Cùng Quân Đồng Mộng - Chương 01 phần 2

Nụ cười điềm nhiên lại xuất
hiện, Tô Thiếu Sơ nhìn nơi phát ra tiếng vang từ rừng trúc, một bóng đen nho
nhỏ len lỏi qua, len lỏi đến gần dưới bóng cây tùng gần chỗ thiếu niên ngồi, đôi
mắt ti hí dò xét xung quanh.

“Xem ra chủ nhân của ngươi
thật sự không muốn gặp ta rồi, phải nói là không dám gặp ta mới đúng.” Lấy một
túi vải nhỏ từ bên hông ra, bên trong là vài quả trứng, thân ảnh nhỏ màu vàng
đang núp núp ẩn ẩn lập tức nhảy ra, vui vẻ đáp lên vai Tô Thiếu Sơ.

“Con khỉ này là tiểu tử ngươi
thương yêu nhất từ trước đến giờ, không tiếc để nó chạy đến gặp ta, rõ ràng là
muốn bồi lễ mà.” Vỗ về đôi má của con khỉ nhỏ, Tô Thiếu Sơ hài lòng cực kỳ, đút
quả trứng vào miệng con khỉ. “Ha ha, vậy đừng trách ta giữ ngươi lại mấy ngày.”

Tình và động vật, là thứ mà
từ trước đến giờ nàng không bao giờ kháng cự được, con khỉ này thông minh lanh
lợi, nàng đã sớm muốn giữ nó bên người, đáng tiếc, chủ nhân của nó không chịu
bỏ, hôm nay rốt cuộc cũng được như nguyện.

“Nhưng tên Thư Phương này
đúng là trẻ con, cũng nên nghĩ lại chứ, hôm nay song phương nhận định quan hệ, hắn
muốn trốn cũng không trốn được cả đời.” Tô Thiếu Sơ xoa xoa mũi, bất đắc dĩ thở
dài.

Thư Phương? Là Lưu Tinh Khoái
kiếm Lý Thư Phương sao? Thịnh truyền kiếm thuật của người này cực kỳ tuyệt vời,
cá tính và kiếm pháp cũng có chút giống nhau, có thể gọi là... khác người, cho
nên mới có xưng hô “Song tuyệt kiếm hiệp”.

Có thể làm cho Lưu Tinh khoái
kiếm tránh mặt, lai lịch của thiếu niên này tột cùng là thế nào? Người kia nhíu
mày nghĩ ngợi.

“Tiểu tử, nghe chủ nhân của
ngươi nói, ngươi chẳng những hiểu lòng người mà còn cực kỳ nhạy cảm, thân hình
nhanh đến mức không thua gì người luyện khinh công, ai! Có thể chứng minh cho
ta xem không?”

Con khỉ nhỏ nhíu mày tỏ vẻ
hoài nghi, Tô Thiếu Sơ mỉm cười nói nhỏ, “Ta muốn...” Lông mày vung lên, nhìn
về đằng sau, khóe môi chậm rãi vung lên, “Ngươi bắt giúp ta người đang núp
trong bóng tối kia.”

Tô Thiếu Sơ vung một tay lên,
thân ảnh màu vàng trên vai lanh lợi nhảy về phía thân ảnh đang núp đằng sau bụi
rậm xanh biếc kia, đồng thời, từ một góc tối, một âm thanh theo đó truyền đến.

“Tam công tử... Tam công tử...”

Trong rừng cây, truyền đến
tiếng người la to, người đàn ông trung niên đang cao giọng hô to là Phương
huyện lệnh, đằng sau dẫn theo một đội quan sai, mồ hôi lạnh ròng ròng chạy vào
rừng, không đợi bọn họ đi lên, một thân ảnh bạch y đã bay vút đến trước, một
thân ảnh bạch y khác cũng theo đó mà đến.

Diễn biến chỉ trong nháy mắt,
làm cho toàn bộ mọi người đều ngạc nhiên!

Chỉ thấy, dưới gốc cây đại
thụ, một nam tử đẹp đẽ quý giá, một thân hoa phục gấm vóc nam tử, lòng bàn tay
kềm chế một con khỉ vàng, gương mặt nam tử tuấn mỹ không tì vết, đồ trang sức
được điêu khắc tinh xảo đeo bên tai càng lộ rõ vẻ tươi đẹp, đôi mắt híp lại, mang
đến một cảm giác uy nghi khiếp người.

“Tam, Tam hoàng... Tam công
tử, đã, đã xảy ra chuyện gì?” Gã huyện lệnh béo mập kinh ngạc, hai mắt trợn
tròn, lỡ như vị công tử tôn quý trước mắt này bị thương phải cọng tóc nào, cho
dù có tru di cửu tộc hắn cũng không đảm đương nổi.

Cách nam tử được gọi là Tam
công tử mấy bước, một thiếu niên áo trắng dật nhã cầm quạt chỉ vào hắn, ngang
nhiên nghênh nhìn, không khí giữa hai bên rõ ràng rất kỳ lạ, nhưng không có ai
dám hó hé gì bởi vì đằng sau thiếu niên áo trắng có thêm một kiếm giả áo lam
lạnh lùng, chĩa kiếm vào cổ của thiếu niên áo trắng.

Khi con khỉ màu vàng lao ra, nghe
thấy tiếng xuất kiếm vang lên trong không khí, Tô Thiếu Sơ lập tức lướt thân ra,
chỉ là không ngờ, năng lực của người kia hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của nàng,
mà từ một góc tối, còn có thêm một cao thủ không tầm thường...

Khi mũi kiếm bén nhọn đi đến
phía sau Tô Thiếu Sơ, cây quạt từ thắt lưng cũng xuất hiện trên tay nàng, bên
trong cán quạt giấu một lưỡi dao sắc bén, hướng thẳng về phía người đang kềm
chế con khỉ vàng, tạo thành một hình vuông ba người chĩa kiếm vào nhau!

Thân hình nóng bỏng, trong
chớp mắt, nhìn thấy đồng tử xinh đẹp của nam tử, gương mặt tuấn nhã của Tô
Thiếu Sơ ngây ngốc một chút, sau đó nàng hắng họng, “Ừm, tại hạ... mạo phạm cô
nương, thật là có lỗi.”

Một thân chói sáng rực rỡ, phu
nhân quyền quý cũng không đeo vàng đội bạc nhiều như người trước mắt nàng, ngay
cả mái tóc đen như nhung kia còn phiêu dật hơn cả nữ tử, không làm “giai nhân”
thì thật quá đáng tiếc.

“Càn, càn rỡ, càn rỡ! Vị này
là một đại nhân vật, há có thể cho một con khỉ vàng của ngươi mạo phạm sao.”
Huyện lệnh rốt cục cũng hoàn hồn, tức thì nóng giận, liên tục quát la.

“Các hạ có một vị kiếm giả
lợi hại như thế đi theo, không cần ẩn thân đằng sau bụi cây, làm tên đạo chích
nhìn lén.”

Nam tử tuấn mỹ xinh đẹp nhìn
Tô Thiếu Sơ, đôi mắt lạnh lùng băng giá bỗng biến mất như chưa từng có, thay
vào đó, giọng điệu hài hước của nàng làm cho đồng tử của hắn dấy lên ngọn lửa, mang
theo một phần thâm trầm.

“Không làm đạo chích, thì làm
sao có thể hưởng thụ niềm vui thú đây?” Bàn tay chậm rãi bóp rồi lại xoa, xoa
rồi lặn con khỉ trong tay, không để ý đến tiếng la tội nghiệp, ánh mắt người đó
khóa chặt Tô Thiếu Sơ, giọng điệu như có ngụ ý khác, “Tiểu tử này dám càn rỡ
với ta, là do cố tình, hay là thật sự không biết trời cao đất rộng là gì?”

“Có lẽ là do nó không biết
thật, dù sao cũng đừng nên so đo với một con khỉ, không thể trách nó, gặp được
bạn bè thôi mà.” Tô Thiếu Sơ lạnh lùng giương hai hàng lông mày lên, cười cười
ứng đối lại, giọng điệu đầy vẻ châm biếm.

“Quá vô lễ, quá làm càn...”
Huyện lệnh béo thấy Tô Thiếu Sơ không những không nhận tội, càng tiếp tục vô lễ
với vị “Tam công tử” kia, làm hắn tức giận đến mức khua tay múa chân. “Ngươi có
biết người đứng trước mặt ngươi là ai không, còn không mau quỳ xuống nhận tội...”

“Nhận tội?” Hai chữ này làm
Tô Thiếu Sơ cảm thấy vô cùng thú vị. “Đại nhân à, tiểu dân nghĩ, chỉ là một con
khỉ nhỏ không cẩn thận chọc phải một con khỉ lớn thôi, tại sao phải tạ lỗi chỉ
vì hai con khỉ phân tranh nhỉ?”

“Đáng chết... tiểu tử thúi
ngươi không muốn sống nữa đúng không... người đâu...” nghe thấy thiếu niên bạch
y nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, tên huyện lệnh giận đến mức đỏ
cả mặt, đang định ra lệnh đi lên bắt người, lại bị một âm thanh đạm đạm chặn
lại.

“Lui ra!”

“Tam... Tam công tử, người
đừng nên nương tay với tên điêu dân này, hạ quan nhất định phải... Dạ, dạ, tiểu
nhân lập tức lui sang một bên.”

Nam tử xinh đẹp mở miệng ngăn
lại, làm cho tên huyện lệnh có chút sững sờ, cứ nghĩ là “Tam công tử” bỗng
nhiên nhân từ, vội vàng vỗ ngực muốn biểu hiện, nào ngờ cặp mắt sắc bén kia vừa
liếc qua, hắn lập tức sợ hãi lui sang một bên, lau mồ hôi lạnh, không dám lên
tiếng nữa.

“Phong Ngôn.” Nam tử xinh đẹp
vẫy tay, cho lui vị kiếm giả áo lam. “Bổn công tử có kiếm giả lợi hại đi theo, ngươi
cũng không phải không có.”

Nam tử cảm giác được, trong
khu rừng này còn có một vị cao thủ rất lợi hại, khi thiếu niên áo trắng xuất
thủ, Phong Ngôn xuất kiếm, người đó cũng xuất ra kiếm khí cực kỳ đặc biệt, ý
định nhắc nhở bọn họ biết, còn có sự hiện hữu của hắn.

“Nói hay lắm.” Uy hiếp đằng
sau lui khỏi, Tô Thiếu Sơ cũng thu tay lại, nụ cười điềm tĩnh chưa từng rời
khỏi môi, nàng đột nhiên nghênh mặt lên, đánh giá nhìn đối phương.

Khi nàng nhìn thấy con khỉ
này, nàng đã biết chủ nhân nó cũng có mặt ở đâu đó, có Lưu Tinh khoái kiếm ở
đây, còn sợ có ai có thể gây tổn thương cho nàng sao?

Ai! Thư Phương, nể tình ngươi
không phải là người không có lương tâm như vậy, được rồi! Lần này không trách
ngươi, lần tới mới tính sổ với ngươi, bắt ngươi quỳ xuống tạ tội cũng được lắm,
ha ha. Người nào đó ẩn mình trong rừng bỗng cảm thấy lạnh cả xương sống.

“Tiểu huynh đệ, nói cho ta
biết lai lịch của ngươi, bổn công tử sẽ nương tình tha cho con khỉ này.”

“Ơ, thật là cảm kích nha!”
Nàng miễn cưỡng cười khoanh tay nói, hành động ý bảo nàng không biết nên khóc
hay nên cười.

“Tên tiểu tử thúi này, ngươi
có biết ngươi đang nói chuyện với ai không... ngươi... Biết điều một chút thì
đáp lại đi.” Lại nhận được thêm một cái liếc từ “tôn quý Tam công tử”, tên
huyện lệnh béo ú lại cười trừ, lùi về sau một bước.

“Khá lắm, cho dù là tính cách
hay dung mạo, đều “đẹp” đến động lòng người.” Nam tử xinh đẹp tôn quý cầm con
khỉ vàng trong tay, nhìn nó như thể rất yêu thương, bàn tay to chợt nắm chặt
lại, làm cho con khỉ nhỏ đau đớn kêu lên, đôi mắt nam tử chăm chú nhìn về Tô
Thiếu Sơ, tràn đầy tà mị cười. “Thật làm cho bổn công tử cảm thấy... như con
khỉ này vậy, muốn bóp chặt ngươi trong lòng bàn tay!”

Ai, sao nàng luôn gặp phải
chuyện này chứ, Tô Thiếu Sơ thầm than thở. Đến Nam Quan để tìm chuyện vui, còn
chưa kịp tìm thì đã bị người ta tìm được nàng trước, còn là người nàng không
muốn gặp nhất.

Cho dù người này chưa gây ra
bất cứ thương tổn gì cho con khỉ, nhưng dường như con khỉ cũng hiểu rõ được
người vừa bắt nó đáng sợ bao nhiêu, thân thể run cầm cập, làm Tô Thiếu Sơ nhìn
thấy đau lòng không thôi.

“Được rồi!” Nàng vỗ vỗ hai
tay, bộ dạng như “cứ nói ra vậy”! “Vâng, thì... tiểu nhân xuất thân từ nghề làm
cỏ, ba mẹ có nghiệp lớn, phụ thân chiếm núi làm vua, chuyên xử lý mấy tên quan
lại lạm quyền; mẫu thân xinh đẹp đáng yêu, chuyên trừng trị mấy nàng thiên kim
kiêu kỳ; anh em xưng bá lục lâm, mỗi ngón tay mỗi ngón chân đều dính máu; chỉ
có tiểu nhân bất tài, từ nhỏ thích ếch ngồi đáy giếng, đến nỗi chưa bao giờ
biết cái gì là quan viên lạm quyền, thiên kim kiêu kỳ!”

Tự thuật như thể đang đùa cợt,
nhưng những người xung quanh đều cảm giác được, thiếu niên áo trắng diện mạo
xuất trần này tuyệt đối không phải xuất thân làm cỏ, bởi vì... mỗi một câu, hắn
đều nâng giọng lên, tựa như đang đùa bỡn.

“Thiếu Sơ...”

Mọi người còn đang tập trung
nghe thiếu niên áo trắng nói, đằng sau chợt truyền đến tiếng hô to kinh ngạc!

“Thế bá!” Tô Thiếu Sơ thấy
Đồng lão trang chủ mang theo một đống người, vẻ mặt sợ hãi chạy đến.

“Đồng Chấn Vũ!” Nam tử xinh
đẹp nhíu mày nhìn người đi đến, con khỉ vàng trong lòng bàn tay hắn thừa dịp
hắn thả lỏng tay, len lỏi ra, nhảy về phía Tô Thiếu Sơ.

“Sao rồi? Cháu không trêu
chọc... vị công tử này chứ?”

Vất vả lắm mới xử lý xong
chuyện của vị công tử này, kết quả, lại nghe thấy đứa bé Thiếu Sơ này cầm bình
rượu chạy ra khỏi gia trang, chờ lâu mà không thấy quay lại, đành bất an đưa
người đi tìm, quả nhiên, là tình huống mà hắn không mong nhất, lỡ như có chuyện
gì, bảo hắn làm sao lấy cái mặt già nua này đi gặp bạn tốt đây?

“Ai! Thế bá, nghe người nói
kìa, cứ như tư chất của cháu sinh ra là làm hại đến người khác vậy.” Tô Thiếu
Sơ thở dài, vỗ vỗ an ủi con khỉ đang run rẩy trong lòng nàng.

“Thì ra tiểu tử thúi này là
người của Đồng gia trang, thật tốt quá, lập tức kêu hắn quỳ xuống nhận tội, hắn
vừa mạo phạm đến Tam công tử!” Tên huyện lệnh rốt cuộc cũng tìm được người để
phát giận.

“Tam hoàng... Tam công tử, xin
bớt giận, đứa bé Thiếu Sơ này từ nhỏ đã thích phá phách như vậy, quan trọng là
nàng... Khụ, nó không biết rõ lai lịch vĩ đại của người.” Đồng Chấn Vũ vừa nhận
tội, vừa nháy mắt ra hiệu kêu Thiếu Sơ rời khỏi.

“Người vĩ đại dĩ nhiên phải ở
nơi vĩ đại mới đúng, chỉ là một Nam Quan nho nhỏ, không thể làm vừa ý được
người, mạo phạm, Tam hoàng tử.”

Một câu Tam hoàng tử, làm cho
mọi người chung quanh đều trố mắt.

“Ngươi biết đây là bổn hoàng
tử?” Nam tử xinh đẹp tôn quý trước mắt quả thực là Tam hoàng tử Chu Dục tôn quý,
vừa mở miệng, đã thấy thân ảnh áo trắng lướt đi, rời khỏi vài bước đi ra ngoài.

Đáp lại hắn chính là thần
thái nhếch môi khó lường, gương mặt kiêu ngạo mang theo vài phần khiêu chiến, hướng
thẳng về phía Chu Dục!

“Đồng thế bá, cháu đi trước.”

“Chậm đã!” Chu Dục gọi lại, nhưng
thân hình bạch y tựa như gió lướt vậy, nhanh nhẹn biến mất trong rừng.

“Tam hoàng tử, thiếu niên còn
bé không hiểu chuyện, không hiểu quy củ, xin người thông cảm.” Đồng lão trang
chủ lập tức đưa gương mặt già nua đến trước Chu Dục chặn lại, ngăn cho hắn
không đuổi theo.

Mạo hiểm trêu chọc làm cho vị
hoàng tử này không vui, lão trang chủ đã đầy mồ hôi lạnh rồi, nhìn ánh mắt của
hắn, nếu đứa cháu nghịch ngợm kia của lão không mau chạy, sợ là sẽ trực tiếp bị
hắn điểm danh chỉ mặt mất!

Lúc này, Tô Thiếu Sơ đã đi ra
khỏi khu rừng, trong lòng dấy lên thở dài bất đắc dĩ.

Tam hoàng tử Chu Dục! Ở Nam
Quan gặp được khiêu chiến mà nàng không muốn gặp nhất, vừa gặp mặt Chu Dục, nàng
đã biết trò chơi đã bắt đầu, từ ánh mắt của tên dâm ma hoàng tử có thể nhìn
thấy, hắn vô cùng có hứng thú với “thiếu niên” trước mặt, mà một khi đã có hứng
thú rồi, sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để có được mục tiêu.

Thay vì chờ bị đối phương
tính kế, chi bằng chủ động bố trí hoàn cảnh có lợi nhất cho mình.

Tô gia nằm trong tứ đại gia
tộc, lại có quan hệ thông gia với hoàng tộc, cho nên vị thiên gia hoàng tử này
vẫn nể nang một phần, nhưng bây giờ có lẽ nàng phải cẩn thận hơn một chút rồi...
Cuộc sống tương lai, thật sự làm cho nàng “kích thích” đến mức nhịn không được
thở dài lần nữa.

Lúc này, con khỉ vàng trong
tay trợn to hai mắt ầng ậc nước, vừa vô tội vừa đáng thương nhìn nàng, hiển
nhiên, sợ hãi vừa rồi vẫn chưa tan hết, tiểu tử này, thật là đáng yêu đến mức
làm cho nàng cũng vui lây, ngay cả vừa rồi gặp người nàng căm hận nhất cũng
không làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng.

“Ai! Nói đi cũng phải nói lại,
bên cạnh ngươi là cao thủ giang hồ, cảm giác được “dùng” cũng không tệ, lần sau
suy nghĩ thêm mấy chiêu nữa chơi với chủ tử nhà ngươi.”

Phương xa, thân hình đi theo
rời khỏi khu rừng bỗng dưng đánh mấy cái hắt xì liên tiếp, cả người lại cảm
thấy lạnh lẽo lần nữa!

Tô Thiếu Sơ, tên tiểu quỷ
chết tiệt nhà ngươi! Là hắn biết rõ nàng chơi xấu, im lặng rời khỏi Nam Quan, cũng
là vì buộc hắn xuất hiện, hắn làm sao dám gặp nàng lần nữa, rồi lại không biết
lấy cái gì để đền tội, chỉ đành làm món “đồ” cho nàng vui vẻ, thủ đoạn của nàng,
tuyệt đối không ai dám lĩnh giáo, làm cho hắn chỉ đành nhịn đau “hiến dâng” con
khỉ vàng mà hắn yêu thích nhất lên cho nàng!

Chết tiệt nhất là, nàng lại
lấy khỉ đáng yêu của hắn ra để mạo hiểm, đoán chắc hắn không ra tay cứu nàng, cũng
sẽ nhất định cứu bé con mà hắn yêu mến nhất.

Hu hu, khỉ đáng yêu của hắn, phải
hy sinh mấy ngày để đền tội thay chủ của nó, còn phải làm niềm vui cho ác ma Tô
Thiếu Sơ, cho nên nàng mới tạm thời không trả thù hắn.

“Đồng lão trang chủ.” Chu Dục
vẫn đứng ở trong rừng, liếc xéo nhìn Đồng lão trang chủ, “Vị thiếu niên này là
người trong phủ của các ngươi?”

“Bẩm Tam hoàng tử, Thiếu Sơ
là con của bạn tốt lão hủ, chỉ là thuận đường đi ngang qua gia trang làm khách
thôi.”

“Thiếu Sơ?” Lúc này, Chu Dục
mới để ý đến cái tên này. “Là người của Tô gia?”

Đồng lão trang chủ ngẩn ra, không
thể làm gì khác hơn là thành thật đáp lại, “Đúng, Thiếu Sơ là người của tứ đại
gia tộc, đứng hàng thứ sáu trong Tô gia.”

Tứ đại gia tộc? Lời của lão
trang chủ làm cho tên huyện lệnh béo cả kinh, thì ra tiểu tử bạch y kia là
người của tứ đại gia tộc, còn dám mạo phạm Tam hoàng tử, quả nhiên, Tô gia và yhái
tử có quan hệ thông gia, địa vị đương nhiên phải khác, chẳng phải vừa rồi hắn
đã quá thất lễ sao!

Ở chốn biên quan này, không
chỉ có quan hệ với hoàng thân quốc thích, chỉ cần là có chút quan hệ với một vị
quan lớn nào đó, như vậy, con đường làm quan tương lai của hắn mới có thể rộng
mở.

“Tô gia lão Lục?” Chu Dục
tương đối cảm thấy thú vị, hắn bỗng nhớ lại tình cảnh nhiều năm về trước, “Tô
gia lão lục từ nhỏ được đưa ra nước ngoài ở?”

Năm đó, thân thể nhỏ bị hắn
dìm xuống nước chính là một tiểu cô nương, nhưng khi gặp lại trong hoàng cung, chẳng
những là bé trai, mà thần thái cũng không giống, làm cho hắn vô cùng nghi ngờ!

“Tô Thiếu Sơ... Là đứa bé năm
đó.” Ánh mắt bất tuân chống lại hắn không một chút sợ hãi, còn nhỏ tuổi đã có
nét mặt như thế, làm cho hắn tán thưởng không thôi. “Hắn vẫn còn làm khách ở
Đồng gia trang chứ?”

“Khụ, hình như hôm nay Thiếu
Sơ sẽ rời khỏi.” Gương mặt già nua mỉm cười, che giấu nội tâm náo động.

Lão có một dự cảm, hai người
này còn tiếp tục ở Nam Quan, người gặp xui xẻo nhất chính là thế bá hắn, cho
nên dù đứa cháu kia không chịu rời khỏi, lão cũng đánh cho nó bất tỉnh rồi bắt
trói nó đưa đi khỏi Nam Quan.

Ở Nam Quan, thế bá như lão có
trách nhiệm phải giữ “thân thể trong sạch” cho nó, ra khỏi Nam Quan rồi, cho dù
đứa cháu này có biến thành quỷ linh, lão cũng chẳng liên quan đến.

Lúc này, gương mặt Chu Dục
như có điều suy nghĩ, nhìn về hướng Tô Thiếu Sơ bỏ đi.

Nhanh nhẹn thông minh, trong
vẻ điềm tĩnh thản nhiên mang theo sự “mạnh mẽ”, không phải là loại lửa mạnh mẽ
đến đốt người, mà là lạnh nhạt kiêu ngạo, không bị nhuốm một chút bụi bẩn nào.

“Tô Thiếu Sơ...” Cái tên này,
từ giờ in dấu vào trong lòng Chu Dục.

Báo cáo nội dung xấu