Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư (Tập 2B) - Phần V - Chương 20 - Phần 1
Chương 20
01.
Trong
tiệc cưới Đông Hoa không xuất hiện.
Chín
ngày sau tiệc cưới, Đông Hoa vẫn không xuất hiện.
Trong chín ngày đó, bản thân mình đã làm những
gì, đã nói những gì, Phượng Cửu cảm thấy, lúc này nhớ lại, ấn tượng vẫn vô cùng
mờ nhạt.
Chỉ
còn nhớ rằng ngày mùng bốn tháng ba hôm đó quả là một ngày tốt, ánh nắng vô
cùng ấm áp, làm cảnh sắc Bích Hải Thương Linh càng thêm đẹp đẽ, khiến chư vị
tiên giả tới dự tiệc ai nấy đều hết lời khen ngợi.
Mặc
dù là tiệc cưới làm bù nhưng Trọng Lâm và mẫu thân của nàng đều vô cùng coi trọng,
những lễ tiết phức tạp cần thiết trong lễ thành hôn, trừ việc bái thiên địa ra,
tất cả đều được sắp xếp đầy đủ. Sau khi nàng được trang điểm kỹ càng, khi mẫu
thân của nàng chân thành nói với nàng những quy tắc lễ nghi đó, mặc dù cảm thấy
có chút phiền phức nhưng trong lòng nàng thực ra vừa hiếu kỳ lại vừa chờ đợi.
Chư
vị thần tiên trong bát hoang đều đến sớm dự tiệc, ngay cả Thiên Quân, người thường
ngày hay thích ra vẻ cũng đến sát giờ, giờ lành đang từng khắc từng khắc đến gần,
nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đông Hoa đâu. Nàng cuối cùng có phần lo lắng, mới
nhớ ra đêm hôm qua, trước khi đi Đế Quân đã nói sẽ đến sau, chàng không nói cụ
thể đến sau là đến vào lúc nào. Có thể chàng không về kịp giờ lành rồi, nàng
nghĩ, trong lòng bỗng có chút hụt hẫng. Nhưng suy nghĩ lại, lại cảm thấy liệu
có phải bản thân mình hơi hẹp hòi không, mặc dù bữa tiệc thành hôn này vô cùng
quan trọng, nhưng Tiểu Yến nói tính mạng Cơ Hoành như chỉ mành treo chuông, mặc
dù Đế Quân đêm hôm đó đã nói chỉ đến thăm nàng ta một chút thôi, nhưng khi tới
trước giường bệnh của nàng ta, chưa biết chừng cũng có chút thương cảm, lại muốn
ở bên nàng ta thêm chút nữa, giúp nàng ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trong
đời. Dù sao thì người đã khuất nên được tôn trọng, nếu quả thực như vậy, Đế
Quân không về kịp giờ lành thì thôi vậy, nàng còn tranh giành gì với một người
sắp chết nữa.
Khi
nàng vừa suy nghĩ thông suốt về chuyện này, lại gặp Trọng Lâm vội vàng đi tới.
Sắc mặt của vị tiên quan tháo vát nhất cung Thái Thần lúc này lại không được tốt
lắm, Trọng Lâm cụp mắt xuống, nói với nàng: “Đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Đế
Quân đâu cả, chắc chắn đã có việc gì đó rất quan trọng, lượng thứ cho thần to
gan, nếu Đế Quân hôm nay không thể xuất hiện, thần xin ý chỉ của điện hạ, có
nên bỏ hết các lễ tiết của tiệc thành hôn đi, biến bữa tiệc này thành một yến
tiệc thông thường không?”.
Lời
đề nghị này của Trọng Lâm hoàn toàn là vì thể diện của nàng, hôm trước khi phát
thiệp mời đã nói rõ bữa tiệc này là tiệc cưới bù, tiệc cưới bù cần phải như thế
nào, may mà chư vị thần tiên đều không hay biết, tổ chức thành một yến tiệc
thông thường cũng coi như không có gì đường đột. Kiểu yến tiệc thông thường mượn
cớ gì đó để chư vị tiên giả tới tụ họp uống rượu, Đế Quân không xuất hiện cũng
không có vấn đề gì, các bậc tiên giả trưởng bối đều biết rằng Đế Quân xưa nay
không thích các buổi yến tiệc, trước khi thoái ẩn, những bữa tiệc mừng công do
chính ngài tổ chức nhưng ngài không xuất hiện cũng có nhiều rồi.
Nhưng
nếu như theo mọi sự sắp đặt của Trọng Lâm và mẫu thân của nàng trước đó, bữa tiệc
này là một bữa tiệc cưới chính thống, Đế Quân không xuất hiện, lại khiến vị Đế
Hậu mới đăng cơ là nàng bị mất mặt trước chư vị thần tiên của bát hoang.
Trọng
Lâm có thể nghĩ cho nàng chuyện đó, nàng rất cảm kích.
Trọng
Lâm nhìn thần sắc của nàng, đắn đo hồi lâu, nói: “Đế Quân rất coi trọng bữa tiệc
này, nếu hôm nay không về kịp, nhất định là đã gặp chuyện lớn, tuyệt đối không
phải là Đế Quân không nghĩ tới điện hạ, thần bạo gan nói một câu, Đế Quân đã
giao bữa tiệc này cho thần, tức là đã tin tưởng rằng dù có xảy ra biến cố gì,
thần luôn có thể bảo vệ cho điện hạ”.
Nàng
mỉm cười, khẽ nói: “Đúng vậy”.
Khi
giờ lành trôi qua, trong lòng nàng giống như được giải thoát.
Nàng
mặc dù dự đoán rằng chàng có thể sẽ không về kịp giờ lành, nhưng chung quy vẫn
có một tia hy vọng. Đế Quân là do nàng đã mong mỏi hơn hai nghìn năm, khó khăn
lắm mới có được, có thể làm Đế Hậu của chàng, nàng đã vô cùng mãn nguyện rồi,
nàng thực ra không coi trọng những lễ nghi đó như những tân nương khác, nhưng cả
đời chỉ có duy nhất một lần xuất giá như vậy, vẫn không tránh khỏi việc mong ước
nó hoàn hảo một chút. Còn chưa tới giờ lành, khát vọng thầm kín đó trong lòng
nàng vẫn chưa thể tiêu tan. Lúc này mặc dù nàng có chút thất vọng, nhưng cũng
đã bình tĩnh hơn nhiều.
Bên
trong đại điện cách đó một hành lang, tiếng cười nói trong yến tiệc loáng
thoáng vọng tới, nàng dỏng tai lên chăm chú lắng nghe một lát, cảm thấy trong
điện chắc chắn đang rất náo nhiệt. Náo nhiệt như vậy, không hiểu sao nàng lại cảm
thấy có chút cô đơn. Nàng cầm chén lên, tự rót cho mình một chén trà đặc, nhấp
từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Buổi
tiệc diễn ra được một nửa, mẫu thân và lão lão của nàng bỗng xuất hiện trước cửa
phòng, Phục Mịch tiên mẫu - lão lão của nàng lo lắng ngồi trước mặt nàng: “Cửu
Nhi, con hãy nói thật cho ta nghe, một ngày quan trọng như hôm nay sao Đế Quân
lại không đến, có phải con và ngài ấy đã...”.
Nàng
vẫn nhấp từng ngụm từng ngụm trà nhỏ, mỉm cười an ủi lão lão: “Đế Quân quả là
có một việc vô cùng quan trọng, trước khi đi đã dặn con, nếu chàng không về kịp
thì hãy giao mọi việc cho Trọng Lâm tiên quan, lão lão xem, Trọng Lâm tiên quan
chẳng phải đã ứng phó rất thỏa đáng hay sao?”.
Đế
Quân đương nhiên chưa từng nói với nàng như vậy, nhưng nếu nói thật với mẫu
thân và lão lão, nàng biết bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý.
Lão
lão và mẫu thân của nàng cuối cùng cũng yên tâm.
Buổi
đại tiệc này, chư vị tiên giả đều được uống thỏa thích, những người đầu óc còn
tỉnh táo đã cáo từ ra về ngay trong ngày, còn một vài vị tiên giả ham uống rượu
vì uống quá say, đã nghỉ lại một ngày trong phòng khách của cung điện bằng đá,
đến ngày hôm sau cũng lần lượt cáo từ. Bích Hải Thương Linh lại trở về với trạng
thái tĩnh mịch. Người nhà họ Bạch ở lại hai ngày rồi cũng trở về Thanh Khâu,
duy có Trọng Lâm và nàng ở lại nơi này.
Thực
ra trong lòng nàng cũng có đôi chút ấm ức, trong hai ngày đầu, không tránh khỏi
việc thi thoảng suy nghĩ xem tại sao Đế Quân lại lỡ hẹn lâu như vậy, cho dù là
hoàn thành tâm nguyện của Cơ Hoành cũng không cần lâu như vậy, nếu thật sự
thương xót Cơ Hoành, muốn ở lại bên nàng ta lâu hơn một chút, tại sao không sai
người quay về thông báo một tiếng.
Nửa
đêm ngày thứ ba, nàng bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy khỏi một cơn ác mộng. Thực
ra nàng hoàn toàn không nhớ nổi mình đã mơ thấy gì, chỉ bỗng nhiên nghĩ tới việc
đã mấy ngày liền không có tin tức của Đế Quân, liệu có phải đã có chuyện gì xảy
ra với chàng không? Sắc mặt nàng trở nên trắng nhợt, nửa đêm khuya khoắt gấp
gáp cho gọi Trọng Lâm tới, lập cà lập cập nói rõ nghi hoặc của mình. Nhưng mặc
dù nàng biết Đế Quân tới chỗ Cơ Hoành, đêm hôm đó nàng lại quên không hỏi Cơ
Hoành ở đâu. Trong lòng nàng lại càng hoảng hốt, giục Trọng Lâm cùng nàng rời
khỏi Bích Hải Thương Linh ngay trong đêm, một người đi về phía Tây Nam tìm Tiểu
Yến, một người đi về phía Đông Nam tìm Hú Dương - ca ca của Cơ Hoành.
Ba
ngày sau hai người gặp lại ở Bích Hải Thương Linh, vì liên tục đi gấp nhiều
ngày, gương mặt ai nấy đều nhuốm gió sương.
Khi
nàng tới địa bàn của Thanh chi Ma tộc, nói rõ lý do viếng thăm, một Ma sứ rất
điềm tĩnh ở đó cau mày thở ngắn than dài với nàng, Ma quân của bọn họ đã gần một
năm nay chưa từng về tộc, bọn họ cũng không biết phải tìm Ma quân ở đâu, nếu
khi nào nàng nhìn thấy ngài ấy, cũng mong nàng chuyển lời tới Ma quân, bảo ngài
ấy mau chóng quay về một chuyến, ơn chuyển lời nhắn nhủ của nàng, Thanh chi Ma
tộc nhất định sẽ khắc ghi. Còn khi Trọng Lâm tới Xích chi Ma tộc, Hú Dương nói,
ba trăm năm trước, khi muội muội của chàng ta bỏ trốn cùng tiểu thị vệ Mẫn Tô,
Xích chi Ma tộc đã đuổi nàng ta đi, từ đó về sau Cơ Hoành không có mối liên hệ
gì với Xích chi Ma tộc nữa, giờ đây nàng ấy ở đâu, bộ tộc bọn họ quả thực không
thể biết được.
Đế
Quân đang ở đâu, lúc này lại hoàn toàn không chút manh mối, nàng loạng choạng một
bước tựa như muốn ngã, Trọng Lâm vội vàng đỡ lấy nàng. Trong lúc đầu óc quay cuồng
lại thấy mấy đám mây lành bỗng nhiên xuất hiện, trên hai đám mây lành phía trước
là gia gia, nãi nãi (bà nội) của nàng, trên hai đám mây phía sau là song thân
nàng.
Ánh
mắt của Bạch Chỉ Đế Quân - gia gia của nàng cuộn trào nộ khí tột đỉnh, khi nhìn
thấy nàng, vẻ tức giận đó đã mang thêm một chút thương xót, hồi lâu, gia gia của
nàng nói: “Phu quân của con, rốt cuộc là đang ở đâu?”.
Nàng
cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, nói: “Chàng có một việc rất quan trọng...”.
Bạch
Chỉ Đế Quân nổi giận cắt ngang lời nàng: “Cái gọi là chuyện quan trọng chính là
bỏ rơi con trong tiệc thành hôn, rồi đi dây dưa lằng nhằng với Cơ Hoành của
Xích chi Ma tộc ư?”.
Mấy
ngày nay tâm tư của nàng quả thực rất hỗn loạn, nhưng nàng nghĩ họ đã là phu
thê, nàng cần phải tin tưởng chàng, biện hộ cho chàng theo bản năng, nói: “Sao
gia gia lại nói dây dưa lằng nhằng, việc này con cũng biết, tính mệnh của Cơ
Hoành như chỉ mành treo chuông, Đế Quân chỉ là thương xót nàng ấy mà tới nhìn mặt
nàng ấy lần cuối cùng, chúng ta là thần tiên, cũng cần phải có lòng thương xót
với người sắp ra đi chứ ạ”.
Bạch
Chỉ Đế Quân cười nhạt: “Nhìn mặt lần cuối cùng? Tại sao ta lại nghe nói rằng
sáng sớm hôm nay hắn bế Cơ Hoành uy phong lẫm liệt xông vào cung Đan Linh của
Xích chi Ma tộc, ra mặt cho Cơ Hoành trước mặt Hú Dương, lấy gương Diệu Hoa của
Đệ Thất Thiên làm vật trao đổi, cưỡng ép Xích chi Ma tộc phải đón vị công chúa
đã bị đuổi khỏi dòng tộc quay trở lại? Nghe nói lúc đó vị công chúa ấy yếu ớt nằm
trong lòng của hắn, chẳng có vẻ gì là gặp nguy hiểm tới tính mạng cả!”.
Đầu
óc nàng bỗng nổ tung.
Bạch
Chỉ Đế Quân lắc đầu thở dài, nói: “May mà Xích chi Ma tộc phong tỏa thông tin,
rất ít người biết được chuyện này, nếu không, thông tin nếu được lan truyền vào
tai chư tiên trong bát hoang, thể diện của nhà họ Bạch chúng ta biết để vào
đâu?”. Nhìn nàng, lại nói: “Thực ra chuyện thể diện cũng không phải là vô cùng
quan trọng, chỉ là Đông Hoa đã phụ con như vậy, gia gia phải nhẫn nhịn như thế
nào đây?”.
Khuôn
mặt nàng trở nên trắng bệch, không còn một chút sắc máu, hồi lâu mới nói: “Con
muốn nghe xem Đế Quân nói thế nào”.
Bạch
Chỉ Đế Quân còn muốn nói thêm, nhưng đã bị nãi nãi của nàng đưa tay ngăn lại,
nãi nãi dịu giọng khuyên nhủ nàng: “Con hãy cùng chúng ta quay về Thanh Khâu
nghỉ ngơi trước đã, nếu Đông Hoa có lòng, sẽ tự đến Thanh Khâu tìm con”.
Nàng
bước đến bên cạnh nãi nãi như người mộng du, lại quay nhìn Trọng Lâm như người
mộng du, giọng nói phiêu diêu: “Từ Bích Hải Thương Linh tới Xích chi Ma tộc cần
mất một ngày, từ Xích chi Ma tộc tới Thanh Khâu cần mất một ngày, ngươi hãy nói
với Đế Quân, ta đợi chàng hai ngày”.
Nhà
họ Bạch từ trên xuống dưới đều đến để cướp người, Trọng Lâm tự biết không thể
ngăn cản được, đành phải khẽ vâng một tiếng.
Hai
ngày ở Thanh Khâu đó, nàng ở trong trạng thái mông mông lung lung, phần lớn thời
gian ngồi ngây người trong phòng. Phụ thân của nàng thở ngắn than dài, thì thầm
với mẫu thân của nàng rằng không thể chịu được khi nàng trở nên lặng lẽ như vậy,
khi nàng hoạt bát chạy nhảy lung tung mặc dù khiến ngài tức đến nỗi nổ đom đóm
mắt nhưng bây giờ ngài lại rất nhớ dáng vẻ của nàng trước đây. Mẫu thân của
nàng lại đưa tay áo lên lau nước mắt.
Thực
ra nàng không muốn làm song thân lo lắng, nàng chỉ là đang chờ đợi một kết quả,
trước khi có kết quả, nàng nhìn bất cứ thứ gì cũng có phần uể oải.
Trong
giấc mộng của A Lan Nhược, ở Bích Hải Thương Linh, nàng cảm thấy Đế Quân đối với
nàng không phải là giả dối, nhưng tại sao chàng lại không tới tìm nàng, chàng
không lo lắng cho nàng ư, nàng không thể hiểu được.
Nàng
suy nghĩ nhiều, đôi khi lại cảm thấy đau đầu, tựa như có dùi nhọn xuyên thẳng
vào đỉnh đầu vậy, từng cơn từng cơn đau đớn một cách đáng sợ. Mỗi lần cơn đau
qua đi, lại có một vài đoạn ký ức khó hiểu hiện lên trong đầu.
Ví
dụ như nàng vốn dĩ nhớ rằng khi nàng bị rơi vào trong giấc mộng của A Lan Nhược,
Đế Quân lao tới cứu nàng, khi nàng tỉnh lại Đế Quân đã nói rất nhiều lời ngọt
ngào để dỗ dành nàng, nói rằng năm xưa khi nàng còn là tiểu hồ ly, chàng không
nhận ra nàng nên mới khiến nàng phải chịu nhiều ấm ức như vậy, đó là lỗi của
chàng; nàng khóc hỏi chàng tại sao lại tráo đổi quả tần bà của nàng, chàng kiên
trì lau nước mắt cho nàng, thẳng thắn thừa nhận vì nàng nói sẽ mang quả tần bà
làm bánh cho Tiểu Yến nên chàng ghen với Tiểu Yến; khi nàng nhắc tới Cơ Hoành,
chàng cau mày đáp: “Sao nàng lại nghĩ như vậy, nàng ấy và ta chẳng có quan hệ
gì cả”. Nàng liền tin chàng, còn tha thứ cho chàng nữa.
Nhưng
đoạn ký ức thi thoảng xuất hiện trong đầu, lại là rừng cây bạch lộ bên đầm Thủy
Nguyệt, trên một chiếc giường rộng, nàng trần tình với Đế Quân rằng có thể họ
không có duyên phận với nhau, vì vậy xa nhau chưa biết chừng sẽ tốt hơn, chàng
lại nhìn nàng dường như đang suy nghĩ gì đó: “Không có vì vậy gì cả, thực ra
chúng ta đã thành thân, bởi vì Tiểu Bạch nàng, chẳng phải rất thích ta sao?”.
Rõ
ràng trong ấn tượng, trong giấc mộng của A Lan Nhược, nàng luôn biết Tức Trạch
chính là Đế Quân, một vài mảnh ký ức thi thoảng hiện lên, lại có lời chỉ bảo của
Tô Mạch Diệp đối với nàng: “Nếu ngươi quả thực thích ngài ấy, đừng cảm thấy áp
lực, có thể ngươi vốn thích kiểu người như vậy, thật trùng hợp cả Đế Quân và
ngài ấy đều là kiểu người đó”. “Ngài ấy” là ai? Nếu là Tức Trạch, chẳng phải từ
trước tới nay nàng vẫn biết rằng bọn họ chính là một người hay sao?
Nàng
không nhớ được Đế Quân đã nói với nàng những lời đó khi nào, cũng không nhớ nổi
Tô Mạch Diệp đã đả thông tư tưởng cho nàng khi nào. Cố gắng suy nghĩ thêm, lại
nghĩ đến mức đầu óc đau đớn đến nỗi muốn vỡ tung, chỉ có cách ôm đầu mới đỡ hơn
đôi chút. Mẫu thân của nàng bắt gặp cảnh nàng đang cuộn tròn người lại cố gắng
chịu đựng cơn đau, trong lúc thất kinh đã vội vàng mời thượng thần Chiết Nhan ở
rừng đào mười dặm tới.
Mà
hôm đó đã là sáng sớm của ngày thứ ba, sớm đã qua thời hạn hai ngày mà nàng đưa
ra cho Đông Hoa. Nàng khổ sở chờ đợi suốt hai ngày, cuối cùng đã đợi được kết
quả. Đông Hoa không đến, Trọng Lâm cũng không đến. Đầu nàng đau một cách dữ dội.
Bên
ngoài trời nắng ấm áp, thượng thần Chiết Nhan giẫm lên ánh mặt trời, bước vào
trong động hồ ly.
Chiết
Nhan bắt mạch của nàng, lại đưa tay kiểm tra nguyên thần của nàng, khi thu tay
lại ánh mắt hơi lay động, ho một tiếng rồi bảo mẫu thân của nàng ra ngoài chuẩn
bị cho nàng chút kẹo sâm, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người mới
nói: “Trí nhớ của cháu đã bị người khác sửa lại, cháu có biết không?”.
Nàng
nhất thời không hiểu nổi lời ngài ấy nói, hoang mang lắc đầu.
Chiết
Nhan thở dài: “Có thể dùng linh đan để thay đổi trí nhớ của con người, cả bát
hoang cũng chỉ có vài người làm được, tính ra cũng chỉ có Đông Hoa, Mặc Uyên,
Phật Tổ ở Tây Phương và ta. Mặc Uyên và ta, thêm cả đức Phật Tổ ở Tây Phương nữa
đều không có lý gì lại sửa đổi trí nhớ của cháu. Cho dù ta luôn hơi phóng túng
một chút, nhưng việc phạm vào tiên đạo như thế này...”. Ngài ấy ngước mắt lên
nhìn nàng, ánh mắt lại thoáng lộ vẻ thương xót giống như ánh mắt của gia gia
nàng ba ngày trước tới Bích Hải Thương Linh đưa nàng đi.
Chiết
Nhan lấy từ trong tay áo ra một viên tiên đan: “Cháu hãy nuốt cái này trước, ta
sẽ lập tức mở lò luyện linh đan cho cháu, uống cái đó vào chắc sẽ có thể khôi
phục lại trí nhớ”.
Nàng
đờ đẫn cầm viên kim đan trước mặt, soi lên ánh nắng chiếu vào qua ô cửa sổ, khẽ
nói: “Viên linh đan này không tìm lại được trí nhớ cho cháu ư? Vậy cháu uống thứ
này có tác dụng gì?”.
Một
chân của Chiết Nhan đã bước qua bậc cửa, nghe vậy liền quay đầu lại, lại thở
dài một tiếng: “Cháu và Đông Hoa, ta đã nghe tiểu thúc của cháu nói rồi, lúc
này xảy ra việc này không biết đối với cháu là tốt hay xấu”, điệu bộ của ngài ấy
dường như vô cùng giằng co, cuối cùng cũng lên tiếng: “Đó là thuốc bảo thai,
cháu hoài thai rồi”.
Trong
phòng nhất thời trở nên vô cùng yên lặng, viên thuốc bảo thai lấp lánh đó lăn
lông lốc trên nền đất. Chiết Nhan nhặt viên linh đan lên, chậm rãi bước lại bên
nàng, đặt viên linh đan vào lại trong tay nàng, hồi lâu, đưa tay vuốt tóc nàng.
Chín
ngày qua nàng chưa từng rơi nước mắt, lúc này cuối cùng đã bật khóc, nước mắt
trào ra khỏi khóe mắt, chỉ trong chốc lát đã thấm ướt hai gò má, nhưng không có
âm thanh, cũng không có biểu hiện gì cả, chỉ là trong giọng nói có chút run rẩy,
khẽ hỏi: “Tiểu thúc phụ, ngài nói xem, sao chàng lại có thể lừa dối cháu chứ?”.
Thì thầm nhắc lại: “Sao chàng lại có thể lừa dối cháu chứ?”.
Mặc
dù nàng không thích khóc nhưng mỗi lần khóc, đều lo rằng không thể khóc một
cách thương tâm để khiến người ta thương người ta xót, lúc này sắc mặt lại hết
sức bình tĩnh, chỉ có nước mắt tuôn rơi xối xả như dòng Thiên Hà bị vỡ đê, từng
hàng nước mắt lăn dài theo gò má, từ cằm rớt xuống chiếc váy đỏ, vệt nước thấm
ướt lại giống như một chuỗi hoa phật linh nở rộ.
Chín
ngày này quả thực quá dài.
Ngày
hôm sau, linh đan do Chiết Nhan mới luyện được đưa tới, khi ký ức thực sự được
nạp lại vào đầu, tâm trạng của nàng lại không biến động một cách dữ dội như
nàng tưởng, chắc là do nàng mệt mỏi rồi.
Nàng
cuối cùng đã nhớ ra, Đế Quân thực ra chưa từng nói với nàng lý do vì sao lúc đó
chàng tráo đổi quả tần bà của nàng, lúc đó Cơ Hoành xin quả quý, chàng liền đồng
ý luôn. Chàng nói chàng và Cơ Hoành không có quan hệ gì, nhưng nàng lại thấy rất
rõ thái độ của chàng đối với Cơ Hoành không bình thường. Giờ đây cuối cùng nàng
đã có thời gian rảnh ngồi suy nghĩ lại những việc đó.
Chàng
quả thực có tình cảm với mình, nhưng chàng chưa chắc đã vô tình với Cơ Hoành, vốn
là một tôn thần không nhuốm hồng trần nhất trên trời dưới đất, cuối cùng là
nàng hay Cơ Hoành đã kéo chàng vào cõi hồng trần vấn vương không dứt này? Khi
nàng rơi vào trong giấc mộng của A Lan Nhược, tính mạng ở giữa sự sống và cái
chết, chàng đã chọn nàng. Hôm nay Cơ Hoành gặp nguy hiểm tới tính mạng, chàng
bèn chọn Cơ Hoành. Rốt cuộc là ai không nhìn rõ tấm lòng chân thật của mình?
Chắc chàng cũng hiểu rằng cuối cùng chàng lựa
chọn Cơ Hoành có phần không phải với nàng nên mới không còn mặt mũi nào tới
Thanh Khâu tìm nàng chăng.
Nàng
nghĩ nàng và Đế Quân quả thực đã đi một đoạn đường rất dài, nửa đoạn trước, một
mình nàng theo đuổi hình bóng của chàng một cách vô cùng khổ sở, may mà nửa đoạn
sau, ông trời khai ân nên cuối cùng mới khiến nàng đuổi kịp chàng. Bởi vì ngay
từ đầu là do nàng muốn có được chàng, nên dù theo đuổi có mệt đến mấy nàng cũng
cảm thấy không có vấn đề gì.
Tình
cảm này có được một cách không dễ dàng như vậy, nàng luôn nghĩ rằng cần phải
trân trọng nó. Chàng bỏ lỡ tiệc thành hôn, nàng thực ra rất để tâm đến chuyện
đó, nhưng nàng nghĩ nàng có thể giả bộ như mình không quan tâm. Khi gia gia nói
chàng và Cơ Hoành có tình riêng, đầu óc nàng trong chốc lát trở nên trống rỗng,
nhưng sau cảm giác trống rỗng, nàng vẫn muốn tin tưởng chàng, ít nhất cũng muốn
nghe đích thân chàng nói chuyện này với mình.
Nàng
đã rất cố gắng, nàng nghĩ nàng đã cho chàng đủ thời gian, chỉ cần chàng có thể
tới đây, cho dù chàng nói gì nàng cũng tin. Nhưng người yêu trước luôn là người
hèn mọn. Từ nay về sau, con đường này, nàng phải tự đi một mình rồi.
Nàng
rất mệt, cũng không muốn có chàng nữa.