Hứa cho em một đời ấm áp - Chương 09 - Phần 3
3
Khi Cố Hứa Ảo gật đầu đồng ý, Bùi Trung Khải lập tức nhờ Tề
Huy tìm người thuê nhà giúp như thể anh sợ cô sẽ hối hận. Sợ qua môi giới thì
quá chậm, nên anh bảo Tề Huy tìm người đến xem nhà, buộc Cố Hứa Ảo nhanh chóng
chuyển đi. Hôm chuyển nhà, Tề Huy lái xe đến giúp, chỉ một chuyến xe là cơ bản
chuyển hết vì đồ dùng trong nhà vẫn để nguyên, chỉ chuyển quần áo sách vở.
Cố Hứa Ảo nghĩ xem ra cô không hợp ở căn hộ này. Một năm trước
cô đã từng thề đối xử tốt với bản thân, chấp nhận mất khoản tiền cho thuê nhà rồi
chuyển về đây, hôm nay cô lại chuyển đi. Tối hôm trước, Bùi Trung Khải hỏi cô,
hay là bán căn hộ đó đi, giờ đang là thời kỳ sốt nhà đất, giá sẽ cao. Tuy miệng
từ chối, nhưng trong bụng cô cũng bắt đầu nhẩm tính, bán căn này đi rồi mua một
chỗ khác rộng hơn, vì dù sao căn hộ này cũng hơi chật. Tất nhiên là cô không
nói với Bùi Trung Khải những suy nghĩ này, hẳn anh đang mong cô không có nhà, để
cô phải cảm ơn đại đức của anh vì đã cho cô ở nhờ.
Bùi Trung Khải thu dọn sách vở và những thứ lặt vặt, còn Cố Hứa
Ảo lề mề thu xếp quần áo. Cô cầm một chiếc áo lên ngắm nghía hồi lâu.
“Anh đã nói rồi, mua đâu chẳng được bộ mới? Đỡ mất công thu dọn”.
“Em không phải là kẻ phá gia như anh, đã bảo anh đừng đến lại
cứ đến, đến rồi lại làu bàu”.
“Thì cũng vì thấy em mệt, mãi mới thu được mấy bộ quần áo, về
sớm thì có thể nghỉ ngơi thêm một chút. Em xem, cái áo phông này vứt đi được rồi
đấy”.
“Em thấy nếu vứt thì vứt chiếc này trước, không biết định lấy
lòng ai?”. Cố Hứa Ảo nói, tay chỉ vào bộ váy xám đính ngọc trai còn treo trên mắc
áo xếp trên giường.
Bùi Trung Khải tự nhiên nhớ đến chuyện không hay đó, mặt sầm
lại, không nói gì, quay sang thu xếp sách vở trên giá.
Cố Hứa Ảo trán ướt đầm mồ hôi. Cô chưa kịp chuẩn bị gì thì Tề
Huy đột nhiên đưa người đến xem nhà. Mùa hè, nóng đến đau cả đầu thế mà lại phải
chuyển nhà, tất cả đều tại Bùi Trung Khải. Bây giờ anh lại còn như một bà già hết
quản cái này lại quản cái nọ, phiền phức chết mất. Nghĩ tới chuyện chuyển nhà,
nghĩ tới chuyện phải rời khỏi đây, cô nghĩ thầm, thế là không có nhà nữa rồi.
Dường như đọc được những suy nghĩ của cô, Bùi Trung Khải đột
nhiên ghé sát lại nói: “Không được nghĩ lung tung, anh chính là gia đình của
em”.
Cố Hứa Ảo không nói gì, ngước đầu lên chủ động hôn Bùi Trung
Khải, “Như thế này có khiến anh cảm thấy sự dũng cảm và kiên quyết của em
không?”. Bùi Trung Khải không ngờ lại có chuyện hay trên trời rơi xuống như vậy,
mừng rỡ được đằng chân lân đằng đầu, tấn công lại. Cô gái này hiếm khi chủ động
như vậy.
Nhìn thấy một giường quần áo, Cố Hứa Ảo ra sức đẩy Bùi Trung
Khải, bộ váy xám bị anh nằm đè lên nhàu nhĩ chẳng khác gì mớ dưa.
“Tiếc quá”.
“Không cần đến nữa, lại thế rồi”. Bùi Trung Khải đưa tay với
nhưng bị Cố Hứa Ảo đẩy ra.
“Em không vứt, phải giữ lại để nhắc nhở anh”.
Nhìn Cố Hứa Ảo vuốt nếp nhăn trên váy với vẻ tiếc rẻ, Bùi
Trung Khải ôm lấy vai cô, “Đúng là tiểu hồ ly miệng nói một đằng, bụng nghĩ một
nẻo, suýt nữa thì anh bị em lừa”.
Tề Huy bấm chuông một hồi lâu mà không thấy người ra mở cửa,
đành phải gọi điện thoại. Bùi Trung Khải nhấc máy, giọng trầm và khàn. Tề Huy
giận dữ, gầm lên: “Bảo người ta lái xe đến giữa lúc trời nắng như thế này, còn
mình thì cứ việc ở trong phòng mát lạnh vui vẻ cùng người đẹp”.
Khi Cố Hứa Ảo ra mở cửa, mắt vẫn còn long lanh như nước, Tề
Huy ngây người, không nói câu nào, khom người bê đồ đi thẳng xuống gác. Cố Hứa Ảo
không hiểu nổi, quay lại định hỏi Bùi Trung Khải xem Tề Huy làm sao thì bị Bùi
Trung Khải đẩy lưng, “Mau đi rửa mặt đi, chẳng ra bộ dạng gì”.
Cố Hứa Ảo lẩm bẩm: “Cái gì mới được chứ”, rồi quay lại véo
Bùi Trung Khải một cái, mãi đến khi soi gương cô mới biết vì sao anh sầm mặt lại...
Đúng là ngượng chết đi được.
Một khách hàng quan trọng của Tề Huy muốn lập nghiệp ở Bắc
Kinh, ông ta là thần tài của công ty của anh, vì thế Tề Huy không dám từ chối,
nhận lời đi xem nhà giúp ông ta. Thực ra, cũng có mấy căn nhà rất tuyệt, ông
khách cũng đã nhận lời đến xem, nhưng rồi lại thay đổi chỉ vì nhà đã qua một đời
chủ, ông ta nói vợ ông ta muốn tìm một căn mới tinh. Bà vợ của ông khách này vốn
là vợ hai, không danh phận suốt mấy năm, khó khăn lắm mới trở thành vợ hai, vì
vậy rất kỵ mấy chữ “đồ dùng lại”. Nhà mới, nhưng lại phải ở phía đông, gần khu
vực vành đai ba. Tề Huy chạy đi chạy lại mấy lần, mệt đứt hơi nhưng chẳng có kết
quả gì, ác độc nghĩ thầm, chồng dùng lại sao không thấy chê. Nói thì là nói như
vậy, nhưng việc thì vẫn phải làm cho tốt.
Một hôm, anh đang loanh quanh gần khu vực vành đai ba thì
nhìn thấy một tòa nhà đang hoàn thiện. Lúc đầu cứ nghĩ là khách sạn gì đó,
nhưng nhìn kiểu cách thì lại giống căn hộ. Anh mừng rỡ hỏi thăm, được biết cuối
năm họ sẽ mở bán. Giá tiền khoảng ba, bốn vạn tệ, nội thất rất đẹp, đồ đạc đều
là hàng nhập ngoại, có quản gia phục vụ 24/24 giờ, hàng ngày đến giờ đều có người
đến dọn nhà, giặt quần áo, nhưng nghe nói những căn hộ này sớm đã được đặt hết.
Tề Huy lập tức thấy có cách.
Kể từ sau hôm đến dọn nhà giúp Cố Hứa Ảo, Tề Huy lặn mất tăm.
Bạn gái của mình bị người đàn ông khác nhìn thấy trong điệu bộ xộc xệch nhất,
ai mà không tức, Bùi Trung Khải mà lên cơn ghen thì chẳng khác gì một mụ đàn bà
nhỏ nhen, thậm chí còn hơn thế. Anh ta không nỡ trút vào Cố Hứa Ảo, không khéo
mình lại trở thành người chịu trận. Nhưng hôm nay chẳng còn cách nào khác, Tề
Huy đành liều gọi điện đến.
“Anh Bùi, người anh em có việc nhờ anh đây”. Tề Huy cố ý nói
bằng giọng đáng thương.
“Có việc gì thì nói nhanh đi, đừng vòng vo tam quốc nữa”.
Không còn phải lo giường lạnh nhà vắng nữa, cuộc sống chung như tân hôn quả thực
khiến Bùi Trung Khải dễ chịu, vì thế thái độ cũng hợp tác hơn, không so đo chuyện
cũ với Tề Huy.
“Tôi tìm được một căn hộ, mọi thứ đều rất ổn, chỉ có điều phải
tranh nhau”. Nghe giọng biết Bùi Trung Khải đang vui, Tề Huy vội nói.
“Định vay tiền tôi à? Tôi đưa hết cho vợ rồi, không có”.
“Này, anh Bùi, anh bây giờ không có một xu, em Hứa Ảo thì đã
theo anh về ở cùng, ai mà không biết”.
Rất rõ, câu này của Tề Huy nhằm lấy lòng Bùi Trung Khải, giọng
cười đắc ý của Bùi Trung Khải truyền qua đường dây vọng đến.
“Anh biết chủ đầu tư là ai không? Ông Mễ đấy. Anh đã từng làm
cho ông ấy, lại còn làm thầy giáo cho Mễ Tĩnh Văn nữa, ông ấy nhất định sẽ nể mặt
để cho anh một căn”.
Bùi Trung Khải trầm ngâm một lúc, “Tôi và ông Mễ không thân
thiết lắm, cũng chỉ mới gặp mặt một lần, còn như với Tĩnh Văn, thì cậu cũng đã
biết chuyện như thế nào. Việc này tôi chưa nhất thiết phải ra mặt, làm ăn, lợi
nhuận vẫn là quan trọng nhất”.
“Tiền thì anh không phải lo, cũng không cần phải chiết khấu,
giá thị trường là bao nhiêu thì là bấy nhiêu. Tôi cũng chỉ là giúp một khách
hàng, anh chỉ cần nói một câu thôi là được, những việc còn lại tôi sẽ tự lo”.
Bùi Trung Khải gọi điện cho Mễ Tĩnh Văn. Nghe giọng Bùi Trung
Khải, giọng Mễ Tĩnh Văn ở đầu dây bên kia rộn ràng: “Thầy Bùi, chỉ còn chưa đầy
một tháng nữa sẽ thi, thầy không quan tâm đến em à, có rất nhiều chỗ em chẳng
hiểu gì cả”.
“Còn từng ấy thời gian cô cứ ôn thêm đi, nắm chắc những nội
dung đã biết là được”.
“Em biết là bây giờ thầy đang bận chăm sóc người yêu, chẳng
có thời gian dành cho em. Xì, em mà không thi đỗ thầy cũng không khỏi liên
quan, đến lúc ấy, người mất mặt là thầy đấy!”. Mễ Tĩnh Văn vừa nhõng nhẽo vừa
ghen tỵ.
“Biết thế là được, đừng quấy quả thầy giáo. Tu hành là phải tự
bản thân, mất mặt ai không quan trọng, quan trọng là ai phải chịu thiệt thòi.
Tôi gọi cho cô là có một việc, bạn tôi tìm được một căn hộ ưng ý của công ty
cô, tôi cho cô số điện thoại, tình hình thế nào cô cứ trao đổi trực tiếp với
anh ấy”.
“Thầy đã ra lệnh thì tất nhiên phải làm cho tốt. Em vẫn là
người có tình có nghĩa chứ không như ai đó”. Mễ Tĩnh Văn làu bàu gác máy, vẻ
vui mừng trên mặt lập tức biến mất, ánh mắt tối sầm. Chẳng qua cô cũng chỉ mới
thăm dò như vậy, nhưng Bùi Trung Khải đã không giấu giếm mà thừa nhận luôn.
Chuyện Bùi Trung Khải và Cố Hứa Ảo làm lành với nhau là điều
mà Mễ Tĩnh Văn không ngờ tới. Cố Hứa Ảo đã tỏ ra rất tuyệt tình. Theo những gì
mà Mễ Tĩnh Văn biết được về Bùi Trung Khải thì những người chọc giận người đàn
ông này hầu như đều không có kết cục tốt đẹp. Nhưng, Cố Hứa Ảo bỏ đi, Bùi Trung
Khải buồn bực, Mễ Tĩnh Văn đã nghĩ, có lẽ Bùi Trung Khải cũng chỉ là vì không
chấp nhận phụ nữ đối xử với anh ta như vậy mà thôi. Cô đã bám lấy anh, đòi anh
giảng cho về quản lý tài vụ, đầu tư cổ phiếu, trong suốt ba tháng trời, cô thấy
Bùi Trung Khải dường như đã quên Cố Hứa Ảo, niềm hy vọng trong lòng lớn dần. Thế
rồi đột nhiên Bùi Trung Khải biến mất, gọi điện đến mấy lần đều nói là bận,
liên lạc với cô chỉ qua email, đến công ty anh nhìn lên cửa sổ phòng anh thấy tối
om, cô biết việc đã không thành.
Mấy hôm trước, khi dừng xe chờ đèn đỏ, bất giác cô quay sang
nhìn chiếc xe bên cạnh thì thấy người trong xe là Bùi Trung Khải, đang định gọi
thì lại thấy khuôn mặt của Cố Hứa Ảo lộ ra. Mễ Tĩnh Văn cho xe phóng vọt lên
như một quả đạn pháo, căm hận và ghen tức bùng lên trong lòng. Không ngờ Cố Hứa
Ảo lại có sức hút như vậy, khiến cho Bùi Trung Khải phải cam tâm quay về.
Bùi Trung Khải phấn khởi tắt di động, rồi nhắn tin: “Ảo Ảo,
hôm nay ăn gì?”.
Một hồi lâu không thấy động tĩnh, anh lại nhắn tiếp: “Anh bị
nóng”.
Lần này thì rất nhanh chóng nhận được hồi âm: “Chịu thua rồi
đấy, thưa anh, vừa mới ăn cơm trưa xong, anh rỗi rãi thế sao?”.
“Đau nướu”. Tiếp tục chính sách ai binh (kẻ yếu).
“Thật không?”. Cố Hứa Ảo bán tín bán nghi.
“Phía dưới chiếc răng thứ hai bị đau”. Bùi Trung Khải gửi đi
một icon mặt khổ, có điều, hình như hơi đau thật.
“Anh về đun đậu xanh với đường phèn bách hợp có thể giải được
nhiệt. Uống nhiều nước vào”.
Phía cuối còn thêm một câu: “Ai bảo anh ngủ ngày cày đêm,
không nhiệt mới lạ”, còn kèm theo một icon khinh bỉ.
Bùi Trung Khải cười to, “Bên trong nhiệt bên ngoài nóng, đậu
xanh giải nhiệt bên ngoài, còn vận động thì giải nóng bên trong”.
Một hồi lâu, Cố Hứa Ảo mới nhắn lại hai chữ: “Lưu manh”.
Thời gian uống trà giải lao buổi chiều kết thúc, tiếp tục nỗ
lực làm việc kiếm tiền cưới vợ mua nhà. Có điều, Bùi Trung Khải nhận ra rằng
mình càng ngày càng trở nên vô tích sự, chỉ muốn về nhà ở bên người phụ nữ của
mình.
Cố Hứa Ảo vẫn cười ngây trước màn hình vi tính, ngày nào cũng
có đoạn này, hai người nói dăm ba câu chuyện phiếm, Bùi Trung Khải nói, như vậy
có tác dụng bồi đắp tình cảm.
“Catherina, chuyện gì mà cười vui vậy?”. Ông Howard ra đến cửa
thì nhìn thấy vẻ mặt ấy của Cố Hứa Ảo, ghé đến nhìn vào màn hình.
Cố Hứa Ảo định tắt máy theo phản xạ, nhưng cuối cùng ngón tay
dừng lại, một là ông Howard không biết chữ Hán, hai là tắt máy chẳng phải là chứng
tỏ mình không chuyên tâm làm việc sao?
“Không có gì ạ”.
“Hoa - thơm - có - vua, nghĩa là gì?”. Ông Howard quay lại
nhìn Cố Hứa Ảo.
Cố Hứa Ảo choáng váng, ông Howard biết tiếng Trung từ bao giờ
nhỉ? Cô đang lắp bắp định nói thì lại thấy ông Howard nói bằng giọng rất lạ:
“Hoa trong chữ bông hoa, thơm trong chữ hương thơm, có trong chữ có hay không,
vua trong chữ vua chúa. Ghép lại thì là có ý gì nhỉ?”.
Cố Hứa Ảo thấy bớt lo, tiếng Trung của ông Howard mới ở trình
độ mẫu giáo, có lẽ không biết họ đang nói gì. Vì thế, cô nhắc với vẻ tốt bụng,
đó là câu hoa thơm đã có chủ, chứ không phải hoa thơm đã có vua.
Bùi Trung Khải đã đổi nick name của anh thành Hoa thơm có chủ
trên MSN. Người khác phản ứng thế nào thì Cố Hứa Ảo không biết, nhưng hôm anh
buzz cô nói chuyện, cô đã suýt nữa thì phụt cả nước vào màn hình. Cô thầm nghĩ
sao trước đây mình không nhận ra người đàn ông này lắm trò như vậy. Trước việc
Bùi Trung Khải tranh công, Cố Hứa Ảo coi như không biết, nhưng mỗi ngày khi
nhìn thấy nick name của anh sáng thì trong lòng cô lại dậy lên niềm vui. Có người
chịu mất thời gian để đùa bạn, điều đó phần nào nói lên rằng bạn là người quan
trọng với người ấy.
Buổi tối có việc về muộn, vừa vào đến cửa thì đã có một bát
nước đậu xanh đường phèn mát lạnh đợi sẵn, hoa có chủ đúng là khác thật, Bùi
Trung Khải mãn nguyện uống bát nước đậu, quả nhiên rất đã, khiến người ta cảm
thấy rất tuyệt. Thế rồi, đột nhiên di động của Cố Hứa Ảo đổ chuông, nhưng tiếng
nước xối trong nhà tắm vẫn rào rào, Bùi Trung Khải gọi với vào trong bảo rằng
cô có điện thoại, Cố Hứa Ảo nói, em không nghe được bây giờ, anh hỏi giúp em
xem ai gọi đến, và bảo lát nữa em sẽ gọi lại.
Bùi Trung Khải bước trở lại vào trong nhà, mở máy ra xem thì
thấy trên màn hình hiện lên dòng tên: “Bác Lỗ”.
Bùi Trung Khải thắc mắc người được gọi là bác Lỗ này là ai,
sau khi máy được nối thông thì nghe thấy tiếng của một người đàn ông ở đầu dây
bên kia, “Hứa Ảo”.
“Bây giờ Hứa Ảo không nghe điện được, lát nữa cô ấy sẽ gọi lại”.
Nhưng người đàn ông ở đầu dây bên kia không có ý định kết thúc
cuộc gọi ở đó, bèn hỏi lại: “Anh là ai?”.
Bùi Trung Khải thấy buồn cười, bụng nghĩ, tôi còn chưa hỏi
anh là ai, đêm hôm gọi điện đến cho một cô gái, thế mà còn hỏi tôi là ai, “Tôi
là bạn của cô ấy”.
“Bạn trai à?”. Người ở đầu dây bên kia vẫn không chịu thôi.
Bùi Trung Khải cũng thấy tò mò, “Ông là ai vậy?”.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi”.
Khẩu khí ấy khiến Bùi Trung Khải nghĩ đến một người, thêm vào
đó là họ của người ấy, chắc là không sai được, nhưng sao Lỗ Hải Phong lại gọi
điện cho Cố Hứa Ảo vào lúc đêm khuya như thế này?
“Tôi là bạn trai của Hứa Ảo, có phải ông là chủ tịch Lỗ
không?”. Giọng của Bùi Trung Khải dịu lại.
“Nhắn Hứa Ảo lát nữa gọi lại cho tôi”. Lỗ Hải Phong giận dữ tắt
máy, thằng nhóc này một chút lịch sự cũng không có, mà sao Hứa Ảo không nói lời
nào thế, dù gì thì mình cũng là bề trên. Không được, mình không thể mặc kệ Hứa Ảo
được, ngày trước chẳng phải mẹ con bé cũng đã đi sai đường đó sao?
Khi Cố Hứa Ảo bước ra Bùi Trung Khải không nhân cơ hội sán lại
gần như những lần khác, mà cứ đứng ngây người nhìn chương trình quảng cáo trên
tivi.
“Ai gọi đến đấy?”.
“Em tự xem đi”.
“Vậy em sẽ gọi lại. Này, sao anh vẫn chưa đi tắm đi, muộn rồi
đấy”.
Bùi Trung Khải bước vào nhà tắm với vẻ mặt rất phức tạp. Cú
điện thoại ấy khiến anh thấy rất không yên lòng, cũng lại không nghe thấy lời
giải thích nào của Cố Hứa Ảo, càng nghĩ lại càng thấy không vui, Cố Hứa Ảo chẳng
khác gì một ẩn số, còn có rất nhiều điều mà anh không biết về cô.
Bùi Trung Khải không ngờ chẳng cần anh phải nghĩ nhiều, Lỗ Hải
Phong liền đến tìm anh, buổi trưa ngày hôm sau đã nhìn thấy con người bằng
xương bằng thịt của Lỗ Hải Phong.
Thư ký nói có một người đàn ông trung tuổi trông rất oai
phong đến tìm anh, không hề có hẹn trước mà chỉ nhờ chuyển cho một lá thư. Bùi
Trung Khải mở phong thư ra thì chỉ thấy một mảnh giấy mỏng, viết: “Xuống quán
cà phê ở dưới gác”, phía dưới ký tên Lỗ Hải Phong. Bùi Trung Khải đứng dậy, vội
vàng đi xuống, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Sao Lỗ Hải Phong lại đến đây nhỉ?
Có việc gì mà chỉ cách một ngày ông ấy đã tới đây ngay?
Tự cho mình là người có tư cách, vì thế trong lúc Cố Hứa Ảo
nghe điện thoại, anh chọn đi tắm, cho dù trong đầu ngổn ngang trăm mối tò mò thắc
mắc. Nếu Cố Hứa Ảo không nói với anh, thì hẳn cô có lý do. Cố Hứa Ảo như đứa trẻ
rất trong sáng và cũng rất nhạy cảm, những điều đã phải chịu đựng trước đây khiến
cho lòng tự tôn của cô cao quá, sau chuyện lần trước Bùi Trung Khải không dám
thách thức tự tôn của cô nữa, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên anh là được rồi.
Vì đang là giờ làm việc nên trong quán cà phê hầu như không
có người, Bùi Trung Khải đã nhận ra Lỗ Hải Phong ngồi ở một góc. Lỗ Hải Phong
thì chỉ ngẩng đầu đánh giá Bùi Trung Khải, trước đây ông cũng đã từng làm như vậy,
có điều khi ấy chỉ là đối tác, là thăm dò khả năng của đối phương, còn bây giờ
là kiểu bắt bẻ của phụ huynh.
“Hứa Ảo đã nói với tôi rồi, bây giờ hai người đang tìm hiểu”.
Lỗ Hải Phong đã được nghe chính miệng Cố Hứa Ảo thừa nhận đang quen Bùi Trung
Khải, những ấn tượng về Bùi Trung Khải trong quá khứ lập tức trở lại, năng lực
rất giỏi, làm việc rất kiên quyết, có phương pháp. Một người như vậy không biết
có phải là người thích hợp nhất với Cố Hứa Ảo không?
“Chủ tịch Lỗ đến đây chỉ vì chuyện đó thôi sao?”. Bùi Trung
Khải thầm oán, cô nàng đáng ghét này, không nói với mình câu nào, để bây giờ
mình không biết đối phương là bạn hay là thù, gặp anh với với thân phận gì, vì
thế anh đành chủ trương địch không động ta cũng không động đến địch.
“Không lẽ như thế vẫn chưa đủ?”. Lỗ Hải Phong nhướn mày nhìn
chăm chăm vào Bùi Trung Khải, “Tôi là phụ huynh, đến gặp bạn trai của con gái
người yêu cũ, như thế là được chứ?”.
Bùi Trung Khải thở phào, chỉ số đe dọa đột nhiên giảm hẳn, “Cảm
ơn bác Lỗ đã quan tâm”.
“Tôi vẫn còn chưa đồng ý để cậu đổi cách xưng hô”. Lỗ Hải
Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Tôn trọng bề trên, thì cháu cũng nên gọi bác là bác, huống hồ
lại thêm mối quan hệ với Hứa Ảo nữa”.
“Năng lực của cậu Bùi tôi đã từng thấy qua, vụ mua lại công
ty nước ngoài hồi ấy cậu cũng đã đóng góp không ít sức lực, Nhạc Trung tất
nhiên đã cảm ơn. Tôi nghĩ cuối năm quý công ty hẳn cũng đã thưởng cho cậu Bùi
không ít”. Ý tứ xa xôi là, cậu đã nhận được cái mà cậu cần, đừng trêu vào Hứa Ảo.
“Nhạc Trung làm chuyện lớn, tất nhiên rất hào phóng, được
tham gia vào việc mua lại công ty nước ngoài của Nhạc Trung, Trung Đỉnh rất lấy
làm vinh hạnh”. Bùi Trung Khải tránh không trả lời vào ý tứ xa xôi trong câu
nói của Lỗ Hải Phong.
“Xem ra cậu không có ý định từ bỏ?”. Lỗ Hải Phong sầm mặt.
“Bác Lỗ, bác không hỏi mà lập tức chia loan rẽ thúy như vậy,
cháu chẳng có cách nào để trả lời bác được”. Bùi Trung Khải nghĩ thầm, chẳng
qua chỉ là bạn của cha mẹ Cố Hứa Ảo, thế mà quản chuyện còn hơn cả cha mẹ cô ấy,
chả trách gì Lỗ Hành làm loạn cả nhà.
“Có thể tôi không hiểu được tình cảm hai người nông sâu thế
nào, nhưng cậu không nói gì đến kết hôn đã cùng ở với nhau, đổi lại là cha mẹ
có ai không nghĩ ngợi. Không lẽ cậu định mang lại hạnh phúc cho Hứa Ảo như vậy?”.
Lỗ Hải Phong thực sự nổi trận lôi đình, thanh niên bây giờ hơi một tý là sống
thử, hầu như chẳng hề tôn trọng lẫn nhau. Sự bất hạnh của Thẩm Hải Lam chẳng phải
cũng từ đó mà ra sao? Sở dĩ ông nhanh chóng đồng ý cho Lỗ Hành đính hôn kết hôn
cũng là vì sợ tuổi trẻ gần nhau như lửa gần rơm không giữ được, chi bằng nhanh
chóng gả đi. Chuyện của Thẩm Hải Lam năm ấy dường như trở thành vết sẹo trong
lòng Lỗ Hải Phong.
“Cháu nguyện ý mang lại hạnh phúc cho Hứa Ảo, hạnh phúc ấy có
thể không chỉ là dưới hình thức hôn nhân, theo đó còn rất nhiều thứ. Đương
nhiên, chỉ cần Hứa Ảo muốn kết hôn, cháu sẽ đáp ứng ngay”. Kể từ khi định lấy vợ,
Bùi Trung Khải cũng từng vô tình hữu ý ám thị cho Cố Hứa Ảo biết, có điều, Cố Hứa
Ảo luôn lảng tránh, bây giờ nếu nói đến chuyện kết hôn, anh còn mong hơn cả Cố
Hứa Ảo.
“Vậy thì được, hãy nhớ những lời mà hôm nay cậu đã nói. Nếu Hứa
Ảo phải chịu khổ, thì tôi sẽ không ngại nói lại với cậu những chuyện này trong
lần gặp sau”. Lỗ Hải Phong không định tỏ ra phong độ trước mặt tiểu bối này,
ông đứng dậy và ra về.
Bùi Trung Khải từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười, ngẫm nghĩ kỹ
thì thấy phần nhiều là vì Lỗ Hải Phong lo lắng cho Cố Hứa Ảo, cũng không có gì
là quá, có điều cách làm thì không được ổn lắm. Ông ấy tưởng rằng đối diện với
ông ấy là nhân viên của Nhạc Trung, và với vẻ mặt ấy thì anh sẽ ngoan ngoãn
nghe theo lời ông? Có điều, Lỗ Hải Phong đã nhắc anh một chuyện, đã đến lúc để
cha mẹ gặp mặt Cố Hứa Ảo rồi.
Tan làm anh đến đón Cố Hứa Ảo, nhìn thấy cô tất tả ra khỏi
tòa nhà rồi lên xe, mỉm cười với anh, thế là Bùi Trung Khải quên hết mọi thứ.
“Không danh không phận thế mà vẫn cứ si tình, tìm đâu ra một
người bạn trai nhị thập tứ hiếu như thế!”.
Bùi Trung Khải ghé lại hôn lên đôi môi đang mấp máy của cô,
“Ngoan, trong lòng anh chỉ có một mình em, những người khác chỉ là thoáng qua
thôi... Hôm nay Lỗ Hải Phong đã đến tìm anh”. Bùi Trung Khải nói.
“Bác ấy nói gì với anh?”. Cố Hứa Ảo nghiêng mặt nhìn sang
khuôn mặt rất điềm tĩnh của Bùi Trung Khải.

