Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư - Phần III - Chương 02 - Phần 3
02.
Năm
xưa, trên Cửu Trùng Thiên, nếu lúc đó biết rằng con linh hồ mà mình nuôi dưỡng
là tiểu Đế cơ của nhà họ Bạch ở Thanh Khâu, chàng sẽ làm thế nào? Đông Hoa nghĩ
tới vấn đề ấy, cảm thấy hơn phân nửa khả năng là sẽ đưa Phượng Cửu trả về Thanh
Khâu. Ơn cứu mạng trong Thập ác liên hoa cảnh của tiểu hồ ly, chàng sẽ tặng
Thanh Khâu báu vật của Cửu Thiên để cảm tạ. Về tình, chàng đương nhiên rất yêu
quý tiểu hồ ly, về lý, lại quả thực không tiện giữ Đế cơ của một bộ tộc ở bên
mình để nuôi dưỡng.
Tất
nhiên, rất nhiều chuyện trước đây chàng quả thực không hay biết, nhưng bản thân
việc không hay biết có thể cũng là một sai lầm. Chuyện cũ không thể truy cứu lại,
lúc này cũng không phải là lúc để hối tiếc.
Khuôn
mặt của Phượng Cửu càng lúc càng hiện rõ vẻ mệt mỏi, ánh trăng sáng lơ lửng đầu
cành, từ lúc nàng tỉnh lại đến giờ đã được gần nửa canh giờ. Thời gian không
còn nhiều nữa.
Rơi
vào giấc mộng của A Lan Nhược, tu vi của Phượng Cửu đã cạn kiệt, linh hồn và thể
xác đều bị thương. Suốt ba tháng nay, nhờ Đông Hoa ngày ba lần cho nàng uống
máu tươi mới tu bổ toàn vẹn được vết thương phần hồn, độ lại được tu vi ba vạn
năm. Nhưng cơ thể của nàng vẫn vô cùng yếu ớt, vẫn cần phải điều dưỡng.
Khi
thần tiên điều dưỡng tiên thể, tốt nhất cần tìm một nơi linh khí hội tụ. Nhưng
trong Phạn Âm Cốc nơi đám địa tiên sinh sống lại rất hiếm gặp linh sơn diệu cảnh,
Đông Hoa liền dùng linh lực của bản thân mình tạo nên một phong ấn chuyên để điều
dưỡng tiên thể cho Phượng Cửu.
Theo
quy luật của pháp thuật phong ấn điều dưỡng này, vì nó được tạo ra dành riêng
cho Phượng Cửu, nên khi nàng vừa tỉnh lại, khí trạch lắng đọng quanh người bắt
đầu chuyển động, phong ấn điều dưỡng gắn liền với nó cũng tự khởi động, cần phải
đặt tiên thể của nàng vào trong đó trong vòng một canh giờ, phong ấn mới phát
huy công dụng. Sở dĩ nói là thời gian không còn nhiều nữa chính là vì lý do
này.
Có
điều, phong ấn mặc dù là một nơi rất tốt để nuôi dưỡng tiên thể, nhưng hồn
phách lại không nên lưu giữ trong đó một thời gian dài, tốt nhất là nên mang đến
một nơi khác. Với tình trạng của Phượng Cửu, đưa hồn phách vào trong một cơ thể
sống, được nuôi dưỡng bằng cách thường xuyên hút sinh khí bên ngoài mới là tốt
nhất. Còn về giấc mộng của A Lan Nhược, chưa cần phải thoát ra vội.
Phượng
Cửu tựa mình vào một góc giường, vẻ mặt mơ hồ liếc nhìn tấm chăn đang đắp trên
người.
Đông
Hoa nhíu mày yên lặng, lúc này trong lòng Tiểu Bạch đang hận chàng. Thực ra việc
nàng hận chàng cũng không phải không có lý, nhưng chỉ còn nửa canh giờ cuối
cùng nữa là phải đưa nàng vào trong phong ấn điều dưỡng. Khi đã vào trong phong
ấn điều dưỡng, với cơ thể yếu ớt tới mức này của nàng, chưa đầy ba tháng e rằng
không thể ra được. Trong nửa canh giờ cuối cùng này nếu để nàng tiếp tục căm hận
chàng, đối với ai cũng là một sự lãng phí.
Bên
trong màn trướng nhất thời vô cùng tĩnh mịch, tiếng ve sầu kêu ngoài trướng vọng
lại bên tai.
Phượng
Cửu ôm chăn ngồi ở góc giường một lát, do dự nhìn Đông Hoa, nói: “Chàng sao vậy,
Đế Quân?”.
Đế
Quân bừng tỉnh, nhìn nàng như đang suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu mới nói: “Ban
nãy nàng muốn nói, vì vậy thế nào?”. Thấy nàng cau mày bắt đầu nhớ lại, chàng bỗng
nói: “Chẳng có vì vậy gì cả, thực ra chúng ta đã thành thân rồi”.
“Rầm”,
đầu của Phượng Cửu đập vào thành giường, kêu lên: “Sao có thể thế được!”.
Ánh
mắt của Đế Quân tối đi, hỏi lại nàng: “Tại sao không thể được?”.
Phượng
Cửu day day cục u trên trán: “Em hoàn toàn không nhớ...”. Nàng không hề nhớ rằng
bản thân mình đã trao đổi hôn thiếp(*), bái thiên địa, vào động phòng với Đông
Hoa... Tuy đoạn sau không nhớ ra cũng không đáng ngại, nhưng một chút ký ức
cũng không có... Có thể thấy Đế Quân ngài đang lừa nàng. Nhưng biểu hiện của Đế
Quân lúc này lại chân thành như vậy... Nàng bối rối nhìn Đế Quân.
(*) Thời xưa khi nam nữ
đính hôn, hai gia đình sẽ trao đổi một tấm thiệp trong đó ghi rõ tên, ngày
tháng năm sinh của người đính hôn.
Đông
Hoa đưa tay giúp nàng xoa cục u trên trán, xoa cho cục u tan ra rồi nói: “Không
nhớ được là bởi vì nàng đã mất trí nhớ, ban nãy ta nói rằng nàng ngủ mê mệt là
lừa nàng”. Kiên nhẫn nói: “Ta lo sau khi biết được, nàng sẽ sợ hãi, thực tế thì
nàng đã mất trí nhớ rồi”.
Mất
trí nhớ? Mất trí nhớ!
Là
một thần tiên, sống trong một thời đại nguy hiểm mà dù là thuốc hay pháp thuật
mất trí nhớ đều vô cùng thịnh hành như hiện nay, quả thực có phần dễ mất trí nhớ.
Phượng
Cửu lắp bắp: “Em… em xui xẻo như vậy ư?”. Trong đầu nàng lúc này quả thực còn rất
nhiều chuyện không thể nhớ ra được. Trong khi kiểm chứng so sánh trước và sau,
nàng càng cảm thấy những điều Đế Quân nói có thể đều là sự thật, hoảng hốt nói:
“Nhưng em rõ ràng là, sao em có thể đồng ý hôn sự này, em...”.
Tay
của Đế Quân dừng lại, nhìn vào mắt nàng, nói một cách sâu xa: “Bởi vì, Tiểu Bạch,
chẳng phải nàng thích ta sao?”.
Khi
Đế Quân nhìn người khác với vẻ mặt như vậy thì quả thực là không ai đỡ nổi. Phượng
Cửu đưa tay ôm lồng ngực nơi trái tim vừa lỡ nhịp, tuyệt vọng chống cự: “Nhất định
không phải là lý do này, nếu đúng là lý do này, vậy những việc trước đây em
làm...”.
Đế
Quân điềm tĩnh chữa lại: “Đó chỉ là một lý do”. Chàng bổ sung thêm: “Chủ yếu vẫn
là bởi vì ta đã quỳ xuống xin nàng tha thứ”.
“...”.
Phượng
Cửu không còn tuyệt vọng nữa.
Phượng
Cửu ngây người.
Phượng
Cửu ngây người lặng lẽ nhét nắm đấm vào trong miệng.
Phong
thái khi quỳ xuống của Đế Quân, hơn nữa còn quỳ xuống trước mặt nàng... nàng thử
tưởng tượng, phát hiện ra không thể tưởng tượng nổi.
Một
việc mà ngay cả tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng nổi, một việc ngàn năm
khó gặp lại đã xảy ra, nhưng nàng lại đã quên mất. Nàng quả thực quá kém cỏi.
Đế
Quân nói, chàng đã từng quỳ xuống cầu hôn nàng. Khoan nhắc tới chuyện kỳ lạ là
Đế Quân cũng có thể quỳ xuống, điều quan trọng hơn là tại sao Đế Quân lại muốn
cưới nàng?
Điều
này quả là một câu đố thiên cổ.
Lòng
hiếu kỳ của nàng đã vượt qua cả sự kinh ngạc, trong lòng nặng nề dò đoán, buột
miệng thăm dò: “Bởi vì chàng đã khiến em bị sao đó nên mới bị ép phải cưới em
ư? Còn Cơ Hoành, người con gái trong lòng của chàng thì sao?”.
Đế
Quân ngây người trong giây lát, nói vẻ không hiểu: “Cơ Hoành và ta, sao nàng lại
nghĩ như vậy, tuổi của nàng ấy và ta chênh lệch với nhau đến nỗi...”. Bắt gặp
đôi mắt đen láy long lanh của Phượng Cửu, chợt nhận ra tuổi của nàng dường như
còn chênh lệch với tuổi của mình nhiều hơn. Nhíu mày cho qua chuyện đó, nói một
cách đơn giản: “Cơ Hoành và ta chẳng có quan hệ gì cả”.
Nghe
được câu nói đó từ chính miệng của Đông Hoa, Phượng Cửu vô cùng chấn động, khẽ
lẩm bẩm trong trạng thái kinh ngạc: “Thực ra, có phải em vẫn đang nằm mơ
không?”.
Nàng
cấu mạnh lên người một cái, đau đến nỗi trào nước mắt, khóe mắt long lanh nước
mắt, cất tiếng nói: “Ồ, hóa ra không phải mơ, vậy thì quả thực em đã mất trí nhớ,
đã quên đi rất nhiều. Em cảm thấy thế giới này đã thay đổi đến nỗi em sắp không
còn nhận ra được nữa rồi”.
Nàng
bối rối nhìn Đông Hoa, nói: “Thực ra em vẫn còn một điều nghi vấn, không biết
có thể thỉnh giáo được không?”.
Câu
hỏi này có chút gây tổn thương, nhưng quả thực nàng rất hiếu kỳ, chưa đợi Đông
Hoa gật đầu nàng đã nói luôn: “Nếu đúng như lời chàng nói, chúng ta quả thực đã
thành thân, tại sao lão đầu nhà em (chỉ cha Phượng Cửu) lại đồng ý hôn sự này,
em vẫn không thể hiểu được, bởi vì chàng…”. Nàng nói một cách khó nhọc: “Bởi vì
lão đầu nhà em từ trước tới nay là một vị thần tiên rất thực tế, chàng không phải
là con nhà thế gia ba đời, hơn nữa giờ đây đã không còn nắm giữ quyền lực trọng
yếu, không phù hợp với điều kiện kén rể của ông...”.
Đế
Quân yên lặng giây lát: “Thanh Khâu hóa ra còn có quy tắc kén rể này, ta chưa từng
nghe nói”, lại suy nghĩ giây lát, ngẩng đầu lên thành khẩn nói: “Có thể Bạch Dịch
thấy ta mặc dù không có tiền đồ xán lạn nhưng đã quỳ gối vì nàng, con người được
cái chính trực trung hậu, thấy ta đáng thương nên đã đồng ý”.
Nghe
những câu nói đó từ miệng của Đế Quân, Phượng Cửu suy nghĩ, thấy có chút kỳ
quái.
Nhưng
nàng không thể nói ra được điểm gì kỳ quái, bởi vì nếu xét về lý, lý do này có
thể chấp nhận được. Thanh Khâu của bọn họ, quả thực luôn có thể gọi là những
người mềm lòng, dễ thấy đồng cảm với người khác.
Xem
ra, Đế Quân quả nhiên đã không lừa nàng, nàng và Đế Quân, quả nhiên đã thành
thân rồi.
Bất
kể bản thân mình đã làm thế nào mới đả thông tư tưởng đồng ý gả cho Đế Quân,
nhưng mình lại có thể suy nghĩ thông suốt trong tâm trạng rối bời như vậy, điều
đó chứng tỏ rằng Đế Quân chàng nhất định đã bỏ nhiều công phu, tốn nhiều trí lực.
Đế Quân chàng thật là không dễ dàng. Hóa ra, nàng và Đế Quân, cuối cùng đã có kết
cục như thế này, mọi trăn trở trước đây của nàng phần lớn đều vô ích. Ý trời quả
nhiên thật khó lường, ngươi cho rằng nó sẽ thế này, thì thường nó lại thế khác.
Có điều, đây cũng là một thú vui của cuộc đời thần tiên dài dằng dặc.
Vì
ý trời khó lường nên nàng cảm thấy rầu rĩ trong giây lát, bừng tỉnh lại thấy
đôi mắt đen láy của Đế Quân đang nhìn mình chăm chú, trong lòng không hiểu sao
bỗng lại cảm thấy vui sướng.
Nàng
làm bộ ho một tiếng, cố gắng kìm nén cảm giác hưng phấn đang trào dâng, thăm dò
hỏi Đế Quân: “Đế Quân, chàng chắc chắn không chỉ quỳ xuống trước mặt em đúng
không? Mặc dù em không nhớ rõ lắm, nhưng chắc chắn chàng còn làm những việc mất
thể diện hơn nữa đúng không?”.
Nàng
cảm thấy, mặc dù bản thân đã khiêm tốn sử dụng hai câu nghi vấn chứ không dùng
câu phản vấn đầy khí thế, nhưng mỗi câu hỏi của nàng, không cần nghi ngờ gì
cũng chắc chắn đó đều là sự thật. Đế Quân vừa nghe thấy những câu hỏi của nàng,
thần sắc bỗng trở nên trầm lặng, đó chính là minh chứng tốt nhất. Khả năng quan
sát thế sự của mình quả là anh minh!
Nàng
kìm nén cảm giác khâm phục bản thân mình đang cuộn dâng, đắc ý nói: “Đừng vì em
đã mất trí nhớ mà tùy tiện lừa em, chỉ quỳ một chút mà khiến em hồi tâm chuyển
ý thì quả thực đã quá coi thường em rồi, em không tin”.
Câu
nói cuối cùng vốn dĩ nàng thêm vào chỉ vì muốn dụ Đông Hoa nói thêm vài câu ngọt
ngào, nhưng không hiểu sao, lại thấy Đế Quân sau khi nghe xong liền rơi vào một
trạng thái thất thần khá lâu, mãi cho tới khi một cành cây khô rơi xuống đỉnh
màn phá vỡ sự yên lặng, dường như mới đột nhiên bừng tỉnh, khẽ nói: “Nếu muốn
nàng nghĩ thông”, chàng hơi trầm ngâm: “Vậy phải làm thế nào, Tiểu Bạch?”.
Phượng
Cửu cho rằng, Đế Quân không trả lời mình mà ngược lại còn hỏi lại nàng, đó
chính là một biểu hiện của sự xấu hổ. Cũng đúng, lúc đó, vì muốn níu giữ mình,
chàng đã làm rất nhiều việc trái với lệ thường, lúc này không muốn nhớ lại.
Nàng khấp khởi mừng vui trong lòng. Mặc dù nàng vẫn còn chưa hiểu rõ lắm vì sao
Đế Quân muốn níu kéo nàng nhưng lý do này chẳng phải nàng đã quên rồi sao, nàng
đã quên quá nhiều chuyện, trong một thời gian ngắn không cần vội biết rõ hết mọi
chuyện.
Đế
Quân nhíu mày, dường như đang đăm chiêu suy nghĩ, lại hỏi nàng một câu: “Nàng
muốn ta làm như thế nào, Tiểu Bạch?”.
Bởi
vì nàng đã nhận định một cách chắc chắn rằng Đông Hoa lúc này đang xấu hổ,
trong lòng cảm thấy mãn nguyện, cảm thấy không nên thúc ép Đế Quân thêm nữa. Đế
Quân đã muốn dùng cách hỏi này để chuyển đề tài, tạm thời cứ cho chàng chuyển.
Nàng
gãi gãi đầu, chậm rãi trả lời: “Việc này, theo cách của em, nhất thời em cũng
chưa nghĩ ra cách gì cả”. Dừng lại một lát, nói: “Có điều, em nghe nói phẫu tâm
vi chứng (mở tim ra làm chứng) mới là cách thức tốt nhất để chứng minh tình cảm
của một người dành cho một người khác... Ừm, cụm từ này có thể chàng chưa từng
nghe qua. Nghe cô cô của em nói, dưới phàm giới rất thịnh hành, ý của nó là khi
thổ lộ tình cảm với người khác, không có hành động nào có thành ý hơn là mở tim
mình ra cho người ta thấy. Bởi vì với người phàm trần, mở tim là sẽ chết, lấy
cái chết để chứng minh cho tấm lòng của mình, tấm lòng này không thể không chân
thành, mới không thể không tin tưởng”.
Thấy
điệu bộ cau mày suy nghĩ của Đế Quân, hắng giọng một tiếng: “Việc này, em chỉ
nói bừa thôi, bởi vì chàng bỗng nhiên hỏi em muốn chàng làm gì, em nghĩ tới đâu
thì nói tới đó, nhưng đều là những câu nói lấp chỗ trống tạm thời mà thôi”.
Lại
gãi đầu nói: “Nhưng lấp chỗ trống đến bước này em cũng không nghĩ ra thật sự em
muốn chàng làm gì nữa”.
Nàng
khẽ liếc nhìn về phía góc màn, chớp chớp mắt: “Nếu lúc này đốt một lò hương,
lát nữa có thể sẽ dễ ngủ hơn một chút, hay chàng giúp em đốt một lò hương đi,
còn điều gì nữa em sẽ nhớ, sau này sẽ nói với chàng. Phu thê mà, không cần quá
câu nệ”. Khi hai chữ “phu thê” vừa thốt ra khỏi miệng, ánh mắt có phần long
lanh, ngượng ngùng nhìn sang bên cạnh.
Nàng
cảm thấy hai chữ đó có một dư vị rất mới lạ, nàng không phải chưa từng được gả
chồng, hồi ở phàm thế, được gả cho Diệp Thanh Đề cũng là vạn bất đắc dĩ, hữu
danh vô thực, chàng ta chưa bao giờ gọi nàng là thê tử, nàng cũng chưa từng tự
xưng như vậy.
Hóa
ra thành thân với người mình thích lại là như vậy.
Ánh
mắt của Đông Hoa ẩn chứa hàm ý sâu xa, giọng điệu lại không có điều gì khác biệt,
hồi lâu, chàng nói: “Cũng được, nàng cứ tạm gác lại đó, bất cứ lúc nào cũng có
thể nói với ta”. Nói xong quay người đốt hương cho nàng, lại khiến nàng có chút
mông lung mơ hồ.
Quả
nhiên là đã thành thân rồi, hôm nay nàng nói điều gì Đế Quân cũng đồng ý, hiếm
thấy còn hơn cả trời đổ mưa đỏ.
Đế
Quân ngồi xoay lưng về phía nàng ở mép giường, phất tay biến ra một lư hương bằng
đồng hình cái đỉnh, lấy hương và đá lửa trong tay áo ra, một loạt động tác vô
cùng thành thục, uyển chuyển.
Phượng
Cửu dành chút thời gian để nhớ lại, vẻ mặt hôm nay của Đế Quân, mặc dù theo
nàng, phần lớn vẫn là một vẻ mặt, nhưng dường như lại có vài vẻ mặt có một chút
khác biệt. Mà chút biểu hiện khác biệt đó đều hơi khó hiểu. Nàng không hiểu,
cũng không định tìm hiểu, quỳ gối tiến lại gần chàng hơn một chút, muốn nhìn
xem chàng đốt loại hương gì.
Không
ngờ bóng áo tím trước mặt bỗng nhiên quay lại, nàng giật nảy mình. Ngắm nhìn
khuôn mặt gần trong gang tấc của Đế Quân... và đôi môi mỏng khi hôn có cảm giác
lành lạnh của Đế Quân... Nàng cố gắng trấn tĩnh: “Em chỉ lại gần xem chàng đang
đốt loại hương gì”.
Vì
nàng quỳ gối nên còn cao hơn Đế Quân đang ngồi một chút, hiếm hoi lắm mới khiến
Đế Quân rơi vào thế thấp hơn.
Nàng
lặng lẽ vươn thẳng lưng, muốn cách xa khuôn mặt của Đế Quân một chút.
Đang
cách ra nửa chừng, vai trái của nàng lại bị Đế Quân đưa tay ra ôm lấy, hơi ép về
phía mình, tư thế giống như nàng đang cúi người muốn làm chuyện gì đó với Đế
Quân.
Đế
Quân hơi ngẩng đầu lên: “Ta cảm thấy, trông nàng có vẻ như đang suy nghĩ điều
gì đó”.
Khi
Đế Quân hỏi câu này, nàng hoàn toàn không nghĩ gì cả, nhưng Đế Quân đã hỏi như
vậy, nàng liền nhớ ra điều gì đó. “Xoẹt” một tiếng, một ngọn lửa từ trán thổi
bùng đến sau gáy.
Vì
khoảng cách quá gần, hơi thở khi Đế Quân nói liền quấn quýt bên môi nàng, Đế
Quân truy hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”.
Nhìn
khuôn mặt khôi ngô tuấn tú áp sát mặt mình của Đế Quân, Phượng Cửu bỗng lĩnh hội
được điều đại ngộ trước cái sắc ấy.
Sống
cuộc đời thần tiên, trải qua hàng vạn hàng vạn năm, mênh mông vô tận, thoạt
nhìn tưởng bất cứ chuyện gì, bất cứ vật gì cũng đều có thể được tận hưởng,
nhưng thực ra, cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi. So với đường đời hàng vạn vạn
năm này, cả đời cơ hội gặp được một mỹ nhân hợp với ý mình chỉ là vạn nhất(*),
việc kỳ diệu có thể hợp với ý mình chỉ là rất mong manh. Nếu đã là vạn nhất và
mong manh rồi, khi gặp được nhất thiết không được lãng phí. Huống hồ, “vạn nhất”
và “mong manh” ngay trước mắt này, còn là vị phu quân đã thành thân với mình.
(*) Vạn nhất: Chỉ khả
năng ít ỏi.
Nàng
đưa tay nâng khuôn mặt của chàng, nung nấu một quyết tâm sắt đá, đang định cúi
xuống để hôn... lại cảm thấy bàn tay của Đế Quân kéo mạnh một cái, đầu nàng bỗng
cúi hẳn xuống, chạm vào đôi môi của chàng.
Trong
giọng nói của Đế Quân dường như ẩn chứa chút ý cười: “Hóa ra là đang nghĩ đến
việc này”.
Nàng
quả thực đang nghĩ đến việc này, nhưng nàng nghĩ tới nó là một chuyện, chàng
nói ra lại là một chuyện khác. Những việc như thế này, dù chết cũng không thể
thừa nhận. Nàng lấy lại khí thế, hùng hồn nói: “Ai đang nghĩ đến việc này chứ,
em chỉ cảm thấy rằng, nếu chúng ta đã thành thân, vậy thì lần đầu tiên... chắc
chắn không phải là em chủ động hôn chàng, lúc nãy... lúc nãy mặc dù là do em chủ
động, nhưng chỉ là vì em đang mơ, có chút hồ đồ, khi tỉnh táo, thực ra em là một
người vô cùng nề nếp...”.
Đế
Quân ngắt lời nàng: “Nàng nói đúng, quả thực là do ta chủ động”.
Nàng
đang muốn nói thêm điều gì đó, lời nói còn chưa kịp thốt ra đã bị nhấn chìm
trong một nụ hôn.
Đế
Quân nhắm mắt lại, bấy giờ nàng mới phát hiện ra lông mi của chàng rất dài.
Viên
dạ minh châu trên đỉnh màn tỏa ánh sáng dịu nhẹ, bạch thụ soi bóng. Tay Phượng
Cửu đặt trên vai của Đế Quân, hơi cúi đầu xuống, đôi mắt cũng khép lại, từ từ
vòng tay ôm lấy cổ Đế Quân.
Tất
cả những động tác đó đều được nàng thực hiện một cách vô thức, đầu óc mơ mơ
màng màng cảm thấy rằng, nhân duyên quả thực là một chuyện rất ly kỳ. Trước
đây, ngay cả khi có những suy nghĩ hoang đường nhất, nàng cũng chưa từng nghĩ
có một ngày Đế Quân sẽ trở thành phu quân của mình, sẽ hôn mình một cách đầy
trân trọng như vậy. Bàn tay chàng nhẹ nhàng đặt sau gáy nàng, nhắm mắt lại một
cách không chút đề phòng, dịu dàng cắn lên đôi môi của nàng.
Một
vị thần tiên được coi là thần tiên nhất như Đế Quân, luôn sống ở chốn Tam Thanh
Ảo Cảnh, bồ đề tịnh thổ, không có ai trên thế giới này dám kéo chàng vào chốn hồng
trần. Một chuyện bạo gan như vậy, nàng đã làm rồi, hơn nữa nàng đã thành công,
nàng quả thật quá xuất sắc.
Nàng
kéo chàng vào chuyện phong nguyệt này, đây là một việc mà chàng chưa từng trải
qua, chàng nhất định sẽ không quen, nhưng mặc dù vậy, chàng cũng không hề rối
loạn, vẫn theo cách làm của chàng, quy tắc của chàng, đây quả thực là Đế Quân
mà nàng luôn biết. Nàng cảm thấy rất thích thú.
Một
lát sau.
Đông
Hoa cúi đầu ngắm Phượng Cửu đang say ngủ trong vòng tay của mình.
Thiếu
nữ trong lòng chàng có cặp lông mày mảnh và dài, hàng mi dày im lìm khép lại,
đôi môi ửng hồng căng mọng, khí sắc đã tốt hơn một chút so với khi vừa tỉnh dậy.
Một
canh giờ vẫn quá ngắn ngủi, mặc dù chàng dùng cách làm không được quang minh
cho lắm mới khiến nàng không giận dỗi trong nửa canh giờ sau, nhưng chàng không
hề quá bận tâm đến việc cách làm không quang minh đó có thỏa đáng hay không.
Chàng luôn coi trọng hiệu quả thực dụng, cách làm có hiệu quả chính là cách làm
tốt.
Việc
quan trọng nhất lúc này là đưa hồn phách của nàng ra, đặt tiên thể của nàng vào
trong phong ấn điều dưỡng để điều dưỡng, không thể để lỡ thời gian.
Đợi
vài tháng sau, khi nàng đã điều dưỡng thân thể và ra ngoài phong ấn, ký ức rối
loạn có được điều chỉnh lại hay không, nhớ tới việc này nàng có hận chàng hay
không, Đế Quân đương nhiên đã nghĩ tới. Điều này cũng khiến Đế Quân cảm thấy
hơi đau đầu. Nhưng chàng cảm thấy việc này không giống với việc hành quân bố trận,
không thể nghĩ ra các đối sách để dự phòng trước được, chỉ có thể tùy cơ ứng biến,
xem đến khi đó, nàng có phản ứng gì, chàng sẽ xem xem làm thế nào để dỗ dành
nàng.
Bế
Phượng Cửu tới bên bờ đầm, nàng vẫn đang say ngủ.
Ánh
trăng lạnh lẽo, Đế Quân một tay ôm Phượng Cửu trong lòng, khẽ giơ tay, phong ấn
điều dưỡng chìm sâu dưới đáy đầm Thủy Nguyệt đội nước mà lên. Màn nước xung
quanh phong ấn từ từ rơi xuống, để lộ chiếc quan tài bằng băng tỏa ánh sáng trắng
lấp lánh.
Mây
mù giăng kín xung quanh chiếc quan tài băng trong nháy mắt trải kín mặt nước,
thoạt nhìn là biết, đám mây mù này là tiên trạch dồi dào. Mặc dù ánh sáng trong
đám mây mù hơi yếu nhưng hoàn toàn khác với màu xanh biếc của rừng cây, khác với
vẻ sáng trong của ánh trăng, khiến cho rừng cây bạch lộ trải dài mười dặm trong
phút chốc trở nên thất sắc. Đàn cá bơi trong nước được hưởng một chút tiên trạch,
ngang với một trăm năm tu luyện, lần lượt biến hình, vội vàng hốt hoảng quỳ lạy
trên mặt đầm, bái lạy vị thần tôn khoác áo choàng tím.
Đế
Quân lạnh lùng bước trên mặt nước, thận trọng đặt Phượng Cửu lúc này còn đang
say ngủ trong lòng mình vào trong quan tài băng, nghe thấy nàng nhíu mày nói
trong giấc mơ: “Lạnh”.
Một
tiểu ngư tinh bạo gan vươn dài cổ lên, muốn nhìn ngắm dung nhan của thiếu nữ bên
trong quan tài, liền bị bạn hoảng hốt kéo giật trở lại, đưa tay ấn đầu của tiểu
ngư tinh đó xuống. Tiểu ngư tinh vẫn còn hiếu kỳ, cố ngước mắt lên nhìn trộm.
Đế
Quân cởi áo choàng đắp lên người Phượng Cửu, nắm tay nàng cho tới khi nàng
không còn run rẩy nữa, khe khẽ vỗ về: “Khi ở trong này nhớ ngoan ngoãn một
chút, một thời gian nữa ta sẽ tới đón nàng”. Chàng đưa tay chỉnh lại mái tóc
xõa tung của nàng rồi mới quay đầu nói với đám tiểu ngư tinh đang quỳ lạy: “Ta
gửi nàng ở chỗ của các ngươi, hãy thay ta chăm sóc cho nàng thật tốt”.
Chàng
không hề cao giọng nhưng đám tiểu ngư tinh trong đầm đều cúi đầu xuống thấp hơn
nữa, cung kính phục tùng tới mức gần như thành kính, giọng nói dù yếu ớt nhưng
cũng rất đều: “Xin tuân lệnh tôn thần”.
Trăng
tròn khuất sau đám mây, lũ tiểu ngư tinh thấy vị tôn thần áo trắng chăm chú ngắm
nhìn thiếu nữ bên trong quan tài băng hồi lâu mới đưa ngón tay lướt nhẹ trên
trán nàng, đưa hồn phách của nàng ra ngoài. Hồn phách vừa thoát ra khỏi cơ thể
giống như một cụm khói trắng mềm mại quấn quýt giữa các ngón tay của chàng,
phát ra những tia sáng yếu ớt, vô cùng đoan trang mỹ lệ.
Hồn
phách của Phượng Cửu phải được điều dưỡng trong cơ thể của một người sống,
nhưng nếu đặt hồn phách của nàng vào cơ thể của một người bình thường, tu vi của
nàng có hạn, e rằng đến lúc đó sẽ bị quấn vào hồn phách của người ấy, đến lúc cần
lại không tách ra được sẽ rất phiền hà. Tốt nhất là nên tìm một người phụ nữ
đang có mang, gửi hồn phách của nàng vào trong bào thai ấy, như vậy là tốt nhất.
Đông
Hoa thận trọng che chở cho hồn phách của Phượng Cửu, khi chàng quay người đi,
chiếc quan tài băng phía sau lưng dần dần chìm sâu xuống đáy nước.
Đêm
nay lặng gió. Đúng là một ngày đẹp trời.

