Đại Thanh Tửu Vương - Chương 07
Chương 7
Nàng kinh ngạc thật lâu, mà hắn,
lại vẫn như cũ ung dung.
“Làm thiếp của ngươi?”
“Đối.”
Nàng kinh ngạc một hồi lâu, mới
nha nha hỏi: “Cái đó và cứu các nàng có cái gì quan hệ?”
“Nếu nàng thành thiếp của ta, sẽ
không còn là thân phận một nha hoàn, có thể có phòng riêng cho chính mình,
đương nhiên, cũng có thể yêu cầu điều vài nha hoàn đến hầu hạ nàng.”
Những nữ nhân khác khi nghe được
lời này, đã lập tức cao hứng nước mắt chảy xuống, sung sướng đến phát khóc, đây
chính là hắn ban ân, bởi vì có thể từ thận phận nha hoàn lên tới làm thiếp,
cũng không phải là nữ nhân nào cũng có cơ hội, huống chi hắn là bá chủ trong
ngành rượu, có được Giang Nam môn quy lớn nhất, có được Như Ý tửu phường nổi
danh nhất.
Mặc dù không phải vợ cả, nhưng là
có thể làm thiếp của hắn, có thể sánh bằng, thậm chí vinh quang gấp trăm lần
chính thê của những nam nhân khác.
Hắn nạp nàng làm thiếp, tương
đương cho nàng một danh phận và nơi ở thật tốt, cùng với địa vị ở Khương gia,
còn có thể giúp nàng giải quyết vấn đề.
Có loại hào phóng như vậy, cũng
không phải ai cũng có phúc được hưởng đâu.
Hắn chờ xem phản ứng cảm động đến
rơi nước mặt của nàng, mặc dù ngoài mặt hắn làm ra vẻ không chút để ý, nhưng
trên thực tế, hắn không buông tha bất kì biểu tình dù là rất nhỏ nào trên mặt
nàng.
Nguyên tưởng rằng sẽ chờ được
nàng sung sướng đến phát khóc, cúi đầu tựa vào ngực hắn nói chính mình vui vẻ
dến cỡ nào, nhưng nữ nhân này cho hắn phản ứng, lại giống như nghe được một cái
thực kinh ngạc trong lời nói, trừ bỏ nghẹn họng nhìn trân trối, nàng chậm chạp
không có phản ứng gì, ngay cả gương mặt tươi cười kinh hỉ cũng không có, nói
chi đến khóc vì kinh hỉ, làm cho sắn mặt hắn dần dần trầm xuống.
“Như thế nào, bộ dáng ngươi xem
bộ một chút cao hứng cũng không có sao?”
Nhìn lên thấy mặt hắn biến sắc,
nàng lập tức thu hồi biểu tình kinh ngạc, vội vàng kéo cao hai bên khóe miệng,
nói chút thanh thanh mặt nói.
“Đại thiếu gia muốn thu nô tỳ làm
thiếp, nô tỳ... Thật sự thật là cao hứng.”
Vẻ mặt của nàng làm hắn càng khó
nhìn.
“Có thể trở thành thiếp của Tửu
vương, là Tử Vi vạn phần vinh hạnh, nô tỳ có phúc đức gì, có thể chịu này có
phúc, từ nay về sau, nô tỳ sẽ tận tâm hết sức hầu hạ đại thiếu gia, mới không
uổng phí ngài đối với Tử Vi yêu thương cùng ân đức.”
Không biết tại sao, khi lời này
từ nàng trong miệng nói ra, chính là càng làm cho hắn mất hứng, nhưng lại không
thể nào soi mói được gương mặt đang tươi cười mãn nguyện kia.
Hắn muốn, cũng không chỉ là nàng
ngoài miệng đầy cảm kích, hoặc là khiêm tốn tươi cười, hắn muốn là… là…
Kia trong nháy mắt, hắn vì chính
mình ở sâu trong nội tâm mong mỏi mà cảm thấy khiếp sợ, lại nhận thấy được chân
chính tâm ý của chính mình dành cho nàng mà cảm thấy phẫn nộ.
Hắn đối nàng, so với chính mình
tưởng tượng còn để ý hơn rất nhiều.
Khương Thế Dung nhịn xuống tức
giận, đem mặt chuyển khai, ngữ khí lãnh trầm.
“Tóm lại, đây là biện pháp nhanh
nhất, muốn hay không tùy ở nàng.” Hắn vẫy vẫy tay, biểu hiện khoan hồng độ
lượng, cũng biểu hiện bố thí một cái thiếp vị trí cấp cho nàng, ra vẻ đối với
hắn mà nói cũng không phải trọng yếu như vậy, bất quá...
Hừ! Nàng nếu dám nói một cái
không đồng ý, liền thử xem xem!
“Đại thiếu gia ý tứ là nô tỳ nếu
thành thiếp của ngài, là có thể điều Bình Nhi cùng Ngọc Điệp, làm cho các nàng
đến chỗ ta ở?”
“Đúng vậy.”
Nàng gật gật đầu. “Nô tỳ đã
hiểu.” Nàng lập tức đối hắn quỳ xuống, cảm kích hướng hắn dập một cái đầu. “Nô
tỳ cám ơn đại thiếu gia ban ân, nô tỳ may mắn được làm thiếp của ngài, tự nhiên
sẽ dùng hết tâm lực hầu hạ đại thiếu gia, để báo đáp đại thiếu gia ân đức.”
Nữ nhân này rốt cuộc không hiểu
thật hay cố tình không hiểu, mặc kệ nàng có đụng bao nhiêu đầu, đều kém thật xa
so với nàng đưa lên một cái thơm môi, hoặc là một cái ôm thật thâm tình, nàng
chính là cố tình không chịu chiều ý hắn.
“Ta mệt mỏi, đêm nay không cần
nàng hầu hạ, về phòng của nàng đi.”
Hắn vung tay lên, mệnh lệnh nàng
lui ra.
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Nàng xuống giường, sửa lại y
dung (y phục + dung nhan), cầm
lấy ánh nến, cung kính rời khỏi phòng, mãi cho đến khi bước ra ngoài cửa,
Khương Thế Dung cũng chưa liếc mắt nhìn lại nàng một cái.
**
Nàng trở lại trong phòng của
chính mình, canh giữ cửa ngõ tới cửa kia một khắc, khi chỉ còn chính mình, nàng
cả người thân ngồi ở ghế trên.
Ông trời! Lòng của nàng đang nhảy
lên thật nhanh.
Hắn muốn nạp nàng làm thiếp, nàng...
muốn trở thành thiếp của hắn.
Chuyện này tới rất đột nhiên,
nàng một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, phải nói là, nàng chưa từng nghĩ
tới sẽ có một ngày như vậy.
Khó có thể dùng lời để tả hết
niềm vui sướng đang tràn đầy trong lòng nàng. Hắn sắp là trượng phu của nàng,
là người để cả đời nàng dựa vào, giờ đây, nước mắt nàng cơ hồ như muổn trào ra.
Giờ khắc này, nàng rốt cục đã
hiểu được, nguyên lai chính mình sớm đã yêu thương nam nhân kia, chính vì vậy
nên khi nghe hắn nói muốn nạp nàng làm thiếp, tâm tình nàng mới có thể kích
động như thế.
Nàng từ đằng sau gối lấy ra một
khối bạch ngọc, lấy ra lần nữa xem. Đây là di vật của mẹ nàng, mỗi khi tưởng
niệm đến mẹ, nàng sẽ nhìn bạch ngọc đến ngẩn người.
Nàng đi về phía trước cửa sổ,
nhìn sao trên trời, trong miệng lẩm bẩm nói: “Mẹ... Con muốn lập gia đình, tuy
rằng người kia thực bá đạo, nhưng con thực thích hắn, có thể ở bên người Tửu
vương, là phúc khí của con, mặc kệ như thế nào, con cũng sẽ không hối hận...”
Hai hàng nước mắt, nhẹ nhàng rơi
xuống, đã từ rất lâu rồi, nàng đã nhanh quên đi tư vị hạnh phúc.
***
Nghi thức nạp thiếp được chọn
tiến hành vào một ngày tốt cuối tháng, mặc dù cũng không giống như nghi thức
cưới vợ long trọng phức tạp, nhưng cũng không thể qua loa được.
Bắt đầu từ ngày Khương Thế Dung tuyên
bố muốn nạp Tử Vi làm thiếp, Khương phủ liền bắt đầu bận rận không thôi. Có
Khương Thế Dung làm hậu thuẫn, Tử Vi có thể chọn trước vài nha hoàn đến hầu hạ
nàng, vì thế hôm đó, nàng liền danh chính ngôn thuận nói với Quản thúc muốn
Bình Nhi và Ngọc Điệp làm nha hoàn của nàng.
Đám người Bình Nhi chẳng những
được cứu vớt như vậy, còn đem những nha hoàn trước đây khi dễ cho doạ cho kinh
hãi, các nàng đối với Tử Vi kỳ thực vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, nhưng từ nay
cũng phải kiêng kị nàng.
Cửa bị đẩy ra, má Lưu tuy mập mạp
nhưng lại linh hoạt lung lay thân mình tiến vào, đồng thời quay mặt ra sau nói
thật to hạ mệnh lệnh.
“Đến đến đến, nâng tiến vào!”
Sau chỉ thị của má, chỉ thấy mọi
người mỗi người đem một cái thùng nâng tiến vào, đặt trên bàn.
“Toàn bộ để ở trên bàn, nhanh
chút.”
“Cái gì vậy a?”
Tử Vi cùng Bình Nhi và Ngọc Điệp
ba người nhìn nhau, ánh mắt đều không giấu nổi tò mò, nhìn những người này đem
thùng mở ra, đem một loạt những vải dệt thật tinh xảo hoa lệ để lên trên bàn.
“Oa! Đẹp quá a...” Bình Nhi cùng
Ngọc Điệp nhịn không được hô nhỏ.
Sau khi má Lưu chỉ huy, trên bàn
chưa đầy các thức vải dệt thượng đẳng do Phượng Chức phường các tự tay làm ra.
Má Lưu cười hì hì đối với Tử Vi
nói: “Phía sau ta đây là sư phụ của Phượng Chức phường, bọn họ vội tới đây để
đo vóc dáng của ngươi chế bộ đồ mới, sau này ngươi sẽ trở thành thiếp của đại
thiếu gia, sao có thể rất keo kiệt, hôm đó nạp thiếp, ngươi phải trang điểm ăn
mặc thật xứng với danh phận.
Tử Vi sắp thành thiếp, về sau
danh phận cùng địa vị của nàng đều cao hơn so với má Lưu, cứ việc như thế, nhưng
nàng vẫn là thực thức thời, biểu hiện khiêm tốn có lễ.
“Tử Vi có rất nhiều sự không
hiểu, về sau còn phải thỉnh giáo má nhiều.”
“Sao có thể nói như vậy, đây là
ngài có phúc khí, ta cũng theo không được đâu! Không chỉ có chỗ bộ đồ mới này,
còn có trang sức, son cùng rất nhiều các thứ khác nữa đang tiếp tục được đưa
đến.” Má Lưu một bên vừa cười vừa nói.
“Làm phiền má lo lắng.”
Nha đầu kia không đơn giản, thật
am hiểu lễ nghi, sẽ không giống với nữ nhân khác một khi vừa được đắc đạo ân
sủng, ánh mắt liền chạy lên để ở trên đỉnh đầu, không đem người khác đặt ở
trong mắt, má Lưu thầm nghĩ mình đúng là không nhìn lầm người, trong số các nha
hoàn, chỉ có nha hoàn kia là đặc biệt nhất, khó trách được đại thiếu gia lại
thích nàng như vậy.
“Ngươi thực có tài a, làm cho đại
thiếu gia nạp ngươi làm thiếp, thực không có đơn giản nha, nha hoàn đến quý phủ
không ít, mĩ miều cũng nhiều, nhưng ta chưa từng gặp qua người nào làm đại
thiếu gia có hứng thú quá như đối với ngươi đâu.”
“Hắn... Trước kia không nạp thiếp
sao?”
“Đừng nói thiếp, ngay cả bên mình
nha hoàn cũng không có, đại thiếu gia luôn luôn chính mình tự để ý, ở bên người
hắn, trừ bỏ Thạch Tiều cùng a Khoan, sẽ không có một ai khác, ngay cả việc thu
ngươi làm nha hoàn cũng là lần đầu tiên, hiện tại lại nạp ngươi làm thiếp, là
thực phá lệ a.”
Tử Vi nghe xong cũng không ngăn
nổi đỏ mặt, khóe miệng bất tri bất giác bật ra nụ cười ngượng ngùng.
Nàng là nữ nhân đầu tiên mà hắn
muốn nạp làm thiếp, chỉ nghĩ đến đó, lòng nàng phiêu phiêu (bay bay) thân thủ sờ lên những tấm
vải dệt mềm mại kia, tâm nàng tựa hồ thực hết sức hạnh phúc.
“Tử Vi có ngày hôm nay, cũng là
nhờ có má tạo phúc, không bằng mượn hoa hiến phật, mẹ cũng chọn vài khối vải
dệt, làm vài món bộ đồ mới đi.”
“Ai nha, này, điều này sao có thể...”
Má Lưu nghe được kinh hỉ nảy ra.
“Yên tâm, đại thiếu gia đã nói
qua, ta muốn làm như thế nào, hắn sẽ không phản đối, đây là ngày vui của ta,
cũng hy vọng mọi người mặc bộ đồ mới đến chúc mừng ta, Bình Nhi, Ngọc Điệp, các
ngươi cũng đến chọn, mọi người cùng nhau đến làm bộ đồ mới đi.”
Nàng luôn luôn tâm tư thông minh,
hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, sẽ không một khi đắc đạo, liền đem những
người khác thấp hèn hơn mình, bởi vì nàng biết rõ bị người khác chèn ép thật
rất vất vả, cũng hiểu được người làm nô tài lòng chua xót, cho nên một ngày
nàng thành chủ tử, tuyệt sẽ không ức hiếp người dưới.
Huống chi, nói không chứng nàng
sau này còn có cơ hội phải nhờ những người bọn họ hỗ trợ, nghĩ biện pháp đem
hai đệ muội từ trong tay nữ nhân xấu xa độc ác kia đoạt lại đây, bởi vậy nàng
tuyệt không muốn trộm bí phương của Như ý tửu phường, càng không nghĩ sẽ phản
bội Khương Thế Dung.
Sau khi ràng buộc trong lòng được
cởi bỏ, nàng liền tâm tư vui vẻ chờ làm thiếp.
***
Một tháng sau, nơi ở của tân thiếp
đã được làm xong, đặt tên là Tử Lan viện, đây là do Khương Thế Dung đặt theo
tên nàng.
Từ sau khi làm thiếp, Tử Vi từ
dưới nhân phòng chuyển đến Tử Lan viện, Khương Thế Dung dắt tay nàng, mang nàng
đi nơi nơi nhìn xem.
“Nàng nghĩ muốn ta tặng lễ vật
gì?” Hắn cười cười hỏi, hào phóng tỏ vẻ, nàng là thiếp của hắn, nàng có thể
hướng hắn làm nũng đòi hỏi.
Tử Vi mặc bộ y phục mới màu đỏ,
tóc dài sơ thành thánh? Trên tóc có trâm hoa làm từ Nam Hải trân châu, làm cho
nàng càng thêm quyến rũ động lòng người.
Nàng sẽ không vì làm thiếp của
hắn, mà quên đi chính mình, nàng cẩn thận thủ lễ giáo, mặt nhẹ nhàng cúi xuống,
nói: “Đại thiếu gia đã đối nô tỳ đủ tốt rồi, nô tỳ thấy thực thoả mãn.”
“Nàng không cần khách khí, nàng nghĩ
muốn cái gì cứ nói, châu báu? Trang sức? Đều có thể.”
Nàng chính là cười nhẹ. “Châu báu
trang sức, đại thiếu gia lúc trước đã phái người đưa tới cho Tử Vi chọn lựa, nô
tỳ đã muốn đủ rồi.”
Hắn chọn mi. “Phải không? Ta nghe
nói, nàng đem đại bộ phận châu báu trang sức, ban cho hạ nhân của mình, chính
mình giữ lại cũng không nhiều lắm.”
Nàng cẩn thận sát sắc mặt cùng
lời của hắn, cân nhắc ngữ khí của hắn, nghe không ra trong đó là cao hứng, hay
là hờn giận.
“Nô tỳ tự làm theo ý mình, mong
đại thiếu gia thứ lỗi, nếu ngài không thích, nô tỳ về sau sẽ không làm như vậy
nữa.”
“Ta nói rồi, tặng cho nàng cái gì,
nàng có thể chính mình quyết định xử trí như thế nào.”
“Cám ơn đại thiếu gia.”
Hừ, vẫn là câu nệ như vậy, nữ nhân này rốt cuộc khi nào mới
dỡ xuống mặt nạ luôn luôn mềm mỏng, đem tâm giao cho hắn?
Hôm nay hắn tâm tình tốt lắm, không muốn cùng nàng so đo, có
lẽ liền bởi vì nàng khó thuyết phục nang bướng như vậy, cho nên hắn mới thích
nàng.
Nhất tưởng đến đợi lát nữa, nàng nhìn thấy đại lễ hắn tặng
cho nàng, hắn cũng không tin, nàng còn có thể bảo trì được mặt nạ này bao lâu!
Bọn họ đi vào hoa viên của Tử Lan Viện, từ xa có tiếng kêu to
gọi nàng. “Tử Vi tỷ tỷ!”
Đỗ Tử Vi cả người chấn động, dừng lại cước bộ, khi nghe thấy
âm thanh quen thuộc này, nàng kinh ngạc quay đầu lại.
Hai đưa nhỏ tám, chín tuổi, hưng phấn chạy vội lại phía nàng,
sà vào trong lòng nàng.
“Tỷ tỷ...”
“Tùng Tùng, Đậu Đậu? Các ngươi làm sao có thể ở trong này?”
Đỗ Tử Vi vừa mừng vừa sợ, nàng không thể tin vào hai mắt của
mình, nàng được nhìn thấy đệ đệ và muội muội mà nàng quan tâm nhất, cả người
kinh ngạc không thể nói nên lời, khó nhịn được mà kích động.
“Tỷ tỷ, chúng ta rất nhớ ngươi nha!” Đệ đệ Tùng Tùng, cùng
với muội muội Đậu Đậu, liền chạy ngay vào lòng nàng, hai tay nhỏ bé ôm chặt lấy
nàng, khóc nức nở.
Hốc mắt của nàng cũng bắt dầu đỏ, nhìn qua nhìn lại bọn hộ
thật nhanh thật nhanh, như để xác định rằng đây không phải là nằm mơ, đúng là
bọn họ chân thật chân thật.
“Tỷ tỷ cũng là, tỷ tỷ cũng... Cũng rất nhớ các ngươi...”
Nàng thanh âm nghẹn ngào, tằm mắt mơ hồ, từ sau khi mẹ nàng
qua đời, trên thế gian này, chỉ có đệ đệ cùng muội muội là người thận duy nhất
của nàng.
“Tỷ tỷ, về sau chúng ta thật sự có thể ở ở trong này sao?”
Nàng sửng sốt. “Ai nói cho các ngươi có thể ở nơi này?”
“Là ta.”
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Khương Thế Dung. “Đại thiếu
gia?”
Một bên Bình Nhi cùng Ngọc Điệp, nhìn thấy một màn cảm động
này, cũng đỏ mắt.
“Là đại thiếu gia phái người đem Tùng Tùng cùng Đậu Đậu đến
đây, giao cho chúng ta chăm sóc, còn an bài phòng ở cho chúng, về sau hai hài
tử này cũng có thể ở trong này.”
“Không chỉ có như thế, đại thiếu gia còn mời thầy giáo tư
thục, đến dạy bọn họ học bài viết chữ nữa.”
Nguyên lai Khương Thế Dung sớm an bài tốt hết thảy, cho tới
hôm nay mới cho nàng biết được, hắn chẳng những phái người đem bọn hắn trở về
bên cạnh nàng, cho bọn hắn chỗ ở, còn muốn cho bọn họ học bài.
Vì sao? Hắn vì sao lại biết được? Nàng kinh ngạc đến độ không
biết nên nói cái gì cho phải.
Có thể thấy nàng loại vẻ mặt này thật tốt, không uổng công
hắn tiêu phí tâm tư, đem này hai tiểu quỷ đệ đệ muội muội của nàng lừa gạt mẹ
kế mang đến đây.
Hắn thật đắc ý cười, thưởng thức trên mặt nàng những phản ứng
thật phong phú.
“Các ngươi đã lâu ngày không gặp, nhất định có rất nhiều điều
muốn nói với nhau, hãy hảo hảo đoàn tụ đi.”
Không đợi nàng mở miệng, hắn tiêu sái xoay người tránh ra, đê
cho bọn họ ba người một chỗ không gian.
***
Ngày ngày hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt chải đầu, đã không
biết bao nhiêu lần.
Nhưng tối nay nàng tâm tình lại đặc biệt bất đồng, Khương Thế
Dung cũng biết sau khi hắn làm việc này xong, nàng đối hắn, chỉ có càng nhiều
cảm kích.
“Đại thiếu gia...”
Tay hắn nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, nghiêm chỉnh nói: “Như thế
nào bây giờ nàng vẫn còn gọi ta là Đại thiếu gia?”
“Ta...”
“Nên gọi ta là cái gì?”
Nàng hồng mặt, xấu hổ vì sự thẳng
thắn của hắn.
“Gọi ta Thế Dung, hoặc phu quân,
nàng chọn một cái.”
Đúng vậy nha, từ hôm nay trở đi,
hắn chính là phu quân của nàng, là ông trời của nàng, của nàng, không nên lại
gọi hắn đại thiếu gia.
“Phu quân.”
Hắn gật đầu, lại nói: “Tốt lắm,
nhưng ta thật ra thích nghe nàng gọi tên của ta.”
Mặt nàng nhi đỏ, cuối cùng thanh
thanh yết hầu, thật sự mở miệng. “Thế Dung.”
Thật là nữ nhân không biết làm nũng
mà, nếu đã là thiếp của hắn, nàng nên biết tận dụng “quyền lợi” của mình a,
nàng thật cũng không biết thừa cơ lợi dụng, nhưng hắn lại nghĩ chính mình là
yêu nàng ở điểm này.
“Nàng vừa rồi là có chuyện muốn
nói với ta?”
“Đúng vậy.” Nàng gật đầu.
“Nàng muốn nói cái gì?” Hắn chờ,
cảm thấy thật sự rất chờ mong, đợi cả một ngày, thật vất vả chịu đựng được đến
buổi tối, chính là muốn nhìn một chút chuyển biến của nàng với hắn.
“Phu quân vì Tử Vi làm hết thảy,
Tử Vi vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, đời này, Tử Vi sinh là Khương gia nhân, tử
là Khương gia quỷ, cho dù làm trâu làm ngựa, Tử Vi cũng sẽ hảo hảo hầu hạ phu
quân.” Này đó tất cả đều là từ nàng phế phủ lý muốn nói trong lời nói, thiệt
tình thành ý, tuyệt không nói dối.
“Ân.” Hắn gật gật đầu, chờ nàng
tiếp tục nói tiếp. Bất quá đợi nửa ngày, đều không có câu dưới, hắn đành phải
nhắc nhở nàng.
“Sau đó đâu?”
Nàng nghĩ nghĩ, trả lời: “Ngài
yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không trộm ngài bí phương, cũng tuyệt không hội phản
bội ngài, nếu có chút vi này thệ, dạy ta không chết tử tế được.”
Là là là, tốt ngày, xin đừng phát
loại này thề độc.
“Sau đó đâu?”
“Không có.”
“Không có?”
“Ân, những lời mà Tử Vi muốn nói,
tất cả đều đã nói xong.”
“... Nàng có muốn hay không nhớ
kĩ lại, còn có cái gì quên thật quan trọng?” Hắn thực cố gắng bảo trì trên mặt
mỉm cười, tự cảnh cáo chính mình không thể dọa đến nàng.
Nàng có chút nghi hoặc, nhìn hắn
tươi cười, thực cố gắng suy nghĩ một lần, sau đó thật cẩn thận hỏi: “Phu quân
muốn nghe cái gì?”
Những lời hắn muốn nghe còn rất
nhiều, hắn muốn nghe nàng nói, chính mình cỡ nào thích hắn, không chỉ là cảm
kích, mà là giống như một tiểu nữ nhân, ỷ lại hắn, dựa vào hắn, từ đáy lòng
thuần phục cùng yêu thương hắn.
Loại sự tình này, nói ra sẽ không
ý tứ, nhưng nếu nói là hắn cam tâm tình nguyện để nàng tiếp tục như vậy với
hắn, là dối trá.
Trở thành thiếp của hắn, cư nhiên
so ra kém hơn cao hứng khi nàng nhìn thấy hai đệ muội sao? Nàng nguyện ý vì hắn
làm trâu làm ngựa, lại không nửa điểm để ý tới tâm ý của hắn.
Xem ra, địa vị của hắn trong lòng
nàng so ra còn kém hơn hai tiểu quỷ kia, cảm giác này, thật sự là làm cho hắn
thực mâu thuẫn lại phức tạp.
Khi hắn đem một loạt các châu báu
trân quý nhất cho nàng, nàng tuy rằng bên ngoài mặt mày hớn hở, nhưng hắn biết,
nàng chính là đang ứng phó hắn.
Mặc kệ hắn cho nàng nhiều châu
báu trang sức đến đâu, đều mê hoặc không được nàng, kết quả là, muốn cho nữ
nhân này nói thật, phương pháp tốt nhất, cũng là nhanh nhất, vẫn là rượu.
***
Nhìn lên thấy hắn lấy ra một bình
rượu nhỏ khắc hoa tinh xảo, nàng đã biết hắn muốn làm gì tiếp theo.
“Nàng đoán xem đây là rượu gì?”
Nàng thấp giọng nói: “Hoa hồng
tửu.”
“Khứu giác của nàng vẫn thật
tốt.”
Hắn thật sự là yêu chết cái hảo
công phu này của nàng.
“Ta không uống không được sao?”
Nàng nhỏ giọng cầu xin.
Hắn lại càng yêu chết cái bộ dáng
cầu xin tha thứ này của nàng.
“Hôm nay là ngày vui của chúng
ta, chúng ta phải uống xong chén rượu này, mới coi như hoàn thành nghi thức.”
Hắn ở ngoài mặt luôn tỏ ra đứng đắn, nhưng bên trong thật ra lại tính toán khôn
lường từ lâu.
Đúng vậy, hắn là muốn nàng quá
chén, muốn nhìn vẻ mặt hồng hồng ương bướng của nàng, muốn nhìn bộ dáng không
kiêng kỵ gì, muốn nghe những lời nói thiệt tình của nàng, nghe một chút nàng
đối với hắn là cảm giác gì, rốt cuộc là có thích hay không thích hắn? Nếu để
cho nàng hiểu được ý đồ này của hắn, quỷ kế này có thể dùng chơi được nữa sao?
Hương rượu nồng đậm, ở trong
miệng nàng như hoá thành lửa nóng, nàng nhắm mắt lại, cảm thấy như gió nhẹ thổi
qua, chim chóc như đang ở trong đầu nàng trêu chọc.
“Rượu nguyên chất đúng là thật
thơm a, có một cỗ hương thật đậm mà không nùng, Hoa hồng tửu này, không hổ là tần
gia chi bảo của Như Ý tửu phường.”
Hắn uống một ngụm, lạc môi dưới,
nhàn hạ xem nàng uống rượu, nếu hắn không ngừng, nàng cũng vẫn tiếp tục phải
uống.
Càng nhiều rượu nóng, chảy vào
hầu gian, nàng cảm giác được thần hi mưa móc, mùa đông tuyết đầu mùa, trở về
chỗ cũ ngân nga, hương khí di lâu.
Hắn không ngừng lấy môi giúp nàng
uống rượu, giao triền lời lẽ, tình ý nồng đậm.
Nàng đã phân không rõ, là mùi
rượu làm nàng mất tỉnh táo, hay là bị hắn hôn đến thần trí không rõ.
Khương Thế Dung đã có thể nhận ra
bộ dáng uống rượu của nàng, nên hắn biết cách cho nàng uống không nhiều lắm nhưng
cũng không ít lắm, đến thời điểm nàng đã có men say, hắn cũng dỡ xuống mặt nạ
lạnh lùng trên mặt, ánh mắt thật mềm mại nhu tình.
“Tử Vi.” Hắn khinh gọi của nàng
khuê danh.
Nàng ánh mắt lờ mờ nhìn hắn.
“Đại thiếu gia.”
Hắn lắc đầu. “Là phu quân mới
đúng.”
Nàng lộ ra nụ cười mềm mại đáng
yêu, làm nũng đáp trả hắn một tiếng một tiếng.” Phu quân.” Nàng cười với hắn,
hơn nữa là cười thật sự vui vẻ.
“Nàng thực sự vui vẻ?”
Nàng dùng sức gật đầu. “Vui vẻ.”
“Bởi vì được gặp lại đệ muội?”
“Ân.”
“Còn có đâu?” Hắn trong lòng nóng
bỏng hỏi.
“Còn có được làm thiếp của đại
thiếu gia.”
“Làm thiếp của ta, nàng thực vui
vẻ sao?”
“Đúng vậy nha.” Nàng không chút
nào lo lắng gật đầu. “Nếu không ngươi nghĩ, Tử Vi làm sao phải làm thiếp của
ngươi.”
“Ta nghĩ đến nàng là vì giúp hai
nha đầu kia.”
“Cũng đúng a, nhưng trọng yếu là
ta thích ngươi thôi, ngươi biết không? Có thể làm thiếp của ngươi, ta đã thật
cao hứng biết bao…”
Hắn đáy mắt nhiên rực hỏa. “ Nha,
nàng không chán ghét ta?” Tay hắn, nhẹ nhàng ôm thắt lưng của nàng.
Nàng lắc đầu. “Mới không đâu,
ngay từ đầu là có chút sợ ngươi, nhưng là dần dần, ngươi càng ngày càng ôn nhu,
ta cũng không hiểu được sao lại thế này, thấy ngươi, tâm ta nhảy lên thật
nhanh, tim đập thật mau a, hầu hạ ngươi, ta thật hảo vui vẻ, ngươi vì thương vụ
phải xa nhà một chuyến, mới vài ngày không trở về, ta một lòng liền lo lắng thật
lâu, dường như là giống mất mát cái gì.” Nàng vừa nói, mặt còn ủy khuất suy sụp
xuống dưới, bộ dáng đáng thương hề hề.
“Nha? Còn có đâu?” Hắn lặng lẽ
đem nàng ôm lấy, đặt nàng ở trên giường, giúp nàng cởi giày thêu, chính mình
cũng cởi giày, nằm lên giường, một đôi tay, thực tự động cởi bỏ trên người nàng
những “chướng ngại vật” trói buộc.
“Ngay từ đầu, ta xác thực không
tình nguyện hầu hạ ngươi, bởi vì ngươi bá đạo. Thích khi dễ người khác, nhưng
là... Sau này ngươi lại càng ngày càng ôn nhu, hàng đêm cùng ngươi cộng chẩm,
dần dần, ta không chán ghét ngươi, mà hôm nay, ngươi đem bọn họ đến cho ta, ta
thật sự thật là cao hứng, thật là cao hứng a...”
Hắn sửng sốt, nhìn nàng hốc mắt
biến hồng, những giọt nước mắt như những hạt chân trâu, liền như vậy rơi xuống.
“Nàng như thế nào lại khóc?”
“Ta là vui vẻ quá mà khóc...”
“Ngốc…”
Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt của
nàng, cũng giống như đang từ từ dỡ xuống mặt nạ của nàng, giờ đây nàng hoàn
toàn tựa như một đứa nhỏ đáng yêu đang làm nũng, không hề cố kỵ ở trước mặt hắn
rơi lệ.
Giờ khắc này, nhìn gương mặt thật
tình của nàng, hắn mềm lòng, đem nàng ôm vào trong ngực, nàng cũng tự động rúc
vào trong ngực rắn chắc rộng rãi mà ấm áp của hắn, thuận theo hắn như một con
mèo nhỏ, tuỳ ý cho hắn vuốt ve nàng.
“Ta nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ
ngươi, trước kia là vì bị ép buộc, nhưng hiện tại, ta là cam tâm tình nguyện...”
Môi hắn gợi lên nụ cười.
“Ta biết.”
Mỗi khi ôm nàng một hồi, hắn liền
càng thêm phát hiện nàng càng ngày càng đẹp, nàng, không phải là một nha đầu,
mà là một nữ nhân mềm mại như nước, mỗi khi dựa vào người hắn trơn bóng, nàng
càng thêm xinh đẹp diễm lệ vạn phần, nữ tử này đủ để gợi lên dục vọng mãnh liệt
trong hắn.
Mà khi ở trước mặt hắn rơi lệ,
hắn thấy nàng dường như giống một đứa trẻ, hắn lại cảm thấy nàng nhu nhược bất
lực, làm từ đáy lòng hắn dâng lên dục vọng muốn bảo hộ.
Hắn rốt cục hiểu được, nguyên
nhân nổi bật nhất chính mình vì sao nóng lòng muốn nạp nàng làm thiếp — hắn
không chỉ muốn giữ nàng ở bên người, mà càng muốn bảo hộ nàng.
Thân hình cường tráng, cẩn thận
vây khốn bảo vệ thận hình mảnh mai trong lòng, vừa lòng nghe nàng bên tai nỉ
non, đối với hắn nói hết chân ý giấu ở tận đáy lòng.

