Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư (Tập 2B) - Phần V - Chương 17 - Phần 1

Phần
5: Nhầm thiên mệnh

Thấy
Đế Quân không trả lời, chỉ nhướn nhướn mày, nàng ngây người trong giây lát, ngoảnh
mặt sang một bên, mặt đầy vẻ kìm nén: “Chàng đừng nhướn mày, hễ chàng nhướn mày
là em lại có chút, lại có chút…”.

Đế
Quân tiếp tục nhướn mày một cách hiếu kỳ: “Có chút gì?”.

Hai
má nàng ửng hồng, kìm nén hồi lâu mới nói ra: “Không, không kìm nén được muốn
hôn chàng”.

Liền
thấy Đế Quân sán lại gần, giọng nói trầm lắng: “Cho nàng hôn đấy”.

Chương 17

01.

Liên
Tống quân thực ra không phải là một tiên giả chính trực, thường làm những việc
trái với lương tâm, nhưng vì Liên Tống quân chưa từng cảm thấy những việc trái
với lương tâm này có gì to tát, do đó hiếm khi thấy lương tâm bất an, nói theo
cách của Liên Tống, đó chính là phong độ ung dung tự tại của chàng ta, nói theo
cách của Thành Ngọc Nguyên Quân - người mà Liên Tống rất thích, thì là một kẻ
khốn kiếp ngang ngược, làm sai không cần phải giải thích.

Kẻ
khốn kiếp ngang ngược Liên Tống quân hôm nay lại vì lương tâm bất an mà có chút
buồn bã và u uất.

Nói
đến sự buồn bã và u uất của Liên Tống quân, không thể không nhắc tới Đông Hoa Đế
Quân.

Sau
khi ba người Đế Quân ra khỏi giấc mộng của A Lan Nhược, đám tiên bộc tinh ý của
bộ tộc Tỷ Dực Điểu không cần ai căn dặn, đã cẩn thận chuẩn bị sẵn ba phòng nghỉ
gần nhau cho ba vị. Đế Quân bế Phượng Cửu tùy ý bước vào một trong ba phòng đó,
Liên Tống quân biết ý, đang định kêu đám tiên bộc không cần vào trong hầu hạ, lại
thấy Đế Quân đã bước vào bên trong đột ngột xuất hiện ở cửa: “Đệ vào đây một
chút”.

Liên
Tống quân cảm thấy có phần khó hiểu, chàng cố ý tạo ra thời cơ này để hai người
bọn họ cùng ở một nơi, cùng trò chuyện kết nối tình cảm, vừa thoát nạn mà, đây
chính là thời cơ tốt để thổ lộ tình cảm, những lúc như thế này là lúc mỹ nhân
thường mềm yếu nhất, chỉ cần dịu dàng ân cần một chút là sẽ có được nàng ngay,
thời khắc quan trọng để có được mỹ nhân như vậy, Đông Hoa gọi mình vào để làm
gì chứ?

Liên
Tống mơ mơ hồ hồ bước vào trong phòng, nhìn mỹ nhân Phượng Cửu mặc nguyên quần
áo nằm ngủ trên giường, sững lại, nói: “Huynh sử dụng thuật hôn mê trên người
nàng ấy làm gì, đệ thấy sau khi mọi người ra ngoài, nàng ấy đã có dấu hiệu tỉnh
lại, huynh lo lắng cho nàng ấy, mong nàng ấy ngủ thêm chút nữa để dưỡng thần, đệ
có thể lý giải được, nhưng thực ra ngủ nhiều quá cũng không tốt...”.

Đế
Quân vừa dùng hai dải lụa đen buộc chặt ống tay áo vừa nói: “Hãy giúp ta trông
coi nàng, trước khi ta quay lại, đừng để nàng thức giấc”.

Liên
Tống nhìn ống tay áo đã được buộc chặt của chàng, nói: “Đây chẳng phải là trang
phục khi luyện đan của huynh sao?”, quan tâm nói: “Lẽ nào Phượng Cửu đã nhiễm bệnh
nặng?”.

Đế
Quân chằm chằm nhìn chàng ta: “Còn nguyền rủa Tiểu Bạch mắc bệnh nặng thêm một
lần nữa ta sẽ đánh cho đệ nhiễm bệnh nặng đấy”.

Liên
Tống quân sán lại gần quan sát kỹ sắc mặt của Phượng Cửu: “Vậy tại sao
huynh...”.

Đế
Quân thở dài nói: “Nàng không muốn gặp ta, vì vậy trong giấc mộng của A Lan Nhược,
khi ở bên cạnh nàng, ta đã phải giả mạo thân phận của Tức Trạch, nhưng khi nàng
tỉnh dậy nhớ lại chuyện này nhất định sẽ khó xử lý, bình linh đan của Lão Quân
mà ngươi mang tới, lúc này đã dùng đến rồi đây”.

Liên
Tống kinh ngạc: “Huynh định cho nàng uống linh đan để nàng quên hết mọi chuyện
trong giấc mộng của A Lan Nhược ư?”.

Đông
Hoa chỉnh lại tay áo, lạnh nhạt nói: “Ta không hề muốn nàng quên tất cả mọi việc,
vì vậy mới cần luyện lại bình linh đan đó, thay đổi công dụng của nó một chút,
viết lại toàn bộ những ký ức ấy của nàng, đặc biệt là những chuyện mà ta giấu
nàng”.

Liên
Tống sững sờ nói: “Đây là cách mà huynh nghĩ ra sao?”. Một thánh tình như chàng
tuyệt đối không nghĩ ra được cách giải quyết nào thô lỗ mà trực tiếp như vậy,
nhất thời kinh ngạc tới nỗi không biết nói gì, mãi sau mới bừng tỉnh lại, nói:
“Mặc dù nói thật với nàng có phần mạo hiểm, nhưng đợi nàng tỉnh lại, huynh cứ
thật thà nói ra hết mọi chuyện rồi xin nàng tha thứ mới là cách giải quyết tận
gốc vấn đề, huynh làm như vậy, nếu có một ngày, nàng biết rõ chân tướng sự việc,
chẳng phải sẽ càng khó xử lý hơn sao? Huynh hãy suy nghĩ lại đi”.

Đế
Quân đưa tay lên day trán: “Ta đã hỏi đá Thiên Mệnh, đá Thiên Mệnh nói rằng
duyên phận của chúng ta rất mong manh, không thể chịu được quá nhiều trắc trở.
Trong chuyện của ta, Tiểu Bạch nàng... luôn có chút khúc mắc, lúc này nếu để
nàng nhớ lại những việc ta đã giấu nàng trong giấc mộng của A Lan Nhược, sau đó
không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa, duy chỉ có việc này là ta không dám mạo hiểm,
suy đi tính lại, cách này vẫn là tốt nhất”.

Liên
Tống quân thở dài nói: “Sớm biết như vậy, trong giấc mộng đó, huynh không nên
đóng giả làm Tức Trạch để lừa nàng”. Lại trêu đùa nói: “Thấy nàng gần gũi với Tức
Trạch mà huynh giả mạo, huynh không cảm thấy ghen tức sao?”.

Đông
Hoa cau mày khó hiểu: “Tại sao ta phải ghen, ta chẳng qua chỉ mượn thân phận của
Tức Trạch mà thôi, ta vẫn là ta, nàng lại yêu ta thêm một lần nữa lẽ nào chẳng
phải là vì đời này, nàng không thể yêu ai khác ngoài ta sao?”.

Liên
Tống cười trừ, nói: “Huynh nói đúng”.

Đế
Quân nói xong liền nhanh chóng bước ra cửa, bỏ lại Liên Tống ngồi bên giường thở
dài, thời khắc quan trọng nếu quá thận trọng chưa biết chừng sẽ làm hỏng việc lớn,
hành động dứt khoát quả là tác phong của Đế Quân, nhưng quyết định lần này của
Đế Quân khiến Liên Tống mơ hồ cảm thấy có phần lo lắng. Việc lừa dối tiểu hồ ly
giờ đây chàng cũng được coi là một nửa tòng phạm. Liên Tống quân u uất nhìn về
phía chiếc giường, lại buồn bã thở dài. Tiểu hồ ly ngây thơ lương thiện, thực
ra chàng có chút không nỡ ra tay lừa dối nàng. Nhưng nếu không lừa dối nàng, Đế
Quân sẽ xuống tay với chàng, mà chắc chắn sẽ ra tay rất mạnh. Có lừa dối không?
Không lừa dối? Thôi cứ lừa dối vậy.

Khi
Phượng Cửu mở mắt ra, trời đã vào đêm, nửa vầng trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu
vào hồ nước suối nóng trong phòng, mặt nước khẽ dập dềnh, lấp lánh như vẩy cá,
hương hoa thanh mát phảng phất, nhờ ánh trăng nàng ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra
bên cạnh rèm trướng có treo một tấm gỗ sơn, bên trên đó là một chậu hoa ma ha mạn
thù sa đang nở rộ. Nếu nàng không nhớ nhầm, đây là hành cung mà nữ vương sắp xếp
cho Đế Quân ở trong Phạn Âm Cốc. Bọn họ đã trở về rồi ư?

Phượng
Cửu ngây người hồi lâu lặng ngắm chậu hoa ma ha mạn thù sa đỏ thắm treo trên đầu,
đúng rồi, Đế Quân đã đổi quả tần bà cho Cơ Hoành, khi nàng tới lấy trộm quả quý
đã bị rơi vào giấc mộng của A Lan Nhược, Đế Quân đuổi theo cứu nàng, còn hôn
nàng, nói với nàng rất nhiều lời dịu dàng, nàng liền tha thứ cho Đế Quân, sau
đó hồn phách của nàng không hiểu sao lại nhập vào thân xác của A Lan Nhược, còn
Đế Quân không hiểu sao lại trở thành Tức Trạch, A Lan Nhược và Tức Trạch vốn là
phu thê, nàng và Đế Quân liền trở thành phu thê, Đế Quân đã tết vòng hoa cho
nàng, đưa nàng đi chơi tết Nữ nhi, đưa nàng đi thả câu, cùng nàng ngắm hoa, mái
tóc dài ướt mèm, sự âu yếm dưới tán lá sen, nụ hôn của Đế Quân... Phượng Cửu bỗng
chốc trở nên tỉnh táo, hồi lâu, khẽ lẩm bẩm nói: “Thực ra là đang nằm mơ đúng
không...”.

Cảm
thấy bên cạnh mình có thứ gì đó cử động, nàng chậm chạp quay người lại, dưới
ánh trăng mờ mờ lại đối diện với một khuôn mặt. Gương mặt khi ngủ của Đế Quân.
Trái tim của Phượng Cửu lỡ nhịp. Hoặc giả thực ra không phải đang nằm mơ, chỉ
là khát vọng mà nàng chôn giấu nơi sâu thẳm nhất trong tim, khát vọng mà cho dù
đã bao nhiêu lần nói rằng phải từ bỏ nhưng vẫn không thể từ bỏ được, nay lại trở
thành sự thật, nhất thời chưa thể quen được, vì vậy đêm đêm, khi tỉnh dậy từ giấc
ngủ lại cứ ngỡ rằng mình đang mơ?

Đế
Quân thích nằm nghiêng khi ngủ, thích làm rối tung mái tóc, nàng khẽ mím miệng
cười, đưa tay vuốt lại món tóc rối trước trán chàng, chậm rãi, ngón tay trắng
ngần lại men theo chiếc đai trên trán, trượt xuống mái tóc trắng sau vai chàng.

Đúng
rồi, là thật.

Nàng
không ngủ được, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của chàng, lòng bỗng
trở nên mềm mại, vươn người hôn lên khóe môi chàng, áp sát vào môi chàng hồi
lâu, liền thấy chàng mở to đôi mắt còn có phần mơ màng, đôi môi của nàng vẫn kề
sát bên khóe môi chàng, khẽ hỏi: “Tỉnh rồi ư?”.

Chàng
nhìn nàng một hồi, lại nhắm mắt lại, đưa tay ôm nàng vào lòng, dúi đầu lên vai
nàng, mơ màng nói: “Vẫn còn hơi buồn ngủ, đợi ta một lát”.

Hơi
thở của chàng sát bên tai khiến nàng thấy hơi buồn buồn, cũng vòng tay ôm lại
chàng, khẽ cười nói: “Vẫn còn sớm, chàng ngủ tiếp đi, em sẽ không quấy rầy
chàng”.

Giọng
nói của chàng đã có phần tỉnh táo, khẽ nói: “Còn nàng?”.

Bàn
tay nàng ấn lên huyệt An Miên phía sau tai chàng, day rất nhẹ, dịu dàng nói:
“Em đã ngủ đủ rồi, chúng ta đã có thể trở về, chắc chàng đã phải tốn nhiều sức
lực, để em day cho chàng, chàng ngủ đi”.

Chàng
khẽ “ừm” một tiếng, âm cuối mang nặng giọng mũi, hoàn toàn không giống với vẻ lạnh
nhạt bình thản thường ngày của chàng, khiến trái tim nàng lập tức tan chảy, lực
day của bàn tay lại càng nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn, còn đôi môi của chàng bỗng
đặt lên cổ nàng, nàng hơi nghiêng đầu né tránh chàng: “Chẳng phải chàng nói rằng
vẫn còn buồn ngủ sao?”.

Giọng
nói của chàng mơ hồ vang lên bên vai nàng: “Nằm một lúc, thấy không quá buồn ngủ
nữa”.

Nàng
hơi nhích người ra một chút, nhìn ngắm khuôn mặt vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ
của chàng, dưới ánh trăng, cặp đồng tử sâu thẳm, đen láy, sống mũi cao, đôi môi
hơi mím lại, kết hợp với mái tóc trắng vừa được vuốt thẳng ban nãy giờ lại hơi
rối, có một vẻ uể oải mê hoặc. Chàng cũng chăm chú nhìn nàng. Nàng không nói
thành tiếng, chỉ dùng khẩu hình: “Định làm chuyện xấu ư?”. Liền thấy chàng hơi
nhướn mày, nụ cười nở trong ánh mắt. Nàng ngây người, sán lại gần chủ động gắn
đôi môi mình lên môi chàng. Nhưng chàng lập tức hôn lại, đánh thành chiếm đất,
không hề nương tay. Nàng ghì chặt lấy chàng.

Phía
ngoài cửa bỗng vang lên tiếng vỡ loảng xoảng, một vạt áo trắng lướt qua khe cửa,
bỏ lại những mảnh vỡ của viên dạ minh châu vương trên nền đất, le lói chút ánh
sáng dưới ánh trăng. Phượng Cửu giật mình bởi tiếng động đó, đang định nhổm người
dậy, vừa mới nhổm được nửa người đã bị Đông Hoa dùng chăn ngăn lại.

Phượng
Cửu vô cùng xấu hổ khẽ lí nhí bên trong tấm chăn: “Nơi đây hiện giờ là… là nơi ở
của Tiểu Yến phải không, chàng… khi chàng đổi lại có phải chưa nói với huynh ấy
một tiếng không”. Đông Hoa làm phép khóa chặt cửa lại, lại hóa phép làm biến mất
những mảnh vỡ của viên dạ minh châu, sau đó mới nằm xuống kéo nàng từ trong
chăn ra, khẽ nói: “Khi dọn trở lại đây đã nói qua với Yến Trì Ngộ rồi, ở đây có
suối nước nóng có thể giải tỏa mệt mỏi, hắn ta tạm thời ở Tật Phong viện, ban
nãy chỉ là do con chuột làm rơi chậu hoa mà thôi”. Nhìn nàng ửng hồng hai má,
đóa hoa phượng vũ giữa trán vô cùng rực rỡ, đưa tay vuốt ve khóe mắt hoe đỏ của
nàng: “Sao thế, hoảng sợ ư?”. Nàng liếc mắt nhìn chàng, gật gật đầu, chàng khẽ
hỏi nàng: “Có ta bên cạnh mà vẫn sợ sao?”. Nàng nhìn chàng giây lát, nghiêng đầu
sang một bên, nói nhanh: “Được rồi, không phải là sợ, mà là xấu hổ”. Chàng ngây
người, đợi đến khi phản ứng lại đã thấy mình lại đang hôn lên đôi môi của nàng,
còn nàng cũng chậm rãi vòng tay ôm lấy cổ chàng. Hương hoa trong phòng ngày
càng nồng, ánh trăng chiếu vào, dường như cũng nhuốm chút hương thơm.

Sáng
sớm hôm sau, Phượng Cửu nhận được thư của Tiểu Yến, nói rằng giữa đường gặp Mặt
lạnh và Tô Mạch Diệp đi tới Kỳ Nam thần cung có việc, nghe nói nàng đã tỉnh lại,
trong lòng vô cùng mừng rỡ, hỏi nàng có thể uống rượu, ăn thịt được không, nếu
rượu thịt đều có thể cho vào bụng thì mời nàng nhanh chóng tới Túy Lý Tiên hẹn
hò, Manh thiếu gia muốn từ biệt riêng với nàng trước. Cả bức thư chữ viết có thể
coi là thanh tú, chỉ riêng từ “hẹn hò” dùng không được thỏa đáng lắm, Phượng Cửu
bất giác cảm thán, mấy ngày không gặp, Tiểu Yến ngày càng có văn hóa rồi.

Trong
thư còn kể lể thêm một vài chuyện khác nữa, đại ý nói là từ khi nàng rơi vào
trong giấc mộng của A Lan Nhược, bộ tộc Tỷ Dực Điểu liền phát hiện ra thân phận
hoàng tử và công chúa của bộ tộc Dạ Kiêu của hai người là giả, mặc dù vì có
Đông Hoa và Liên Tống, bọn họ không dám tìm hiểu thêm, nhưng Manh thiếu gia đã
hỏi riêng chàng ta vài lần, nghĩ tình bạn bè, chàng ta đã thẳng thắn cho Manh
thiếu gia biết thân phận Ma quân Ma tộc của chàng ta, còn thân phận của nàng,
tuy chàng ta nói không rõ ràng nhưng lại khiến Manh thiếu gia ngộ nhận nàng
cũng là người của Ma tộc.

Tiểu
Yến chân thành nói, muốn tiếp tục giấu Manh thiếu gia hay là nói hết ra đều tùy
nàng, dù gì Manh thiếu gia ôm ấp một tình cảm sâu đậm với nàng trong truyền
thuyết, mà Manh thiếu gia chắc chắn không thể thắng được Mặt lạnh, có lẽ vì sự
an nguy của Manh thiếu gia, xem xem có phải cứ dứt khoát che giấu thì hơn
không.

Phượng
Cửu nắm phong thư trong tay, tâm tư có phần trĩu nặng.

Sáng
nay Đế Quân đã nói với nàng, bọn họ đã ở trong Phạn Âm Cốc đủ lâu rồi, đợi khi
chàng làm xong việc ở Kỳ Nam thần cung sẽ đưa nàng trở về Cửu Trùng Thiên. Đế
Quân tới Kỳ Nam thần cung, chính là vì việc trồng cây tứ quý có phong ấn khí trạch
của A Lan Nhược và hồn phách của Trầm Diệp vào trong thần cung. Quá khứ của Trầm
Diệp và A Lan Nhược, nàng cũng đã nghe Đế Quân nói qua một chút giống như nghe
kể chuyện, quả là một quá khứ khiến người ta xót xa, khiến nàng cũng cảm thấy
có chút đau thương.

Nàng
níu lấy Đế Quân hỏi thêm một vài chuyện nữa, cũng biết nữ vương trong cốc hiện
nay quả nhiên chính là Quất Nặc. Quất Nặc trong giấc mộng của A Lan Nhược quả
là đáng ghét, nhưng Quất Nặc vốn không phải là một thiếu nữ đáng căm hận gì, kế
thừa ngôi vị nữ vương cũng coi như là tạo hóa của nàng ta. Nghe nói kết cục của
Khuynh Họa lại có phần thê thảm, nghe nói sau đó Quất Nặc đã thành thân với một
vương phu rất quyết đoán, hai người hợp lực nhốt Khuynh Họa vào trong thâm
cung, năm thứ hai mươi sau khi bị giam Khuynh Họa đã phát điên, thi thoảng cất
tiếng nói, phần lớn lại nhắc tới A Lan Nhược.

Phượng
Cửu cảm thấy những chuyện này coi như đã kết thúc, cũng không có liên quan gì tới
mình, duy chỉ phong thư trong tay này, Tiểu Yến lại nhắc tới đúng vấn đề một
cách hiếm thấy.

Manh
thiếu gia.

Manh
thiếu gia rất nghĩa khí, đã thực sự coi nàng và Tiểu Yến là bạn bè, biết bọn họ
sắp đi, còn tiễn biệt họ. Làm bạn, cần phải thật lòng, nhưng Manh thiếu gia...
nàng cũng có chút mơ hồ không biết có nên nói rõ thân phận của mình với Manh
thiếu gia hay không, hồi lâu, buông một tiếng thở dài, nhủ thầm đến lúc đó sẽ
tùy cơ ứng biến vậy.

Đã
hơn một tháng không gặp, Túy Lý Tiên vẫn hoành tráng như trước đây, Manh thiếu
gia gần đây thường thích ngồi ở sảnh lớn, nói rằng như vậy sẽ gần gũi với người
dân hơn, khi Phượng Cửu đến, loáng thoáng nghe thấy chàng ta đang kích động nói
gì đó: “Bản thiếu gia tuy chưa từng gặp nàng, nhưng đoán rằng nàng nhất định là
một giai nhân mặt hoa da phấn, tĩnh như mặt nước hồ mùa thu soi bóng trăng, bước
đi tha thướt như cành liễu rủ trước gió, đoan trang hiền thục, ôn hòa hiền lành
có lễ độ, nếu đem so sánh với hoa, duy chỉ có hoa sen mới sánh được với nàng,
nàng có vẻ tao nhã và thanh khiết của hoa sen...”.

Phượng
Cửu tiện tay nâng một chén trà trên bàn lên, nói: “Ai vậy? Ai mà được tâng bốc
nghe khó tin vậy, là một nhạc cơ mới đến Túy Lý Tiên ư?”.

Tiểu
Yến bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: “Manh thiếu gia đang miêu tả điện hạ Phượng Cửu
của Thanh Khâu”.

Phượng
Cửu trượt chân một cái, ngã nhào từ trên ghế xuống, tay cầm chén trà ngồi dưới
đất, hồi lâu, nói: “Ờ”.

Nhìn
thấy nàng bị ngã, Manh thiếu gia cuối cùng cũng ngừng nói, thở dài đưa một tay
ra định kéo nàng đứng lên: “Mặc dù ngươi thường chơi cùng bọn ta, nhưng rốt cuộc
vẫn là một cô nương, phải chú ý tới nghi dung thể diện một chút, trước mặt bàn
dân thiên hạ thế này mà lại ngồi bệt xuống đất thì còn ra thể thống gì nữa, cô
nương thì vẫn phải giống một cô nương chứ”.

Phượng
Cửu thụ giáo bò dậy, Manh thiếu gia tiếp tục hào hứng nói với Tiểu Yến: “Phượng
Cửu điện hạ nhất định là một thục nữ danh môn hạng nhất, vì bản chất của nàng
quá cao quý thanh khiết, hơn nữa lại ngây thơ lương thiện, yêu thích những con
vật nhỏ bé, tuyệt đối sẽ không động chạm tới những thứ phàm tục như rượu thịt,
là một nữ thần cao quý thật sự chỉ ăn gió uống sương, hơn nữa còn rất nhân từ,
ngay cả một con muỗi cũng không nỡ đánh chết”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3