Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư (Tập 2B) - Phần V - Chương 18 - Phần 1

Chương 18

01.

Thực
ra trong lòng Phượng Cửu đã có tính toán kỹ lưỡng.

Việc
đầu tiên sau khi ra khỏi Phạn Âm Cốc là tới chỗ cô cô để xin tha tội, lúc đó là
do cô cô đưa nàng lên Cửu Trùng Thiên, giữa đường đã bị Đế Quân bắt cóc, biệt
vô âm tín suốt bao nhiêu ngày, mặc dù nhà họ Bạch của họ đều để con cháu tự do
muốn làm gì thì làm, nhưng chưa biết chừng thời gian qua cô cô cũng rất lo lắng
cho nàng, nàng cần tới chỗ của cô cô để làm cho cô cô bớt giận.

Việc
thứ hai là làm Diệp Thanh Đề sống lại, năm xưa Diệp Thanh Đề vì cứu nàng mà chết
dưới đao kiếm của yêu quái, hồn phách đã bị nhuốm yêu khí, cho dù chuyển thế đầu
thai cũng chỉ có thể làm yêu quái, kiếp kiếp phải chịu đau khổ, chỉ có một cách
duy nhất để cứu chàng ta, đó là tạo ra một tiên thể chứa đựng hồn phách của
chàng ta, hóa giải luồng yêu khí ấy, sau đó tới Dao Trì gột rửa hồng trần khiến
chàng ta thành tiên. Năm xưa nàng đã thu lại hồn phách của chàng ta, gửi ở chỗ
Tạ Cô Châu ở U Minh ty. Giờ đây nàng đã có được quả tần bà, quả tần bà sẽ sinh
ra xương thịt cho người đã chết, xương thịt được sinh ra lại không phải là một
phàm thai, mà là một tiên thể, vừa hay có tác dụng kỳ diệu là khôi phục sự sống
cho chàng ta. Như vậy, sau khi nhận lỗi với cô cô, có thể tới chỗ của Tạ Cô
Châu lấy lại hồn phách của Diệp Thanh Đề mà nàng nhờ ngài ấy bảo quản.

Lấy
được hồn phách của Diệp Thanh Đề thì có thể tới chỗ Phục Mịch tiên mẫu, lão lão
của nàng một chuyến, đây chính là việc thứ ba. Nàng và Đế Quân mặc dù đã thành
phu thê, lại chưa làm lễ thành thân có sự chứng kiến của mọi người trong gia tộc,
thứ lễ nghĩa này trong mắt Đế Quân mặc dù phù phiếm, nhưng trong mắt các bậc
trưởng lão ở Thanh Khâu, đây lại là một việc trọng đại, nàng và Đế Quân buộc phải
tổ chức một lễ thành thân. Nhưng Đế Quân thứ nhất không phải con nhà thế gia,
thứ hai lại không nắm quyền lớn trong tay, nghiêm trọng nhất là chàng đánh nhau
rất cừ, muốn qua được cửa ải của lão lão có lẽ không hề dễ dàng. Nàng khó khăn
lắm mới giành được Đế Quân, lẽ nào lại có thể để mối nhân duyên này bị hỏng
trong tay của lão lão, vì vậy nàng phải một mình tới gặp lão lão để thuyết phục
bà.

Nhưng
mọi việc từ xưa đến nay, phần lớn đều không được như ý muốn của con người.

Trong
một đình hóng mát ở Tẩy Ngô cung, Dạ Hoa, thái tử điện hạ của Cửu Trùng Thiên,
cô phụ của Phượng Cửu phong tư vô song lúc này đang nhàn tản vẽ tranh trong
đình, Bạch Thiển, cô cô của nàng đang ngồi ngả người trên một chiếc giường thấp
lật giở một cuốn sách du ký, Cục bột nhỏ, tiểu biểu đệ của nàng đang cuộn tròn
trong lòng cô cô ngủ say sưa.

Nàng
run rẩy lại gần hành lễ với cô cô của mình, sau khi hành lễ xong, cô phụ thái tử
điện hạ lại nhìn nàng mỉm cười, cô cô của nàng thì không hề ngước mắt lên, chỉ
có một giọng nói vang lên từ phía sau cuốn sách du ký: “Ồ, là Phượng Cửu à, có
phải con đã quên rằng gần đây con phải gánh vác đại sự gì không?”. Giọng điệu
này của cô cô là giọng điệu khi có việc không mấy tốt đẹp.

Nàng
lập tức rùng mình, lí nhí nói: “Không, không nhớ”.


cô vẫn không hề ngước mắt lên, tiếp tục nói: “Vậy ta phải nhắc cho con nhớ, lễ
Tàng binh của con diễn ra vào mười lăm ngày sau”.

Lễ
Tàng binh. Đầu nàng bỗng đau buốt, khuôn mặt mếu máo nói: "Cô cô, người có
thể coi như hôm nay chưa nhìn thấy con không, thực ra mười lăm hoặc mười sáu
ngày nữa con mới quay về cơ".


cô của nàng cuối cùng cũng ngước mắt lên, nụ cười nở trong ánh mắt: "Nếu
thật sự là mười lăm hoặc mười sáu ngày nữa con mới có thể quay về, ta sẽ biến
thành hình dáng của con để thay thế con trong lễ Tàng binh, nhưng con đã về rồi,
đừng nghĩ tói chuyện lợi dụng gì nữa, ngoan nào, vẫn còn mười lăm ngày, mỗi
ngày ngủ ít đi hai, ba canh giờ cũng đủ để chuẩn bị rồi".

Mắt
nàng ngấn nước như sắp khóc, nói: "Nhưng một ngày tổng cộng con mới ngủ có
bốn canh giờ'".


cô của nàng liền nhìn nàng bằng ánh mắt thông cảm: "À, thật đáng thương,
nhưng người trẻ tuổi ấy mà, một ngày chỉ ngủ một, hai canh giờ cũng không có vấn
đề gì".

Nàng
đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cô phụ Dạ Hoa quân, Dạ Hoa quân đặt bút xuống
nói: "Ồ, quả thật rất đáng thương".

Mắt
nàng lập tức cháy lên những tia lửa hy vọng, Dạ Hoa thay một chiếc bút làm từ
lông thỏ, nói: "May mà con quay về sớm, nếu về muộn bảy, tám ngày chắc chỉ
còn cách phải thức cả đêm thôi".

Lửa
hy vọng trong mắt Phượng Cửu lay động một cái rồi tắt ngúm.

Từ
khi nhận tiên chức từ cô cô của nàng, kế vị làm quân vương của Đông Hoang, hai
trăm năm qua, một nửa thời gian dùng cho việc học hành, một nửa thời gian dành
để rèn thứ thần binh này. Binh khí mà nàng rèn cũng là một thanh kiếm, vì
nguyên liệu dùng để rèn kiếm được lấy từ núi Hợp Hư trong Đại Hoang nên thanh
kiếm này được mệnh danh là kiếm Hợp Hư.

Trước
tiệc cưới của cô cô nàng vài ngày, thực ra kiếm Hợp Hư đã được luyện xong,
nhưng hộp đựng kiếm dùng trong lễ Tàng binh không biết còn đang ở chốn nào xa lắc,
trước đó nàng nghĩ dù sao vẫn còn sớm, đợi sau tiệc cưới của cô cô, ở trên Cửu
Trùng Thiên choi thêm một vài tháng cũng không ảnh hưởng gì.

Nào
ai biết sau đó nàng lại bị rơi vào trong Phạn Âm Cốc, ai biết nàng còn quên sạch
cả việc này.

Nếu
ngày hành lễ, nàng mang thanh kiếm không tới trình ra trước mặt bát hoang, gia
gia Bạch Chỉ Đế Quân của nàng chắc chắn sẽ lột da hồ ly của nàng ra. Phượng Cửu
đau khổ than thở ngước lên nhìn trời, mọi kế hoạch đã tính toán kỹ lưỡng trước
đó của nàng khỏi cần làm nữa rồi, giờ đây chế tạo hộp đựng kiếm mới là đại sự
cuộc đời. Mười lăm ngày, mười lăm ngày. Tạm thời phải cố gắng thôi.

Phượng
Cửu thở ngắn than dài đi qua ao Phấn Đà Lợi ở Nhất Thập Tam Thiên, tình cờ gặp
Liên Tống quân, hai người cùng dạo bước, Liên Tống quân thấy bộ dạng đau khổ
như mất ngưòi thân của Phượng Cửu bèn quan tâm thăm hỏi vài câu, trước sự quan
tâm của Liên Tống quân, Phượng Cửu vô cùng cảm động, nói thật hết
món nợ đang phải gánh trên vai lúc này. Liên Tống phe phẩy cây quạt trong tay,
cười nói: "Chẳng phải trong nhà ngươi còn cất giữ cả một Đế Quân sao?
Trình độ chế tác hộp đựng kiếm của Đông Hoa có thể coi là hạng nhất, việc này
huynh ấy chắc chắn có thể làm xong trong một, hai ngày, những lúc quan trọng
như thế này ngươi lại để huynh ấy ở đó không đem ra dùng, chẳng phải đã phí phạm
của trời sao?", trêu đùa nói: "Ngươi nói ngọt vói huynh ấy vài câu,
huynh ấy sẽ làm giúp ngươi, đâu cần ngươi phải ở đây thở ngắn than dài".

Một
nửa tâm trí của Phượng Cửu lúc này còn đang mải nghĩ xem nên chọn nguyên liệu
gì để làm hộp đựng kiếm, làm hình dạng như thế nào, nghe những lời đó của Liên
Tống quân, hàm hồ nói: "Chuyện của ta thực ra vẫn nên do ta tự làm, việc
này nếu giao cho Đế Quân đương nhiên chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót gì,
nhưng việc gì cũng dựa dẫm vào Đế Quân thì thật là không cầu tiến, hơn nữa Đế
Quân cũng không muốn ta trở thành một phế vật chỉ biết dựa dẫm vào chàng, việc
này cùng lắm cũng chỉ giúp ta vạch kế hoạch tiến độ chế tạo hộp đựng kiếm thôi,
những việc khác chắc cũng sẽ không giúp ta nhiều". Nghĩ tói điều gì đó,
ánh mắt nàng chợt sáng lên, nói: "Hay là tam điện hạ cùng đánh cược vói ta
xem Đế Quân liệu có chủ động làm thay ta không, nếu ta thắng, tam điện hạ hãy tặng
cho ta ngọc Vu Phù, thứ ngọc giá trị nhất thế gian này còn thừa lại sau khi chế
tạo thanh đoản đao tặng Thành Ngọc Nguyên Quân, nếu tam điện hạ thắng, ta sẽ
dùng cá béo trong ao Phấn Đà Lọi làm món cá sốt chua ngọt cho tam điện hạ nửa
tháng".

Lúc
đó hai người đang bước vào cửa cung, Liên Tống quân gấp quạt lại, cười nói:
"Tiền đặt cửa mặc dù tưong đối hợp lý, nhưng nghĩ tới tình thế của ngưoi
hiện nay, lần cá cược này vẫn là ta thắng thì hon". Chàng ta phe phẩy cây
quạt, nói: "Ồ, nếu ta thắng thực ra cũng không được coi là tốt, nếu ăn món
cá sốt chua ngọt của ngươi, với bản tính ghen tuông của Đông Hoa, huynh ấy chắc
chắn sẽ khiến ta nôn hết ra ấy chứ".

Phượng
Cửu nói: "Tam điện hạ nói như vậy là hơi quá rồi, hon nữa, Đế Quân cũng
đâu đến nỗi như vậy...". Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong cung.

Tuy
gần đây Liên Tống rất đắc ý trong tình trường, nhưng trong cờ bạc lại không gặp
vận may, Đế Quân sau khi nghe xong thành quả của việc Phượng Cửu tới nhận lỗi ở
chỗ cô cô của nàng, quả nhiên lập tức hóa ra bút mực, sắp xếp tiến độ chế tác hộp
đựng kiếm cho nàng, dán vào một cây cột đối diện với thư trác (bàn đọc sách)
trong thư phòng, nghĩ một lát lại nói thêm vài lời động viên, ngoài ra không
làm gì khác nữa.

Nhân
lúc Đông Hoa ra khỏi thư phòng, Phượng Cửu vội vàng chắp tay hướng về phía Liên
Tống, mặt mày hớn hở khẽ nói: "Được sự coi trọng của tam điện hạ, xem ra
hôm nay tại hạ được sao phát tài chiếu mệnh rồi, chắc chắn miếng ngọc Vu Phù của
tam điện hạ thuộc về tại hạ rồi".

Liên
Tống quân cũng khẽ nói: "Ban nãy nhìn ngưoi còn ủ ê rầu rĩ, bây giờ sao lại
vui vẻ như vậy, chỉ vì đã thắng được miếng ngọc Vu Phù của ta sao?".

Phượng
Cửu càng nói khẽ hơn: "Hoàn thành hộp đựng kiếm trong vòng mười lăm ngày
là chuyện đã định rồi, dù rầu rĩ cũng có được gì đâu, rầu rĩ một lúc giải tỏa
tâm trạng thôi, có thể lừa được miếng ngọc Vu Phù của tam điện hạ để tô điểm
thêm sắc màu cho hộp đựng kiếm của ta lại là niềm vui bất ngờ, sao có thể không
khiến người ta tươi vui hớn hở được?".

Bên
ngoài, Đông Hoa đã sai Trọng Lâm bày một bàn cờ cùng hai chiếc ghế đá dưới gốc
cây lá đỏ. Giờ đây trong thư phòng chỉ còn một mình Phượng Cửu, nàng đang ngồi
ngay ngắn trưóc thư trác vẽ hình dạng hộp kiếm, nếu chàng và Liên Tống chơi cờ
trong thư phòng sẽ ảnh hưởng tói nàng, hôm nay thời tiết ấm áp, ngồi hóng mát
choi cờ ở bên ngoài cũng tốt.

Trọng
Lâm ôm bàn cờ thay đổi tói mấy hướng liền, chốc lại hỏi Đế Quân bày ở chỗ này
có được không, lát lại hỏi Đế Quân bày ở chỗ kia có được không, nhưng mãi vẫn
chưa được. Trọng Lâm toát hết cả mồ hôi. Đừng thấy Trọng Lâm tiên quan có vẻ rất
nghiêm nghị, nhưng ngài lại nổi tiếng là người hiểu ý Đế Quân nhất trong cung
Thái Thần, mang mỹ danh Giải ngữ hoa. Lúc này, ngay cả việc bày một bàn cờ cũng
không vừa ý của Đế Quân, việc này khiến Giải ngữ hoa Trọng Lâm đại nhân cảm thấy
áp lực quá lớn. Lại bày thêm mấy lần nữa, khi Trọng Lâm đại nhân sắp suy sụp mới
nghe thấy Đế Quân chậm rãi nói: "Ờ, vị trí này không tồi".

Trọng
Lâm đại nhân quả thực không hiểu, bàn cờ lúc này được kê ngoài bóng râm của cây
lá đỏ, cũng cách xa đám hoa cỏ, sao Đế Quân lại thích vị trí này chứ, khi đứng
dậy dùng tay áo lau mồ hôi, ngước mắt lên liền nhìn thấy chiếc thư trác và Phượng
Cửu đang trải giấy bày nghiên phía sau thư trác trong thư phòng. Trọng Lâm đại
nhân bỗng nhiên hiểu ra, thấy chiếc thư trác đó vì không kê đối diện với cửa
thư phòng, đứng từ bên ngoài nhìn vào cho dù thế nào cũng không nhìn thỏa ý được...
Giải ngữ hoa Trọng Lâm đại nhân chân thành nói với Đế Quân: "Ngoài trời vừa
hay có gió mát, thư trác của Phượng Cửu điện hạ lại kê quá khuất, không thể hưởng
gió mát, đợi thần kê lại thư trác cho điện hạ một chút". Đế Quân tán thưởng
nhìn Trọng Lâm, gật đầu đồng tình: "Ừm, kê lại một chút cũng tốt".

Phượng
Cửu nỗ lực làm việc trong phòng, Đông Hoa và Liên Tống nỗ lực phía bên ngoài,
các quân cờ đen trắng dọc ngang trên bàn cờ, Liên Tống có chút cảm khái:
"Năm ngoái huynh và đệ cũng cùng uống rượu chơi cờ trong cung Thái Thần
này, đệ còn nhớ lúc đó đã từng khuyên huynh, nói rằng một ngày nào đó nếu huynh
nghĩ thông, muốn tìm một vị Đế Hậu song tu, Tri Hạc cũng không tồi. Haizz, thực
ra Tri Hạc với huynh, chung quy hơi miễn cưỡng một chút, nhưng lúc đó vì niệm
tình nàng ta đã ở trong cung Thái Thần nhiều năm... Có điều, huynh chờ đợi bao
nhiêu năm như vậy lại đợi được Phượng Cửu, huynh đã không uổng công chờ đợi, quả
nhiên chỉ có người này xứng đáng với ngôi vị Đế Hậu của huynh".

Đông
Hoa nhướng mày, nói: "Hôm nay trước khi tới đây đệ đã uống say rồi ư? Hiếm
hoi lắm mới nói được vài câu hay ho như vậy".

Liên
Tống hững hờ cười nói: "Rượu thì không uống, nhưng đã đánh cược một
phen". Lại nói: "Mặc dù ấn tượng của đệ đối vói Tri Hạc cũng không tồi,
ừm, Tri Hạc múa đẹp, chỉ có điều nếu
luận về dung mạo và khí phái, nói một câu công bằng, về điểm này thì Tri Hạc
thua xa Phượng Cửu".

Chàng
ta đi một quân cờ màu trắng, nói tiếp: "Hôm nay đệ đã khuyên Phượng Cửu có
thể nhờ huynh thay nàng ấy chế tạo hộp kiếm, nàng ấy lại nói rằng việc của mình
vốn nên tự mình làm, không thể dựa dẫm vào huynh rồi trở thành một phế vật. Đệ
vốn tưởng rằng đó chỉ là những lời nói khách sáo của nàng ấy, tiểu cô nương mà,
luôn muốn được người ta cung phụng, chiều chuộng, không ngờ huynh không giúp
nàng ấy, nàng ấy thật sự lại không hề cảm thấy có gì không ổn, những lời nói đó
lại là những lời nói thật lòng".

Đông
Hoa ngước mắt lên nhìn Phượng Cửu trong thư phòng, thiếu nữ áo đỏ đang vô cùng
chuyên tâm trầm tư trưóc trang giấy trắng, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của
nàng lúc phê sửa văn thư sau này trông như thế nào, Đế Quân khẽ đặt quân cờ màu
đen trong tay xuống, nói: "Tiểu Bạch luôn rất biết phải trái".

Phượng
Cửu biết phải trái mấy ngày gần đây bận tối mắt tối mũi, chư tiên còn chưa vào
chầu buổi sớm, nàng đã ngồi trong thư phòng, hễ ngồi vào bàn là ngồi đến chiều,
lại ngồi từ chiều tói lúc lên đèn, lại ngồi từ lúc lên đèn tới tận đêm khuya.
Còn Đế Quân thì bận rộn ở khu vườn nhỏ phía sau.

Ngày
thứ ba Đông Hoa đem tất cả đồ nghề của nàng chuyển vào trong khu vườn nhỏ, Phượng
Cửu lúc bấy giờ mới biết mấy ngày vừa rồi Đế Quân bận rộn trong vườn để làm gì.
Ngước mắt lên nhìn, đình lục giác trong hồ sen đã hoàn toàn thay đổi, sáu mặt
quanh đình đều được treo rèm tránh gió, bộ bàn ghế bằng thủy tinh đã được thay
bằng một chiếc bàn dài, trên bề mặt thủy tinh trắng nối giữa đình và mặt nước
đã được trải thảm để tránh bị lạnh chân khi ngồi trên đất.

Nghe
ý tứ của Trọng Lâm, Đế Quân chê trong thư phòng quá gò bó, đặc biệt sắp xếp lại
mái đình nhỏ này để tiện cho nàng làm việc. Ngày đầu tiên khi Phượng Cửu dọn
vào đó, liền cảm thấy mái đình nhỏ này quả là đáng yêu hơn thư phòng nhiều. Bởi
vì ở trong vườn, cả ban ngày và ban đêm đều có cảnh sắc sống động, khi làm hộp
kiếm thấy mệt mỏi nàng chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn ngắm phong cảnh cho
đỡ mệt, khi nàng muốn ngủ chỉ cần buông rèm xuống là mái đình đã trở thành một
phòng ngủ. Tâm ý này của Đế Quân khiến nàng có chút cảm động.

Phượng
Cửu ăn nghỉ ở trong đình, nàng vô cùng bận rộn, nhưng từ tận đáy lòng nàng cảm
thấy nếu trên Cửu Trùng Thiên lập bảng những thần tiên nhàn rỗi nhất, Đế Quân
chắc chắn sẽ nằm trong ba người dẫn đầu. Vì bận rộn việc công mà nàng bất đắc
dĩ phải ở một thời gian dài trong đình, Đế Quân lại cũng ăn nghỉ trong đình. Mặc
dù đa phần trà nước mà nàng uống đều do Đế Quân đưa cho, khi nàng bận đến nỗi
quên cả ăn cơm, Đế Quân còn tận tay đút cho nàng thứ gì đó. Nhưng thực ra phần
lớn thời gian ở trong đình, Đế Quân đều đọc sách thư giãn. Khi nàng vẽ hình dáng
hộp kiếm, Đế Quân ngồi bên nàng đọc sách thư giãn, khi nàng lựa chọn nguyên liệu
gỗ để làm hộp kiếm, Đế Quân nằm bên cạnh nàng đọc sách thư giãn, khi nàng tách
gỗ, Đế Quân nằm bên cạnh nàng đọc sách thư giãn, khi nàng thử lắp sơ hộp kiếm...
chàng đã úp sách lên mặt mà ngủ rồi...

Mười
ngày thoáng một cái đã trôi qua, hộp kiếm cũng đã gần như làm xong, chỉ còn hoa
văn chạm trổ trên miếng ngọc Vu Phù để trang trí là chưa làm thôi, Phượng Cửu
cuối cùng đã có thể thở phào. Người vừa thấy thoải mái, liền bỗng nhiên nhớ tới
một chuyện lúc mơ ngủ hôm nay.

Mấy
ngày trước dường như Đế Quân đã hỏi nàng xem khi nào thì có thể dẫn chàng tới
Thanh Khâu diện kiến song thân nàng, lúc đó nàng đã nói như thế nào nhỉ? Lúc đó
nàng hình như đang bào một thanh gỗ, không để ý nên đã nói rất thật: "Đợi
em thuyết phục lão lão, sau đó thuyết phục phụ thân của em rồi sẽ đưa chàng về".

Lúc
đó nàng bận tối mắt tối mũi, lúc này khi nhớ lại lập tức giật nảy mình, sao lúc
đó mình lại nói thật chứ. Lúc đó Đế Quân đang dùng sách che mặt, yên lặng rất
lâu, nàng cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại, Đế Quân chắc không giận chứ, nhưng
mấy ngày sau dường như Đế Quân cũng không có biểu hiện gì khác cả.

Nàng
bất giác mở to mắt, trước mặt là khuôn mặt đang yên bình say ngủ của Đế Quân,
nàng vuốt ve khuôn mặt của chàng, khẽ khàng mà áy náy nói: "Em nhất định sẽ
sớm thuyết phục lão lão và phụ thân, sớm đưa chàng về Thanh Khâu, tạm thời để
chàng phải chịu ấm ức vài ngày, chàng không được vì chuyện này mà giận em đấy",
lại khe khẽ vỗ đầu Đế Quân. Vì đã xin lỗi Đế Quân, trút được tảng đá đè nặng
trong lòng, nhìn sắc trời thấy vẫn còn nửa canh giờ nữa để ngủ bèn rúc đầu vào
trong lòng Đế Quân để tránh ánh trăng rồi ngủ thiếp đi.

Lễ
Tàng binh được ấn định vào ngày mười tám tháng hai, Phượng Cửu vất vả suốt mười
bốn ngày đêm, cuối cùng vào lúc canh năm của đêm ngày mười sáu tháng hai, nàng
quẳng con dao khắc đi, hoàn thành hộp kiếm, phong ấn linh khí vào hộp, coi như
đã hoàn thành được việc lớn này.

Hộp
kiếm bằng gỗ hán nam dài bốn tấc, làm thành hộp kéo, những chỗ kết nối hoàn
toàn không để lại dấu vết, dưới đáy hộp và hai bên thành khắc hoa văn hình năm
con hồ ly đùa nghịch, trên mặt hộp được khảm hai bông hoa phật linh khắc bằng
ngọc Vu Phù. Phượng Cửu giỏi nấu ăn, một số món ăn nàng thường phải tỉa củ cải
hay khắc bí đỏ, do đó, hoa văn khắc trên hộp kiếm cũng được thực hiện một cách
hết sức tinh tế và tao nhã. Hộp kiếm này không biết so với hộp kiếm mà gia gia
cùng mấy vị thúc bá của nàng làm cho lễ Tàng binh năm xưa thì thế nào, nhưng so
với hộp cô cô nàng làm năm đó, quả thực đẹp hon rất nhiều.

Phượng
Cửu nhìn hộp kiếm đặt trên chiếc bàn dài, cảm thấy rất mãn nguyện, nàng tự cảm
thấy hài lòng ít nhất một khắc, cảm thấy ổn rồi liền định đi ngủ. Khi đóng viên
dạ minh châu thì nhìn thấy Đế Quân nằm bên cạnh chiếc bàn dài không biết đã ngủ
được bao lâu rồi, nàng đưa tay kéo chiếc chăn mây đắp trên người Đế Quân lên
cao hơn, sau đó thận trọng nép bên cạnh chàng.

Nhưng
đã nằm xuống hồi lâu mà vẫn không buồn ngủ, trằn trọc một lát, lại trở dậy lấy
giấy bút, nghĩ ngợi một lát rồi lại bắt đầu tô tô phết phết, tô phết đến nỗi
ngáp dài rồi mói thu bút lại, đang định đi ngủ bỗng nghe thấy giọng nói của Đế
Quân vọng lại từ phía sau: "Ta nhớ việc vẽ hình dáng nàng đã làm xong rồi,
muộn thế này còn vẽ gì nữa?".

Phượng
Cửu thích nghe nhất là giọng nói của Đế Quân khi chàng vừa mới tỉnh ngủ, giọng
nói khàn thấp còn mang theo chút âm mũi, nàng cảm thấy rất hay, muốn nghe chàng
nói thêm vài câu nữa, liền cố ý không nói gì cả. Vì ánh sáng của viên dạ minh
châu quá chói, không dễ gây buồn ngủ nên ban nãy nàng chỉ châm một ngọn nến bên
cạnh bàn, lúc này trong đình chỉ có một luồng sáng yếu ót. Một tay của Đế Quân
đặt lên vai nàng, ghé lại gần, nhìn vào bức vẽ qua ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến:
"Xem ra... giống một ngôi nhà?". Nghiêng đầu nhìn nàng nói: "Hử?
Sao không nói gì thế?".

Bận
rộn suốt mười mấy ngày, nàng tự cảm thấy thực ra trong những ngày qua mình có
phần lạnh nhạt với Đế Quân, sớm đã muốn trò chuyện tâm tình với chàng, lúc này
đã được nghe khoái lỗ tai rồi, bèn mãn nguyện kéo cây nến lại gần một chút,
nói: "Hộp kiếm làm xong rồi em nhất thòi lại không ngủ được, liền vẽ một
căn lầu bằng trúc để xem thử, động hồ ly mà cô cô để lại ở Thanh Khâu thực ra
em ở không quen lắm, sớm đã muốn dựng một căn lầu trúc trong rừng trúc bên
ngoài, nhưng bản vẽ trưóc đây của em không có phòng ngủ của chàng và tiểu hồ
ly, vì vậy muốn vẽ lại một bức đưa cho Mê Cốc dựng nhà, mặc dù một năm chàng có
lẽ chỉ có thể ở Thanh Khâu nửa năm thôi, nhưng em cảm thấy...".

Đế
Quân nghe vậy dường như cảm thấy rất hứng thú, đưa tay chỉ vào một điểm trong bức
vẽ, nói: "Chỗ này là của ta đúng không?", lại nói: "Ta rất nhàn
rỗi, ở cung Thái Thần hay ở Thanh Khâu thực ra không ảnh hưởng gì, cũng có thể
sống lâu dài ở Thanh Khâu, nhưng ta tưởng ta sẽ ở phòng nàng, sao còn phải làm
thêm một phòng khác nữa?".

Phượng
Cửu tự đắc nói: "Đó là do em suy nghĩ chu đáo, bởi vì nếu chúng ta cãi
nhau, em đuổi chàng ra ngoài, nếu không có phòng ngủ này chàng sẽ không có chỗ
để ngủ, mặc dù thực ra cũng có một thư phòng, nhưng ngủ ở trong thư phòng còn
phải làm phiền Mê Cốc chuẩn bị giường chiếu cho chàng, có chút phiền phức".

Đế
Quân trầm mặc, nói: "Ta cảm thấy dù ta có khiến nàng tức giận như thế nào,
nàng cũng không nên đuổi ta ra ngoài".

Phượng
Cửu khoát tay nói: "À, cái đó không quan trọng, đều là những chuyện nhỏ nhặt
cả thôi, tạm thời không nhắc đến nó, quan trọng là nên thêm mấy phòng cho tiểu
hồ ly nhỉ? Nếu căn lầu trúc này dựng xong em dự định ít nhất sẽ ở đó hàng nghìn
năm, vì vậy dựng mấy phòng đều cần phải tính toán thật kỹ, chàng cảm thấy nên để
mấy phòng thì được?".

Đế
Quân nói: "Để mấy phòng tức là sinh mấy con, là ý đó đúng không? Vậy thì để
một phòng là đủ rồi".

Phượng
Cửu trò chuyện một lát lại cảm thấy hơi buồn ngủ, ngáp dài nói: "Ừm, thực
ra em vốn định để lại hai phòng, bởi vì có hai nhóc tỳ mới vui, đúng không,
nhưng lại có phần lo lắng rằng hai đứa chúng nó sẽ tự chơi với nhau, không gần
gũi vói mẫu thân là em, không chơi vói em thì phải làm thế nào, giống nhà cô
cô, chỉ có một mình Cục bột nhỏ, Cục bột nhỏ lại tưong đối quấn quýt với cô cô,
em nghĩ như vậy cũng tốt, vì vậy bức vẽ này cũng chỉ để một phòng, nếu chàng
cũng đồng ý...".

Đế
Quân lập tức cắt ngang: "Vậy thì sinh hai đứa, bức vẽ này nàng cũng không
cần sửa lại, hãy nhường phòng của ta cho chúng, cứ quyết định như vậy đi".

Phượng
Cửu vừa mới ngáp xong, bụm miệng nói: "Nhưng...", Đế Quân đã thổi tắt
ngọn nến.

Ánh
sáng mờ mờ của hoa bồ đề vãng sinh trên tường trong khu vườn nhỏ chiếu vào,
trong đình không đến nỗi quá tối tăm, Đế Quân hơi đưa tay lên, sáu tấm rèm treo
ở đình lục giác đều được buông xuống, che chắn hết những tia sáng đó, đôi môi của
Đế Quân khẽ dừng lại trên trán nàng, kéo tấm chăn mây đang đắp trên người mình
cuộn nàng vào trong chăn: "Không ngủ đi trời sắp sáng rồi đấy, thức đêm
nhiều ngày như vậy, không cảm thấy mệt sao?".

Phượng
Cửu lập tức quên hết tất cả những điều ban nãy đang định nói, níu phần áo trước
ngực của Đế Quân, mơ màng gật đầu: "Ban nãy nói chuyện vói chàng còn không
cảm thấy mệt, tắt đèn rồi không hiểu sao lại cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ,
nhưng ban nãy chàng đã nhìn thấy hộp kiếm chưa, em làm có đẹp không?".

Đế
Quân ôm nàng vào lòng: "Ừm, nhìn thấy rồi, làm rất đẹp".

Báo cáo nội dung xấu