đi thẳng, Triệu đuổi theo không kịp, trong
chớp mắt đã mất hút.

Lâu sau Triệu càng nhung nhớ, bèn mua thuốc chở lên Kim Lăng, gởi hàng ở
quán trọ rồi ra phố, chợt có ông già ở hiệu thuốc nhìn ra nói: “Con rể tới
rồi”, rồi ra kéo vào. Cô gái đang giặt áo trong sân, thấy Triệu không nói cũng
không cười, cứ mãi miết giặt giũ. Triệu uất ức bỏ ngay ra, ông già lại kéo trở
vào, nàng vẫn không nhìn ngó gì tới. Ông già bảo dọn cơm rượu thết đãi, định
tặng tiễn cho Triệu thật hậu, cô gái ngăn lại nói: “Y bạc phúc, có cho nhiều
cũng không hưởng được, chỉ cần an ủi nỗi vất vả tới đây, lựa ra mười mấy bài
thuốc trao cho là thừa cơm áo một đời rồi”. Ông già hỏi tới số thuốc Triệu mang
lên, nàng đáp: “Đã ngã giá rồi, đang để cả ở đây”. Ông già bèn đưa bài thuốc
ra, trao tiền cho Triệu về. Dùng thử các bài thuốc thì hiệu nghiệm phi thường,
đến nay có người ở Nghi Thủy còn biết bài thuốc lấy vỏ trái vải giã nát ra hứng
nước mưa ở mái tranh để tẩy nốt ruồi, là một trong những bài ấy, rất có công
hiệu.

092. Liên Tỏa

(Liên Tỏa)

Dương Vu Úy dời nhà tới ở cạnh sông Tứ Thủy, phòng học liền với cánh
đồng rộng, ngoài tường có nhiều ngôi mộ cổ. Đêm nghe cành lá bạch dương rung ào
ào như sóng dâng, khuya dậy thắp đèn ngồi, đang buồn bã bâng khuâng chợt nghe
ngoài tường có tiếng người ngâm thơ rằng: “Nguyên dạ thê phong khích đảo xuy,
Lưu oanh nặc thảo phục triêm vi” (Hiu hắt đêm rằm gió lạnh qua, Lập lòe đom đóm
đậu màn là), ngâm đi ngâm lại, âm thanh rất não nùng, Dương lắng tai nghe kỹ
thấy dịu dàng như tiếng con gái, lấy làm ngờ vực. Hôm sau ra ngoài tường xem
không thấy vết chân người nào cả, duy có một sợi dây lụa tía rơi trong bụi gai,
bèn nhặt về để trên bậu cửa sổ. Đến canh hai lại nghe tiếng ngâm nga như đêm
trước, Dương bắc ghế leo lên nhìn ra thì tiếng ngâm vụt tắt, biết đó là ma nhưng
rất thích.

Đêm sau ra núp chờ bên tường, vừa hết canh một thấy có một cô gái trong
đám cỏ lững thững đi ra, tỳ tay vào gốc cây nhỏ cúi đầu buồn bã ngâm nga. Dương
khẽ đằng hắng, nàng vội lui vào đám cỏ rậm biến mất. Từ đó Dương cứ ra chờ, một
đêm đợi cô gái vừa ngâm xong, liền cách tường đọc tiếp rằng: “U tình khổ tự hà
nhân kiến, Thúy tụ đơn hàn nguyệt thượng thì” (Tình riêng mối khổ nào ai rõ, áo
biếc mong manh dưới nguyệt tà), hồi lâu vẫn thấy im ắng. Dương bèn trở vào
phòng, vừa ngồi xuống chợt thấy một cô gái đẹp từ ngoài bước vào, khép nép nói:
“Chàng vốn là văn nhân phong nhã mà bấy lâu nay thiếp cứ sợ sệt trốn tránh”.
Dương mừng rỡ kéo nàng ngồi, thấy ẻo lả như mặc áo không nổi. Hỏi quê quán nơi
nào, ở đây bao lâu rồi, nàng đáp: “Thiếp là người quận Lũng Tây (tỉnh Cam Túc)
theo cha lưu lạc tới đây, năm mười bảy tuổi bị bạo bệnh chết, đến nay đã hơn
hai chục năm rồi. Hồn ở suối vàng, thây vùi đồng trống, trơ trọi một mình, hai
câu thơ thường ngâm là của thiếp làm ra để gởi gắm niềm u hận, lâu nay vẫn muốn
làm trọn bài nhưng nghĩ không ra, được chàng nối giùm nên thiếp ở dưới suối
vàng lấy làm vui sướng”. Dương muốn cùng giao hoan, nàng cau mày nói: “Xương
nát dưới dạ đài không như người sống, nếu còn nọ kia sẽ làm người ta tổn thọ,
thiếp không nỡ gây họa cho bậc quân tử”, Dương mới thôi. Đùa thò tay nắn bóp
ngực nàng thì đầu vú còn son, rõ ràng vẫn là xử nữ, lại muốn nhìn đôi hài dưới
chân. Nàng cúi mặt cười nói: “Anh chàng si cuồng tò mò quá”. Dương cầm chân
nàng đùa giỡn, thấy hài làm bằng gấm màu nguyệt bạch nhỏ như bó tơ, nhìn kỹ
thấy một chiếc thiếu giải lụa tía. Hỏi sao không buộc cả hai chiếc, nàng đáp:
“Đêm trước sợ chàng bỏ chạy, không biết đánh rơi chỗ nào”. Dương nói: “Để ta
thay sợi khác cho nàng rồi lấy sợi dây lụa tía trên bậu cửa sổ đưa cho cô gái.
Nàng ngạc nhiên hỏi ở đâu ra, Dương kể lại nàng bèn giắt vào thắt lưng. Kế mở
xem sách vở trên bàn, chợt thấy tập Liên xướng cưng từ* cảm
khái nói: “Lúc thiếp còn sống rất thích đọc tập thơ này, giờ nhìn thấy, giống
như đang trong mơ vậy”. Dương cùng nói chuyện văn thơ, thấy nàng thông minh
đáng yêu, chong đèn trò chuyện như gặp bạn quý.

*Liên xướng cung từ: tên tập thơ
của Nguyên Chẩn, nhà thơ thời Đường.

Từ đó cứ đêm đến nghe tiếng ngâm thơ khe khẽ thì thấy nàng tới. Thường
dặn Dương rằng: “Xin chàng giữ kín đừng cho ai biết, thiếp từ nhỏ vẫn nhút nhát
nên sợ có khách khứa hung dữ hiếp đáp” Dương ưng thuận. Hai người vui như cá
nước gặp nhau, tuy chưa thật là vợ chồng nhưng trong chốn phòng khuê còn âu yếm
đằm thắm hơn cả vợ chồng. Cô gái thường trước đèn chép sách cho Dương, nét chữ
đoan chính đẹp đẽ. Lại tự chọn một trăm bài Cung từ chép để ngâm
nga, còn dặn Dương sắm bàn cờ vây, mua đàn tỳ bà, đêm đêm dạy Dương đánh cờ,
không thì nàng so phím lên dây gảy khúc Mưa sa tàu chuối bên song khiến
người phải não lòng. Dương không nỡ nghe hết khúc, thì nàng gảy bản Tiếng
oanh trong vườn buổi sớm
, chợt Dương thấy trong lòng khoan khoái. Thường
chong đèn vui chơi quên cả đêm dài, thấy ánh mai hiện ra trên cửa sổ nàng mới
vội vã ra đi.

Một hôm Tiết sinh tới chơi, gặp lúc Dương đang ngủ trưa, thấy trong nhà
đủ cả bàn cờ nhạc khí, biết không phải là những môn Dương giỏi. Lại lật sách vở
xem, gặp tập Cung từ thấy nét chữ ngay thẳng đẹp đẽ không phải chữ Dương, càng
thêm ngờ vực. Dương thức dậy, Tiết hỏi bàn cờ nhạc khí từ đâu ra, Dương đáp là
đang muốn học, lại hỏi về quyển thơ, Dương nói thác là mượn của bạn bè. Tiết
giở ra xem đi xem lại, tới tờ cuối thấy có hàng chữ nhỏ đề ngày ấy tháng ấy
Liên Tỏa viết bèn cười nói: “Đây là tên con gái mà, sao dối nhau quá thế?”.
Dương bí quá không biết trả lời thế nào, Tiết càng hỏi riết. Dương không chịu
nói, Tiết bèn lấy tập thơ bỏ túi, Dương cùng đường phải nói thật.

Tiết xin cho gặp một lần, Dương nhắc lại lời Liên Tỏa dặn. Tiết càng hâm
mộ cứ thiết tha xin gặp, Dương bất đắc dĩ đành nhận lời. Khuya cô gái tới,
Dương tỏ ý Tiết, nàng giận nói: “Trước đã dặn thế nào, mà lại ba hoa với người
ta!”. Dương kể lại sự tình để phân trần, nàng nói: “Duyên phận với chàng đến
đây là hết rồi”. Dương tìm đủ lời năn nỉ khuyên giải mà nàng vẫn không vui,
đứng dậy từ biệt, nói: “Thiếp phải tạm lánh mặt”. Hôm sau Tiết tới, Dương cho
biết là Liên Tỏa không chịu, Tiết ngờ là kiếm cớ thoái thác, chiều tối rủ hai
bạn học nữa tới, dằng dai không chịu ra về, làm ầm ĩ suốt đêm, Dương bực lắm nhưng
không biết làm sao. Họ thấy mấy đêm liền không có gì lạ cũng chán, dần dần yên
lặng, chợt nghe tiếng ngâm thơ, cùng lắng tai nghe, thấy rất buồn thảm. Tiết
còn đang chăm chú nghe, trong bọn có một người bạn học võ là Vương sinh lượm
hòn đá to ném ra nói lớn: “Làm bộ làm tịch không chịu ra mặt, thơ có ra gì mà
ngâm nga sướt mướt nghe phát bực”, tiếng ngâm thơ tắt liền. Mọi người rất tức,
Dương thì bực bội ra mặt. Hôm sau họ mới chịu đi, Dương ngủ một mình ở phòng
sách chờ cô gái trở lại nhưng nàng biệt tăm.

Qua hai hôm nàng chợt tới khóc nói: “Chàng đón những khách hung tợn tới
làm thiếp sợ gần chết”. Dương chưa kịp xin lỗi, nàng đã bước ngay ra, nói:
“Thiếp đã nói duyên phận với chàng hết rồi, từ đây xin vĩnh biệt”. Dương định
kéo lại thì nàng đã biến mất, suốt hơn tháng sau không thấy tới nữa. Dương nhớ
nhung tới mức gầy ốm nhưng không còn cách nào gặp được nàng. Một đêm đang ngồi
uống rượu một mình, chợt cô gái vén rèm bước vào. Dương mừng quá, nói: “Nàng
tha thứ cho ta rồi sao?”. Cô gái chảy nước mắt im lặng không đáp, hỏi mãi thì
nàng muốn nói lại thôi, kế nói: “Tức giận bỏ đi, lại có chuyện nguy cấp phải
nhờ người, nghĩ mà hổ thẹn”. Dương gặng hỏi mấy lần, nàng nói: “Có một tên lính
lệ thô bỉ không biết ở đâu tới ép thiếp phải làm vợ lẽ của y. Thiếp nghĩ mình
là con nhà thanh bạch, há lại chịu khuất phục một tên quỷ tốt, nhưng một thân
yếu đuối làm sao chống cự. Nếu chàng coi thiếp như vợ chồng thì chắc không để
mặc thiếp phải khổ”. Dương cả giận, căm tức tưởng chết nhưng lo người với ma
khác loài, không thể giúp nàng được. Cô gái nói: “Đêm mai cứ đi ngủ sớm, thiếp
nhờ chàng trong mộng vậy”. Rồi cùng nhau chuyện trò đợi sáng, lúc nàng ra đi
dặn Dương đi ngủ để giữ cái hẹn buổi tối, Dương theo lời.

Buổi chiều uống vài chén rượu rồi nhân lúc ngà ngà lên giường, để nguyên
áo mà ngủ. Chợt thấy cô gái tới, đưa cho thanh bội đao rồi cầm tay dắt đi. Tới
một căn nhà, vừa vào đóng cửa trò chuyện thì nghe có người đập cửa cô gái hoảng
sợ nói: “Kẻ thù tới đấy”. Dương mở cửa sấn ra, thấy một người mũ đỏ áo xanh, râu
quai nón tua tủa như lông nhím, tức giận thét đuổi đi. Tên lính trợn mắt quát
lại, lời lẽ rất ngạo mạn. Dương cả giận sấn vào, y vác đá ném như mưa, Dương bị
ném trúng tay không cầm đao được nữa. Đang lúc nguy cấp, chợt thấy xa xa có một
người đeo cung tên đi săn, nhìn kỹ chính là Vương sinh, bèn kêu lớn cầu cứu.
Vương sinh giương cung chạy tới bắn trúng đùi tên lính, lại bắn thêm một phát
giết chết luôn. Dương mừng rỡ cảm tạ. Vương hỏi duyên cớ, Dương kể lại đầu
đuôi. Vương mừng đã chuộc được lỗi trước, bèn cùng vào nhà. Cô gái thẹn thùng
sợ sệt đứng xa nhìn không nói một câu. Trên bàn có thanh đao nhỏ dài hơn một
thước khảm vàng ngọc, rút ra khỏi vỏ thì long lanh sáng quắc. Vương khen ngợi
không nỡ rời tay, trò chuyện qua loa với Dương, thấy cô gái sợ sệt rất đáng
thương bèn bước ra chia tay rồi đi.

Dương cũng ra về, tới cổng thì ngã chúi, giật mình tỉnh dậy nghe gà
trong thôn gáy ran. Thấy cánh tay đau buốt, sáng ra nhìn kỹ thì da thịt sưng
lên đỏ bầm. Trưa Vương sinh tới, nói đêm qua nằm mơ rất lạ. Dương hỏi: “Mơ thấy
bắn tên phải không?”, Vương lấy làm lạ sao Dương biết. Dương đưa tay cho xem
rồi nói rõ duyên cớ. Vương nhớ lại người đẹp trong mộng, hận chưa được thấy
người thật, nhưng nghe may có chút công với cô gái nên lại xin cho được gặp.
Đêm đến cô gái tới cảm tạ, Dương quy công cho Vương sinh rồi tỏ bày lòng thành
của Vương. Nàng nói: “Cái ơn giúp đỡ làm sao dám quên, nhưng y mạnh mẽ dữ tợn,
thật thiếp sợ quá”. Kế lại nói: “Y thích thanh bội đao của thiếp, thanh đao ấy
là cha thiếp ngày trước mua ở đất Việt (tỉnh Quảng Đông) hết trăm lượng vàng.
Thiếp thích nên cha cho tua buộc tơ vàng, vỏ nạm minh châu, cha thương thiếp
mệnh bạc nên bỏ vào quan tài chôn theo. Nay xin dứt tình đưa tặng, y thấy đao
cũng như gặp thiếp vậy”.

Hôm sau Dương tỏ ý ấy Vương thích lắm. Đến đêm, cô gái quả đem thanh đao
tới, nói: “chàng dặn y giữ cho kỹ, đây không phải là vật ở Trung Hoa đâu”, từ
đó lại lui tới nhà Dương như trước. Vài tháng sau chợt nàng ngồi dưới đèn nhìn
Dương như định nói gì, nhưng hai ba lần đỏ mặt rồi thôi. Dương ôm nàng hỏi han,
nàng đáp: “Lâu nay được chàng yêu mến, tiếp nhận sinh khí người sống, hàng ngày
ăn những thức nấu nướng nên mớ xương khô chợt có sinh cơ, nhưng phải có tinh
huyết của người sống mới có thể sống lại”. Dương cười nói: “Vì nàng không muốn
chứ ta có tiếc gì đâu”. Cô gái nói: “Thiếp tiếp nhận tinh khí rồi thì chàng ắt
ốm nặng hơn hai mươi ngày, nhưng uống thuốc là khỏi”, bèn cùng nhau giao hoan.
Kế nàng mặc áo trở dậy, lại nói: “Còn phải có một giọt máu tươi, chàng nhịn đau
cho nhau đươc không?” Dương liền cầm dao sắc tự đâm vào tay lấy máu, cô gái nằm
trên giường bảo nhỏ máu vào rốn, xong rồi đứng dậy nói: “Thiếp không tới nữa.
Chàng nhớ là sau đây một trăm ngày ra trước mộ thiếp, thấy có con chim xanh kêu
trên ngọn cây thì lập tức đào lên”. Dương hứa theo lời. Lúc nàng ra cửa lại
dặn: “Chàng nhớ kỹ đừng quên, sớm hay trễ hơn đều không được đâu”, rồi đi.

Hơn mười ngày sau quả Dương phát bệnh, bụng trướng lên gần chết, thầy
lang cho uống thuốc, xổ ra hôi thối như bùn, đúng mười hai hôm thì khỏi. Tính
đủ trăm ngày, sai gia nhân mang cuốc ra chờ sẵn bên mộ, lúc mặt trời xế bóng
quả thấy hai con chim xanh hót. Dương mừng nói: “Đến lúc rồi”, rồi phát gai đào
mồ, thấy quan tài đã mục nát mà dung mạo cô gái vẫn như còn sống, sờ vào người
thấy âm ấm liền lấy chăn bọc lại khiêng về đặt vào phòng kín. Lát sau có hơi
thở như sợi tơ, từ từ đổ nước cho, nửa đêm thì nàng sống lại. Thường nói với
Dương: “Hơn hai mươi năm* mà thấy như một giấc mộng thôi”.

* Hơn hai mươi năm: cả hai bản Đài
Loan và Hương Cảng đều in là, thập dư niên” (hơn mười năm), có lẽ là sơ suất
của tác giả, vì bên trên nhân vật Liên Tỏa có nói là đã chết hơn hai mươi năm.
Đây tạm đính như trên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3